Chương 101: Chương 187+188
Công Tử Như Tuyết
07/06/2017
"Mền quân dụng!"
Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng đầu nói ba chữ.
Nghe vậy, thượng úy An Đức Lỗ bối rối.
"Tướng quân, ngài nói gì?"
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, "Mền quân dụng, mền, ông là heo sao?!"
Thượng úy An Đức Lỗ bị mắng như vậy, lập tức phục hồi tinh thần, chạy tới trực thăng, một chiếc mền từ bên trên thả xuống.
Lão quản gia vội vàng nhận lấy cái mền, đưa đến tay Hoàng Phủ Diệu Dương.
Dùng mền bao lấy Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương đứng lên.
"Mau đi tìm Annie và Trần Tư Viễn, không chế du thuyền, lùng bắt tất cả nhân viên công tác trên đây, chưa có lệnh của tôi, bất cứ kẻ nào cũng không được rời khỏi thuyền. Nếu không, cứ giết thẳng tay không cần nói nhiều !"
"Vâng, tướng quân."
Thương úy An Đức Lỗ lui sang một bên, nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương đã ôm Lãnh Tiểu Dã đi xa, mới xoay người lại ra lệnh cho cấp dưới, "Không chế du thuyền !"
Nhận được mệnh lênh, trực thăng hạ thấp xuống, lính nhảy dù leo xuống từ dây thừng, vũ khí binh lính trang bị đầy đủ, tiền vào trong, rất nhanh đã tản ra khắp các tầng du thuyền.
Cùng lũ đó, chiến hạm thông qua thiết bị truyền tin ra lệnh.
"Hải Thần Hào nghe lệnh, Hải Thần Hào nghe lệnh, các ngươi mau cho thuyền dừng lại, chúng tôi cần kiểm tra, nếu không, các ngươi sẽ tự gánh lấy hậu quả !"
Du thuyền chậm rãi ngừng lại, thả neo.
Chờ đến khi Hoàng Phủ Diệu Dương ôm Lãnh Tiểu Dã trở lại tầng chín, vào phòng của anh, toàn bộ du thuyền đã bị binh lính của thượng úy An Đức Lỗ khống chế cục diện.
Một ít mưu đồ chống lại đều bị đánh gục, không ít người lựa chọn đầu hàng.
...
...
Lầu 9.
Hoàng Phủ Diệu Dương cẩn thận ôm Lãnh Tiểu Dã vào phòng ngủ, rụt tay lại, nhìn thấy vết máu trên tay mình, anh lập tức nhíu mày.
"Lập tức gọi bác sĩ tới đây."
"Tôi... Tôi không sao."
Giọng nói Lãnh Tiểu Dã yếu ớt.
Vì đang trong thời kỳ đặc biết, cô không có đủ thể lực, hơn nữa lại rơi vào nước lạnh, nên cả khuôn mặt nhỏ nhắn dường như không có một giọt máu nào.
Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày, "Nhưng em đang chảy máu."
Khuôn mặt cô tái nhợt bỗng có chút ửng đỏ, "Anh... Anh là heo à, đó là... Dì cả ! Khục..."
Nói nhanh qua, cô lại ho khan một lần nữa.
Hoàng Phủ Diệu Dương ngớ ra, "Dì cả là gì?"
Anh tuy thông thạo tiếng Trung, nhưng lại không hiểu từ này rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Chưa kịp trả lời, anh đã hiểu được, kia chỉ là máu sinh lý bình thường.
"Đi ra ngoài."
Đuổi tất cả quản gia cùng trợ lý ra ngoài, Hoàng Phru Diệu Dương ôm cô vào phòng tắm, ngồi cạnh bồn mở nước ấm cho cô.
Lãnh Tiểu Dã giùng giằng đứng dậy, nhưng vừa mới động một chút, đã bị anh ấn lại.
"Đừng nhúc nhích."
"Tôi... Hiện tại không thể... Tắm bồn... Khục..."
Cô vô lực nói.
Hoàng Phủ Diệu Dương nghe thấy cô ho khan, lại nhíu mày, ôm lấy cô, khóa vòi nước nóng lại, thử độ ấm, rồi cẩn thận cởi quần áo giúp cpp.
Đồ thể thao ẩm ướt dính vào người, nhất định phải cởi xuống.
Anh ảo não đưa tay qua, xé quần áo thành hai mảnh.
Lãnh Tiểu Dã không còn sức chống cự, để mặc anh tắm cho cô, còn cô chỉ mềm yếu dựa vào người nah.
Dòng nước ấm áp, cánh tay anh khỏe khoắn ôm cô, tay kia nhẹ nhàng giúp cô tắm sạch.
Mãi đến khi cơ thể cô ấm lên, Hoàng Phủ Diệu Dương mới cẩn thận lấy khăn tắm quấn cô lại, anh cô như một đứa trẻ về giương, giúp cô sấy khô tóc.
Chờ đến khi anh sấy khô tóc cho cô, Lãnh Tiểu Dã rúc người lại muốn ngủ.
Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy một chiếc quần lót mới, nhìn thấy gói to trong túi giấy, anh cầm mở ra, lấy một cái từ bên trong.
Nhìn tampon hình trụ trong tay, anh nhíu mày.
Dù anh có là người thông mình, nhưng lại là đàn ông, tất nhiên làm sao biết được vật này dùng như thế nào.
Cầm lấy cái gói, nhìn sơ qua hương dẫn sử dụng, mới hiểu được.
Xoay người đi vào toilet rửa sạch tay, Hoàng Phủ Diệu Dương quay lại phòng ngủ, vạch mền lên, đỡ lấy đầu gối, tách hai chân cô ra.
"Anh... Đang... Khục... Làm gì?!
Cảm nhận được bàn tay anh, Lãnh Tiểu Dã vốn đã ngủ, hoảng loạn thức dậy.
Tên khốn kiếp này, giờ phút này còn muốn làm chuyện này sao?!
"Đừng động !"
HOàng Phủ Diệu Dương đè cô lại, cẩn thận nhét tampon vào cơ thể cô.
Cơ thể bỗng khác thường, Lãnh Tiểu Dã hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nháy mắt khuôn mặt đỏ như lửa đốt, kéo mền qua che kín măt.
Anh nhất định cố ý, có băng vệ sinh không dùng, lại dùng cái này.
Hoàng Phủ Diệu Dương rụt ngón tay về, giúp cô mặc quần lót, rồi cẩn thận đắp mền lại cho cô, nhìn cô che kín khuôn mặt, anh lo lắng cô hô hấp không thoải mái, vươn tay kéo xuống.
Kéo kéo, nhưng vẫn không động.
"Buông ra."
"Không buông... Khục..."
Lãnh Tiểu Dã gầm nhẹ lại ho khan.
"Bá tước tiên sinh, đã tìm được Annie và Trần Tư Viễn."
Ngoài cửa, giọng nói lão quản gia vang lên.
Lãnh Tiểu Dã vừa nghe thấy tên hai người kia, liền tỉnh ngủ một chút, bất chấp xấu hổ, vạch mền ra, chống tay đứng dậy.
Vừa chống xuống, một trận đau xót từ cánh tay truyền tới.
Cũng may, Hoàng Phủ Diệu dương kịp thời đưa tay ra, đặt trên lưng cô, thuận tay mang nội y đến cho cô, "Vươn tay ra."
Vừa rồi từ trên cao té xuống như vậy, rất may mắn, thoát chết, nhưng với lực đạo như vậy, khiến toàn thân cô đều đau ê ẩm.
Dù sao cũng không phải anh chưa từng nhìn thấy cơ thể cô, Lãnh Tiểu Dã bất chấp, duỗi tay ra, như một đứa trẻ, để mặc anh giúp cô mặc đồ.
Không đợi cô đứng dạy, anh đã mang chăn cùng người ôm ra phòng khách.
Trong phòng khách.
Thượng úy An Đức Lỗ và lão quản gia đều có mặt tại đây, còn có thêm một vị sĩ quan mang Trần Tư Viễn tới.
Nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương ôm 'bé bự' đi ra, thương úy An Đức Lỗ cùng người sĩ quan trừng to mắt, Trần Tư Viễn cũng kinh ngạc không kém.
"Hai người các ngươi... Khục..." Tầm mắt Lãnh Tiểu Dã dừng trên người Trần Tư Viễn cách đó không xa, "Không sao... Khục... Không sao chứ?"
Trần Tư Viễn nhìn khuôn mặt tái nhớt, nhíu mày, "Tôi không sao, còn chị Annie đang nghỉ ngơi tại phòng khác, ngài không cần quá lo lắng."
"Vậy... Vậy là tốt rồi." Lãnh Tểu Dã ho khan một hồi, mới ngừng lại, "Tên kia... Khục... Bắt... Có bắt đến không vậy?"
Hiện tại, Annie và Trần Tư Viễn đã không sao, nhưng cô vẫn phải được biết tình hình của Dạ Phong Dương.
Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng đầu nói ba chữ.
Nghe vậy, thượng úy An Đức Lỗ bối rối.
"Tướng quân, ngài nói gì?"
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, "Mền quân dụng, mền, ông là heo sao?!"
Thượng úy An Đức Lỗ bị mắng như vậy, lập tức phục hồi tinh thần, chạy tới trực thăng, một chiếc mền từ bên trên thả xuống.
Lão quản gia vội vàng nhận lấy cái mền, đưa đến tay Hoàng Phủ Diệu Dương.
Dùng mền bao lấy Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương đứng lên.
"Mau đi tìm Annie và Trần Tư Viễn, không chế du thuyền, lùng bắt tất cả nhân viên công tác trên đây, chưa có lệnh của tôi, bất cứ kẻ nào cũng không được rời khỏi thuyền. Nếu không, cứ giết thẳng tay không cần nói nhiều !"
"Vâng, tướng quân."
Thương úy An Đức Lỗ lui sang một bên, nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương đã ôm Lãnh Tiểu Dã đi xa, mới xoay người lại ra lệnh cho cấp dưới, "Không chế du thuyền !"
Nhận được mệnh lênh, trực thăng hạ thấp xuống, lính nhảy dù leo xuống từ dây thừng, vũ khí binh lính trang bị đầy đủ, tiền vào trong, rất nhanh đã tản ra khắp các tầng du thuyền.
Cùng lũ đó, chiến hạm thông qua thiết bị truyền tin ra lệnh.
"Hải Thần Hào nghe lệnh, Hải Thần Hào nghe lệnh, các ngươi mau cho thuyền dừng lại, chúng tôi cần kiểm tra, nếu không, các ngươi sẽ tự gánh lấy hậu quả !"
Du thuyền chậm rãi ngừng lại, thả neo.
Chờ đến khi Hoàng Phủ Diệu Dương ôm Lãnh Tiểu Dã trở lại tầng chín, vào phòng của anh, toàn bộ du thuyền đã bị binh lính của thượng úy An Đức Lỗ khống chế cục diện.
Một ít mưu đồ chống lại đều bị đánh gục, không ít người lựa chọn đầu hàng.
...
...
Lầu 9.
Hoàng Phủ Diệu Dương cẩn thận ôm Lãnh Tiểu Dã vào phòng ngủ, rụt tay lại, nhìn thấy vết máu trên tay mình, anh lập tức nhíu mày.
"Lập tức gọi bác sĩ tới đây."
"Tôi... Tôi không sao."
Giọng nói Lãnh Tiểu Dã yếu ớt.
Vì đang trong thời kỳ đặc biết, cô không có đủ thể lực, hơn nữa lại rơi vào nước lạnh, nên cả khuôn mặt nhỏ nhắn dường như không có một giọt máu nào.
Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày, "Nhưng em đang chảy máu."
Khuôn mặt cô tái nhợt bỗng có chút ửng đỏ, "Anh... Anh là heo à, đó là... Dì cả ! Khục..."
Nói nhanh qua, cô lại ho khan một lần nữa.
Hoàng Phủ Diệu Dương ngớ ra, "Dì cả là gì?"
Anh tuy thông thạo tiếng Trung, nhưng lại không hiểu từ này rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Chưa kịp trả lời, anh đã hiểu được, kia chỉ là máu sinh lý bình thường.
"Đi ra ngoài."
Đuổi tất cả quản gia cùng trợ lý ra ngoài, Hoàng Phru Diệu Dương ôm cô vào phòng tắm, ngồi cạnh bồn mở nước ấm cho cô.
Lãnh Tiểu Dã giùng giằng đứng dậy, nhưng vừa mới động một chút, đã bị anh ấn lại.
"Đừng nhúc nhích."
"Tôi... Hiện tại không thể... Tắm bồn... Khục..."
Cô vô lực nói.
Hoàng Phủ Diệu Dương nghe thấy cô ho khan, lại nhíu mày, ôm lấy cô, khóa vòi nước nóng lại, thử độ ấm, rồi cẩn thận cởi quần áo giúp cpp.
Đồ thể thao ẩm ướt dính vào người, nhất định phải cởi xuống.
Anh ảo não đưa tay qua, xé quần áo thành hai mảnh.
Lãnh Tiểu Dã không còn sức chống cự, để mặc anh tắm cho cô, còn cô chỉ mềm yếu dựa vào người nah.
Dòng nước ấm áp, cánh tay anh khỏe khoắn ôm cô, tay kia nhẹ nhàng giúp cô tắm sạch.
Mãi đến khi cơ thể cô ấm lên, Hoàng Phủ Diệu Dương mới cẩn thận lấy khăn tắm quấn cô lại, anh cô như một đứa trẻ về giương, giúp cô sấy khô tóc.
Chờ đến khi anh sấy khô tóc cho cô, Lãnh Tiểu Dã rúc người lại muốn ngủ.
Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy một chiếc quần lót mới, nhìn thấy gói to trong túi giấy, anh cầm mở ra, lấy một cái từ bên trong.
Nhìn tampon hình trụ trong tay, anh nhíu mày.
Dù anh có là người thông mình, nhưng lại là đàn ông, tất nhiên làm sao biết được vật này dùng như thế nào.
Cầm lấy cái gói, nhìn sơ qua hương dẫn sử dụng, mới hiểu được.
Xoay người đi vào toilet rửa sạch tay, Hoàng Phủ Diệu Dương quay lại phòng ngủ, vạch mền lên, đỡ lấy đầu gối, tách hai chân cô ra.
"Anh... Đang... Khục... Làm gì?!
Cảm nhận được bàn tay anh, Lãnh Tiểu Dã vốn đã ngủ, hoảng loạn thức dậy.
Tên khốn kiếp này, giờ phút này còn muốn làm chuyện này sao?!
"Đừng động !"
HOàng Phủ Diệu Dương đè cô lại, cẩn thận nhét tampon vào cơ thể cô.
Cơ thể bỗng khác thường, Lãnh Tiểu Dã hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nháy mắt khuôn mặt đỏ như lửa đốt, kéo mền qua che kín măt.
Anh nhất định cố ý, có băng vệ sinh không dùng, lại dùng cái này.
Hoàng Phủ Diệu Dương rụt ngón tay về, giúp cô mặc quần lót, rồi cẩn thận đắp mền lại cho cô, nhìn cô che kín khuôn mặt, anh lo lắng cô hô hấp không thoải mái, vươn tay kéo xuống.
Kéo kéo, nhưng vẫn không động.
"Buông ra."
"Không buông... Khục..."
Lãnh Tiểu Dã gầm nhẹ lại ho khan.
"Bá tước tiên sinh, đã tìm được Annie và Trần Tư Viễn."
Ngoài cửa, giọng nói lão quản gia vang lên.
Lãnh Tiểu Dã vừa nghe thấy tên hai người kia, liền tỉnh ngủ một chút, bất chấp xấu hổ, vạch mền ra, chống tay đứng dậy.
Vừa chống xuống, một trận đau xót từ cánh tay truyền tới.
Cũng may, Hoàng Phủ Diệu dương kịp thời đưa tay ra, đặt trên lưng cô, thuận tay mang nội y đến cho cô, "Vươn tay ra."
Vừa rồi từ trên cao té xuống như vậy, rất may mắn, thoát chết, nhưng với lực đạo như vậy, khiến toàn thân cô đều đau ê ẩm.
Dù sao cũng không phải anh chưa từng nhìn thấy cơ thể cô, Lãnh Tiểu Dã bất chấp, duỗi tay ra, như một đứa trẻ, để mặc anh giúp cô mặc đồ.
Không đợi cô đứng dạy, anh đã mang chăn cùng người ôm ra phòng khách.
Trong phòng khách.
Thượng úy An Đức Lỗ và lão quản gia đều có mặt tại đây, còn có thêm một vị sĩ quan mang Trần Tư Viễn tới.
Nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương ôm 'bé bự' đi ra, thương úy An Đức Lỗ cùng người sĩ quan trừng to mắt, Trần Tư Viễn cũng kinh ngạc không kém.
"Hai người các ngươi... Khục..." Tầm mắt Lãnh Tiểu Dã dừng trên người Trần Tư Viễn cách đó không xa, "Không sao... Khục... Không sao chứ?"
Trần Tư Viễn nhìn khuôn mặt tái nhớt, nhíu mày, "Tôi không sao, còn chị Annie đang nghỉ ngơi tại phòng khác, ngài không cần quá lo lắng."
"Vậy... Vậy là tốt rồi." Lãnh Tểu Dã ho khan một hồi, mới ngừng lại, "Tên kia... Khục... Bắt... Có bắt đến không vậy?"
Hiện tại, Annie và Trần Tư Viễn đã không sao, nhưng cô vẫn phải được biết tình hình của Dạ Phong Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.