Chương 47: Khoá Chặt Rồi
Bắc Dã
28/11/2023
Thợ trang điểm Tống Điệp và Nhậm Thanh của tổ đạo cụ là một đôi người yêu, buổi tối tới siêu thị gần đó mua mấy túi trái cây, chuẩn bị mang lên núi ăn. Nhậm Thanh với Tống Điệp vừa vào thanh máy, ấn tầng thứ tám. Thang máy tới tầng thứ năm thì dừng lại, cửa vừa mở ra, Thiệu tổng xuất hiện.
Thiệu Hữu Nhật ấn lên tầng mười, Tống Điệp bắt đầu nghĩ, đó không phải là tầng của đạo diễn Giang sao? Nghĩ tới đây, cô không kìm nén được cười hiền: "Thiệu Tổng, ngài đây là đi tìm đạo diễn Giang sao? Chúng tôi có mua trái cây, ngài mang lên cho đạo diễn Giang nếm thử đi ạ."
Thiệu Hữu Nhật nhận lấy, gật đầu cười nhẹ: "Cảm ơn nhé."
Nhậm Thanh rời khỏi thang máy với Tống Điệp, trách mắng sự vô ý của cô ấy: "Giang đạo diễn của chúng ta còn đang muốn giấu giếm, Thiệu Tổng cũng không nói chính xác suy nghĩ của mình ra, em ngốc hả? Hỏi trực tiếp như vậy..."
Cô ấy nhíu mày, không cho là đúng mà đáp lời: "Em thấy vừa rồi Thiệu Tổng rất vui mà..."
Thiệu Hữu Nhật tiến vào phòng cô, nở nụ cười nói: "Hai người Nhậm Thanh mua trái cây, bảo tôi mang cho em. Có muốn ăn không?"
Cô vội quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh: "Hả? Vì sao họ bảo anh mang cho em?"
"Gặp trong thang máy."
"Anh, anh, mấy người..."
Thiệu Hữu Nhật liếc cô một cái: "Đã bảo em rồi, bọn họ đều biết rồi, em còn không tin."
Giang Lệ che mặt lại, lăn lộn trên giường: "Thôi rồi, xong rồi..."
Anh áp cô trên giường: "Không ăn thì làm nhé."
"Ài ài ài, ăn, em ăn, em ăn!"
"Vừa làm vừa ăn."
"..."
Sẽ sặc đấy!
"Vừa ăn vừa làm á, cũng không phải là không được..."
Giang Lệ để Thiệu Hữu Nhật đi tắm trước, còn cô đứng ở bồn rửa tay nghiêm túc rửa trái cây.
Thiệu Hữu Nhật cách một lớp cửa kính nói vọng ra: "Vì sao chỉ có tôi tắm còn em không tắm?"
"Aiyaya, em đợi một lát nữa rồi tắm."
Sau cánh cửa kính đều là tiếng nước chảy, trong phòng tắm là tiếng nước nóng ào ào đổ lên người anh rồi lại bắn tung tóe chảy xuống nền, từ khẽ hở của cánh cửa còn toát ra vài tia hơi nước. Hơi nước lan tỏa, ám vào tóc cô, tiến vào trong tay áo cô, khiến quanh người cô đều dần ướt sũng. Giang Lệ nghe tiếng nước vang vọng, ngay lập tức có thể tưởng tượng ra cơ bắp trên thân anh.
Truyện chỉ được đăng trên tru.ye.nhdx và dtr.uy.en, mọi web khác đều là ancap, qua web chính ủng hộ nhóm dịch
Bên ngoài phòng tắm là tiếng nước chảy chầm chậm xuống, anh nghe không rõ cho lắm, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được tiếng nho nhỏ, cô đang rửa cái gì? Hình như cô đang cầm một hộp dâu tây. Cách lớp cửa kính, anh chỉ có thể thấy loáng thoáng dáng vẻ co, lại cảm thấy trông hài hòa hết sức, dòng nước chảy êm dịu đó giống như cô, dâu tây vừa ngọt vừa mềm cũng giống cô.
Cô không thấy anh, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng của anh. Anh không thấy được cô, nhưng cũng có thể nhìn thấy cô/
Bầu không khí mập mờ ẩm ướt này khiến cô thấy buồn, muốn làm cái gì đó để phá bỏ cảm giác dinh dính.
"Thiệu tổng, anh thường xuyên đi huấn luyện tập thể với người trong công ty sao?"
"Không đâu."
Thiệu Hữu Nhật ấn lên tầng mười, Tống Điệp bắt đầu nghĩ, đó không phải là tầng của đạo diễn Giang sao? Nghĩ tới đây, cô không kìm nén được cười hiền: "Thiệu Tổng, ngài đây là đi tìm đạo diễn Giang sao? Chúng tôi có mua trái cây, ngài mang lên cho đạo diễn Giang nếm thử đi ạ."
Thiệu Hữu Nhật nhận lấy, gật đầu cười nhẹ: "Cảm ơn nhé."
Nhậm Thanh rời khỏi thang máy với Tống Điệp, trách mắng sự vô ý của cô ấy: "Giang đạo diễn của chúng ta còn đang muốn giấu giếm, Thiệu Tổng cũng không nói chính xác suy nghĩ của mình ra, em ngốc hả? Hỏi trực tiếp như vậy..."
Cô ấy nhíu mày, không cho là đúng mà đáp lời: "Em thấy vừa rồi Thiệu Tổng rất vui mà..."
Thiệu Hữu Nhật tiến vào phòng cô, nở nụ cười nói: "Hai người Nhậm Thanh mua trái cây, bảo tôi mang cho em. Có muốn ăn không?"
Cô vội quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh: "Hả? Vì sao họ bảo anh mang cho em?"
"Gặp trong thang máy."
"Anh, anh, mấy người..."
Thiệu Hữu Nhật liếc cô một cái: "Đã bảo em rồi, bọn họ đều biết rồi, em còn không tin."
Giang Lệ che mặt lại, lăn lộn trên giường: "Thôi rồi, xong rồi..."
Anh áp cô trên giường: "Không ăn thì làm nhé."
"Ài ài ài, ăn, em ăn, em ăn!"
"Vừa làm vừa ăn."
"..."
Sẽ sặc đấy!
"Vừa ăn vừa làm á, cũng không phải là không được..."
Giang Lệ để Thiệu Hữu Nhật đi tắm trước, còn cô đứng ở bồn rửa tay nghiêm túc rửa trái cây.
Thiệu Hữu Nhật cách một lớp cửa kính nói vọng ra: "Vì sao chỉ có tôi tắm còn em không tắm?"
"Aiyaya, em đợi một lát nữa rồi tắm."
Sau cánh cửa kính đều là tiếng nước chảy, trong phòng tắm là tiếng nước nóng ào ào đổ lên người anh rồi lại bắn tung tóe chảy xuống nền, từ khẽ hở của cánh cửa còn toát ra vài tia hơi nước. Hơi nước lan tỏa, ám vào tóc cô, tiến vào trong tay áo cô, khiến quanh người cô đều dần ướt sũng. Giang Lệ nghe tiếng nước vang vọng, ngay lập tức có thể tưởng tượng ra cơ bắp trên thân anh.
Truyện chỉ được đăng trên tru.ye.nhdx và dtr.uy.en, mọi web khác đều là ancap, qua web chính ủng hộ nhóm dịch
Bên ngoài phòng tắm là tiếng nước chảy chầm chậm xuống, anh nghe không rõ cho lắm, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được tiếng nho nhỏ, cô đang rửa cái gì? Hình như cô đang cầm một hộp dâu tây. Cách lớp cửa kính, anh chỉ có thể thấy loáng thoáng dáng vẻ co, lại cảm thấy trông hài hòa hết sức, dòng nước chảy êm dịu đó giống như cô, dâu tây vừa ngọt vừa mềm cũng giống cô.
Cô không thấy anh, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng của anh. Anh không thấy được cô, nhưng cũng có thể nhìn thấy cô/
Bầu không khí mập mờ ẩm ướt này khiến cô thấy buồn, muốn làm cái gì đó để phá bỏ cảm giác dinh dính.
"Thiệu tổng, anh thường xuyên đi huấn luyện tập thể với người trong công ty sao?"
"Không đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.