Chương 124: Chương 234+235
Công Tử Như Tuyết
12/06/2017
Sáng hôm sau, Hoàng Phủ Diệu Dương tỉnh dậy rất sớm.
Anh mở to mắt, khẽ nở nụ cười nhìn cô vẫn yên lặng nằm trong lòng mình
Anh ôm chặt cô, rồi buông ra, tiếp tục nhìn cô.
Cô yên tĩnh nằm trên trải giường tơ lụa đậm màu, phản chiếu rõ ràng da thịt trắng nõn của cô, dấu hôn lưu lại từ tối qua như hoa hồng nở rộ.
Mái tóc dài rối tung trên mặt, cô thật giống như một thiên sứ đang ngủ say, ngây thơ nhưng lại mê người.
Trong lòng vô cùng ấm áp, hơn nữa, đàn ông buổi sáng rất dễ kích động, anh cũng vậy, phản ứng tự nhiên, anh cúi đầu, hôn lên gáy cô.
Lãnh Tiểu Dã ngứa ngáy, khẽ rên một tiếng, theo bản năng đưa tay đẩy anh ra, lật người lại, cô nằm thẳng người.
Khi nãy, cô chỉ lộ một nửa, nhưng bây giờ, cả người cô hoàn toàn lộ ra trước mắt anh.
Hô hấp anh nặng nề, phía dưới trướng đau hơn.
"Tiểu Dã?"
Anh nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, Lãnh Tiểu Dã không phản ứng lại.
Hoàng Phủ Diệu Dương thấy vẻ mặt ngủ say của cô, rốt cuộc, anh vẫn không khống chế được, cúi người hôn lên ngực cô.
Lãnh Tiểu Dã bị anh kích thích, cô lại rên nhỏ một tiếng, hơi co người lên, cô nâng tay muốn đẩy anh ra.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đặt lên đó một nụ hôn, rồi lại cúi người hôn vành tai cô.
"Đứng... Đứng lên..."
Lãnh Tiểu Dã đẩy anh ra, xoay người tiếp tục mộng đẹp, chỉ để lại cho anh một tấm lưng.
Hoàng Phủ Diệu Dương không hề dừng lại, anh duỗi tay, cởi chiếc quần lót duy nhất trên người cô.
Anh nghiêng người tới gần cô.
Phát hiện điều gì đó khác thường, Lãnh Tiểu Dã bị anh đùa đến tỉnh, lập tức mở to mắt.
Biết được chuyện anh đang làm, cô vô cùng xấu hổ.
Có lầm không vậy, chỉ mới sáng sớm tinh mơ thôi mà?!
Hoàng Phủ Diệu Dương không biết cô đã tỉnh dậy, cảm giác cơ thể cô căng cứng, tưởng rằng anh làm đau cô.
Anh không tiếp tục nữa, dùng tay ôm cô, an ủi hôn lên gáy cô.
"Đừng lo lắng, lần này, tôi sẽ nhẹ nhàng một chút!"
Lãnh Tiểu Dã thật sự muốn dùng súng bắn chết anh!
Cô cắn chặt môi, không động đậy, cô thầm nhắc nhở mình.
Chỉ lần này thôi, đây là lần cuối cùng rồi.
Không nên chọc giận anh, chờ đến khi anh thỏa mãn, cô sẽ lập tức nghĩ cách chuồn đi, thấy cô không động đậy, Hoàng Phủ Diệu Dương mới yên tâm tiếp tục.
Anh nói giữ lời, không điên cuồng như hôm qua nữa, anh nhẹ nhàng, lúc nào cũng hôn lên vai, lên gáy trấn an cô.
Nâng tay cô, anh hài lòng cười, hôn lên ngón tay.
Cầm khăn giấy giúp cô lau sạch người, anh cẩn thận mặc quần lót lại cho cô, kéo chăn đắp kín người cô, rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Lãnh Tiểu Dã mở to mắt, nhíu mày nhìn chiếc nhẫn trên tay trái,
Cô nâng tay tháo xuống, nghĩ một hồi, cô lại quyết định để yên trên tay.
Nhắm mắt, tiếp tục giả vờ ngủ.
Một lát sau, Hoàng Phủ Diệu Dương quay lại phòng ngủ, đi thẳng vào phòng quần áo thay đồ.
Anh nhẹ nhàng ngồi canh giường.
Thấy anh đã ngồi lâu như vậy, nhưng không có ý định rời đi, Lãnh Tiểu Dã vô cùng sốt ruột.
Anh còn muốn nhìn bao lâu nữa đây, anh cứ ngồi cạnh thế này, làm sao cô gọi cho chú Kiều được?
Suy nghĩ một chút, cô đành phải giả vờ tỉnh ngủ, ngáp một cái, cô mở mắt ra.
"Chào buổi sáng."
Hoàng Phủ Diệu Dương cười nói với cô.
Vẻ mặt gì đây, đúng là đã ăn uống no đủ, thỏa mãn rồi.
Hừ!
Lãnh Tiểu Dã hừ một tiếng, nở nụ cười, "A... Đói quá đi mất, anh có thể lấy giúp tôi một ít đồ ăn được không? Tôi hơi mệt, không muốn xuống giường."
"Được."
Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay sửa lại mái tóc rối bời cho cô, rồi lập tức đứng rời đi.
Thấy anh đóng cửa phòng, tiếng bước chân xa dần, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng đứng dậy, lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Cô không dám gọi điện, chỉ gửi cho chú Kiều một tin nhắn.
"Con muốn chạy trốn, chú nghĩ cách giúp con với ạ."
Kiều nhanh chóng hồi âm lại.
"Hôm nay, chú và Hoàng Phủ Diệu Dương sẽ đi gặp tù binh, rồi phải dẫn bọn chúng đi, con có thể tự nghĩ cách rời khỏi phủ Bá tước được không?"
"Có thể, nhưng mấy giờ ạ?"
"Chuyến bay vào lúc 11 giờ."
"Vậy chú có thể giúp con một chút được không?"
"Được."
Hai người trao đổi thời gian địa điểm cụ thể, gửi xong tin nhắn cuối cùng, Lãnh Tiểu Dã chợt nghe tiếng bước chân truyền tới.
Cô kinh sợ, vội vàng nhét di động vào dưới gối, cô vừa cất xong, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng đã vào, bưng theo khay bữa sáng trên tay.
Lãnh Tiểu Dã hít mũi.
"Thơm quá."
Anh cười nhìn cô, đặt khay lên đùi cô.
"Cảm ơn!" Lãnh Tiểu Dã cầm ly sữa, uống vào một ngụm, "Anh đi làm việc của anh đi, sau khi ăn xong, tôi muốn ngủ một chút."
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chiếc nhẫn trên tay cô, "Em ngại nó sao?"
Nhìn theo ánh mắt của anh, Lãnh Tiểu Dã mới hiểu được, thì ra, anh đang nói tới chiếc nhẫn.
Ngại thì có ích gì sao?
Ngay cả ý kiến của cô, anh cũng chưa từng hỏi qua!
Thầm oán trong lòng, nhưng cô chỉ dương dương tự đắc giơ khóe môi.
"Rất đẹp mà, không phải sao?"
Hoàng Phủ Diệu Dương cười rộ lên, khuôn mặt xinh đẹp như một đóa hồng, vươn tay lau vụn sữa trên khóe miệng, anh bá đạo nói.
"Tiểu Dã, tôi cam đoan, em sẽ là người vợ hạnh phúc nhất thế giới này."
Là một người vợ không được tự do mới đúng chứ?!
Lãnh Tiểu Dã uống sữa, giơ khóe môi lên.
"Được rôi, tôi còn có việc rất quan trọng, phải ra ngoài một chuyến, em nhớ nghỉ ngơi thật tốt, đến khi tôi quay về, tôi sẽ dẫn em đi chơi."
Anh vịn chặt mặt cô, cúi đầu, đặt lên trán cô một nụ hôn, nhìn bông tai màu đỏ nhỏ nhắn trên tai cô, anh nhẹ nhàng sờ vào.
"Tôi rất thích bông tai của em."
Nói rồi, anh đứng dậy đi ra cửa.
Nhìn tấm lưng chắc rộng của anh, Lãnh Tiểu Dã chợt động lòng.
"Hoàng Phủ Diệu Dương!"
Anh mở to mắt, khẽ nở nụ cười nhìn cô vẫn yên lặng nằm trong lòng mình
Anh ôm chặt cô, rồi buông ra, tiếp tục nhìn cô.
Cô yên tĩnh nằm trên trải giường tơ lụa đậm màu, phản chiếu rõ ràng da thịt trắng nõn của cô, dấu hôn lưu lại từ tối qua như hoa hồng nở rộ.
Mái tóc dài rối tung trên mặt, cô thật giống như một thiên sứ đang ngủ say, ngây thơ nhưng lại mê người.
Trong lòng vô cùng ấm áp, hơn nữa, đàn ông buổi sáng rất dễ kích động, anh cũng vậy, phản ứng tự nhiên, anh cúi đầu, hôn lên gáy cô.
Lãnh Tiểu Dã ngứa ngáy, khẽ rên một tiếng, theo bản năng đưa tay đẩy anh ra, lật người lại, cô nằm thẳng người.
Khi nãy, cô chỉ lộ một nửa, nhưng bây giờ, cả người cô hoàn toàn lộ ra trước mắt anh.
Hô hấp anh nặng nề, phía dưới trướng đau hơn.
"Tiểu Dã?"
Anh nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, Lãnh Tiểu Dã không phản ứng lại.
Hoàng Phủ Diệu Dương thấy vẻ mặt ngủ say của cô, rốt cuộc, anh vẫn không khống chế được, cúi người hôn lên ngực cô.
Lãnh Tiểu Dã bị anh kích thích, cô lại rên nhỏ một tiếng, hơi co người lên, cô nâng tay muốn đẩy anh ra.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đặt lên đó một nụ hôn, rồi lại cúi người hôn vành tai cô.
"Đứng... Đứng lên..."
Lãnh Tiểu Dã đẩy anh ra, xoay người tiếp tục mộng đẹp, chỉ để lại cho anh một tấm lưng.
Hoàng Phủ Diệu Dương không hề dừng lại, anh duỗi tay, cởi chiếc quần lót duy nhất trên người cô.
Anh nghiêng người tới gần cô.
Phát hiện điều gì đó khác thường, Lãnh Tiểu Dã bị anh đùa đến tỉnh, lập tức mở to mắt.
Biết được chuyện anh đang làm, cô vô cùng xấu hổ.
Có lầm không vậy, chỉ mới sáng sớm tinh mơ thôi mà?!
Hoàng Phủ Diệu Dương không biết cô đã tỉnh dậy, cảm giác cơ thể cô căng cứng, tưởng rằng anh làm đau cô.
Anh không tiếp tục nữa, dùng tay ôm cô, an ủi hôn lên gáy cô.
"Đừng lo lắng, lần này, tôi sẽ nhẹ nhàng một chút!"
Lãnh Tiểu Dã thật sự muốn dùng súng bắn chết anh!
Cô cắn chặt môi, không động đậy, cô thầm nhắc nhở mình.
Chỉ lần này thôi, đây là lần cuối cùng rồi.
Không nên chọc giận anh, chờ đến khi anh thỏa mãn, cô sẽ lập tức nghĩ cách chuồn đi, thấy cô không động đậy, Hoàng Phủ Diệu Dương mới yên tâm tiếp tục.
Anh nói giữ lời, không điên cuồng như hôm qua nữa, anh nhẹ nhàng, lúc nào cũng hôn lên vai, lên gáy trấn an cô.
Nâng tay cô, anh hài lòng cười, hôn lên ngón tay.
Cầm khăn giấy giúp cô lau sạch người, anh cẩn thận mặc quần lót lại cho cô, kéo chăn đắp kín người cô, rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Lãnh Tiểu Dã mở to mắt, nhíu mày nhìn chiếc nhẫn trên tay trái,
Cô nâng tay tháo xuống, nghĩ một hồi, cô lại quyết định để yên trên tay.
Nhắm mắt, tiếp tục giả vờ ngủ.
Một lát sau, Hoàng Phủ Diệu Dương quay lại phòng ngủ, đi thẳng vào phòng quần áo thay đồ.
Anh nhẹ nhàng ngồi canh giường.
Thấy anh đã ngồi lâu như vậy, nhưng không có ý định rời đi, Lãnh Tiểu Dã vô cùng sốt ruột.
Anh còn muốn nhìn bao lâu nữa đây, anh cứ ngồi cạnh thế này, làm sao cô gọi cho chú Kiều được?
Suy nghĩ một chút, cô đành phải giả vờ tỉnh ngủ, ngáp một cái, cô mở mắt ra.
"Chào buổi sáng."
Hoàng Phủ Diệu Dương cười nói với cô.
Vẻ mặt gì đây, đúng là đã ăn uống no đủ, thỏa mãn rồi.
Hừ!
Lãnh Tiểu Dã hừ một tiếng, nở nụ cười, "A... Đói quá đi mất, anh có thể lấy giúp tôi một ít đồ ăn được không? Tôi hơi mệt, không muốn xuống giường."
"Được."
Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay sửa lại mái tóc rối bời cho cô, rồi lập tức đứng rời đi.
Thấy anh đóng cửa phòng, tiếng bước chân xa dần, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng đứng dậy, lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Cô không dám gọi điện, chỉ gửi cho chú Kiều một tin nhắn.
"Con muốn chạy trốn, chú nghĩ cách giúp con với ạ."
Kiều nhanh chóng hồi âm lại.
"Hôm nay, chú và Hoàng Phủ Diệu Dương sẽ đi gặp tù binh, rồi phải dẫn bọn chúng đi, con có thể tự nghĩ cách rời khỏi phủ Bá tước được không?"
"Có thể, nhưng mấy giờ ạ?"
"Chuyến bay vào lúc 11 giờ."
"Vậy chú có thể giúp con một chút được không?"
"Được."
Hai người trao đổi thời gian địa điểm cụ thể, gửi xong tin nhắn cuối cùng, Lãnh Tiểu Dã chợt nghe tiếng bước chân truyền tới.
Cô kinh sợ, vội vàng nhét di động vào dưới gối, cô vừa cất xong, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng đã vào, bưng theo khay bữa sáng trên tay.
Lãnh Tiểu Dã hít mũi.
"Thơm quá."
Anh cười nhìn cô, đặt khay lên đùi cô.
"Cảm ơn!" Lãnh Tiểu Dã cầm ly sữa, uống vào một ngụm, "Anh đi làm việc của anh đi, sau khi ăn xong, tôi muốn ngủ một chút."
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chiếc nhẫn trên tay cô, "Em ngại nó sao?"
Nhìn theo ánh mắt của anh, Lãnh Tiểu Dã mới hiểu được, thì ra, anh đang nói tới chiếc nhẫn.
Ngại thì có ích gì sao?
Ngay cả ý kiến của cô, anh cũng chưa từng hỏi qua!
Thầm oán trong lòng, nhưng cô chỉ dương dương tự đắc giơ khóe môi.
"Rất đẹp mà, không phải sao?"
Hoàng Phủ Diệu Dương cười rộ lên, khuôn mặt xinh đẹp như một đóa hồng, vươn tay lau vụn sữa trên khóe miệng, anh bá đạo nói.
"Tiểu Dã, tôi cam đoan, em sẽ là người vợ hạnh phúc nhất thế giới này."
Là một người vợ không được tự do mới đúng chứ?!
Lãnh Tiểu Dã uống sữa, giơ khóe môi lên.
"Được rôi, tôi còn có việc rất quan trọng, phải ra ngoài một chuyến, em nhớ nghỉ ngơi thật tốt, đến khi tôi quay về, tôi sẽ dẫn em đi chơi."
Anh vịn chặt mặt cô, cúi đầu, đặt lên trán cô một nụ hôn, nhìn bông tai màu đỏ nhỏ nhắn trên tai cô, anh nhẹ nhàng sờ vào.
"Tôi rất thích bông tai của em."
Nói rồi, anh đứng dậy đi ra cửa.
Nhìn tấm lưng chắc rộng của anh, Lãnh Tiểu Dã chợt động lòng.
"Hoàng Phủ Diệu Dương!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.