Chương 86: Bồi Thường
Đặng Huyền
17/03/2023
Cảnh sát đã xử lý vụ việc rất hiệu quả và chỉ mất chưa đầy một ngày để tìm ra đầu đuôi sự việc.
Năm người đó thực sự được thuê bởi Lý Y Hương và La Ái.
Người trả tiền là Lý Y Hương. Cô ta đưa cho họ 20 triệu và và nhờ họ tìm cách giúp cô ta xóa đoạn ghi âm mà Đường Uyển đã thực quay trước đó, đồng thời cũng nhắc nhở họ cẩn thận đoạn ghi âm của cô, kẻo để lại bất kỳ bằng chứng nào, vì vậy họ đã xóa nó ngay sau đó khi lấy được điện thoại của cô.
Người lớn nhất trong số năm người là Hoa Cánh mở một tiệm xăm gần trường học, ngày thường anh ta thường tiếp xúc với một số xã hội đen vô lương tâm, và anh ta khá nổi tiếng trong giới xã hội đen đó.
Mọi người gọi anh ta là Anh Hoa
Bốn người còn lại đều là thanh niên ngoài đôi mươi, suốt ngày lêu lổng, lập băng nhóm, trong đó có hai người từng có tiền án trộm cắp.
Tất nhiên, cảnh sát sẽ không cho Đường Uyển biết một số thông tin mà chỉ cho cô ấy biết sự thật của vấn đề.
Sau khi Đường Uyển trò chuyện xong với nữ cảnh sát, vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh.
Nữ cảnh sát nhìn cô, cảm thấy phản ứng của cô khá thú vị: “Cô không cảm thấy tức giận hay ngạc nhiên sao?”
Hầu hết mọi người sẽ có cảm xúc như vậy khi biết người hại mình chính là bạn cùng lớp.
Cô bình tĩnh lắc đầu và trả lời: "Dự kiến rồi."
Mười lăm phút sau.
Hai người ra khỏi văn phòng.
Từ Thiệu Châu đứng dậy và lặng lẽ nhìn Đường Uyển, cảm xúc của cô trông bình thường.
Và ngay khi cô bước ra, cha mẹ của Lý Y Hương và La Ái đã đến gặp cô ấy, và liên tục xin lỗi xung quanh cô ấy.
"Cô gái, tôi xin lỗi, tất cả những sai lầm này là lỗi của con gái tôi, chúng tôi không biết nó có thể làm những điều quá đáng như vậy! Chúng tôi sẽ trả chi phí khám sức khỏe và tổn thất tinh thần cho cháu. Làm ơn đừng để nó phải ngồi tù vì một vấn đề như vậy." Mẹ của Lý Y Hương cầu xin và nhìn cô gái trạc tuổi con gái mình trước mặt.
"Đúng vậy, cô gái, vừa rồi các đồng chí trong cảnh sát đã nghiêm khắc phê bình và giáo dục bọn họ, bọn họ cam đoan sẽ không bao giờ dám nữa."
"La Ái con còn chưa biết đến trước mặt bạn học này xin lỗi." La Ái rùng mình sau khi bị mẹ mình mắng
Hai người bị cha mẹ lôi đến trước mặt Đường Uyển mấy lần nghẹn ngào nói: "Thực xin lỗi, chúng tôi sai rồi."
Cô gái bị mọi người vây quanh yên lặng nhìn bọn họ, mãi đến tận cùng bọn họ cũng không phát ra thanh âm nói xong, nhẹ nhàng nói với bọn họ: "Xin lỗi, tôi không chấp nhận hòa giải, tôi giữ nguyên đơn kiện "
"Cô gái, đừng kích động như vậy, có chuyện gì thì chúng ta thương lượng, thế này thì thế nào, con gọi cha mẹ con trước đi, chúng ta sẽ cùng cha mẹ con nói chuyện thật tốt." Đây là lời cha Lý nói.
Họ cảm thấy không có ai bị giết, người đó cũng không bị con mình đánh nên sự việc không quá nghiêm trọng, có thể dùng tiền giải quyết.
Đường Uyển giật giật khóe miệng.
Kích động? Cô cảm thấy mình rất bình tĩnh.
Ngẩng đầu nhìn ông ta, cô hờ hững nói: “Tôi là người bị hại, các người cứ nói thẳng với tôi là được.”
Cha Lý thở dài.
“Thế này đi…” Ông ta từ trong túi móc ra 10 triệu tiền mặt đưa cho cô “Chú đang vội ra ngoài, chỉ mang theo số tiền này, cháu nhận trước đi, sau này chúng ta sẽ bồi thường cho cháu 50 triệu được không?"
Sau đó, ông ta yêu cầu cảnh sát ở một bên làm chứng.
Sau đó một số người khác cũng lần lượt rút tiền, cộng lại, số tiền khá nhiều.
Đường Uyển liếc nhìn, bất động, "Không thể được."
Năm người đó thực sự được thuê bởi Lý Y Hương và La Ái.
Người trả tiền là Lý Y Hương. Cô ta đưa cho họ 20 triệu và và nhờ họ tìm cách giúp cô ta xóa đoạn ghi âm mà Đường Uyển đã thực quay trước đó, đồng thời cũng nhắc nhở họ cẩn thận đoạn ghi âm của cô, kẻo để lại bất kỳ bằng chứng nào, vì vậy họ đã xóa nó ngay sau đó khi lấy được điện thoại của cô.
Người lớn nhất trong số năm người là Hoa Cánh mở một tiệm xăm gần trường học, ngày thường anh ta thường tiếp xúc với một số xã hội đen vô lương tâm, và anh ta khá nổi tiếng trong giới xã hội đen đó.
Mọi người gọi anh ta là Anh Hoa
Bốn người còn lại đều là thanh niên ngoài đôi mươi, suốt ngày lêu lổng, lập băng nhóm, trong đó có hai người từng có tiền án trộm cắp.
Tất nhiên, cảnh sát sẽ không cho Đường Uyển biết một số thông tin mà chỉ cho cô ấy biết sự thật của vấn đề.
Sau khi Đường Uyển trò chuyện xong với nữ cảnh sát, vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh.
Nữ cảnh sát nhìn cô, cảm thấy phản ứng của cô khá thú vị: “Cô không cảm thấy tức giận hay ngạc nhiên sao?”
Hầu hết mọi người sẽ có cảm xúc như vậy khi biết người hại mình chính là bạn cùng lớp.
Cô bình tĩnh lắc đầu và trả lời: "Dự kiến rồi."
Mười lăm phút sau.
Hai người ra khỏi văn phòng.
Từ Thiệu Châu đứng dậy và lặng lẽ nhìn Đường Uyển, cảm xúc của cô trông bình thường.
Và ngay khi cô bước ra, cha mẹ của Lý Y Hương và La Ái đã đến gặp cô ấy, và liên tục xin lỗi xung quanh cô ấy.
"Cô gái, tôi xin lỗi, tất cả những sai lầm này là lỗi của con gái tôi, chúng tôi không biết nó có thể làm những điều quá đáng như vậy! Chúng tôi sẽ trả chi phí khám sức khỏe và tổn thất tinh thần cho cháu. Làm ơn đừng để nó phải ngồi tù vì một vấn đề như vậy." Mẹ của Lý Y Hương cầu xin và nhìn cô gái trạc tuổi con gái mình trước mặt.
"Đúng vậy, cô gái, vừa rồi các đồng chí trong cảnh sát đã nghiêm khắc phê bình và giáo dục bọn họ, bọn họ cam đoan sẽ không bao giờ dám nữa."
"La Ái con còn chưa biết đến trước mặt bạn học này xin lỗi." La Ái rùng mình sau khi bị mẹ mình mắng
Hai người bị cha mẹ lôi đến trước mặt Đường Uyển mấy lần nghẹn ngào nói: "Thực xin lỗi, chúng tôi sai rồi."
Cô gái bị mọi người vây quanh yên lặng nhìn bọn họ, mãi đến tận cùng bọn họ cũng không phát ra thanh âm nói xong, nhẹ nhàng nói với bọn họ: "Xin lỗi, tôi không chấp nhận hòa giải, tôi giữ nguyên đơn kiện "
"Cô gái, đừng kích động như vậy, có chuyện gì thì chúng ta thương lượng, thế này thì thế nào, con gọi cha mẹ con trước đi, chúng ta sẽ cùng cha mẹ con nói chuyện thật tốt." Đây là lời cha Lý nói.
Họ cảm thấy không có ai bị giết, người đó cũng không bị con mình đánh nên sự việc không quá nghiêm trọng, có thể dùng tiền giải quyết.
Đường Uyển giật giật khóe miệng.
Kích động? Cô cảm thấy mình rất bình tĩnh.
Ngẩng đầu nhìn ông ta, cô hờ hững nói: “Tôi là người bị hại, các người cứ nói thẳng với tôi là được.”
Cha Lý thở dài.
“Thế này đi…” Ông ta từ trong túi móc ra 10 triệu tiền mặt đưa cho cô “Chú đang vội ra ngoài, chỉ mang theo số tiền này, cháu nhận trước đi, sau này chúng ta sẽ bồi thường cho cháu 50 triệu được không?"
Sau đó, ông ta yêu cầu cảnh sát ở một bên làm chứng.
Sau đó một số người khác cũng lần lượt rút tiền, cộng lại, số tiền khá nhiều.
Đường Uyển liếc nhìn, bất động, "Không thể được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.