Chương 1: Năm Mới Vui Vẻ (1)
Bắc Dã
21/11/2023
Nhóm Dịch: Hamster
Giang Lệ gặp được anh Thiệu vào đêm giao thừa.
Tiếng nhạc lả lướt triền miên, vô số ánh đèn rực rỡ phản chiếu lòng người.
Giang Lệ chán chường nằm dài trên quầy bar, ngáp một hơi dài lấy tinh thần.
Có người từng nói rằng nếu ngủ vào đêm giao thừa thì nguyện vọng sẽ không thể trở thành sự thật.
Cô độc thân lâu rồi, giờ ngay cả trong cơn say vẫn luôn mong muốn năm sau có thể yêu đương.
Anh Thiệu ngồi một mình trong góc. Anh mang một nét đẹp góc cạnh nhưng đi kèm với đó là dáng vẻ người sống chớ gần, quả nhiên là một vị ngọc diện sát thần, ngay cả xung quanh anh cũng quạnh quẽ hơn chỗ khác.
Giang Lệ quyết định đổi chỗ ngồi khác thoải mái hơn, cô lảo đảo đến khu sofa nhưng chỉ có không gian xung quanh anh Thiệu rộng rãi được chút.
Người đó kẹp một điếu thuốc, cúi người gõ nhẹ để gạt bỏ tàn thuốc.
Trước giờ cô không thích đàn ông hút thuốc nhưng khoảnh khắc ấy cô lại cảm thấy ngay cả dáng vẻ gạt tàn thuốc cũng rất đẹp trai.
Ngay mười giây trước khi tiếng chuông báo năm mới vang lên, cô quyết định sửa lại nguyện vọng năm mới, cô muốn người yêu tương lai là người trước mặt đây.
Trong nháy mắt tiếng chuông vang lên, cô ngã trong lòng anh Thiệu.
Với tính cách của anh Thiệu, lẽ ra anh nên vứt cái cục nợ này ra xa nhưng trước khi anh kịp làm gì người ta lại nhìn anh cười tươi rói rồi nói: “Năm mới vui vẻ.”
Năm mới đến là lúc người người cười đùa vui vẻ, anh cũng không muốn trở thành người phá hoại khung cảnh ấy nên chỉ đành thờ ơ đáp lời: “Năm mới vui vẻ.”
Cô vẫn duy trì nụ cười trên môi, đôi mắt long lanh, cô hỏi: “Anh là ai thế?”
Đáng lẽ đây phải là câu anh hỏi cô nhưng lại để cô cướp lời trước.
Mắt anh rủ xuống, anh bắt đầu cảm thấy hứng thú, vừa cười vừa nói: “Thiệu Hữu Nhật.”
Cô lại nói sát bên tai anh: “Hữu nào, Nhật nào vậy?”
Anh kéo tay cô qua rồi viết vào lòng bàn tay ấy.
Quán bar bắt đầu phát bản nhạc “Auld Lang Syne” nồng nàn như thế nhưng trong một góc nào đó lại có người đang tiến hành giao dịch tiền sắc.
Anh kề sát tai cô, thấp giọng nói: “Sáu trăm triệu?”
Cô sửng sốt, sau đó quan sát tỉ mỉ anh một lượt mới biết anh không phải người phù hợp để yêu đương.
Giang Lệ gặp được anh Thiệu vào đêm giao thừa.
Tiếng nhạc lả lướt triền miên, vô số ánh đèn rực rỡ phản chiếu lòng người.
Giang Lệ chán chường nằm dài trên quầy bar, ngáp một hơi dài lấy tinh thần.
Có người từng nói rằng nếu ngủ vào đêm giao thừa thì nguyện vọng sẽ không thể trở thành sự thật.
Cô độc thân lâu rồi, giờ ngay cả trong cơn say vẫn luôn mong muốn năm sau có thể yêu đương.
Anh Thiệu ngồi một mình trong góc. Anh mang một nét đẹp góc cạnh nhưng đi kèm với đó là dáng vẻ người sống chớ gần, quả nhiên là một vị ngọc diện sát thần, ngay cả xung quanh anh cũng quạnh quẽ hơn chỗ khác.
Giang Lệ quyết định đổi chỗ ngồi khác thoải mái hơn, cô lảo đảo đến khu sofa nhưng chỉ có không gian xung quanh anh Thiệu rộng rãi được chút.
Người đó kẹp một điếu thuốc, cúi người gõ nhẹ để gạt bỏ tàn thuốc.
Trước giờ cô không thích đàn ông hút thuốc nhưng khoảnh khắc ấy cô lại cảm thấy ngay cả dáng vẻ gạt tàn thuốc cũng rất đẹp trai.
Ngay mười giây trước khi tiếng chuông báo năm mới vang lên, cô quyết định sửa lại nguyện vọng năm mới, cô muốn người yêu tương lai là người trước mặt đây.
Trong nháy mắt tiếng chuông vang lên, cô ngã trong lòng anh Thiệu.
Với tính cách của anh Thiệu, lẽ ra anh nên vứt cái cục nợ này ra xa nhưng trước khi anh kịp làm gì người ta lại nhìn anh cười tươi rói rồi nói: “Năm mới vui vẻ.”
Năm mới đến là lúc người người cười đùa vui vẻ, anh cũng không muốn trở thành người phá hoại khung cảnh ấy nên chỉ đành thờ ơ đáp lời: “Năm mới vui vẻ.”
Cô vẫn duy trì nụ cười trên môi, đôi mắt long lanh, cô hỏi: “Anh là ai thế?”
Đáng lẽ đây phải là câu anh hỏi cô nhưng lại để cô cướp lời trước.
Mắt anh rủ xuống, anh bắt đầu cảm thấy hứng thú, vừa cười vừa nói: “Thiệu Hữu Nhật.”
Cô lại nói sát bên tai anh: “Hữu nào, Nhật nào vậy?”
Anh kéo tay cô qua rồi viết vào lòng bàn tay ấy.
Quán bar bắt đầu phát bản nhạc “Auld Lang Syne” nồng nàn như thế nhưng trong một góc nào đó lại có người đang tiến hành giao dịch tiền sắc.
Anh kề sát tai cô, thấp giọng nói: “Sáu trăm triệu?”
Cô sửng sốt, sau đó quan sát tỉ mỉ anh một lượt mới biết anh không phải người phù hợp để yêu đương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.