Chương 13: Đỏ Và Đen
Bắc Dã
22/11/2023
Nói xong, anh lại cúi đầu gặm phần nhiều thịt ở trước ngực cô, nhưng bây giờ nhẹ nhàng hơn. Anh không cắn hạt đậu đáng thương nữa mà dùng sức hít sâu, dùng đầu lưỡi của mình không ngừng trêu đùa.
Làn da của cô bây giờ không phải là dấu răng nữa.
Mỗi nơi anh chạm qua đều để lại dấu hôn đỏ tươi như dâu tây.
Cuối cùng anh cũng buông tha, đột ngột tiến vào phía sâu nhất của cô.
“A... Sâu, sâu quá...”
Thiệu Hữu Nhật biết cô đã động tình từ sớm, phía dưới dâm thủy chảy ra như con suối nhỏ. Chỉ là anh không nghĩ cô sẽ cầu xin anh tha thứ, hạ bộ cũng vì thế mà lớn lên.
Anh dùng sức chuyện động trong hoa huyệt của cô, khiến dâm thủy tuôn ra làm ướt phần lông của hai người. Mỗi lần anh tiến vào đều kèm theo âm thanh cơ thể nặng nề va chạm, hòa lẫn với tiếng dịch thể dính vào cơ thể.
Trong khoảng thời gian này, ngày nào cô cũng được anh dạy dỗ nên không còn là cô gái ngây thơ nữa. Cô dần dần đã học được cách phối hợp cùng anh để cả hai cùng hưng phấn. Cô cũng muốn anh thoải mái hơn.
Cô chủ động lắc mông, để hoa huyệt của mình xoay tròn, bao phủ lấy côn thịt của anh. Bên trong nơi sâu thẳm của cô dính sát với cây gậy, từng vòng từng vòng dùng sức đùa giỡn. Còn Thiệu Hữu Nhật thì phát ra tiếng rên vô cùng thoải mái, càng thêm phần hưng phấn.
Cô vặn vẹo cơ thể. Mỗi khi phần đầu nấm của côn thịt của anh chạm vào nơi mềm mại, sâu nhất trong cơ thể cô, cô đều cảm thấy như có dòng điện chạy qua, giống như đang ở trên mây.
Càng tích lũy nhiều khoái cảm, cô càng muốn lên đỉnh, không muốn chờ thêm nữa. Cô ôm cổ anh thì thầm: “Anh Thiệu, nhanh hơn chút nữa đi...”
Anh đầy nhanh tốc độ, lần lượt đâm sâu vào tử cung của cô. Cô phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, cả người cao trào đến run rẩy.
Cô cắn một phát vào cổ anh, hung hăng nghiến răng đến khi nếm được vị máu tanh mới dừng lại. Cô dùng đầu lưỡi liếm mút vết thương, nuốt máu của anh vào miệng.
Cô lại co rút tiểu huyệt của mình, kẹp chặt côn thịt của anh. Thiệu Hữu Nhật bị cô liếm vết thương thì vừa đau vừa ngứa, cuối cùng không nhịn được, gầm nhẹ một tiếng rồi phóng ra.
Anh rút côn thịt khỏi người cô. Giang Lệ vẫn duy trì tư thế mở rộng hai chân. Sau thời gian dài bị con cự long của anh rút ra nhét vào, miệng hoa huyệt chưa kép vào, còn hơn mở. Thấy vậy, trong đầu Thiệu Hữu Nhật nảy ra ý nghĩ xấu xa.
Anh giữ chân cô, ngăn không cho cô khép lại. Sau đó anh lấy quả bóng bàn màu đen kia đặt trước miệng hoa huyệt nhét vào trong. Hoa huyệt chưa được thỏa mãn lập tức hút quả bóng vào trong. Giang Lệ chưa kịp phản ứng thì anh đã nhét vào rồi, đến khi phần to nhất của quả bóng bị kẹt lại ở miệng hoa huyệt.
“A...”
Miệng hoa huyệt của cô đạt đến mức chịu đựng giới hạn, da thịt bị kéo đến tàn nhẫn, đến cả môi âm hộ cũng muốn biến mất. Lối vào cửa hang hẹp bị mở rộng cực độ, chỉ có thể nhúc nhích từng tí một, khiến quả bóng khẽ rung. Bề mặt quả bóng bây giờ đều đẫm dâm thủy của cô, phản chiếu dưới ánh sáng vô cùng rực rỡ.
Đỏ và đen, mềm mại và cứng cáp, tươi tắn và ảm đạm.
Thiệu Hữu Nhật kẽ cười, chăm chú ngắm nhìn khung cảnh tương phản này, cảm thấy vô cùng đẹp đẽ.
“Anh Thiệu...đau...em đau quá...”
Cô giãy dụa, đấm vào ngực anh.
Anh giữ tay cô, nói: “Được rồi, tôi sẽ lấy ra giúp em.”
Anh cúi xuống nhìn, cả người ngây ngẩn. Trong lúc giãy dụa, quả bóng đen càng ngày càng bị hoa huyệt của cô hút vào trong. Bây giờ, phần thịt non mềm của cửa huyệt vẫn đang nhúc nhích, không ngừng muốn nuốt quả bóng vào.
Giang Lệ tất nhiên cũng cảm thận được quả bóng kia đang chuyển động đi vào trong cơ thể mình, sợ hãi tới biến sắc: “Anh Thiệu, anh lấy ra nhanh lên...”
Làn da của cô bây giờ không phải là dấu răng nữa.
Mỗi nơi anh chạm qua đều để lại dấu hôn đỏ tươi như dâu tây.
Cuối cùng anh cũng buông tha, đột ngột tiến vào phía sâu nhất của cô.
“A... Sâu, sâu quá...”
Thiệu Hữu Nhật biết cô đã động tình từ sớm, phía dưới dâm thủy chảy ra như con suối nhỏ. Chỉ là anh không nghĩ cô sẽ cầu xin anh tha thứ, hạ bộ cũng vì thế mà lớn lên.
Anh dùng sức chuyện động trong hoa huyệt của cô, khiến dâm thủy tuôn ra làm ướt phần lông của hai người. Mỗi lần anh tiến vào đều kèm theo âm thanh cơ thể nặng nề va chạm, hòa lẫn với tiếng dịch thể dính vào cơ thể.
Trong khoảng thời gian này, ngày nào cô cũng được anh dạy dỗ nên không còn là cô gái ngây thơ nữa. Cô dần dần đã học được cách phối hợp cùng anh để cả hai cùng hưng phấn. Cô cũng muốn anh thoải mái hơn.
Cô chủ động lắc mông, để hoa huyệt của mình xoay tròn, bao phủ lấy côn thịt của anh. Bên trong nơi sâu thẳm của cô dính sát với cây gậy, từng vòng từng vòng dùng sức đùa giỡn. Còn Thiệu Hữu Nhật thì phát ra tiếng rên vô cùng thoải mái, càng thêm phần hưng phấn.
Cô vặn vẹo cơ thể. Mỗi khi phần đầu nấm của côn thịt của anh chạm vào nơi mềm mại, sâu nhất trong cơ thể cô, cô đều cảm thấy như có dòng điện chạy qua, giống như đang ở trên mây.
Càng tích lũy nhiều khoái cảm, cô càng muốn lên đỉnh, không muốn chờ thêm nữa. Cô ôm cổ anh thì thầm: “Anh Thiệu, nhanh hơn chút nữa đi...”
Anh đầy nhanh tốc độ, lần lượt đâm sâu vào tử cung của cô. Cô phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, cả người cao trào đến run rẩy.
Cô cắn một phát vào cổ anh, hung hăng nghiến răng đến khi nếm được vị máu tanh mới dừng lại. Cô dùng đầu lưỡi liếm mút vết thương, nuốt máu của anh vào miệng.
Cô lại co rút tiểu huyệt của mình, kẹp chặt côn thịt của anh. Thiệu Hữu Nhật bị cô liếm vết thương thì vừa đau vừa ngứa, cuối cùng không nhịn được, gầm nhẹ một tiếng rồi phóng ra.
Anh rút côn thịt khỏi người cô. Giang Lệ vẫn duy trì tư thế mở rộng hai chân. Sau thời gian dài bị con cự long của anh rút ra nhét vào, miệng hoa huyệt chưa kép vào, còn hơn mở. Thấy vậy, trong đầu Thiệu Hữu Nhật nảy ra ý nghĩ xấu xa.
Anh giữ chân cô, ngăn không cho cô khép lại. Sau đó anh lấy quả bóng bàn màu đen kia đặt trước miệng hoa huyệt nhét vào trong. Hoa huyệt chưa được thỏa mãn lập tức hút quả bóng vào trong. Giang Lệ chưa kịp phản ứng thì anh đã nhét vào rồi, đến khi phần to nhất của quả bóng bị kẹt lại ở miệng hoa huyệt.
“A...”
Miệng hoa huyệt của cô đạt đến mức chịu đựng giới hạn, da thịt bị kéo đến tàn nhẫn, đến cả môi âm hộ cũng muốn biến mất. Lối vào cửa hang hẹp bị mở rộng cực độ, chỉ có thể nhúc nhích từng tí một, khiến quả bóng khẽ rung. Bề mặt quả bóng bây giờ đều đẫm dâm thủy của cô, phản chiếu dưới ánh sáng vô cùng rực rỡ.
Đỏ và đen, mềm mại và cứng cáp, tươi tắn và ảm đạm.
Thiệu Hữu Nhật kẽ cười, chăm chú ngắm nhìn khung cảnh tương phản này, cảm thấy vô cùng đẹp đẽ.
“Anh Thiệu...đau...em đau quá...”
Cô giãy dụa, đấm vào ngực anh.
Anh giữ tay cô, nói: “Được rồi, tôi sẽ lấy ra giúp em.”
Anh cúi xuống nhìn, cả người ngây ngẩn. Trong lúc giãy dụa, quả bóng đen càng ngày càng bị hoa huyệt của cô hút vào trong. Bây giờ, phần thịt non mềm của cửa huyệt vẫn đang nhúc nhích, không ngừng muốn nuốt quả bóng vào.
Giang Lệ tất nhiên cũng cảm thận được quả bóng kia đang chuyển động đi vào trong cơ thể mình, sợ hãi tới biến sắc: “Anh Thiệu, anh lấy ra nhanh lên...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.