Chương 8: Chương 8.1
Lamhan
03/03/2016
“Wilson tiểu thư!”
Snape nghiến răng nhìn chất lỏng màu vàng vốn nên trong suốt bây giờ đã hơi đục - “Có phải ta đã quá dễ tính đối với học sinh của mình nên trò mất tập trung trong giờ học hay không?”
Serena im lặng.
Snape tiếp tục nghiến răng: “Hay trò cho rằng mình đã tài giỏi đến mức có thể dễ dàng điều chế ra một loại dược liệu mà không cần tính toán thời gian? Hả Wilson tiểu thư?”
Thầy nhìn cô học trò có thiên phú của mình, tức giận đến bốc hỏa. Wilson vậy mà không tập trung, còn là trong giờ học độc dược. Điều này khiến cho Snape phi thường thất vọng, phải biết đây chính là điều tối kị nhất khi điều chế độc dược, chỉ cần lệch vài giây thôi, độc dược sẽ bị biến chất và không còn hiệu quả như lúc ban đầu nữa, thậm chí nó còn có tác dụng phụ vô cùng lớn.
Thầy không tin là Wilson không biết điều này.
“Cấm túc”. Snape nói, ngắn gọn và dứt khoát - “Buổi tối thứ hai, tư, sáu, bắt đầu từ hôm nay, cho đến kì nghỉ lễ giáng sinh”.
Sau đó cầm lọ độc dược cô vừa pha chế xong quay ngoắt ra chỗ khác. Mặc dù không hoàn hảo như mọi hôm, nhưng cũng rất tốt, thầy nghĩ.
“Tâm trạng của thầy Snape hôm nay không được tốt” - Luna vừa thu dọn vừa nói - “Mình nghĩ vậy”.
Serena im lặng nhìn, vẫn không nói một câu. Có thể mọi người xung quanh cho rằng cô bị đả kích vì vừa bị mắng, nên có một vài tiếng cười nhạo cùng khinh bỉ, bởi vì đa số nữ sinh ở đây đều không thích cô.
Chẳng sao cả.Serena, mày quên nó đi và hãy bắt đầu một cuộc sống mới.
Đừng suy nghĩ nhiều nữa!!!
Nhưng nói cái gì cũng dễ hơn làm, cô cười khổ, cứ mỗi lần giáp mặt với hắn là cô lại mất tập trung và tốn thời gian để ổn định lại. Lần trước như thế. Bây giờ vẫn vậy.
Lắc lắc đầu để dẹp yên những suy nghĩ trong lòng, Serena rút đũa phép ra, cho cái vạc và bàn của mình một bùa chú tẩy rửa, tức khắc nó lại sạch sẽ như lúc ban đầu.
Không thể để tình trạng này xuất hiện thêm một lần nào nữa!!!
Cô thầm nhủ.
Dù sao thì hiện tại Serena cũng có thể thỏa mãn một phần ước vọng của mình. Đó là tiếp cận với công việc điều chế độc dược. Mặc dù có hơi vất vả và hầu hết chẳng liên quan gì đến điều chế, nhưng ít nhất cũng có thể quan sát bậc thầy độc dược thực hiện.
Nó không giống như nghành hóa học của thế giới mà phù thủy gọi là Muggle, chỉ cần học tốt lý thuyết, căn chỉnh đúng số lượng hóa chất sau đó lần lượt cho vào ống nghiệm. Mà môn độc dược này còn liên quan đến ma lực của mỗi phù thủy, cần kiểm tra thời gian chính xác và độ nguy hiểm cao hơn trước rất nhiều.
Cô là một thiên tài về hóa học, 10 tuổi có thể thuần thục điều chế hóa học và nghiên cứu để tạo ra những chất mới. Nhưng độc dược thì khác, cô không thể điều chế những loại thuốc vượt ngoài khả năng của mình. Trừ khi ma lực cô cường đại.
Đặc biệt, nó còn là sự kết hợp giữa công nghiệp hóa học của phương đông và phương tây.
Serena phải công nhận rằng, giáo sư Snape rất vĩ đại. Vĩ đại hơn mọi người tưởng rất nhiều.
Ít nhất thì cô không đủ kiên nhẫn để ngày nào cũng đứng suốt hai tiếng đồng hồ và xử lý những con ốc sên đáng ghét thân mình chỉ toàn chất nhầy này. Mà phải làm thủ công, không được dùng bùa chú.
giờ thì cô đã hiểu tại sao thầy Snape lại thường xuyên cho học sinh nhà Slytherin cấm túc nhiêu như vậy. Không phải là để làm những công việc này sao? Cũng chỉ có những con rắn nhỏ rụt rè tỉ mỉ mới có thể làm những việc như thế này mà không gây ra việc gì ngoài ý muốn, tỉ như cháy nổ chẳng hạn. Đừng hỏi vì sao chỉ xử lý nguyên liệu thôi cũng có thể làm nổ vạc. Học sinh nhà Huffepuff đã có thể làm điều đó rồi đấy.
“Serena, Giáng sinh cậu có về nhà không?” - Luna hỏi.
Serena lắc đầu, từ lúc cô vào học ở trường này gia đình kia còn không thèm viết thư cho cô dù chỉ một bức, như vậy là biết họ căm ghét cô đến mức độ nào rồi, cần gì phải về nhà để tìm mất mặt. Dù sao cô cũng không lưu luyến thứ gì ở đó.
Hơn nữa Serena muốn ở lại trường để đọc sách và luyện tập bùa chú. Ai mà chẳng muốn mình trở nên cường đại, cô cũng như thế thôi.
Hiểu biết của cô về thế giới này quá ít, làm cho cô cảm thấy bất an.
“Mình sẽ về nhà” - Luna khẽ nói - “Hiện tại chỉ còn mỗi bố mình ở nhà, chắc ông ấy rất cô đơn”.
Serena rời tầm mắt khỏi quyển sách, nhìn cô nàng. Mặc dù có chút kì dị và không khoa học, nhưng có thể Luna là một cô gái rất tình cảm và nhiệt tình. Câu chuyện về những con côn trùng không thể nhìn bằng mắt thường có thể là một cách thức để cô nàng nhớ đến người mẹ đã mất. Cũng như thỉnh thoảng cô sẽ nhớ đến bố mẹ khi nghiên cứu khoa học vậy.
Lại nói, ở Luna có cái gì đó khá giống mẹ của cô, trong kí ức mơ hồ, Serena chỉ còn nhớ thoang thoáng tính cách dị lập của bà, không thích tiếp xúc với người khác và nói những lời nói làm người ta khó hiểu. Mặc dù là nhà khoa học, nhưng bà lại tin vào quỷ thần và những thứ hắc ám không có thật.
“Các cậu nhìn bản thông báo ngoài kia chưa?” - Lisa đột ngột chen vào giữa hai người, ngồi xuống - “Câu lạc bộ đấu tay đôi ấy”.
Cô lắc đầu, chờ cô nàng nói tiếp.
“Người ta đang thành lập câu lạc bộ đấu tay đôi và tối nay sẽ là buổi họp mặt đầu tiên. Nghe nói là để rèn luyện ấy mà”.
Luna gật gù: “Mình nghĩ do gần đây xảy ra nhiều chuyện căng thẳng quá, vì vậy trường muốn tổ chức một cái gì đó để học sinh yên tâm hơn”.
“Kính Hồng cũng có lúc thông minh lắm chứ” - Lisa cổ vũ - “Hai cậu có muốn tham gia không?”
Serena suy nghĩ một lát rồi gật đầu, dù sao hôm nay cũng không bị cấm túc.
Vì vậy buổi tối tám giờ ba người cùng nhau đến Đại sảnh đường. Mấy dãy bàn dài đã được dọn đi chỗ khác, nhường chỗ cho một võ đài cao. Và gần như toàn bộ học sinh trong trường đều có mặt với đũa phép trong tay.
“Không biết ai sẽ là người hướng dẫn tụi mình nhỉ” - Luna lẩm bẩm.
“Có lẽ là thầy Flitwick” - Lisa nói - “Vì thầy ấy dạy môn bùa chú mà. Mình chắc rằng sẽ không phải giáo sư Snape đâu, vì thầy ấy chẳng có hứng thú với cái gì ngoài độc dược cả”.
“Ai cũng được” - Serena nói - “Miễn sao đừng là Lork...h..”
“Dồn lại đây nào! Tập họp lại nào”
Thanh âm đáng ghét cắt đứt lời nói của cô, và Serena cũng không cần phải nói thêm gì nữa. Thầy Lorkhart đứng trên võ đài với bộ quần áo chói lọi, vẫy tay, bắt đầu phát biểu.
Serena có cảm giác hối hận vì đã đến chỗ này. Nhưng hiện tại muốn ra cũng không được, cô đang đứng ở chỗ gần võ đài nhất và phía sau là hàng chục người chen chúc nhau, kín mít.
Hiển nhiên Lisa cũng có cùng chung cảnh ngộ với cô, thấp giọng:
“Nghe đám con gái thét lên kìa! Cứ như là chưa thấy đàn ông đẹp trai bao giờ vậy”.
Serena im lặng ngầm đồng ý, cô nhìn thầy Snape xuất hiện trên võ đài, vô cùng hi vọng thầy ấy cho Lorkhart một bùa chú hôn mê. Đỡ phải lảm nhảm nhiều.
Snape nghiến răng nhìn chất lỏng màu vàng vốn nên trong suốt bây giờ đã hơi đục - “Có phải ta đã quá dễ tính đối với học sinh của mình nên trò mất tập trung trong giờ học hay không?”
Serena im lặng.
Snape tiếp tục nghiến răng: “Hay trò cho rằng mình đã tài giỏi đến mức có thể dễ dàng điều chế ra một loại dược liệu mà không cần tính toán thời gian? Hả Wilson tiểu thư?”
Thầy nhìn cô học trò có thiên phú của mình, tức giận đến bốc hỏa. Wilson vậy mà không tập trung, còn là trong giờ học độc dược. Điều này khiến cho Snape phi thường thất vọng, phải biết đây chính là điều tối kị nhất khi điều chế độc dược, chỉ cần lệch vài giây thôi, độc dược sẽ bị biến chất và không còn hiệu quả như lúc ban đầu nữa, thậm chí nó còn có tác dụng phụ vô cùng lớn.
Thầy không tin là Wilson không biết điều này.
“Cấm túc”. Snape nói, ngắn gọn và dứt khoát - “Buổi tối thứ hai, tư, sáu, bắt đầu từ hôm nay, cho đến kì nghỉ lễ giáng sinh”.
Sau đó cầm lọ độc dược cô vừa pha chế xong quay ngoắt ra chỗ khác. Mặc dù không hoàn hảo như mọi hôm, nhưng cũng rất tốt, thầy nghĩ.
“Tâm trạng của thầy Snape hôm nay không được tốt” - Luna vừa thu dọn vừa nói - “Mình nghĩ vậy”.
Serena im lặng nhìn, vẫn không nói một câu. Có thể mọi người xung quanh cho rằng cô bị đả kích vì vừa bị mắng, nên có một vài tiếng cười nhạo cùng khinh bỉ, bởi vì đa số nữ sinh ở đây đều không thích cô.
Chẳng sao cả.Serena, mày quên nó đi và hãy bắt đầu một cuộc sống mới.
Đừng suy nghĩ nhiều nữa!!!
Nhưng nói cái gì cũng dễ hơn làm, cô cười khổ, cứ mỗi lần giáp mặt với hắn là cô lại mất tập trung và tốn thời gian để ổn định lại. Lần trước như thế. Bây giờ vẫn vậy.
Lắc lắc đầu để dẹp yên những suy nghĩ trong lòng, Serena rút đũa phép ra, cho cái vạc và bàn của mình một bùa chú tẩy rửa, tức khắc nó lại sạch sẽ như lúc ban đầu.
Không thể để tình trạng này xuất hiện thêm một lần nào nữa!!!
Cô thầm nhủ.
Dù sao thì hiện tại Serena cũng có thể thỏa mãn một phần ước vọng của mình. Đó là tiếp cận với công việc điều chế độc dược. Mặc dù có hơi vất vả và hầu hết chẳng liên quan gì đến điều chế, nhưng ít nhất cũng có thể quan sát bậc thầy độc dược thực hiện.
Nó không giống như nghành hóa học của thế giới mà phù thủy gọi là Muggle, chỉ cần học tốt lý thuyết, căn chỉnh đúng số lượng hóa chất sau đó lần lượt cho vào ống nghiệm. Mà môn độc dược này còn liên quan đến ma lực của mỗi phù thủy, cần kiểm tra thời gian chính xác và độ nguy hiểm cao hơn trước rất nhiều.
Cô là một thiên tài về hóa học, 10 tuổi có thể thuần thục điều chế hóa học và nghiên cứu để tạo ra những chất mới. Nhưng độc dược thì khác, cô không thể điều chế những loại thuốc vượt ngoài khả năng của mình. Trừ khi ma lực cô cường đại.
Đặc biệt, nó còn là sự kết hợp giữa công nghiệp hóa học của phương đông và phương tây.
Serena phải công nhận rằng, giáo sư Snape rất vĩ đại. Vĩ đại hơn mọi người tưởng rất nhiều.
Ít nhất thì cô không đủ kiên nhẫn để ngày nào cũng đứng suốt hai tiếng đồng hồ và xử lý những con ốc sên đáng ghét thân mình chỉ toàn chất nhầy này. Mà phải làm thủ công, không được dùng bùa chú.
giờ thì cô đã hiểu tại sao thầy Snape lại thường xuyên cho học sinh nhà Slytherin cấm túc nhiêu như vậy. Không phải là để làm những công việc này sao? Cũng chỉ có những con rắn nhỏ rụt rè tỉ mỉ mới có thể làm những việc như thế này mà không gây ra việc gì ngoài ý muốn, tỉ như cháy nổ chẳng hạn. Đừng hỏi vì sao chỉ xử lý nguyên liệu thôi cũng có thể làm nổ vạc. Học sinh nhà Huffepuff đã có thể làm điều đó rồi đấy.
“Serena, Giáng sinh cậu có về nhà không?” - Luna hỏi.
Serena lắc đầu, từ lúc cô vào học ở trường này gia đình kia còn không thèm viết thư cho cô dù chỉ một bức, như vậy là biết họ căm ghét cô đến mức độ nào rồi, cần gì phải về nhà để tìm mất mặt. Dù sao cô cũng không lưu luyến thứ gì ở đó.
Hơn nữa Serena muốn ở lại trường để đọc sách và luyện tập bùa chú. Ai mà chẳng muốn mình trở nên cường đại, cô cũng như thế thôi.
Hiểu biết của cô về thế giới này quá ít, làm cho cô cảm thấy bất an.
“Mình sẽ về nhà” - Luna khẽ nói - “Hiện tại chỉ còn mỗi bố mình ở nhà, chắc ông ấy rất cô đơn”.
Serena rời tầm mắt khỏi quyển sách, nhìn cô nàng. Mặc dù có chút kì dị và không khoa học, nhưng có thể Luna là một cô gái rất tình cảm và nhiệt tình. Câu chuyện về những con côn trùng không thể nhìn bằng mắt thường có thể là một cách thức để cô nàng nhớ đến người mẹ đã mất. Cũng như thỉnh thoảng cô sẽ nhớ đến bố mẹ khi nghiên cứu khoa học vậy.
Lại nói, ở Luna có cái gì đó khá giống mẹ của cô, trong kí ức mơ hồ, Serena chỉ còn nhớ thoang thoáng tính cách dị lập của bà, không thích tiếp xúc với người khác và nói những lời nói làm người ta khó hiểu. Mặc dù là nhà khoa học, nhưng bà lại tin vào quỷ thần và những thứ hắc ám không có thật.
“Các cậu nhìn bản thông báo ngoài kia chưa?” - Lisa đột ngột chen vào giữa hai người, ngồi xuống - “Câu lạc bộ đấu tay đôi ấy”.
Cô lắc đầu, chờ cô nàng nói tiếp.
“Người ta đang thành lập câu lạc bộ đấu tay đôi và tối nay sẽ là buổi họp mặt đầu tiên. Nghe nói là để rèn luyện ấy mà”.
Luna gật gù: “Mình nghĩ do gần đây xảy ra nhiều chuyện căng thẳng quá, vì vậy trường muốn tổ chức một cái gì đó để học sinh yên tâm hơn”.
“Kính Hồng cũng có lúc thông minh lắm chứ” - Lisa cổ vũ - “Hai cậu có muốn tham gia không?”
Serena suy nghĩ một lát rồi gật đầu, dù sao hôm nay cũng không bị cấm túc.
Vì vậy buổi tối tám giờ ba người cùng nhau đến Đại sảnh đường. Mấy dãy bàn dài đã được dọn đi chỗ khác, nhường chỗ cho một võ đài cao. Và gần như toàn bộ học sinh trong trường đều có mặt với đũa phép trong tay.
“Không biết ai sẽ là người hướng dẫn tụi mình nhỉ” - Luna lẩm bẩm.
“Có lẽ là thầy Flitwick” - Lisa nói - “Vì thầy ấy dạy môn bùa chú mà. Mình chắc rằng sẽ không phải giáo sư Snape đâu, vì thầy ấy chẳng có hứng thú với cái gì ngoài độc dược cả”.
“Ai cũng được” - Serena nói - “Miễn sao đừng là Lork...h..”
“Dồn lại đây nào! Tập họp lại nào”
Thanh âm đáng ghét cắt đứt lời nói của cô, và Serena cũng không cần phải nói thêm gì nữa. Thầy Lorkhart đứng trên võ đài với bộ quần áo chói lọi, vẫy tay, bắt đầu phát biểu.
Serena có cảm giác hối hận vì đã đến chỗ này. Nhưng hiện tại muốn ra cũng không được, cô đang đứng ở chỗ gần võ đài nhất và phía sau là hàng chục người chen chúc nhau, kín mít.
Hiển nhiên Lisa cũng có cùng chung cảnh ngộ với cô, thấp giọng:
“Nghe đám con gái thét lên kìa! Cứ như là chưa thấy đàn ông đẹp trai bao giờ vậy”.
Serena im lặng ngầm đồng ý, cô nhìn thầy Snape xuất hiện trên võ đài, vô cùng hi vọng thầy ấy cho Lorkhart một bùa chú hôn mê. Đỡ phải lảm nhảm nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.