Chương 22: Điều Quan Trọng
Bắc Dã
25/11/2023
Cô bị những động tác hoang dã của anh làm cho không còn nơi nào để trốn, chỉ đành mặc anh muốn làm gì thì làm.
Hoàn cảnh bất lực khiến cô chỉ có một cách
để trút bỏ nỗi hoang mang mà anh mang lại, cô chỉ có thể gọi đi gọi lại tên
anh: “Hữu Nhật, Hữu Nhật ..."
Anh đã quen với việc cô gọi anh, cũng đã
quen với việc cô gọi anh nhiều lần trong khi ân ái, như thể anh là người duy
nhất trong thế giới của cô, anh là tất cả đối với cô.
Anh thích giọng cô gọi anh, mỏng manh, như
làm nũng, như van xin lòng thương xót, như là quyến rũ.
Anh càng thêm phóng túng, chỉ để nghe cô
nỉ non, vì chiếm lấy thanh âm của cô.
“Ư—em…không…được…hic…”
Rốt cuộc, anh sắp đạt đến đỉnh, nhưng cũng
không quên mang theo cô, anh nắm lấy quả anh đào nhỏ trên ngực cô, kéo cô cùng
bay tới vùng đất thiên đường.
“A—--”
Anh ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô,
yên lặng hưởng thụ hồi cuối của yến tiệc, trong không trung chỉ có xen lẫn
tiếng thở dốc của bọn họ, giống như mèo con vui đùa, anh đuổi, em chạy.
Trên thế giới không có gì hài hòa hơn so
với cái này.
Giang Lệ đè Thiệu Hữu Nhật lên bồn tắm, bắt anh dựa vào thành bồn, “Ngoan, nhắm mắt lại.”
Thiệu Hữu Nhật khinh thường chế nhạo, có điều vẫn là phối hợp với cô, nhắm mắt lại.
Ý nghĩ tinh quái nổi lên, cô nắm lấy vật nam tính của anh ta, xoa xoa bóp bóp một hồi, rất nhanh đã làm cho thằng nhóc nhỏ ngẩng cao đầu.
Cô chụm hai tay lại, bắt đầu vuốt ve lên xuống, nước trong bồn lắc lư theo chuyển động của cô, bong bóng xà phòng trên mặt nước cũng trôi tới trôi lui, đụng vào cơ thể bọn họ một lúc sau thì vỡ tan. Mà động tác của cô cũng góp phần tạo ra bong bóng, cứ như thế, bong bóng liên tiếp không ngừng sinh sôi.
Thô to của anh âm thầm gầm thét trong tay cô, nhưng bị cô giữ chặt nó trong lòng bàn tay. Một tay cô nắm chặt lấy nó, một tay cào cào lỗ chuông, tới tới lui lui, xoay vòng. Cô nghe thấy anh Thiệu hít một hơi, cô nhìn anh, đúng như cô dự đoán, anh từ từ nhắm mắt lại, khẽ cau mày, như thể trải qua một ngày mưa mà không có ô.
Giang Lệ đột nhiên thu tay lại, đổi lại là sự xoa dịu nhẹ nhàng, cô thấy vai và cổ của anh thoáng chốc thả lỏng, vẻ mặt sung sướng, thoải mái tận hưởng sự phục vụ của cô.
Cô nhếch khóe môi, rồi từ từ lướt ngón tay qua hậu môn của anh, dùng móng tay cào nhẹ vào mép, quả nhiên, anh lại lần nữa nín thở, thân thể căng chặt
Giang Lệ càng cười nhiều hơn, càn rỡ đùa giỡn với con thú hoang đã từng hoành hành ngang dọc ở trong cơ thể cô.
Cô nhìn thấy tay trái của Thiệu Hữu Nhật nắm lấy vành bồn tắm, siết chặt rồi lại nới lỏng, nới lỏng rồi lại siết chặt.
Dưới sự đùa bỡn của cô, anh vừa hồi hộp vừa thoải mái, anh không còn là Thiệu tổng nói sao làm vậy, mà chỉ là một người đàn ông bình thường đắm chìm trong tình dục. Anh cam nguyện để cô nắm giữ những bộ phận nhạy cảm và dễ tổn thương nhất của mình, mặc cho cô tùy ý làm bậy.
Cuối cùng cô cũng có cơ hội vớt lấy hai chùm bong bóng chấm vào hạt đậu trên ngực anh, Thiệu Hữu Nhật không có thời gian quấn lấy cô, anh đang đắm chìm trong cảm giác phấn khích mà cô ban tặng.
Hoàn cảnh bất lực khiến cô chỉ có một cách
để trút bỏ nỗi hoang mang mà anh mang lại, cô chỉ có thể gọi đi gọi lại tên
anh: “Hữu Nhật, Hữu Nhật ..."
Anh đã quen với việc cô gọi anh, cũng đã
quen với việc cô gọi anh nhiều lần trong khi ân ái, như thể anh là người duy
nhất trong thế giới của cô, anh là tất cả đối với cô.
Anh thích giọng cô gọi anh, mỏng manh, như
làm nũng, như van xin lòng thương xót, như là quyến rũ.
Anh càng thêm phóng túng, chỉ để nghe cô
nỉ non, vì chiếm lấy thanh âm của cô.
“Ư—em…không…được…hic…”
Rốt cuộc, anh sắp đạt đến đỉnh, nhưng cũng
không quên mang theo cô, anh nắm lấy quả anh đào nhỏ trên ngực cô, kéo cô cùng
bay tới vùng đất thiên đường.
“A—--”
Anh ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô,
yên lặng hưởng thụ hồi cuối của yến tiệc, trong không trung chỉ có xen lẫn
tiếng thở dốc của bọn họ, giống như mèo con vui đùa, anh đuổi, em chạy.
Trên thế giới không có gì hài hòa hơn so
với cái này.
Giang Lệ đè Thiệu Hữu Nhật lên bồn tắm, bắt anh dựa vào thành bồn, “Ngoan, nhắm mắt lại.”
Thiệu Hữu Nhật khinh thường chế nhạo, có điều vẫn là phối hợp với cô, nhắm mắt lại.
Ý nghĩ tinh quái nổi lên, cô nắm lấy vật nam tính của anh ta, xoa xoa bóp bóp một hồi, rất nhanh đã làm cho thằng nhóc nhỏ ngẩng cao đầu.
Cô chụm hai tay lại, bắt đầu vuốt ve lên xuống, nước trong bồn lắc lư theo chuyển động của cô, bong bóng xà phòng trên mặt nước cũng trôi tới trôi lui, đụng vào cơ thể bọn họ một lúc sau thì vỡ tan. Mà động tác của cô cũng góp phần tạo ra bong bóng, cứ như thế, bong bóng liên tiếp không ngừng sinh sôi.
Thô to của anh âm thầm gầm thét trong tay cô, nhưng bị cô giữ chặt nó trong lòng bàn tay. Một tay cô nắm chặt lấy nó, một tay cào cào lỗ chuông, tới tới lui lui, xoay vòng. Cô nghe thấy anh Thiệu hít một hơi, cô nhìn anh, đúng như cô dự đoán, anh từ từ nhắm mắt lại, khẽ cau mày, như thể trải qua một ngày mưa mà không có ô.
Giang Lệ đột nhiên thu tay lại, đổi lại là sự xoa dịu nhẹ nhàng, cô thấy vai và cổ của anh thoáng chốc thả lỏng, vẻ mặt sung sướng, thoải mái tận hưởng sự phục vụ của cô.
Cô nhếch khóe môi, rồi từ từ lướt ngón tay qua hậu môn của anh, dùng móng tay cào nhẹ vào mép, quả nhiên, anh lại lần nữa nín thở, thân thể căng chặt
Giang Lệ càng cười nhiều hơn, càn rỡ đùa giỡn với con thú hoang đã từng hoành hành ngang dọc ở trong cơ thể cô.
Cô nhìn thấy tay trái của Thiệu Hữu Nhật nắm lấy vành bồn tắm, siết chặt rồi lại nới lỏng, nới lỏng rồi lại siết chặt.
Dưới sự đùa bỡn của cô, anh vừa hồi hộp vừa thoải mái, anh không còn là Thiệu tổng nói sao làm vậy, mà chỉ là một người đàn ông bình thường đắm chìm trong tình dục. Anh cam nguyện để cô nắm giữ những bộ phận nhạy cảm và dễ tổn thương nhất của mình, mặc cho cô tùy ý làm bậy.
Cuối cùng cô cũng có cơ hội vớt lấy hai chùm bong bóng chấm vào hạt đậu trên ngực anh, Thiệu Hữu Nhật không có thời gian quấn lấy cô, anh đang đắm chìm trong cảm giác phấn khích mà cô ban tặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.