Chương 6: Đêm Nay Có Việc Phải Làm (2)
Bắc Dã
21/11/2023
Nhóm Dịch: Hamster
Anh Thiệu cầm lấy một xấp tài liệu, cũng không vội xem, thản nhiên uống cà phê, lật qua ba năm trang, coi như thư giãn giải trí, giống như lật tạp chí bát quái với Giang Lệ.
Trên trang thứ nhất nói, Giang Lệ là người Thành Đô, ở đó suốt mười tám năm, khi lên đại học mới đến phương Bắc.
Anh Thiệu âm thầm oán trách, thảo nào giọng nói của cô cất lên nghe rất mềm mại dẻo dai, cô gọi anh là anh Thiệu, mỗi tiếng đều giống như đang làm nũng.
Bố mẹ của Giang Lệ ly hôn khi cô còn học tiểu học, mẹ cô không muốn nuôi dạy cô, nên tòa án phán quyết đưa Giang Lệ cho bố cô, bố cô cũng là một tên ăn chơi đàn đúm, lại bắt đầu đi tìm vợ mới, bước sang trang khác của cuộc đời, mỗi tháng đều cho Giang Lệ tiền sinh hoạt đúng chỗ đúng nơi, nhưng người khác lại không đúng giờ như tiền sinh hoạt. Sau một năm, số lần gặp mặt người phụ nữ đó có thể đếm trên đầu ngón tay.
Khi Giang Lệ trong độ tuổi học sinh, cũng không nghe lời lắm, đi muộn về sớm là chuyện bình thường, nhưng thành tích không tệ, nên thầy giáo cũng dứt khoát nhắm mắt cho qua. Lần duy nhất cô bị xử phạt, là lấy chìa khóa văn phòng của thầy chủ nhiệm, định trộm lại chiếc điện thoại bị tịch thụ.
Anh Thiệu cười đến mức không ngừng được, quyết định khi nào về phải hỏi thật kỹ Giang tiểu thư một chút.
Anh Thiệu nhìn đồng hồ, đã đến giờ về nhà. Còn cuốn tư liệu kia mới xem được đoạn đầu, anh cũng không vội, dù sao thì vẫn còn nhiều thời gian.
Bóng tối dần dần sẫm màu lại, người nọ cuối cùng cũng mang theo gió tuyết về nhà.
Giang Lệ đã rửa mặt từ lâu, cô tựa vào đầu giường đọc sách, nghe thấy âm thanh chuôi cửa xoay tròn, cô ngay lập tức nhìn về phía đó. Anh Thiệu không chút suy nghĩ tiến vào, cô ngẩng đầu chớp mắt một cái khiến trái tim anh khẽ rung.
Vào đêm giao thừa hôm đó, cô trang điểm đậm trở nên cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, vừa xinh đẹp lại vừa phô trương. Nhưng dáng vẻ sau khi tháo trang sức ra của cô, lại quá thuần khiết, lần đầu tiên gặp nhau anh cũng suýt nữa bị cô lừa, tuy nhiên cô luôn cười xảo quyệt, gần giống với hồ ly tinh, phá vỡ gương mặt thanh thuần trong sáng kia.
Cô khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, thấy anh đi tới đây, đột nhiên nhận ra dường như đêm nay sẽ tiếp tục làm chuyện tối qua chưa xong, cô hơi xấu hổ một chút, bỏ qua ánh mắt của anh, hơi cúi đầu.
Bây giờ anh Thiệu cũng rất vui vẻ, hiếm khi nhìn thấy gương mặt sạch sẽ không tì vết vẫn chưa chuyển sang chế độ thường ngày.
Cô buông thả ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại, nghiêm túc hôn môi với anh Thiệu, mặc dù kỹ năng hôn của cô bình thường, nhưng lại rất nghiêm túc đáp trả anh.
Anh Thiệu chủ đạo lấy tiết tấu, cởi áo ngủ của cô ra, sau đó tiếp tục xuống phía dưới, hôn lên từng tấc da thịt của cô.
Chuyện tình yêu bình thường giống như ăn uống ngủ nghỉ, làm chuyện vợ chồng mỗi ngày, người tình, bạn đời nhiều như sao, nhưng không phải tất cả mọi người đều lãng mạn, sinh lòng yêu thương.
Sau đó Giang Lệ nghĩ, nếu anh Thiệu chưa bao giờ yêu cô, nhưng lại đối xử với cô trên giường như vậy, cũng coi như may mắn ba đời.
Tất cả đều dịu dàng thúc đẩy, cho đến khi anh Thiệu chạm vào giữa hai chân cô.
Mặc dù anh Thiệu luôn tự tin với kỹ thuật của mình, nhưng vẫn cảm thấy quá ướt, anh vừa nhìn, ngay lập tức thấy một vùng đỏ tươi.
Giang Lệ cố định tại chỗ, vừa liên tục lải nhải: “Ngại quá, ngại quá...” Vừa nhảy xuống giường chạy vào nhà vệ sinh.
Anh Thiệu cầm lấy một xấp tài liệu, cũng không vội xem, thản nhiên uống cà phê, lật qua ba năm trang, coi như thư giãn giải trí, giống như lật tạp chí bát quái với Giang Lệ.
Trên trang thứ nhất nói, Giang Lệ là người Thành Đô, ở đó suốt mười tám năm, khi lên đại học mới đến phương Bắc.
Anh Thiệu âm thầm oán trách, thảo nào giọng nói của cô cất lên nghe rất mềm mại dẻo dai, cô gọi anh là anh Thiệu, mỗi tiếng đều giống như đang làm nũng.
Bố mẹ của Giang Lệ ly hôn khi cô còn học tiểu học, mẹ cô không muốn nuôi dạy cô, nên tòa án phán quyết đưa Giang Lệ cho bố cô, bố cô cũng là một tên ăn chơi đàn đúm, lại bắt đầu đi tìm vợ mới, bước sang trang khác của cuộc đời, mỗi tháng đều cho Giang Lệ tiền sinh hoạt đúng chỗ đúng nơi, nhưng người khác lại không đúng giờ như tiền sinh hoạt. Sau một năm, số lần gặp mặt người phụ nữ đó có thể đếm trên đầu ngón tay.
Khi Giang Lệ trong độ tuổi học sinh, cũng không nghe lời lắm, đi muộn về sớm là chuyện bình thường, nhưng thành tích không tệ, nên thầy giáo cũng dứt khoát nhắm mắt cho qua. Lần duy nhất cô bị xử phạt, là lấy chìa khóa văn phòng của thầy chủ nhiệm, định trộm lại chiếc điện thoại bị tịch thụ.
Anh Thiệu cười đến mức không ngừng được, quyết định khi nào về phải hỏi thật kỹ Giang tiểu thư một chút.
Anh Thiệu nhìn đồng hồ, đã đến giờ về nhà. Còn cuốn tư liệu kia mới xem được đoạn đầu, anh cũng không vội, dù sao thì vẫn còn nhiều thời gian.
Bóng tối dần dần sẫm màu lại, người nọ cuối cùng cũng mang theo gió tuyết về nhà.
Giang Lệ đã rửa mặt từ lâu, cô tựa vào đầu giường đọc sách, nghe thấy âm thanh chuôi cửa xoay tròn, cô ngay lập tức nhìn về phía đó. Anh Thiệu không chút suy nghĩ tiến vào, cô ngẩng đầu chớp mắt một cái khiến trái tim anh khẽ rung.
Vào đêm giao thừa hôm đó, cô trang điểm đậm trở nên cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, vừa xinh đẹp lại vừa phô trương. Nhưng dáng vẻ sau khi tháo trang sức ra của cô, lại quá thuần khiết, lần đầu tiên gặp nhau anh cũng suýt nữa bị cô lừa, tuy nhiên cô luôn cười xảo quyệt, gần giống với hồ ly tinh, phá vỡ gương mặt thanh thuần trong sáng kia.
Cô khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, thấy anh đi tới đây, đột nhiên nhận ra dường như đêm nay sẽ tiếp tục làm chuyện tối qua chưa xong, cô hơi xấu hổ một chút, bỏ qua ánh mắt của anh, hơi cúi đầu.
Bây giờ anh Thiệu cũng rất vui vẻ, hiếm khi nhìn thấy gương mặt sạch sẽ không tì vết vẫn chưa chuyển sang chế độ thường ngày.
Cô buông thả ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại, nghiêm túc hôn môi với anh Thiệu, mặc dù kỹ năng hôn của cô bình thường, nhưng lại rất nghiêm túc đáp trả anh.
Anh Thiệu chủ đạo lấy tiết tấu, cởi áo ngủ của cô ra, sau đó tiếp tục xuống phía dưới, hôn lên từng tấc da thịt của cô.
Chuyện tình yêu bình thường giống như ăn uống ngủ nghỉ, làm chuyện vợ chồng mỗi ngày, người tình, bạn đời nhiều như sao, nhưng không phải tất cả mọi người đều lãng mạn, sinh lòng yêu thương.
Sau đó Giang Lệ nghĩ, nếu anh Thiệu chưa bao giờ yêu cô, nhưng lại đối xử với cô trên giường như vậy, cũng coi như may mắn ba đời.
Tất cả đều dịu dàng thúc đẩy, cho đến khi anh Thiệu chạm vào giữa hai chân cô.
Mặc dù anh Thiệu luôn tự tin với kỹ thuật của mình, nhưng vẫn cảm thấy quá ướt, anh vừa nhìn, ngay lập tức thấy một vùng đỏ tươi.
Giang Lệ cố định tại chỗ, vừa liên tục lải nhải: “Ngại quá, ngại quá...” Vừa nhảy xuống giường chạy vào nhà vệ sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.