Chương 56: Chương 96+97
Công Tử Như Tuyết
18/05/2017
Để anh ta ở lại đât, những sát thủ kia quay lại phát hiện anh ta thì làm sao đây?
Lãnh Tiểu Dã, cô lo lắng cho anh ta làm gì, đây chính là cơ hội trốn thoát.
Lãnh Tiểu Dã, vừa rồi anh ta mới cứu mang cô, cô không thể lấy oán trả ơn được.
...
Trong đầu, hai kẻ bỉ ổi nói năng lời lẽ hùng hồn.
Lãnh Tiểu Dã nhân tâm xoay mặt, đi khoảng chục bước, cuối cùng vẫn chửi nhỏ một tiếng rồi dừng lại, xoay người đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương.
"Thật xúi quẩy, chẳng biết lại gặp được anh, tên khốn kiếp!" Miệng mắng, nhưng cô vẫn dùng sức kéo anh lên, "Nặng như lợn chết, sao không chết luôn đi?"
Dù châm chọc, nhưng cô vẫn đưa anh ra khỏi xưởng hoang.
Nhìn xung quanh, quan sát tình hình một chút, Lãnh Tiểu Dã nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn còn hôn mê, liền xoay người đi vào công viên đối diện hơi xéo.
Không trở về nhà trọ, cô lập tức mang anh đến căn biệt thự gần nhất, điền mật mã, sau đó đem Hoàng Phủ Diệu Dương lên phòng dành cho khách.
Ném Hoàng Phủ Diệu Dương lên giường, Lãnh Tiểu Dã thở hổn hển, rồi lập tức xoay người chạy xuống lầu.
Một lát sau, cô lại trở về, ôm theo một chiếc túi cấp cứu, cùng sợi dây thừng và cái kéo.
Sau đó lại chạy đi, mang về một chiếc khăn sạch.
Bò đến trên giường, cắt áo sơ mi của Hoàng Phủ Diệu Dương ra, quả nhiên, băng gạc trên người anh đã bị nhuộm đỏ.
Dùng kéo cẩn thận cắt ra, dùng khăn lau sạch miệng vết thương, Lãnh Tiểu Dã lại cẩn thận nhìn vết thương của anh.
Đó là một vết thương sâu khoảng bảy tám cm, vết thương cũng không lớn, đường khâu lại vô cùng hoàn chỉnh, chỉ có miệng vết thương bị vớ ra, máu loãng tràn ra.
"Bị thương như vậy, không chịu ở bệnh viện dưỡng thật tốt, nhất định phải đuổi theo tôi, đáng đời anh!" Lãnh Tiểu Dã độc ác nói, nhanh chóng cầm khăn tới, lau sạch vết máu của anh, lại cẩn thận dùng bông sát trùng, rồi dùng băng gạc sạch cẩn thân bó lại.
Băng kỹ vết thương trên vai anh, cô duỗi tay tới hông anh, cởi một nửa liền nhíu mày dừng lại.
Cầm lấy cây kéo trực tiếp cắt quần anh ra, đem vết thương trên đùi băng lại.
Dọn dẹp hết dụng cụ trên đât, Lãnh Tiểu Dã trở lại, đem hai tay hai chân Hoàng Phủ Diệu Dương cột lại.
Lúc làm xong, cả người cô đều đầy mồ hồi.
Ngồi vào cạnh giường, thở hổn hển, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương bên cạnh, chỉ thấy tên kia nhắm, giống như đang ngủ say.
Cô mệt chết đi được, còn anh lại nằm đấy ngủ say sưa.
Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, không khách khí đưa tay qua, dùng sức nhéo mặt anh.
Ngón tay vừa chạm vào, làn da người đàn ông rất mềm mại, đàn hồi, nhưng chỉ có nhiệt độ là không được bình thường.
Sờ mặt anh, rồi lại sờ mặt mình, đưa bàn tay nhỏ sờ vào trán anh, dưới bàn tay trán anh nón rực như lửa.
Chả trách, vừa nãy khi ôm anh đã thấy người anh nóng bừng.
Tiểu tử này vốn bị sốt!
"Có lầm không vậy?" Cô tức giận đứng lên, "Cứu anh về, còn muốn tôi phải hầu hạ anh, không phải kiếp trước tôi thiếu nợ anh chứ?"
Hoàng Phủ Diệu Dương nhắm mắt, không có phản ứng.
Chửi nhỏ một tiếng, Lãnh Tiểu Dã xoay người đi vào toilet, một lát sau lại quay lại, cầm chiếc khăn mặt đặt lên trán anh.
Xong lại chạy xuống, đi vào gara, Lãnh Tiểu Dã trực tiếp lái xe ra ngoài, rồi nhanh như chớp trở về, vội vàng chạy lên lầu.
Đem túi chườm đặt lên trán anh, lấy ống tiêm ra, bỏ thuốc hạ sốt vào.
Bị cô hành hạ như thế, Hoàng Phủ Diệu Dương đang hôn mê bỗng tỉnh lại, hơi mở mắt, nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã nhìn chằm chằm vào mông anh.
Loại thuốc hạ sốt này tương đối mạnh, cần tiêm vào thit.
Cơ mông sao?
Vậy thì cô phải cởi quần anh.
Thế còn cơ đùi?!
Trên đùi anh có vết thương.
Lãnh Tiểu Dã dời mắt, vươn tay đỡ bả vai anh.
"Em muốn làm gì?" Hoàng Phủ Diệu Dương thấp giọng hỏi.
Lãnh Tiểu Dã xấu xa cười, "Tôi sẽ làm cho anh biết đương mùi vị tiêm ma túy."
Kim trong tay hạ xuống, cô không khách khí tiêm vào cánh tay anh, chậm rãi đẩy thuốc vào.
Tầm mắt Hoàng Phủ Diệu Dương đảo qua hộp thuốc trên bàn, lập tức đoán ra được cô tiêm cho anh thuốc hạ sốt, "Chuyện của An Nhạc không liên quan tới tôi."
Anh chứ bao giờ giải thích với bất kỳ ai, bởi vi anh không bao giờ để ý người khác nhìn anh như thế nào, nhưng lúc này, anh lại không hy vọng Lãnh Tiểu Dã hiểu lầm.
Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, "Đúng vậy, anh là ông già Noel, nên ưu tiên cho anh ta quà giáng sinh trước không phải sao?"
Hoàng Phủ Diệu Dương không giấu diếm gì, "Đúng là tôi định đi giết anh ta, nhưng, anh ta lại không có được vinh dự này."
Anh tự ra mặt đi giết một người, An Nhạc hẳn sẽ cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
"Đúng là tự kỷ!" Lãnh Tiểu Dã liếc một cái, cố ý tiêm trong khi bắp thịt anh rung lên, đưa kim tiêm rút ra, quăng vào thùng rác.
Vươn tay ra, lấy băng keo dán vào miệng anh, "Không muốn tôi vứt anh trần truồng ngoài đường, thì lập tức câm miệng cho tôi!"
Cô nâng tay lấy nhiệt kế dưới nách anh ra, nhìn thoáng qua nhiệt độ, đã hạ xuống 38,5 độ, Lãnh Tiểu Dã nhẹ thở một hơi.
Xuống lầu ôm một bình nước ấm lên, cô đem ông hút cắm vào trực tiếp đưa đến miệng, "Tự dùng răng cắn, rớt tôi sẽ không lo cho anh, không muốn bị thiêu đốt thì uống nhiều một chút."
Hoàng Phủ Diệu Dương ngoan ngoãn cắn ông hút, khóe môi liền hơi giơ lên, "Tiểu Dã, thừa nhận đi, em thích tôi!"
"Tôi thừa nhận, tôi thích anh đến chết!" Lãnh Tiểu Dã cười như không cười cầm lấy băng keo dán lại trên miệng anh, nâng tay xoa đôi mắt hơi cay, cô vươn người một cái, "Không muốn bị tôi ném ra đường, thì đừng lên tiếng ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi, còn nữa, dây thừng này nút thắt, càng giãy dụa thì càng chặt, cho nên anh đừng tốn công vô ích."
Ngáp một cái, cô xoay người đi ra cửa.
"Đợi chút!" Hoàng Phủ Diệu Dương vội vàng mở miệng.
Lãnh Tiểu Dã quay sang, đôi mắt hơi hí nhìn anh, "Có chuyện gì?"
Hoàng Phủ Diệu Dương cọ trên trảu giường, miếng băng keo đã bị bung ra, "Em thả tôi ra, tôi sẽ không chạy."
Lãnh Tiểu Dã liếc một cái, "Anh cho rằng tôi sợ anh chạy sao? Yên tâm, ngày mai tỉnh dậy tôi sẽ cho anh tự do."
"Nhưng..." Hoàng Phủ Diệu Dương hơi dừng lại, "Tôi muốn đi toilet thì làm sao?"
Ách?!
Vấn đề này, Lãnh Tiểu Dã thật sự không nghĩ tới.
Nhưng, biểu hiện của anh chàng này... Là xấu hổ sao?!
Cố xấu xa giơ khóe miệng lên, "Tôi mặc kệ, tóm lại, không được làm bẩn giường tôi, nếu không... Tôi liền thiến anh! Ngủ ngon, bá tước đại nhân."
Cô vẫy tay với anh, rồi xoay người đi ra cửa
Lãnh Tiểu Dã, cô lo lắng cho anh ta làm gì, đây chính là cơ hội trốn thoát.
Lãnh Tiểu Dã, vừa rồi anh ta mới cứu mang cô, cô không thể lấy oán trả ơn được.
...
Trong đầu, hai kẻ bỉ ổi nói năng lời lẽ hùng hồn.
Lãnh Tiểu Dã nhân tâm xoay mặt, đi khoảng chục bước, cuối cùng vẫn chửi nhỏ một tiếng rồi dừng lại, xoay người đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương.
"Thật xúi quẩy, chẳng biết lại gặp được anh, tên khốn kiếp!" Miệng mắng, nhưng cô vẫn dùng sức kéo anh lên, "Nặng như lợn chết, sao không chết luôn đi?"
Dù châm chọc, nhưng cô vẫn đưa anh ra khỏi xưởng hoang.
Nhìn xung quanh, quan sát tình hình một chút, Lãnh Tiểu Dã nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn còn hôn mê, liền xoay người đi vào công viên đối diện hơi xéo.
Không trở về nhà trọ, cô lập tức mang anh đến căn biệt thự gần nhất, điền mật mã, sau đó đem Hoàng Phủ Diệu Dương lên phòng dành cho khách.
Ném Hoàng Phủ Diệu Dương lên giường, Lãnh Tiểu Dã thở hổn hển, rồi lập tức xoay người chạy xuống lầu.
Một lát sau, cô lại trở về, ôm theo một chiếc túi cấp cứu, cùng sợi dây thừng và cái kéo.
Sau đó lại chạy đi, mang về một chiếc khăn sạch.
Bò đến trên giường, cắt áo sơ mi của Hoàng Phủ Diệu Dương ra, quả nhiên, băng gạc trên người anh đã bị nhuộm đỏ.
Dùng kéo cẩn thận cắt ra, dùng khăn lau sạch miệng vết thương, Lãnh Tiểu Dã lại cẩn thận nhìn vết thương của anh.
Đó là một vết thương sâu khoảng bảy tám cm, vết thương cũng không lớn, đường khâu lại vô cùng hoàn chỉnh, chỉ có miệng vết thương bị vớ ra, máu loãng tràn ra.
"Bị thương như vậy, không chịu ở bệnh viện dưỡng thật tốt, nhất định phải đuổi theo tôi, đáng đời anh!" Lãnh Tiểu Dã độc ác nói, nhanh chóng cầm khăn tới, lau sạch vết máu của anh, lại cẩn thận dùng bông sát trùng, rồi dùng băng gạc sạch cẩn thân bó lại.
Băng kỹ vết thương trên vai anh, cô duỗi tay tới hông anh, cởi một nửa liền nhíu mày dừng lại.
Cầm lấy cây kéo trực tiếp cắt quần anh ra, đem vết thương trên đùi băng lại.
Dọn dẹp hết dụng cụ trên đât, Lãnh Tiểu Dã trở lại, đem hai tay hai chân Hoàng Phủ Diệu Dương cột lại.
Lúc làm xong, cả người cô đều đầy mồ hồi.
Ngồi vào cạnh giường, thở hổn hển, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương bên cạnh, chỉ thấy tên kia nhắm, giống như đang ngủ say.
Cô mệt chết đi được, còn anh lại nằm đấy ngủ say sưa.
Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, không khách khí đưa tay qua, dùng sức nhéo mặt anh.
Ngón tay vừa chạm vào, làn da người đàn ông rất mềm mại, đàn hồi, nhưng chỉ có nhiệt độ là không được bình thường.
Sờ mặt anh, rồi lại sờ mặt mình, đưa bàn tay nhỏ sờ vào trán anh, dưới bàn tay trán anh nón rực như lửa.
Chả trách, vừa nãy khi ôm anh đã thấy người anh nóng bừng.
Tiểu tử này vốn bị sốt!
"Có lầm không vậy?" Cô tức giận đứng lên, "Cứu anh về, còn muốn tôi phải hầu hạ anh, không phải kiếp trước tôi thiếu nợ anh chứ?"
Hoàng Phủ Diệu Dương nhắm mắt, không có phản ứng.
Chửi nhỏ một tiếng, Lãnh Tiểu Dã xoay người đi vào toilet, một lát sau lại quay lại, cầm chiếc khăn mặt đặt lên trán anh.
Xong lại chạy xuống, đi vào gara, Lãnh Tiểu Dã trực tiếp lái xe ra ngoài, rồi nhanh như chớp trở về, vội vàng chạy lên lầu.
Đem túi chườm đặt lên trán anh, lấy ống tiêm ra, bỏ thuốc hạ sốt vào.
Bị cô hành hạ như thế, Hoàng Phủ Diệu Dương đang hôn mê bỗng tỉnh lại, hơi mở mắt, nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã nhìn chằm chằm vào mông anh.
Loại thuốc hạ sốt này tương đối mạnh, cần tiêm vào thit.
Cơ mông sao?
Vậy thì cô phải cởi quần anh.
Thế còn cơ đùi?!
Trên đùi anh có vết thương.
Lãnh Tiểu Dã dời mắt, vươn tay đỡ bả vai anh.
"Em muốn làm gì?" Hoàng Phủ Diệu Dương thấp giọng hỏi.
Lãnh Tiểu Dã xấu xa cười, "Tôi sẽ làm cho anh biết đương mùi vị tiêm ma túy."
Kim trong tay hạ xuống, cô không khách khí tiêm vào cánh tay anh, chậm rãi đẩy thuốc vào.
Tầm mắt Hoàng Phủ Diệu Dương đảo qua hộp thuốc trên bàn, lập tức đoán ra được cô tiêm cho anh thuốc hạ sốt, "Chuyện của An Nhạc không liên quan tới tôi."
Anh chứ bao giờ giải thích với bất kỳ ai, bởi vi anh không bao giờ để ý người khác nhìn anh như thế nào, nhưng lúc này, anh lại không hy vọng Lãnh Tiểu Dã hiểu lầm.
Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, "Đúng vậy, anh là ông già Noel, nên ưu tiên cho anh ta quà giáng sinh trước không phải sao?"
Hoàng Phủ Diệu Dương không giấu diếm gì, "Đúng là tôi định đi giết anh ta, nhưng, anh ta lại không có được vinh dự này."
Anh tự ra mặt đi giết một người, An Nhạc hẳn sẽ cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
"Đúng là tự kỷ!" Lãnh Tiểu Dã liếc một cái, cố ý tiêm trong khi bắp thịt anh rung lên, đưa kim tiêm rút ra, quăng vào thùng rác.
Vươn tay ra, lấy băng keo dán vào miệng anh, "Không muốn tôi vứt anh trần truồng ngoài đường, thì lập tức câm miệng cho tôi!"
Cô nâng tay lấy nhiệt kế dưới nách anh ra, nhìn thoáng qua nhiệt độ, đã hạ xuống 38,5 độ, Lãnh Tiểu Dã nhẹ thở một hơi.
Xuống lầu ôm một bình nước ấm lên, cô đem ông hút cắm vào trực tiếp đưa đến miệng, "Tự dùng răng cắn, rớt tôi sẽ không lo cho anh, không muốn bị thiêu đốt thì uống nhiều một chút."
Hoàng Phủ Diệu Dương ngoan ngoãn cắn ông hút, khóe môi liền hơi giơ lên, "Tiểu Dã, thừa nhận đi, em thích tôi!"
"Tôi thừa nhận, tôi thích anh đến chết!" Lãnh Tiểu Dã cười như không cười cầm lấy băng keo dán lại trên miệng anh, nâng tay xoa đôi mắt hơi cay, cô vươn người một cái, "Không muốn bị tôi ném ra đường, thì đừng lên tiếng ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi, còn nữa, dây thừng này nút thắt, càng giãy dụa thì càng chặt, cho nên anh đừng tốn công vô ích."
Ngáp một cái, cô xoay người đi ra cửa.
"Đợi chút!" Hoàng Phủ Diệu Dương vội vàng mở miệng.
Lãnh Tiểu Dã quay sang, đôi mắt hơi hí nhìn anh, "Có chuyện gì?"
Hoàng Phủ Diệu Dương cọ trên trảu giường, miếng băng keo đã bị bung ra, "Em thả tôi ra, tôi sẽ không chạy."
Lãnh Tiểu Dã liếc một cái, "Anh cho rằng tôi sợ anh chạy sao? Yên tâm, ngày mai tỉnh dậy tôi sẽ cho anh tự do."
"Nhưng..." Hoàng Phủ Diệu Dương hơi dừng lại, "Tôi muốn đi toilet thì làm sao?"
Ách?!
Vấn đề này, Lãnh Tiểu Dã thật sự không nghĩ tới.
Nhưng, biểu hiện của anh chàng này... Là xấu hổ sao?!
Cố xấu xa giơ khóe miệng lên, "Tôi mặc kệ, tóm lại, không được làm bẩn giường tôi, nếu không... Tôi liền thiến anh! Ngủ ngon, bá tước đại nhân."
Cô vẫy tay với anh, rồi xoay người đi ra cửa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.