Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 53: Lựa Chọn

Mạn Không

16/05/2021

Tôi không biết Caius phải chịu đựng đau đớn đến mức nào, trông hắn không tốt hơn đám ma cà rồng đang chực chờ lao đến tôi kia bao nhiêu. Mùi máu nồng nặc làm tôi buồn nôn, hiển nhiên ở đây chỉ có mình tôi có cảm giác ghê tởm này.

Khi mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, dục vọng giết chóc cuồng loạn không thể nào khống chế được nữa. Tôi biết máu của con người sẽ kích khởi sự thèm ăn của ma cà rồng, nhưng tôi không có khái niệm rõ ràng, thậm chí không rõ vì sao máu của một con người có thể kíp nổ nhiều ma cà rồng điên cuồng như thế.

Quyền uy của Caius không có tác dụng trước máu tôi, cho dù đối mặt với phán quyết của Volturi vẫn thế. Ma cà rồng mang mặt nạ đều lộ ra răng nanh, từ trong khoang miệng họ phát ra tiếng rít gào bén nhọn vô nghĩa, lao nhanh tới, động tác của họ nhanh đến mức tôi không thể nhìn rõ.

Đổ vỡ, chết chóc, xuất hiện, biến mất, phẫn nộ —— tất cả cảm xúc tiêu cực xấu xa nhất bị phô bày trong nháy mắt.

Bột phấn trắng văng ra tung tóe từ tay chân bị bẻ gãy, sự tàn nhẫn và lạnh như băng của Caius trong thời khắc này được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, hắn bảo vệ tôi ở sau lưng, ai thét chói tai lao tới đây đều bị hắn vặn gãy cổ hoặc đạp nát lồng ngực.

Ngọn lửa không ngừng lay động, đốm lửa lóe ra tinh hoa, ánh sáng và bóng tối chém giết không ngừng.

Tôi rốt cuộc gom góp đủ khí lực đứng lên từ mặt đất đầy mảnh vụn thủy tinh, ôm vết thương lớn nhất trên cánh tay - bị một ly thủy tinh cắt qua mạch máu, máu không ngừng phun ra ngoài như suối.

Hoa tươi và mặt nạ hoa lệ đầy đất, còn có vài cái đầu của ma cà rồng, cho dù có bị vặn gãy cổ thì họ còn chưa chết.

Đây là một đám sinh vật có sinh mệnh lực mạnh mẽ đến mức không thể diễn tả được.

Cauis lập tức thối lui đến bên người tôi, dường như hắn biến thành đao phủ khoác giáp sắt, hai tay lưa loát đập nát thi cốt của đồng loại. Mặt nạ của tôi đã rơi xuống đất, lộ ra khuôn mặt đau đớn đến trắng bệch.

"Caius." Tôi gọi hắn một tiếng, tôi cảm thấy thật có lỗi, miệng vết thương nhiều lắm, tôi không có cách khiến cho máu ngừng chảy được.

Hắn không đáp lại tôi, sự tức giận nôn nóng xuất hiện trong mắt hắn, một loại cảm xúc vô cùng bất an và tiêu cực làm cho hắn thoạt nhìn còn áp lực hơn cả những ma cà rồng khác ở đây.

Hắn liếc nhìn tôi một cái, sự giãy dụa sau lớp mặt nạ rõ ràng như thế, thân phận người bảo hộ và kẻ săn mồi dây dưa hỗn loạn trong đôi mắt đỏ tươi của hắn.

Rời khỏi hắn, mau rời khỏi hắn đi!

Cơ thể tôi và đầu óc dường như phát ra cảnh báo cùng lúc, người đàn ông này sẽ giết cô!

Tôi dùng sức ôm chặt miệng vết thương trên tay, không có tác dụng gì cả, máu không ngừng chảy ra từ vết rách, những vết thương nhỏ khác cũng bắt đầu rỉ máu.

Loại trường hợp này không thể hỏng bét hơn nữa.

Vẻ nhẫn nại của Caius rõ ràng như thế, bốn phía chỉ có ánh lửa chớp lên sáng ngời. Không có ma cà rồng nào có thể vượt qua ranh giới phòng vệ của hắn, bản tính săn bắt đã chiếm cứ đầu óc những sinh vật không phải người này.

Tất cả mọi người đều đang nhẫn nại, tiếng hít thở tham lam quanh quẩn quanh tôi, bọn chúng cúi người xuống, chỉ chờ thời cơ Caius không khống chế được mà tấn công tôi.

Tôi rốt cuộc cảm thấy sợ hãi, ánh mắt Caius nhìn tôi dần cuồng loạn. Tôi hít thở khó khăn, đau đớn nhìn hắn, mất máu và miệng vết thương run rẩy làm tầm mắt tôi dần biến thành màu đen.

"Caius." Tôi thấp giọng gọi hắn, hy vọng hắn có thể giữ lại chút lý trí nhưng tôi không biết phải làm như thế nào.

Hắn đã ngừng thở rất lâu rồi, có thể nhìn thấy điều đó qua đôi môi mím chặt và khuôn cằm căng cứng của hắn, sự khống chế điên cuồng này gần như có thể phá vỡ tất cả bình tĩnh của hắn. Caius nhìn tôi chăm chú, tràn ngập dục vọng công kích như bệnh tâm thần, tôi bất lực lui về sau, rời đi hắn, chạy trốn khỏi hắn.

Không khí căng như dây đàn, mỗi một lần cử động dù chỉ rất nhỏ có thể cắt đứt dây thần kinh yếu ớt của bạn, thiên đao vạn quả.

Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định gọi hắn: "Caius." Tỉnh táo lại đi, xin anh đấy.

Mùi hương của máu ngày càng nồng đậm, mùi hoa bị lấn át hoàn toàn. Caius đột nhiên dữ tợn cắn môi mình, hắn hung ác rít gào một tiếng. Bản năng sống sót của tôi ép buộc thân thể phải hành động, liều lĩnh xoay người bỏ chạy, màu máu đỏ tươi rơi xuống làn váy trắng.

Điên rồi, một đám dã thú. Tôi nhịn không được rất muốn thét chói tai, đầu óc một mảnh hỗn loạn.

Số ma cà rồng còn lại bởi vì động tác của tôi mà trở nên hưng phấn lại, lao về phía tôi.

Con người không có khả năng chạy trốn khỏi ma cà rồng, cho dù bạn có là nhà vô địch marathon đi nữa thì cũng không thể.

Kẻ bắt lấy tôi đầu tiên là Caius, động tác của hắn nhanh hơn tất cả số sinh vật không phải người ở đây rất nhiều. Hắn kéo tôi vào trong lòng, chân dài đá một phát đã đá văng ra ma cà rồng lao tới định tấn công tôi, là một người phụ nữ mặc váy dài xinh đẹp, tấm mặt nạ lông chim mang trên mặc cũng bị Caius đá văng ra, gương mặt trắng nõn xuất hiện số lượng lớn vết rách.

Tay tôi đều là máu, nhiễm lên cánh tay Caius đang ôm tôi.

Hắn bị nhan sắc đỏ này kích thích xao động không thôi, tần suất run rẩy của cơ thể còn rõ ràng hơn cả tôi. Tôi không thể để hắn cứ như vậy ôm tôi, tình trạng cơ thể thế này nấp trong lòng hắn quả thực là đang tra tấn người đàn ông này.

"Đừng nhúc nhích! Chết tiệt! Cô không được phép nhúc nhích!"

Caius ôm lấy tôi, khí lực lớn đến mức sắp bẻ gãy xương cốt tôi. Ngón tay hắn run rẩy xuyên qua mái tóc dài rối bời của tôi, càng giấu tôi sâu trong phạm vi bảo hộ của hắn, cái ôm này lạnh đến mức hít thở không thông, tôi nghe lời không dám nhúc nhích nửa phần.

"Được rồi, Claire, cô nghe này. . . ." Mỗi lần Caius cất tiếng nói như là mỗi lần hắn nuốt than hồng, âm điệu hắn phá thành mảnh nhỏ trong không khí. "Cô không cần sợ hãi và phản kháng đâu, sắc thái của cô vẫn luôn chống đối năng lực của ta, im lặng chút thôi. . . Cô chỉ cần im lặng không cần phản kháng ta là đủ rồi."

Tôi không hiểu hắn đang nói điều gì, chỉ có thể hít sâu đè nén cảm xúc kích động của bản thân, hắn cần tôi im lặng.

Chúng tôi đã thối lui đến trong góc của đại sảnh, Caius cảnh giác tối đa, không gian phong bế này làm cho tất cả kẻ săn mồi không khống chế được khát vọng 'thịnh yến'.

Tôi chịu không nổi run run, cắn ngón tay không dám phát ra tiếng, sợ động tác ngốc nghếch của mình sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền lớn hơn nữa. Tay Caius vuốt tóc tôi giống như trấn an, tôi có thể cảm nhận được sau động tác thần kinh đó của hắn là sự nhẫn nại đến cực hạn.

"Đừng chống cự ta, Claire." Hắn đè nặng tiếng nói, thanh âm như vỡ vụn.

Tôi thật sự không biết cái gì mà chống cự hắn, tôi rõ ràng chưa làm gì cả, sau đó tôi nghe được lời khẩn cầu đau đớn đến phát run của hắn, "Tin tưởng ta, đừng sợ hãi."

Quả thực không biết phải chịu đau đớn đến thế nào mới làm cho giọng nói hắn yếu ớt đến như thế, tôi bất lực ôm hắn, đột nhiên rất muốn buông tay ra, buông tha cho toàn bộ hy vọng.

Tôi dường như nghẹn ngào ra tiếng, "Rất xin lỗi." Tôi không có cách nào không sợ hãi, tôi không khống chế được bản thân.

Cho dù tin tưởng hắn có thể bảo vệ tôi, sẽ không tổn thương tôi, cũng không thể dừng lại sự run rẩy sợ hãi của cơ thể.

Caius dường như cuối cùng bắt được một cơ hội, hắn rõ ràng thở phào một hơi. Hơi thở lạnh băng mỏng manh lướt qua tai tôi, tôi nghe được thanh âm tràn ngập hư ảo vô cảm như thở dài của hắn.

Có một giây ngữ khí hắn bình tĩnh giống như băng tuyết, đóng băng tất cả sinh mệnh.

Giọng nói của hắn không có sắc thái nào, trống rỗng mà vô cảm. Hắn nói: "Không ánh sáng."

Thần nói, phải có ánh sáng. Hắn phản bác, không có ánh sáng.



Thị giác biến mất, bóng tối nuốt chửng tất cả ánh sáng.

Hô hấp tôi cứng lại, thanh âm hắn mơ hồ vang lên không ngừng trong tai, không có ánh sáng, một cảm giác nặng nề rõ ràng kéo bạn rơi xuống vực sâu. Tôi rõ ràng còn có thể ngửi thấy hương hoa thanh lãnh, có thể nghe thấy ma cà rồng nổi điên va chạm vào nhau, nhưng không thể nhìn thấy gì.

Nhưng nó chỉ diễn ra trong vài giây thôi, rất nhanh, ánh sáng lại trở về trong mắt tôi. Dưới tia sáng trong trẻo, tôi nhìn thấy sườn mặt của Caius, không thấy mặt nạ hắn đâu, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm cũng không thể che giấu sự mỏi mệt, suy yếu.

Hắn căm hận nhìn đám dông ma cà rồng bị tước đoạt ánh sáng ấy, khóe miệng vặn vẹo lộ ra nụ cười châm chọc.

Tôi vô lực dựa vào người hắn, không thể tưởng tượng được tên tàn nhẫn hơn bất cứ ma cà rồng nào ở đây này, thật sự liều lĩnh bảo vệ tôi.

Caius hình như phát hiện ra điều gì đó, quét mắt nhìn bốn phía, sau đó hắn hừ lạnh, lẩm bẩm: "Bắt đầu mất hiệu lực nhanh như thế sao, quả nhiên phải dùng lực đập vụn mới có thể bảo trì năng lực lâu dài."

Hiệu quả của bóng đêm không thể làm ma cà rồng yên tĩnh, bọn họ bắt đầu hoạt động khứu giác.

Một người đàn ông xuyên qua đại sảnh, tốc độ nhanh đến kinh người, tôi mới chớp mắt một cái, hắn đã tới gần. Tôi nghe được thanh âm hô to quen thuộc: "Claire, cháu ổn chứ?" Carlisle tiến đến bên người tôi, ông ấy tháo xuống mặt nạ, mùi hương của máu không thể làm bác ấy dao động chút nào, bác trầm ổn mà lo lắng nhìn tôi.

Vào thời điểm như thế này, nhìn thấy người quen mang cho tôi cảm giác an ủi rất lớn.

Caius ôm tôi lùi lại, hắn đề phòng mà không có ý tốt nhìn Carlisle: "Cullen, ông cũng tham gia bạo động phải không? Ngay trong đại sảnh này, ông đã phạm vào tội chết."

Đây là tình tiết gán tội trong truyền thuyết sao?

Hắn thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để vu oan hãm hại, bộ dáng của Carlisle còn bình tĩnh hơn hắn ta, hắn còn ngang ngạch nói ra lời nói dối thấp kém ấy.

"Caius, hiện giờ không phải thời điểm bàn luận vấn đề này, tôi phải mang Claire rời khỏi nơi đây trước . . . "

Câu nói lo lắng của bác ấy bị Caius bén nhọn đánh gãy, "Ngươi đang tính toán cướp cô ấy đi phải không? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng hứa hẹn nào của ngươi sao? Đừng nằm mơ nữa!"

"Ông sắp chịu không nổi rồi, cô bé phải nhận được sự trị liệu thỏa đáng, Claire là con người, cô bé không có năng lực tự chữa lành, ông muốn cô bé mất máu đến chết sao?" Carlisle kiệt lực thuyết phục hắn, mong muốn người đàn ông đang lâm vào giận dữ này buông ra cái ôm giam cầm tôi, giao tôi cho ông ấy.

Caius càng dùng sức ôm tôi chặt hơn, miệng vết thương trên người tôi dưới sức mạnh buộc chặt của hắn chưa kịp khép lại đã nứt ra rồi, cái ôm mạnh mẽ tỏ rõ sự bất an của hắn.

"Tôi hứa với ông, sẽ không mang Claire chạy trốn, ông có thể sai người giám thị tôi. Nhưng ông phải buông cô bé ra trước, ông nên rõ ràng máu của cô bé khiến ông không kiềm chế được, càng đừng nói cô bé là Singer của ông, ông sẽ làm cô bé bị thương đấy." Carlisle hiển nhiên biết được hậu quả khi thời gian cứ kéo dài như thế, ông ấy cảm thấy lo âu khi bản thân không thuyết phục được Caius.

Sự lo âu của ông ấy lây sang tôi, tôi vẫn còn cảm thấy sợ hãi, nhưng chúng tôi thế mà vẫn còn đứng trong đại sảnh đầy rẫy ma cà rồng này.

"Câm miệng, hoa ngôn xảo ngữ, không có khả năng ta giao cô ấy cho một ma cà rồng." Caius đa nghi mà phẫn hận, không có nửa điểm tín nhiệm Carlisle.

"Nơi đây chỉ có ma cà rồng, mà ông không thể thật sự bảo vệ cô bé, khi bản năng săn mồi khống chế lý trí ông, thì người ông tấn công đầu tiên chính là Claire. Hơn nữa, tôi là một người theo chủ nghĩa ăn chay, máu con người không thể dễ dàng làm tôi phát cuồng đâu." Carlisle thật sự có chút bất đắc dĩ khi thấy hắn cố tình gây sự, càn quấy.

Caius đau đớn chống cự, mỗi lần mở miệng nói chuyện đều rất khó khăn.

Đối với chuyện giao tôi cho người khác như thế này, khó có thể chấp nhận như muốn mạng hắn vậy.

Tôi không biết tại sao mình lại làm ra hành đông này, vươn tay chạm vào gương mặt trắng bệch của Caius, trên ngón tay còn nhiễm vết máu đỏ tươi, tựa hồ muốn vuốt phẳng nét lo lắng điên cuồng trên mặt hắn.

Đợi cho đến lúc tôi phát hiện động tác của mình thì Caius đã cầm lấy tay tôi. Hắn mâu thuẫn nhìn tôi, dưới các loại cân nhắc lựa chọn trong tình huống này đã tiêu hao hết kiên nhẫn không có mấy của hắn.

Tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, nhiệt độ cơ thể hạ xuống. Caius rốt cuộc buông tay ra, Carlisle nhận lấy tôi.

"Giúp cô ấy cầm máu."

Tôi nghe được Caius áp lực nói như vậy, răng hắn hơi run rẩy, phát ra tiếng vang lành lạnh.

Carlisle ôm tôi lập tức rời khỏi bên người hắn, ông ấy rất lo lắng Caius không khống chế nổi lực hấp dẫn khao khát máu mà lao đến đây bất cứ lúc nào, hiển nhiên đối với ông mà nói, sức chiến đấu của Caius quá mức cường hãn.

Chúng tôi chạy khỏi đại sảnh, tôi quay đầu nhìn thấy Caius vươn chân đá mạnh cánh cửa bằng đồng lại, hắn giống như con thú bị nhốt, rốt cuộc không thể nổi mình mà hét lớn: "Giết sạch!"

Thanh âm mệnh lệnh này tràn ngập mùi máu tươi, tôi nghe tiếng cánh cửa đồng khép lại rất mạnh, hung hăng vang lên trong đầu tôi.

"Carlisle?" Tôi cuống quít bắt lấy áo bác ấy, phát hiện đường đi của bác ấy không bình thường cho lắm.

Một lúc sau, Carlisle mới lắc lắc đầu, gương mặt trẻ tuổi lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ của người già. "Vừa rồi bác không thấy gì cả, hiện tại có thể khôi phục thị giác rồi."

Một câu nói 'không ánh sáng' của Caius cướp đoạt ánh sáng của tất cả mọi người, chỉ trừ chính hắn và tôi ra thôi.

"Bây giờ cháu đừng nói gì cả, điều cháu cần là sự yên lặng và nghỉ ngơi. Để cháu gặp phải loại sự tình này, bác cảm thấy thật có lỗi." Carlisle tựa hồ rất quen thuộc thành Volturi, hắn ôm tôi chạy nhanh qua vô số ngã rẽ.

Tôi cảm thấy ông ấy không cần có cảm giác tội lỗi ấy, dù sao chuyện này không phải do bác ấy gây nên. Thân thể căng thẳng quá độ cuối cùng có thể thả lỏng, tôi gian nan vùi mình vào trong lòng Carlisle thở dốc, ghê tởm buồn nôn, đầu váng, mắt hoa toàn bộ đều xuất hiện.

Ánh mắt tham lam của ma cà rồng, cuộc tấn công săn mồi, còn có sự trấn áp tàn khốc của Caius, làm cho tôi cảm nhận được một mặt đáng sợ nhất của thế giới này.

Carlisle lo lắng nhìn tôi, một bóng đen nhanh chóng tiến tới sau lưng, làn váy dài biến ảo thành tinh linh quỷ mị giữa bóng đêm, "Carlisle, tôi đến nhìn thiên sứ nhỏ của chúng ta, thoạt nhìn tình trạng của cô bé không tốt lắm."

"Heidi." Carlisle nghiêm túc gật đầu chào hỏi.

Heidi lại gần tôi, nhưng cô ta lập tức né tránh, tôi có làm gì đâu. Cô ta nói lớn như bị đốt cháy vậy: "Tôi cũng không chịu nổi, mùi máu trên người cô bé nồng nặc quá mức, tôi đi báo cáo với Aro đây." Nói xong, Heidi vội xoay người biến mất nhanh như chớp.

"Thật sự rất đau đớn sao?" Tôi không phải ma cà rồng, không có khái niệm cụ thể đối với loại chuyện này, chỉ biết rằng nhất định bọn họ rất khó chịu, nhưng khó chịu đến mức nào thì tôi không cách nào cảm nhận được.

"Đối với ma cà rồng bình thường thì còn đỡ, về phần Caius, ông ta muốn khống chế bản thân không công kích cháu chẳng khác gì đang tự sát, liệt hỏa đốt cháy, một tấc rồi lại một tấc lăng trì. Rốt cuộc thì ông ta làm như thế nào mà có thể vừa ôm cháu trong ngực vừa đè nén cơn khát xuống? Thật sự không thể tin nổi." Carlisle thoạt nhìn cũng rất nghi hoặc, dường như bác ấy cảm thấy Caius không tấn công tôi là không có khả năng xảy ra.

Thậm chí, hắn còn bảo vệ tôi dưới tình huống đó.

"Có lẽ, cháu rất có giá trị." Tôi đoán, nhưng rốt cuộc là giá trị gì thì tôi hoàn toàn không rõ.

"Claire, cháu sai rồi. Dưới cơn đau đớn này thì cho dù cháu có giá trị lớn đến bao nhiêu thì đối với hắn mà nói cũng không đáng nhắc đến, đây là bản tính của bọn bác. Bản tính vĩnh viễn áp đảo ích lợi, mùi máu tươi có thể đập nát mọi thứ."

Carlisle rốt cuộc chạy tới đại sảnh, ông ấy đặt tôi lên sofa, Gianna rất kinh ngạc nhìn cả người tôi đầy máu.



"Có cần tôi hỗ trợ không?" Chị ấy bước nhanh đến bên cạnh tôi, có chút lo lắng vết thương sẽ nghiêm trọng đến mức chết đi.

"Có nước sạch không, tôi phải bắt đầu lấy ra vụn thủy tinh từ miệng vết thương của cô bé." Carlisle nói như thế với Gianna, còn chưa dứt lời, người đã biến mất, ba giây sau đã mang theo một hộp dụng cụ chạy vào.

"Không sao cả, Claire, đây chỉ là vết thương ngoài da thôi, sẽ không lưu lại sẹo đâu." Carlisle chuyên nghiệp mở ra hộp dụng cụ, bên trong là các dụng cụ chữa bệnh loại nhỏ. "Sau khi giúp cháu xử lý vết thương, bác sẽ kê một số thuốc giảm sốt, không, cháu còn cần tiêm một mũi phòng uốn ván nữa."

Tôi im lặng nằm, nhẫn nại Gianna giúp tôi cắt đi vạt váy nhiễm máu, lộ ra đôi chân chồng chất vết thương. Tay của Carlisle rất ổn định nâng tay tôi lên, ông ấy thoa cho tôi một loại thuốc như thuốc tê, dùng cái nhíp sau khi được tiêu độc bắt đầu nhặt ra vụn thủy tinh trong miệng vết thương.

Gianna có chút khẩn trương đứng bên ghế sofa nhìn chúng tôi, tôi cười cười với chị ấy, hy vọng chị đừng bị dọa sợ.

Tôi không cảm thấy đau đớn khi vụn thủy tinh rời đi da thịt, bên tai vẫn vang lên thanh âm những mảnh vụn này rơi xuống khay đựng. Carlisle hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, ông ấy đâu vào đấy làm tốt giải phẫu ngoại khoa nhỏ này.

Đối với bác ấy mà nói, thì loại vết thương này của tôi chỉ là ca bệnh quá nhỏ thôi.

"Carlisle, Charles không sao chứ?" Tôi không tìm được cơ hội nào gọi điện cho cậu cả, tôi vốn đã bịa ra mười vạn lý do để lừa gạt cậu, tôi đang ở một nơi rất an toàn, không cần lo lắng chi. Nhưng hệ thống phòng vệ của Volturi quá tốt, một người vụng về như tôi không thể phá nổi, càng đừng nói có cơ hội liên hệ với bên ngoài.

Tôi không chút nghi ngờ, nếu như lần này không thấy được Carlisle, Caius rất có thể sẽ nhốt tôi dưới nền đất của tòa thành, đóng cửa nhốt cả đời. Dù sao cả đời tôi đối với họ mà nói rất ngắn ngủi, chỉ vài thập niên mà thôi.

"Ông ấy rất sốt ruột, cảm thấy do bản thân thất trách cho nên cháu mới rời nhà trốn đi như thế. Ừm, bác tự mình đến tận nhà giải thích với ông ấy, cháu bởi vì bị tổn thương tâm lý cho nên không thể không đi du lịch để giải khuây. Sau chuyện ở thư viện đợt trước, ông ấy đã rất lo lắng cho cháu rồi, Alice đã thay cháu chuẩn bị tốt tất cả lý do, Jasper giúp cháu chế tạo rất nhiều ảnh chụp, bưu thiếp, hóa đơn khách sạn và cả vé máy bay. Mấy thứ này đủ để ông ấy tin rằng cháu đang ở nước ngoài, vui vẻ cho chim bồ câu ăn và cùng những anh chàng đẹp trai đầu đường chụp ảnh chung."

Carlisle hài hước nói, bác ấy cúi đầu cẩn thận quan sát vết thương của tôi, mái tóc vàng mềm mại phát ra ánh sáng ôn nhuận sáng bóng dưới ngọn đèn.

Tôi muốn nén lại tâm tình kích động của mình, không cho tim đập quá nhanh ảnh hưởng thân thể, quấy rầy công việc của Carlisle.

"Đừng lo lắng, ông ấy tốt lắm, Edward bắt chước chữ viết và giọng điệu của cháu, viết vài phong thư cho ông ấy. Giống như môi lần cháu ra ngoài du lịch đường dài vậy, cảnh sát trưởng Charles rất yên tâm về cháu."

Bác ấy nhận lấy khăn tay sạch sẽ từ trong tay Gianna, giúp tôi lau đi vết máu trên da.

Gianna rất ngạc nhiên nhìn bác ấy, chị ấy chưa từng gặp ma cà rồng nào có thể bình thản đối diện với máu tươi như thế, nếu không phải làn da mang tính dấu hiệu của Carlisle, thì trông bác ấy càng giống như con người mà không phải ma cà rồng.

Tôi trầm mặc cảm thụ sự ấp áp sinh ra từ thiện ý này, tất cả chết lặng và băng giá chậm rãi hòa tan, không thể dùng ngôn từ chuẩn xác biểu đạt ra suy nghĩ của bản thân. Tôi cuối cùng cảm kích run run nói: "Cảm ơn bác, bác sĩ ơi."

Tôi thật sự biết ơn họ, làm nhiều thứ như vậy vì tôi. Tôi sẽ ghi nhớ ân tình này, cho dù phải trả giá nào để báo đáp cũng đều đáng giá.

"Esme rất nhớ cháu đấy, cô ấy hy vọng nếu cháu có rãnh thì đến nhà bác làm khách. Rất ít người có thể cho cô ấy trổ tài nấu nướng, cháu hiểu rồi đấy." Bác ấy cười nói, cả nhà toàn sinh vật không phải người, không có ai cần phòng bếp cả.

Carlisle nhanh chóng giúp tôi xử lý miệng vết thương, nơi cần khâu lại không nhiều, ông ấy đều lưu loát xử lý tốt.

Có một số miệng vết thương chỉ cần dán miếng băng keo cá nhân là được, nhưng tôi nhìn thấy ông ấy lấy ra dải băng vải dài,cột vào cánh tay và đầu gối tôi.

Do dự mãi mới lo lắng nói: "Đối với các bác mà nói thì uy quyền của Volturi rất lớn phải không? Đừng vì cháu mà cứng đối cứng với họ, Carlisle."

Tôi không thể vì chuyện của bản thân mà liên lụy cả gia đình Cullen được.

"Không, bác sẽ không đối cứng. Bác cũng không có chân chính làm được gì cho cháu cả, thứ duy nhất bác có thể làm cho cháu là tranh thủ cho cháu một quyền lợi lựa chọn."

Carlisle dừng lại động tác quấn băng cho tôi, bác ấy có chút đau buồn nhắm mắt lại, rồi hít sâu một hơi, động tác này giống y đúc lúc Edward muốn thả lỏng tâm tình. "Có rất nhiều người cũng không rõ, thật ra con người có quyền lợi lựa chọn trước ma cà rồng, chính là vào thời điểm bị buộc chuyển hoán, nếu như có người bảo lãnh - đương nhiên tốt nhất là cơ cấu uy quyền như Volturi. Dưới sự chứng kiến của họ, cháu có thể làm theo ý nguyện của bản thân, lựa chọn trở thành ma cà rồng hay tử vong."

"Nếu như cháu không muốn làm cma cà rồng thì nhất định phải chết sao?" Loại quy tắc này không hề có chỗ thương hại đối với con người. Cho nên, thế giới của sinh vật không phải người này, không thể hòa hợp với thế giới loài người.

"Điều luật phải tuân thủ nhất của Volturi là giữ bí mật. Mấy trăm năm trước bác từng ở đây một đoạn thời gian, cho nên bác biết trừ bỏ bộ luật hiện tại thì Volturi còn lưu lại một số quy tắc ngầm, quyền lợi lựa chọn của con người cũng là một trong những quy tắc ngầm này. Tuy nhiên bởi vì không có tính thi hành tất yếu, cho nên hầu như không có ai rõ ràng quá trình tiến hành như thế nào."

Carlisle ném tất cả bông gòn dính máu và công cụ giải phẫu vào một khay sứ, ông ấy dùng cồn đốt. Gianna vẫn trầm mặc nhìn, đợi cho bác sĩ kết thúc công việc, chị ấy tự nhiên khom người dọn dẹp mọi thứ trên bàn. Sau đó thu dọn rác thải y tế này, đi ra ngoài, để lại không gian cho chúng tôi.

"Bác phải trở thành người bảo lãnh của cháu, Claire. Volturi cũng không thể cướp đoạt quyền lợi lựa chọn của cháu, tuy rằng bác không đồng ý cháu chọn cái chết, nhưng nếu ngay cả quyền lợi tử vong cũng không cho cháu thì bác không thể tha thứ cho bản thân." Carlisle tạm dừng vài giây, đối với bác ấy thì nói ra những lời này cũng không dễ dàng. "Esme cũng hy vọng bác làm như vậy, cho dù cô ấy càng hy vọng cháu trở thành người một nhà với bọn bác hơn." Tình yêu của bác ấy đồi với vợ mình, tràn ngập tôn trọng và lý giải.

Tôi nâng lên cánh tay hơi chết lặng của mình, mở ra năm ngón tay, trên ngón tay vẫn còn lưu lại một số vết máu chưa được rửa sạch sẽ. "Đây là một món quà cực kỳ trân quý, thật đấy."

Kiếp trước, khi những người tôi yêu thương, người thân của tôi từng bước từng bước buông tha sinh mệnh tôi, không có ai nghĩ tới tôi có bằng lòng lựa chọn cuộc sống ấy hay không. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc chống đỡ một thân một mình, có lẽ tôi chỉ cần có một ai đó trở lại bên người tôi, làm bạn tôi, nói với tôi rằng tôi có sự lựa chọn.

Cho dù sự lựa chọn ấy là lập tức chết đi cũng đáng giá, không có ai biết khi nhẫn nhịn trở thành thứ duy nhất quan trọng trong sinh mệnh thì đau đớn và nỗi cô độc này dài lâu đến thế nào.

"Cháu thật dũng cảm." Carlisle dịu dàng nói với tôi.

Tôi ngượng ngùng cười rộ lên: "Không, cháu rất nhát gan. Không có lúc nào cháu không sợ hãi cả, sợ đến mức lúc ngủ đều là ác mộng. Tất cả mọi thứ của Volturi đều làm cháu sợ hãi, cháu ngoại trừ liều mạng nhẫn nhịn thì không có cách nào chống cự họ cả. Cháu không dám nói chuyện lớn tiếng, mỗi một bước cháu đi đều phải thật cẩn thận, cháu sợ mọi thứ của thế giới xa lạ này, cháu thật sự rất sợ hãi. Carlisle, có phải cháu đã quá kém cỏi không?"

"Sợ hãi ma cà rồng là bản năng của loài người, đây không phải lỗi của cháu." Carlisle không đồng ý nói, bác ấy lắc đầu: "Loại lựa chọn này quá tàn nhẫn với cháu."

Tôi cảm thấy bởi vì Carlisle trở thành ngươi bảo lãnh của tôi mà đã bị lương tâm khiển trách trong một đoạn thời gian rất dài. Tôi gác cánh tay bị thương lên trán, che khuất tất cả ánh sáng.

Sau đó tôi nghe thấy giọng nói mơ hồ của mình: "Cháu có một ngàn vạn lý do để là con người, nhưng không tìm thấy lý do thuyết phục mình trở thành ma cà rồng. Sự bất tử ấy dài lâu đến mức mình không thể lựa chọn kỹ càng. Cuộc sống của một ma cà rồng không thể ngủ, lưng đeo gáng nặng tội ác hút máu người từng là đồng loại mình để sống. Cháu chỉ muốn được dưỡng lão Charles, ngày qua ngày trồng hoa, ca hát, nuôi mèo. Cháu thật sự không có chí tiến thủ, không có chút nào."

Carlisle không an ủi tôi nữa, bác ấy biết tôi không cần những thứ đó.

Tôi cảm thấy mệt muốn chết, có bác ấy ở bên người tôi, tôi nghĩ tôi sẽ có một giấc mơ đẹp.

"Carlisle . . . " Tôi nhắm mắt lại, suy nghĩ rất lâu mới rốt cuộc nhỏ giọng hỏi: "Nếu không phải vì giá trị, thì vì sao hắn lại liều mình bảo vệ cháu như thế?"

Trước khi sự mệt mỏi buồn ngủ ập đến, tôi mới nghe thấy câu trả lời khẳng định dịu dàng của Carlisle.

"Cho dù nghiền nát bản năng của mình cũng phải bảo vệ, chỉ có hai loại tình cảm. Tình thân hoặc tình yêu."

. . . . .

. . . . .

*Tác giả nói ra suy nghĩ: Đối với hai loại năng lực Nói Dối và Chân Thật này.

Cho dù năng lực của của Claire vốn có thể áp chế năng lực của Caius, nhưng quý ngài lão yêu quái sống ngàn năm như Caius làm sao có thể bị Claire ngây thơ hoàn toàn áp chế được.

Tuy rằng rất khó khăn, nhưng lời Nói Dối của Caius thỉnh thoảng sẽ có tác dụng.*

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook