Chương 1: Chương 1
MIS
06/02/2017
Mùa xuân ấm áp vừa qua đi thì
đợt nắng nóng của mùa hè lại kéo đến khiến không khí trong căng tin lại
trở nên ngột ngạt nóng nực. Ở một góc phòng ăn đông đúc có hai cô gái
đang ngồi đối diện nhau, kẻ ăn người nói, liên tục không nghỉ đến khi cô gái vẫn đang luôn liên mồm đề cập đến một vấn đề gì đó khiến cô bạn đối diện cô đang ăn thong thả nãy giờ chợt dừng động tác ngước đầu nhìn cô.
Ngân vừa húp được một ngụm nước canh ấm nóng đã bị câu nói của Thảo khiến cho suýt thì phun ra ngoài.
"Mẹ tao đăng kí luôn cho mày rồi." - Thảo cười hì đưa cốc nước ấm đặt trước mặt Ngân.
Ngân trợn tròn mắt nhìn con bạn bán đứng mình ngồi đối diện, không thốt nổi câu nào. Ngân biết bản thân lại bị con bạn mang ra làm bia đỡ đạn.
Chẳng là có một chương trình huấn luyện đặc biệt dành cho toàn sinh viên học trong các trường đại học trên địa bàn thành phố, nghe nói để được tham gia chương trình phải có thành tích học tốt, hầu hết đều là những sinh viên ưu tú của các trường, được nhà trường đề cử thì đương nhiên sẽ có một xuất vào đó, còn những người tự nộp đơn xin tham gia sẽ được lấy thành tích học tập ra làm tiêu chuẩn chọn từ cao xuống đến khi đủ số lượng người tham gia thì thôi. Vì 4 năm mới tổ chức một lần nên số lượng sinh viên đăng kí tham gia mỗi đợt đều rất đông, số lượng người được tham gia lại rất ít nên đối với người học hành thuộc loại trung bình khá như Ngân sớm đã "không xem chương trình này ra gì" rồi. Không hiểu sao mẹ Thảo lại rất thích chương trình này, nên đã nhờ quen biết mà xin được một suất tham gia, nói là Thảo bản tính lười vận động muốn con bé tham gia mấy hoạt động này cho năng động một chút, Thảo nhất quyết không chịu nhưng vẫn bị ép đi nên muốn làm khó mẹ xin thêm một vé nữa cho Ngân cùng đi thì mới chịu đi, không ngờ mẹ Thảo lập tức đồng ý đưa ra thêm một tờ đơn nữa, lúc này Thảo mới vỡ lẽ, thì ra mẹ mình đã có sắp đặt trước, quá hiểu tính con gái mình nên đã xin thêm một xuất nữa để đề phòng.
"Bảo là khó khăn lắm mới xin được mà xin đến tận hai suất. Mẹ mày cũng quá lợi hại rồi."
"Tao không biết. Mà chuyện đấy không quan trọng, quan trọng là mày phải đi với tao đấy không là tao xác định từ giờ không có tiền tiêu vặt nữa đâu."
Ngân dùng mắt đường chỉ nhìn Thảo qua cặp kính cận dày cộp của mình. Vì tiền tiêu vặt mà bán đứng bạn bè có còn là người hay không. Ngân khổ sở thở dài một tiếng.
"Đi cũng được, dù sao tao cũng thích mấy hoạt động này, nhưng mà ở đó toàn những người giỏi của các trường top đầu, sinh viên trường hạng trung như chúng ta, dù có học tốt cũng bị người ta khinh miệt." Ngân gắp một miếng thịt nạc cho vào mồm, nhìn Thảo khinh miệt.
"Tao cũng nói như vậy với mẹ tao, mẹ tao lại dở giọng nói câu y hệt lúc vừa thi đại học xong: 'Ai bảo con không học hành cho cẩn thận, giờ thì kêu ca cái gì'. Tao biết làm sao giờ." Thảo cầm đũa gắp miếng thịt trong đĩa của Ngân cho nhanh vào mồm, làm Ngân không kịp phản ứng. "Mà thực ra đến đó chơi một chút cũng được, nghe đồn có 'hot face' của trường kinh tế tham gia đấy, đến đó ngắm trai đẹp cũng không đến nỗi."
"Có anh 'Tiêu Nại' không?". Ngân mắt sáng lên hỏi, anh 'Tiêu Nại' mà Ngân nhắc đến là 'hot face' nổi tiếng trường công nghệ thông tin, vô cùng đẹp trai lại còn thành tích học tập khủng, Ngân vẫn luôn ao ước được học công nghệ thông tin, vừa nhìn thấy ảnh anh này lại nghe học IT nên đổ ngay từ cái nhìn đầu tiên.
"Có. còn có cả 'Hà Dĩ Thâm' nổi tiếng của trường luật nữa."
Ngân suýt thì la lên vì hạnh phúc. Năm nay không uổng công cô quyết tâm cải thiện điểm số, cuối cùng cũng được ông trời ban phước cho cơ hội được nhìn tận mắt các soái ca. Cô lại càng hạ quyết tâm nhất định phải qua các môn kỳ này một cách thật ngoạn mục.
Bàn thì bàn vậy nhưng chuyến đi thật sự phải đến hơn hai tháng nữa mới khởi hành. Trong hai tháng này nghe Thảo nói là lúc để ban tổ chức chương trình phân loại người tham gia, các thí sinh phải qua các vòng kiểm tra sức khỏe và bài test IQ,EQ đủ mọi loại để phân nhóm và thử thách. Đến vòng phỏng vấn cũng vô cùng kĩ lưỡng, mỗi người sẽ được vào một căn phòng riêng, gặp một người trong ban tổ chức để trả lời một vài câu hỏi. Địa điểm phóng vấn là một khách sạn 5 sao, mỗi người sẽ được nhận một chiếc chìa khóa từ người chỉ dẫn và tự đi lên số phòng đã được ghi sẵn ở chìa khóa. Ngân nhận lấy chìa khóa rồi quay lại nhìn Thảo một cái ý muốn nói cô đi trước đây rồi cô quay đi bước vào khách sạn.
Cô đi theo chỉ dẫn của các lễ tân đứng trong khách sạn, không hổ danh là một chương trình giáo dục cao cấp top đầu trong nước, chi phí đầu tư cho chương trình này có lẽ còn lớn hơn cô tưởng tượng rất nhiều, các thí sinh tham gia chương trình hoàn toàn không bị mất một khoản phí nào vậy mà chương trình lại được đầu tư lớn đến như vậy thật khiến người ta tò mò ai là người đứng sau thực sự ngoài cái danh bộ giáo dục ra.
Ngân bước đến trước cửa phòng, tra chìa khóa vào ổ mở cửa bước vào. Bên trong là một không gian thư giãn hoàn hảo tuyệt đẹp đến ngỡ ngàng, cũng không quá bất ngờ vì đây vốn là khách sạn năm sao, phòng ốc gấp 3 lần phòng khách sạn bình thường cũng phải, nhưng với một đứa sinh viên gia đình loại tầm trung như Ngân lần đầu tận mắt chứng kiến phòng ốc như vậy không dấu nổi ngạc nhiên ồ lên một tiếng nhỏ.
"Xin chào". Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên làm cắt đứt mạch suy nghĩ của Ngân,. Cô gái với nụ cười thân thiện ngồi ở chiếc bàn làm việc trong căn phòng, mái tóc nâu đỏ dài ngang lưng xoăn nhẹ rẽ sang hai bên bị gió từ cửa sổ thổi nhẹ làm rối một chút ở đuôi, cô ta nhìn thấy Ngân đứng chôn chân một chỗ mãi liền ra dấu chỉ về chiếc ghế đối diện. "Em là Trương Kim Ngân phải không?"
Cô ta cầm một xấp tài liệu lật lại đến trang đầu tiên nhìn qua một lượt rồi ngẩng đầu nhìn Ngân. "Năm nay 21 tuổi, sinh viên năm 2 của trường Đại học X. Em có vẻ là một người rất quyết đoán, lập trường rõ ràng, luôn có suy nghĩ tích cực, thích độc lập làm mọi việc, không muốn nhận sự giúp đỡ từ người khác,rất cứng đầu."
Ngân nheo mày nhìn cô gái đang ngồi trước mặt mình. Cô gái trước mặt có vẻ là một chuyên gia tâm lý, đoán biết tính cách của một người chỉ thông qua tờ lí lịch đơn giản và bảng điểm học tập. Ngân cũng đã từng đọc qua một số tiểu thuyết ngôn tình về đề tài tâm lý tội phạm, để mà nhận xét về những phân tích vừa rồi của cô gái đối diện, Ngân cũng chỉ coi đó là một kiểu phán xét bừa mà thôi.
"Thực ra lập trường của em cũng không rõ ràng lắm đâu ạ." Ngân chỉnh tư thế ngồi nhìn thẳng vào vị chuyên gia tâm lý trước mặt. Nói một cách chính xác thì về vấn đề có thể dễ dàng phán xét một người chỉ qua bằng đấy thông tin, đối với Ngân mà nói cô rất ghét điều đó, cô ghét việc người khác phán xét về mình.
Cô gái kia chỉ mỉm cười đặt tập tài liệu xuống, Ngân nheo mày suy nghĩ về nụ cười này của cô ta, phải chăng câu trả lời của Ngân đã được cô ta dự đoán trước. Cô ta đứng lên đi lại chiếc ghế ghế xoay được đặt sẵn ở gian phòng bên cạnh, giờ Ngân mới để ý đến gian phòng được bố trí rất nhiều máy móc y tế ngay bên cạnh mình, cô đứng dậy đi theo cô chuyên gia kia.
"Em biết, với trình độ học vấn của em thực sự rất khó để tham gia chuyến đi này chứ?" Cô ta ngồi vào chiếc ghê bên cạnh ghế xoay, bắt đầu khởi động bộ máy chằng chịt dây nối, không có ý đợi câu trả lời của Ngân lại nói tiếp. "Em nên trả ơn người đã cho em tham gia chuyến đi này. Nên lấy thân để báo đáp."
Câu cuối cùng cô ta nói rất nhỏ nên Ngân không nghe thấy rõ, nhưng câu nói đầu của cô ta cũng khiến Ngân không khỏi suy nghĩ, Ngân biết cô ta đang nói đến kết quả học tập không quá nổi bật của cô, lại suất thân là sinh viên trường đại học không mấy danh tiếng sẽ khiến cô luôn phải chịu ánh mắt khinh rẻ của mọi người, cô không bao giờ nghĩ mình lại có thể được ghi danh vào cuộc tập huấn cao cấp chỉ dành cho những sinh viên ưu tú của các trường đại học hàng đầu như chương trình này, điều này không cần nhắc Ngân cũng cảm thấy vô cùng biết ơn cô bạn thân của mình và đặc biệt là mẹ của cô bạn.
Ngân ngồi vào chiếc ghế xoay được gắn rất nhiều thiết bị dây nối xung quanh theo sự chỉ dẫn của cô bác sĩ kia, cô ta bắt đầu gắn mọi thiết bị lên người Ngân từ đầu cho đến chân vô cùng kĩ lưỡng. Sau khi kiểm tra các thiết bị xong xuôi, cô ta đẩy ghế lại chiếc bàn có chiếc máy tính ở bên cạnh, khởi động một chương trình gì đó, trên chiếc màn hình trước mặt Ngân đột ngột hiện lên những hình ảnh kì dị ma mị khiên Ngân không thể dời mắt mà mất dần ý thức. Đến khi tỉnh lại cũng là được cô bác sĩ kia đánh thức dậy. Đầu óc rối bời không nhớ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
"Vừa rồi tôi đã tiến hành kiểm tra tâm tư của em bằng thuật thôi miên. Em đã qua vòng sát hạch đầu này. Chúc mừng em."
"Sát hạch?"
Cô bác sĩ lại nở nụ cười thân thiện thường trực. "Chuyến đi lần này sẽ đặc biệt hơn rất nhiều so với các năm trước, tôi khuyên em nên chuẩn bị sẵn mọi thứ thật tốt."
Chuẩn bị? Chuẩn bị những gì? Ngân đang định hỏi thì trên hệ thống loa của khách sạn đã vang lên tiếng nói báo hiệu kết thúc cuộc khảo sát. Ngoái nhìn cô bác sĩ kì lạ, trước khi bước ra khỏi phòng Ngân còn nghe được câu nói với theo sau của cô bác sĩ. "Nhớ mang theo áo ấm nhé."
Lúc chuyến đi khởi hành không phải sẽ là mùa hè sao? Sao lại cần đến áo ấm? Không hiểu sao Ngân cảm thấy một dự cảm không lành. Chương trình này rốt cuộc có tốt đẹp như lời đồn đại bấy lâu nay hay không. Cô đang dần không còn cảm giác hưng phấn với chuyến đi này nữa mà thay vào đó là nỗi lo âu khó tả.
Ngân vừa húp được một ngụm nước canh ấm nóng đã bị câu nói của Thảo khiến cho suýt thì phun ra ngoài.
"Mẹ tao đăng kí luôn cho mày rồi." - Thảo cười hì đưa cốc nước ấm đặt trước mặt Ngân.
Ngân trợn tròn mắt nhìn con bạn bán đứng mình ngồi đối diện, không thốt nổi câu nào. Ngân biết bản thân lại bị con bạn mang ra làm bia đỡ đạn.
Chẳng là có một chương trình huấn luyện đặc biệt dành cho toàn sinh viên học trong các trường đại học trên địa bàn thành phố, nghe nói để được tham gia chương trình phải có thành tích học tốt, hầu hết đều là những sinh viên ưu tú của các trường, được nhà trường đề cử thì đương nhiên sẽ có một xuất vào đó, còn những người tự nộp đơn xin tham gia sẽ được lấy thành tích học tập ra làm tiêu chuẩn chọn từ cao xuống đến khi đủ số lượng người tham gia thì thôi. Vì 4 năm mới tổ chức một lần nên số lượng sinh viên đăng kí tham gia mỗi đợt đều rất đông, số lượng người được tham gia lại rất ít nên đối với người học hành thuộc loại trung bình khá như Ngân sớm đã "không xem chương trình này ra gì" rồi. Không hiểu sao mẹ Thảo lại rất thích chương trình này, nên đã nhờ quen biết mà xin được một suất tham gia, nói là Thảo bản tính lười vận động muốn con bé tham gia mấy hoạt động này cho năng động một chút, Thảo nhất quyết không chịu nhưng vẫn bị ép đi nên muốn làm khó mẹ xin thêm một vé nữa cho Ngân cùng đi thì mới chịu đi, không ngờ mẹ Thảo lập tức đồng ý đưa ra thêm một tờ đơn nữa, lúc này Thảo mới vỡ lẽ, thì ra mẹ mình đã có sắp đặt trước, quá hiểu tính con gái mình nên đã xin thêm một xuất nữa để đề phòng.
"Bảo là khó khăn lắm mới xin được mà xin đến tận hai suất. Mẹ mày cũng quá lợi hại rồi."
"Tao không biết. Mà chuyện đấy không quan trọng, quan trọng là mày phải đi với tao đấy không là tao xác định từ giờ không có tiền tiêu vặt nữa đâu."
Ngân dùng mắt đường chỉ nhìn Thảo qua cặp kính cận dày cộp của mình. Vì tiền tiêu vặt mà bán đứng bạn bè có còn là người hay không. Ngân khổ sở thở dài một tiếng.
"Đi cũng được, dù sao tao cũng thích mấy hoạt động này, nhưng mà ở đó toàn những người giỏi của các trường top đầu, sinh viên trường hạng trung như chúng ta, dù có học tốt cũng bị người ta khinh miệt." Ngân gắp một miếng thịt nạc cho vào mồm, nhìn Thảo khinh miệt.
"Tao cũng nói như vậy với mẹ tao, mẹ tao lại dở giọng nói câu y hệt lúc vừa thi đại học xong: 'Ai bảo con không học hành cho cẩn thận, giờ thì kêu ca cái gì'. Tao biết làm sao giờ." Thảo cầm đũa gắp miếng thịt trong đĩa của Ngân cho nhanh vào mồm, làm Ngân không kịp phản ứng. "Mà thực ra đến đó chơi một chút cũng được, nghe đồn có 'hot face' của trường kinh tế tham gia đấy, đến đó ngắm trai đẹp cũng không đến nỗi."
"Có anh 'Tiêu Nại' không?". Ngân mắt sáng lên hỏi, anh 'Tiêu Nại' mà Ngân nhắc đến là 'hot face' nổi tiếng trường công nghệ thông tin, vô cùng đẹp trai lại còn thành tích học tập khủng, Ngân vẫn luôn ao ước được học công nghệ thông tin, vừa nhìn thấy ảnh anh này lại nghe học IT nên đổ ngay từ cái nhìn đầu tiên.
"Có. còn có cả 'Hà Dĩ Thâm' nổi tiếng của trường luật nữa."
Ngân suýt thì la lên vì hạnh phúc. Năm nay không uổng công cô quyết tâm cải thiện điểm số, cuối cùng cũng được ông trời ban phước cho cơ hội được nhìn tận mắt các soái ca. Cô lại càng hạ quyết tâm nhất định phải qua các môn kỳ này một cách thật ngoạn mục.
Bàn thì bàn vậy nhưng chuyến đi thật sự phải đến hơn hai tháng nữa mới khởi hành. Trong hai tháng này nghe Thảo nói là lúc để ban tổ chức chương trình phân loại người tham gia, các thí sinh phải qua các vòng kiểm tra sức khỏe và bài test IQ,EQ đủ mọi loại để phân nhóm và thử thách. Đến vòng phỏng vấn cũng vô cùng kĩ lưỡng, mỗi người sẽ được vào một căn phòng riêng, gặp một người trong ban tổ chức để trả lời một vài câu hỏi. Địa điểm phóng vấn là một khách sạn 5 sao, mỗi người sẽ được nhận một chiếc chìa khóa từ người chỉ dẫn và tự đi lên số phòng đã được ghi sẵn ở chìa khóa. Ngân nhận lấy chìa khóa rồi quay lại nhìn Thảo một cái ý muốn nói cô đi trước đây rồi cô quay đi bước vào khách sạn.
Cô đi theo chỉ dẫn của các lễ tân đứng trong khách sạn, không hổ danh là một chương trình giáo dục cao cấp top đầu trong nước, chi phí đầu tư cho chương trình này có lẽ còn lớn hơn cô tưởng tượng rất nhiều, các thí sinh tham gia chương trình hoàn toàn không bị mất một khoản phí nào vậy mà chương trình lại được đầu tư lớn đến như vậy thật khiến người ta tò mò ai là người đứng sau thực sự ngoài cái danh bộ giáo dục ra.
Ngân bước đến trước cửa phòng, tra chìa khóa vào ổ mở cửa bước vào. Bên trong là một không gian thư giãn hoàn hảo tuyệt đẹp đến ngỡ ngàng, cũng không quá bất ngờ vì đây vốn là khách sạn năm sao, phòng ốc gấp 3 lần phòng khách sạn bình thường cũng phải, nhưng với một đứa sinh viên gia đình loại tầm trung như Ngân lần đầu tận mắt chứng kiến phòng ốc như vậy không dấu nổi ngạc nhiên ồ lên một tiếng nhỏ.
"Xin chào". Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên làm cắt đứt mạch suy nghĩ của Ngân,. Cô gái với nụ cười thân thiện ngồi ở chiếc bàn làm việc trong căn phòng, mái tóc nâu đỏ dài ngang lưng xoăn nhẹ rẽ sang hai bên bị gió từ cửa sổ thổi nhẹ làm rối một chút ở đuôi, cô ta nhìn thấy Ngân đứng chôn chân một chỗ mãi liền ra dấu chỉ về chiếc ghế đối diện. "Em là Trương Kim Ngân phải không?"
Cô ta cầm một xấp tài liệu lật lại đến trang đầu tiên nhìn qua một lượt rồi ngẩng đầu nhìn Ngân. "Năm nay 21 tuổi, sinh viên năm 2 của trường Đại học X. Em có vẻ là một người rất quyết đoán, lập trường rõ ràng, luôn có suy nghĩ tích cực, thích độc lập làm mọi việc, không muốn nhận sự giúp đỡ từ người khác,rất cứng đầu."
Ngân nheo mày nhìn cô gái đang ngồi trước mặt mình. Cô gái trước mặt có vẻ là một chuyên gia tâm lý, đoán biết tính cách của một người chỉ thông qua tờ lí lịch đơn giản và bảng điểm học tập. Ngân cũng đã từng đọc qua một số tiểu thuyết ngôn tình về đề tài tâm lý tội phạm, để mà nhận xét về những phân tích vừa rồi của cô gái đối diện, Ngân cũng chỉ coi đó là một kiểu phán xét bừa mà thôi.
"Thực ra lập trường của em cũng không rõ ràng lắm đâu ạ." Ngân chỉnh tư thế ngồi nhìn thẳng vào vị chuyên gia tâm lý trước mặt. Nói một cách chính xác thì về vấn đề có thể dễ dàng phán xét một người chỉ qua bằng đấy thông tin, đối với Ngân mà nói cô rất ghét điều đó, cô ghét việc người khác phán xét về mình.
Cô gái kia chỉ mỉm cười đặt tập tài liệu xuống, Ngân nheo mày suy nghĩ về nụ cười này của cô ta, phải chăng câu trả lời của Ngân đã được cô ta dự đoán trước. Cô ta đứng lên đi lại chiếc ghế ghế xoay được đặt sẵn ở gian phòng bên cạnh, giờ Ngân mới để ý đến gian phòng được bố trí rất nhiều máy móc y tế ngay bên cạnh mình, cô đứng dậy đi theo cô chuyên gia kia.
"Em biết, với trình độ học vấn của em thực sự rất khó để tham gia chuyến đi này chứ?" Cô ta ngồi vào chiếc ghê bên cạnh ghế xoay, bắt đầu khởi động bộ máy chằng chịt dây nối, không có ý đợi câu trả lời của Ngân lại nói tiếp. "Em nên trả ơn người đã cho em tham gia chuyến đi này. Nên lấy thân để báo đáp."
Câu cuối cùng cô ta nói rất nhỏ nên Ngân không nghe thấy rõ, nhưng câu nói đầu của cô ta cũng khiến Ngân không khỏi suy nghĩ, Ngân biết cô ta đang nói đến kết quả học tập không quá nổi bật của cô, lại suất thân là sinh viên trường đại học không mấy danh tiếng sẽ khiến cô luôn phải chịu ánh mắt khinh rẻ của mọi người, cô không bao giờ nghĩ mình lại có thể được ghi danh vào cuộc tập huấn cao cấp chỉ dành cho những sinh viên ưu tú của các trường đại học hàng đầu như chương trình này, điều này không cần nhắc Ngân cũng cảm thấy vô cùng biết ơn cô bạn thân của mình và đặc biệt là mẹ của cô bạn.
Ngân ngồi vào chiếc ghế xoay được gắn rất nhiều thiết bị dây nối xung quanh theo sự chỉ dẫn của cô bác sĩ kia, cô ta bắt đầu gắn mọi thiết bị lên người Ngân từ đầu cho đến chân vô cùng kĩ lưỡng. Sau khi kiểm tra các thiết bị xong xuôi, cô ta đẩy ghế lại chiếc bàn có chiếc máy tính ở bên cạnh, khởi động một chương trình gì đó, trên chiếc màn hình trước mặt Ngân đột ngột hiện lên những hình ảnh kì dị ma mị khiên Ngân không thể dời mắt mà mất dần ý thức. Đến khi tỉnh lại cũng là được cô bác sĩ kia đánh thức dậy. Đầu óc rối bời không nhớ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
"Vừa rồi tôi đã tiến hành kiểm tra tâm tư của em bằng thuật thôi miên. Em đã qua vòng sát hạch đầu này. Chúc mừng em."
"Sát hạch?"
Cô bác sĩ lại nở nụ cười thân thiện thường trực. "Chuyến đi lần này sẽ đặc biệt hơn rất nhiều so với các năm trước, tôi khuyên em nên chuẩn bị sẵn mọi thứ thật tốt."
Chuẩn bị? Chuẩn bị những gì? Ngân đang định hỏi thì trên hệ thống loa của khách sạn đã vang lên tiếng nói báo hiệu kết thúc cuộc khảo sát. Ngoái nhìn cô bác sĩ kì lạ, trước khi bước ra khỏi phòng Ngân còn nghe được câu nói với theo sau của cô bác sĩ. "Nhớ mang theo áo ấm nhé."
Lúc chuyến đi khởi hành không phải sẽ là mùa hè sao? Sao lại cần đến áo ấm? Không hiểu sao Ngân cảm thấy một dự cảm không lành. Chương trình này rốt cuộc có tốt đẹp như lời đồn đại bấy lâu nay hay không. Cô đang dần không còn cảm giác hưng phấn với chuyến đi này nữa mà thay vào đó là nỗi lo âu khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.