Ánh Lửa Trong Đêm (Cán Bộ Cấp Cao)
Chương 4: Quyển 1 - Chương 4: Tâm Bệnh
Thận Ngôn
23/09/2024
Tiết Trạch xuống lầu nhìn thấy cảnh tượng này: Cô gái buộc tóc cao, ngồi trên ghế, váy liền áo màu trắng, làn da trắng sáng, ánh sáng nhạt xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào khuôn mặt cô. Sống mũi cao thẳng khéo léo, mi mắt tinh xảo, tuy trên cằm có mấy vết thương, cũng không che giấu được vẻ đẹp; toát ra cảm giác công chúa trốn đi trong truyện tranh.
Tối hôm qua còn là Sadako*, hôm nay thành công chúa, Tiết Trạch không khỏi muốn cười: "Hôm qua cô nói tên cô là gì?"
(*) Tên đầy đủ là Yamamura Sadako: là nhân vật hư cấu, ma nữ tóc dài trong phim ‘The Ring’, ma nữ hay xuất hiện trong những tình tiết hù như bò ra từ tivi, cũng từng gây ám ảnh cho người xem một thời.
Thịnh Thư Ý uống một ngụm sữa tươi, dùng khăn giấy lau miệng rồi mới trả lời: "Thịnh Thư Ý, Thịnh trong thịnh vượng, Thư trong tự hữu Hoàng Kim Ốc*, Ý trong Thích Ý."
(*) Thư trong tự hữu Hoàng Kim Ốc: Trong sách sẽ có vinh hoa phú quý
"Tên hay, ai đặt cho cô?"
"Bố tôi nói là ông nội."
Cô gái này quá thật thà, giống như mặc kệ hỏi gì, cô đều sẽ thành thật trả lời, không chút giấu diếm. Như vậy ngược lại làm nổi bật lên sự dối trá của anh.
Là Tiết Trạch cảm thấy mình dối trá.
"Tiết Trạch." Anh chủ động tự giới thiệu.
Kết quả cô gái này lại vươn tay về phía anh: "Chào anh Tiết Trạch, tôi là Thịnh Thư Ý, cảm ơn anh tối qua đã cứu tôi, rất hân hạnh được biết anh."
Đôi mắt trong suốt, sạch sẽ không một chút tạp chất; Lâu lắm rồi anh chưa thấy loại ánh mắt này, giống như tất cả những thứ dơ bẩn trên thế gian đều có thể hiện ra nguyên hình dưới đôi mắt cô, Tiết Trạch không đưa tay bắt tay, bình tĩnh nhìn cô một lát, mới mở miệng hỏi: "Có muốn tôi đưa cô trở về hay không?"
Thịnh Thư Ý lập tức lắc đầu: "Tôi không muốn, tôi muốn đi theo anh."
Ý thức được nói ra lời trong lòng, cô ngượng ngùng cắn môi dưới, như đứa trẻ lỡ lời, cào móng tay, cúi đầu xuống.
Tiết Trạch đứng lên: "Ăn sáng trước đi, ăn xong đi ngủ, tôi cũng mệt, phải lên ngủ một lát."
Cô vội vàng hỏi: "Anh không ăn sao?"
"Tôi không có thói quen ăn sáng."
Lát nữa Giang Vũ và Trần Nhiên Nhiễm đi vào, thông qua cuộc nói chuyện của hai người, Thịnh Thư Ý mới biết được, không phải Tiết Trạch không có thói quen ăn sáng, mà là hơn một tháng nay anh hầu như không muốn ăn gì, mấy ngày gần đây càng là chưa ăn gì.
"Anh ấy bị bệnh sao?" Thịnh Thư Ý cẩn thận hỏi.
Trong thời gian chờ đợi đáp án, trong đầu cô tưởng tượng ra một câu chuyện bi thương: Chàng trai mắc bệnh nan y, mới lái xe đi rừng sâu tự tử.
"Tâm bệnh." Giang Vũ hút một hơi thuốc, cũng không ngẩng đầu nhìn cô.
Dù sao chuyện riêng tư không thể nói với người ngoài, lỡ như truyền ra ngoài, bị người trong giới biết được, lại phải làm ầm ĩ lên.
Trần Nhiên Nhiễm hỏi: "Cô nói thật cho chúng tôi biết, cô và Tiết Trạch quen nhau như thế nào?"
"Anh ấy đã cứu tôi, tôi không có nhà để về." Thật ra cô nói dối, họ hàng cô ở ngay Vancouver, còn là khu chung cư bên cạnh; cô không muốn đi, muốn đi theo Tiết Trạch, chỉ có thể tiếp tục nói dối.
Nghe ra cô gái này không nói thật, Trần Nhiên Nhiễm không tiếp tục ép hỏi, bảo cô về phòng nghỉ ngơi trước.
Thịnh Thư Ý lên lầu không về phòng mình, lấy chăn hè trải trước cửa phòng Tiết Trạch, gối đầu dựa vào tường, ngồi xuống dựa vào gối, nằm ngủ; bởi vì cô lo lắng người đàn ông bên trong sẽ lặng lẽ rời đi, lại lái xe đến góc tối không người...
Tiết Trạch mở cửa nhìn thấy chính là hình ảnh này: Cô gái trắng nõn non nớt cuộn mình trên sàn nhà, phía dưới lót chăn hè màu trắng, cùng màu váy hòa làm một thể, khuôn mặt ngủ say kia, dưới ánh sáng buổi chiều chiếu rọi, giống công chúa ngủ trong truyện cổ tích, cần được hoàng tử dịu dàng đánh thức.
Nghe được động tĩnh, Thịnh Thư Ý tỉnh, ngồi dậy trước, dụi mắt, cô mới ngẩng đầu lên hỏi: "Anh muốn đi ra ngoài sao?"
Cô gái vừa tỉnh ngủ, ánh mắt có chút mơ màng, ngước nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác trong đôi mắt thâm thúy của anh như có vòng xoáy, hút cô vào; Cô nghĩ đến ba từ: Gợi cảm, lười biếng, còn thần bí.
Thần cai quản nhan sắc của Hy Lạp cổ —— là câu Thịnh Thư Ý nhìn thấy trên sách, dùng để hình dung đàn ông tuấn tú.
Câu nói này rất thích hợp với Tiết Trạch, khuôn mặt này của anh, mê người lại anh tuấn.
Tiết Trạch và cô nhìn nhau vài giây, dường như nhìn ra tâm tư của cô, mở miệng đưa ra lời mời: "Có muốn đến phòng tôi ngủ không?"
Sau khi vào phòng, Thịnh Thư Ý mới nhớ ra vừa rồi cô không hề chần chờ, Tiết Trạch đi vào, cô ôm gối đi theo.
Sau khi vào đây ngủ ở đâu? Ngủ như thế nào? Hình như cô không hề để ý.
Chỉ cần có thể trông coi người đàn ông này là tốt rồi.
Tiết Trạch tựa vào đầu giường, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, tư thế lười biếng phun ra vòng khói: "Lên giường ngủ, dám không?"
Có vài người trên người có loại khí chất cô độc bẩm sinh, Thịnh Thư Ý cảm thấy anh chính là loại người này, rõ ràng là lời nói lỗ mãng, nhưng từ trong miệng anh nói ra lại rất thương cảm.
Muốn ở bên anh, không để anh lại cô độc như vậy…
Tối hôm qua còn là Sadako*, hôm nay thành công chúa, Tiết Trạch không khỏi muốn cười: "Hôm qua cô nói tên cô là gì?"
(*) Tên đầy đủ là Yamamura Sadako: là nhân vật hư cấu, ma nữ tóc dài trong phim ‘The Ring’, ma nữ hay xuất hiện trong những tình tiết hù như bò ra từ tivi, cũng từng gây ám ảnh cho người xem một thời.
Thịnh Thư Ý uống một ngụm sữa tươi, dùng khăn giấy lau miệng rồi mới trả lời: "Thịnh Thư Ý, Thịnh trong thịnh vượng, Thư trong tự hữu Hoàng Kim Ốc*, Ý trong Thích Ý."
(*) Thư trong tự hữu Hoàng Kim Ốc: Trong sách sẽ có vinh hoa phú quý
"Tên hay, ai đặt cho cô?"
"Bố tôi nói là ông nội."
Cô gái này quá thật thà, giống như mặc kệ hỏi gì, cô đều sẽ thành thật trả lời, không chút giấu diếm. Như vậy ngược lại làm nổi bật lên sự dối trá của anh.
Là Tiết Trạch cảm thấy mình dối trá.
"Tiết Trạch." Anh chủ động tự giới thiệu.
Kết quả cô gái này lại vươn tay về phía anh: "Chào anh Tiết Trạch, tôi là Thịnh Thư Ý, cảm ơn anh tối qua đã cứu tôi, rất hân hạnh được biết anh."
Đôi mắt trong suốt, sạch sẽ không một chút tạp chất; Lâu lắm rồi anh chưa thấy loại ánh mắt này, giống như tất cả những thứ dơ bẩn trên thế gian đều có thể hiện ra nguyên hình dưới đôi mắt cô, Tiết Trạch không đưa tay bắt tay, bình tĩnh nhìn cô một lát, mới mở miệng hỏi: "Có muốn tôi đưa cô trở về hay không?"
Thịnh Thư Ý lập tức lắc đầu: "Tôi không muốn, tôi muốn đi theo anh."
Ý thức được nói ra lời trong lòng, cô ngượng ngùng cắn môi dưới, như đứa trẻ lỡ lời, cào móng tay, cúi đầu xuống.
Tiết Trạch đứng lên: "Ăn sáng trước đi, ăn xong đi ngủ, tôi cũng mệt, phải lên ngủ một lát."
Cô vội vàng hỏi: "Anh không ăn sao?"
"Tôi không có thói quen ăn sáng."
Lát nữa Giang Vũ và Trần Nhiên Nhiễm đi vào, thông qua cuộc nói chuyện của hai người, Thịnh Thư Ý mới biết được, không phải Tiết Trạch không có thói quen ăn sáng, mà là hơn một tháng nay anh hầu như không muốn ăn gì, mấy ngày gần đây càng là chưa ăn gì.
"Anh ấy bị bệnh sao?" Thịnh Thư Ý cẩn thận hỏi.
Trong thời gian chờ đợi đáp án, trong đầu cô tưởng tượng ra một câu chuyện bi thương: Chàng trai mắc bệnh nan y, mới lái xe đi rừng sâu tự tử.
"Tâm bệnh." Giang Vũ hút một hơi thuốc, cũng không ngẩng đầu nhìn cô.
Dù sao chuyện riêng tư không thể nói với người ngoài, lỡ như truyền ra ngoài, bị người trong giới biết được, lại phải làm ầm ĩ lên.
Trần Nhiên Nhiễm hỏi: "Cô nói thật cho chúng tôi biết, cô và Tiết Trạch quen nhau như thế nào?"
"Anh ấy đã cứu tôi, tôi không có nhà để về." Thật ra cô nói dối, họ hàng cô ở ngay Vancouver, còn là khu chung cư bên cạnh; cô không muốn đi, muốn đi theo Tiết Trạch, chỉ có thể tiếp tục nói dối.
Nghe ra cô gái này không nói thật, Trần Nhiên Nhiễm không tiếp tục ép hỏi, bảo cô về phòng nghỉ ngơi trước.
Thịnh Thư Ý lên lầu không về phòng mình, lấy chăn hè trải trước cửa phòng Tiết Trạch, gối đầu dựa vào tường, ngồi xuống dựa vào gối, nằm ngủ; bởi vì cô lo lắng người đàn ông bên trong sẽ lặng lẽ rời đi, lại lái xe đến góc tối không người...
Tiết Trạch mở cửa nhìn thấy chính là hình ảnh này: Cô gái trắng nõn non nớt cuộn mình trên sàn nhà, phía dưới lót chăn hè màu trắng, cùng màu váy hòa làm một thể, khuôn mặt ngủ say kia, dưới ánh sáng buổi chiều chiếu rọi, giống công chúa ngủ trong truyện cổ tích, cần được hoàng tử dịu dàng đánh thức.
Nghe được động tĩnh, Thịnh Thư Ý tỉnh, ngồi dậy trước, dụi mắt, cô mới ngẩng đầu lên hỏi: "Anh muốn đi ra ngoài sao?"
Cô gái vừa tỉnh ngủ, ánh mắt có chút mơ màng, ngước nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác trong đôi mắt thâm thúy của anh như có vòng xoáy, hút cô vào; Cô nghĩ đến ba từ: Gợi cảm, lười biếng, còn thần bí.
Thần cai quản nhan sắc của Hy Lạp cổ —— là câu Thịnh Thư Ý nhìn thấy trên sách, dùng để hình dung đàn ông tuấn tú.
Câu nói này rất thích hợp với Tiết Trạch, khuôn mặt này của anh, mê người lại anh tuấn.
Tiết Trạch và cô nhìn nhau vài giây, dường như nhìn ra tâm tư của cô, mở miệng đưa ra lời mời: "Có muốn đến phòng tôi ngủ không?"
Sau khi vào phòng, Thịnh Thư Ý mới nhớ ra vừa rồi cô không hề chần chờ, Tiết Trạch đi vào, cô ôm gối đi theo.
Sau khi vào đây ngủ ở đâu? Ngủ như thế nào? Hình như cô không hề để ý.
Chỉ cần có thể trông coi người đàn ông này là tốt rồi.
Tiết Trạch tựa vào đầu giường, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, tư thế lười biếng phun ra vòng khói: "Lên giường ngủ, dám không?"
Có vài người trên người có loại khí chất cô độc bẩm sinh, Thịnh Thư Ý cảm thấy anh chính là loại người này, rõ ràng là lời nói lỗ mãng, nhưng từ trong miệng anh nói ra lại rất thương cảm.
Muốn ở bên anh, không để anh lại cô độc như vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.