Chương 190: Chương 356+357
Công Tử Như Tuyết
30/06/2017
Khốn kiếp, cả chuyện này cũng biết.
Nhưng nghĩ lại cũng không quen, người này có thể trà trộn vào nhà cô, chắc chắn sẽ điều tra hết mười tám đời của nhà cô mất.
Hừ!
Chuyện của cô mà anh lại biết nhiều như vậy, thế mà chuyện của anh cô lại biết rất ít, cũng không biết rốt cuộc anh có cảm giác với cô gái nào, vừa nghĩ tới đã thấy ghét rồi!
Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, "Anh không nói cho em biết anh từng thích ai, vậy em cũng không thèm nói cho anh nghe đâu!"
Nhìn tháng dáng vẻ ghen tuông của cô, Hoàng Phủ Diệu Dương bật cười.
Rõ ràng cô không muốn anh nói, thế mà bây giờ lại thành anh không nói cho cô biết rồi à?!
"Một người trong đó, chính là cô gái đã đua xe với anh ở đèo Stelvio." Hoàng Phủ Diệu Dương chạm nhẹ vào mi tâm cô, "Cũng chính là... Em!"
Lãnh Tiểu Dã ngẩn người.
Sau đó nhớ lại những gì anh đã nói.
"Trước khi thấy em, anh chỉ hứng thú với hai cô gái..."
Thì ra, mình chính là một người trong đó.
Lãnh Tiểu Dã bĩu cái miệng nhỏ nhắn, "Không cần nói cũng biết, chắc vì anh thua em nên mới nhất kiến chung tình chứ gì!"
"Dĩ nhiên là không rồi." Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ hít một hơi, "Anh chỉ tới tìm em, hòa nhau một ván."
Anh luôn là người mạnh nhất, đương nhiên sẽ không chịu thua.
Tốn công tìm cô, chỉ vì muốn đua với cô lần nữa.
Bị một cô gái đánh bại, còn bị xem thường, anh thật sự không thể chấp nhận được.
"Ha..." Lãnh Tiểu Dã bật cười, "Vậy người còn lại là ai?!"
"Là một đứa bé sơ sinh." Hoàng Phủ Diệu Dương nói.
Một đứa bé sơ sinh?!
Lãnh Tiểu Dã bật cười.
"Hoàng Phủ... Hoàng Phủ Diệu Dương, anh... Khẩu vị của anh đặc biệt tới vậy à?! Chẳng lẽ anh định nuôi một người vợ sao?"
"Lúc đó anh mới năm tuổi, anh chỉ muốn cô ấy làm vật cưng của anh mà thôi, nhưng không thành công."
Đó là chuyện khi anh mới năm tuổi.
Mặc dù đã mười mấy năm trôi qua, chuyện cụ thể thì anh không nhớ rõ, anh chỉ nhớ được đôi mắt đen long lanh của đứa bé kia.
Nhớ được cô bé kia từng nở nụ cười với anh, một nụ cười đáng yêu xán lạn.
"Tiểu Dã, sau này chúng ta kết hôn, em có thể sinh cho anh một đứa bé được không?"
Sinh con?!
Suy nghĩ của người này đi xa quá rồi.
Bọn họ chỉ mới bắt đầu hẹn hò với nhau, thế mà anh đã nghĩ tới con rồi ư?
Lãnh Tiểu Dã bĩu mỗi.
"Chuyện này... Chờ tới khi em đồng ý kết hôn với anh rồi nói."
Nói xong, trong đầu cô đột nhiên 'ong' lên một tiếng.
Trời ạ, trời ạ!
Sao cô có thể quên được chứ, Trầm Ninh đã đặc biệt nhắc nhở cô, phải chú ý biện pháp an toàn, thế mà cô lại không nhớ tới.
Tối qua, anh cũng không quan tâm tới những thứ này.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, lỡ mà trúng thầu một cái, thì cô xong đời rồi.
Bây giờ phải mau bổ sung, đi mua một viên thuốc rồi uống ngay mới được.
"Đi mau, chúng ta mau đi mua thuốc!" Lãnh Tiểu Dã vội vàng đi ra cửa.
Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ nghĩ cô muốn đi mua thuốc mỡ, không để ý nhiều, nắm tay cô ra khỏi phòng
Hai người cùng nhau xuống lầu, lão quản gia và cận vệ rất biết điều không đi theo.
Nhìn xung quanh một cái, thấy tiệm thuốc ở phía đối diện, ánh mắt Lãnh Tiểu Dã lập tức sáng ngời, cô chìa tay ra trước mặt anh, "Cho em mượn một trăm đồng, em đi mua."
Tính tình anh rất mạnh mẽ, nếu biết cô uống thuốc, anh nhất định sẽ rất tức giận, cô không muốn cho anh biết.
Hoàng Phủ Diệu Dương không đưa tiền cho cô, chỉ nắm lấy tay cô.
"Đi cùng đi."
"Không cần đâu, chỉ băng qua đường là..."
Lãnh Tiểu Dã còn muốn từ chối, Hoàng Phủ Diệu Dương đã nắm tay cô đi về phía trước.
"Một mình em băng qua đường như vậy, anh lo lắm."
囧!
Cô đâu còn trẻ vị thành niên nữa đâu, mà không băng qua được được?!
Lãnh Tiểu Dã bất đắc dĩ đành đi theo."
Đi qua con đường dưới lòng đất, hai người cùng tới tiệm thuốc, đôi mắt cô chuyển động, cô đã có cách.
"Em khát nước, Hoàng Phủ Diệu Dương, anh giúp em mua một chai nước được không?" Cô chỉ vào siêu thị bên cạnh, "Anh mua nước, em mua thuốc, như vậy có thể tiết kiệm thời gian, còn nữa... Nhớ phải giúp mua một cây... À, không, hai cây keo qua."
"Được."
Hoàng Phủ Diệu Dương lấy bóp tiền ra, Lãnh Tiểu Dã đưa tay qua lấy hai tờ tiền trong ví anh.
"Chúng ta chia nhau làm, mua xong em sẽ đứng ở cửa chờ anh."
Nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương đi vào siêu thị mua nước, cô lập tức xoay người, nhanh chóng chạy vào tiệm thuốc.
"Xin chào, xin hỏi ngài cần mua gì?"
Trong hiệu thuốc, dược sĩ lập tức đi tới.
"Tôi muốn mua một hộp thuốc mỡ." Lãnh Tiểu Dã lập tức nói.
Dược sĩ dẫn cô tới một gian hàng, "Ngài muốn loại nào, sản phẩm của chúng tôi có từ hơn một trăm nước, có cả thuốc mỡ Levoflacxin, thuốc mỡ Erythromycin... Đúng rồi, Vân Dược Bạch Dược cũng giảm đau được đấy."
"Ây... Loại nào tốt một chút ấy."
Dược sĩ nam quay qua nhìn cô, "Vậy phải xem ngài bị thương ở đâu, sưng viêm thế nào."
"Tôi muốn hai loại, một loại là nhiễm trùng lỗ tai, do đeo khuyên gây nên, còn loại kia thì..." Ngay cả mạnh mẽ như Lãnh Tiểu Dã, cũng không thể nghiêm túc nói ra chỗ bị thương được, "Cái còn lại thì tốt một chút, có... Thuốc Đông y không."
"Bấm lỗ tai, thì nên dùng Erythromycin là được, từ thực vật..." Dược sĩ nhìn giá hàng, cầm lấy một loại thuốc mỡ, "Đây là thuốc Đông y thuần đấy, dược tính nhẹ nhàng, tuyệt đối không có bất kỳ tác dụng phụ nào, ngay cả trẻ con cũng dùng được."
Lãnh Tiểu Dã gật đầu, "Vậy được rồi, tôi muốn lấy hai cái này, còn nữa, lấy giúp tôi bình rượu và bông y tế nữa, ngài cứ lấy những thứ đó trước. À, thuốc tránh thai để ở đâu vậy nhỉ?"
Dược sĩ giúp cô lấy những thứ cô cần, Lãnh Tiểu Dã đưa mắt nhìn một vòng, thấy biển hiện các cách tránh thai, cô lập tức đi tới.
Đi qua bên đấy, trên giá xếp đầy các loại thuốc.
Nhìn trái nhìn phải nửa ngày, cô mới phát hiện thuốc tránh thai ở giá đối diện.
Tình huống của cô, chắc là phải uống tránh thai khẩn cấp đúng không?
Lãnh Tiểu Dã vừa cầm lấy hộp thuốc, đột nhiên tiếng bước chân vang lên.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô nghi ngờ ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương đã chạy tới trước mặt mình, đưa chai nước trong tay cho cô.
"Uống mau đi."
Sao anh lại đi nhanh vậy?!
Lãnh Tiểu Dã đưa tay nhận lấy chai nước, "Anh... Sao anh đi nhanh vậy?"
Hoàng Phủ Diệu Dương cưng chiều cười, "Siêu thị đang giảm giá nước uống, nên anh mua ở ngoài cửa luôn.'
"Vậy... Kẹo của em đâu?"
Anh đưa ty ra, nhìn kẹo que bên trong, trên mặt hộp còn gắp một tầng kẹo que.
"Không biết em thích mùi gì, nên anh mua hết luôn." Hoàng Phủ Diệu Dương giương cằm tự đắc, "Sao lại không uống, em không khát à?"
"À."
Lãnh Tiểu Dã lên tiếng, nhận lấy chai nước kóoáng, uống một ngụm nhỏ, vừa xoay người lại, len lút đặt hộp thuốc lại.
Nhưng nghĩ lại cũng không quen, người này có thể trà trộn vào nhà cô, chắc chắn sẽ điều tra hết mười tám đời của nhà cô mất.
Hừ!
Chuyện của cô mà anh lại biết nhiều như vậy, thế mà chuyện của anh cô lại biết rất ít, cũng không biết rốt cuộc anh có cảm giác với cô gái nào, vừa nghĩ tới đã thấy ghét rồi!
Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, "Anh không nói cho em biết anh từng thích ai, vậy em cũng không thèm nói cho anh nghe đâu!"
Nhìn tháng dáng vẻ ghen tuông của cô, Hoàng Phủ Diệu Dương bật cười.
Rõ ràng cô không muốn anh nói, thế mà bây giờ lại thành anh không nói cho cô biết rồi à?!
"Một người trong đó, chính là cô gái đã đua xe với anh ở đèo Stelvio." Hoàng Phủ Diệu Dương chạm nhẹ vào mi tâm cô, "Cũng chính là... Em!"
Lãnh Tiểu Dã ngẩn người.
Sau đó nhớ lại những gì anh đã nói.
"Trước khi thấy em, anh chỉ hứng thú với hai cô gái..."
Thì ra, mình chính là một người trong đó.
Lãnh Tiểu Dã bĩu cái miệng nhỏ nhắn, "Không cần nói cũng biết, chắc vì anh thua em nên mới nhất kiến chung tình chứ gì!"
"Dĩ nhiên là không rồi." Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ hít một hơi, "Anh chỉ tới tìm em, hòa nhau một ván."
Anh luôn là người mạnh nhất, đương nhiên sẽ không chịu thua.
Tốn công tìm cô, chỉ vì muốn đua với cô lần nữa.
Bị một cô gái đánh bại, còn bị xem thường, anh thật sự không thể chấp nhận được.
"Ha..." Lãnh Tiểu Dã bật cười, "Vậy người còn lại là ai?!"
"Là một đứa bé sơ sinh." Hoàng Phủ Diệu Dương nói.
Một đứa bé sơ sinh?!
Lãnh Tiểu Dã bật cười.
"Hoàng Phủ... Hoàng Phủ Diệu Dương, anh... Khẩu vị của anh đặc biệt tới vậy à?! Chẳng lẽ anh định nuôi một người vợ sao?"
"Lúc đó anh mới năm tuổi, anh chỉ muốn cô ấy làm vật cưng của anh mà thôi, nhưng không thành công."
Đó là chuyện khi anh mới năm tuổi.
Mặc dù đã mười mấy năm trôi qua, chuyện cụ thể thì anh không nhớ rõ, anh chỉ nhớ được đôi mắt đen long lanh của đứa bé kia.
Nhớ được cô bé kia từng nở nụ cười với anh, một nụ cười đáng yêu xán lạn.
"Tiểu Dã, sau này chúng ta kết hôn, em có thể sinh cho anh một đứa bé được không?"
Sinh con?!
Suy nghĩ của người này đi xa quá rồi.
Bọn họ chỉ mới bắt đầu hẹn hò với nhau, thế mà anh đã nghĩ tới con rồi ư?
Lãnh Tiểu Dã bĩu mỗi.
"Chuyện này... Chờ tới khi em đồng ý kết hôn với anh rồi nói."
Nói xong, trong đầu cô đột nhiên 'ong' lên một tiếng.
Trời ạ, trời ạ!
Sao cô có thể quên được chứ, Trầm Ninh đã đặc biệt nhắc nhở cô, phải chú ý biện pháp an toàn, thế mà cô lại không nhớ tới.
Tối qua, anh cũng không quan tâm tới những thứ này.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, lỡ mà trúng thầu một cái, thì cô xong đời rồi.
Bây giờ phải mau bổ sung, đi mua một viên thuốc rồi uống ngay mới được.
"Đi mau, chúng ta mau đi mua thuốc!" Lãnh Tiểu Dã vội vàng đi ra cửa.
Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ nghĩ cô muốn đi mua thuốc mỡ, không để ý nhiều, nắm tay cô ra khỏi phòng
Hai người cùng nhau xuống lầu, lão quản gia và cận vệ rất biết điều không đi theo.
Nhìn xung quanh một cái, thấy tiệm thuốc ở phía đối diện, ánh mắt Lãnh Tiểu Dã lập tức sáng ngời, cô chìa tay ra trước mặt anh, "Cho em mượn một trăm đồng, em đi mua."
Tính tình anh rất mạnh mẽ, nếu biết cô uống thuốc, anh nhất định sẽ rất tức giận, cô không muốn cho anh biết.
Hoàng Phủ Diệu Dương không đưa tiền cho cô, chỉ nắm lấy tay cô.
"Đi cùng đi."
"Không cần đâu, chỉ băng qua đường là..."
Lãnh Tiểu Dã còn muốn từ chối, Hoàng Phủ Diệu Dương đã nắm tay cô đi về phía trước.
"Một mình em băng qua đường như vậy, anh lo lắm."
囧!
Cô đâu còn trẻ vị thành niên nữa đâu, mà không băng qua được được?!
Lãnh Tiểu Dã bất đắc dĩ đành đi theo."
Đi qua con đường dưới lòng đất, hai người cùng tới tiệm thuốc, đôi mắt cô chuyển động, cô đã có cách.
"Em khát nước, Hoàng Phủ Diệu Dương, anh giúp em mua một chai nước được không?" Cô chỉ vào siêu thị bên cạnh, "Anh mua nước, em mua thuốc, như vậy có thể tiết kiệm thời gian, còn nữa... Nhớ phải giúp mua một cây... À, không, hai cây keo qua."
"Được."
Hoàng Phủ Diệu Dương lấy bóp tiền ra, Lãnh Tiểu Dã đưa tay qua lấy hai tờ tiền trong ví anh.
"Chúng ta chia nhau làm, mua xong em sẽ đứng ở cửa chờ anh."
Nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương đi vào siêu thị mua nước, cô lập tức xoay người, nhanh chóng chạy vào tiệm thuốc.
"Xin chào, xin hỏi ngài cần mua gì?"
Trong hiệu thuốc, dược sĩ lập tức đi tới.
"Tôi muốn mua một hộp thuốc mỡ." Lãnh Tiểu Dã lập tức nói.
Dược sĩ dẫn cô tới một gian hàng, "Ngài muốn loại nào, sản phẩm của chúng tôi có từ hơn một trăm nước, có cả thuốc mỡ Levoflacxin, thuốc mỡ Erythromycin... Đúng rồi, Vân Dược Bạch Dược cũng giảm đau được đấy."
"Ây... Loại nào tốt một chút ấy."
Dược sĩ nam quay qua nhìn cô, "Vậy phải xem ngài bị thương ở đâu, sưng viêm thế nào."
"Tôi muốn hai loại, một loại là nhiễm trùng lỗ tai, do đeo khuyên gây nên, còn loại kia thì..." Ngay cả mạnh mẽ như Lãnh Tiểu Dã, cũng không thể nghiêm túc nói ra chỗ bị thương được, "Cái còn lại thì tốt một chút, có... Thuốc Đông y không."
"Bấm lỗ tai, thì nên dùng Erythromycin là được, từ thực vật..." Dược sĩ nhìn giá hàng, cầm lấy một loại thuốc mỡ, "Đây là thuốc Đông y thuần đấy, dược tính nhẹ nhàng, tuyệt đối không có bất kỳ tác dụng phụ nào, ngay cả trẻ con cũng dùng được."
Lãnh Tiểu Dã gật đầu, "Vậy được rồi, tôi muốn lấy hai cái này, còn nữa, lấy giúp tôi bình rượu và bông y tế nữa, ngài cứ lấy những thứ đó trước. À, thuốc tránh thai để ở đâu vậy nhỉ?"
Dược sĩ giúp cô lấy những thứ cô cần, Lãnh Tiểu Dã đưa mắt nhìn một vòng, thấy biển hiện các cách tránh thai, cô lập tức đi tới.
Đi qua bên đấy, trên giá xếp đầy các loại thuốc.
Nhìn trái nhìn phải nửa ngày, cô mới phát hiện thuốc tránh thai ở giá đối diện.
Tình huống của cô, chắc là phải uống tránh thai khẩn cấp đúng không?
Lãnh Tiểu Dã vừa cầm lấy hộp thuốc, đột nhiên tiếng bước chân vang lên.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô nghi ngờ ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương đã chạy tới trước mặt mình, đưa chai nước trong tay cho cô.
"Uống mau đi."
Sao anh lại đi nhanh vậy?!
Lãnh Tiểu Dã đưa tay nhận lấy chai nước, "Anh... Sao anh đi nhanh vậy?"
Hoàng Phủ Diệu Dương cưng chiều cười, "Siêu thị đang giảm giá nước uống, nên anh mua ở ngoài cửa luôn.'
"Vậy... Kẹo của em đâu?"
Anh đưa ty ra, nhìn kẹo que bên trong, trên mặt hộp còn gắp một tầng kẹo que.
"Không biết em thích mùi gì, nên anh mua hết luôn." Hoàng Phủ Diệu Dương giương cằm tự đắc, "Sao lại không uống, em không khát à?"
"À."
Lãnh Tiểu Dã lên tiếng, nhận lấy chai nước kóoáng, uống một ngụm nhỏ, vừa xoay người lại, len lút đặt hộp thuốc lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.