Chương 203: Chương 382+383
Công Tử Như Tuyết
18/11/2018
"Được đó!"
"Tớ đi gọi điện!"
Trầm Ninh đứng lên, đi gọi điện đặt chỗ, Lãnh Tiểu Dã lái xe chở cô ấy về khách sạn, dẫn Lãnh Tử Duệ và Hứa Hạ đi ăn cơm.
Quán tủ ngoài bãi ghềnh cách đó không xa là một nhà hàng kiểu Âu, như Trầm Ninh nói, rất yên tĩnh, thanh nhã, còn có thể ngắm cảnh được.
Hứa Hạ khen ngợi không dứt, bốn người vừa ăn vừa nói chuyện.
Trong bữa ăn, điện thoại Lãnh Tử Duệ vang lên, vừa nhìn thấy số điện thoại của Từ Thiểu Xuyên, ông lập tức đứng dậy.
"Mọi người cứ ăn trước đi, ba đi nhận điện thoại."
Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu lên, "Chẳng phải ba đang nghỉ ngơi sao? Thế mà vẫn còn việc à?"
"Con cứ ăn trước đi!" Lãnh Tử Duệ sờ đầu cô, đi ra khỏi phòng, thẳng tới ban công cuối hành lang, ông nhận điện thoại, "Tra được rồi à?"
"Tài liệu chi tiết đã được gửi đến hộp thư của ngài."
Lãnh Tử Duệ cúi nửa người, nhìn cảnh sông, "Là loại người thế nào?"
"Thượng tướng không quân của nước A, dù từng là binh sĩ tác chiến nhưng vẫn chỉ huy quân đội rất lành nghệ... Đương nhiên, ngoài ra, cậu ta chính là người thừa kế duy nhất hợp pháp của nữ đại công tước Đặc Lôi Toa nước A, một trong những người thừa kế ngôi vị quốc vương nước A..." Từ Thiểu Xuyên bên kia khẽ cười một tiếng, "Thủ Lĩnh, sao đột nhiên lại muốn điều tra cậu ta, chẳng lẽ chúng ta và nước A..."
"Không thể nào." Lãnh Tử Duệ đánh gãy ý nghĩ lung tung của ông ta, "Được rồi, tôi biết rồi, mấy ngày nay, trong quân đội không có chuyện gì chứ?"
"Mọi chuyện vô cùng bình thường, ngoài trừ cậu con trai của ngài thôi."
"Cái thằng nhóc kia lại gây chuyện nữa à?" Lãnh Tử Duệ lập tức hỏi.
Từ Thiểu Xuyên cười to, "Đừng lo đừng lo, là chuyện tốt không phải chuyện gì xấu đâu. Hôm nay, trong đội bắn tỉa, cậu ta bắn được một 100 vòng, trở thành người kế tục cậu, quân chúng ta ghi được kỷ lục bắn 100 vòng trong lúc tập kích lần thứ hai."
Lãnh Tử Duệ cười, "Cái thằng nhóc này... Cậu cấm túc nó một ngày đi."
"Hả?!" Từ Thiểu Xuyên ngẩn người, "Cấm túc? Sao thế?!"
Lãnh Tử Duệ ngồi dây, "Để nó tỉnh táo lại một chút, đỡ phải lên mặt."
"Nếu vậy thì cũng đâu cần phải cấm túc đâu chứ?"
"Đây là mệnh lệnh."
"Vâng, thủ lĩnh!"
Cúp điện thoại, đưa ngón tay đi lòng vòng, Lãnh Tử Duệ khẽ nhíu mày.
"Thượng tướng không quân, người thừa kế ngôi vương... Con bé Dã này sao lại thích một người thế này được chứ?!"
Đúng là ông thật sự có chút yêu thích với Hoàng Phủ Diệu Dương.
Nhưng một người đàn ông như vậy, trên lưng vác quá nhiều hào quang cũng giống như đeo nhiều kỳ vọng và áp lực...
Yêu một người đàn ông như vậy, tuyệt đối phải bỏ rất nhiều khó khăn.
Lấy thuốc lá từ túi tiền ra, đứng trên ban công, ông chậm rãi hút hết, Lãnh Tử Duệ xoay người về lại phòng.
Lãnh Tiểu Dã thấy ông đi vào, lập tức vẫy tay với ông, "Ba, nhanh lên, con đã để lại cho ba một con cua rồi này!"
Lãnh Tử Duệ ngồi vào bàn, nhìn 'con cua' được tạo từ xác cua, biết rõ là giả, nhưng ông vẫn đưa tay ra lấy.
Cạch môt tiếng, 'con cua' trực tiếp tan tành.
Lãnh Tiểu Dã lập tức bật cười, "Ba, con biết ba thích ăn cua nhất, nên... Con đã ăn giùm ba luôn rồi!"
"Con quỷ nhỏ này!" Lãnh Tử Duệ đưa tay qua, giúp cô lau dầu mỡ dính trên mặt, "Bây giờ ăn no rồi, còn kế hoạch gì nữa không?"
"Đương nhiên là đi chơi rồi!" Lãnh Tiểu Dã lập tức đứng dậy, "Con đã thuê thuyền xong cả rồi, chúng ta đi dạo sông Hoàng Phổ thôi."
Bốn người ra khỏi bãi ghềnh, Lãnh Tiểu Dã ngồi lên du thuyền.
Nhìn Hứa Hạ và Trầm Ninh trò chuyện phía sau, Lãnh Tử Duệ vỗ nhẹ vai Lãnh Tiểu Dã, dẫn cô tới mép thuyền.
"Tiểu Dã, ba có chuyện muốn nói với con."
"Chuyện gì vậy, ba yêu?!"
Lãnh Tử Duệ chậm rãi mở miệng, "Về... Hoàng Phủ Diệu Dương."
Về Hoàng Phủ Diệu Dương?!
Nghe được bốn chữ này, Lãnh Tiểu Dã dựng tóc gáy toàn thân, trên mặt cười ha ha, "Hoàng Phủ Diệu Dương, anh ta có chuyện gì mà nói chứ? Ba.. Không phải là ba nghe mẹ nói anh ta đẹp trai rồi ghen đó chứ?!"
Khóe môi dương dương tự đắc, Lãnh Tử Duệ gõ nhẹ vào trán cô.
"Con bé này, ngay cả ba mà con cũng dám đùa?"
Giơ tay lên xoa trán, Lãnh Tiểu Dã nhíu mũi, vẻ mặt tủi thân.
"Ba, đau quá đó!"
"Đừng đánh trống lảng nữa, ba đang nói chuyện nghiêm túc với con." Miệng nói vậy, nhưng Lãnh Tử Duệ vẫn đưa tay qua, nhẹ nhàng xoa trán cho cô, "Ba cũng đâu có nặng tay lắm đâu, đau thật à?"
"Con chọc ba thôi." Lãnh Tiểu Dã nhìn mặt ông, rồi xoay người ngắm cảnh sông, "Con... Con thật sự không có gì để nói đâu? Con... Con và anh ta... Cũng đâu quen biết nhau!"
Lãnh Tử Duệ nghiêng người, dựa vào lan can bên cạnh cô, "Không dám nhìn ba, hô hấp rõ ràng không đều, bàn tay vịn lan can chắc mồ hôi không đúng không?! Ừm... Bây giờ thì đã căng thẳng tới nỗi liếm môi luôn rồi..."
"Ba!" Lãnh Tiểu Dã rút cái lưỡi liếm môi về, làm nũng nói: "Ba... Rốt cuộc ba đang muốn nói cái gì đây?"
"Tiểu Dã." Vẻ mặt Lãnh Tử Duệ thay đổi, nghiêm túc nhìn cô, "Ba chỉ muốn xin lỗi con một chút, xin lỗi con, ba đã can thiếp vào chuyện riêng tư của con."
Lãnh Tiểu Dã quay sang, nhìn mặt ông, giọng nói cũng nghiêm túc theo, "Ba, ba có ý gì vậy?"
Lãnh Tử Duệ áy náy nhìn cô, "Chiều nay ba... Theo dõi con đi sân bay."
Gì cơ?!
Ông... Ông theo dõi cô đi sân bay à?!
Nói vậy, ba... Ba thấy cả rồi à?!
Trong đầu Lãnh Tiểu Dã 'ong' lên một tiếng, nháy mắt trống rỗng.
Đưa tay đặt lên vai cô, Lãnh Tử Duệ bình tĩnh mở miệng.
"Bây giờ, nghe ba chỉ huy... Hít sâu, hít vào... Thở ra... Hít vào... Lại thở ra... Để nhịp tim của mình ổn định lại..."
Dựa theo chỉ đạo của ông, Lãnh Tiểu Dã hít sâu vài lần, trái tim đạp liên hồi dần bình tĩnh lại.
Nghiêng người, nhìn Lãnh Tử Duệ đứng cạnh, Lãnh Tiểu Dã bĩu miệng, u oán liếc nhìn ba nhà mình.
"Ba... Thật đáng ghét!"
Lãnh Tử Duệ mỉm cười, mở miệng nói, giọng nói không có chút gì đùa giỡn.
"Ba biết, ba làm vậy là không đúng, nhưng... Ba không yên tâm... Đương nhiên, ba thừa nhận, ba cũng hơi tò mò, là cái thằng khốn kiếp nào lại khiến con gái ba cơm nước không vào... Nên... Ba mới đi xem một chút thôi mà."
Ngước mắt, Lãnh Tiểu Dã lén quan sát vẻ mặt ông.
"Vậy... Ba... Bây giờ ba quyết định thế nào?"
"Ba à?!" Lãnh Tử Duệ lắc đầu, "Tiểu Dã, bây giờ ba không biết phải làm gì, mà con... Con phải quyết định thế nào đây?"
Lãnh Tiểu Dã quang minh chính đại ngẩng đầu lên nhìn.
"Vậy... Ba... Ba phản đối à?"
Mới đây mà ba đã biết được rồi, cô không thể nào giấu diếm ông được, cô ngạc nhiên nhưng đồng thời cũng muốn biết, rốt cuộc, ba nhà mình có cái nhìn thế nào về Hoàng Phủ Diệu Dương, thái độ thế nào đối với mối quan hệ của cô và anh.
Đứng trước mặt con gái đã cao qua vai ông, không còn là cô bé thích quậy quọ trong lòng ông, quấn quít đòi ông dẫn đi bắn bia.
Giờ phút này, đôi mắt không yên nhìn chằm chằm Lãnh Tiểu Dã, có thể nói tâm trạng của Lãnh Tử Duệ vô cùng ngổn ngang.
"Tớ đi gọi điện!"
Trầm Ninh đứng lên, đi gọi điện đặt chỗ, Lãnh Tiểu Dã lái xe chở cô ấy về khách sạn, dẫn Lãnh Tử Duệ và Hứa Hạ đi ăn cơm.
Quán tủ ngoài bãi ghềnh cách đó không xa là một nhà hàng kiểu Âu, như Trầm Ninh nói, rất yên tĩnh, thanh nhã, còn có thể ngắm cảnh được.
Hứa Hạ khen ngợi không dứt, bốn người vừa ăn vừa nói chuyện.
Trong bữa ăn, điện thoại Lãnh Tử Duệ vang lên, vừa nhìn thấy số điện thoại của Từ Thiểu Xuyên, ông lập tức đứng dậy.
"Mọi người cứ ăn trước đi, ba đi nhận điện thoại."
Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu lên, "Chẳng phải ba đang nghỉ ngơi sao? Thế mà vẫn còn việc à?"
"Con cứ ăn trước đi!" Lãnh Tử Duệ sờ đầu cô, đi ra khỏi phòng, thẳng tới ban công cuối hành lang, ông nhận điện thoại, "Tra được rồi à?"
"Tài liệu chi tiết đã được gửi đến hộp thư của ngài."
Lãnh Tử Duệ cúi nửa người, nhìn cảnh sông, "Là loại người thế nào?"
"Thượng tướng không quân của nước A, dù từng là binh sĩ tác chiến nhưng vẫn chỉ huy quân đội rất lành nghệ... Đương nhiên, ngoài ra, cậu ta chính là người thừa kế duy nhất hợp pháp của nữ đại công tước Đặc Lôi Toa nước A, một trong những người thừa kế ngôi vị quốc vương nước A..." Từ Thiểu Xuyên bên kia khẽ cười một tiếng, "Thủ Lĩnh, sao đột nhiên lại muốn điều tra cậu ta, chẳng lẽ chúng ta và nước A..."
"Không thể nào." Lãnh Tử Duệ đánh gãy ý nghĩ lung tung của ông ta, "Được rồi, tôi biết rồi, mấy ngày nay, trong quân đội không có chuyện gì chứ?"
"Mọi chuyện vô cùng bình thường, ngoài trừ cậu con trai của ngài thôi."
"Cái thằng nhóc kia lại gây chuyện nữa à?" Lãnh Tử Duệ lập tức hỏi.
Từ Thiểu Xuyên cười to, "Đừng lo đừng lo, là chuyện tốt không phải chuyện gì xấu đâu. Hôm nay, trong đội bắn tỉa, cậu ta bắn được một 100 vòng, trở thành người kế tục cậu, quân chúng ta ghi được kỷ lục bắn 100 vòng trong lúc tập kích lần thứ hai."
Lãnh Tử Duệ cười, "Cái thằng nhóc này... Cậu cấm túc nó một ngày đi."
"Hả?!" Từ Thiểu Xuyên ngẩn người, "Cấm túc? Sao thế?!"
Lãnh Tử Duệ ngồi dây, "Để nó tỉnh táo lại một chút, đỡ phải lên mặt."
"Nếu vậy thì cũng đâu cần phải cấm túc đâu chứ?"
"Đây là mệnh lệnh."
"Vâng, thủ lĩnh!"
Cúp điện thoại, đưa ngón tay đi lòng vòng, Lãnh Tử Duệ khẽ nhíu mày.
"Thượng tướng không quân, người thừa kế ngôi vương... Con bé Dã này sao lại thích một người thế này được chứ?!"
Đúng là ông thật sự có chút yêu thích với Hoàng Phủ Diệu Dương.
Nhưng một người đàn ông như vậy, trên lưng vác quá nhiều hào quang cũng giống như đeo nhiều kỳ vọng và áp lực...
Yêu một người đàn ông như vậy, tuyệt đối phải bỏ rất nhiều khó khăn.
Lấy thuốc lá từ túi tiền ra, đứng trên ban công, ông chậm rãi hút hết, Lãnh Tử Duệ xoay người về lại phòng.
Lãnh Tiểu Dã thấy ông đi vào, lập tức vẫy tay với ông, "Ba, nhanh lên, con đã để lại cho ba một con cua rồi này!"
Lãnh Tử Duệ ngồi vào bàn, nhìn 'con cua' được tạo từ xác cua, biết rõ là giả, nhưng ông vẫn đưa tay ra lấy.
Cạch môt tiếng, 'con cua' trực tiếp tan tành.
Lãnh Tiểu Dã lập tức bật cười, "Ba, con biết ba thích ăn cua nhất, nên... Con đã ăn giùm ba luôn rồi!"
"Con quỷ nhỏ này!" Lãnh Tử Duệ đưa tay qua, giúp cô lau dầu mỡ dính trên mặt, "Bây giờ ăn no rồi, còn kế hoạch gì nữa không?"
"Đương nhiên là đi chơi rồi!" Lãnh Tiểu Dã lập tức đứng dậy, "Con đã thuê thuyền xong cả rồi, chúng ta đi dạo sông Hoàng Phổ thôi."
Bốn người ra khỏi bãi ghềnh, Lãnh Tiểu Dã ngồi lên du thuyền.
Nhìn Hứa Hạ và Trầm Ninh trò chuyện phía sau, Lãnh Tử Duệ vỗ nhẹ vai Lãnh Tiểu Dã, dẫn cô tới mép thuyền.
"Tiểu Dã, ba có chuyện muốn nói với con."
"Chuyện gì vậy, ba yêu?!"
Lãnh Tử Duệ chậm rãi mở miệng, "Về... Hoàng Phủ Diệu Dương."
Về Hoàng Phủ Diệu Dương?!
Nghe được bốn chữ này, Lãnh Tiểu Dã dựng tóc gáy toàn thân, trên mặt cười ha ha, "Hoàng Phủ Diệu Dương, anh ta có chuyện gì mà nói chứ? Ba.. Không phải là ba nghe mẹ nói anh ta đẹp trai rồi ghen đó chứ?!"
Khóe môi dương dương tự đắc, Lãnh Tử Duệ gõ nhẹ vào trán cô.
"Con bé này, ngay cả ba mà con cũng dám đùa?"
Giơ tay lên xoa trán, Lãnh Tiểu Dã nhíu mũi, vẻ mặt tủi thân.
"Ba, đau quá đó!"
"Đừng đánh trống lảng nữa, ba đang nói chuyện nghiêm túc với con." Miệng nói vậy, nhưng Lãnh Tử Duệ vẫn đưa tay qua, nhẹ nhàng xoa trán cho cô, "Ba cũng đâu có nặng tay lắm đâu, đau thật à?"
"Con chọc ba thôi." Lãnh Tiểu Dã nhìn mặt ông, rồi xoay người ngắm cảnh sông, "Con... Con thật sự không có gì để nói đâu? Con... Con và anh ta... Cũng đâu quen biết nhau!"
Lãnh Tử Duệ nghiêng người, dựa vào lan can bên cạnh cô, "Không dám nhìn ba, hô hấp rõ ràng không đều, bàn tay vịn lan can chắc mồ hôi không đúng không?! Ừm... Bây giờ thì đã căng thẳng tới nỗi liếm môi luôn rồi..."
"Ba!" Lãnh Tiểu Dã rút cái lưỡi liếm môi về, làm nũng nói: "Ba... Rốt cuộc ba đang muốn nói cái gì đây?"
"Tiểu Dã." Vẻ mặt Lãnh Tử Duệ thay đổi, nghiêm túc nhìn cô, "Ba chỉ muốn xin lỗi con một chút, xin lỗi con, ba đã can thiếp vào chuyện riêng tư của con."
Lãnh Tiểu Dã quay sang, nhìn mặt ông, giọng nói cũng nghiêm túc theo, "Ba, ba có ý gì vậy?"
Lãnh Tử Duệ áy náy nhìn cô, "Chiều nay ba... Theo dõi con đi sân bay."
Gì cơ?!
Ông... Ông theo dõi cô đi sân bay à?!
Nói vậy, ba... Ba thấy cả rồi à?!
Trong đầu Lãnh Tiểu Dã 'ong' lên một tiếng, nháy mắt trống rỗng.
Đưa tay đặt lên vai cô, Lãnh Tử Duệ bình tĩnh mở miệng.
"Bây giờ, nghe ba chỉ huy... Hít sâu, hít vào... Thở ra... Hít vào... Lại thở ra... Để nhịp tim của mình ổn định lại..."
Dựa theo chỉ đạo của ông, Lãnh Tiểu Dã hít sâu vài lần, trái tim đạp liên hồi dần bình tĩnh lại.
Nghiêng người, nhìn Lãnh Tử Duệ đứng cạnh, Lãnh Tiểu Dã bĩu miệng, u oán liếc nhìn ba nhà mình.
"Ba... Thật đáng ghét!"
Lãnh Tử Duệ mỉm cười, mở miệng nói, giọng nói không có chút gì đùa giỡn.
"Ba biết, ba làm vậy là không đúng, nhưng... Ba không yên tâm... Đương nhiên, ba thừa nhận, ba cũng hơi tò mò, là cái thằng khốn kiếp nào lại khiến con gái ba cơm nước không vào... Nên... Ba mới đi xem một chút thôi mà."
Ngước mắt, Lãnh Tiểu Dã lén quan sát vẻ mặt ông.
"Vậy... Ba... Bây giờ ba quyết định thế nào?"
"Ba à?!" Lãnh Tử Duệ lắc đầu, "Tiểu Dã, bây giờ ba không biết phải làm gì, mà con... Con phải quyết định thế nào đây?"
Lãnh Tiểu Dã quang minh chính đại ngẩng đầu lên nhìn.
"Vậy... Ba... Ba phản đối à?"
Mới đây mà ba đã biết được rồi, cô không thể nào giấu diếm ông được, cô ngạc nhiên nhưng đồng thời cũng muốn biết, rốt cuộc, ba nhà mình có cái nhìn thế nào về Hoàng Phủ Diệu Dương, thái độ thế nào đối với mối quan hệ của cô và anh.
Đứng trước mặt con gái đã cao qua vai ông, không còn là cô bé thích quậy quọ trong lòng ông, quấn quít đòi ông dẫn đi bắn bia.
Giờ phút này, đôi mắt không yên nhìn chằm chằm Lãnh Tiểu Dã, có thể nói tâm trạng của Lãnh Tử Duệ vô cùng ngổn ngang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.