Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 53: Chương 90+91

Công Tử Như Tuyết

18/05/2017

Rất nhanh, trên bàn bày đầy bình lớn nhor, làm bồi bàn kinh ngạc đến líu lưỡi, chưa tùng thấy ai như hai người này.

"Hai vị, còn muốn sao?"

Mắt thấy Lãnh Tiểu Dã một lần nữa đem chai rươu đặt lên bàn, bồi bàn cẩn thận hỏi.

Lãnh Tiểu Dã liếc nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương bên cạnh, con ngươi màu lam vô cùng yên tĩnh, dường như không hề có chút men say.

Cô đương nhiên biết tửu lượng mình tới, ở trình độ này, cô còn thể giữ được tỉnh táo, nhưng uống vào liền muốn say.

Tửu lượng người kia tốt hơn cô, thật quá đáng.

Cô để ly xuống, đứng dậy, "Chờ một chút, tôi muốn đi... Toi... Toilet..."

Nói xong, thoáng một cái, cô ngã xuống đất.

Hoàng Phủ Diệu Dương kịp thời đứng dậy, đỡ cô đứng lên.

Lãnh Tiểu Dã nâng khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng lên, miễn cưỡng mở mắt nhìn anh, bắt lấy cánh tay anh, "Hoàng Phủ Diệu Dương, anh... Anh đừng đắc ý, tôi còn chưa say, ván bài... Không... Còn chưa xong, chờ tôi trờ lại... Tiếp tục!"

Nói xong, cô chống tay đứng dậy, đong đưa đi tới toilet, nhìn cô giống như tùy thời có thể ngã xuống.

Hoàng Phủ Diệu Dương đúng lên, đi cùng cô.

Liếc mắt nhìn anh một cái, Lãnh Tiểu Dã đẩy cửa đi vào toilet nữ, nhanh chóng đóng cửa, cô còn không quên khóa luôn, kết quả, vừa dùng lực một chút, cô liền ngã xuống.

"Shit!"

Lãnh Tiểu Dã nhẹ mắng ra tiếng, mới vừa rồi còn say rượu, nháy mắt, đôi mắt to tròn lại trợn to, một đôi mắt 'say lờ đờ' cũng theo trạng mơ mơ màng màng khôi phục lại.

Đi đến bồn rửa tay, mở nước lạnh ra rửa mặt, Lãnh Tiểu Dã xoay người, đẩy cửa mỗi phòng ra xem.

Nhìn cánh cửa sổ, cô lập tức đi vào, đạp lên bồn câu, kéo cửa sổ ra.

Cưa sổ hồi lâu vẫn không mở được, cố hết sức, nhưng cửa kính thật lớn, mới kéo ra được chừng một bàn tay.

Hôm nay cô thật sự uống hơi nhiều, dạ dày vốn không an gì nhiều, nên bây giờ có chút không thoải mái, trên người cũng vô lực.

"Muốn tôi giúp không?"

Phía sau, âm thanh Hoàng Phủ Diệu Dương lộ ra vài phần tức giận, vài phần trêu tức.

Này yêu nghiệt, không thấy cô đang say sao?

Lãnh Tiểu Dã cắn môi nhìn ra cửa sổ, lúc quay mặt lại, đã khôi phục 'vẻ say rượu', nói chuyện cũng không rõ, "Không... Không cần, tôi chỉ muốn hô hấp... Một chút... Không... Không khí..."

Hoàng Phủ Diệu Dương vịn cửa, híp mắt nhìn cô, "Tôi mang em đến chỗ khác, tiếp tục uống."



"Được!" Lãnh Tiểu Dã lảo đảo đi tới, đánh lên bả vai bị thương của anh, "Anh dẫn tôi đi!"

Cho đau chết anh!

Hoàng Phủ Diệu Dương đứng sau lưng cô, bị cô đánh một cái như vậy, khó tránh ảnh hưởng đến miệng vết thương, có chút đau.

Anh lại không để ý tới, thuận tay ôm chiếc eo thon của cô, gắt gao chế trụ, không cho cô cơ hội rời đi.

Lãnh Tiểu Dã giãy giụa vài cái không trốn thoát được, lại càng bị anh ôm chặt hơn.

"Em say rồi, cẩn thận một chút!"

Anh nói nhỏ bên tai cô, tư thế như một cặp tình nhân nỉ non cùng nhau.

Cô gái nhỏ này, thật không thành thật, nhanh như vậy lại muốn trốn sao?

Lúc này, hai người đã đi khỏi toilet, nhìn cận vệ bốn phía, Lãnh Tiểu Dã biết sẽ không tránh được, dứt khoát, dùng toàn sức nặng cơ thể đè lên anh.

Hỗn đản, cho anh mệt chết luôn!

"Tiểu Dã?"

Cảm giác trên vai nặng xuống, Hoàng Phủ Diệu Dương lo lắng nhìn Lãnh Tiểu Dã trong lòng, chỉ thấy con ngươi cô rũ xuống, hoàn toàn thả lỏng, như gấu koala bám trên người anh.

Say thật sao?!

Anh nhíu mày, khom thân xuống, đỡ cánh tay, đem cô bế ngang.

Bị anh ôm trong lòng, Lãnh Tiểu Dã muốn giãy giụa nhưng lại nhịn xuống.

Bây giờ cô đang giả say, quằn quại sẽ để lộ.

Quên đi, dù sao cô cũng sẽ chẳng không trốn được, liền bất đắc dĩ, nghĩ ngơi một chút, lấy lại sức lực rồi tìm cơ hội.

Cái chết của An Nhạc rât kỳ quái, anh ta nói 'bọn họ' nhưng đó là ai, có liên quan gì với cô, việc này cô phải biết rõ, bất quá, lúc này Hoàng Phủ Diệu Dương mới là phiền toái lớn nhât.

Cố ý cụng ly với anh, cố ý cá cược với anh, nhưng cô chỉ nghĩ kế hoạch trốn khỏi anh, muốn anh uống rượu với cô, xem ra kế hoạch chẳng tốt đẹp gì, cô chỉ có thể nghĩ đến cách khác.

Bị anh ôm ra ngoài, cái đầu nhỏ của cô nhanh chóng tìm cách đào thoát.

Hoàng Phủ Diệu Dương ôm cô ra khỏi quán bar, tài xế đã sớm đến nói, cận vệ liền chạy qua mở cửa xe, anh cẩn thận ôm cô đặt vào trong.

"Về khách sạn."

Xe khởi động, lái về khu nội thành.

Hoàng Phủ Diệu Dương cúi đầu, nhìn Lãnh Tiểu Dã ngủ say trong lòng anh.

Bên trong xe, ngọn đèn mập mờ, khiến khuôn mặt cô càng thêm tinh xảo, lông mi dài hơi động đậy, giống như một con bướm đen.



Tầm mắt dừng trên môi cô, anh không tự chủ được, miệng phát khô,

Nhìn cô luốn động đậy hàng mi, Hoàng Phủ Diệu Dương ngừng thở, chậm rãi sát vào cô, thẳng đến khuôn mặt cô, anh mới nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi, liềm mỗi cô.

Lãnh Tiểu Dã đang suy nghĩ kế hoách, không cảm giác được anh tới gần, chỉ cảm nhận được đầu lưỡi của anh lướt qua cánh môi, cô kinh ngạc mở to mắt, "Hỗn..."

Còn cưa mắng xong, anh đã bá đạo hôn cô, đem lời cô chặn lại.

Đầu lưỡi nhân cơ hội cô há miệng, liền thần tốc tiến vào, dây dưa lưỡi cô, dùng sức hút vào.

"Ô —— "

Lãnh Tiểu Dã dùng sức giãy giụa, nhưng lại bị anh ôm chặt không buông.

Muốn cắn, nhưng đầu lưỡi cô lại dây dưa cùng anh, nên cô không thể hạ miệng xuống được.

Nhanh chóng nghĩ, bàn tay anh dùng sức chế trụ gáy cô, khiến cô căn bản không thoát được.

Thật vất vả, mới thoát khỏi nụ hôn của anh, cô đứng dậy, nhưng lại bị anh ôm lấy từ phía sau.

Xe đột nhiên nảy len, cô mất thăng bằng, ngã lên đùi anh.

Cánh tay Hoàng Phủ Diệu Dương đưa qua, ôm chặt eo cô.

"Anh... Buông tôi ra..."

Cô tức giận giẫm chân anh, khuôn mặt Hoàng Phủ Diệu Dương đến gần tai cô.

"Không giả say nữa sao?"

Chất cồn trong người khiến tim cô đập rộn, làn da nóng bừng, tất cả mọi giác quan đều trở nên mẫn cảm.

Lúc nói chuyện, anh cố ý cúi sát vào cô, ma sát vào tai cô, thở ra khi nóng, lập tức truyền thẳng đến lỗ tai cô.

Kích thích như vậy, đủ khiến cho làn da cô căng lên.

"Ai giả bộ, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi."

Tâm trạng rối bời, cô vội vàng phản bác, che dấu sự khác thường của bản thân.

"Được." Anh vẫn như cũ nói bên tai cô, "Trên xe tôi có rượu, chúng ta uống tiếp chứ?"

Còn uống nữa, không phải cô sẽ say sao?

Lãnh Tiểu Dã dùng sức giãy giụa, "Tôi không muốn uống bây giờ."

Hoàng Phủ Diệu Dương đem khuôn mặt đến gần cô, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào gáy cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên đó, "Nói vậy, em nhận thua sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Lửa Mùa Đông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook