Chương 126: Chương 238+239
Công Tử Như Tuyết
12/06/2017
Lãnh Tiểu Dã nặng nề xóa từng chữ.
Cô còn muốn anh đi tìm mình nữa sao?
Đúng là điên rồi!
Cô nhìn đống giấy bị hóa bỏ, không còn tâm tình viết tiếp nữa.
Được rồi, dù có viết cái gì đi nữa, anh cũng tức giận mà thôi.
Đặt bút sang một bên, cô tùy tiện vo tờ giấy lại, ném vào thùng rác, mím môi, không quay đầu đi ra cửa.
"Tiểu thư, chào buổi sáng."
Lão quản gia thấy cô xuống lầu, lập tức mỉm cười chào hỏi.
"Chào buổi sáng." Lãnh Tiểu Dã dừng trước mặt lão quản gia, "Mấy ngày nay, làm phiền mấy người nhiều rồi."
Lão quản gia cười, "Ngài đừng khách sáo như vậy, có thể chăm sóc cho ngài, đã là một vinh hạnh của chúng tôi rồi."
Lãnh Tiểu Dã khẽ nhếch khóe môi, "Nghe nói Diệu Dương có rất nhiều vật nuôi, tôi... Có thể đi tham quan một chút được không?"
Cô đã nhắn tin cho Kiều, thời gian đã định, cô phải nghĩ cách đi tới ngọn núi phía sau của phủ Bá tước, đi qua hàng rào, là có thể đến con đường sau núi rồi, Kiều đã cho người giúp đỡ cô ở đó.
"Đương nhiên rồi." Lão quản gia không nghi ngờ gì, cười cười dẫn đường cho cô.
Hai người ra khỏi nhà lớn, đi theo bãi cỏ, tới chuồng ngựa
Nhìn thấy chuồng vật nuôi cách đó không xa, Lãnh Tiểu Dã dừng bước, nhìn qua.
Con sư tử châu Phi Arthur đang đứng trên cỏ, nhìn về phía xa xăm.
Lão quản gia nhìn ánh mắt của Arthur một lát, rồi lại nhìn Lãnh Tiểu Dã, "Bá tước tiên sinh... Ngài ấy rất cô đơn, nên mới giữ Arthur lại, sau này dù có ngài bên cạnh, thì cũng không thể nói trước, ngài ấy có thả Arthur về hay không."
Anh rất cô đơn, nên mới tùy tiện bắt buộc người khác ở cạnh mình sao?
Lãnh Tiểu Dã thầm hỏi trong lòng.
Nhưng cô không thể thay Arthur trở thành sủng vật của anh được.
Thu hồi tầm mắt, cô đi tới gần chuồng ngựa.
Hai nhân viên công tác, một người đang kiểm tra thân thể, người còn lại giúp một con ngựa tắm rửa.
Chú ngựa kia cao chừng hai thước, vóc dáng hoàn mỹ, lông bờm đen mượt như tơ lụa.
"Đây là con ngựa mà bá tước tiên sinh thích nhất, tên là Tia Chớp (Thiểm Điện), là một trong những con ngựa có tốc độ nhanh nhất." Lão quản gia thấy cô thích thú, lập tức chủ động giới thiệu.
Lãnh Tiểu Dã đi lên phía trước, đưa tay muốn sờ vào lông bờm.
Tia Chớp không chịu tiếp nhận, nghiêng người tránh tay cô, đưa cặp mặt cảnh cáo nhìn cô.
"Tiểu thư, cẩn thận!" Nhân viên công tác vội đứng dậy, bảo vệ Lãnh Tiểu Dã, "Tia Chớp chỉ mới được bá tiên tước sinh thuần phục cách đây không lâu, tính cách chẳng hiền lành gì đâu, nếu ngài muốn cưỡi ngựa chúng tôi sẽ mang yên ngựa cho Công Chúa, được không?"
Lão quản gian vươn tay chỉ vào trong chuồng ngựa, "Công Chúa chính là con ngựa màu trắng kia, được một vị đại thần cho bá tước tiên sinh đó."
Lãnh Tiểu Dã nhìn theo hướng ngón tay lão, quả nhiên cách đó không xa có một chú ngựa thân mình trắng toát, có thể thấy rõ ràng huyết thống cao quý chảy trong người nó, chẳng qua, bị người khác nuôi trong chuồng thế này, trong ánh mắt đã sớm mất đi tính hoang dã.
"Không!" Lãnh Tiểu Dã gật đầu, "Tôi muốn cưỡi Tia Chớp."
"Nhưng..." Nhân viên công tác do dự, "Chuyện này rất nguy hiểm, Tia Chớp nó..."
Lãnh Tiểu Dã vẫn cố chấp, "Tôi muốn cưỡi nó."
Nhân viên công tác định muốn nói gì nữa, nhưng lão quản gia đã vỗ nhẹ vai đối phương, ý bảo không cần phải nói gì nữa.
Bất đắc dĩ, nhân viên công tác đành phải dẫn Tia Chớp ra, gắn xong yên ngựa, bọn họ che mắt nó lại, đề phòng nó nhận ra đây không phải là Hoàng Phủ Diệu Dương sẽ phản kháng.
Được hai nhân viên công tác vỗ về, Tia Chớp mới chịu yên tĩnh lại.
Lãnh Tiểu Dã đi tới, giữ chặt cương, nhảy tót lên ngựa.
Một nhân viên công tác liền giữ chặt cương ngựa, chậm rãi dẫn cô ra đồng cỏ.
Lãnh Tiểu Dã bắt lấy cương, "Buông ra!"
Nhân viên công tác hơi do dự, thấy Tia Chớp đã bình tĩnh, anh ta mới buông cương ra.
Lãnh Tiểu Dã cưỡi Tia Chớp đi vài bước, cúi người xuống, cô tháo bịt mắt trên đầu nó, sau đó, lại đá nhẹ vào bụng nó một cái.
Tia Chớp nhận ra cô, không phải là chủ nhân Hoàng Phủ Diệu Dương của mình, lập tức cảm thấy không an toàn run người, muốn quật ngã cô xuống.
Nhân viên công tác và lão quản gia lo lắng đến gần, Lãnh Tiểu Dã nắm chặt cương, hai chân dùng sức kẹp lấy thân ngựa.
Nhân viên công tác vừa mới tới gần, Lãnh Tiểu Dã kéo cương lên, Tia Chớp hí dài một tiếng, đứng thẳng người dậy.
"Tiểu thư!"
Vài người lo lắng tới nỗi hô lên một tiếng.
Một âm thanh trầm đục vang tới, Tia Chớp đứng vững trên cỏ như cũ, Lãnh Tiểu Dã vẫn còn yên trên lưng ngựa.
Mọi người thấy thế, đều thở phào nhẹ nhõm.
Lãnh Tiểu Dã cầm nhẹ cương, đẩy đầu Tia Chớp xuống một chút, cô khẽ kẹp hai chân, Tia Chớp liền phi nhanh lên trước.
Chạy hết một vòng chuồng, cô vung cương, chạy về lại cạnh mọi người.
Nhìn nụ cười trên mặt cô, mọi người không khỏi kinh ngạc.
Không ai nghĩ tới, cô lại có thể khống chế Tia Chớp nhanh như vậy.
"Nó tuyệt quá đi mất!" Lãnh Tiểu Dã vỗ lưng Tia Chớp, ngồi trên lưng ngựa hỏi, "Tôi cưỡng nó thêm một vòng nữa được không?"
"Tất nhiên rồi!" Lão quản gia cười đồng ý, "Nhưng ngài nhớ chú ý an toàn."
Cô chơi vui vẻ như vậy, lão cũng không có cách nào ngăn chặn cô được nữa.
"Đi!"
Lãnh Tiểu Dã vung cương, Tia Chớp cúi đầu, chạy về phía đồng có đằng xa.
Cô không lập tức chạy xa ngay, chỉ cưỡi nó vài vòng, sau đó mới từng chút chạy đi.
Lão quản gia và nhân viên công tác nhìn thân ảnh cô mất hút phía đồng cỏ, chốc lát, lại xuất hiện trở lại.
Có điều, bọn họ chỉ lo thầm khen ngợi kỹ thuật của cô, nhưng không cảm giác được, cô càng lúc đi càng xa.
Tới sườn dóc, Lãnh Tiểu Dã quay lại, nhìn phủ Bá tước xa xa.
"Hoàng Phủ Diệu Dương, tạm biệt!" Cô mấp mấy môi, thúc mạnh vào bụng ngựa, "Giá!"
Tia Chớp đã lâu không được vui sướng như vậy, nó lập tức thích thú chạy về phía vùng quê rộng rãi.
Xông qua một cánh rừng nhỏ, nhìn hàng rào, Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn bọn giám sát, không trốn tránh.
Kéo căng cương ngựa, canh thời gian và góc độ, thấy Tia Chớp đã chạy tới gần, cô kéo mạnh cương, ngựa vùng lên.
Tia Chớp dồn lực xuống bốn chân, thân thể bay vút lên trong không trung.
Thoải mái nhảy qua hàng rào hai mét.
"Oa ồ!" Lãnh Tiểu Dã đứng thẳng dậy, kêu thành tiếng, "Tia Chớp, thật tuyệt quá, cảm ơn mày, bây giờ, rốt cuộc tôi cũng được tự do trở lại... Ha... Tự do... Tốt quá!"
Ngồi lại lưng ngựa, cô nhanh chóng cưỡi Tia Chớp chạy tới điểm hẹn.
Đi qua cánh đồng cỏ, quả nhiên, một chiếc xe màu lam đậu dưới chân núi.
Xác định lại số xe Kiều từng nói cho cô biết, Lãnh Tiểu Dã lập tức đánh ngựa tiến lên.
Người trên xe nghe được tiếng vó ngựa, cũng mở cửa bước xuống.
Cô còn muốn anh đi tìm mình nữa sao?
Đúng là điên rồi!
Cô nhìn đống giấy bị hóa bỏ, không còn tâm tình viết tiếp nữa.
Được rồi, dù có viết cái gì đi nữa, anh cũng tức giận mà thôi.
Đặt bút sang một bên, cô tùy tiện vo tờ giấy lại, ném vào thùng rác, mím môi, không quay đầu đi ra cửa.
"Tiểu thư, chào buổi sáng."
Lão quản gia thấy cô xuống lầu, lập tức mỉm cười chào hỏi.
"Chào buổi sáng." Lãnh Tiểu Dã dừng trước mặt lão quản gia, "Mấy ngày nay, làm phiền mấy người nhiều rồi."
Lão quản gia cười, "Ngài đừng khách sáo như vậy, có thể chăm sóc cho ngài, đã là một vinh hạnh của chúng tôi rồi."
Lãnh Tiểu Dã khẽ nhếch khóe môi, "Nghe nói Diệu Dương có rất nhiều vật nuôi, tôi... Có thể đi tham quan một chút được không?"
Cô đã nhắn tin cho Kiều, thời gian đã định, cô phải nghĩ cách đi tới ngọn núi phía sau của phủ Bá tước, đi qua hàng rào, là có thể đến con đường sau núi rồi, Kiều đã cho người giúp đỡ cô ở đó.
"Đương nhiên rồi." Lão quản gia không nghi ngờ gì, cười cười dẫn đường cho cô.
Hai người ra khỏi nhà lớn, đi theo bãi cỏ, tới chuồng ngựa
Nhìn thấy chuồng vật nuôi cách đó không xa, Lãnh Tiểu Dã dừng bước, nhìn qua.
Con sư tử châu Phi Arthur đang đứng trên cỏ, nhìn về phía xa xăm.
Lão quản gia nhìn ánh mắt của Arthur một lát, rồi lại nhìn Lãnh Tiểu Dã, "Bá tước tiên sinh... Ngài ấy rất cô đơn, nên mới giữ Arthur lại, sau này dù có ngài bên cạnh, thì cũng không thể nói trước, ngài ấy có thả Arthur về hay không."
Anh rất cô đơn, nên mới tùy tiện bắt buộc người khác ở cạnh mình sao?
Lãnh Tiểu Dã thầm hỏi trong lòng.
Nhưng cô không thể thay Arthur trở thành sủng vật của anh được.
Thu hồi tầm mắt, cô đi tới gần chuồng ngựa.
Hai nhân viên công tác, một người đang kiểm tra thân thể, người còn lại giúp một con ngựa tắm rửa.
Chú ngựa kia cao chừng hai thước, vóc dáng hoàn mỹ, lông bờm đen mượt như tơ lụa.
"Đây là con ngựa mà bá tước tiên sinh thích nhất, tên là Tia Chớp (Thiểm Điện), là một trong những con ngựa có tốc độ nhanh nhất." Lão quản gia thấy cô thích thú, lập tức chủ động giới thiệu.
Lãnh Tiểu Dã đi lên phía trước, đưa tay muốn sờ vào lông bờm.
Tia Chớp không chịu tiếp nhận, nghiêng người tránh tay cô, đưa cặp mặt cảnh cáo nhìn cô.
"Tiểu thư, cẩn thận!" Nhân viên công tác vội đứng dậy, bảo vệ Lãnh Tiểu Dã, "Tia Chớp chỉ mới được bá tiên tước sinh thuần phục cách đây không lâu, tính cách chẳng hiền lành gì đâu, nếu ngài muốn cưỡi ngựa chúng tôi sẽ mang yên ngựa cho Công Chúa, được không?"
Lão quản gian vươn tay chỉ vào trong chuồng ngựa, "Công Chúa chính là con ngựa màu trắng kia, được một vị đại thần cho bá tước tiên sinh đó."
Lãnh Tiểu Dã nhìn theo hướng ngón tay lão, quả nhiên cách đó không xa có một chú ngựa thân mình trắng toát, có thể thấy rõ ràng huyết thống cao quý chảy trong người nó, chẳng qua, bị người khác nuôi trong chuồng thế này, trong ánh mắt đã sớm mất đi tính hoang dã.
"Không!" Lãnh Tiểu Dã gật đầu, "Tôi muốn cưỡi Tia Chớp."
"Nhưng..." Nhân viên công tác do dự, "Chuyện này rất nguy hiểm, Tia Chớp nó..."
Lãnh Tiểu Dã vẫn cố chấp, "Tôi muốn cưỡi nó."
Nhân viên công tác định muốn nói gì nữa, nhưng lão quản gia đã vỗ nhẹ vai đối phương, ý bảo không cần phải nói gì nữa.
Bất đắc dĩ, nhân viên công tác đành phải dẫn Tia Chớp ra, gắn xong yên ngựa, bọn họ che mắt nó lại, đề phòng nó nhận ra đây không phải là Hoàng Phủ Diệu Dương sẽ phản kháng.
Được hai nhân viên công tác vỗ về, Tia Chớp mới chịu yên tĩnh lại.
Lãnh Tiểu Dã đi tới, giữ chặt cương, nhảy tót lên ngựa.
Một nhân viên công tác liền giữ chặt cương ngựa, chậm rãi dẫn cô ra đồng cỏ.
Lãnh Tiểu Dã bắt lấy cương, "Buông ra!"
Nhân viên công tác hơi do dự, thấy Tia Chớp đã bình tĩnh, anh ta mới buông cương ra.
Lãnh Tiểu Dã cưỡi Tia Chớp đi vài bước, cúi người xuống, cô tháo bịt mắt trên đầu nó, sau đó, lại đá nhẹ vào bụng nó một cái.
Tia Chớp nhận ra cô, không phải là chủ nhân Hoàng Phủ Diệu Dương của mình, lập tức cảm thấy không an toàn run người, muốn quật ngã cô xuống.
Nhân viên công tác và lão quản gia lo lắng đến gần, Lãnh Tiểu Dã nắm chặt cương, hai chân dùng sức kẹp lấy thân ngựa.
Nhân viên công tác vừa mới tới gần, Lãnh Tiểu Dã kéo cương lên, Tia Chớp hí dài một tiếng, đứng thẳng người dậy.
"Tiểu thư!"
Vài người lo lắng tới nỗi hô lên một tiếng.
Một âm thanh trầm đục vang tới, Tia Chớp đứng vững trên cỏ như cũ, Lãnh Tiểu Dã vẫn còn yên trên lưng ngựa.
Mọi người thấy thế, đều thở phào nhẹ nhõm.
Lãnh Tiểu Dã cầm nhẹ cương, đẩy đầu Tia Chớp xuống một chút, cô khẽ kẹp hai chân, Tia Chớp liền phi nhanh lên trước.
Chạy hết một vòng chuồng, cô vung cương, chạy về lại cạnh mọi người.
Nhìn nụ cười trên mặt cô, mọi người không khỏi kinh ngạc.
Không ai nghĩ tới, cô lại có thể khống chế Tia Chớp nhanh như vậy.
"Nó tuyệt quá đi mất!" Lãnh Tiểu Dã vỗ lưng Tia Chớp, ngồi trên lưng ngựa hỏi, "Tôi cưỡng nó thêm một vòng nữa được không?"
"Tất nhiên rồi!" Lão quản gia cười đồng ý, "Nhưng ngài nhớ chú ý an toàn."
Cô chơi vui vẻ như vậy, lão cũng không có cách nào ngăn chặn cô được nữa.
"Đi!"
Lãnh Tiểu Dã vung cương, Tia Chớp cúi đầu, chạy về phía đồng có đằng xa.
Cô không lập tức chạy xa ngay, chỉ cưỡi nó vài vòng, sau đó mới từng chút chạy đi.
Lão quản gia và nhân viên công tác nhìn thân ảnh cô mất hút phía đồng cỏ, chốc lát, lại xuất hiện trở lại.
Có điều, bọn họ chỉ lo thầm khen ngợi kỹ thuật của cô, nhưng không cảm giác được, cô càng lúc đi càng xa.
Tới sườn dóc, Lãnh Tiểu Dã quay lại, nhìn phủ Bá tước xa xa.
"Hoàng Phủ Diệu Dương, tạm biệt!" Cô mấp mấy môi, thúc mạnh vào bụng ngựa, "Giá!"
Tia Chớp đã lâu không được vui sướng như vậy, nó lập tức thích thú chạy về phía vùng quê rộng rãi.
Xông qua một cánh rừng nhỏ, nhìn hàng rào, Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn bọn giám sát, không trốn tránh.
Kéo căng cương ngựa, canh thời gian và góc độ, thấy Tia Chớp đã chạy tới gần, cô kéo mạnh cương, ngựa vùng lên.
Tia Chớp dồn lực xuống bốn chân, thân thể bay vút lên trong không trung.
Thoải mái nhảy qua hàng rào hai mét.
"Oa ồ!" Lãnh Tiểu Dã đứng thẳng dậy, kêu thành tiếng, "Tia Chớp, thật tuyệt quá, cảm ơn mày, bây giờ, rốt cuộc tôi cũng được tự do trở lại... Ha... Tự do... Tốt quá!"
Ngồi lại lưng ngựa, cô nhanh chóng cưỡi Tia Chớp chạy tới điểm hẹn.
Đi qua cánh đồng cỏ, quả nhiên, một chiếc xe màu lam đậu dưới chân núi.
Xác định lại số xe Kiều từng nói cho cô biết, Lãnh Tiểu Dã lập tức đánh ngựa tiến lên.
Người trên xe nghe được tiếng vó ngựa, cũng mở cửa bước xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.