Chương 58: Nụ hôn và chia ly
Mymyyouray (Chuối)
01/08/2017
Ráng chiều tôi trở về phòng của mình để thu dọn đồ đạc, lúc này tôi có
nhờ Jin giúp một tay, thật ra tôi không có nhiều đồ, chỉ vỏn vẹn vài bộ
quần áo mà tôi được Yui tặng thôi. Khi trở về “Real Life” (Từ bây giờ
thế giới thật mình sẽ gọi là Real Life nhé ) thì mọi thứ sẽ biến mất nên những gì không cần thiết tôi sẽ để lại.
Mở toan cánh cửa sổ kia ra, ánh sáng từ mặt trăng dần len lỏi vào căn phòng ngột ngạt của tôi. Trèo lên thành cửa sổ và ngắm nhìn ánh trăng.
Đêm nay trăng thật đẹp và sáng, tôi đã chuẩn bị hết tinh thần cho ngày mai, bây giờ chỉ còn trông mong vào vận khí của tôi thôi.
Chín cái đuôi dần hiện ra, phe phẩy nhẹ nhàng khuấy động bụi xung quanh, ánh sáng xanh trắng từ đuôi dần xuất hiện, bắt chép một chân, cảm nhận một luồng khí tự nhiên, thuần khiết nhất dần chạy vào cơ thể mình, nó len lỏi vào các tĩnh mạch, từng mạch máu, tế bào của tôi làm tôi sảng khoái mà khẽ thở dài.
Jin từ sau tôi bay đến, cũng ngồi song song với tôi, nó khẽ thì thầm: “Ngày mai là bắt đầu cuộc sống mới rồi nhỉ…”
“Không phải bắt đầu, là tiếp tục”- Tôi sửa lại, khẽ mỉm cười, hai chân tôi đưa qua đưa lại trên thành cửa sổ. Khi cảm nhận ánh sáng của mặt trăng dần tối lại và không còn nguồn năng lượng tự nhiên nữa, tôi liền thu lại chín cái đuôi của mình. Cảm nhận được sợi dây chuyền nặng hơn, tôi vươn tay khẽ gẩy nó, mày có lẽ đã ăn no rồi nhỉ…
Nhưng rồi tôi bỗng nghe được có âm thanh sột xoạt của tiếng bước chân, nhẹ đến nổi tôi là hồ ly có thính giác siêu nhạy cũng phải nhíu mày nghe cho rõ.
Quả nhiên, một lúc sau tôi thấy Stukito từ trong một góc khuất đi ra, anh đứng phía dưới, ngước lên nhìn tôi.
Dưới ánh trăng, làn da của anh trông càng trắng xanh hơn, nhưng đôi mắt hổ phách kia như có thể nhìn xuyên thấu cả trái tim tôi.
Ở phòng chung, quả cầu phép thuật với số nước màu xanh ít ỏi bỗng chốc tăng vọt lên đến hơn nửa bình. Zeus nhìn cái quả cầu mà mỉm cười tươi rói. Lão thầm nghĩ con bé này quả nhiên là tài giỏi, Yui là người đến trước mà vẫn không thể làm cho cái bình tăng nhanh như thế này mà con bé này trong một lần là làm nó gần đầy rồi.
Thật là uổng khi nó không thể ở đây phụ giúp Yui, nếu có nó thì có lẽ tốc độ nhanh hơn…
Stukito ngồi cạnh tôi, cả hai cơ thể ngồi gần nhau, tôi có thể nghe thấy nhịp tim của cả hai đang đập cùng với nhau, khẽ căng thẳng mà hai tay tôi nắm chặt, lỗ tay đỏ lên lúc nào không biết.
Stukito chỉ im lặng nhìn lên ánh trăng kia, tôi khẽ quay sang nhìn anh mà ngẩn người.
Người đàn ông này quả thật rất đẹp trai, ở anh toát lên sự thanh khiết mà lạnh lùng trong trẻo, tựa như mặt trăng kia…
Mãi ngắm anh đến si mê mà tôi không phát hiện được tay tôi đã bị anh nắm chặt từ lúc nào. Anh khẽ nói: “Ngày mai cô đi rồi phải không?”
“Phải…”- Tôi thở ra một câu, giọng buồn buồn, tôi nghĩ là anh sẽ không quan tâm về sự hiện diện của tôi đâu, dù gì thì tôi với anh cũng đâu có liên hệ gì với nhau cho cam?
“Akari, cô cảm thấy trăng đêm nay như thế nào?”
“Trong sáng, nhẹ nhàng và rất đẹp, hình như hôm nay trăng sáng hơn mọi lần.”
“Cô biết không”- Anh nói-“ Khi tôi còn là một vị thần mặt trăng kia, thời gian bình thường của tôi chỉ là ngẩn người nhìn lên mặt trăng, anh chút bánh cổ truyền, khá nhàm chán…”
“Cho tới khi anh gặp Hikari..?”- Tôi khẽ hỏi
“Phải. Nhưng đối với em ấy, tôi chỉ thích, không có cảm giác yêu. Em ấy là của Takeru, tôi không thể giành người con gái mà em trai tôi yêu được.”
Không gian bỗng chốc tĩnh lặng lạ thường, nhìn ánh trăng đến mỏi cổ, tôi liền nhìn xuống cái đầu gối của mình có vài miếng urgo còn mới, tay chân tôi từ khi đến đây không hề còn lành lặn được nữa, mỗi ngày không phải vết thương này thì là vết thương khác, thật là mệt mỏi.
“Nhưng cô thì khác…”- Một lúc sau anh mới nói, rồi anh quay sang nhìn tôi, một tay anh vươn ra nắm lấy mái tóc dài của tôi mà thủ thỉ-“Tôi có cảm giác cô khác với Hikari, từ khi tôi gặp tôi lần đầu…”
Rồi không đợi tôi trả lời thì đã cảm nhận được hơi thở thơm mát kia gần ngay trước mắt.
---
Dưới màn đêm tĩnh lặng được ánh sáng mặt trăng bao trọn chỉ thấy người con trai với dung nhan tuyệt thế kia đang ôm người con gái thật chặt.
Một tay anh kiềm đầu Akari lại, một tay thì để ngang eo Akari.
Môi hai người giao nhau, nhẹ nhàng mềm mại. Akari mở to mắt không tin nhìn Stukito, không ngờ anh, một người trầm tĩnh kiềm chế tốt lại làm việc này.
Không giống như nụ hôn ngông cuồng của Loki, nụ hôn của Stukito lại như một con chuồn chuồn lướt nước, lúc đầu dẫn dắt người ta vào trong mê cung dụ hoặc của nó, vẫy vùng không thể thoát ra…
Mùi thơm của trà xanh từ miệng anh tỏa ra làm Akari ngây ngất, bất giác, cô nhắm mắt lại, một tay đặt ngay hông anh. Cô như bị mê hoặc bởi sự dụ hoặc kia mà không còn nghĩ được gì nữa.
Cảm nhận được sự không phòng bị của Akari, lúc này Stukito khẽ mở mắt, torng đôi mắt kia là sự giảo hoạt khó có thể thấy, anh vội ngậm lấy môi cô, tại nơi đó trằn trọc mút vào làm Akari khẽ run một cái, anh cậy môi cô ra, vươn đầu lưỡi thơm mát kia vào khoang miệng ngọt ngào mơ ước kia.
Akari run lên từng đợt, tay ôm ngay hông anh cũng lỏng đi,người cô nhũn đi không còn sức lực mà khống chế,anh ôm cô quá chặt,cơ thể hai người nóng bỏng mà dựa sát vào nhau, dù cho cô có cựa quậy như thế nào thì ma trảo kia như đánh tan sự bài xích của cô.Khi cảm nhận được vị ngọt kia.
Stukito như con quái thú bị phá xích, anh ghìm chặt Akari không để cô vùng vẫy, tay anh ghìm chặt cố định đầu cô, lưỡi anh như con rắn nhỏ trằn trọc khám phá nơi thơm mát kia.
Khá lâu, khi cả hai người đều đã thấm mệt, anh mới buông cô ra, từ phía nơi giao nhau là một sợi tơ bạc nhỏ nhắn làm anh nóng rựa cả người.
Akari thở hổn hển, vội giữ chặt tay anh vì sợ ngồi không vững. Cô thầm suy nghĩ, chết tiệt, may mà trước khi Stukito lên đây thì cô đã đuổi Jin đi, tránh làm cả hai ngượng ngùng. Không ngờ lại tạo điều kiện cho người này làm loạn.
Nhớ đến nụ hôn nóng bỏng đó, Akari đỏ mặt, cô thật khốn nạn, tại sao lại đồng ý trầm luân cùng anh chứ…
Có đôi khi con người ta dù cho có kiềm chế cỡ nào thì khi gặp sự thổ lộ lay động lòng người đó cũng không kiềm nổi lòng mà đắm mình vào nó. Phút chốc, sự tội lỗi trong lòng lại tăng lên, Akari nhớ đến khuôn mặt Syaoran, bỗng cảm thấy nụ hôn lúc nãy thật vô nghĩa, cô nghĩ, cô sẽ xem nụ hôn này như lời chia tay của Stukito, cô không muốn lại một lần nữa phản bội Syaoran.
Akari cảm thấy người mình thật dơ bẩn.
Thế là cô liền đuổi Stukito đi, anh nghĩ có lẽ vì cô ngại ngùng nên muốn anh tránh xa, nghĩ thế, anh liền mỉm cười chờ đợi nhìn cô hỏi: “Em sẽ không đi nữa chứ?”
Akari không trả lời, nhìn anh khó xử. Đôi mắt đầy mệt mỏi và bất lực, đó là câu trả lời đơn giản nhất mà không cần phải nói thành lời.Quả nhiên, chẳng mấy chốc ánh sáng torng mắt Stukito dần tắt đi, anh nở một nụ cười mỉa mai, lạnh lùng nhìn cô, anh nói: “Thì ra, cho dù anh có làm gì cho em thì em cũng sẽ không ở lại!”
Rồi anh quay lưng, bước thẳng không quay đầu lại, chỉ để lại Akari với cả tấm lưng nhỏ nhắn khẽ run rẩy torng sương gió.
Một giọt, hai giọt nước rơi trên nền đất, Akari ngồi thụp xuống khóc rống lên, cô chùi nước mắt, nhưng càng lau thì nước mắt lại càng chảy mạnh hơn. Cô không muốn phản bội Syaoran, không muốn, cô sẽ không ở lại, vì cô biết, cô gần như đã động tâm với bọn họ rồi…
Thà ra đi, còn hơn ở lại mà tâm không yên…
Nhưng Akari không biết, giây phút Stukito quay đi, trên môi anh liền xuất hiện nụ cười thỏa mãn, anh chính là muốn Akari trở về, không muốn cô vướng bận nơi này.
Akari ở đây quá nguy hiểm, vì anh biết, sắp tới, sẽ có một thảm họa xảy ra làm nơi này không còn yên bình nữa… Thà để cô đi, để cô an toàn, sau khi mọi chuyện kết thúc, anh sẽ cùng Takeru đi tìm cô, và lúc đó anh sẽ nhốt cô bên mình mãi mãi…
----
----
Buổi sáng, đúng như hẹn, Akari ôm Jin ngồi trong phòng của mình chờ đợi thời khắc định mệnh kia.
Kim đồng hồ trên tường kêu “Tíc tắc” liên hồi, cứ mỗi lần kim đồng hồ kia kêu một tiếng là tim cô lại đau một lần, cô siết chặt Jin, cảm giác này giống hệt như ngày cô tự sát trước cửa nhà Asahina, chỉ khác là lúc này có một cảm xúc không nỡ khó nói thành lời.
Jin ôm chặt Akari, nói: “Không sao đâu, mọi thứ sẽ qua nhanh thôi…”
Khi đồng hồ điểm mười giờ sáng, Akari nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, từ miệng cô vẽ lên một đường vòng cung rõ rệt, nước mắt, chảy xuống thấm ướt đôi má hồng hào kia.
-----
[ĐOÀNG!!!]
Một tiếng động to lớn vang lên làm ngôi trường rung lắc lợi hại, cái dĩa trên tay Yui rơi xuống tạo nên một âm thanh chói tai, mảnh vỡ kia tung tóe khắp nơi, cứa lên chân Yui, nhưng cô dường như không cảm thấy đau, vì lúc này cô chợt hoảng sợ khi thấy khói bốc lên từ phía khu nhà ở của Akari…
Khuôn mặt hoảng sợ của mọi người torng nhà ăn làm đau mắt Yui, nhìn biểu cảm không thể tin của Loki, tất cả mọi người liền lờ mờ có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, nhưng họ không dám chắc.
Giống như ngày đó, khi mọi người chạy đến nơi, khu nhà nghỉ chỉ còn trơ lại đống hoang tàn.
Yui té ra nền cát, mắt trừng lớn, nước mắt như trân châu rơi xuống đất khi nhìn một màn khói bụi mù mịt, cô hoảng loạn hét lên
“Akari!! Akari!!! Ai đó mau cứu cô ấy, Akari còn ở trong đó!!”
Nhưng không đợi cô nói xong, Takeru đã nhào ra đó, đào xới lên, đôi mắt anh ngây dậy điên cuồng đẩy gạch đá hỗn loạn ra. Anh hoảng hốt, như người điên mà rên rỉ gọi tên Akari “Akari.. em sẽ không xảy ra chuyện gì.. sẽ không..”
Thái độ đó làm tất cả mọi người ở đây ngây dại, nhìn bộ dáng tê tâm liệt phế của Yui hay dáng vẻ điên dại của Takeru, không ai kiềm được nước mắt.
Apollon một bộ dạng nghiêm túc, đây là lần đầu tiên anh đanh mặt, nghiến chặt răng nhìn đống hỗn độn này, nó làm anh nhớ đến ngày mà Cassandra chết, nó đâm khoét trái tim anh, giết chết anh từng phút từng giây…
Hades khẽ nhìn Stukito, thấy được sự trấn an trong đôi mắt anh, Hades liền tiến đến,cùng với Balder lúc này đang lo lắng hỏi han Yui đỡ lấy cô trên nền đất đứng dậy, để cô dựa vào người mình và chờ đợi Stukito ra tay…
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của mọi người, bộ dáng của Loki và Stukito là lạnh nhạt hơn tất cả, họ chỉ im lặng, đứng nhìn đám đất cát mà ngẩn người, bụi bay mù mịt vẫn không che đi sự ngơ ngác của Loki và Stukito.
Thì ra, cô ấy vẫn lựa chọn phải đi, thì ra, cô ấy không muốn ở lại.
Stukito im lặng lại gần Stukito, nắm chặt cổ áo anh mà quăng sang một bên, nhìn Takeru nước mắt vươn đầy, anh bảo
“Em tỉnh táo lại đi, cô ấy chưa chết đâu”
Lời của Stukito làm Takeru đang ngơ ngác bỗng mở mắt không thể tin nhìn anh, biết được sự lo lắng của Takeru, anh lại nói
“Cô ấy nghĩ rằng tạo ra một vụ nổ là có thể làm mọi người nghĩ rằng cô ấy đã chết.Sự thật là Akari đã trở về thế giới của mình rồi.”
Nghe Stukito nói, Takeru lúc này chợt hiểu ra, đúng rồi, Akari thì làm sao mà có chuyện gì xảy ra được. Con bé đó gặp những chuyện còn tàn nhẫn hơn mà vẫn sống được thì làm sao một vụ nổ nhỏ này có thể gây tổn hại đến cô ấy?
Huống hồ… Akari có phép thuật…
Nghĩ thế, lòng anh liền bình tĩnh lại, anh chùi nước mắt, đứng dậy nhìn chằm chằm đống đổ nát này mà nghiến răng nghĩ
[Akari, em dám làm như thế này, một khi anh có thể thoát ra khỏi đây, anh nhất định sẽ đi tìm em, đến lúc đó …. Anh sẽ không để em thoát khỏi anh lần nữa…]
Chỉ có Loki, trong lúc mọi người đều đang theo đuổi suy nghĩ của riêng mình thì anh khẽ nhích mình núp sau lưng Thor, đứng một bên, trao đổi ánh mắt với Balder, chỉ thấy Balder nở nụ cười giễu cợt nhìn mình, Loki mặc kệ đôi mắt đó, anh vươn tay, lấy trong túi quần của mình ra một cái nhẫn nhỏ xíu với viên kim cương màu đỏ lúc này đang nhấp nháy từng đợt ánh sáng nhẹ nhàng, Loki khẽ nhếch môi, nụ cười đểu vốn có của anh liền xuất hiện.
Cái nhẫn này nối với tim của Akari, lúc cô nằm trong y tế là anh đã lén trích máu của cô mà nhỏ vào, bây giờ chỉ còn nó còn đập thì anh vẫn có lý do tin rằng cô còn sống.
[Haha…Em đã muốn thoát khỏi tôi như vậy thì tôi nhất định sẽ không để em thực hiện được ý đồ… mèo con, em là của tôi, cho dù tôi có nhốt em vĩnh viễn thì cũng sẽ không để em rời khỏi tay tôi…]
Mắt anh lóe lên thứ ánh sáng sắc bén như con thú săn mồi đẫm máu, khuôn mặt yêu nghiệt kia liền bị che bởi mái tóc dài, nhưng ít ai biết, trong tim Loki đang dần lập nên một kế hoạch…
---
Ngày đó, Akari để lại rất nhiều quà ở phòng của Zeus, lão triệu tập mọi người, dùng lời nói sướt mướt cốt làm lay động tâm trí họ, nhưng ai cũng biết đây là vở kịch do cả hai người bày ra nên ai cũng khinh bỉ Zeus, khinh bỉ thì khinh bỉ vậy thôi, nhưng quà là của Akari,có kẻ ngu mới không lấy.
Mấy bức thư Akari để lại đều rất sến súa cảm động, đại loại cô đã quá mệt mỏi rồi, giải thoát cho Hikari xong cô cũng không thiết sống nữa, chúc mọi người ở lại mạnh giỏi bla bla bla.
Sau đó, trong thùng rác của trường, học sinh của các lớp luôn thấy những tờ giấy bị vò nát nằm ngổn ngang trong đó…
Mở toan cánh cửa sổ kia ra, ánh sáng từ mặt trăng dần len lỏi vào căn phòng ngột ngạt của tôi. Trèo lên thành cửa sổ và ngắm nhìn ánh trăng.
Đêm nay trăng thật đẹp và sáng, tôi đã chuẩn bị hết tinh thần cho ngày mai, bây giờ chỉ còn trông mong vào vận khí của tôi thôi.
Chín cái đuôi dần hiện ra, phe phẩy nhẹ nhàng khuấy động bụi xung quanh, ánh sáng xanh trắng từ đuôi dần xuất hiện, bắt chép một chân, cảm nhận một luồng khí tự nhiên, thuần khiết nhất dần chạy vào cơ thể mình, nó len lỏi vào các tĩnh mạch, từng mạch máu, tế bào của tôi làm tôi sảng khoái mà khẽ thở dài.
Jin từ sau tôi bay đến, cũng ngồi song song với tôi, nó khẽ thì thầm: “Ngày mai là bắt đầu cuộc sống mới rồi nhỉ…”
“Không phải bắt đầu, là tiếp tục”- Tôi sửa lại, khẽ mỉm cười, hai chân tôi đưa qua đưa lại trên thành cửa sổ. Khi cảm nhận ánh sáng của mặt trăng dần tối lại và không còn nguồn năng lượng tự nhiên nữa, tôi liền thu lại chín cái đuôi của mình. Cảm nhận được sợi dây chuyền nặng hơn, tôi vươn tay khẽ gẩy nó, mày có lẽ đã ăn no rồi nhỉ…
Nhưng rồi tôi bỗng nghe được có âm thanh sột xoạt của tiếng bước chân, nhẹ đến nổi tôi là hồ ly có thính giác siêu nhạy cũng phải nhíu mày nghe cho rõ.
Quả nhiên, một lúc sau tôi thấy Stukito từ trong một góc khuất đi ra, anh đứng phía dưới, ngước lên nhìn tôi.
Dưới ánh trăng, làn da của anh trông càng trắng xanh hơn, nhưng đôi mắt hổ phách kia như có thể nhìn xuyên thấu cả trái tim tôi.
Ở phòng chung, quả cầu phép thuật với số nước màu xanh ít ỏi bỗng chốc tăng vọt lên đến hơn nửa bình. Zeus nhìn cái quả cầu mà mỉm cười tươi rói. Lão thầm nghĩ con bé này quả nhiên là tài giỏi, Yui là người đến trước mà vẫn không thể làm cho cái bình tăng nhanh như thế này mà con bé này trong một lần là làm nó gần đầy rồi.
Thật là uổng khi nó không thể ở đây phụ giúp Yui, nếu có nó thì có lẽ tốc độ nhanh hơn…
Stukito ngồi cạnh tôi, cả hai cơ thể ngồi gần nhau, tôi có thể nghe thấy nhịp tim của cả hai đang đập cùng với nhau, khẽ căng thẳng mà hai tay tôi nắm chặt, lỗ tay đỏ lên lúc nào không biết.
Stukito chỉ im lặng nhìn lên ánh trăng kia, tôi khẽ quay sang nhìn anh mà ngẩn người.
Người đàn ông này quả thật rất đẹp trai, ở anh toát lên sự thanh khiết mà lạnh lùng trong trẻo, tựa như mặt trăng kia…
Mãi ngắm anh đến si mê mà tôi không phát hiện được tay tôi đã bị anh nắm chặt từ lúc nào. Anh khẽ nói: “Ngày mai cô đi rồi phải không?”
“Phải…”- Tôi thở ra một câu, giọng buồn buồn, tôi nghĩ là anh sẽ không quan tâm về sự hiện diện của tôi đâu, dù gì thì tôi với anh cũng đâu có liên hệ gì với nhau cho cam?
“Akari, cô cảm thấy trăng đêm nay như thế nào?”
“Trong sáng, nhẹ nhàng và rất đẹp, hình như hôm nay trăng sáng hơn mọi lần.”
“Cô biết không”- Anh nói-“ Khi tôi còn là một vị thần mặt trăng kia, thời gian bình thường của tôi chỉ là ngẩn người nhìn lên mặt trăng, anh chút bánh cổ truyền, khá nhàm chán…”
“Cho tới khi anh gặp Hikari..?”- Tôi khẽ hỏi
“Phải. Nhưng đối với em ấy, tôi chỉ thích, không có cảm giác yêu. Em ấy là của Takeru, tôi không thể giành người con gái mà em trai tôi yêu được.”
Không gian bỗng chốc tĩnh lặng lạ thường, nhìn ánh trăng đến mỏi cổ, tôi liền nhìn xuống cái đầu gối của mình có vài miếng urgo còn mới, tay chân tôi từ khi đến đây không hề còn lành lặn được nữa, mỗi ngày không phải vết thương này thì là vết thương khác, thật là mệt mỏi.
“Nhưng cô thì khác…”- Một lúc sau anh mới nói, rồi anh quay sang nhìn tôi, một tay anh vươn ra nắm lấy mái tóc dài của tôi mà thủ thỉ-“Tôi có cảm giác cô khác với Hikari, từ khi tôi gặp tôi lần đầu…”
Rồi không đợi tôi trả lời thì đã cảm nhận được hơi thở thơm mát kia gần ngay trước mắt.
---
Dưới màn đêm tĩnh lặng được ánh sáng mặt trăng bao trọn chỉ thấy người con trai với dung nhan tuyệt thế kia đang ôm người con gái thật chặt.
Một tay anh kiềm đầu Akari lại, một tay thì để ngang eo Akari.
Môi hai người giao nhau, nhẹ nhàng mềm mại. Akari mở to mắt không tin nhìn Stukito, không ngờ anh, một người trầm tĩnh kiềm chế tốt lại làm việc này.
Không giống như nụ hôn ngông cuồng của Loki, nụ hôn của Stukito lại như một con chuồn chuồn lướt nước, lúc đầu dẫn dắt người ta vào trong mê cung dụ hoặc của nó, vẫy vùng không thể thoát ra…
Mùi thơm của trà xanh từ miệng anh tỏa ra làm Akari ngây ngất, bất giác, cô nhắm mắt lại, một tay đặt ngay hông anh. Cô như bị mê hoặc bởi sự dụ hoặc kia mà không còn nghĩ được gì nữa.
Cảm nhận được sự không phòng bị của Akari, lúc này Stukito khẽ mở mắt, torng đôi mắt kia là sự giảo hoạt khó có thể thấy, anh vội ngậm lấy môi cô, tại nơi đó trằn trọc mút vào làm Akari khẽ run một cái, anh cậy môi cô ra, vươn đầu lưỡi thơm mát kia vào khoang miệng ngọt ngào mơ ước kia.
Akari run lên từng đợt, tay ôm ngay hông anh cũng lỏng đi,người cô nhũn đi không còn sức lực mà khống chế,anh ôm cô quá chặt,cơ thể hai người nóng bỏng mà dựa sát vào nhau, dù cho cô có cựa quậy như thế nào thì ma trảo kia như đánh tan sự bài xích của cô.Khi cảm nhận được vị ngọt kia.
Stukito như con quái thú bị phá xích, anh ghìm chặt Akari không để cô vùng vẫy, tay anh ghìm chặt cố định đầu cô, lưỡi anh như con rắn nhỏ trằn trọc khám phá nơi thơm mát kia.
Khá lâu, khi cả hai người đều đã thấm mệt, anh mới buông cô ra, từ phía nơi giao nhau là một sợi tơ bạc nhỏ nhắn làm anh nóng rựa cả người.
Akari thở hổn hển, vội giữ chặt tay anh vì sợ ngồi không vững. Cô thầm suy nghĩ, chết tiệt, may mà trước khi Stukito lên đây thì cô đã đuổi Jin đi, tránh làm cả hai ngượng ngùng. Không ngờ lại tạo điều kiện cho người này làm loạn.
Nhớ đến nụ hôn nóng bỏng đó, Akari đỏ mặt, cô thật khốn nạn, tại sao lại đồng ý trầm luân cùng anh chứ…
Có đôi khi con người ta dù cho có kiềm chế cỡ nào thì khi gặp sự thổ lộ lay động lòng người đó cũng không kiềm nổi lòng mà đắm mình vào nó. Phút chốc, sự tội lỗi trong lòng lại tăng lên, Akari nhớ đến khuôn mặt Syaoran, bỗng cảm thấy nụ hôn lúc nãy thật vô nghĩa, cô nghĩ, cô sẽ xem nụ hôn này như lời chia tay của Stukito, cô không muốn lại một lần nữa phản bội Syaoran.
Akari cảm thấy người mình thật dơ bẩn.
Thế là cô liền đuổi Stukito đi, anh nghĩ có lẽ vì cô ngại ngùng nên muốn anh tránh xa, nghĩ thế, anh liền mỉm cười chờ đợi nhìn cô hỏi: “Em sẽ không đi nữa chứ?”
Akari không trả lời, nhìn anh khó xử. Đôi mắt đầy mệt mỏi và bất lực, đó là câu trả lời đơn giản nhất mà không cần phải nói thành lời.Quả nhiên, chẳng mấy chốc ánh sáng torng mắt Stukito dần tắt đi, anh nở một nụ cười mỉa mai, lạnh lùng nhìn cô, anh nói: “Thì ra, cho dù anh có làm gì cho em thì em cũng sẽ không ở lại!”
Rồi anh quay lưng, bước thẳng không quay đầu lại, chỉ để lại Akari với cả tấm lưng nhỏ nhắn khẽ run rẩy torng sương gió.
Một giọt, hai giọt nước rơi trên nền đất, Akari ngồi thụp xuống khóc rống lên, cô chùi nước mắt, nhưng càng lau thì nước mắt lại càng chảy mạnh hơn. Cô không muốn phản bội Syaoran, không muốn, cô sẽ không ở lại, vì cô biết, cô gần như đã động tâm với bọn họ rồi…
Thà ra đi, còn hơn ở lại mà tâm không yên…
Nhưng Akari không biết, giây phút Stukito quay đi, trên môi anh liền xuất hiện nụ cười thỏa mãn, anh chính là muốn Akari trở về, không muốn cô vướng bận nơi này.
Akari ở đây quá nguy hiểm, vì anh biết, sắp tới, sẽ có một thảm họa xảy ra làm nơi này không còn yên bình nữa… Thà để cô đi, để cô an toàn, sau khi mọi chuyện kết thúc, anh sẽ cùng Takeru đi tìm cô, và lúc đó anh sẽ nhốt cô bên mình mãi mãi…
----
----
Buổi sáng, đúng như hẹn, Akari ôm Jin ngồi trong phòng của mình chờ đợi thời khắc định mệnh kia.
Kim đồng hồ trên tường kêu “Tíc tắc” liên hồi, cứ mỗi lần kim đồng hồ kia kêu một tiếng là tim cô lại đau một lần, cô siết chặt Jin, cảm giác này giống hệt như ngày cô tự sát trước cửa nhà Asahina, chỉ khác là lúc này có một cảm xúc không nỡ khó nói thành lời.
Jin ôm chặt Akari, nói: “Không sao đâu, mọi thứ sẽ qua nhanh thôi…”
Khi đồng hồ điểm mười giờ sáng, Akari nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, từ miệng cô vẽ lên một đường vòng cung rõ rệt, nước mắt, chảy xuống thấm ướt đôi má hồng hào kia.
-----
[ĐOÀNG!!!]
Một tiếng động to lớn vang lên làm ngôi trường rung lắc lợi hại, cái dĩa trên tay Yui rơi xuống tạo nên một âm thanh chói tai, mảnh vỡ kia tung tóe khắp nơi, cứa lên chân Yui, nhưng cô dường như không cảm thấy đau, vì lúc này cô chợt hoảng sợ khi thấy khói bốc lên từ phía khu nhà ở của Akari…
Khuôn mặt hoảng sợ của mọi người torng nhà ăn làm đau mắt Yui, nhìn biểu cảm không thể tin của Loki, tất cả mọi người liền lờ mờ có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, nhưng họ không dám chắc.
Giống như ngày đó, khi mọi người chạy đến nơi, khu nhà nghỉ chỉ còn trơ lại đống hoang tàn.
Yui té ra nền cát, mắt trừng lớn, nước mắt như trân châu rơi xuống đất khi nhìn một màn khói bụi mù mịt, cô hoảng loạn hét lên
“Akari!! Akari!!! Ai đó mau cứu cô ấy, Akari còn ở trong đó!!”
Nhưng không đợi cô nói xong, Takeru đã nhào ra đó, đào xới lên, đôi mắt anh ngây dậy điên cuồng đẩy gạch đá hỗn loạn ra. Anh hoảng hốt, như người điên mà rên rỉ gọi tên Akari “Akari.. em sẽ không xảy ra chuyện gì.. sẽ không..”
Thái độ đó làm tất cả mọi người ở đây ngây dại, nhìn bộ dáng tê tâm liệt phế của Yui hay dáng vẻ điên dại của Takeru, không ai kiềm được nước mắt.
Apollon một bộ dạng nghiêm túc, đây là lần đầu tiên anh đanh mặt, nghiến chặt răng nhìn đống hỗn độn này, nó làm anh nhớ đến ngày mà Cassandra chết, nó đâm khoét trái tim anh, giết chết anh từng phút từng giây…
Hades khẽ nhìn Stukito, thấy được sự trấn an trong đôi mắt anh, Hades liền tiến đến,cùng với Balder lúc này đang lo lắng hỏi han Yui đỡ lấy cô trên nền đất đứng dậy, để cô dựa vào người mình và chờ đợi Stukito ra tay…
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của mọi người, bộ dáng của Loki và Stukito là lạnh nhạt hơn tất cả, họ chỉ im lặng, đứng nhìn đám đất cát mà ngẩn người, bụi bay mù mịt vẫn không che đi sự ngơ ngác của Loki và Stukito.
Thì ra, cô ấy vẫn lựa chọn phải đi, thì ra, cô ấy không muốn ở lại.
Stukito im lặng lại gần Stukito, nắm chặt cổ áo anh mà quăng sang một bên, nhìn Takeru nước mắt vươn đầy, anh bảo
“Em tỉnh táo lại đi, cô ấy chưa chết đâu”
Lời của Stukito làm Takeru đang ngơ ngác bỗng mở mắt không thể tin nhìn anh, biết được sự lo lắng của Takeru, anh lại nói
“Cô ấy nghĩ rằng tạo ra một vụ nổ là có thể làm mọi người nghĩ rằng cô ấy đã chết.Sự thật là Akari đã trở về thế giới của mình rồi.”
Nghe Stukito nói, Takeru lúc này chợt hiểu ra, đúng rồi, Akari thì làm sao mà có chuyện gì xảy ra được. Con bé đó gặp những chuyện còn tàn nhẫn hơn mà vẫn sống được thì làm sao một vụ nổ nhỏ này có thể gây tổn hại đến cô ấy?
Huống hồ… Akari có phép thuật…
Nghĩ thế, lòng anh liền bình tĩnh lại, anh chùi nước mắt, đứng dậy nhìn chằm chằm đống đổ nát này mà nghiến răng nghĩ
[Akari, em dám làm như thế này, một khi anh có thể thoát ra khỏi đây, anh nhất định sẽ đi tìm em, đến lúc đó …. Anh sẽ không để em thoát khỏi anh lần nữa…]
Chỉ có Loki, trong lúc mọi người đều đang theo đuổi suy nghĩ của riêng mình thì anh khẽ nhích mình núp sau lưng Thor, đứng một bên, trao đổi ánh mắt với Balder, chỉ thấy Balder nở nụ cười giễu cợt nhìn mình, Loki mặc kệ đôi mắt đó, anh vươn tay, lấy trong túi quần của mình ra một cái nhẫn nhỏ xíu với viên kim cương màu đỏ lúc này đang nhấp nháy từng đợt ánh sáng nhẹ nhàng, Loki khẽ nhếch môi, nụ cười đểu vốn có của anh liền xuất hiện.
Cái nhẫn này nối với tim của Akari, lúc cô nằm trong y tế là anh đã lén trích máu của cô mà nhỏ vào, bây giờ chỉ còn nó còn đập thì anh vẫn có lý do tin rằng cô còn sống.
[Haha…Em đã muốn thoát khỏi tôi như vậy thì tôi nhất định sẽ không để em thực hiện được ý đồ… mèo con, em là của tôi, cho dù tôi có nhốt em vĩnh viễn thì cũng sẽ không để em rời khỏi tay tôi…]
Mắt anh lóe lên thứ ánh sáng sắc bén như con thú săn mồi đẫm máu, khuôn mặt yêu nghiệt kia liền bị che bởi mái tóc dài, nhưng ít ai biết, trong tim Loki đang dần lập nên một kế hoạch…
---
Ngày đó, Akari để lại rất nhiều quà ở phòng của Zeus, lão triệu tập mọi người, dùng lời nói sướt mướt cốt làm lay động tâm trí họ, nhưng ai cũng biết đây là vở kịch do cả hai người bày ra nên ai cũng khinh bỉ Zeus, khinh bỉ thì khinh bỉ vậy thôi, nhưng quà là của Akari,có kẻ ngu mới không lấy.
Mấy bức thư Akari để lại đều rất sến súa cảm động, đại loại cô đã quá mệt mỏi rồi, giải thoát cho Hikari xong cô cũng không thiết sống nữa, chúc mọi người ở lại mạnh giỏi bla bla bla.
Sau đó, trong thùng rác của trường, học sinh của các lớp luôn thấy những tờ giấy bị vò nát nằm ngổn ngang trong đó…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.