Chương 35: Hồ Ly Trêu Ghẹo Thiếu Gia
Bắc Dã
27/11/2023
Dưới sự thúc đẩy nhanh chóng của anh, cô lại một lần nữa rơi vào tình cảnh mơ hồ, mất đi khả năng suy nghĩ, dường như nhìn thấy thế giới phồn hoa, lại đồng thời giống như rơi vào địa ngục.
Bộ phận nhạy cảm cọ xát lẫn nhau liên tục, cứng răng của anh san bằng hành lang của cô, màng nhầy ẩn dưới nếp gấp hết lần này đến lần khác.
tiếp xúc thân mật cùng với anh.
Cô không biết mình đã bị anh làm bao lâu, chỉ biết rằng sự kích thích mà anh mang lại gần như khiến cô ngất đi.
Anh nhéo lấy viên thịt của cô, nặng nề vân vê nó, khiến cô chợt tỉnh táo.
“A…”
Anh ra lệnh: “Cùng nhau!”
Anh tăng tốc độ, không ngừng nhấn vào chỗ nhạy cảm của cô, cơ thể cô run rẩy, rốt cuộc cùng anh leo lên đỉnh thiên đường.
Thiệu Hữu Nhật bắn xong nhưng lại không muốn rời khỏi cô. Anh nằm úp sấp trên người cô, vật kia vẫn còn trong cơ thể cô, hận không thể gắn bó với nhau mãi mãi.
Cô chê anh nặng, lại không đẩy anh ra, chỉ có thể nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, đợi anh ôm đủ cô rồi mới đi xuống.
Anh Thiệu ở bên tai cô nói: “Nhìn không ra em thật sự là có bản lĩnh lớn như vậy, phía dưới đã chặt chẽ còn biết hút. Tôi sắp chết ở trên người em rồi này.”
Cô thuận theo: “Em cũng biết em rất có bản lĩnh mà, có đều, còn thiếu tí xíu nữa là hoàn mỹ rồi.”
“Hửm?”
“Anh Thiệu, anh nên chải đầu make up để hợp với em.”
Thiệu Hữu Nhật bấm một cái ở eo cô: “Em chán sống đúng không?”
Cô vặn eo tránh né, không ngừng ré lên cười.
Anh Thiệu nhìn chằm chằm vào lớp make up của cô, cảm thấy cô trang điểm rất tốt, rõ ràng vẻ ngoài rất thuần khiết như vậy, bị cô chải chuốt trang điểm trở nên tươi sáng, động lòng người.
Thiệu Hữu Nhật cảm thấy dường như mình quấn lấy hai người, một người thì thuần khiết muốn chết, một người thì là yêu quái lẳng lơ mê hoặc lòng người.
Tính năng còn rất giỏi.
Anh Thiệu hỏi cô: “Em học trang điểm khi nào thế?”
"Mẹ em nói hồi còn học mẫu giáo em đã trộm son môi của mẹ để thoa rồi, có điều em nhớ là khi bố mẹ ly hôn, mẹ không có mang theo mỹ, tất cả đều bị em sử dụng để chơi. Lên cấp 2, ra ngoài thì em đã bắt đầu trang điểm rồi.”
Anh Thiệu thở dài: “Thảo nào em không được thầy cô thích.”
Giang Lệ âu sầu trong lòng, "Cô giáo chủ nhiệm cấp hai của em là một nữ giáo viên đã mãn kinh, cả lớp đều có thể nhìn ra cô ấy có phần thiên vị con trai. Nếu con trai phạm lỗi, nói vài ba câu thì đã không sao rồi, còn cô ấy đối với con gái thì soi mói bới móc đủ kiểu, ngay cả những việc nhỏ cũng có thể bị mắng cho chảy máu đầu.”
Cô trợn mắt lên, lại bắt đầu nịnh nọt anh: “Có điều bây giờ có anh Thiệu bao che cho em, ai cũng không dám mắng em đâu.”
Cô cười đắc thắng, nheo mắt tựa như một con hồ ly nhỏ.
Anh Thiệu xoa đầu cô: “Xem em biểu hiện thế nào.”
Bộ phận nhạy cảm cọ xát lẫn nhau liên tục, cứng răng của anh san bằng hành lang của cô, màng nhầy ẩn dưới nếp gấp hết lần này đến lần khác.
tiếp xúc thân mật cùng với anh.
Cô không biết mình đã bị anh làm bao lâu, chỉ biết rằng sự kích thích mà anh mang lại gần như khiến cô ngất đi.
Anh nhéo lấy viên thịt của cô, nặng nề vân vê nó, khiến cô chợt tỉnh táo.
“A…”
Anh ra lệnh: “Cùng nhau!”
Anh tăng tốc độ, không ngừng nhấn vào chỗ nhạy cảm của cô, cơ thể cô run rẩy, rốt cuộc cùng anh leo lên đỉnh thiên đường.
Thiệu Hữu Nhật bắn xong nhưng lại không muốn rời khỏi cô. Anh nằm úp sấp trên người cô, vật kia vẫn còn trong cơ thể cô, hận không thể gắn bó với nhau mãi mãi.
Cô chê anh nặng, lại không đẩy anh ra, chỉ có thể nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, đợi anh ôm đủ cô rồi mới đi xuống.
Anh Thiệu ở bên tai cô nói: “Nhìn không ra em thật sự là có bản lĩnh lớn như vậy, phía dưới đã chặt chẽ còn biết hút. Tôi sắp chết ở trên người em rồi này.”
Cô thuận theo: “Em cũng biết em rất có bản lĩnh mà, có đều, còn thiếu tí xíu nữa là hoàn mỹ rồi.”
“Hửm?”
“Anh Thiệu, anh nên chải đầu make up để hợp với em.”
Thiệu Hữu Nhật bấm một cái ở eo cô: “Em chán sống đúng không?”
Cô vặn eo tránh né, không ngừng ré lên cười.
Anh Thiệu nhìn chằm chằm vào lớp make up của cô, cảm thấy cô trang điểm rất tốt, rõ ràng vẻ ngoài rất thuần khiết như vậy, bị cô chải chuốt trang điểm trở nên tươi sáng, động lòng người.
Thiệu Hữu Nhật cảm thấy dường như mình quấn lấy hai người, một người thì thuần khiết muốn chết, một người thì là yêu quái lẳng lơ mê hoặc lòng người.
Tính năng còn rất giỏi.
Anh Thiệu hỏi cô: “Em học trang điểm khi nào thế?”
"Mẹ em nói hồi còn học mẫu giáo em đã trộm son môi của mẹ để thoa rồi, có điều em nhớ là khi bố mẹ ly hôn, mẹ không có mang theo mỹ, tất cả đều bị em sử dụng để chơi. Lên cấp 2, ra ngoài thì em đã bắt đầu trang điểm rồi.”
Anh Thiệu thở dài: “Thảo nào em không được thầy cô thích.”
Giang Lệ âu sầu trong lòng, "Cô giáo chủ nhiệm cấp hai của em là một nữ giáo viên đã mãn kinh, cả lớp đều có thể nhìn ra cô ấy có phần thiên vị con trai. Nếu con trai phạm lỗi, nói vài ba câu thì đã không sao rồi, còn cô ấy đối với con gái thì soi mói bới móc đủ kiểu, ngay cả những việc nhỏ cũng có thể bị mắng cho chảy máu đầu.”
Cô trợn mắt lên, lại bắt đầu nịnh nọt anh: “Có điều bây giờ có anh Thiệu bao che cho em, ai cũng không dám mắng em đâu.”
Cô cười đắc thắng, nheo mắt tựa như một con hồ ly nhỏ.
Anh Thiệu xoa đầu cô: “Xem em biểu hiện thế nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.