Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 241: Hóng drama đến lượt mình (1)
Sơn Nguyệt
07/01/2025
"Sao lại thế được? Chú con rể không phải người như vậy."
Lời nói ngây thơ của trẻ con đôi khi khiến người ta dở khóc dở cười.
Mẹ Thẩm Nghiên vốn đang buồn bã, vừa rửa rau vừa nghĩ đến chuyện này, kết quả nghe hai đứa cháu nói vậy, bà liền bật cười.
"Nếu cô cháu không về, hai đứa tính sao?"
"Vậy cháu cũng thu dọn đồ đạc, cháu phải đến đầu quân với cô cháu!"
"Đúng vậy, đầu quân với cô!"
Hai đứa làm ra vẻ như sắp thu dọn hành lý, bỏ nhà ra đi nương nhờ Thẩm Nghiên.
Thẩm Nghiên véo má hai đứa.
"Thôi nào, cô chỉ đi một thời gian thôi. Hai đứa nghĩ mà xem, cô đi rồi, đồ ăn ngon trong nhà chẳng phải là của hai đứa sao?"
Nhị Đản nghiêng đầu: "Vậy à? Nhưng mà cháu vẫn muốn chia sẻ với cô."
"Đúng vậy, không được ăn một mình!" Đại Đản phụ họa.
Chiều hôm đó, mọi người đều đi làm việc, Thẩm Nghiên nghĩ đến đồ đạc cần mang theo, cô quyết định lên núi một chuyến.
Trước khi đi, cô vẫn hỏi hướng dẫn viên tìm nhân sâm - thỏ béo.
"Mày còn biết chỗ nào có nhân sâm không?"
Thỏ béo kêu "chít chít", nhảy loi choi trên mặt đất, Thẩm Nghiên đeo gùi lên, dẫn theo thỏ lên núi.
Chân thỏ béo đã lành hẳn, lúc này đang nhảy nhót trên đường, Thẩm Nghiên đi theo sau nó.
Rồi cô đi theo đường quen thuộc đến một nơi, khi đến nơi, nhìn thấy củ nhân sâm mập mạp trên mặt đất, cô có hơi choáng váng.
Củ nhân sâm này có lẽ không lâu năm bằng củ ở nhà, nhưng nhỏ nhắn thế này, mang đi tặng thì quá hợp lý.
Nghĩ vậy, Thẩm Nghiên bắt đầu đào nhân sâm.
Cô định đào củ nhân sâm này lên rồi mang đến bệnh viện cho Lục Tuân.
Trước đây đã có kinh nghiệm, lúc này tốc độ đào nhân sâm của cô rõ ràng nhanh hơn nhiều, sau khi đào xong, cô mới sực nhớ ra mình không mang theo gùi.
Không còn cách nào khác, lúc này cô chỉ có thể giấu nhân sâm trên người.
Tiện thể bế luôn thỏ béo lên.
Củ nhân sâm này chỉ to bằng bàn tay cô, vừa vặn có thể giấu dưới bộ lông dài của thỏ béo, người khác sẽ không nhìn thấy.
Nhưng Thẩm Nghiên không ngờ, vừa ra khỏi núi, cô đã thấy có người đang nói chuyện dưới gốc cây to trên con dốc.
Ban đầu, Thẩm Nghiên định đi đường vòng, đi sang hướng khác, nhưng cô lại nghe thấy giọng anh Tư.
"Hồng Hạnh, em yên tâm, anh nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, sớm ngày đến cưới em, được không?"
Thẩm Nghiên: ???
Cô lập tức đứng sững lại.
Chuyện gì thế này?
Hình như cô đã biết được chuyện động trời gì rồi, chẳng lẽ anh Tư gấp gáp muốn kiếm tiền là vì cô gái này?
Hơn nữa, Hồng Hạnh, cái tên này sao nghe quen quen?
Lúc này, Thẩm Nghiên cũng không vội đi nữa, cô xoa đầu thỏ béo: "Đợi đã."
Nói xong, cô bứt mấy cọng cỏ ven đường cho nó ăn, còn mình thì ngồi xổm xuống nghỉ ngơi.
Lời nói ngây thơ của trẻ con đôi khi khiến người ta dở khóc dở cười.
Mẹ Thẩm Nghiên vốn đang buồn bã, vừa rửa rau vừa nghĩ đến chuyện này, kết quả nghe hai đứa cháu nói vậy, bà liền bật cười.
"Nếu cô cháu không về, hai đứa tính sao?"
"Vậy cháu cũng thu dọn đồ đạc, cháu phải đến đầu quân với cô cháu!"
"Đúng vậy, đầu quân với cô!"
Hai đứa làm ra vẻ như sắp thu dọn hành lý, bỏ nhà ra đi nương nhờ Thẩm Nghiên.
Thẩm Nghiên véo má hai đứa.
"Thôi nào, cô chỉ đi một thời gian thôi. Hai đứa nghĩ mà xem, cô đi rồi, đồ ăn ngon trong nhà chẳng phải là của hai đứa sao?"
Nhị Đản nghiêng đầu: "Vậy à? Nhưng mà cháu vẫn muốn chia sẻ với cô."
"Đúng vậy, không được ăn một mình!" Đại Đản phụ họa.
Chiều hôm đó, mọi người đều đi làm việc, Thẩm Nghiên nghĩ đến đồ đạc cần mang theo, cô quyết định lên núi một chuyến.
Trước khi đi, cô vẫn hỏi hướng dẫn viên tìm nhân sâm - thỏ béo.
"Mày còn biết chỗ nào có nhân sâm không?"
Thỏ béo kêu "chít chít", nhảy loi choi trên mặt đất, Thẩm Nghiên đeo gùi lên, dẫn theo thỏ lên núi.
Chân thỏ béo đã lành hẳn, lúc này đang nhảy nhót trên đường, Thẩm Nghiên đi theo sau nó.
Rồi cô đi theo đường quen thuộc đến một nơi, khi đến nơi, nhìn thấy củ nhân sâm mập mạp trên mặt đất, cô có hơi choáng váng.
Củ nhân sâm này có lẽ không lâu năm bằng củ ở nhà, nhưng nhỏ nhắn thế này, mang đi tặng thì quá hợp lý.
Nghĩ vậy, Thẩm Nghiên bắt đầu đào nhân sâm.
Cô định đào củ nhân sâm này lên rồi mang đến bệnh viện cho Lục Tuân.
Trước đây đã có kinh nghiệm, lúc này tốc độ đào nhân sâm của cô rõ ràng nhanh hơn nhiều, sau khi đào xong, cô mới sực nhớ ra mình không mang theo gùi.
Không còn cách nào khác, lúc này cô chỉ có thể giấu nhân sâm trên người.
Tiện thể bế luôn thỏ béo lên.
Củ nhân sâm này chỉ to bằng bàn tay cô, vừa vặn có thể giấu dưới bộ lông dài của thỏ béo, người khác sẽ không nhìn thấy.
Nhưng Thẩm Nghiên không ngờ, vừa ra khỏi núi, cô đã thấy có người đang nói chuyện dưới gốc cây to trên con dốc.
Ban đầu, Thẩm Nghiên định đi đường vòng, đi sang hướng khác, nhưng cô lại nghe thấy giọng anh Tư.
"Hồng Hạnh, em yên tâm, anh nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, sớm ngày đến cưới em, được không?"
Thẩm Nghiên: ???
Cô lập tức đứng sững lại.
Chuyện gì thế này?
Hình như cô đã biết được chuyện động trời gì rồi, chẳng lẽ anh Tư gấp gáp muốn kiếm tiền là vì cô gái này?
Hơn nữa, Hồng Hạnh, cái tên này sao nghe quen quen?
Lúc này, Thẩm Nghiên cũng không vội đi nữa, cô xoa đầu thỏ béo: "Đợi đã."
Nói xong, cô bứt mấy cọng cỏ ven đường cho nó ăn, còn mình thì ngồi xổm xuống nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.