Anh Luôn Ở Trong Trái Tim Em Abo
Chương 44: End
Lâm Quang Hi
10/08/2021
Editor: Gió
Sáng sớm hôm sau, Tống Thấm đưa một tập tài liệu tới Lý gia.
Ôn Thế Tước vẫn giữ nguyên chức vị giám đốc bộ phận phát triển của Lý Tinh Trạch, chỉ là cho hắn một kỳ nghỉ dài hạn mà thôi. Vậy nên Tống Thấm vẫn là trợ lý của Lý Tinh Trạch, đồng thời thay mặt hắn thi hành toàn bộ quyết định của bộ phận phát triển.
Lý Trác Dương ngồi ở bàn ăn ăn sáng, Trần Ngọc Như đang dặn dò quản gia làm việc, thấy cô đi vào, lập tức gọi vệ sĩ tới đuổi người.
Tống Thấm đặt tập tài liệu lên bàn trà, cười nói: “Dây là đồ mà Tinh Trạch bảo tôi mang tới đây. Lý đại công tử có thể xem đồ bên trong, tôi tin rằng sau khi cậu xem xong sẽ không còn kích động như vậy nữa đâu.”
Cô nói xong thì đi ngay. Trần Ngọc Như vốn định gọi vệ sĩ giữ cô lại, nhưng bên cạnh cô cũng có hai người đàn ông cường tráng đi theo. Trần Ngọc Như cũng không muốn thua thiệt về khí thế, liền mắng chửi theo đằng sau lưng cô.
Lý Trác Dương không đếm xỉa tới thái độ của Tống Thấm, hắn đi tới mở tập tài liệu ra, phát hiện ra bên trong là vài tấm hình. Nhưng hắn chỉ mới xem hai tấm đã tức đến nỗi xé hết đi.
Trần Ngọc Như lúc đi vào thấy mảnh sứ vỡ và nước đọng đầy trên đất, mới phản ứng được là hắn cũng đã đập luôn cả bộ ấm chén uống trà và cả bình hoa trên bàn trà, vội tới hỏi xem có chuyện gì.
Lý Trác Dương đạp một cái vào bàn trà, mắng vài câu thô tục. Trần Ngọc Như nhặt những tấm hình kia lên ghép lại, sau khi nhìn rõ nội dung thì mặt xanh mét, tay run run nói: “Con trai, sao con lại bị thằng nhãi đó nấm thóp như vậy! Lần này xong rồi, xong thật rồi.”
Sau khi Tống Thấm rời khỏi Lý gia liền gọi báo cáo ngay cho Lý Tinh Trạch, Lý Tinh Trạch dặn dò cô vài câu, cúp điện thoại rồi quay vào trong quán cà phê, nói với Tạ Chu Nghiêu đang đứng trước quầy chọn bánh ngọt: “Sao rồi, anh nghĩ xong chưa?”
Tạ Chu Nghiêu mím môi: “Chưa, cái nào cũng muốn ăn cả ý..”
Trước kia anh rất dễ thèm ăn, giờ có con lại càng thích ăn hơn. Thấy anh sầu nào, Lý Tinh Trạch nhịn không được cười nói: “Vậy thì mua tất đi.”
Tạ Chu Nghiêu: “Lãng phí quá, nhiều thế chắc chắn anh ăn không hết được đâu.”
Lý Tinh Trạch đặt tay trái lên chiếc bụng bằng phẳng của anh: “Không phải còn con trai sao. Anh gầy quá, ăn nhiều một tí mới có dinh dưỡng, nếu không con trai sẽ không có bản lĩnh một phát ăn ngay như em được đâu.”
“Nói linh tinh gì đấy!” Mặc dù Lý Tinh Trạch nói rất nhỏ, nhưng Tạ Chu Nghiêu vẫn cảm thấy những người xung quanh có thể nghe thấy, đỏ mặt đánh hắn một cái.
Lý Tinh Trạch kéo anh tới quầy thu ngân, bảo nhân viên gói tất bánh ngọt trong tủ lại.
Còn có một đôi tình nhân khác cũng đang đứng trước quầy chọn món. Nghe nhân viên quán nói đều bị Lý Tinh Trạch mua cả rồi, cô bé kia thất vọng bĩu môi, cậu con trai thì ở bên cạnh anh ủi cô, nói tí nữa đi chỗ khác xem thế nào.
Cô bé kia khiến Tạ Chu Nghiêu nhớ tới Tưởng Lê, liền nói với Lý Tinh Trạch: “Đừng mua nhiều như thế, người khác không còn mà ăn kìa. Anh chỉ cần bánh pho mát chanh với bánh tart trứng thôi là được rồi.”
Lý Tinh Trạch theo ý anh, đóng gói bánh xong thì mau thêm hai cốc đồ uống nóng rồi quay về sảnh chờ máy bay ngồi.
Còn bốn mươi mấy phút nữa là đến giờ máy bay cất cánh. Tạ Chu Nghiêu dựa vào vai trai của Lý Tinh Trạch, nhìn bãi đậu máy bay bên ngoài cửa sổ. Chiếc máy bay màu trắng tím đang chuẩn bị để bay kia chính là chiếc bay họ sắp ngồi để bay đến Canada, nghĩ đến chuyện cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này, anh nắm chặt tay trái của Lý Tinh Trạch, vuốt ve nhẫn trên ngón nhẫn của người kia.
Lý Tinh Trạch hôn lên tóc anh: “Sao thế? Không lỡ sao?”
Anh lắc đầu, ngồi thẳng lên nói: “Anh đang nghĩ cuối cùng cũng có thể rời đi rồi.”
Lý Tinh Trạch đưa tay trái gia, ôm lấy vai anh nói: “Thật ra chúng ta nên về Singapore để thăm mẹ anh trước.”
Tạ Chu Nghiêu rũ mắt, đặt tay lên bụng: “Để lần tới đi.”
Lý Tinh Trạch biết anh đang để ý tới điều gì.
Ở Singapore ngoài nơi an nghỉ của mẹ Tạ Chu Nghiêu ra thì còn có cả của đứa con đầu tiên của hai người.
Đối với đứa bé ấy, hai người họ đều cảm thấy hổ thẹn. Giờ Tạ Chu Nghiêu lại có thai, thật sự không thích hợp để qua đó.
Lý Tinh Trạch kéo anh vào ngực, đang định an ủi anh đôi câu, thì điện thoại của anh reo lên.
Anh lấy ra nhìn, là Ôn Thế Tước gọi tới.
Buổi sáng lúc ra khỏi cửa, Ôn Thế Tước có một cuộc họp đột xuất, không thể tới tiễn hai người. Giờ máy bay sắp cất cánh lại đến được sân bay.
Tạ Chu Nghiêu cúp điện thoại, nói với Lý Tinh Trạch: “Em ở đây đợi một lát nhé, anh đi chào anh ta.”
Lý Tinh Trạch đứng lên theo anh: “Em đi với anh.”
Hai người đi từ lối gần lối kiểm tra an ninh nhất ra ngoài, Ôn Thế Tước đứng cách đó không ra. Lý Tinh Trạch thả tay Tạ Chu Nghiêu, nói: “Anh đi qua đó đi, em ở đây chờ.”
Tạ Chu Nghiêu nói ừ, đi tới trước mặt Ôn Thế Tước: “Anh bận như vậy, sao còn đặc biệt chạy tới đây thế?”
Ôn Thế Tước lấy một hộp ô mai chua ngọt từ túi ra đưa cho anh: “Cầm đi, lên may bay ngậm không bị nôn.”
Anh nhận lấy nhìn, lại lấy ra một hộp y hệt từ trong túi của mình, cười nói: “Trùng hợp ghê, Tinh Trạch cũng đã mua cho tôi rồi.”
Ôn Thế Tước rất bĩnh tình liếc người cách đó không xa, nói: “Cậu ta cũng biết cậu bị say máy bay à?”
“Em ấy không biết, là tôi nói.”
Ôn Thế Tước ừ một tiếng, bảo anh cất cả hộp của mình vào, để lỡ không đủ ăn.
Tạ Chu Nghiêu không từ chối, cũng cười nói cảm ơn với gã.
Ôn Thế Tước lại bất mãn: “Trước đây cậu đâu khánh sáo với tôi như vậy.”
Tạ Chu Nghiêu nói: “Có lẽ là do tâm tính thay đổi.”
Nụ cười của anh luôn trên môi, ánh mắt cũng ấm áp, khiến Ôn Thế Tước nhớ ra rằng dạo gần đậy quả thật anh trở nên rất thích cười. Nhưng nghĩ đến việc người có thể khiến anh trở nên vui vẻ lại như trước là Lý Tinh Trạch, Ôn Thế Tước không vui nổi.
Lý Tinh Trạch vẫn nhìn hai người nói chuyện, cho đến khi Tạ Chu Nghiêu quay lại bên cạnh hắn: “Thế Tước có lời muốn nói với em.”
Tạ Chu Nghiêu nhìn Lý Tinh Trạch đi qua đó, không biết hai người kia nói cái gì, biểu cảm rất nghiêm túc, sau đó cùng nhau đi tới.
Anh hỏi họ nói chuyện gì, hai người cùng đồng thanh nói rằng nói về chuyện công việc, anh cũng không hỏi nữa. Dẫu sao chuyện của công ty anh không biết, cũng không muốn nhúng tay vào nữa.
Ôn Thế Tước lại nói chuyện với anh thêm một lát, cho đến khi loa thông báo lên máy bay vang lên, anh mới nói lời từ biệt với Ôn Thế Tước.
Trước kia đi máy bay anh đều đi cùng Ôn Thế Tước, đây là lần đầu tiên Ôn Thế Tước tới tiễn anh.
Lý Tinh Trạch cùng anh qua kiểm tra an ninh một lần nữa, lúc đi tới khúc rẽ anh quay đầu nhìn.
Ôn Thế Tước vẫn đứng ở đó, thấy anh quay đầu lại liền cười với anh, dùng khẩu hình nói hai chữ.
Anh nhìn hiểu hai chữ đó, cũng cưỡi, không phát ra tiếng mà đáp lời: “Anh cũng vậy.”
Sau khi kiểm tra vé máy bay, Lý Tinh Trạch mới hỏi: “Lúc cuối Ôn Thế Tước nói gì với anh thế?”
“Không có gì, chỉ bảo là bảo trọng thôi.” Tạ Chu Nghiêu thuận miệng nói.
Lý Tinh Trạch núi mày: “Anh ta vẫn rất quan tâm đến anh.”
Anh để ý đường dốc dưới chân, không nghe ra được gì khác: “Thật ra con người Ôn Thế Tước không xấu, chỉ là tính tình lúc nóng lúc lạnh mà thôi.”
Lý Tinh Trạch biết nguyên nhân thật sự vì sao tính tình Ôn Thế Tước nóng nảy, không khỏi nắm chặt tay Tạ Chu Nghiêu, đổi chủ đề: “Đến bên kia trước tiên phải ngủ một giấc thật ngon đã, rồi đi đăng kí.”
Tạ Chu Nghiêu cười chỉnh lời hắn: “Chuyện đó phải xếp hàng theo ngày, sao có thể nói đi là đi luôn được.”
Lúc này nói câu này đúng lúc đối diện với mặt trời, ánh sáng rực sỡ chiếu qua thủy tinh trên cầu lên máy bay chiếu lên mặt anh, tô điểm cho nụ cười anh thêm sáng, thêm ấm áp, giống như năm ấy khi hai người mới ở bên nahu.
Hắn cũng bị nụ cười này cảm hóa, không chịu nổi mà ghé lại phía lại, đặt một nụ hôn lên đôi môi của anh: “Em đã hỏi thăm rồi, đúng lúc lúc này không nhiều người kết hôn, đăng kí xong thì đi xem nhà mua đồ dùng trong nhà. Sau khi làm xong hết rồi thì em sẽ đưa anh đi chơi khắp nơi, có được không?”
Tạ Chu Nghiêu chăm chú nhìn người trước mặt, một lúc lâu sau mới gật đầu, khóe mắt lại ửng đỏ.
Anh biết, Lý Tinh Trạch muốn đến bù khoảng thời gian trước kia không thể ở bên anh. Anh cũng biết, nhưng điều đã mất dù thế nào không thể bù đắp lại được. Nhưng giờ anh không cần phải dựa vào những điều vui vẻ của trước kia để chống đỡ bản thân nữa, vì Lý Tinh Trạch sẽ bầu bạn bên anh để viết lên những hồi ức mới, phần đời còn lại của anh sẽ được phác họa bởi tình yêu và hạnh phúc.
– Hoàn –Gió: Vậy là bộ thứ hai trong nhà cũng hoàn thành rồi. Bộ này không có ngoại truyện. Bộ này tớ làm khá lâu, đúng khoảng thời gian tớ lười nhất, vậy nên cứ lần lữa mãi mới xong, nhất là mấy chương cuối cùng. Đáng lẽ là xong từ cuối tháng 7 nhưng đến bây giờ mới hoàn thành. Tớ sẽ nghỉ tuần sau và sau đó sẽ đăng chương mới bộ Từ Scandal Thành Sự Thật. Cảm ơn đã mọi người đã theo dõi bộ này. Chúc mọi người có một ngày tốt lành, yêu mọi người <3
Sáng sớm hôm sau, Tống Thấm đưa một tập tài liệu tới Lý gia.
Ôn Thế Tước vẫn giữ nguyên chức vị giám đốc bộ phận phát triển của Lý Tinh Trạch, chỉ là cho hắn một kỳ nghỉ dài hạn mà thôi. Vậy nên Tống Thấm vẫn là trợ lý của Lý Tinh Trạch, đồng thời thay mặt hắn thi hành toàn bộ quyết định của bộ phận phát triển.
Lý Trác Dương ngồi ở bàn ăn ăn sáng, Trần Ngọc Như đang dặn dò quản gia làm việc, thấy cô đi vào, lập tức gọi vệ sĩ tới đuổi người.
Tống Thấm đặt tập tài liệu lên bàn trà, cười nói: “Dây là đồ mà Tinh Trạch bảo tôi mang tới đây. Lý đại công tử có thể xem đồ bên trong, tôi tin rằng sau khi cậu xem xong sẽ không còn kích động như vậy nữa đâu.”
Cô nói xong thì đi ngay. Trần Ngọc Như vốn định gọi vệ sĩ giữ cô lại, nhưng bên cạnh cô cũng có hai người đàn ông cường tráng đi theo. Trần Ngọc Như cũng không muốn thua thiệt về khí thế, liền mắng chửi theo đằng sau lưng cô.
Lý Trác Dương không đếm xỉa tới thái độ của Tống Thấm, hắn đi tới mở tập tài liệu ra, phát hiện ra bên trong là vài tấm hình. Nhưng hắn chỉ mới xem hai tấm đã tức đến nỗi xé hết đi.
Trần Ngọc Như lúc đi vào thấy mảnh sứ vỡ và nước đọng đầy trên đất, mới phản ứng được là hắn cũng đã đập luôn cả bộ ấm chén uống trà và cả bình hoa trên bàn trà, vội tới hỏi xem có chuyện gì.
Lý Trác Dương đạp một cái vào bàn trà, mắng vài câu thô tục. Trần Ngọc Như nhặt những tấm hình kia lên ghép lại, sau khi nhìn rõ nội dung thì mặt xanh mét, tay run run nói: “Con trai, sao con lại bị thằng nhãi đó nấm thóp như vậy! Lần này xong rồi, xong thật rồi.”
Sau khi Tống Thấm rời khỏi Lý gia liền gọi báo cáo ngay cho Lý Tinh Trạch, Lý Tinh Trạch dặn dò cô vài câu, cúp điện thoại rồi quay vào trong quán cà phê, nói với Tạ Chu Nghiêu đang đứng trước quầy chọn bánh ngọt: “Sao rồi, anh nghĩ xong chưa?”
Tạ Chu Nghiêu mím môi: “Chưa, cái nào cũng muốn ăn cả ý..”
Trước kia anh rất dễ thèm ăn, giờ có con lại càng thích ăn hơn. Thấy anh sầu nào, Lý Tinh Trạch nhịn không được cười nói: “Vậy thì mua tất đi.”
Tạ Chu Nghiêu: “Lãng phí quá, nhiều thế chắc chắn anh ăn không hết được đâu.”
Lý Tinh Trạch đặt tay trái lên chiếc bụng bằng phẳng của anh: “Không phải còn con trai sao. Anh gầy quá, ăn nhiều một tí mới có dinh dưỡng, nếu không con trai sẽ không có bản lĩnh một phát ăn ngay như em được đâu.”
“Nói linh tinh gì đấy!” Mặc dù Lý Tinh Trạch nói rất nhỏ, nhưng Tạ Chu Nghiêu vẫn cảm thấy những người xung quanh có thể nghe thấy, đỏ mặt đánh hắn một cái.
Lý Tinh Trạch kéo anh tới quầy thu ngân, bảo nhân viên gói tất bánh ngọt trong tủ lại.
Còn có một đôi tình nhân khác cũng đang đứng trước quầy chọn món. Nghe nhân viên quán nói đều bị Lý Tinh Trạch mua cả rồi, cô bé kia thất vọng bĩu môi, cậu con trai thì ở bên cạnh anh ủi cô, nói tí nữa đi chỗ khác xem thế nào.
Cô bé kia khiến Tạ Chu Nghiêu nhớ tới Tưởng Lê, liền nói với Lý Tinh Trạch: “Đừng mua nhiều như thế, người khác không còn mà ăn kìa. Anh chỉ cần bánh pho mát chanh với bánh tart trứng thôi là được rồi.”
Lý Tinh Trạch theo ý anh, đóng gói bánh xong thì mau thêm hai cốc đồ uống nóng rồi quay về sảnh chờ máy bay ngồi.
Còn bốn mươi mấy phút nữa là đến giờ máy bay cất cánh. Tạ Chu Nghiêu dựa vào vai trai của Lý Tinh Trạch, nhìn bãi đậu máy bay bên ngoài cửa sổ. Chiếc máy bay màu trắng tím đang chuẩn bị để bay kia chính là chiếc bay họ sắp ngồi để bay đến Canada, nghĩ đến chuyện cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này, anh nắm chặt tay trái của Lý Tinh Trạch, vuốt ve nhẫn trên ngón nhẫn của người kia.
Lý Tinh Trạch hôn lên tóc anh: “Sao thế? Không lỡ sao?”
Anh lắc đầu, ngồi thẳng lên nói: “Anh đang nghĩ cuối cùng cũng có thể rời đi rồi.”
Lý Tinh Trạch đưa tay trái gia, ôm lấy vai anh nói: “Thật ra chúng ta nên về Singapore để thăm mẹ anh trước.”
Tạ Chu Nghiêu rũ mắt, đặt tay lên bụng: “Để lần tới đi.”
Lý Tinh Trạch biết anh đang để ý tới điều gì.
Ở Singapore ngoài nơi an nghỉ của mẹ Tạ Chu Nghiêu ra thì còn có cả của đứa con đầu tiên của hai người.
Đối với đứa bé ấy, hai người họ đều cảm thấy hổ thẹn. Giờ Tạ Chu Nghiêu lại có thai, thật sự không thích hợp để qua đó.
Lý Tinh Trạch kéo anh vào ngực, đang định an ủi anh đôi câu, thì điện thoại của anh reo lên.
Anh lấy ra nhìn, là Ôn Thế Tước gọi tới.
Buổi sáng lúc ra khỏi cửa, Ôn Thế Tước có một cuộc họp đột xuất, không thể tới tiễn hai người. Giờ máy bay sắp cất cánh lại đến được sân bay.
Tạ Chu Nghiêu cúp điện thoại, nói với Lý Tinh Trạch: “Em ở đây đợi một lát nhé, anh đi chào anh ta.”
Lý Tinh Trạch đứng lên theo anh: “Em đi với anh.”
Hai người đi từ lối gần lối kiểm tra an ninh nhất ra ngoài, Ôn Thế Tước đứng cách đó không ra. Lý Tinh Trạch thả tay Tạ Chu Nghiêu, nói: “Anh đi qua đó đi, em ở đây chờ.”
Tạ Chu Nghiêu nói ừ, đi tới trước mặt Ôn Thế Tước: “Anh bận như vậy, sao còn đặc biệt chạy tới đây thế?”
Ôn Thế Tước lấy một hộp ô mai chua ngọt từ túi ra đưa cho anh: “Cầm đi, lên may bay ngậm không bị nôn.”
Anh nhận lấy nhìn, lại lấy ra một hộp y hệt từ trong túi của mình, cười nói: “Trùng hợp ghê, Tinh Trạch cũng đã mua cho tôi rồi.”
Ôn Thế Tước rất bĩnh tình liếc người cách đó không xa, nói: “Cậu ta cũng biết cậu bị say máy bay à?”
“Em ấy không biết, là tôi nói.”
Ôn Thế Tước ừ một tiếng, bảo anh cất cả hộp của mình vào, để lỡ không đủ ăn.
Tạ Chu Nghiêu không từ chối, cũng cười nói cảm ơn với gã.
Ôn Thế Tước lại bất mãn: “Trước đây cậu đâu khánh sáo với tôi như vậy.”
Tạ Chu Nghiêu nói: “Có lẽ là do tâm tính thay đổi.”
Nụ cười của anh luôn trên môi, ánh mắt cũng ấm áp, khiến Ôn Thế Tước nhớ ra rằng dạo gần đậy quả thật anh trở nên rất thích cười. Nhưng nghĩ đến việc người có thể khiến anh trở nên vui vẻ lại như trước là Lý Tinh Trạch, Ôn Thế Tước không vui nổi.
Lý Tinh Trạch vẫn nhìn hai người nói chuyện, cho đến khi Tạ Chu Nghiêu quay lại bên cạnh hắn: “Thế Tước có lời muốn nói với em.”
Tạ Chu Nghiêu nhìn Lý Tinh Trạch đi qua đó, không biết hai người kia nói cái gì, biểu cảm rất nghiêm túc, sau đó cùng nhau đi tới.
Anh hỏi họ nói chuyện gì, hai người cùng đồng thanh nói rằng nói về chuyện công việc, anh cũng không hỏi nữa. Dẫu sao chuyện của công ty anh không biết, cũng không muốn nhúng tay vào nữa.
Ôn Thế Tước lại nói chuyện với anh thêm một lát, cho đến khi loa thông báo lên máy bay vang lên, anh mới nói lời từ biệt với Ôn Thế Tước.
Trước kia đi máy bay anh đều đi cùng Ôn Thế Tước, đây là lần đầu tiên Ôn Thế Tước tới tiễn anh.
Lý Tinh Trạch cùng anh qua kiểm tra an ninh một lần nữa, lúc đi tới khúc rẽ anh quay đầu nhìn.
Ôn Thế Tước vẫn đứng ở đó, thấy anh quay đầu lại liền cười với anh, dùng khẩu hình nói hai chữ.
Anh nhìn hiểu hai chữ đó, cũng cưỡi, không phát ra tiếng mà đáp lời: “Anh cũng vậy.”
Sau khi kiểm tra vé máy bay, Lý Tinh Trạch mới hỏi: “Lúc cuối Ôn Thế Tước nói gì với anh thế?”
“Không có gì, chỉ bảo là bảo trọng thôi.” Tạ Chu Nghiêu thuận miệng nói.
Lý Tinh Trạch núi mày: “Anh ta vẫn rất quan tâm đến anh.”
Anh để ý đường dốc dưới chân, không nghe ra được gì khác: “Thật ra con người Ôn Thế Tước không xấu, chỉ là tính tình lúc nóng lúc lạnh mà thôi.”
Lý Tinh Trạch biết nguyên nhân thật sự vì sao tính tình Ôn Thế Tước nóng nảy, không khỏi nắm chặt tay Tạ Chu Nghiêu, đổi chủ đề: “Đến bên kia trước tiên phải ngủ một giấc thật ngon đã, rồi đi đăng kí.”
Tạ Chu Nghiêu cười chỉnh lời hắn: “Chuyện đó phải xếp hàng theo ngày, sao có thể nói đi là đi luôn được.”
Lúc này nói câu này đúng lúc đối diện với mặt trời, ánh sáng rực sỡ chiếu qua thủy tinh trên cầu lên máy bay chiếu lên mặt anh, tô điểm cho nụ cười anh thêm sáng, thêm ấm áp, giống như năm ấy khi hai người mới ở bên nahu.
Hắn cũng bị nụ cười này cảm hóa, không chịu nổi mà ghé lại phía lại, đặt một nụ hôn lên đôi môi của anh: “Em đã hỏi thăm rồi, đúng lúc lúc này không nhiều người kết hôn, đăng kí xong thì đi xem nhà mua đồ dùng trong nhà. Sau khi làm xong hết rồi thì em sẽ đưa anh đi chơi khắp nơi, có được không?”
Tạ Chu Nghiêu chăm chú nhìn người trước mặt, một lúc lâu sau mới gật đầu, khóe mắt lại ửng đỏ.
Anh biết, Lý Tinh Trạch muốn đến bù khoảng thời gian trước kia không thể ở bên anh. Anh cũng biết, nhưng điều đã mất dù thế nào không thể bù đắp lại được. Nhưng giờ anh không cần phải dựa vào những điều vui vẻ của trước kia để chống đỡ bản thân nữa, vì Lý Tinh Trạch sẽ bầu bạn bên anh để viết lên những hồi ức mới, phần đời còn lại của anh sẽ được phác họa bởi tình yêu và hạnh phúc.
– Hoàn –Gió: Vậy là bộ thứ hai trong nhà cũng hoàn thành rồi. Bộ này không có ngoại truyện. Bộ này tớ làm khá lâu, đúng khoảng thời gian tớ lười nhất, vậy nên cứ lần lữa mãi mới xong, nhất là mấy chương cuối cùng. Đáng lẽ là xong từ cuối tháng 7 nhưng đến bây giờ mới hoàn thành. Tớ sẽ nghỉ tuần sau và sau đó sẽ đăng chương mới bộ Từ Scandal Thành Sự Thật. Cảm ơn đã mọi người đã theo dõi bộ này. Chúc mọi người có một ngày tốt lành, yêu mọi người <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.