Chương 45: Không Thể Nói Ra
Bắc Dã
28/11/2023
Cô nghỉ ngơi một chút, sau đó cười khẽ nhận xét nói: “Một cái giống như kẹo đường, một cái giống như kẹo nổ.”
Anh Thiệu hỏi: “Vậy em thích cái nào?”
“Kẹo
đường.”
Anh Thiệu không chút do dự véo lên hạt đậu
đỏ một cái.
“A...”Truyện chỉ được đăng trên tru.ye.nhdx và dtr.uy.en, mọi web khác đều là ancap, qua web chính ủng hộ nhóm dịch
Cô biết tâm tư của anh vẫn luôn xấu xa như
vậy!
“Hu hu... Anh Thiệu...”
Anh cuối cùng cũng bắt đầu bữa tiệc của
mình, xông tới va chạm theo ý thích.
...
Cô mệt mỏi ngồi phịch trên giường, không
nhúc nhích.
Cô đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhìn về
phía anh: “Anh Thiệu, không có thuốc...”
Thiệu Hữu Nhật giật mình, chợt nhớ đến cô
và Nhan Ngôn bắt tay liên tục làm phản, cùng nhau khinh bỉ dáng vẻ của anh. Anh
thân mật hôn lên trán cô, hỏi: “Không phải em rất thích trẻ con à?”
Cô nhất thời cứng họng. Chủ đề này thật sự
rất lỗi thời.
Cô không biết anh Thiệu có suy nghĩ gì,
nên cũng không dám tùy tiện trả lời, ngay lập tức nhảy sang vấn đề khác.
Cô câu dẫn đầu ngón tay anh, thấp giọng
nói: “Anh Thiệu, anh mua thuốc giúp em được không...”
Anh đột nhiên thu tay lại, nắm lấy bàn tay
nhỏ bé của cô, siết cô phát đau.
Cô không dám động đậy chút nào, chờ anh
thả tay ra.
Thiệu Hữu Nhật nhìn cô, không nói lời nào,
cô cúi đầu, cũng không nói gì.
Anh thả tay ra, hít sâu một hơi rồi mới
nói: “Em nghỉ ngơi trước đi, để anh đi mua.”
Giang Lệ uống thuốc xong, lộn nhào bên mép
chăn, chui vào chuẩn bị đi ngủ, quay lưng về phía anh Thiệu.
Anh nhìn gáy của cô, không hiểu sao lại
cảm thấy buồn phiền.
Anh ôm chặt lấy cơ thể của cô, giống như
vừa nãy xiết lấy tay cô, khiến cô cảm nhận được sự đau đớn.
Những nghi hoặc và dục vọng không thể nói
ra, giam giữ chặt chẽ người kia trong bóng tối, chỉ có thể dựa vào những ràng
buộc để bày tỏ tình yêu.
Nguyên nhân chính là cảm giác cách xa ngàn
dặm, nên mới phải cùng nhau gắn liền sống chết.
Sáng sớm ra, cô đã thúc giục anh về phòng, tránh để bị người khác nhìn thấy. Anh Thiệu không khỏi thở dài: "Hầy, mọi người đã biết từ sớm rồi."
Cô không tin: "Rõ ràng là em giấu giếm rất kỹ mà, anh nhanh lên đi nào..."
Trước đây, anh thường thường tới tham ban, bây giờ cứ tìm tới nơi này, giấu được mới là tài. Giang Lệ tới trường quay muộn hơn bình thường một chút, chột dạ xem xét mọi người, thấy sắc mặt họ vẫn như thường mới yên lòng.
Chỉ là vừa tới thời gian nghỉ ngơi, xung quanh cô chỉ còn lại Thiệu Hữu Nhật. Anh liếc một cái, bọn họ đều ngầm hiểu mà để phòng nghỉ lại cho cả hai.
Thiệu Hữu Nhật áp cô lên kính trang điểm mà hôn, cô từ từ nhắm hai mắt lại, chìm đắm vào trong hành động thân mật mà bản thân rất thích.
Nhan Ngôn ló cái đầu ra từ góc tường vui vẻ nhìn hai người họ hôn nhau. Cô bé lén lấy điện thoại ra, tách tách chụp không ngừng.
Anh Thiệu nhìn vào gương một cái, anh đã sớm phát hiện đứa nhỏ này, nhưng lười để ý, cứ mặc cô bé chụp. Đợi anh hôn xong rồi mới xoay người, hướng về phía chân tường nói: "Xem đủ rồi thì ra đây đi."
Giang Lệ ngạc nhiên cũng nhìn về phía chân tường, chỉ thấy cái đầu nho nhỏ của Nhan Ngôn ló ra một chút một chút một, gương mặt của cô lúc này đã ửng đỏ rồi. Anh thế mà lại hôn cô trước mặt trẻ con sao, còn không nói với cô!
Nhan Ngôn cũng biết lén nhìn người lớn hôn nhau không phải là chuyện gì tốt, đành cúi đầu chờ nghe mắng. Thiệu Hữu Nhật hỏi Nhan Ngôn: "Điện thoại đâu?"
Nhan Ngôn nghĩ rằng chú Thiệu muốn xóa ảnh chụp, không tình nguyện mà đưa điện thoại ra.
Anh Thiệu hỏi: “Vậy em thích cái nào?”
“Kẹo
đường.”
Anh Thiệu không chút do dự véo lên hạt đậu
đỏ một cái.
“A...”Truyện chỉ được đăng trên tru.ye.nhdx và dtr.uy.en, mọi web khác đều là ancap, qua web chính ủng hộ nhóm dịch
Cô biết tâm tư của anh vẫn luôn xấu xa như
vậy!
“Hu hu... Anh Thiệu...”
Anh cuối cùng cũng bắt đầu bữa tiệc của
mình, xông tới va chạm theo ý thích.
...
Cô mệt mỏi ngồi phịch trên giường, không
nhúc nhích.
Cô đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhìn về
phía anh: “Anh Thiệu, không có thuốc...”
Thiệu Hữu Nhật giật mình, chợt nhớ đến cô
và Nhan Ngôn bắt tay liên tục làm phản, cùng nhau khinh bỉ dáng vẻ của anh. Anh
thân mật hôn lên trán cô, hỏi: “Không phải em rất thích trẻ con à?”
Cô nhất thời cứng họng. Chủ đề này thật sự
rất lỗi thời.
Cô không biết anh Thiệu có suy nghĩ gì,
nên cũng không dám tùy tiện trả lời, ngay lập tức nhảy sang vấn đề khác.
Cô câu dẫn đầu ngón tay anh, thấp giọng
nói: “Anh Thiệu, anh mua thuốc giúp em được không...”
Anh đột nhiên thu tay lại, nắm lấy bàn tay
nhỏ bé của cô, siết cô phát đau.
Cô không dám động đậy chút nào, chờ anh
thả tay ra.
Thiệu Hữu Nhật nhìn cô, không nói lời nào,
cô cúi đầu, cũng không nói gì.
Anh thả tay ra, hít sâu một hơi rồi mới
nói: “Em nghỉ ngơi trước đi, để anh đi mua.”
Giang Lệ uống thuốc xong, lộn nhào bên mép
chăn, chui vào chuẩn bị đi ngủ, quay lưng về phía anh Thiệu.
Anh nhìn gáy của cô, không hiểu sao lại
cảm thấy buồn phiền.
Anh ôm chặt lấy cơ thể của cô, giống như
vừa nãy xiết lấy tay cô, khiến cô cảm nhận được sự đau đớn.
Những nghi hoặc và dục vọng không thể nói
ra, giam giữ chặt chẽ người kia trong bóng tối, chỉ có thể dựa vào những ràng
buộc để bày tỏ tình yêu.
Nguyên nhân chính là cảm giác cách xa ngàn
dặm, nên mới phải cùng nhau gắn liền sống chết.
Sáng sớm ra, cô đã thúc giục anh về phòng, tránh để bị người khác nhìn thấy. Anh Thiệu không khỏi thở dài: "Hầy, mọi người đã biết từ sớm rồi."
Cô không tin: "Rõ ràng là em giấu giếm rất kỹ mà, anh nhanh lên đi nào..."
Trước đây, anh thường thường tới tham ban, bây giờ cứ tìm tới nơi này, giấu được mới là tài. Giang Lệ tới trường quay muộn hơn bình thường một chút, chột dạ xem xét mọi người, thấy sắc mặt họ vẫn như thường mới yên lòng.
Chỉ là vừa tới thời gian nghỉ ngơi, xung quanh cô chỉ còn lại Thiệu Hữu Nhật. Anh liếc một cái, bọn họ đều ngầm hiểu mà để phòng nghỉ lại cho cả hai.
Thiệu Hữu Nhật áp cô lên kính trang điểm mà hôn, cô từ từ nhắm hai mắt lại, chìm đắm vào trong hành động thân mật mà bản thân rất thích.
Nhan Ngôn ló cái đầu ra từ góc tường vui vẻ nhìn hai người họ hôn nhau. Cô bé lén lấy điện thoại ra, tách tách chụp không ngừng.
Anh Thiệu nhìn vào gương một cái, anh đã sớm phát hiện đứa nhỏ này, nhưng lười để ý, cứ mặc cô bé chụp. Đợi anh hôn xong rồi mới xoay người, hướng về phía chân tường nói: "Xem đủ rồi thì ra đây đi."
Giang Lệ ngạc nhiên cũng nhìn về phía chân tường, chỉ thấy cái đầu nho nhỏ của Nhan Ngôn ló ra một chút một chút một, gương mặt của cô lúc này đã ửng đỏ rồi. Anh thế mà lại hôn cô trước mặt trẻ con sao, còn không nói với cô!
Nhan Ngôn cũng biết lén nhìn người lớn hôn nhau không phải là chuyện gì tốt, đành cúi đầu chờ nghe mắng. Thiệu Hữu Nhật hỏi Nhan Ngôn: "Điện thoại đâu?"
Nhan Ngôn nghĩ rằng chú Thiệu muốn xóa ảnh chụp, không tình nguyện mà đưa điện thoại ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.