Anh Luôn Ở Trong Trái Tim Em Abo
Chương 4
Lâm Quang Hi
10/08/2021
Editor: Gió
“…Sáu năm hắn còn đợi được huống gì chỉ là một tuần này.”
Bốn ngày sau Giang Tự Lam gửi tài liệu mà Lý Tinh Trạch cần đến email cá nhân của hắn
Ôn Thế Tước là phú thương, quốc tịch Singapore, công việc ở Singapore chủ yếu là trong giới giải trí và truyền thông, có nhiều việc liên quan đến chính phủ. Cho đến năm ngoái bắt đầu mới đi lại trong nước nhiều, chủ yếu là ở Thượng Hải, có không ít bạn bè trong giới điện ảnh.
Về phần gia đình gã, trước mắt thì có một con trai một con gái, nhưng lại không có bất kì mối quan hệ hôn nhân nào.
Mà Tạ Chu Nghiêu từ năm ngoái mới bắt đầu xuất hiện, Ôn Thế Tước vẫn chưa công bố với bên ngoài mối quan hệ của gã với Tạ Chu Nghiêu. Về tin tức của Tạ Chu Nghiêu mấy năm qua, Giang Tự Lam trả lời với hắn rằng vẫn như trước, chẳng tra ra được gì cả.
Giống như là mấy năm này, người tên Tạ Chu Nghiêu này căn bản không về tồn tại, đến cả ghi chép sử dụng thiết bị giao tiếp cũng hoàn toàn không hề có
Trường hợp kì lạ thế này chỉ có hai nguyên nhân, hoặc là anh đã đổi thân phận, hoặc là vẫn luôn ở nguyên một chỗ.
Nhưng vế sau tỷ lệ xảy ra rất thấp, dù sao không ai có thể không sử dụng bất cứ thiết bị gì trong khoảng dài như vậy mà sống cả, chỉ có thể là vế trước mà thôi.
Thế nhưng vẫn không tra ra được bất cứ thứ gì.
Đọc email đó xong, chân mày Lý Tinh Trạch lại càng nhíu chặt vào nhau.
Trong bốn ngày Giang Dữ Lam giúp hắn điều tra, hắn cũng không hề rảnh rỗi, trở về trường học trước đây Tạ Chu Nghiêu từng học, cũng tới xem căn nhà của nhà họ Tạ đã bỏ trống sáu năm.
Nhà Tạ Chu Nghiêu không giàu, mẹ anh vất cả nuôi anh khôn lớn, nhưng thân thể lại bệnh tật. Vậy nên trước đó đến làm gia sư cũng là gì kiếm chút tiền gánh vác thu nhập trong nhà.
Thành tích của anh rất xuất sắc, còn chưa tốt nghiệp đại học đã được cử đi học nghiên cứu, nhưng mới học được một năm thì đã bỏ đi.
Trước đây Lý Tinh Trạch hoàn toàn không thể hiểu nổi, nếu như nói là vấn đề tiền học phí mà không tiếp tục học được thì không thể nào, vì Tạ Chu Nghiêu có học bổng còn có thu nhập đi làm thêm. Mặc dù anh không chịu nhận tiền của hắn, thế nhưng anh không phải là vì vấn đề tiền bạc mà không thể học tiếp.
Như nguyên nhân duy nhất chỉ có thể là…
Lý Tinh Trạch nhớ lại năm đó hắn đã từng nghĩ, có phải Tạ Chu Nghiêu thật ra không yêu hắn đến thế. Hoặc là, chuyện của hai người bị bố mẹ của một trong hai phát hiện.
Hắn không tin khả năng vế trước sẽ xảy ra. Nhưng vế đằng sau, Lý Hằng Sinh chưa từng nhắc tới, lúc hắn hỏi nhiều trái lại còn trách móc hắn quan tâm tới một gia sư như thế làm gì.
Hắn hỏi mẹ, Từ Lệ Viện khi ấy còn đang đắm chìm trong niềm vui hắn đỗ đại học, cũng còn nói phải cảm ơn Tạ Chu Nghiêu. Có điều bà không biết Tạ Chu Nghiêu đã đi đâu, còn cảm thấy kỳ lạ tại sao không nói lời nào mà đã đi rồi.
Nếu như vấn đề không phải là từ bố mẹ mình, vậy thì khả năng lớn nhất là từ mẹ của Tạ Chu Nghiêu.
Hắn đã từng gặp mẹ của Tạ Chu Nghiêu, bà là một người phụ nữ rất truyền thống, dù cho ở trước mặt người ngoài như Lý Tinh Trạch nhưng vẫn thể hiện là một đứa con vô cùng ỷ lại, càng đừng nói đến chuyện sẽ giấu diếm bà điều gì.
Năm ấy Lý Tinh Trạch còn quá trẻ, chưa nhìn thấu nhiều chuyện. Sau này dần dần hiểu ra, càng khẳng định sự ra đi không một lời từ biệt của Tạ Chu Nghiêu là vì sự phản đối của mẹ anh.
Nhưng tại sao lại không thể nói với hắn một câu từ biệt? Vì sao đến quyền lợi được biết cũng không cho hắn?
Lý Tinh Trạch dựa vào lưng khế, nhìn chằm chằm vào ánh đèn dìu dịu trên trần nhà, chỉ nhìn một lúc thôi mà mắt đã đau không chịu nổi. Hắn chớp chớp mấy cái, có thứ gì đó theo khóe mắt lăn xuống. Hắn lập tức rút một tờ khăn giấy lau sạch, sau đó ném thẳng vào thùng rác.
Hắn mở lịch trình, một tuần sau chính là ngày chạy thử của tàu Viking. Thời gian tiếp đâu đoàn phim của Ôn Thế Tước sẽ lần lượt mang các thiết bị lên tàu, bản đăng ký nhân viên lên tàu mà sáng nay Tống Thấm đưa cho hắn cũng có tên của Tạ Chu Nghiêu, chức vụ được ghi là người phụ trách bên nhà tài trợ.
Lý Hằng Sinh đã lớn tuổi rồi, từ năm ngoái đã không còn tham gia vào công việc của tập đoàn, tất cả giao cho ba người con trai xử lý. Mà việc nghiên cứu và xây dựng tàu Viking đều do Lý Tinh Trạch toàn quyền phụ trách, vậy nên bất cứ văn kiện gì đều phải gửi cho hắn một bản.
Khi vừa nhìn thấy danh sách này, hắn có chút lo sợ, sợ Lý Hằng Sinh sẽ nhìn thấy. Thế nhưng tới chuyện sau bữa tiệc lần trước của tập đoàn, Lý Hằng Sinh đã tới thủ đô dưỡng bệnh rồi, lần trở về tới cũng là tham sự lễ đính hôn của hắn và Tưởng Lê, vậy nên hẳn là sẽ không biết mấy chuyện vặt vãnh thế này.
Hắn là nhà thiết kế chính của Viking, đương nhiên là phải tham gia chuyến chạy thử, sau khi về hắn phải đính hôn cùng Tưởng Lê. Vậy nên hắn chỉ có một tháng này thôi.
Lý Tinh Trạch bình tình suy xét mọi việc, sau khi hạ quyết tâm liền sắp xếp đích thân Tống Thấm đi bàn bạc với Dương Hiên công việc trên thuyền của đoàn làm phim.
Tống Thấm là trợ thủ đắc lực nhất của hắn, trước khi tới làm việc ở Lý thị cô đã từng làm ở một công ty quan hệ công chúng, cô đi hỗ trợ là thích hợp nhất. Dù sao Lý Duệ Trì chỉ phụ trách ký hợp đồng, còn vấn đề quay phim sau nay vẫn phải bàn bạc với đội kỹ thuật và vận hành của Lý Tinh Trạch.
Sau khi sắp xếp công việc xong, chính Lý Tinh Trạch cũng bận đến tối tăm mặt mũi. Nhưng những lúc rảnh hắn phải nhẫn nhịn lắm mới không chạy đi tìm Tạ Chu Nghiêu, hắn không muốn khiến Tạ Chu Nghiêu nảy sinh cảm tâm lý chống đối với hắn, lỡ như khiến anh lúc ấy không muốn lên tàu thì không hay.
Sáu năm hắn còn đợi được huống gì chỉ là một tuần này.
Ngày lên tàu thời tiết rất đẹp, tầm nhìn trên biển rất thoáng. Ngày hôm qua hắn đã đến cảng Bạch Vân nơi tàu Viking thả neo để làm công tác kiểm tra lần cuối, buổi tối không có thời gian để về nhà thế là ngủ luôn trên tàu một đem.
Dụng cụ của đoàn phim đã được chuyển hết lên tàu, Ôn Thế Tước bao một khách gần cảng Bạch Vân, để tất cả nhân viên trong đoàn nghỉ ngơi ở đó, để tránh ngày hôm sau phát sinh chuyện không kịp lên tàu.
Dù sao thời gian chạy thử của tàu phải báo cáo lên chính phủ, không thể muốn đổi là đổi được ngay.
Lý Tinh Trạch mặc một bộ thể thao nhẹ nhàng, đứng ở gần thiết bị động lực của tàu, cùng các kỹ sư khách xác nhận lần cuối. Tống Thấm thì ở trên cảng cùng Lý Trác Dương trao đổi công việc với người của chính phủ.
Tất cả đều được tiến hành một cách ổn thỏa. Buổi sáng Từ Lệ Viện tới đưa bữa sáng cho Lý Tinh Trạch, đối với chuyến đi thử lần này của tàu Viking bà vừa tự hào lại vừa không nỡ. Dù sao Lý Tinh Trạch phải đi xa một tháng mới về, người làm mẹ sao có thể không lo cho được.
Lý Tinh Trạch an ủi bà, nhưng trong nòng thì đang thấp thỏm không biết Tạ Chu Nghiêu đã lên tàu hay chưa. Mãi đến khi Tống Thấm báo tin cho hắn, nói tất cả nhân viên đều đã lên tàu, hắn mới yên tâm.
Chuyến chạy thử của tàu Viking là chuyện lớn, ngày hôm qua các ban ngành liên quan đều đã bố trí cảnh sát, để tránh ngày đó lại xảy ra tình trạng chen chúc hỗn loạn. Vậy nên chỉ có người của Lý gia đứng trong cảng giương cao biểu ngữ của công ty và các công nhân của xưởng đóng tàu, còn có nhà báo đưa tin và quan chức ngành hàng hải. Nhưng nguyên cả một con đường đằng xa xa đều là dân chúng vây lại xem, còn có không hít người giơ cờ màu trắng xanh đan xen, bên trên còn in biểu tượng hàng hải của tập đoàn Lý thị.
Trên trời cũng có một hàng trực thăng đang lấy tin, kênh công nghiệp của CCTV(*) và các kênh tin tức địa phương khác đều đang phát trực tiếp khoảnh khắc tàu Viking xuất phát.
(*) 央视工业频道: đoạn này không biết dịch sao nên tớ chém thành thế kia
Đến một giờ chiều, tiếng còi của tàu Viking vang lên vừa lanh lảnh vừa mang cảm giác xa xăm.
Tiếng reo hò trên bờ ngày càng to hơn, nhóm nhiếp ảnh liên tục ấn máy, người trên cảng cũng đều lùi tới vị trí an toàn. Một tiếng ầm vang truyền tới từ phần dưới của tàu, rung chuyển cả mặt đắt. Cái neo cực đại dần dần được nhổ lên, con tàu kết tinh của tâm huyết rất nhiều người cùng kĩ thuật hiện đại cuối cùng cũng chậm rãi rời khỏi cảng trong tiếng hoan hô nhiệt liệt, hướng về biển khơi vô tận.
Lý Tinh Trạch đứng trên boong tàu, nhìn đám người bên bờ, tiếng reo hò nhiệt liệt ấy cùng với vẻ mặt kích động của bọn họ đã chạm tới trái tim của hắn, khiến hắn cũng bị sự tự hào sục sôi lấp đầy.
Hắn thành công rồi, hai năm ròng nghiên cứu và xây dựng không quản ngày đêm. Với sự dẫn dắt của bộ phận phát triển, tất cả các bộ phận liên quan đến ngành hàng hải đều phối hợp cùng bọn họ. Nhiều người dốc hết tâm huyết, dùng toàn bộ sức lực của mình, cuối cùng cũng đổi được vinh quang ngày hôm nay.
Vào thời khắc con tàu rời khỏi cảng ấy, hắn tựa như một con diều dâu khao khát được bay lượn trên bầu trời kia, bức thiết muốn sải đôi cánh, cũng bức thiết hy vọng có ai đó có thể cùng hắn chia sẻ niềm hạnh phúc này.
Mà người đó chỉ có thể là Tạ Chu Nghiêu mà thôi.
Tâm tình kích động lúc ban đầu đều theo ngọn gió mát mẻ trên biển dần dần bay đi. Hắn để Tống Thấm xử lý những chuyện sau đó, còn mình nên về nghỉ ngơi thôi.
Nhưng sau khi hắn đi xuống thì không về phòng, mà rẽ hướng đi về phía phòng giám sát.
Tuy là phải ở trên tàu Viking một tháng, thế nhưng không phải chỗ nào trên truyền cũng mở cửa cho đoàn làm phim. Ngoài khoang nghỉ hạng nhất được sử dụng ra, thì chỉ có vài khu vực đã được chia cho mà thôi.
Tàu Viking vừa mới xuất phát, hầu hết mọi người đều ở trên boong tàu, trong khoang nghỉ hoàn toàn tĩnh lặng, hắn đi rất lâu nhưng vẫn chẳng thấy ai.
Hắn nhớ rất rõ số phòng của Tạ Chu Nghiêu, tới trước cửa phòng 3101 sửa sang lại đầu tóc, đang định gõ cửa thì nghe được một tiếng rên rỉ nhẹ truyền tới từ bên cạnh.
Âm thanh kia không liền mạch, nghe thôi thì không biết là có chuyện gì. Lý Tinh Trạch nghi ngờ mà nhìn lại, hình như là phát ra từ lối an toàn phía trước.
Bên trong khoang nghỉ ngơi trải thảm rất dày, giẫm giày lên cũng không phát ra tiếng, vậy nên nguời trong lối an toàn không phát hiện hắn đi tới.
Hắn đẩy cửa khoang ra, đang muốn xem xem có phải có người cần giúp đỡ hay không, thì bị tình cảnh trước mắt kinh động đến rơi cả điện thoại.
Tạ Chu Nghiêu dựa ở trên tường, Ôn Thế Tước đã kéo áo sơ mi của anh tới cánh tay. Nét ửng hồng trên mặt anh tràn ngập sắc tình(*) , đôi mắt đào hoa hẹp dài híp lại, lúc Lý Tinh Trạch đi tới thì nhìn sang. Thủy quang trong mắt phảng phất như một loại mỹ tửu khiến người ta say đắm, nhẹ nhàng mang đi lý trí của người đối diện. Mà trong lối an toàn thông gió không tốt này còn được bao phủ bởi một mùi hương ngào ngạt, đó chính là tin tức tố mang theo hương sữa và hương mơ hòa quyện với nhau.
(*) Chỗ này trên bản raw tớ tải thì nó bị biến thành ** nên tớ đã đoán nó là sắc tình hay đại loại là một tình gần gần thế, và đúng thật, nó là 情欲: tình dục, sắc dục ạ:))) thế nên thôi tớ để sắc tình nhé
Đó cũng chính là mùi hương duy nhất mà Lý Tinh Trạch không có cách nào chống lại được trong 24 năm cuộc đời.
“…Sáu năm hắn còn đợi được huống gì chỉ là một tuần này.”
Bốn ngày sau Giang Tự Lam gửi tài liệu mà Lý Tinh Trạch cần đến email cá nhân của hắn
Ôn Thế Tước là phú thương, quốc tịch Singapore, công việc ở Singapore chủ yếu là trong giới giải trí và truyền thông, có nhiều việc liên quan đến chính phủ. Cho đến năm ngoái bắt đầu mới đi lại trong nước nhiều, chủ yếu là ở Thượng Hải, có không ít bạn bè trong giới điện ảnh.
Về phần gia đình gã, trước mắt thì có một con trai một con gái, nhưng lại không có bất kì mối quan hệ hôn nhân nào.
Mà Tạ Chu Nghiêu từ năm ngoái mới bắt đầu xuất hiện, Ôn Thế Tước vẫn chưa công bố với bên ngoài mối quan hệ của gã với Tạ Chu Nghiêu. Về tin tức của Tạ Chu Nghiêu mấy năm qua, Giang Tự Lam trả lời với hắn rằng vẫn như trước, chẳng tra ra được gì cả.
Giống như là mấy năm này, người tên Tạ Chu Nghiêu này căn bản không về tồn tại, đến cả ghi chép sử dụng thiết bị giao tiếp cũng hoàn toàn không hề có
Trường hợp kì lạ thế này chỉ có hai nguyên nhân, hoặc là anh đã đổi thân phận, hoặc là vẫn luôn ở nguyên một chỗ.
Nhưng vế sau tỷ lệ xảy ra rất thấp, dù sao không ai có thể không sử dụng bất cứ thiết bị gì trong khoảng dài như vậy mà sống cả, chỉ có thể là vế trước mà thôi.
Thế nhưng vẫn không tra ra được bất cứ thứ gì.
Đọc email đó xong, chân mày Lý Tinh Trạch lại càng nhíu chặt vào nhau.
Trong bốn ngày Giang Dữ Lam giúp hắn điều tra, hắn cũng không hề rảnh rỗi, trở về trường học trước đây Tạ Chu Nghiêu từng học, cũng tới xem căn nhà của nhà họ Tạ đã bỏ trống sáu năm.
Nhà Tạ Chu Nghiêu không giàu, mẹ anh vất cả nuôi anh khôn lớn, nhưng thân thể lại bệnh tật. Vậy nên trước đó đến làm gia sư cũng là gì kiếm chút tiền gánh vác thu nhập trong nhà.
Thành tích của anh rất xuất sắc, còn chưa tốt nghiệp đại học đã được cử đi học nghiên cứu, nhưng mới học được một năm thì đã bỏ đi.
Trước đây Lý Tinh Trạch hoàn toàn không thể hiểu nổi, nếu như nói là vấn đề tiền học phí mà không tiếp tục học được thì không thể nào, vì Tạ Chu Nghiêu có học bổng còn có thu nhập đi làm thêm. Mặc dù anh không chịu nhận tiền của hắn, thế nhưng anh không phải là vì vấn đề tiền bạc mà không thể học tiếp.
Như nguyên nhân duy nhất chỉ có thể là…
Lý Tinh Trạch nhớ lại năm đó hắn đã từng nghĩ, có phải Tạ Chu Nghiêu thật ra không yêu hắn đến thế. Hoặc là, chuyện của hai người bị bố mẹ của một trong hai phát hiện.
Hắn không tin khả năng vế trước sẽ xảy ra. Nhưng vế đằng sau, Lý Hằng Sinh chưa từng nhắc tới, lúc hắn hỏi nhiều trái lại còn trách móc hắn quan tâm tới một gia sư như thế làm gì.
Hắn hỏi mẹ, Từ Lệ Viện khi ấy còn đang đắm chìm trong niềm vui hắn đỗ đại học, cũng còn nói phải cảm ơn Tạ Chu Nghiêu. Có điều bà không biết Tạ Chu Nghiêu đã đi đâu, còn cảm thấy kỳ lạ tại sao không nói lời nào mà đã đi rồi.
Nếu như vấn đề không phải là từ bố mẹ mình, vậy thì khả năng lớn nhất là từ mẹ của Tạ Chu Nghiêu.
Hắn đã từng gặp mẹ của Tạ Chu Nghiêu, bà là một người phụ nữ rất truyền thống, dù cho ở trước mặt người ngoài như Lý Tinh Trạch nhưng vẫn thể hiện là một đứa con vô cùng ỷ lại, càng đừng nói đến chuyện sẽ giấu diếm bà điều gì.
Năm ấy Lý Tinh Trạch còn quá trẻ, chưa nhìn thấu nhiều chuyện. Sau này dần dần hiểu ra, càng khẳng định sự ra đi không một lời từ biệt của Tạ Chu Nghiêu là vì sự phản đối của mẹ anh.
Nhưng tại sao lại không thể nói với hắn một câu từ biệt? Vì sao đến quyền lợi được biết cũng không cho hắn?
Lý Tinh Trạch dựa vào lưng khế, nhìn chằm chằm vào ánh đèn dìu dịu trên trần nhà, chỉ nhìn một lúc thôi mà mắt đã đau không chịu nổi. Hắn chớp chớp mấy cái, có thứ gì đó theo khóe mắt lăn xuống. Hắn lập tức rút một tờ khăn giấy lau sạch, sau đó ném thẳng vào thùng rác.
Hắn mở lịch trình, một tuần sau chính là ngày chạy thử của tàu Viking. Thời gian tiếp đâu đoàn phim của Ôn Thế Tước sẽ lần lượt mang các thiết bị lên tàu, bản đăng ký nhân viên lên tàu mà sáng nay Tống Thấm đưa cho hắn cũng có tên của Tạ Chu Nghiêu, chức vụ được ghi là người phụ trách bên nhà tài trợ.
Lý Hằng Sinh đã lớn tuổi rồi, từ năm ngoái đã không còn tham gia vào công việc của tập đoàn, tất cả giao cho ba người con trai xử lý. Mà việc nghiên cứu và xây dựng tàu Viking đều do Lý Tinh Trạch toàn quyền phụ trách, vậy nên bất cứ văn kiện gì đều phải gửi cho hắn một bản.
Khi vừa nhìn thấy danh sách này, hắn có chút lo sợ, sợ Lý Hằng Sinh sẽ nhìn thấy. Thế nhưng tới chuyện sau bữa tiệc lần trước của tập đoàn, Lý Hằng Sinh đã tới thủ đô dưỡng bệnh rồi, lần trở về tới cũng là tham sự lễ đính hôn của hắn và Tưởng Lê, vậy nên hẳn là sẽ không biết mấy chuyện vặt vãnh thế này.
Hắn là nhà thiết kế chính của Viking, đương nhiên là phải tham gia chuyến chạy thử, sau khi về hắn phải đính hôn cùng Tưởng Lê. Vậy nên hắn chỉ có một tháng này thôi.
Lý Tinh Trạch bình tình suy xét mọi việc, sau khi hạ quyết tâm liền sắp xếp đích thân Tống Thấm đi bàn bạc với Dương Hiên công việc trên thuyền của đoàn làm phim.
Tống Thấm là trợ thủ đắc lực nhất của hắn, trước khi tới làm việc ở Lý thị cô đã từng làm ở một công ty quan hệ công chúng, cô đi hỗ trợ là thích hợp nhất. Dù sao Lý Duệ Trì chỉ phụ trách ký hợp đồng, còn vấn đề quay phim sau nay vẫn phải bàn bạc với đội kỹ thuật và vận hành của Lý Tinh Trạch.
Sau khi sắp xếp công việc xong, chính Lý Tinh Trạch cũng bận đến tối tăm mặt mũi. Nhưng những lúc rảnh hắn phải nhẫn nhịn lắm mới không chạy đi tìm Tạ Chu Nghiêu, hắn không muốn khiến Tạ Chu Nghiêu nảy sinh cảm tâm lý chống đối với hắn, lỡ như khiến anh lúc ấy không muốn lên tàu thì không hay.
Sáu năm hắn còn đợi được huống gì chỉ là một tuần này.
Ngày lên tàu thời tiết rất đẹp, tầm nhìn trên biển rất thoáng. Ngày hôm qua hắn đã đến cảng Bạch Vân nơi tàu Viking thả neo để làm công tác kiểm tra lần cuối, buổi tối không có thời gian để về nhà thế là ngủ luôn trên tàu một đem.
Dụng cụ của đoàn phim đã được chuyển hết lên tàu, Ôn Thế Tước bao một khách gần cảng Bạch Vân, để tất cả nhân viên trong đoàn nghỉ ngơi ở đó, để tránh ngày hôm sau phát sinh chuyện không kịp lên tàu.
Dù sao thời gian chạy thử của tàu phải báo cáo lên chính phủ, không thể muốn đổi là đổi được ngay.
Lý Tinh Trạch mặc một bộ thể thao nhẹ nhàng, đứng ở gần thiết bị động lực của tàu, cùng các kỹ sư khách xác nhận lần cuối. Tống Thấm thì ở trên cảng cùng Lý Trác Dương trao đổi công việc với người của chính phủ.
Tất cả đều được tiến hành một cách ổn thỏa. Buổi sáng Từ Lệ Viện tới đưa bữa sáng cho Lý Tinh Trạch, đối với chuyến đi thử lần này của tàu Viking bà vừa tự hào lại vừa không nỡ. Dù sao Lý Tinh Trạch phải đi xa một tháng mới về, người làm mẹ sao có thể không lo cho được.
Lý Tinh Trạch an ủi bà, nhưng trong nòng thì đang thấp thỏm không biết Tạ Chu Nghiêu đã lên tàu hay chưa. Mãi đến khi Tống Thấm báo tin cho hắn, nói tất cả nhân viên đều đã lên tàu, hắn mới yên tâm.
Chuyến chạy thử của tàu Viking là chuyện lớn, ngày hôm qua các ban ngành liên quan đều đã bố trí cảnh sát, để tránh ngày đó lại xảy ra tình trạng chen chúc hỗn loạn. Vậy nên chỉ có người của Lý gia đứng trong cảng giương cao biểu ngữ của công ty và các công nhân của xưởng đóng tàu, còn có nhà báo đưa tin và quan chức ngành hàng hải. Nhưng nguyên cả một con đường đằng xa xa đều là dân chúng vây lại xem, còn có không hít người giơ cờ màu trắng xanh đan xen, bên trên còn in biểu tượng hàng hải của tập đoàn Lý thị.
Trên trời cũng có một hàng trực thăng đang lấy tin, kênh công nghiệp của CCTV(*) và các kênh tin tức địa phương khác đều đang phát trực tiếp khoảnh khắc tàu Viking xuất phát.
(*) 央视工业频道: đoạn này không biết dịch sao nên tớ chém thành thế kia
Đến một giờ chiều, tiếng còi của tàu Viking vang lên vừa lanh lảnh vừa mang cảm giác xa xăm.
Tiếng reo hò trên bờ ngày càng to hơn, nhóm nhiếp ảnh liên tục ấn máy, người trên cảng cũng đều lùi tới vị trí an toàn. Một tiếng ầm vang truyền tới từ phần dưới của tàu, rung chuyển cả mặt đắt. Cái neo cực đại dần dần được nhổ lên, con tàu kết tinh của tâm huyết rất nhiều người cùng kĩ thuật hiện đại cuối cùng cũng chậm rãi rời khỏi cảng trong tiếng hoan hô nhiệt liệt, hướng về biển khơi vô tận.
Lý Tinh Trạch đứng trên boong tàu, nhìn đám người bên bờ, tiếng reo hò nhiệt liệt ấy cùng với vẻ mặt kích động của bọn họ đã chạm tới trái tim của hắn, khiến hắn cũng bị sự tự hào sục sôi lấp đầy.
Hắn thành công rồi, hai năm ròng nghiên cứu và xây dựng không quản ngày đêm. Với sự dẫn dắt của bộ phận phát triển, tất cả các bộ phận liên quan đến ngành hàng hải đều phối hợp cùng bọn họ. Nhiều người dốc hết tâm huyết, dùng toàn bộ sức lực của mình, cuối cùng cũng đổi được vinh quang ngày hôm nay.
Vào thời khắc con tàu rời khỏi cảng ấy, hắn tựa như một con diều dâu khao khát được bay lượn trên bầu trời kia, bức thiết muốn sải đôi cánh, cũng bức thiết hy vọng có ai đó có thể cùng hắn chia sẻ niềm hạnh phúc này.
Mà người đó chỉ có thể là Tạ Chu Nghiêu mà thôi.
Tâm tình kích động lúc ban đầu đều theo ngọn gió mát mẻ trên biển dần dần bay đi. Hắn để Tống Thấm xử lý những chuyện sau đó, còn mình nên về nghỉ ngơi thôi.
Nhưng sau khi hắn đi xuống thì không về phòng, mà rẽ hướng đi về phía phòng giám sát.
Tuy là phải ở trên tàu Viking một tháng, thế nhưng không phải chỗ nào trên truyền cũng mở cửa cho đoàn làm phim. Ngoài khoang nghỉ hạng nhất được sử dụng ra, thì chỉ có vài khu vực đã được chia cho mà thôi.
Tàu Viking vừa mới xuất phát, hầu hết mọi người đều ở trên boong tàu, trong khoang nghỉ hoàn toàn tĩnh lặng, hắn đi rất lâu nhưng vẫn chẳng thấy ai.
Hắn nhớ rất rõ số phòng của Tạ Chu Nghiêu, tới trước cửa phòng 3101 sửa sang lại đầu tóc, đang định gõ cửa thì nghe được một tiếng rên rỉ nhẹ truyền tới từ bên cạnh.
Âm thanh kia không liền mạch, nghe thôi thì không biết là có chuyện gì. Lý Tinh Trạch nghi ngờ mà nhìn lại, hình như là phát ra từ lối an toàn phía trước.
Bên trong khoang nghỉ ngơi trải thảm rất dày, giẫm giày lên cũng không phát ra tiếng, vậy nên nguời trong lối an toàn không phát hiện hắn đi tới.
Hắn đẩy cửa khoang ra, đang muốn xem xem có phải có người cần giúp đỡ hay không, thì bị tình cảnh trước mắt kinh động đến rơi cả điện thoại.
Tạ Chu Nghiêu dựa ở trên tường, Ôn Thế Tước đã kéo áo sơ mi của anh tới cánh tay. Nét ửng hồng trên mặt anh tràn ngập sắc tình(*) , đôi mắt đào hoa hẹp dài híp lại, lúc Lý Tinh Trạch đi tới thì nhìn sang. Thủy quang trong mắt phảng phất như một loại mỹ tửu khiến người ta say đắm, nhẹ nhàng mang đi lý trí của người đối diện. Mà trong lối an toàn thông gió không tốt này còn được bao phủ bởi một mùi hương ngào ngạt, đó chính là tin tức tố mang theo hương sữa và hương mơ hòa quyện với nhau.
(*) Chỗ này trên bản raw tớ tải thì nó bị biến thành ** nên tớ đã đoán nó là sắc tình hay đại loại là một tình gần gần thế, và đúng thật, nó là 情欲: tình dục, sắc dục ạ:))) thế nên thôi tớ để sắc tình nhé
Đó cũng chính là mùi hương duy nhất mà Lý Tinh Trạch không có cách nào chống lại được trong 24 năm cuộc đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.