Chương 182: Chương 340+341
Công Tử Như Tuyết
30/06/2017
"Anh bắt emđược sao!"
Lãnh Tiểu Dã đẩy anh ra, coi thường nói, khóe miệng lại giơ lên.
Anh đưa tay ra nắm tay cô, cô vụt cả người lên, chạy ra khỏi thang máy.
Hoàng Phủ Diệu Dương đi theo cô, vội vàng đuổi theo tới cạnh cô, lúc này, Lãnh Tiểu Dã đã chạy ra ngoài, bắt một chiếc taxi.
Hai người cùng nhau ngồi vào ghế sau, cô nói địa chỉ với tài xế.
"Đi Bến Thượng Hải!"
Xe bắt đầu đi, Lãnh Tiểu Dã nghiêng người sang một bên, chỉ tay ra cửa sổ, giới thiệu Thượng Hải cho anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng đầu, nhìn cô, khóe môi vẫn nở nụ cười như cũ.
Tuy anh tới Thượng Hải không nhiều lần, nhưng anh cũng hiểu rõ Thượng Hả, những nơi cô nói, phần lớn anh đều biết cả.
Nhưng, nghe giọng cô giới thiệu, anh lại cảm thấy rất thích, dường như những địa danh nhàm chán đó qua miệng cô liền trở nên sinh động, rất khác biệt.
Xe taxi đi vào đường hầm dưới đáy biển.
Lãnh Tiểu Dã không có cảnh gì để giới thiệu nữa nên cũng không nhìn ra ngoài tiếp.
Quay lại nhìn thấy ánh mắt của anh, cô nhẹ nhàng nhún vai một cái.
"Nhìn em làm gì?"
Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay qua, nhặt lớp mascara rơi xuống dính ngay khóe mắt cô.
"Tiểu Dã, anh rất vui vì em đã tới."
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng xẹt qua gò má cô, động tác vô cùng dịu dàng, ngón tay hơi ấm áp.
Trong đôi mắt màu xanh, một vài đốm vàng ngoài cửa sổ rọi vào, như một viên đá quý, còn cả hình bóng nhỏ bé của cô trong đó.
Nhìn vào mắt anh, trong lòng Lãnh Tiểu Dã nhảy lên một cái, sau đó, nhịp điệu không ngừng tăng lên.
Lãnh Tiểu Dã, mày thật là, anh ta mới sờ một cái thôi mà, có cần phải vậy không.
Bình tĩnh, bình tĩnh... Bình tĩnh!
Cô thầm nhắc nhở mình, cô hơi nghiêng mặt, tránh tay anh, nhìn ra ngoài đường.
"Ngắm cảnh Thượng Hải trong đường hầm cũng đẹp lắm đấy, nhưng bây giờ muộn quá rồi, để ngày mai đi... Ngày mai em sẽ dẫn anh đi chơi. Rồi ăn bánh bao gạch cua, tôi rất thích ăn sườn ở miếu Thành Hoàng..."
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn thấy khuôn mặt cô ửng hồng một mảng.
Tiểu nha đầu này đang căng thẳng sao?!
Xe taxi dừng ở gần Bến Thượng Hải, Lãnh Tiểu Dã đợi Hoàng Phủ Diệu Dương trả tiền xe xong, rồi kéo anh ra ngoài.
"Đây... Là nơi có cảnh đêm đẹp nhất Thượng Hải đấy..."
Ban ngày ở Bến Thượng Hải, người tới người đi, nhưng ban đêm lại yên tĩnh vô cùng.
Làn gió thổi lướt qua mặt sông, không rét lạnh giống như Bắc Kinh ban đêm.
Hai bên dòng sông, ánh đèn đổi màu lập lòe, mặt sông phản lại ánh sáng, rất mộng ảo, không phải thật mà cũng chẳng phải giả.
Anh đứng dưới ánh đèn, cả người đều phát ra một luồng ánh sáng, rực rỡ như một thiên thần.
Nhìn anh từ từ đi về phía mình, Lãnh Tiểu Dã khẽ đưa mắt nhìn.
Gió sông thổi loạn mái tóc cô, sợi tóc nhẹ nhàng che khuất gò má cô, mascara trên mi cũng rối tinh, nhưng lại không ảnh hưởng gì tới vẻ đẹp của cô.
Hoàng Phủ Diệu Dương đưa hai tay lên, vén tóc cô ra.
"Tiểu Dã, em nợ anh một thứ."
"Cái gì vậy?!" Cô không hiểu hỏi.
Anh chậm rãi tới gần mặt cô.
"Một nụ hôn."
Nhẹ nhàng nói xong ba chữ, anh lập tức đưa môi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Lúc này đây, Lãnh Tiểu Dã cũng không trốn tránh tiếp nữa.
Hai môi chạm vào nhau, dòng điện nhẹ nhàng chạy qua môi hai người, trong lòng bọn họ đều run lên.
Chuyện này... Chẳng lẽ chính là cảm giác điện giật mà tiểu thuyết thường nhắc tới đó sao?!
Lãnh Tiểu Dã thầm nghĩ.
Môi của cô có hơi lạnh, nhưng mềm mại hơn trong trí nhớ của anh.
Biết lần này cô sẽ không kháng cự, nên Hoàng Phủ Diệu Dương cũng phá lệ kiên nhẫn một lần.
Từ đôi môi nhỏ bé dễ thương như một viên ngọc của cô, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô, mãi đến khi cánh môi cô đã sưng ướt cả lên.
Lãnh Tiểu Dã cũng không chống cự quá mức, để mặc cho quân vào.
Trong miệng cô vẫn còn lưu lại vị Champagne, nhưng ngon hơn cả những loại rượu lâu năm, đáng giá để thưởng thức.
Môi lưỡi bị anh dây dưa, Lãnh Tiểu Dã theo bản năng đưa tay lên ôm gáy anh.
Lúc đầu chỉ là một nụ hôn đơn giản, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn chưa hài lòng.
Anh đưa tay ôm eo cô, kéo cơ thể cô vào lồng ngực, bàn tay anh lướt qua tóc li ti ở gáy cô, để mình có thể hôn cô sâu hơn.
Cơ thể hai áp sát vào nhau, ngay cả gió cũng không thể thổi vào.
Ôm cô, đầu lưỡi xẹt qua răng cô, anh kéo chiếc lưỡi trơn mềm của cô, dùng sức mút.
Trong đầu như có pháo hoa, một ánh vàng rực rỡ, rồi lại là một màu trắng chói mắt.
Một lúc lâu sau, đầu óc Lãnh Tiểu Dã đều trống rỗng.
Không khí bị anh cướp đi, Lãnh Tiểu Dã cảm thấy toàn thân mềm nhũn cả ra, trong họng cũng không tự chủ được phát ra tiếng thở dốc.
Bàn tay nhẹ nhàng vỗ eo cô, càng lúc càng giữ chặt.
Chỉ một nụ hôn như vậy không thể thỏa mãn anh được.
Từ lần trước tới giờ, lâu lắm rồi anh chưa được chạm vào cô.
Hoàng Phủ Diệu Dương dùng sức xoa eo cô, ngón tay chạm được một chút da thịt lộ ra ngoài, anh lập tức tiến vào, xoa lưng cô.
Da thịt trên lưng cô trơn bóng như lụa, thắt lưng là một uốn khúc hoàn mỹ, vòng hai bên vô cùng nhỏ nhắn...
Cô hơi gầy, nhưng không yếu ớt, có vẻ vì từ nhỏ đã tập luyện, nên người cô khá dẻo dai.
Nếu không phải vì anh không thể thở được, Hoàng Phủ Diệu Dương nhất định không cam lòng kết thúc nụ hôn này.
Thở hổn hển buông cô, anh thở dốc một hơi, cúi mặt xuống, đặt môi lên gáy cô, tóm được vành tai nhỏ nhắn đáng yêu của cô, anh dùng môi mút rồi cắn nhẹ một cái.
"Ngứa!"
Lãnh Tiểu Dã thở hổn hển nói, co lại trong lòng anh.
Bàn tay xẹt qua hông cô, dừng trên ngực cô.
Con thỏ nhỏ trong lòng bàn tay cao lạ kỳ, cứng rắn nổi lên, cọ qua lòng bàn tay anh.
Môi lưỡi Hoàng Phủ Diệu Dương nói lên.
"Trứng thối!" Cảm nhận được bàn tay anh, cả người Lãnh Tiểu Dã run lên, vội vàng kéo tay anh ra khỏi quần áo mình, "Không được sờ lung tung!"
Giọng nói của cô mềm yếu hơi khàn khàn.
Cô thở hổn hển đẩy anh ra, đỏ mắt đưa tay vào trong quần áo cài lại nút áo ngực.
Cái tên này cũng nhanh tay thật, nhân lúc cô không để ý liền tháo nút của cô ra.
Bị anh trêu chọc, cả người cô đều mềm nhũn ra, ngón tay cô cũng mềm không còn tí sức lực nào, cài nút nhiều lần mà cũng không được.
Lãnh Tiểu Dã đẩy anh ra, coi thường nói, khóe miệng lại giơ lên.
Anh đưa tay ra nắm tay cô, cô vụt cả người lên, chạy ra khỏi thang máy.
Hoàng Phủ Diệu Dương đi theo cô, vội vàng đuổi theo tới cạnh cô, lúc này, Lãnh Tiểu Dã đã chạy ra ngoài, bắt một chiếc taxi.
Hai người cùng nhau ngồi vào ghế sau, cô nói địa chỉ với tài xế.
"Đi Bến Thượng Hải!"
Xe bắt đầu đi, Lãnh Tiểu Dã nghiêng người sang một bên, chỉ tay ra cửa sổ, giới thiệu Thượng Hải cho anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng đầu, nhìn cô, khóe môi vẫn nở nụ cười như cũ.
Tuy anh tới Thượng Hải không nhiều lần, nhưng anh cũng hiểu rõ Thượng Hả, những nơi cô nói, phần lớn anh đều biết cả.
Nhưng, nghe giọng cô giới thiệu, anh lại cảm thấy rất thích, dường như những địa danh nhàm chán đó qua miệng cô liền trở nên sinh động, rất khác biệt.
Xe taxi đi vào đường hầm dưới đáy biển.
Lãnh Tiểu Dã không có cảnh gì để giới thiệu nữa nên cũng không nhìn ra ngoài tiếp.
Quay lại nhìn thấy ánh mắt của anh, cô nhẹ nhàng nhún vai một cái.
"Nhìn em làm gì?"
Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay qua, nhặt lớp mascara rơi xuống dính ngay khóe mắt cô.
"Tiểu Dã, anh rất vui vì em đã tới."
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng xẹt qua gò má cô, động tác vô cùng dịu dàng, ngón tay hơi ấm áp.
Trong đôi mắt màu xanh, một vài đốm vàng ngoài cửa sổ rọi vào, như một viên đá quý, còn cả hình bóng nhỏ bé của cô trong đó.
Nhìn vào mắt anh, trong lòng Lãnh Tiểu Dã nhảy lên một cái, sau đó, nhịp điệu không ngừng tăng lên.
Lãnh Tiểu Dã, mày thật là, anh ta mới sờ một cái thôi mà, có cần phải vậy không.
Bình tĩnh, bình tĩnh... Bình tĩnh!
Cô thầm nhắc nhở mình, cô hơi nghiêng mặt, tránh tay anh, nhìn ra ngoài đường.
"Ngắm cảnh Thượng Hải trong đường hầm cũng đẹp lắm đấy, nhưng bây giờ muộn quá rồi, để ngày mai đi... Ngày mai em sẽ dẫn anh đi chơi. Rồi ăn bánh bao gạch cua, tôi rất thích ăn sườn ở miếu Thành Hoàng..."
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn thấy khuôn mặt cô ửng hồng một mảng.
Tiểu nha đầu này đang căng thẳng sao?!
Xe taxi dừng ở gần Bến Thượng Hải, Lãnh Tiểu Dã đợi Hoàng Phủ Diệu Dương trả tiền xe xong, rồi kéo anh ra ngoài.
"Đây... Là nơi có cảnh đêm đẹp nhất Thượng Hải đấy..."
Ban ngày ở Bến Thượng Hải, người tới người đi, nhưng ban đêm lại yên tĩnh vô cùng.
Làn gió thổi lướt qua mặt sông, không rét lạnh giống như Bắc Kinh ban đêm.
Hai bên dòng sông, ánh đèn đổi màu lập lòe, mặt sông phản lại ánh sáng, rất mộng ảo, không phải thật mà cũng chẳng phải giả.
Anh đứng dưới ánh đèn, cả người đều phát ra một luồng ánh sáng, rực rỡ như một thiên thần.
Nhìn anh từ từ đi về phía mình, Lãnh Tiểu Dã khẽ đưa mắt nhìn.
Gió sông thổi loạn mái tóc cô, sợi tóc nhẹ nhàng che khuất gò má cô, mascara trên mi cũng rối tinh, nhưng lại không ảnh hưởng gì tới vẻ đẹp của cô.
Hoàng Phủ Diệu Dương đưa hai tay lên, vén tóc cô ra.
"Tiểu Dã, em nợ anh một thứ."
"Cái gì vậy?!" Cô không hiểu hỏi.
Anh chậm rãi tới gần mặt cô.
"Một nụ hôn."
Nhẹ nhàng nói xong ba chữ, anh lập tức đưa môi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Lúc này đây, Lãnh Tiểu Dã cũng không trốn tránh tiếp nữa.
Hai môi chạm vào nhau, dòng điện nhẹ nhàng chạy qua môi hai người, trong lòng bọn họ đều run lên.
Chuyện này... Chẳng lẽ chính là cảm giác điện giật mà tiểu thuyết thường nhắc tới đó sao?!
Lãnh Tiểu Dã thầm nghĩ.
Môi của cô có hơi lạnh, nhưng mềm mại hơn trong trí nhớ của anh.
Biết lần này cô sẽ không kháng cự, nên Hoàng Phủ Diệu Dương cũng phá lệ kiên nhẫn một lần.
Từ đôi môi nhỏ bé dễ thương như một viên ngọc của cô, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô, mãi đến khi cánh môi cô đã sưng ướt cả lên.
Lãnh Tiểu Dã cũng không chống cự quá mức, để mặc cho quân vào.
Trong miệng cô vẫn còn lưu lại vị Champagne, nhưng ngon hơn cả những loại rượu lâu năm, đáng giá để thưởng thức.
Môi lưỡi bị anh dây dưa, Lãnh Tiểu Dã theo bản năng đưa tay lên ôm gáy anh.
Lúc đầu chỉ là một nụ hôn đơn giản, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn chưa hài lòng.
Anh đưa tay ôm eo cô, kéo cơ thể cô vào lồng ngực, bàn tay anh lướt qua tóc li ti ở gáy cô, để mình có thể hôn cô sâu hơn.
Cơ thể hai áp sát vào nhau, ngay cả gió cũng không thể thổi vào.
Ôm cô, đầu lưỡi xẹt qua răng cô, anh kéo chiếc lưỡi trơn mềm của cô, dùng sức mút.
Trong đầu như có pháo hoa, một ánh vàng rực rỡ, rồi lại là một màu trắng chói mắt.
Một lúc lâu sau, đầu óc Lãnh Tiểu Dã đều trống rỗng.
Không khí bị anh cướp đi, Lãnh Tiểu Dã cảm thấy toàn thân mềm nhũn cả ra, trong họng cũng không tự chủ được phát ra tiếng thở dốc.
Bàn tay nhẹ nhàng vỗ eo cô, càng lúc càng giữ chặt.
Chỉ một nụ hôn như vậy không thể thỏa mãn anh được.
Từ lần trước tới giờ, lâu lắm rồi anh chưa được chạm vào cô.
Hoàng Phủ Diệu Dương dùng sức xoa eo cô, ngón tay chạm được một chút da thịt lộ ra ngoài, anh lập tức tiến vào, xoa lưng cô.
Da thịt trên lưng cô trơn bóng như lụa, thắt lưng là một uốn khúc hoàn mỹ, vòng hai bên vô cùng nhỏ nhắn...
Cô hơi gầy, nhưng không yếu ớt, có vẻ vì từ nhỏ đã tập luyện, nên người cô khá dẻo dai.
Nếu không phải vì anh không thể thở được, Hoàng Phủ Diệu Dương nhất định không cam lòng kết thúc nụ hôn này.
Thở hổn hển buông cô, anh thở dốc một hơi, cúi mặt xuống, đặt môi lên gáy cô, tóm được vành tai nhỏ nhắn đáng yêu của cô, anh dùng môi mút rồi cắn nhẹ một cái.
"Ngứa!"
Lãnh Tiểu Dã thở hổn hển nói, co lại trong lòng anh.
Bàn tay xẹt qua hông cô, dừng trên ngực cô.
Con thỏ nhỏ trong lòng bàn tay cao lạ kỳ, cứng rắn nổi lên, cọ qua lòng bàn tay anh.
Môi lưỡi Hoàng Phủ Diệu Dương nói lên.
"Trứng thối!" Cảm nhận được bàn tay anh, cả người Lãnh Tiểu Dã run lên, vội vàng kéo tay anh ra khỏi quần áo mình, "Không được sờ lung tung!"
Giọng nói của cô mềm yếu hơi khàn khàn.
Cô thở hổn hển đẩy anh ra, đỏ mắt đưa tay vào trong quần áo cài lại nút áo ngực.
Cái tên này cũng nhanh tay thật, nhân lúc cô không để ý liền tháo nút của cô ra.
Bị anh trêu chọc, cả người cô đều mềm nhũn ra, ngón tay cô cũng mềm không còn tí sức lực nào, cài nút nhiều lần mà cũng không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.