Chương 43: Chạy Trốn
Mạn Không
16/05/2021
Có lẽ bạn từng nghĩ tới một cảnh tượng như thế này, một ngày nào đó trong tương lai, bạn sẽ đến một nơi vùng đất xa lạ cổ xưa nào đó. Nơi đây có con đường mòn đá cuội, kiến trúc từ thế kỷ XII, XIII bị bao phủ trong nước mưa trong suốt, tảng đá màu vàng không có tro bụi chỉ có sự tích lũy của lịch sử.
Thần bí và phàm tục quay lưng lịa với nhau, ma cà rồng và con người gặp thoáng qua.
Một người đàn ông thay bạn giơ ô, mặc áo khoác đen, sắc mặt tái nhợt như người chết, lạnh lùng giống như khung cảnh xung quanh hắn đã biến thành vùng đất hoang vắng cằn cỗi.
Tôi nghĩ hẳn sẽ có người nào đó chú ý đến chúng tôi, trong mưa, màu sắc không hợp nhau ấy sẽ trở nên mơ hồ không rõ.
Caius thoạt nhìn không hề để ý có tầm mắt rơi xuống người hắn hay không, đối với hắn mà nói con người không khác gì tảng đá nơi đây, hắn sẽ không nhàm chán đến mức chú ý có hòn đá nào đang nhìn hắn hay không.
Chúng tôi đi trên góc đường mòn của cung điện Priori, chỗ này không có khách du lịch, bởi vì trời mưa cho nên có vẻ rất tĩnh lặng. Tôi có thể nhìn thấy một số tảng đá trên vách tường bắt đầu vỡ vụn dần, kiến trúc nổi danh nhất Volterra là tòa thị chính địa phương, dấu vết cổ xưa vùng Italy nhiều đến mức có thể chất đầy xe, có thể sửa sang lại một số tòa kiến trúc xưa thành văn phòng.
Không thể nói rõ như người ta thế này là tiết kiệm hay giàu nứt đố đổ vách nữa.
Bước chân tôi luôn chậm hơn vài bước so với Caius, vì không muốn thấy sườn mặt lạnh như băng của người này, tôi cố ý thả chậm bước chân. Tay bị hắn nắm không kéo lại nổi, đông lạnh bắt đầu run rẩy.
Tôi rất muốn mở miệng yêu cầu hắn dùng găng tay, cứ tiếp tục như vậy rất khó chịu.
Cuối cùng nhịn xuống bởi vì rất có thể đây là lần cuối tôi có thể nhìn thấy bầu trời xanh bên ngoài, phạm nhân ở tù khó có được cơ hội hít thở không khí trong lành, mà cố gắng ngó nghiêng nhìn xung quanh.
Chúng tôi vừa mới đi qua quảng trường Priori, thì bước tới quảng trường bằng phẳng của tòa thị chính, đối diện với tòa thị chính xưa là tòa nhà hình tháp Palazzo Pretorio, Caius không hề có hứng thú gì với tòa nhà ấy. Kéo đôi mắt trông mong muốn vào tham quan của tôi thẳng về phía trước, người này nhất định đã nhìn chán rồi, cho nên không hề có tâm tình của người chưa từng du lịch Italy như tôi.
Tôi nghe nói trong tòa thị chính nơi đây có rất nhiều bức bích họa, tác phẩm điêu khắc, còn có đại sảnh với trần nhà hình vòm, màu sắc tươi đẹp lại cổ xưa.
Volterra rất nhỏ, im lặng tọa lạc tại vùng quê đồi núi trên Tuscany, trong thành phố có rất nhiều đường ngang ngõ tắt đan xen nhau. Người ngoài sẽ bất giác bị lạc giữa những tòa kiến trúc bằng đá này, nóc nhà với mái ngói đỏ, và song cửa sổ biếc xanh vây quanh khu dân cư.
Đáng tiếc tôi không hiểu tiếng Italy, không hiểu rất nhiều bảng nhãn ký hiệu xung quanh.
Chỉ có thể nhìn theo lá cây xanh mởn men theo vách tường để giải trí, cuối củng Caius mới nhớ đến hắn còn kéo theo một người, mà không phải một mình bước chậm trong mưa.
"Cung điện này được xây dựng vào 1250 năm trước, lúc trước là do Volturi bỏ vốn kiến tạo cho dân bản xứ, ngoại trừ mấy bức tranh bích họa thì không còn gì khác."
Caius lạnh như băng nói, tôi bị hắn kéo đi vài bước mới biết hắn đang nói về lâu đài Priori, vài trăm năm trước là do Volturi bỏ vốn xây dựng ra nơi này sao?
.................Đây tuyệt đối không phải lịch sử.
Không biết hắn lớn lên trong hoàn cảnh nào, rõ ràng khuôn mặt nghiêm túc không biểu tình lại thoạt nhìn hung ác vạn phần. Có lẽ hắn rất chán ghét bề ngoài quá mức xinh đẹp của mình, cho nên chỉ có thể luyện tập nâng cấp giá trị mỗi ngày, ai thấy hắn cũng không thể trước tiên chú ý đến bề ngoài của hắn.
Ngay cả khi làm nhiệm vụ hướng dẫn du lịch đều mang bộ dáng đằng đằng sát khí.
Sau đó hắn tiếp tục chỉ vào tòa nhà Palazzo Pretorio đối diện tòa thị chính, không rõ là đang đắc ý hay khinh miệt mà nói: "Tòa nhà đó cũng được xây dựng vào lúc ấy, được dùng làm tòa án sơ thẩm. Những kẻ phạm phải tội ác, có linh hồn dơ bẩn sẽ bị từng bước từng bước đưa hết lên đó để treo cổ."
............Sách giáo khoa Lịch sử cũng không có viết như vậy.
Dường như Caius đã tìm được đề tài có thể xóa bỏ sự trầm mặc xấu hổ, càng không thể vãn hồi mà kéo tôi tiếp tục đi, vừa đi vừa nhanh chóng kể về lịch sử xa xưa của thành phố Volterra này.
Dù là nhà xưng tội Battistero hay bảo tàng tôn giáo, tháp dân cư Bundesliga trên đường phố hay công viên cổ một ngàn năm tuổi, toàn bộ đều được Volturi hỗ trợ, bỏ vốn, tự mình xây dựng mà thành.
Không phải trăm năm thì là nghìn năm về trước, tôi nghe mà mắt xoay quanh. Tường thành này, tảng đá, con đường lát đá, hay thân cây ngoài cửa sổ đều hận không thể dán nhãn "Do Volturi chế tạo".
Môn Lịch sử Châu Âu của tôi không tốt, hơn nữa cũng không hề biết gì về Tuscany, không có cách nào cãi lại chỉ có thể nghe Caius nói cái gì chính là cái gì.
Vâng vâng, đúng vậy, tất cả đều do nhà anh chế tạo ra, nhà anh quả thực không gì không làm được, thật ra công việc chủ yếu của Volturi là đội ngũ thi công cao tuổi phải không?
Đối với những công trình kiến trúc ấy, Caius mang dáng vẻ "chẳng hay ho gì" mà khoe ra, đột nhiên còn nhắc đến cổng vòm Arco cổ: "Nơi đó từng lưa lại dấu vết chiến tranh, chiến hỏa bảo hộ thành Volterra, ta tuyệt đối không để cho bất kỳ kẻ dị đoan, kẻ tội đồ nào bước chân vào nơi này."
Caius kiêu căng cười rộ lên, không biết vì sao mỗi khi ngạo mạn hắn có thể làm cho khuôn mặt xinh đẹp kia cũng trở nên cuồng vọng theo. "Tuy rằng do con người chống đỡ chiến tranh lần đó, nhưng nể tình công sức của bọn chúng, ta đã tự mình phê chuẩn lưu lại cổng vòm Arco làm dấu hiệu chống cự, về sau, bất cứ phí dụng nào về giữ gìn kiến trúc đều phải do Volturi thông qua, cho đến bây giờ những người đó đã thành tro bụi cả rồi mà công trình dân dụng này vẫn còn tiếp tục tồn tại."
Tôi lại lâm vào nghịch lý, con người có công sức chống lại kẻ xâm lược từ bên ngoài, chẳng lẽ không nên ban thưởng cho họ sao? Tại sao cuối cùng, tiền đều nện vào một chiếc cửa đá không thể ăn không thể uống thế?
Nhìn Caius tuy trưng ra khuôn mặt trắng bệch lạnh như băng, nhưng sự đắc ý dào dạt áp lực trong giọng nói không thể giấu được. Hắn cảm thấy bản thân tuyệt đối chính xác, điển hình của đức hạnh ai phản đối hắn thì người đó là kẻ dị đoan là tội nhân.
Tôi nhịn xuống lời nói khó nghe, loại tính cách này thật ra có thể dễ dàng nhận ra từ những bức thư của hắn, nhưng người thật khi bước ra từ trong trang giấy thì............Bạn sẽ cảm thấy nghi hoặc, rốt cuộc thì cấu tạo não kỳ quái như thế này là được hình thành như thế nào?
Mà người duy trì quan hệ bạn qua thư nhiều năm như thế với tên như vậy thì còn kỳ quái hơn.
Tôi cố gắng vắt hết óc, hy vọng có thể làm hắn hăng hái chút, để cho không khí buổi đi tham quan này càng thêm thoải mái, tránh cho lại lập tức bị xách về bắt muỗi trong thành Volturi nơi mà bụi cũng không muốn ở đấy.
Tôi thử mở miệng nói: "Các ngài thật tài giỏi, ha hả, đó là chuyện xảy ra từ lúc nào thế?" Sẽ không lại là lịch sử vài trăm năm trước đi, đối với lịch sử Volterra tôi lại càng không biết, trừ bỏ biết nơi này thuộc vùng Tuscany, trú ngụ một đống ma cà rồng ra thì tôi chịu.
"Thế kỷ 4 trước Công Nguyên." Caius rất tự nhiên trả lời vấn đề của tôi, tâm tình của hắn tựa hồ không tồi, nở nụ cười.
Tôi ngây ngẩn vài giây, cái gì gọi là thế kỷ 4 ——trước Công Nguyên? Rốt cuộc là bao nhiêu thập niên trước,một trăm năm, ba trăm năm............trước Công Nguyên?
Trước Công Nguyên, anh tự mình phê chuẩn?
............Đây không phải sự thật, tôi cảm thấy khái niệm thời gian trước Công Nguyên này không nên xuất hiện trong thế giới của tôi.
Mưa dần dần nhỏ hạt, chúng tôi bước lên cầu thang, tường đá hai bên nhà ở hơi loang lổ, sáng sớm nhạt nhẽo trong ngõ nhỏ ít người.
Bước chân Caius rất nhẹ rất chậm, hắn đội mũ lên, vài sợi tóc vàng lộ ra dưới mũ. Gương mặt hắn rất trẻ tuổi, nụ cười không nhịn được trên môi làm cho hắn thoạt nhìn càng thêm trẻ, tính cách nóng nảy cũng thuộc về người trẻ tuổi, nhìn như thế nào, cũng không cảm thấy cụm từ "cổ xưa" không dính dáng gì đến hắn, hay đặt lên đỉnh đầu hắn, hay hiện lên trong ánh mắt cuồng nhiệt của hắn.
Tôi nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu nhìn mưa dính đầy giày mình, không giống như nét lầy lội của Forks, con đường lát đá ở đây rất sạch sẽ, ngoại trừ vũng nước mưa thì không còn vết bẩn nào. Cuối củng không nhịn được sự tò mò hại chết mèo, nhẹ giọng hỏi: "Vậy anh bao nhiều tuổi?"
Tôi tuyệt đối không muốn quen thân hơn với hắn, tôi chỉ cảm thấy mốc thời gian hồi nãy hắn nói không đúng lắm mà thôi.
Tôi sợ hắn nói chuyện xảy ra bốn trăm năm trước nói thành bốn trăm năm trước Công Nguyên, tôi nghĩ ma cà rồng sống suốt mấy trăm năm đã là lão bất tử rồi.
Người lớn tuổi nhất gia đình Cullen cũng bất quá mới ba trăm tuổi, cho nên tôi nghĩ Volturi cũng không khác nhiều lắm, cả ngày ngốc cạnh bên một số đồ cổ trăm năm tuổi sẽ tò mò trạng thái cuộc sống của họ.
Caius trầm mặc một chút, vẻ mặt hắn rất kỳ quái, tựa hồ có vài giây ngẩn người, vấn đề này làm cho hắn có chút không trả lời được.
Chỉ hỏi anh bao nhiêu tuổi thôi mà, có cần như đi vào cõi thần tiên như thế không? Tôi có dự cảm không tốt, giống như mình đang hỏi vấn đề không thể hỏi.
Sau đó hắn nói thầm một câu: "Mười chín."
Rất ít khi thấy hắn chần chừ như thế, nói chung hắn luôn bày ra bộ mặt 'ta nói cái gì chính là cái gì', cho dù ta nói Địa Cầu là từ bức tranh của Volturi đi ra thì ngươi cũng phải quỳ xuống nói đây mới là sự thật.
Thiếu niên mười chín tuổi mặc trang phục quý tộc lỗi thời?
Thiếu niên mười chín tuổi miệng đầy lịch sử từ thời xa xưa?
Thiếu niên mười chín tuổi sống cùng một đám ma cà rồng già trăm tuổi không có cảm giác lạ lùng, khác biệt?
Thiếu niên.................mười chín, độ tuổi vừa mới trưởng thành.
Thật sự là cảnh xuân tươi đẹp, rực rỡ như hoa.
Tôi có thói quen truy cứu những vấn đề không hợp lí, tôi vốn nên lập tức kết thúc đề tài ca ngợi hắn trẻ tuổi quá trẻ tuổi, nhưng kỹ thuật nịnh nọt vuốt mông ngựa vốn từ trước đến nay chưa từng thuần thục, đầu óc trì độn không kịp phản ứng. Cho nên tôi khờ khờ tiếp tục hỏi: "Mười chín tuổi vào thế kỷ thứ 4 trước Công Nguyên?"
Sắc mặt Caius dần khó coi, hắn hơi hé môi, lộ ra một hàng răng trắng noãn âm trầm.
Tôi lập tức im bặt, quay mặt tiếp tục nhìn vách tường được xây dựng từ thế kỷ nào đó, cầu thang và cửa sổ nhỏ xanh biếc. Hành lang và con đường nhỏ nơi này đều được xây quanh ngọn núi, cho nên giao thông uốn lượn phức tạp, kết cấu nửa vòng tròn đã bẻ cong những nơi chúng tôi vừa đi, vặn vẹo thành ảo ảnh trong mưa.
Chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước, tôi cúi đầu không hé răng, trong lòng cũng không có bình tĩnh như vẻ ngoài, tôi có thể cảm nhận sâu sắc mức độ lãnh ngạch của ngón tay hắn. Đối với tôi mà nói sức lực của hắn rất lớn, không chút nào thông cảm cho độ mềm yếu của bàn tay con người, không hề để ý về điều khác biệt của bàn tay cứng như đá của mình.
Tôi biết bản thân đang bước đi trên dây, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Tôi không biết bọn họ định xử lí tôi như thế nào, cho nên chỉ có thể cẩn cẩn thận thận, bước đi từng bước, muốn biết mấu chốt của những người này ở đâu. Đây đúng thật là kỹ thuật sống, nếu như là điều tra viên FBI thì phương thức hành động khẳng định bất đồng với tôi trong trường hợp như thế. Vấn đề là tôi chưa được học khóa huấn luyện thoát khỏi tình cảnh bị trói bị nhốt, không biết phải lập kế hoạch ra sao để tự giải cứu bản thân.
Chẳng lẽ kết quả cuối cùng của tôi là thành phân bón cây hoặc là một ngụm nuốt luôn?
Lập tức lắc đầu, trước khi sự việc chưa xảy ra, tôi tuyệt đối không thể tự dọa bản thân như thế. Cho dù xung quanh đều là phim kinh dị, trước khi Sadako bò đến chân bạn thì tất cả vẫn còn hy vọng.
Caius theo thói quen dẫn tôi đi đường hẻm nhỏ, tôi cuối cùng có thể nhìn thấy một số cảnh vật rất tinh xảo. Hắn rất quen thuộc nơi này, giống như lời hắn nói là sự thật, Volturi đã tự mình thiết kế Volterra, từng viên gạch trong thành đều từng được họ vuốt ve.
Tôi cảm thấy Caius coi một vạn người dân sinh sống nơi đây thành người chết, toàn bộ đất đai, nhà ở hay công trình kiến trúc toàn bộ đều thuộc về Volturi chứ không ai khác, đúng là đáng sợ hơn cái lý của bọn cướp bóc. Có khi một loạt hoa hồng tôi vừa thấy trên ban công nhỏ nhà người ta, đều do Volturi tưới nước vào buổi tối, con chó nhỏ cạnh cửa nhà người ta kia, vừa nhìn thấy chúng tôi đã sợ đến mức sủa inh ỏi cũng do Voturi nuôi.
Đúng rồi, còn có ruộng nho dưới chân núi, cũng do Volturi trồng, đảm nhiệm vị trí kiến trúc sư, công nhân sửa đường, nông dân làm ruộng, thuận tiện còn làm thêm cả thủ phạm bắt cóc nữa. Volturi mấy người có vẻ bận rộn quá nhỉ?
"Volterra vốn thuộc về Volturi, ngay cả đất đai dưới chân núi đều là tài sản của Volturi." Caius dõng dạc tiếp tục nói, hắn cảm thấy kéo tôi ra đây ngắm nhìn tài sản của hắn chính là lạc thú giết thời gian thì phải.
Khoan đã, đừng nói với tôi ngay cả cư dân Volterra đều là người thuê trọ của các người, giấy tờ bất động sản trong tay họ chỉ là một tờ giấy trắng?
"Người............người dân ở đây thì sao?" Tôi rốt cuộc lẩn quẩn trong lòng tìm đường chết hỏi vấn đề này, tôi rất muốn biết đáp án của hắn không phải là 'Cư dân sống ở Volterra này đều do chúng ta nuôi dưỡng, cho nên cũng là tài sản của chúng ta'?
Caius cúi đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, hắn hơi hơi nâng lên lông mi, thanh âm trầm thấp mềm nhẵn đan vào cùng tiếng mưa rơi.
"Cư dân Volterra vĩnh viễn nhận được sự bảo vệ của Volturi, nơi đây sẽ không bao giờ xuất hiện chuyện ma cà rồng săn bắt con người."
Hắn dừng dừng, lại là thái độ lạnh lùng cao ngạo này, hắn hừ lạnh nói: "Volturi là người bảo vệ của nơi này."
Một lời thề cảm động như vậy, tại sao từ miệng anh nói ra không có cảm giác tốt đẹp nào vậy. Cho dù không có tình cảm cũng đừng đằng đằng sát khí như thế, cái gọi là bảo hộ của anh sẽ không phải hơi tí là phát động chiến tranh, hoặc đem những tên không vừa mắt đều kéo ra ngoài thiêu cháy đâu nhỉ.
Cuối cùng mưa cũng dừng lại, không trung u ám dần dần sáng màu, ánh sáng mông lung dịu dàng lan tỏa khắp nơi, chiếu xuống tường thành cổ kính đã chịu đựng nhiều dấu vết chiến tranh ngày xưa.
Chúng tôi tiến đến cửa hàng đang mở bán ở ngã tư đường, tòa nhà cổ xưa đến ố vàng đã được sửa chữa thành cửa hàng, các sản phẩm thủ công được đặt bên trong là nguyên nhân hấp dẫn du khách nhất.
Ánh mặt trời đã thay thế mưa nằm trên tán ô, Caius cũng không có dự định thu hồi ô lại, tuy rằng hắn đội mũ choàng, nhưng bàn tay và mặt lộ ra dưới ánh mặt trời đều rất dễ dàng sáng lên. Mũ không phải khẩu trang, có thể ngăn chặn được ánh sáng chiếu ngiêng.
Quần áo trên người tôi đủ để giúp tôi ngăn chặn được ánh sáng mùa thu không có lực công kích nào này, hơn nữa có cả ô che càng thêm an toàn.
Có một hàng du khách đi đến, mười mấy người bắt đầu thu ô, bọn họ tò mò mà cảm thán quan sát bốn phía. Thành nhỏ cổ xưa đủ để đưa con người quay ngược thời gian trở về lịch sử thời Trung Cổ huy hoàng, cao lớn chót vót, khó có thể trèo lên.
Hướng dẫn viên du lịch rất thành thục chỉ dẫn du khách tham quan, anh ta mở miệng lớn tiếng thông báo bằng tiếng Anh: "Sau mười lăm phút nữa, chúng ta sẽ rời đi Volterra và đến Siena."
Caius nhìn không chớp mắt, khách du lịch cũng là khách quen của Volturi, hắn không cần treo bộ mặt thân thiện với đám người đó.
Tim tôi đập lỡ nhịp, hô hấp dồn dập, không đuổi kịp Caius. Hắn dừng chân lại, khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng, sau đó mới bắt đầu hỏi: "Claire?"
Khi tôi ý thức được mình đang làm gì, còn có chút không thể tin. Tôi cố chấp đứng trước cửa hàng bán đồ thủ công bằng thạch cao tuyết hoa, dường như nếu Caius muốn lôi tôi đi phải bẻ gãy tay tôi trước mới được.
Tôi có chút hồi hộp dùng chân cọ cọ mặt đất, tôi đang nghĩ có nên mở miệng hay không, nhưng có một ý tưởng đang bức bách tôi, dũng khí và ngu xuẩn rất nhiều lúc là anh em sinh đôi, bạn sẽ không phân biệt rõ ràng khác nhau trong đó.
Tôi thấp giọng nói: "Tôi muốn vào nhìn xem." Hỏi thử, không chắc chắn, tôi nhanh chóng ngẩng đầu nhìn hắn, lập lại: "Muốn nhìn thử vài đồ vật trong đó thế nào." Nói xong lại dời tầm mắt, ngón tay bị hắn nắm vì khẩn trương mà run rẩy, muốn nắm lại nhưng bị tay hắn bao quanh rồi.
Caius không đồng ý liếc mắt nhìn cửa hàng thủ công này, hiển nhiên hắn cảm thấy đi vào nơi đó hạ thấp cấp bậc của hắn, không xứng với thân phận đại địa chủ cao quý của hắn. Hắn không có hứng thú nào đối với sản phẩm thủ công hay quá trình chế tác thạch hoa tuyết cao cả, nhưng không mạnh mẽ lôi kéo tôi đi, chỉ nói: "Nếu cô muốn đồ trang sức, thì trong phòng cất chứa trong thành có rất nhiều, hoặc có thể lựa chọn trang sức mà thợ Etruscan chế tác, còn mấy món đồ thủ công thô ráp kia không có giá trị thưởng thức gì."
Etruscan .............. lại là đổ cổ của thế kỷ nào trước Công Nguyên thế?
Cái gì gọi là đổ thủ công thô ráp, anh không khoe khoang thì chết à? Tùy tùy tiện tiện đeo trang sức lên người, loại xa hoa này thật sự là......Phá sản.
Tôi nghe được tiếng tim đập nhanh hơn của mình, hô hấp có chút nặng nề, cầu nguyện tôi nhìn có vẻ bình thường. Tôi còn đang thử xem, giới hạn của Ciaus ở đâu, ương ngạnh không chịu đi. Thật vất vả rời khỏi đại bản doanh Volturi, tôi không thể cái gì cũng không thử trước khi bị kéo trở về được.
Hắn rốt cuộc buông lỏng tôi ra, sau đó đưa ô che cho tôi ngăn ánh mặt trời đang sáng chói dần lên kia.
Cả Volterra đều bị vây quanh trong sắc vàng kim, không trung xanh thẳm chiếm cứ bầu trời âm u ngày mưa. Caius vẫn không muốn đi vào cửa hàng mà các cô gái đều thích thú này, có thể hắn ngồi ở địa vị cao lâu lắm rồi nên hắn cảm thấy mất mặt khi đi đến gần những thứ bình dân như vậy. Hắn đứng trước một bức tường vàng sẫm, phía dưới cái bóng ban công của một căn nhà cũ, bên cạnh nhà ở là một ngõ tắt nhỏ rất sâu.
Trước khi hắn để tôi rời đi, dùng tay vuốt ve mặt tôi,làm cho tầm mắt tôi không thể rời đi hắn, "Mười phút, Claire, nếu như xem không đủ, ta tặng nó cho cô."
Tay hắn lạnh như băng, khiến tôi hơi bị đông lạnh. Tôi đã khẩn trương đến có chút hoảng hốt, gật gật đầu. Lại lập tức lắc đầu, đừng tặng đồ cho tôi, không có công thì không nhận lộc.
Caius nở nụ cười, lùi về trong bóng râm. Hơi thở hắn lạnh băng, vô thanh vô thức, chỉ cần không ai chú ý đến bên này sẽ không phát hiện sự tồn tại của hắn.
Tôi cầm ô che, tốc độ vững vàng chậm rãi lui về sau. Ánh mặt trời bắt đầu rơi xuống ngoài tán ô, tôi nhìn khuôn mặt dưới mũ choàng của Caius, vẻ âm u và sắc bén một lần nữa trở về đáy mắt hắn. Tôi đột nhiên không dám quay người, tôi cảm thấy hắn bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới, như dã thú săn mồi.
Những người du khách kia vừa mới đi ra từ cửa hàng, hướng dẫn viên du lịch của họ lại lớn tiếng thông báo phải nhanh chóng rời khỏi đây đến đại điểm tiếp theo, xe chở khách đã đậu trước cửa, tôi chỉ cần đi theo bọn họ, lên xe rời khỏi Volterra.
Ánh mặt trời xán lạn như thế, là ánh nắng tươi đẹp chỉ thuộc về Tuscany.
Hắn không còn ô che, mũ áo khoác cũng không đủ để che khuất mỗi tấc làn da hắn. Hắn không thể mạo hiểm xuất hiện dưới ánh nắng, tôi cá là hắn không thể gây chú ý ở đây.
Nếu như tôi không đoán sai, Volterra là nhà hắn. Caius tuyệt đối sẽ không phá hư trật tự nơi này, hắn cũng không thể, hắn là người bảo vệ nơi đây.
Du khách dưới sự hướng dẫn của hường dẫn viên du lịch lần lượt vượt qua người tôi, tay tôi nắm chặt quần áo trước ngực, không sợ hãi theo sát bọn họ. Tôi hy vọng rời đi Volterra, rời đi Volturi.
Chúng tôi đứng dưới ánh mặt trời, Caius không thể đến đây.
Hắn không thể mạo hiểm nguy cơ bị bại lộ thân phận mà lại đây bắt tôi, hắn cũng không có thể giết người, đây chính là chính mồm người đàn ông này nói, nơi này không cho phép phát sinh chuyện ma cà rồng săn bắt con người.
Tôi dường như vọt vào trong đoàn du khách này, tôi khát vọng nhìn thấy con người. Hướng dẫn viên du lịch đi tuốt đằng trước, không phát hiện tôi trà trộn vào, có vài người du khách cười thân thiện với tôi, bọn họ tựa hồ rất hoan nghênh tôi gia nhập hàng ngũ.
Tôi nhếch miệng cười với họ, ánh mặt trời dần dần có sức nặng trên mặt đất, làn da chịu không nổi sẽ đỏ lên, bị phỏng, đây là một quá trình cần thời gian, tôi rõ ràng ranh giới chịu đựng của tôi ở đâu.
"Claire." Thanh âm nổi giận của Caius vang lên phía sau lưng tôi, tiếng gọi của hắn tràn ngập vẻ tàn bạo và mệnh lệnh.
Thanh âm này cách tôi gần quá, tôi nghĩ rằng hắn đã nhào đến đây. Vội vàng quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Caius vén lên mũ của mình, khóe miệng hắn ẩn chứa nụ cười âm hiểm ác liệt, bước đến ranh giới giữa bóng râm và ánh mặt trời. Hắn không tính dừng lại bước chân của mình, ánh mắt đáng sợ nhìn tôi chằm chằm.
Có vài người du khách vì thanh âm này mà tò mò quay đầu nhìn, sự dứt khoát của tôi bị sự sợ hãi thay thế khi những người này chú ý đến hắn. Đừng nhìn hắn, xin đừng phát hiện hắn không giống người bình thường, xin đừng biết hắn là ma cà rồng.
Caius tựa hồ không tiếng động nói với tôi một câu gì đó, tôi không hiểu, hắn từng bước tiến về phía trước, ánh mặt trời chiếu lên ống quần thẳng tắp của hắn. Cảnh tượng kia lại quay trở về trong trí nhớ tôi, thi thể người ngổn ngang trong thư viện.
Có người đã chú ý đến hắn, nhưng Caius không hề sợ hãi, hắn căn bản không sợ ánh mặt trời, người sợ ánh mặt trời là tôi.
Trước khi hắn định bước thêm, hoàn toàn để ánh mặt trời ôm lấy, tôi đã dùng sức đẩy mạnh nhóm người ra, nổi điên xông tới. Tôi thật sự sợ hãi, sợ bản thân chạy không đủ nhanh. Ngay cả một câu nói hắn xin đừng bước ra, tôi cũng không kịp nói, tất cả sức lực của tôi đều dùng trên hai chân để chạy.
Caius đang chờ tôi, như đang chờ con mồi tự sa vào bẫy, hắn đang cười nhạo con thỏ ngu xuẩn tên Claire này.
Cả người tôi như theo chỗ cao rơi xuống, dùng sức đụng vào trong ngực hắn, tôi khẩn trương tóm lấy khăn quàng cổ của hắn, quần áo của hắn, lớn tiếng nói: "Đi vào, đi vào nhanh."
Đừng để bất kỳ ai phát hiện anh sẽ sáng lên, đừng cho một ai phạm phải pháp luật của anh.
Caius lập tức ôm lấy tôi, tôi cũng liều mạng ôm hắn, như ôm một khối băng. Tôi run rẩy nói: "Không được đi ra ngoài, không ai nhìn thấy ai cả, thật đấy."
Cho nên van cầu anh...........Xin đừng giết người.
Móng tay tôi đều sắp bị lưng hắn làm gãy, tôi bấu rất mạnh, những người du khách này không có nhìn thấy hắn, một người cũng không có.
Caius ôm tôi đi vào ngõ tắt nhỏ, bên trong là một cầu thang, rốt cuộc ánh mặt trời không thể chiếu xuống nơi đây.
Tôi vẫn còn sa vào cảm xúc khẩn trương sợ hãi, không dám buông tay ra, lo sợ hắn sẽ lao ra giết chết đoàn du khách kia.
"Van cầu anh, không cần giết người, một người cũng không được giết............" Tôi chôn đầu ở cổ hắn, như mất đi tất cả khí lực, hoa mắt chóng mặt vẫn lặp đi lặp lại như thế, ngón tay dù đau cũng không dám buông hắn ra.
Kẻ lừa đảo, nói dối thành tính, rõ ràng nói phải bảo vệ Volturi, rõ ràng nói không thể giết người ở đây.
Tôi ủy khuất mờ mịt nói: "Không được giết người."
Tôi không nhìn thấy biểu tình của Caius, chỉ có tay hắn sờ tóc tôi, càng giấu tôi sâu hơn vào ngực.
Sau đó ôm tôi đi lên cầu thang trong ngõ tắt nhỏ, ánh mặt trời dần rời xa chúng tôi.
Thần bí và phàm tục quay lưng lịa với nhau, ma cà rồng và con người gặp thoáng qua.
Một người đàn ông thay bạn giơ ô, mặc áo khoác đen, sắc mặt tái nhợt như người chết, lạnh lùng giống như khung cảnh xung quanh hắn đã biến thành vùng đất hoang vắng cằn cỗi.
Tôi nghĩ hẳn sẽ có người nào đó chú ý đến chúng tôi, trong mưa, màu sắc không hợp nhau ấy sẽ trở nên mơ hồ không rõ.
Caius thoạt nhìn không hề để ý có tầm mắt rơi xuống người hắn hay không, đối với hắn mà nói con người không khác gì tảng đá nơi đây, hắn sẽ không nhàm chán đến mức chú ý có hòn đá nào đang nhìn hắn hay không.
Chúng tôi đi trên góc đường mòn của cung điện Priori, chỗ này không có khách du lịch, bởi vì trời mưa cho nên có vẻ rất tĩnh lặng. Tôi có thể nhìn thấy một số tảng đá trên vách tường bắt đầu vỡ vụn dần, kiến trúc nổi danh nhất Volterra là tòa thị chính địa phương, dấu vết cổ xưa vùng Italy nhiều đến mức có thể chất đầy xe, có thể sửa sang lại một số tòa kiến trúc xưa thành văn phòng.
Không thể nói rõ như người ta thế này là tiết kiệm hay giàu nứt đố đổ vách nữa.
Bước chân tôi luôn chậm hơn vài bước so với Caius, vì không muốn thấy sườn mặt lạnh như băng của người này, tôi cố ý thả chậm bước chân. Tay bị hắn nắm không kéo lại nổi, đông lạnh bắt đầu run rẩy.
Tôi rất muốn mở miệng yêu cầu hắn dùng găng tay, cứ tiếp tục như vậy rất khó chịu.
Cuối cùng nhịn xuống bởi vì rất có thể đây là lần cuối tôi có thể nhìn thấy bầu trời xanh bên ngoài, phạm nhân ở tù khó có được cơ hội hít thở không khí trong lành, mà cố gắng ngó nghiêng nhìn xung quanh.
Chúng tôi vừa mới đi qua quảng trường Priori, thì bước tới quảng trường bằng phẳng của tòa thị chính, đối diện với tòa thị chính xưa là tòa nhà hình tháp Palazzo Pretorio, Caius không hề có hứng thú gì với tòa nhà ấy. Kéo đôi mắt trông mong muốn vào tham quan của tôi thẳng về phía trước, người này nhất định đã nhìn chán rồi, cho nên không hề có tâm tình của người chưa từng du lịch Italy như tôi.
Tôi nghe nói trong tòa thị chính nơi đây có rất nhiều bức bích họa, tác phẩm điêu khắc, còn có đại sảnh với trần nhà hình vòm, màu sắc tươi đẹp lại cổ xưa.
Volterra rất nhỏ, im lặng tọa lạc tại vùng quê đồi núi trên Tuscany, trong thành phố có rất nhiều đường ngang ngõ tắt đan xen nhau. Người ngoài sẽ bất giác bị lạc giữa những tòa kiến trúc bằng đá này, nóc nhà với mái ngói đỏ, và song cửa sổ biếc xanh vây quanh khu dân cư.
Đáng tiếc tôi không hiểu tiếng Italy, không hiểu rất nhiều bảng nhãn ký hiệu xung quanh.
Chỉ có thể nhìn theo lá cây xanh mởn men theo vách tường để giải trí, cuối củng Caius mới nhớ đến hắn còn kéo theo một người, mà không phải một mình bước chậm trong mưa.
"Cung điện này được xây dựng vào 1250 năm trước, lúc trước là do Volturi bỏ vốn kiến tạo cho dân bản xứ, ngoại trừ mấy bức tranh bích họa thì không còn gì khác."
Caius lạnh như băng nói, tôi bị hắn kéo đi vài bước mới biết hắn đang nói về lâu đài Priori, vài trăm năm trước là do Volturi bỏ vốn xây dựng ra nơi này sao?
.................Đây tuyệt đối không phải lịch sử.
Không biết hắn lớn lên trong hoàn cảnh nào, rõ ràng khuôn mặt nghiêm túc không biểu tình lại thoạt nhìn hung ác vạn phần. Có lẽ hắn rất chán ghét bề ngoài quá mức xinh đẹp của mình, cho nên chỉ có thể luyện tập nâng cấp giá trị mỗi ngày, ai thấy hắn cũng không thể trước tiên chú ý đến bề ngoài của hắn.
Ngay cả khi làm nhiệm vụ hướng dẫn du lịch đều mang bộ dáng đằng đằng sát khí.
Sau đó hắn tiếp tục chỉ vào tòa nhà Palazzo Pretorio đối diện tòa thị chính, không rõ là đang đắc ý hay khinh miệt mà nói: "Tòa nhà đó cũng được xây dựng vào lúc ấy, được dùng làm tòa án sơ thẩm. Những kẻ phạm phải tội ác, có linh hồn dơ bẩn sẽ bị từng bước từng bước đưa hết lên đó để treo cổ."
............Sách giáo khoa Lịch sử cũng không có viết như vậy.
Dường như Caius đã tìm được đề tài có thể xóa bỏ sự trầm mặc xấu hổ, càng không thể vãn hồi mà kéo tôi tiếp tục đi, vừa đi vừa nhanh chóng kể về lịch sử xa xưa của thành phố Volterra này.
Dù là nhà xưng tội Battistero hay bảo tàng tôn giáo, tháp dân cư Bundesliga trên đường phố hay công viên cổ một ngàn năm tuổi, toàn bộ đều được Volturi hỗ trợ, bỏ vốn, tự mình xây dựng mà thành.
Không phải trăm năm thì là nghìn năm về trước, tôi nghe mà mắt xoay quanh. Tường thành này, tảng đá, con đường lát đá, hay thân cây ngoài cửa sổ đều hận không thể dán nhãn "Do Volturi chế tạo".
Môn Lịch sử Châu Âu của tôi không tốt, hơn nữa cũng không hề biết gì về Tuscany, không có cách nào cãi lại chỉ có thể nghe Caius nói cái gì chính là cái gì.
Vâng vâng, đúng vậy, tất cả đều do nhà anh chế tạo ra, nhà anh quả thực không gì không làm được, thật ra công việc chủ yếu của Volturi là đội ngũ thi công cao tuổi phải không?
Đối với những công trình kiến trúc ấy, Caius mang dáng vẻ "chẳng hay ho gì" mà khoe ra, đột nhiên còn nhắc đến cổng vòm Arco cổ: "Nơi đó từng lưa lại dấu vết chiến tranh, chiến hỏa bảo hộ thành Volterra, ta tuyệt đối không để cho bất kỳ kẻ dị đoan, kẻ tội đồ nào bước chân vào nơi này."
Caius kiêu căng cười rộ lên, không biết vì sao mỗi khi ngạo mạn hắn có thể làm cho khuôn mặt xinh đẹp kia cũng trở nên cuồng vọng theo. "Tuy rằng do con người chống đỡ chiến tranh lần đó, nhưng nể tình công sức của bọn chúng, ta đã tự mình phê chuẩn lưu lại cổng vòm Arco làm dấu hiệu chống cự, về sau, bất cứ phí dụng nào về giữ gìn kiến trúc đều phải do Volturi thông qua, cho đến bây giờ những người đó đã thành tro bụi cả rồi mà công trình dân dụng này vẫn còn tiếp tục tồn tại."
Tôi lại lâm vào nghịch lý, con người có công sức chống lại kẻ xâm lược từ bên ngoài, chẳng lẽ không nên ban thưởng cho họ sao? Tại sao cuối cùng, tiền đều nện vào một chiếc cửa đá không thể ăn không thể uống thế?
Nhìn Caius tuy trưng ra khuôn mặt trắng bệch lạnh như băng, nhưng sự đắc ý dào dạt áp lực trong giọng nói không thể giấu được. Hắn cảm thấy bản thân tuyệt đối chính xác, điển hình của đức hạnh ai phản đối hắn thì người đó là kẻ dị đoan là tội nhân.
Tôi nhịn xuống lời nói khó nghe, loại tính cách này thật ra có thể dễ dàng nhận ra từ những bức thư của hắn, nhưng người thật khi bước ra từ trong trang giấy thì............Bạn sẽ cảm thấy nghi hoặc, rốt cuộc thì cấu tạo não kỳ quái như thế này là được hình thành như thế nào?
Mà người duy trì quan hệ bạn qua thư nhiều năm như thế với tên như vậy thì còn kỳ quái hơn.
Tôi cố gắng vắt hết óc, hy vọng có thể làm hắn hăng hái chút, để cho không khí buổi đi tham quan này càng thêm thoải mái, tránh cho lại lập tức bị xách về bắt muỗi trong thành Volturi nơi mà bụi cũng không muốn ở đấy.
Tôi thử mở miệng nói: "Các ngài thật tài giỏi, ha hả, đó là chuyện xảy ra từ lúc nào thế?" Sẽ không lại là lịch sử vài trăm năm trước đi, đối với lịch sử Volterra tôi lại càng không biết, trừ bỏ biết nơi này thuộc vùng Tuscany, trú ngụ một đống ma cà rồng ra thì tôi chịu.
"Thế kỷ 4 trước Công Nguyên." Caius rất tự nhiên trả lời vấn đề của tôi, tâm tình của hắn tựa hồ không tồi, nở nụ cười.
Tôi ngây ngẩn vài giây, cái gì gọi là thế kỷ 4 ——trước Công Nguyên? Rốt cuộc là bao nhiêu thập niên trước,một trăm năm, ba trăm năm............trước Công Nguyên?
Trước Công Nguyên, anh tự mình phê chuẩn?
............Đây không phải sự thật, tôi cảm thấy khái niệm thời gian trước Công Nguyên này không nên xuất hiện trong thế giới của tôi.
Mưa dần dần nhỏ hạt, chúng tôi bước lên cầu thang, tường đá hai bên nhà ở hơi loang lổ, sáng sớm nhạt nhẽo trong ngõ nhỏ ít người.
Bước chân Caius rất nhẹ rất chậm, hắn đội mũ lên, vài sợi tóc vàng lộ ra dưới mũ. Gương mặt hắn rất trẻ tuổi, nụ cười không nhịn được trên môi làm cho hắn thoạt nhìn càng thêm trẻ, tính cách nóng nảy cũng thuộc về người trẻ tuổi, nhìn như thế nào, cũng không cảm thấy cụm từ "cổ xưa" không dính dáng gì đến hắn, hay đặt lên đỉnh đầu hắn, hay hiện lên trong ánh mắt cuồng nhiệt của hắn.
Tôi nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu nhìn mưa dính đầy giày mình, không giống như nét lầy lội của Forks, con đường lát đá ở đây rất sạch sẽ, ngoại trừ vũng nước mưa thì không còn vết bẩn nào. Cuối củng không nhịn được sự tò mò hại chết mèo, nhẹ giọng hỏi: "Vậy anh bao nhiều tuổi?"
Tôi tuyệt đối không muốn quen thân hơn với hắn, tôi chỉ cảm thấy mốc thời gian hồi nãy hắn nói không đúng lắm mà thôi.
Tôi sợ hắn nói chuyện xảy ra bốn trăm năm trước nói thành bốn trăm năm trước Công Nguyên, tôi nghĩ ma cà rồng sống suốt mấy trăm năm đã là lão bất tử rồi.
Người lớn tuổi nhất gia đình Cullen cũng bất quá mới ba trăm tuổi, cho nên tôi nghĩ Volturi cũng không khác nhiều lắm, cả ngày ngốc cạnh bên một số đồ cổ trăm năm tuổi sẽ tò mò trạng thái cuộc sống của họ.
Caius trầm mặc một chút, vẻ mặt hắn rất kỳ quái, tựa hồ có vài giây ngẩn người, vấn đề này làm cho hắn có chút không trả lời được.
Chỉ hỏi anh bao nhiêu tuổi thôi mà, có cần như đi vào cõi thần tiên như thế không? Tôi có dự cảm không tốt, giống như mình đang hỏi vấn đề không thể hỏi.
Sau đó hắn nói thầm một câu: "Mười chín."
Rất ít khi thấy hắn chần chừ như thế, nói chung hắn luôn bày ra bộ mặt 'ta nói cái gì chính là cái gì', cho dù ta nói Địa Cầu là từ bức tranh của Volturi đi ra thì ngươi cũng phải quỳ xuống nói đây mới là sự thật.
Thiếu niên mười chín tuổi mặc trang phục quý tộc lỗi thời?
Thiếu niên mười chín tuổi miệng đầy lịch sử từ thời xa xưa?
Thiếu niên mười chín tuổi sống cùng một đám ma cà rồng già trăm tuổi không có cảm giác lạ lùng, khác biệt?
Thiếu niên.................mười chín, độ tuổi vừa mới trưởng thành.
Thật sự là cảnh xuân tươi đẹp, rực rỡ như hoa.
Tôi có thói quen truy cứu những vấn đề không hợp lí, tôi vốn nên lập tức kết thúc đề tài ca ngợi hắn trẻ tuổi quá trẻ tuổi, nhưng kỹ thuật nịnh nọt vuốt mông ngựa vốn từ trước đến nay chưa từng thuần thục, đầu óc trì độn không kịp phản ứng. Cho nên tôi khờ khờ tiếp tục hỏi: "Mười chín tuổi vào thế kỷ thứ 4 trước Công Nguyên?"
Sắc mặt Caius dần khó coi, hắn hơi hé môi, lộ ra một hàng răng trắng noãn âm trầm.
Tôi lập tức im bặt, quay mặt tiếp tục nhìn vách tường được xây dựng từ thế kỷ nào đó, cầu thang và cửa sổ nhỏ xanh biếc. Hành lang và con đường nhỏ nơi này đều được xây quanh ngọn núi, cho nên giao thông uốn lượn phức tạp, kết cấu nửa vòng tròn đã bẻ cong những nơi chúng tôi vừa đi, vặn vẹo thành ảo ảnh trong mưa.
Chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước, tôi cúi đầu không hé răng, trong lòng cũng không có bình tĩnh như vẻ ngoài, tôi có thể cảm nhận sâu sắc mức độ lãnh ngạch của ngón tay hắn. Đối với tôi mà nói sức lực của hắn rất lớn, không chút nào thông cảm cho độ mềm yếu của bàn tay con người, không hề để ý về điều khác biệt của bàn tay cứng như đá của mình.
Tôi biết bản thân đang bước đi trên dây, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Tôi không biết bọn họ định xử lí tôi như thế nào, cho nên chỉ có thể cẩn cẩn thận thận, bước đi từng bước, muốn biết mấu chốt của những người này ở đâu. Đây đúng thật là kỹ thuật sống, nếu như là điều tra viên FBI thì phương thức hành động khẳng định bất đồng với tôi trong trường hợp như thế. Vấn đề là tôi chưa được học khóa huấn luyện thoát khỏi tình cảnh bị trói bị nhốt, không biết phải lập kế hoạch ra sao để tự giải cứu bản thân.
Chẳng lẽ kết quả cuối cùng của tôi là thành phân bón cây hoặc là một ngụm nuốt luôn?
Lập tức lắc đầu, trước khi sự việc chưa xảy ra, tôi tuyệt đối không thể tự dọa bản thân như thế. Cho dù xung quanh đều là phim kinh dị, trước khi Sadako bò đến chân bạn thì tất cả vẫn còn hy vọng.
Caius theo thói quen dẫn tôi đi đường hẻm nhỏ, tôi cuối cùng có thể nhìn thấy một số cảnh vật rất tinh xảo. Hắn rất quen thuộc nơi này, giống như lời hắn nói là sự thật, Volturi đã tự mình thiết kế Volterra, từng viên gạch trong thành đều từng được họ vuốt ve.
Tôi cảm thấy Caius coi một vạn người dân sinh sống nơi đây thành người chết, toàn bộ đất đai, nhà ở hay công trình kiến trúc toàn bộ đều thuộc về Volturi chứ không ai khác, đúng là đáng sợ hơn cái lý của bọn cướp bóc. Có khi một loạt hoa hồng tôi vừa thấy trên ban công nhỏ nhà người ta, đều do Volturi tưới nước vào buổi tối, con chó nhỏ cạnh cửa nhà người ta kia, vừa nhìn thấy chúng tôi đã sợ đến mức sủa inh ỏi cũng do Voturi nuôi.
Đúng rồi, còn có ruộng nho dưới chân núi, cũng do Volturi trồng, đảm nhiệm vị trí kiến trúc sư, công nhân sửa đường, nông dân làm ruộng, thuận tiện còn làm thêm cả thủ phạm bắt cóc nữa. Volturi mấy người có vẻ bận rộn quá nhỉ?
"Volterra vốn thuộc về Volturi, ngay cả đất đai dưới chân núi đều là tài sản của Volturi." Caius dõng dạc tiếp tục nói, hắn cảm thấy kéo tôi ra đây ngắm nhìn tài sản của hắn chính là lạc thú giết thời gian thì phải.
Khoan đã, đừng nói với tôi ngay cả cư dân Volterra đều là người thuê trọ của các người, giấy tờ bất động sản trong tay họ chỉ là một tờ giấy trắng?
"Người............người dân ở đây thì sao?" Tôi rốt cuộc lẩn quẩn trong lòng tìm đường chết hỏi vấn đề này, tôi rất muốn biết đáp án của hắn không phải là 'Cư dân sống ở Volterra này đều do chúng ta nuôi dưỡng, cho nên cũng là tài sản của chúng ta'?
Caius cúi đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, hắn hơi hơi nâng lên lông mi, thanh âm trầm thấp mềm nhẵn đan vào cùng tiếng mưa rơi.
"Cư dân Volterra vĩnh viễn nhận được sự bảo vệ của Volturi, nơi đây sẽ không bao giờ xuất hiện chuyện ma cà rồng săn bắt con người."
Hắn dừng dừng, lại là thái độ lạnh lùng cao ngạo này, hắn hừ lạnh nói: "Volturi là người bảo vệ của nơi này."
Một lời thề cảm động như vậy, tại sao từ miệng anh nói ra không có cảm giác tốt đẹp nào vậy. Cho dù không có tình cảm cũng đừng đằng đằng sát khí như thế, cái gọi là bảo hộ của anh sẽ không phải hơi tí là phát động chiến tranh, hoặc đem những tên không vừa mắt đều kéo ra ngoài thiêu cháy đâu nhỉ.
Cuối cùng mưa cũng dừng lại, không trung u ám dần dần sáng màu, ánh sáng mông lung dịu dàng lan tỏa khắp nơi, chiếu xuống tường thành cổ kính đã chịu đựng nhiều dấu vết chiến tranh ngày xưa.
Chúng tôi tiến đến cửa hàng đang mở bán ở ngã tư đường, tòa nhà cổ xưa đến ố vàng đã được sửa chữa thành cửa hàng, các sản phẩm thủ công được đặt bên trong là nguyên nhân hấp dẫn du khách nhất.
Ánh mặt trời đã thay thế mưa nằm trên tán ô, Caius cũng không có dự định thu hồi ô lại, tuy rằng hắn đội mũ choàng, nhưng bàn tay và mặt lộ ra dưới ánh mặt trời đều rất dễ dàng sáng lên. Mũ không phải khẩu trang, có thể ngăn chặn được ánh sáng chiếu ngiêng.
Quần áo trên người tôi đủ để giúp tôi ngăn chặn được ánh sáng mùa thu không có lực công kích nào này, hơn nữa có cả ô che càng thêm an toàn.
Có một hàng du khách đi đến, mười mấy người bắt đầu thu ô, bọn họ tò mò mà cảm thán quan sát bốn phía. Thành nhỏ cổ xưa đủ để đưa con người quay ngược thời gian trở về lịch sử thời Trung Cổ huy hoàng, cao lớn chót vót, khó có thể trèo lên.
Hướng dẫn viên du lịch rất thành thục chỉ dẫn du khách tham quan, anh ta mở miệng lớn tiếng thông báo bằng tiếng Anh: "Sau mười lăm phút nữa, chúng ta sẽ rời đi Volterra và đến Siena."
Caius nhìn không chớp mắt, khách du lịch cũng là khách quen của Volturi, hắn không cần treo bộ mặt thân thiện với đám người đó.
Tim tôi đập lỡ nhịp, hô hấp dồn dập, không đuổi kịp Caius. Hắn dừng chân lại, khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng, sau đó mới bắt đầu hỏi: "Claire?"
Khi tôi ý thức được mình đang làm gì, còn có chút không thể tin. Tôi cố chấp đứng trước cửa hàng bán đồ thủ công bằng thạch cao tuyết hoa, dường như nếu Caius muốn lôi tôi đi phải bẻ gãy tay tôi trước mới được.
Tôi có chút hồi hộp dùng chân cọ cọ mặt đất, tôi đang nghĩ có nên mở miệng hay không, nhưng có một ý tưởng đang bức bách tôi, dũng khí và ngu xuẩn rất nhiều lúc là anh em sinh đôi, bạn sẽ không phân biệt rõ ràng khác nhau trong đó.
Tôi thấp giọng nói: "Tôi muốn vào nhìn xem." Hỏi thử, không chắc chắn, tôi nhanh chóng ngẩng đầu nhìn hắn, lập lại: "Muốn nhìn thử vài đồ vật trong đó thế nào." Nói xong lại dời tầm mắt, ngón tay bị hắn nắm vì khẩn trương mà run rẩy, muốn nắm lại nhưng bị tay hắn bao quanh rồi.
Caius không đồng ý liếc mắt nhìn cửa hàng thủ công này, hiển nhiên hắn cảm thấy đi vào nơi đó hạ thấp cấp bậc của hắn, không xứng với thân phận đại địa chủ cao quý của hắn. Hắn không có hứng thú nào đối với sản phẩm thủ công hay quá trình chế tác thạch hoa tuyết cao cả, nhưng không mạnh mẽ lôi kéo tôi đi, chỉ nói: "Nếu cô muốn đồ trang sức, thì trong phòng cất chứa trong thành có rất nhiều, hoặc có thể lựa chọn trang sức mà thợ Etruscan chế tác, còn mấy món đồ thủ công thô ráp kia không có giá trị thưởng thức gì."
Etruscan .............. lại là đổ cổ của thế kỷ nào trước Công Nguyên thế?
Cái gì gọi là đổ thủ công thô ráp, anh không khoe khoang thì chết à? Tùy tùy tiện tiện đeo trang sức lên người, loại xa hoa này thật sự là......Phá sản.
Tôi nghe được tiếng tim đập nhanh hơn của mình, hô hấp có chút nặng nề, cầu nguyện tôi nhìn có vẻ bình thường. Tôi còn đang thử xem, giới hạn của Ciaus ở đâu, ương ngạnh không chịu đi. Thật vất vả rời khỏi đại bản doanh Volturi, tôi không thể cái gì cũng không thử trước khi bị kéo trở về được.
Hắn rốt cuộc buông lỏng tôi ra, sau đó đưa ô che cho tôi ngăn ánh mặt trời đang sáng chói dần lên kia.
Cả Volterra đều bị vây quanh trong sắc vàng kim, không trung xanh thẳm chiếm cứ bầu trời âm u ngày mưa. Caius vẫn không muốn đi vào cửa hàng mà các cô gái đều thích thú này, có thể hắn ngồi ở địa vị cao lâu lắm rồi nên hắn cảm thấy mất mặt khi đi đến gần những thứ bình dân như vậy. Hắn đứng trước một bức tường vàng sẫm, phía dưới cái bóng ban công của một căn nhà cũ, bên cạnh nhà ở là một ngõ tắt nhỏ rất sâu.
Trước khi hắn để tôi rời đi, dùng tay vuốt ve mặt tôi,làm cho tầm mắt tôi không thể rời đi hắn, "Mười phút, Claire, nếu như xem không đủ, ta tặng nó cho cô."
Tay hắn lạnh như băng, khiến tôi hơi bị đông lạnh. Tôi đã khẩn trương đến có chút hoảng hốt, gật gật đầu. Lại lập tức lắc đầu, đừng tặng đồ cho tôi, không có công thì không nhận lộc.
Caius nở nụ cười, lùi về trong bóng râm. Hơi thở hắn lạnh băng, vô thanh vô thức, chỉ cần không ai chú ý đến bên này sẽ không phát hiện sự tồn tại của hắn.
Tôi cầm ô che, tốc độ vững vàng chậm rãi lui về sau. Ánh mặt trời bắt đầu rơi xuống ngoài tán ô, tôi nhìn khuôn mặt dưới mũ choàng của Caius, vẻ âm u và sắc bén một lần nữa trở về đáy mắt hắn. Tôi đột nhiên không dám quay người, tôi cảm thấy hắn bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới, như dã thú săn mồi.
Những người du khách kia vừa mới đi ra từ cửa hàng, hướng dẫn viên du lịch của họ lại lớn tiếng thông báo phải nhanh chóng rời khỏi đây đến đại điểm tiếp theo, xe chở khách đã đậu trước cửa, tôi chỉ cần đi theo bọn họ, lên xe rời khỏi Volterra.
Ánh mặt trời xán lạn như thế, là ánh nắng tươi đẹp chỉ thuộc về Tuscany.
Hắn không còn ô che, mũ áo khoác cũng không đủ để che khuất mỗi tấc làn da hắn. Hắn không thể mạo hiểm xuất hiện dưới ánh nắng, tôi cá là hắn không thể gây chú ý ở đây.
Nếu như tôi không đoán sai, Volterra là nhà hắn. Caius tuyệt đối sẽ không phá hư trật tự nơi này, hắn cũng không thể, hắn là người bảo vệ nơi đây.
Du khách dưới sự hướng dẫn của hường dẫn viên du lịch lần lượt vượt qua người tôi, tay tôi nắm chặt quần áo trước ngực, không sợ hãi theo sát bọn họ. Tôi hy vọng rời đi Volterra, rời đi Volturi.
Chúng tôi đứng dưới ánh mặt trời, Caius không thể đến đây.
Hắn không thể mạo hiểm nguy cơ bị bại lộ thân phận mà lại đây bắt tôi, hắn cũng không có thể giết người, đây chính là chính mồm người đàn ông này nói, nơi này không cho phép phát sinh chuyện ma cà rồng săn bắt con người.
Tôi dường như vọt vào trong đoàn du khách này, tôi khát vọng nhìn thấy con người. Hướng dẫn viên du lịch đi tuốt đằng trước, không phát hiện tôi trà trộn vào, có vài người du khách cười thân thiện với tôi, bọn họ tựa hồ rất hoan nghênh tôi gia nhập hàng ngũ.
Tôi nhếch miệng cười với họ, ánh mặt trời dần dần có sức nặng trên mặt đất, làn da chịu không nổi sẽ đỏ lên, bị phỏng, đây là một quá trình cần thời gian, tôi rõ ràng ranh giới chịu đựng của tôi ở đâu.
"Claire." Thanh âm nổi giận của Caius vang lên phía sau lưng tôi, tiếng gọi của hắn tràn ngập vẻ tàn bạo và mệnh lệnh.
Thanh âm này cách tôi gần quá, tôi nghĩ rằng hắn đã nhào đến đây. Vội vàng quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Caius vén lên mũ của mình, khóe miệng hắn ẩn chứa nụ cười âm hiểm ác liệt, bước đến ranh giới giữa bóng râm và ánh mặt trời. Hắn không tính dừng lại bước chân của mình, ánh mắt đáng sợ nhìn tôi chằm chằm.
Có vài người du khách vì thanh âm này mà tò mò quay đầu nhìn, sự dứt khoát của tôi bị sự sợ hãi thay thế khi những người này chú ý đến hắn. Đừng nhìn hắn, xin đừng phát hiện hắn không giống người bình thường, xin đừng biết hắn là ma cà rồng.
Caius tựa hồ không tiếng động nói với tôi một câu gì đó, tôi không hiểu, hắn từng bước tiến về phía trước, ánh mặt trời chiếu lên ống quần thẳng tắp của hắn. Cảnh tượng kia lại quay trở về trong trí nhớ tôi, thi thể người ngổn ngang trong thư viện.
Có người đã chú ý đến hắn, nhưng Caius không hề sợ hãi, hắn căn bản không sợ ánh mặt trời, người sợ ánh mặt trời là tôi.
Trước khi hắn định bước thêm, hoàn toàn để ánh mặt trời ôm lấy, tôi đã dùng sức đẩy mạnh nhóm người ra, nổi điên xông tới. Tôi thật sự sợ hãi, sợ bản thân chạy không đủ nhanh. Ngay cả một câu nói hắn xin đừng bước ra, tôi cũng không kịp nói, tất cả sức lực của tôi đều dùng trên hai chân để chạy.
Caius đang chờ tôi, như đang chờ con mồi tự sa vào bẫy, hắn đang cười nhạo con thỏ ngu xuẩn tên Claire này.
Cả người tôi như theo chỗ cao rơi xuống, dùng sức đụng vào trong ngực hắn, tôi khẩn trương tóm lấy khăn quàng cổ của hắn, quần áo của hắn, lớn tiếng nói: "Đi vào, đi vào nhanh."
Đừng để bất kỳ ai phát hiện anh sẽ sáng lên, đừng cho một ai phạm phải pháp luật của anh.
Caius lập tức ôm lấy tôi, tôi cũng liều mạng ôm hắn, như ôm một khối băng. Tôi run rẩy nói: "Không được đi ra ngoài, không ai nhìn thấy ai cả, thật đấy."
Cho nên van cầu anh...........Xin đừng giết người.
Móng tay tôi đều sắp bị lưng hắn làm gãy, tôi bấu rất mạnh, những người du khách này không có nhìn thấy hắn, một người cũng không có.
Caius ôm tôi đi vào ngõ tắt nhỏ, bên trong là một cầu thang, rốt cuộc ánh mặt trời không thể chiếu xuống nơi đây.
Tôi vẫn còn sa vào cảm xúc khẩn trương sợ hãi, không dám buông tay ra, lo sợ hắn sẽ lao ra giết chết đoàn du khách kia.
"Van cầu anh, không cần giết người, một người cũng không được giết............" Tôi chôn đầu ở cổ hắn, như mất đi tất cả khí lực, hoa mắt chóng mặt vẫn lặp đi lặp lại như thế, ngón tay dù đau cũng không dám buông hắn ra.
Kẻ lừa đảo, nói dối thành tính, rõ ràng nói phải bảo vệ Volturi, rõ ràng nói không thể giết người ở đây.
Tôi ủy khuất mờ mịt nói: "Không được giết người."
Tôi không nhìn thấy biểu tình của Caius, chỉ có tay hắn sờ tóc tôi, càng giấu tôi sâu hơn vào ngực.
Sau đó ôm tôi đi lên cầu thang trong ngõ tắt nhỏ, ánh mặt trời dần rời xa chúng tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.