Chương 137: Chương 260+261
Công Tử Như Tuyết
16/06/2017
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn thấy hai người này, cũng không có gì kì quái.
Cả hai đều có vóc dáng cao gầy, khí chất xuất chúng.
Trầm Ninh mặc áo khoác màu trắng, còn Lãnh Tiểu Dã mặc áo khoác da màu đỏ, cả hai đều mặc áo màu sặc sỡ như vậy, hơn nữa còn đi gần nhau, muốn người khác không chú ý cũng khó.
Ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không dừng quá lâu trên người hai cô gái, chỉ liếc mắt một chút rồi rời đi.
Bỗng, hai giây sau, ánh mắt của anh lại một lần nữa nhìn hai người —— Không, nói chính xác là trên người Lãnh Tiểu Dã.
Nhìn cô vội vàng kéo tay cô gái kia chạy đi, anh nheo mắt lại, bất chợt, anh lại nhìn thấy chiếc túi da nhỏ trên người cô.
Ba giây sau, Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên tăng tốc chạy đi.
“Bá tước tiên sinh!”
Lão quản gia cùng trợ lý, và cận vệ giật mình nhìn anh chạy đi mất.
Sau đó, mọi người lập tức chạy theo anh.
Tuy mọi người vẫn không hiểu vì sao anh lại chạy đi như vậy.
Lối ra.
Lãnh Tiểu Dã kéo tay Trầm Ninh chạy nhanh về phía trước, ánh mắt không ngừng nhìn vào máy tính bảng.
Nhìn cái điểm đỏ đột nhiên lóe lên nhanh chóng, cô nắm chặt cánh tay Trầm Ninh.
“Chạy mau!”
Lãnh Tiểu Dã kéo Trầm Ninh cùng chạy.
Xuyên qua đám người, cô phát hiện nhà vệ sinh nữ cách đó không xa, liền kéo Trầm Ninh vào.
Hai người vọt vào phòng rửa tay, Lãnh Tiểu Dã vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính bảng trong tay.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
“Bây giờ không có thời gian giải thích, bên ngoài có người ở đuổi theo tớ, tớ không thể để cho anh ta phát hiện ra tớ được!” Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng cởi áo khoác da trên người, “Nhanh nhanh, cậu mau mặc áo của mình vào! Sau đó rẽ qua bên trái, nếu như nghe có người gọi tên tớ, bạn cứ mặc kệ, tiếp tục chạy một mạch về phía trước, tuyệt đối không được quay đầu lại.”
Trầm Ninh nhìn thấy sắc mặt bất thường của cô, không hỏi gì nhiều, chỉ cởi áo khoác, cầm áo khoác da của cô mặc lên người, “Vậy còn cậu?”
Lãnh Tiểu Dã nhận lấy áo khoác và rương hành lý của Trầm Ninh, “Mình sẽ nghĩ cách chạy tới bãi đậu xe, cậu vào bãi đậu xe ở khu C chờ mình, chắc cậu đã biết xe mẹ mình rồi.”
“Được.” Trầm Ninh gật đầu.
Lãnh Tiểu Dã thấy Hoàng Phủ Diệu Dương đã tới gần, cô đưa tay mở cửa phòng rửa tay, “Mau đi ngay bây giờ! Nếu có người hỏi cậu tớ ở đâu, cậu hãy nói với anh ta cậu chưa bao giờ gặp người nào tên Lãnh Tiểu Dã!”
Trầm Ninh đồng ý, xoay người đi ra khỏi phòng rửa tay.
Lãnh Tiểu Dã hiểu rõ tính tình của cô, từ nhỏ, người bạn Trầm Ninh này đã rất bình ổn.
Hai người cùng nhau chơi đùa, Lãnh Tiểu Dã té vào người lớn, những người bạn khác sợ đến mức khóc, không biết nên làm sao. Riêng Trầm Ninh vẫn bình tĩnh như cũ.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà hai người bọn họ có thể thân thiết với nhau như vậy.
Sau khi Trầm Ninh rời đi, Lãnh Tiểu Dã liền kéo rương hành lý của Trầm Ninh, lấy một chiếc áo khoác đen ra, sau đó cô bỏ áo khoác trắng vào hành lý lại rồi bước ra ngoài.
Cô nhìn chằm chằm vào máy tính bảng, chờ đợi.
Mắt thấy điểm đỏ trên máy tính bảng bất chợt lóe lên, càng lúc càng tiến gần về phía cô. Hô hấp cô không ngừng dồn dập.
Ngoài cửa.
Bên trong hành lang.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chân lao ra, liếc mắt nhìn hai phía liền thấy một cô gái khoác áo màu đỏ, anh lập tức đuổi theo.
Một bóng dáng từ trong toilet chạy vọt ra.
Lãnh Tiểu Dã nín thở nghe tiếng bước chân vội vã của người đàn ông.
Hoàng Phủ Diệu Dương không hề biết, người mà anh muốn tìm chỉ các anh một bức tường, nhưng anh lại bất tri bất giác chạy theo Trầm Ninh.
“Lãnh Tiểu Dã, em đứng lại đó cho tôi.”
Trầm Ninh nghe thấy phía sau có người gọi tên Lãnh Tiểu Dã, nhàn nhạt cười cười, tiếp tục đi về phía trước.
Bước chân của Trầm Ninh không nhanh không chậm, thật giống như chuyện này chẳng hề liên quan gì đến cô.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chân đuổi tới, một phát đã bắt được cánh tay của cô.
Trầm Ninh quay lại, nhàn nhạt nhìn gưong mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Diệu Dương, "Tiên sinh, ngài có chuyện gì sao?"
Nhìn khuôn mặt xa lạ trước mắt, Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩn ra, vội vàng rút tay về.
“Tôi nhận lầm người.”
Trầm Trữ nhún vai một cái, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
“Chờ một chút!”
Nhìn bóng lưng của Trầm Ninh, Hoàng Phủ Diệu Dương lại một lần nữa đuổi theo.
Trầm Ninh dừng bước, lại một lần nữa quay mặt nhìn anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương bắt cánh tay cô.
“Nói cho tôi biết, Lãnh Tiểu Dã ở đâu?”
Trầm Ninh ngẩng màu lên nhìn thẳng vào con mắt màu xanh lam của anh, đối mặt với gương mặt như vậy, giọng nói của cô vẫn nhàn nhạt như nước, không có gợn sóng.
“Tiên sinh, phương thức bắt chuyện của ngài không thể lịch sự hơn sao?”
Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày, nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Tôi tuyệt đối không thể nhìn lầm, Tiểu Dã và cô đã đổi quần áo cho nhau, đúng không?”
Trầm Ninh vẫn bình tĩnh như cũ nhìn anh, “Xin lỗi, tiên sinh, tôi đã có bạn trai. Mời ngài buông tay ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
Vẻ mặt của cô không có nửa điểm gợn sóng, xem ra Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không thể nhìn ra kẽ hở của Trầm Ninh.
Lẽ nào, anh thật sự nhìn lầm rồi?!
Anh chậm rãi buông tay ra.
Chỉnh lại quần áo bị anh kéo, Trầm Ninh xoay người tiếp tục đi ngang qua vòng xoay, tới bãi đậu xe.
Bước chân vẫn như cũ, không nhanh không chậm.
Dường như, việc nhỏ này cũng không hề ảnh hưởng gì tới Hoàng Phủ Diệu Dương.
"Bá tước tiên sinh!"
Lão quản gia cùng trợ lý, bọn cận vệ thở hồng hộc mau chóng đuổi tới.
Hoàng Phủ Diệu Dương thu hồi ánh mắt ở trên người Trầm Ninh tiếp tục nhìn những người đang di chuyển xung quanh.
Trước anh, một người phụ nữ kéo rương hành lý vội vã đi qua.
Đảo qua rương hành lý của cô gái kia, Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên rõ ràng cái gì đấy, đẩy cận vệ đang cản trước mặt ra, anh nhanh chóng băng qua đường, một lần nữa tìm kiếm bóng dáng của Trầm Ninh.
Trong bãi đỗ xe, đâu đâu cũng có xe, không có nơi nào còn bóng dáng Trầm Ninh.
“Đáng chết!”
Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày chửi nhỏ.
Lão quản gia cùng trợ lý, vệ sĩ lại một lần nữa đuổi tới.
Lão quản gia vừa muốn hỏi chuyện, anh đã xoay người, "Đi ra bãi đậu xe, tìm Tiểu Dã, cô ấy chắc chắn ở đây, ngay chỗ này, nhanh!"
Anh thật ngu xuẩn, mới bị cô gái kia lừa.
Vừa mới phân biệt rõ ràng hai người, làm sao Trầm Ninh có khả năng nhanh chóng thay trang phục thành chính mình.
Nhất định là Lãnh Tiểu Dã bày trò!
Trợ lý cùng bọn cận vệ ngẩn người, nhanh chóng tản ra, vọt vào bãi đậu xe.
Lãnh Tiểu Dã cấp tốc kéo hành lý Trầm Ninh để bên cạnh xe, cô mở cốp sau ra, đem rương hành lý nhét vào ô tô, nhìn thấy Trầm Ninh ở phía xa, ngay lập tức bắt chuyện.
"Tiểu Ninh, bên này!"
Trầm Ninh nhanh nhẹn đi tới, hai người phân nhau lên xe, Lãnh Tiểu Dã lập tức nổ máy, chạy xe ra khỏi chỗ đỗ xe, vội vàng chạy về phía lối ra.
Hứa Hạ nhìn Lãnh Tiểu Dã đang lái xe, lại nhìn Trầm Ninh, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Hai con đang làm gì vậy, vừa mới xuống máy bay đã chơi trò đổi quần áo cho nhau rồi à?"
Lãnh Tiểu Dã lập tức tiếp lời, "Tiểu Ninh nói bạn ấy hơi lạnh, nên con đưa áo khoác da cho bạn ấy mặc."
Phát hiện xe của Hoàng Phủ Diệu Dương đang đuổi theo phía sau, cô vội vàng đánh tay lái, quẹo vào một con đường khác.
Trầm Ninh cũng nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương, cô liếc mắt nhìn bốn phía rồi lên tiếng nhắc nhở Lãnh Tiểu Dã.
“Quẹo trái ở phía trước!”
Cả hai đều có vóc dáng cao gầy, khí chất xuất chúng.
Trầm Ninh mặc áo khoác màu trắng, còn Lãnh Tiểu Dã mặc áo khoác da màu đỏ, cả hai đều mặc áo màu sặc sỡ như vậy, hơn nữa còn đi gần nhau, muốn người khác không chú ý cũng khó.
Ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không dừng quá lâu trên người hai cô gái, chỉ liếc mắt một chút rồi rời đi.
Bỗng, hai giây sau, ánh mắt của anh lại một lần nữa nhìn hai người —— Không, nói chính xác là trên người Lãnh Tiểu Dã.
Nhìn cô vội vàng kéo tay cô gái kia chạy đi, anh nheo mắt lại, bất chợt, anh lại nhìn thấy chiếc túi da nhỏ trên người cô.
Ba giây sau, Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên tăng tốc chạy đi.
“Bá tước tiên sinh!”
Lão quản gia cùng trợ lý, và cận vệ giật mình nhìn anh chạy đi mất.
Sau đó, mọi người lập tức chạy theo anh.
Tuy mọi người vẫn không hiểu vì sao anh lại chạy đi như vậy.
Lối ra.
Lãnh Tiểu Dã kéo tay Trầm Ninh chạy nhanh về phía trước, ánh mắt không ngừng nhìn vào máy tính bảng.
Nhìn cái điểm đỏ đột nhiên lóe lên nhanh chóng, cô nắm chặt cánh tay Trầm Ninh.
“Chạy mau!”
Lãnh Tiểu Dã kéo Trầm Ninh cùng chạy.
Xuyên qua đám người, cô phát hiện nhà vệ sinh nữ cách đó không xa, liền kéo Trầm Ninh vào.
Hai người vọt vào phòng rửa tay, Lãnh Tiểu Dã vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính bảng trong tay.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
“Bây giờ không có thời gian giải thích, bên ngoài có người ở đuổi theo tớ, tớ không thể để cho anh ta phát hiện ra tớ được!” Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng cởi áo khoác da trên người, “Nhanh nhanh, cậu mau mặc áo của mình vào! Sau đó rẽ qua bên trái, nếu như nghe có người gọi tên tớ, bạn cứ mặc kệ, tiếp tục chạy một mạch về phía trước, tuyệt đối không được quay đầu lại.”
Trầm Ninh nhìn thấy sắc mặt bất thường của cô, không hỏi gì nhiều, chỉ cởi áo khoác, cầm áo khoác da của cô mặc lên người, “Vậy còn cậu?”
Lãnh Tiểu Dã nhận lấy áo khoác và rương hành lý của Trầm Ninh, “Mình sẽ nghĩ cách chạy tới bãi đậu xe, cậu vào bãi đậu xe ở khu C chờ mình, chắc cậu đã biết xe mẹ mình rồi.”
“Được.” Trầm Ninh gật đầu.
Lãnh Tiểu Dã thấy Hoàng Phủ Diệu Dương đã tới gần, cô đưa tay mở cửa phòng rửa tay, “Mau đi ngay bây giờ! Nếu có người hỏi cậu tớ ở đâu, cậu hãy nói với anh ta cậu chưa bao giờ gặp người nào tên Lãnh Tiểu Dã!”
Trầm Ninh đồng ý, xoay người đi ra khỏi phòng rửa tay.
Lãnh Tiểu Dã hiểu rõ tính tình của cô, từ nhỏ, người bạn Trầm Ninh này đã rất bình ổn.
Hai người cùng nhau chơi đùa, Lãnh Tiểu Dã té vào người lớn, những người bạn khác sợ đến mức khóc, không biết nên làm sao. Riêng Trầm Ninh vẫn bình tĩnh như cũ.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà hai người bọn họ có thể thân thiết với nhau như vậy.
Sau khi Trầm Ninh rời đi, Lãnh Tiểu Dã liền kéo rương hành lý của Trầm Ninh, lấy một chiếc áo khoác đen ra, sau đó cô bỏ áo khoác trắng vào hành lý lại rồi bước ra ngoài.
Cô nhìn chằm chằm vào máy tính bảng, chờ đợi.
Mắt thấy điểm đỏ trên máy tính bảng bất chợt lóe lên, càng lúc càng tiến gần về phía cô. Hô hấp cô không ngừng dồn dập.
Ngoài cửa.
Bên trong hành lang.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chân lao ra, liếc mắt nhìn hai phía liền thấy một cô gái khoác áo màu đỏ, anh lập tức đuổi theo.
Một bóng dáng từ trong toilet chạy vọt ra.
Lãnh Tiểu Dã nín thở nghe tiếng bước chân vội vã của người đàn ông.
Hoàng Phủ Diệu Dương không hề biết, người mà anh muốn tìm chỉ các anh một bức tường, nhưng anh lại bất tri bất giác chạy theo Trầm Ninh.
“Lãnh Tiểu Dã, em đứng lại đó cho tôi.”
Trầm Ninh nghe thấy phía sau có người gọi tên Lãnh Tiểu Dã, nhàn nhạt cười cười, tiếp tục đi về phía trước.
Bước chân của Trầm Ninh không nhanh không chậm, thật giống như chuyện này chẳng hề liên quan gì đến cô.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chân đuổi tới, một phát đã bắt được cánh tay của cô.
Trầm Ninh quay lại, nhàn nhạt nhìn gưong mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Diệu Dương, "Tiên sinh, ngài có chuyện gì sao?"
Nhìn khuôn mặt xa lạ trước mắt, Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩn ra, vội vàng rút tay về.
“Tôi nhận lầm người.”
Trầm Trữ nhún vai một cái, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
“Chờ một chút!”
Nhìn bóng lưng của Trầm Ninh, Hoàng Phủ Diệu Dương lại một lần nữa đuổi theo.
Trầm Ninh dừng bước, lại một lần nữa quay mặt nhìn anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương bắt cánh tay cô.
“Nói cho tôi biết, Lãnh Tiểu Dã ở đâu?”
Trầm Ninh ngẩng màu lên nhìn thẳng vào con mắt màu xanh lam của anh, đối mặt với gương mặt như vậy, giọng nói của cô vẫn nhàn nhạt như nước, không có gợn sóng.
“Tiên sinh, phương thức bắt chuyện của ngài không thể lịch sự hơn sao?”
Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày, nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Tôi tuyệt đối không thể nhìn lầm, Tiểu Dã và cô đã đổi quần áo cho nhau, đúng không?”
Trầm Ninh vẫn bình tĩnh như cũ nhìn anh, “Xin lỗi, tiên sinh, tôi đã có bạn trai. Mời ngài buông tay ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
Vẻ mặt của cô không có nửa điểm gợn sóng, xem ra Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không thể nhìn ra kẽ hở của Trầm Ninh.
Lẽ nào, anh thật sự nhìn lầm rồi?!
Anh chậm rãi buông tay ra.
Chỉnh lại quần áo bị anh kéo, Trầm Ninh xoay người tiếp tục đi ngang qua vòng xoay, tới bãi đậu xe.
Bước chân vẫn như cũ, không nhanh không chậm.
Dường như, việc nhỏ này cũng không hề ảnh hưởng gì tới Hoàng Phủ Diệu Dương.
"Bá tước tiên sinh!"
Lão quản gia cùng trợ lý, bọn cận vệ thở hồng hộc mau chóng đuổi tới.
Hoàng Phủ Diệu Dương thu hồi ánh mắt ở trên người Trầm Ninh tiếp tục nhìn những người đang di chuyển xung quanh.
Trước anh, một người phụ nữ kéo rương hành lý vội vã đi qua.
Đảo qua rương hành lý của cô gái kia, Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên rõ ràng cái gì đấy, đẩy cận vệ đang cản trước mặt ra, anh nhanh chóng băng qua đường, một lần nữa tìm kiếm bóng dáng của Trầm Ninh.
Trong bãi đỗ xe, đâu đâu cũng có xe, không có nơi nào còn bóng dáng Trầm Ninh.
“Đáng chết!”
Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày chửi nhỏ.
Lão quản gia cùng trợ lý, vệ sĩ lại một lần nữa đuổi tới.
Lão quản gia vừa muốn hỏi chuyện, anh đã xoay người, "Đi ra bãi đậu xe, tìm Tiểu Dã, cô ấy chắc chắn ở đây, ngay chỗ này, nhanh!"
Anh thật ngu xuẩn, mới bị cô gái kia lừa.
Vừa mới phân biệt rõ ràng hai người, làm sao Trầm Ninh có khả năng nhanh chóng thay trang phục thành chính mình.
Nhất định là Lãnh Tiểu Dã bày trò!
Trợ lý cùng bọn cận vệ ngẩn người, nhanh chóng tản ra, vọt vào bãi đậu xe.
Lãnh Tiểu Dã cấp tốc kéo hành lý Trầm Ninh để bên cạnh xe, cô mở cốp sau ra, đem rương hành lý nhét vào ô tô, nhìn thấy Trầm Ninh ở phía xa, ngay lập tức bắt chuyện.
"Tiểu Ninh, bên này!"
Trầm Ninh nhanh nhẹn đi tới, hai người phân nhau lên xe, Lãnh Tiểu Dã lập tức nổ máy, chạy xe ra khỏi chỗ đỗ xe, vội vàng chạy về phía lối ra.
Hứa Hạ nhìn Lãnh Tiểu Dã đang lái xe, lại nhìn Trầm Ninh, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Hai con đang làm gì vậy, vừa mới xuống máy bay đã chơi trò đổi quần áo cho nhau rồi à?"
Lãnh Tiểu Dã lập tức tiếp lời, "Tiểu Ninh nói bạn ấy hơi lạnh, nên con đưa áo khoác da cho bạn ấy mặc."
Phát hiện xe của Hoàng Phủ Diệu Dương đang đuổi theo phía sau, cô vội vàng đánh tay lái, quẹo vào một con đường khác.
Trầm Ninh cũng nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương, cô liếc mắt nhìn bốn phía rồi lên tiếng nhắc nhở Lãnh Tiểu Dã.
“Quẹo trái ở phía trước!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.