Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 283: Người đàn ông này không có bệnh đấy chứ? (1)
Sơn Nguyệt
08/01/2025
Lúc nghe thấy bà cụ kêu ối chao ối chao, rồi nắm lấy tay cô gái kia không cho đi, suy đoán vừa rồi của cô đã được xác nhận.
Hóa ra bà ta thật sự đang ăn vạ sao?
Cô gái đối diện hoàn toàn ngơ ngác, chắc cũng không ngờ mình tốt bụng giúp đỡ, kết quả lại bị người ta ăn vạ chứ?
Lúc này, cô ấy vẫn đang nói lý lẽ với bà cụ.
Thẩm Nghiên cũng đi đến gần, nghe thấy bà cụ kia nắm lấy cánh tay cô gái, vừa khóc lóc vừa nói: "Cô gái này, đ.â.m vào người ta rồi sao lại muốn bỏ chạy? Không được, tôi cảm thấy chân tôi sắp gãy rồi, cô phải bồi thường tiền thuốc men cho tôi!"
"Bà ơi, cháu thấy bà bị người ta đ.â.m trúng nên mới đến đỡ bà dậy, bà xem, xe của cháu vẫn còn ở kia kìa!"
"Ai biết có phải cô cố ý hay không, dù sao hôm nay cô không bồi thường tiền thì không được đi!"
Lúc này, Thẩm Nghiên đã đi đến, nhìn thấy cô gái kia lo lắng đến đỏ cả mắt.
"Bà cụ, vừa nãy cháu tận mắt nhìn thấy là người đằng kia đ.â.m vào bà, cô gái này tốt bụng đến đỡ bà dậy, sao bà lại đổ oan cho cô ấy vậy?"
"Ai đổ oan cho cô ta? Cô gái này, chẳng lẽ hai người là đồng bọn?"
"Tôi chỉ là người qua đường thấy chuyện bất bình, không thể nhìn bà cụ ức h.i.ế.p cô gái này được. Thôi được rồi, nhìn bà có vẻ khỏe mạnh thế này, chắc là không sao, vậy chúng tôi không xen vào chuyện bao đồng nữa. Nhưng tôi vẫn khuyên bà một câu, ăn vạ nhiều quá, đến lúc đó sẽ giống như câu chuyện cậu bé chăn cừu, muốn nhờ người khác giúp đỡ cũng chẳng ai giúp nữa đâu!"
Nói xong, cô tiến lên kéo bà cụ ra, rồi nhỏ giọng nói với cô gái kia: "Không cần quan tâm bà ta nữa, đúng là tốt bụng không được báo đáp mà!"
Nói xong, cô nháy mắt với cô gái đối diện, hai người liền kéo nhau bỏ chạy khỏi hiện trường.
Bà cụ chắc cũng không ngờ Thẩm Nghiên lại kéo người ta đi như vậy, lúc họ định rời đi, bà ta còn ngồi đó kêu gào thảm thiết.
Nhưng Thẩm Nghiên đã dẫn Hoàng Tuyết Vân chạy mất rồi.
Thẩm Nghiên chạy trước, Hoàng Tuyết Vân đẩy xe chạy theo sau, chạy một đoạn đường dài, Hoàng Tuyết Vân mới thở hổn hển nhìn Thẩm Nghiên nói: "Cảm ơn đồng chí nhé, vừa nãy nếu không có đồng chí, tôi cũng không biết phải làm sao nữa!"
"Không có gì, chỉ là việc nhỏ thôi mà!" Thẩm Nghiên xua tay, ban đầu cô định cứ thế rời đi.
Nhưng không ngờ, lúc này Hoàng Tuyết Vân lại bật cười, đúng lúc Thẩm Nghiên đang thấy khó hiểu thì nghe thấy cô ấy vừa cười vừa nói: "Chúng ta có xe đạp, sao không đạp xe chạy, lại phải dắt bộ một đoạn đường dài như vậy?"
Thẩm Nghiên nghĩ lại, đúng vậy, vừa nãy cô không nghĩ đến, chỉ lo chạy về phía trước.
Cô liền bật cười.
Hai cô gái, một người vịn tường, một người vịn xe đạp, cười phá lên.
Hình như dáng người hai người cũng khá giống nhau, Hoàng Tuyết Vân cũng hơi mũm mĩm, nhưng lại mặc áo vải terylene, nhìn là biết là cô gái thành phố, có công việc, da hơi vàng, nhưng trông rất hoạt bát.
Hai người quen biết nhau cũng vì chuyện vừa rồi.
Hoàng Tuyết Vân xuất thân trong gia đình khá giả, từ nhỏ đã được nuông chiều, thấy hợp ý với Thẩm Nghiên, cô liền hỏi một cách hào sảng: "À đúng rồi, tôi tên là Hoàng Tuyết Vân, còn cô tên là gì?"
"Thẩm Nghiên!"
"Tên của cô hay quá!" Hoàng Tuyết Vân cười nói, rồi đưa tay ra bắt tay Thẩm Nghiên.
"Cảm ơn, tên của cô cũng rất hay, vậy nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước nhé?"
"Đừng, hiếm khi gặp được người tâm đầu ý hợp, chúng ta làm bạn nhé?"
Thẩm Nghiên: ???
Tự nhiên như vậy sao?
Hóa ra bà ta thật sự đang ăn vạ sao?
Cô gái đối diện hoàn toàn ngơ ngác, chắc cũng không ngờ mình tốt bụng giúp đỡ, kết quả lại bị người ta ăn vạ chứ?
Lúc này, cô ấy vẫn đang nói lý lẽ với bà cụ.
Thẩm Nghiên cũng đi đến gần, nghe thấy bà cụ kia nắm lấy cánh tay cô gái, vừa khóc lóc vừa nói: "Cô gái này, đ.â.m vào người ta rồi sao lại muốn bỏ chạy? Không được, tôi cảm thấy chân tôi sắp gãy rồi, cô phải bồi thường tiền thuốc men cho tôi!"
"Bà ơi, cháu thấy bà bị người ta đ.â.m trúng nên mới đến đỡ bà dậy, bà xem, xe của cháu vẫn còn ở kia kìa!"
"Ai biết có phải cô cố ý hay không, dù sao hôm nay cô không bồi thường tiền thì không được đi!"
Lúc này, Thẩm Nghiên đã đi đến, nhìn thấy cô gái kia lo lắng đến đỏ cả mắt.
"Bà cụ, vừa nãy cháu tận mắt nhìn thấy là người đằng kia đ.â.m vào bà, cô gái này tốt bụng đến đỡ bà dậy, sao bà lại đổ oan cho cô ấy vậy?"
"Ai đổ oan cho cô ta? Cô gái này, chẳng lẽ hai người là đồng bọn?"
"Tôi chỉ là người qua đường thấy chuyện bất bình, không thể nhìn bà cụ ức h.i.ế.p cô gái này được. Thôi được rồi, nhìn bà có vẻ khỏe mạnh thế này, chắc là không sao, vậy chúng tôi không xen vào chuyện bao đồng nữa. Nhưng tôi vẫn khuyên bà một câu, ăn vạ nhiều quá, đến lúc đó sẽ giống như câu chuyện cậu bé chăn cừu, muốn nhờ người khác giúp đỡ cũng chẳng ai giúp nữa đâu!"
Nói xong, cô tiến lên kéo bà cụ ra, rồi nhỏ giọng nói với cô gái kia: "Không cần quan tâm bà ta nữa, đúng là tốt bụng không được báo đáp mà!"
Nói xong, cô nháy mắt với cô gái đối diện, hai người liền kéo nhau bỏ chạy khỏi hiện trường.
Bà cụ chắc cũng không ngờ Thẩm Nghiên lại kéo người ta đi như vậy, lúc họ định rời đi, bà ta còn ngồi đó kêu gào thảm thiết.
Nhưng Thẩm Nghiên đã dẫn Hoàng Tuyết Vân chạy mất rồi.
Thẩm Nghiên chạy trước, Hoàng Tuyết Vân đẩy xe chạy theo sau, chạy một đoạn đường dài, Hoàng Tuyết Vân mới thở hổn hển nhìn Thẩm Nghiên nói: "Cảm ơn đồng chí nhé, vừa nãy nếu không có đồng chí, tôi cũng không biết phải làm sao nữa!"
"Không có gì, chỉ là việc nhỏ thôi mà!" Thẩm Nghiên xua tay, ban đầu cô định cứ thế rời đi.
Nhưng không ngờ, lúc này Hoàng Tuyết Vân lại bật cười, đúng lúc Thẩm Nghiên đang thấy khó hiểu thì nghe thấy cô ấy vừa cười vừa nói: "Chúng ta có xe đạp, sao không đạp xe chạy, lại phải dắt bộ một đoạn đường dài như vậy?"
Thẩm Nghiên nghĩ lại, đúng vậy, vừa nãy cô không nghĩ đến, chỉ lo chạy về phía trước.
Cô liền bật cười.
Hai cô gái, một người vịn tường, một người vịn xe đạp, cười phá lên.
Hình như dáng người hai người cũng khá giống nhau, Hoàng Tuyết Vân cũng hơi mũm mĩm, nhưng lại mặc áo vải terylene, nhìn là biết là cô gái thành phố, có công việc, da hơi vàng, nhưng trông rất hoạt bát.
Hai người quen biết nhau cũng vì chuyện vừa rồi.
Hoàng Tuyết Vân xuất thân trong gia đình khá giả, từ nhỏ đã được nuông chiều, thấy hợp ý với Thẩm Nghiên, cô liền hỏi một cách hào sảng: "À đúng rồi, tôi tên là Hoàng Tuyết Vân, còn cô tên là gì?"
"Thẩm Nghiên!"
"Tên của cô hay quá!" Hoàng Tuyết Vân cười nói, rồi đưa tay ra bắt tay Thẩm Nghiên.
"Cảm ơn, tên của cô cũng rất hay, vậy nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước nhé?"
"Đừng, hiếm khi gặp được người tâm đầu ý hợp, chúng ta làm bạn nhé?"
Thẩm Nghiên: ???
Tự nhiên như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.