Chương 49:
Bắc Dã
29/11/2023
"Vâng."
Cho nên thật ra là muốn đi với cô đúng không nào?
Cô dùng các ngón tay khua vào làn nước tạo thành những tiếng tí tách, qua chục lần, hoặc là mấy chục lần, cô rốt cuộc xoay người lại, nhìn về phía nắm cửa kính, rồi bước tới đó muốn kéo ra.
"Cạch."
Thiệu Hữu Nhật kéo cửa ra, ngay lập tức nhìn thấy cô nhanh chóng thu tay, giấu ở sau lưng.
Anh tỏ vẻ hiểu rõ, nở nụ cười: "Muốn rình trộm tôi?"
"..."
Thấy cô không nói chuyện, anh lại nói tiếp: "Thật ra không cần như vậy, cũng không phải là tôi không cho em nhìn."
Bây giờ anh cũng chưa mặc gì cả, để nghiệm chứng cho tính chân thực của câu nói này.
Giang Lệ bị bắt thóp có hơi ngượng ngùng, cô cố tình tỏ vẻ bình tĩnh, chọc chọc cơ ngực của anh: "Theo em nào."
Một tay cô xách giỏ dâu tây, một tay chỉ vào giường: "Anh nằm lên đi."
Thiệu Hữu Nhật thong thả tiến lại nằm lên giường, nhìn xem rốt cuộc cô muốn làm gì với mình. Lúc này, cô đặt một qủa dâu tây lên trán anh, cười nói: "Không cho phép nhúc nhích."
Anh cười khẽ, thả lỏng cơ thể, mặc cho cô để từng quả dâu tây tươi mọng lên trên bả vai, trên ngực, xương mu, cùng tứ chi của thân thể mình.
Dâu tây biến thành những cái đinh mềm, giam anh trên giường, muốn động đậy cũng không thể động đậy.
Cô nhìn kỹ dáng vẻ bị gò bó của anh, sau đó lại ngắm nhìn đôi mắt của anh, một chút một cởi quần áo.
Thiệu Hữu Nhật cho rằng tiệc vui sắp bắt đầu, đang muốn nói vài lời ve vãn, đã thấy cô xoay người đi vào phòng tắm.
"Em muốn làm gì?"
Cô lười biếng đáp lời: "Tắm rửa đó."
"Em đứng lại cho tôi!"
Cô quay đầu lại, thản nhiên cười một cái: "Ngoan, em sẽ ra nhanh thôi."
Giang Lệ mở vòi hoa sen, để nước chảy lên mặt, cô nhắm mắt lại, ghét bỏ mọi thứ xung quanh mình. Cô ghét mối quan hệ này của cả hai, càng ghét việc mình không thể nói ra những lời giấu trong đáy lòng. Cô chỉ có thể trả thù bằng cách bỏ dâu tây lên người anh rồi mặc kệ.Nhưng loại trả thù này chẳng hề có ý nghĩa.
Thiệu Hữu Nhật nằm đó, cất giọng gọi cô: "Lệ ơi, em còn không ra thì tôi sẽ lạnh chết mất."
Cô nghe thấy giọng yếu ớt của anh, dường như sắp bị đông chết rồi. Cô ở trong phòng tắm cười không ngừng: "Aiya aiya, sắp xong rồi đây."
Cô vừa mới ra ngoài, quả nhiên đã thấy gương mặt thối của anh, cô cười rồi đi lại gần, cúi người ngậm lấy một quả dâu tây, chuyển tới bên miệng anh.
Đồ tới miệng có lý nào lại không ăn? Thiệu Hữu Nhật mở miệng, mỗi người cắn một nửa ăn cùng cô, dần dần thành hôn nhau.
Trong mắt anh đều là ý cười: "Ngọt quá."
Cô bỗng cảm thấy Thiệu tổng ngày càng dễ dỗ dành rồi: "Còn muốn không?"
"Muốn."
Cô nắn nhẹ quả nho nhỏ trước ngực anh, tùy tiện nhéo nhéo, ngay lập tức khiến anh hít thở không thông, suýt chút nữa đã vùng dậy.
"Không được để rơi đâu, rơi mất rồi sẽ không ăn được nữa nha."
Anh híp mắt hỏi cô: "Em học ở đâu mấy trò hay ho này thế?"
Cô vô tội chớp mắt nhìn: "Học anh đó." Mặt cô trông vô cùng ngây thơ, tay lại âm thầm làm mấy chuyện xấu, dùng móng tay véo chỗ gồ lên trước ngực anh.
"Ha..."
Cho nên thật ra là muốn đi với cô đúng không nào?
Cô dùng các ngón tay khua vào làn nước tạo thành những tiếng tí tách, qua chục lần, hoặc là mấy chục lần, cô rốt cuộc xoay người lại, nhìn về phía nắm cửa kính, rồi bước tới đó muốn kéo ra.
"Cạch."
Thiệu Hữu Nhật kéo cửa ra, ngay lập tức nhìn thấy cô nhanh chóng thu tay, giấu ở sau lưng.
Anh tỏ vẻ hiểu rõ, nở nụ cười: "Muốn rình trộm tôi?"
"..."
Thấy cô không nói chuyện, anh lại nói tiếp: "Thật ra không cần như vậy, cũng không phải là tôi không cho em nhìn."
Bây giờ anh cũng chưa mặc gì cả, để nghiệm chứng cho tính chân thực của câu nói này.
Giang Lệ bị bắt thóp có hơi ngượng ngùng, cô cố tình tỏ vẻ bình tĩnh, chọc chọc cơ ngực của anh: "Theo em nào."
Một tay cô xách giỏ dâu tây, một tay chỉ vào giường: "Anh nằm lên đi."
Thiệu Hữu Nhật thong thả tiến lại nằm lên giường, nhìn xem rốt cuộc cô muốn làm gì với mình. Lúc này, cô đặt một qủa dâu tây lên trán anh, cười nói: "Không cho phép nhúc nhích."
Anh cười khẽ, thả lỏng cơ thể, mặc cho cô để từng quả dâu tây tươi mọng lên trên bả vai, trên ngực, xương mu, cùng tứ chi của thân thể mình.
Dâu tây biến thành những cái đinh mềm, giam anh trên giường, muốn động đậy cũng không thể động đậy.
Cô nhìn kỹ dáng vẻ bị gò bó của anh, sau đó lại ngắm nhìn đôi mắt của anh, một chút một cởi quần áo.
Thiệu Hữu Nhật cho rằng tiệc vui sắp bắt đầu, đang muốn nói vài lời ve vãn, đã thấy cô xoay người đi vào phòng tắm.
"Em muốn làm gì?"
Cô lười biếng đáp lời: "Tắm rửa đó."
"Em đứng lại cho tôi!"
Cô quay đầu lại, thản nhiên cười một cái: "Ngoan, em sẽ ra nhanh thôi."
Giang Lệ mở vòi hoa sen, để nước chảy lên mặt, cô nhắm mắt lại, ghét bỏ mọi thứ xung quanh mình. Cô ghét mối quan hệ này của cả hai, càng ghét việc mình không thể nói ra những lời giấu trong đáy lòng. Cô chỉ có thể trả thù bằng cách bỏ dâu tây lên người anh rồi mặc kệ.Nhưng loại trả thù này chẳng hề có ý nghĩa.
Thiệu Hữu Nhật nằm đó, cất giọng gọi cô: "Lệ ơi, em còn không ra thì tôi sẽ lạnh chết mất."
Cô nghe thấy giọng yếu ớt của anh, dường như sắp bị đông chết rồi. Cô ở trong phòng tắm cười không ngừng: "Aiya aiya, sắp xong rồi đây."
Cô vừa mới ra ngoài, quả nhiên đã thấy gương mặt thối của anh, cô cười rồi đi lại gần, cúi người ngậm lấy một quả dâu tây, chuyển tới bên miệng anh.
Đồ tới miệng có lý nào lại không ăn? Thiệu Hữu Nhật mở miệng, mỗi người cắn một nửa ăn cùng cô, dần dần thành hôn nhau.
Trong mắt anh đều là ý cười: "Ngọt quá."
Cô bỗng cảm thấy Thiệu tổng ngày càng dễ dỗ dành rồi: "Còn muốn không?"
"Muốn."
Cô nắn nhẹ quả nho nhỏ trước ngực anh, tùy tiện nhéo nhéo, ngay lập tức khiến anh hít thở không thông, suýt chút nữa đã vùng dậy.
"Không được để rơi đâu, rơi mất rồi sẽ không ăn được nữa nha."
Anh híp mắt hỏi cô: "Em học ở đâu mấy trò hay ho này thế?"
Cô vô tội chớp mắt nhìn: "Học anh đó." Mặt cô trông vô cùng ngây thơ, tay lại âm thầm làm mấy chuyện xấu, dùng móng tay véo chỗ gồ lên trước ngực anh.
"Ha..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.