Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 119: Chương 224 + 225

Công Tử Như Tuyết

12/06/2017

Cúi người xuống, cởi một chiếc giày ra, dẫm lên bồn cầu, ném vào máy chữa cháy tự động.

Giày cao gót bay ra ngoài, đập trúng vào lớp thủy tinh của máy chữa cháy tự động , phát ra một âm thanh vang vọng.

Mấy cô gái đang chờ ở bên ngoài gian phòng của Lãnh Tiểu Dã nghe được âm thanh, nghi ngờ ngẩng mặt lên, thấy ngay một chiếc giày cao gót bay qua đỉnh đầu, sau đó đập vào vòi nước.

Máy chữa cháy tự động dùng để tự động dập tắt lửa, nhiệt độ càng lên cao thì sẽ tự động phun nước, Lãnh Tiểu Dã trực tiếp đập vỡ lớp thủy tinh bên ngoài ra, nước bên trong lập tức liền phun ra.

Mọi người còn chưa rõ là đang xảy ra chuyện gì , thì đã bị nước lạnh phun đầy đầu.

Nước lạnh như băng phun xối xả ở trên người, mấy cô gái la thét chói tai.

Hốt hoảng ôm lấy cánh tay, chạy tới cánh cửa.

Máy chữa cháy tự động cảm ứng lúc này phát ra báo động, cửa phòng vệ sinh tự động khóa lại.

Các cô thật vất vả mới chạy đến bên cửa, thế mà mở mãi lại không ra.

Nước lạnh lại tiếp tục phun, hơn nữa, không chỉ là nước lạnh.

An ninh bên trong hoàng cung và thiết bị phòng cháy chữa cháy đương nhiên là những thứ cao cấp nhất, không chỉ tự động dập tắt lửa, còn là máy chữa cháy.

Chuông báo cháy luôn được trang bị ở phụ cận cửa phòng rửa tay máy chữa cháy đều tự động tự động làm việc, đem chất chữa cháy màu trắng phun đầy sàn nhà.

Làm mấy cô gái đã ướt sũng lại còn dính một tầng chất bột chữa cháy.

Tất cả mọi người đều lạnh động cứng run cầm cập, có vài cô gái nhát gan khóc nhét lên.

"Cứu tôi, cứu tôi!"

Tiếng chuông báo động vang lên, lập tức nhanh chóng thu hút bảo vệ và những vị khách bên ngoài.

Đang trò chuyện cùng một vị quan chức, Hoàng Phủ Diệu Dương nghe được tiếng ồn lạ, nhíu nhíu mày, lập tức liền đi nhanh chân chạy tới phòng vệ sinh.

Liliane đương nhiên cũng nghe được âm thanh đó, còn tưởng rằng là người của mình đã thành công, cô âm thầm cười một tiếng, lập tức liền khoa trương hô lớn, "Không xong rồi, đã xảy ra chuyện, mọi người mau qua xem một chút đi!"

Vì thế, mọi người trong bữa tiệc và các nhân viên an ninh cùng nhau xông về phía nhà vệ sinh.

Hoàng Phủ Diệu Dương xông lên phía trước, nghe thấy bên trong loạn hoảng thét chói tai và tiếng kêu cứu, trong lòng anh vô cùng căng thẳng.

"Mở cửa ra!"

Sau đó đám bảo vệ vội vàng chạy tới lấy thìa khóa ra an toàn mở cửa phòng rửa tay bị khóa ra.

Cửa vừa mở ra, mấy cô gái lập tức liền thét lên lao tới.



Vừa rồi là một đám ăn mặc tỉ mỉ, các cô gái bộ dạng mỹ lệ xinh đẹp, thì bây giờ ai ai trên người cũng đầy nước, trên đầu trên mặt còn dính đầy chất bột màu trắng, bộ dáng thét lên lao ra ngoài quả thực tựa như bầy khỉ điên loạn.

Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn lướt qua mọi người, không nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã, đẩy Mary lao ra cuối cùng ra, anh sải bước chạy vọt vào trong toilet.

"Tiểu Dã? !"

Nghe thấy thanh âm của anh, Lãnh Tiểu Dã đang núp ở ngoài cửa vội vàng mở cánh cửa của gian phòng ra.

"Tôi ở chỗ này!"

Hoàng Phủ Diệu Dương quay sang, vọt tới trước mặt cô, liếc mắt một lượt quan sát kiểm tra cô, thấy cô từ đầu đến chân đều nhẹ nhàng khoan khoái, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Em không sao chứ?"

Nhìn người đứng ở trước mặt mình, trên tóc Hoàng Phủ Diệu Dương đã bị phun một đống nước, Lãnh Tiểu Dã vội vàng đưa tay kéo anh vào vị trí gian phòng mà nước phun không tới.

"Tôi không sao, chỉ là... mất một chiếc giày mà thôi."

Hoàng Phủ Diệu Dương liếc mắt nhìn chân trái của cô, rồi lại nhìn trần nhà, "Em... làm?"

Lãnh Tiểu Dã làm mặt quỷ với anh, "Đám người kia muốn đối phó với tôi, vì thế tôi chỉ nghĩ cách trả lại mà thôi, thấy chưa, tình huống vừa rồi rất ngoạn mục đúng không ?"

Nhìn bộ dáng đáng yêu lại bướng bỉnh của cô, trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương phẫn nộ, nghĩ đến mấy người ... ướt sũng nước, mặt cổ và đầu đầy chất bột, không kiểm soát được bất cười một tiếng.

Đem thân thể Lãnh Tiểu Dã đỡ lên, Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay cởi bỏ cúc áo, cởi quân trang của mình khoác lên trên người cô, rồi lại cầm nón lính trong tay mang đến đội trên đỉnh đầu của cô.

" Chờ đã."

Nói nhỏ hai chữ, anh xoay người, bước ra bậc thềm, đi qua toilet ở bên kia của bức tường khom người nhặt giày cao gót của cô lên.

Bỏ lại bọt nước phía sau phía, Hoàng Phủ Diệu Dương vừa đi đến bên cạnh hộp khăn giấy, từ bên trong lấy ra khăn giấy khô ráo, tỉ mỉ đem giày cao gót của cô lau khô nước ở bên ngoài.

Lúc này mới xoay người, một lần nữa trở về bên người cô, cúi người xuống, đem giày đặt ở bên chân của cô.

"Bá tước tiên sinh!"

Bấy giờ, bảo vệ cùng lão quản gia và đám cận vệ mới chạy tới.

Nhìn đến người đang ngồi xổm trước mặt Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ.

Vịn lấy bờ vai của anh, Lãnh Tiểu Dã đưa chân xỏ vào chiếc giày cao gót.

Đưa tay ra đỡ lấy cánh tay của cô, mang Lãnh Tiểu Dã đỡ đến cửa phòng vệ sinh, quay trở về đại sảnh.

Trong đại sảnh, hiện tại vũ hội thật tuyệt đã thành một đám hỗn loạn.

Bao gồm Mary ở bên trong đám người khóc sướt mướt kể nể, nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương đỡ cánh tay Lãnh Tiểu Dã đi ra, Mary lập tức giơ bàn tay lên, chỉ về phía Lãnh Tiểu Dã.



"Chính là cô ta, chính là cô ta làm!" Muốn chỉnh Lãnh Tiểu Dã mà lại không thành công, Mary không cam lòng, lập tức liền cắn ngược lại một cái, "Đại công tước, ngài cần phải lấy lại công bằng cho chúng cháu, chúng cháu chỉ đi vào toilet một chút thôi, lại bị làm thành cái dạng này."

Cô ta dẫn đầu mấy cô gái đều đồng loạt chỉ về phía Lãnh Tiểu Dã, "Khóc lóc kể lể" đứng lên.

"Chính là cô ta phá hỏng bình chữa cháy..."

Liliane đứng ở một bên, chỉ cười lạnh nhạo báng.

Tuy rằng những chuyện phát sinh cùng thứ cô mong đợi có khác biệt rất lớn, nhưng mà phát sinh này, cô thật sự rất hài lòng.

Rất nhiều người tố cáo như vậy, cho dù Lãnh Tiểu Dã có một vạn cái miệng cũng không khả năng giải thích được.

Nữ đại công cũng không vừa lòng với Lãnh Tiểu Dã, ngay lúc đó lại chủ động đưa cho bà một cơ hội, chắc chắn bà sẽ không buông tha cho Lãnh Tiểu Dã.

Nữ đại công sắc mặt rất khó chịu, "King, ta cần một lời giải thích!"

Lãnh Tiểu Dã nhẹ hít một hơi, muốn mở lời.

Việc cô làm cô sẽ tự chịu trách nhiệm, cùng lắm thì bị nữ đại công khiển trách một trận, cũng sẽ không mất đi khối thịt nào.

"Là tôi!" Hoàng Phủ Diệu Dương cũng đã trước cô một bước mở miệng, "Là tôi để cho cô ấy làm như vậy."

Đôi mắt màu lam của nữ đại công sau cặp kính mắt không vui nheo lại, "Vì sao?"

Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn lướt qua, mấy cô gái kia...đang chật vật run run bọc trong khăn, "Bởi vì các cô ấy rất đáng ghét."

Đám tân khách đứng ngoài xem đưa mắt nhìn nhau.

Ai cũng không muốn, Hoàng Phủ Diệu Dương sẽ nói ra một đáp án như vậy.

Không để ý đến nữ đại công sắc mặt xanh mét, Hoàng Phủ Diệu Dương ánh mắt đảo qua mọi người, môi mỏng mở ra, âm thanh thâm trầm lạnh như băng.

"Hãy ghi lại tên cùng gia tộc dòng dõi của bọn họ!"

" Vâng, thưa bá tước tiên sinh." Lão quản gia cung kính đáp lời.

"Bá tước tiên sinh!" Trong đám người, một người đàn ông trung niên vội vàng đi tới trước, đi đến trước mặt Mary, dơ tay kề bên lỗ tai nói, "Ngươi là đồ ngu xuẩn, còn không mau xin lỗi tới bá tước tiên sinh cùng Lãnh tiểu thư!"

Vừa nói, ông ta liền giữ chặt cánh tay Mary, dùng sức kéo cô ta đến trước mặt Hoàng Phủ Diệu Dương.

Cười híp mắt nói, "Bá tước tiên sinh, xin ngài tha thứ, đều do tôi dạy dỗ nó không tốt, xin ngài tha thứ cho đứa con gái không biết điều này."

Người đàn ông trung niên này, chính là cha của Mary.

Thân là người quản lý một doanh nghiệp nổi danh mà nước A mong đợi, nhưng ông ta cũng là một nhà cung cấp quan trọng của lực lượng không quân, công ty có 40% doanh thu đều đến từ việc mua bán không quân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Lửa Mùa Đông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook