Chương 16: Ngày kỷ niệm
Thanh Dii
24/02/2023
Giang Tịnh Ân đứng khóc, Bông Cải ôm chân mẹ mếu máo khóc lớn, Tịnh Ân khóc một lúc mới có thể tỉnh táo lại, cô ôm Bông Cải lên dỗ dành.
Ôm Bông Cải đi vào phòng ngủ, ngồi lên chiếc giường công chúa màu hồng, Giang Tịnh Ân ôm con gái trong lòng, bàn tay vuốt ve tấm lưng con.
Bông Cải được dỗ dành úp vào lòng ngực mẹ, sụt sịt nước mắt.
"Mama... Mam... a... Papa mắng..."
Dù gương mặt Tịnh Ân đỏ hoe, nước mắt trực trào rơi xuống, cô vẫn cố gắng tươi cười trước mặt con nhỏ.
"Không sao hết, Bông Cải đừng khóc."
"Nhưng... Nhưng papa..." Bé con thút thít, cái mũi nhỏ xíu đỏ ửng.
Giang Tịnh Ân vỗ vỗ lưng, nâng tay lên vuốt mái tóc ngắn, vuốt ve trên mái đầu con gái, Tịnh Ân cúi xuống hôn lên tóc con.
"Bông Cải ngoan, nha, Bông Cải của mẹ ngoan, đừng khóc nữa."
Bé Bông Cải dụi vào lòng Tịnh Ân, cái miệng mếu máo không ngừng thúc thít, con bé khóc sụt sùi đến khi ngủ thiếp trong lòng Tịnh Ân.
Khi Tịnh Ân trở về phòng ngủ, Trần Vu Hạo đã nằm yên trên giường, anh nằm nửa bên giường, xoay nghiêng về phía bên kia, đưa lưng về phần giường trống dành cho cô.
Giang Tịnh Ân đã sớm lau đi nước mắt, chỉ là khi nhìn thấy giường ngủ như thế, hai mắt lại cay cay.
Cô cẩn thận đi từng bước thật nhỏ, nhẹ nhàng trèo lên giường để không đánh thức anh. Nằm xuống phần giường của mình một cách yên tĩnh, mỗi hoạt động của cô đều rất nhỏ.
Nằm tĩnh lặng trên giường, đôi mắt đỏ hoe đang dần cay xè nhìn chằm chằm trần nhà, cô đờ đẫn nhìn trần nhà rất lâu, nhẹ nghiêng đầu về phía anh.
Cô biết, anh đang cố tình làm cho cô tuyệt vọng, là vì anh muốn ly hôn. Cho nên anh mới cư xử như thế, vì muốn cô mau chóng không chịu nỗi anh nữa mà chấp nhận ly hôn.
Anh muốn ly hôn với cô đến vậy sao?
Nhìn bóng lưng anh vững trãi nằm nghiêng, hơi thở anh rất đều, từng nhịp điềm tĩnh, anh đã sớm say giấc rồi.
Giang Tịnh Ân nhìn lại trần nhà, chỉ có mỗi cô đau lòng thôi nhỉ?
Trần nhà trắng tinh khôi, bị màn đêm phủ lên một lớp u ám, trần nhà trong mi mắt Tịnh Ân trở nên nhoè đi, cay xè làm cho đôi mắt nhức nhói.
Giang Tịnh Ân thở ra một hơi nặng trĩu, hai mi mắt khép lại, giây phút mi mắt nhắm lại, hai bên khoé mi chảy ra hai giọt nước nóng hổi, chúng chạy ngược theo khoé mi chảy xuống hai vành tai. Cô xoay người, nằm nghiêng về phía ngược lại với anh, hai người cùng giường đưa lưng vào nhau.
Khoảnh khắc xoay đi ấy, trái tim Tịnh Ân dường như không chịu nỗi, cô có thể nghe được âm thanh vụng vỡ trong lòng ngực, tái tê từ trái tim chạy đến tứ chi, khiến đầu móng tay lạnh lẽo.
Hàng mi thanh chau lại, nước mắt từ khoé mi này chạy ngang xương mũi rồi hoà vào khoé mi ướt sũng bên kia.
Hoá ra... Tình yêu kiêu ngạo của cô cũng chỉ đến như vậy.
Tình yêu kiêu ngạo của cô cũng có một ngày, nằm cùng một giường nhưng lại chẳng hướng về nhau.
Sáng hôm sau, Trần Vu Hạo một mình rời khỏi nhà, anh cũng không đưa Bông Cải đến trường giúp cô. Tịnh Ân vì đêm qua khóc nhiều, hôm nay cô ngủ li bì, Bông Cải phải chạy vào phòng ngủ gọi cô dậy.
"Mama ơi, sáng rồi, sáng rồi đó."
Giang Tịnh Ân mơ màng tỉnh dậy, vừa mở mắt ra hai mắt đã rát lên, cô ngồi dậy thì đầu choáng váng, tay đỡ lấy thái dương, nghe âm thanh của con, Tịnh Ân mơ màng nhìn con bé.
"Bông Cải không đi học sao?"
Bé Bông Cải lắc lắc đầu nói.
"Papa không có gọi con dậy, papa đi rồi."
Sáng nay con bé dậy thì đã quá trễ giờ học, mà xung quanh nhà cũng không thấy papa, nên là... Em nói.
"Papa không gọi con đi học."
"À..." Giang Tịnh Ân với tay sang tủ bên giường cầm lấy điện thoại, mở điện thoại đã hơn chín giờ sáng.
Đã trễ giờ học của Bông Cải, hôm nay phải để Bông Cải nghỉ một hôm vậy.
Mắt nhìn đến dòng hiển thị ngày giờ trong màn hình điện thoại, ánh mắt Tịnh Ân đột nhiên lấp lánh một tia sáng nhỏ, cô nhanh chóng thu lại dáng vẻ mệt mỏi dù mới thức giấc, tươi cười với Bông Cải.
"Cải yêu của mẹ, hôm nay chúng ta có một bữa tiệc nhỏ, cho nên Bông Cải đi siêu thị và nấu ăn với mẹ nhé?"
Gương mặt bầu bĩnh nghe nói đến bữa tiệc lập tức sáng bừng, Bông Cải dường như đã quên đi chuyện tối hôm qua, em nhoe ra nụ cười phấn khởi.
"Dạ!"
Giang Tịnh Ân xuống giường, chuẩn bị cho hai mẹ con đi ra ngoài.
Hôm nay là kỷ niệm bốn năm ngày cưới, mười một năm ngày yêu, vừa nhìn thấy ngày hôm nay, Giang Tịnh Ân đã buông đi những muộn phiền, tươi tắn như thể được tái sinh lại. Tịnh Ân cùng Bông Cải đi siêu thị mua nguyên liệu, sau đó trở về nhà, Giang Tịnh Ân bắt tay vào nấu nướng, bé Bông Cải hôm nay cũng biết phụ mẹ, con bé chạy lon ton trong bếp.
"Cái này ạ?" Em đứng bên cạnh mẹ, hai chân nhỏ nhón lên, hai tay bưng bó rau xanh to bằng nửa người em đưa lên cho mẹ. Vừa rồi mẹ bảo em lấy cho mẹ bó rau xanh, em đã lấy đúng bó rau xanh cho mẹ.
Khi mẹ không có gì nhờ vã, Bông Cải ngồi trên bàn ăn cơm, ngồi trong những túi đồ vừa mua, cầm hết trái này đến trái nọ.
"Mama ơi, cái này là trái dì dợ?"
Tịnh Ân ngoái đầu về bàn ăn nhìn con bé, trên tay con bé là trái ớt xanh, Giang Tịnh Ân cười đáp.
"Trái ớt xanh."
"Trái ớt xanh!" Em hô lớn theo mẹ, đặt trái ớt xanh qua một bên.
"Thế trái này là trái dì ạ?" Hai ngón tay em kẹp trái chanh nhỏ xíu giơ lên hỏi.
"Là trái chanh" Tịnh Ân đáp, và em sẽ đáp theo "Trái chanh!"
Bộ dạng đáng yêu học hỏi của con bé làm muộn phiền trong lòng Giang Tịnh Ân tan biến đi, cô cười tươi, môi cười tươi rồi chúm chím lại.
Hôm nay là ngày kỷ niệm rất quan trọng, tâm trạng cô rất vui, còn có chút phấn khởi và mong chờ.
Mỗi năm vào ngày kỷ niệm, anh luôn tạo bất ngờ cho cô, cho nên lúc này cô có chút mong chờ.
Dù dạo này anh và cô không tốt, nhưng hôm nay là ngày kỷ niệm, anh sẽ không thể khó chịu với cô, cho nên Tịnh Ân rất mong chờ tối nay.
Cô có tự tin cho rằng tối nay sẽ giúp hai vợ chồng giảm đi mâu thuẫn, biết đâu còn có thể vung đắp lại tình cảm, nghĩ vậy mà Tịnh Ân đã vui vẻ cả ngày, chuẩn bị một bàn ăn ngon, còn đặc biệt đặt một chiếc bánh kem.
Bé con đã rất hứng thú chờ đợi, em ngồi giữa bàn ăn lớn, đôi mắt tròn xoe ngắm nhìn chiếc bánh kem lớn có chút thèm, ngón tay trỏ nhỏ nhỏ chìa ra chọt chọt một ít kem mềm mại trên mép đĩa.
Ting ting.
Bỗng nhiên chuông cửa reo lên, Giang Tịnh Ân tò mò đi đến bên cửa, cô không biết là ai đang đến bởi nếu là Vu Hạo thì anh sẽ không ấn chuông mà đi thẳng vào.
Nhà cô thường không có khách đến, Giang Tịnh Ân bước mở cửa, cánh cửa mở ra, xuất hiện trong tầm mắt Tịnh Ân là Tiểu Vũ.
Trần Tiểu Vũ, em gái của Vu Hạo.
"Em chào chị" Tiểu Vũ giơ lên một hộp quà bánh kẹo.
"Ah" Giang Tịnh Ân bất ngờ kinh hô, cười tươi "Tiểu Vũ đến chơi hả, em đến đúng lúc lắm, hôm nay chị nấu nhiều món lắm đó."
"Biết hôm nay là ngày kỷ niệm của anh chị nên em ghé ngang làm khách để ăn trực đó, tiện thể làm bóng đèn cản trở anh chị một tí haha" Tiểu Vũ bước vào nhà, cả hai đi vào phòng bếp, cô đặt hộp quà lên bàn, ngay lập tức bị bất ngờ bởi bàn ăn.
"Quào, chị nấu tất cả chỗ này đó hả? Tuyệt thật đấy."
"Có gì đâu haha" Giang Tịnh Ân xấu hổ, bàn tay phẩy phẩy.
Nghĩ lại lời vừa rồi Tiểu Vũ nói, Tịnh Ân trêu chọc hỏi.
"Đã biết là bóng đèn rồi còn đến, xem ra chất liệu nóng đèn này cũng dày đó a."
Trần Tiểu Vũ hì hì cười, chạy đến bồng bé Bông Cải lên.
"Em nói vậy thôi, hôm nay ghé qua là tại nhớ anh chị quá đó" Ôm Bông Cải lên, Tiểu Vũ thơm lấy thơm để lên chiếc má thịt của con bé.
"Ối ối, cục Cải của dì, cưng cưng cưng."
"Con chào dì, oa, í, hí hí" Bông Cải bị dì hôn đến phát nhột.
Màn chào hỏi tiếu tít của hai dì cháu, Giang Tịnh Ân nhìn cũng bất giác thấy hạnh phúc theo.
"Ơ, anh trai em chưa về à?" Nhìn xung quanh nhà không thấy Vu Hạo, Tiểu Vũ hỏi rồi nghi vấn "Giờ cũng qua giờ tan tầm rồi nhỉ?"
"À..." Giang Tịnh Ân nhìn về phía đồng hồ treo tường trong bếp, sau đó nhẹ cười "Chắc là anh ấy đang trên đường về."
"Ò" Tiểu Vũ gật đầu, quay lại ủi vào gò má Bông Cải "Vậy thì chúng ta chơi trong lúc đợi papa của con về ha, Bông Cải muốn chơi cái gì nè?"
"Oa, chơi bác sĩ."
"Được được, chơi bác sĩ."
Hai dì cháu ôm nhau đi vào phòng khách, bày ra đồ chơi rồi chơi cùng nhau, Giang Tịnh Ân chuẩn bị một ly nước trái cây cho Tiểu Vũ, sau đó ngồi trên sofa xem hai dì cháu chơi cùng nhau, tán ngẫu với Tiểu Vũ.
"Dạo này cha mẹ vẫn khoẻ chứ?" Cô hỏi.
Tiểu Vũ rất nhanh gật đầu.
"Vẫn khoẻ, cha mẹ em thì có cái gì để lo á, họ khoẻ như voi mới có sức mà làm khó làm khăn với con cái chứ."
"Uầy, sao em lại nói như vậy?"
"Thì lại chẳng vậy, chị với anh trai đã kết hôn ba năm rồi, còn đẻ ra một cây Bông Cải yêu thế này, thế mà cha mẹ vẫn khó khăn với chị. Hừ, chị không biết đâu, dù anh chị có con với nhau rồi mà cha mẹ vẫn còn muốn anh trai của em lấy con gái của nhà người khác đó."
"..." Giang Tịnh Ân cười trừ, nhúng khẽ đôi vai muốn nói đỡ cho cha mẹ chồng "Thì cũng chỉ làm khó chị một chút, cũng không làm khó em, sao em lại nói cha mẹ em thế chứ, không nên a."
"Xí nha, chỉ là chị không biết thôi, ông bà già nhà em đã tính tới chuyện gả em mấy nhà danh giá rồi đó, mấy nhà mà phải môn đăng hộ đối này nọ, cũng y hệt như việc của chị và anh đó" Tiểu Vũ nói với vẻ mắt rất bất mãn.
Ấy chà... Giang Tịnh Ân cười khổ, đã như thế thì cô không nói đỡ được nữa.
"Hôm nay sang đây cũng là vì em muốn ở chỗ thoải mái một chút đó, ở nhà em như cái địa ngục vậy đó, áp lực muốn chết luôn" Trần Tiểu Vũ khổ sở nói, tay phẩy phẩy không khí "Về nhà liền sẽ bị bắt đi coi mắt, đi ăn với anh chàng con của nhà này nhà kia, uầy, phiền chết em."
"À..." Tịnh Ân gật gật đầu "Nếu em muốn thì cũng có thể ở đây vài hôm, tâm trạng thoải mái rồi hẳn về."
"Em cũng định như vậy đó" Trần Tiểu Vũ không ngần ngại đáp.
Giang Tịnh Ân liền phì cười.
"Ha, em có mưu đồ từ trước rồi phải không?!"
Bổn cung họ Trần tên Tiểu Vũ cũng không ngại nói.
"Đúng vậy đó."
Cô đã có ấm mưu ăn bám căn nhà này vài hôm rồi a, không cần chị mời, cô cũng sẽ ở lại.
Tịnh Ân haha cười, lâu lắm cô mới được cười thế này, cảm giác thoải mái không ít.
Bóng đèn này đúng là chất lượng rất tốt, bề mặt rất dày
Còn tiếp...
_ThanhDii
Ôm Bông Cải đi vào phòng ngủ, ngồi lên chiếc giường công chúa màu hồng, Giang Tịnh Ân ôm con gái trong lòng, bàn tay vuốt ve tấm lưng con.
Bông Cải được dỗ dành úp vào lòng ngực mẹ, sụt sịt nước mắt.
"Mama... Mam... a... Papa mắng..."
Dù gương mặt Tịnh Ân đỏ hoe, nước mắt trực trào rơi xuống, cô vẫn cố gắng tươi cười trước mặt con nhỏ.
"Không sao hết, Bông Cải đừng khóc."
"Nhưng... Nhưng papa..." Bé con thút thít, cái mũi nhỏ xíu đỏ ửng.
Giang Tịnh Ân vỗ vỗ lưng, nâng tay lên vuốt mái tóc ngắn, vuốt ve trên mái đầu con gái, Tịnh Ân cúi xuống hôn lên tóc con.
"Bông Cải ngoan, nha, Bông Cải của mẹ ngoan, đừng khóc nữa."
Bé Bông Cải dụi vào lòng Tịnh Ân, cái miệng mếu máo không ngừng thúc thít, con bé khóc sụt sùi đến khi ngủ thiếp trong lòng Tịnh Ân.
Khi Tịnh Ân trở về phòng ngủ, Trần Vu Hạo đã nằm yên trên giường, anh nằm nửa bên giường, xoay nghiêng về phía bên kia, đưa lưng về phần giường trống dành cho cô.
Giang Tịnh Ân đã sớm lau đi nước mắt, chỉ là khi nhìn thấy giường ngủ như thế, hai mắt lại cay cay.
Cô cẩn thận đi từng bước thật nhỏ, nhẹ nhàng trèo lên giường để không đánh thức anh. Nằm xuống phần giường của mình một cách yên tĩnh, mỗi hoạt động của cô đều rất nhỏ.
Nằm tĩnh lặng trên giường, đôi mắt đỏ hoe đang dần cay xè nhìn chằm chằm trần nhà, cô đờ đẫn nhìn trần nhà rất lâu, nhẹ nghiêng đầu về phía anh.
Cô biết, anh đang cố tình làm cho cô tuyệt vọng, là vì anh muốn ly hôn. Cho nên anh mới cư xử như thế, vì muốn cô mau chóng không chịu nỗi anh nữa mà chấp nhận ly hôn.
Anh muốn ly hôn với cô đến vậy sao?
Nhìn bóng lưng anh vững trãi nằm nghiêng, hơi thở anh rất đều, từng nhịp điềm tĩnh, anh đã sớm say giấc rồi.
Giang Tịnh Ân nhìn lại trần nhà, chỉ có mỗi cô đau lòng thôi nhỉ?
Trần nhà trắng tinh khôi, bị màn đêm phủ lên một lớp u ám, trần nhà trong mi mắt Tịnh Ân trở nên nhoè đi, cay xè làm cho đôi mắt nhức nhói.
Giang Tịnh Ân thở ra một hơi nặng trĩu, hai mi mắt khép lại, giây phút mi mắt nhắm lại, hai bên khoé mi chảy ra hai giọt nước nóng hổi, chúng chạy ngược theo khoé mi chảy xuống hai vành tai. Cô xoay người, nằm nghiêng về phía ngược lại với anh, hai người cùng giường đưa lưng vào nhau.
Khoảnh khắc xoay đi ấy, trái tim Tịnh Ân dường như không chịu nỗi, cô có thể nghe được âm thanh vụng vỡ trong lòng ngực, tái tê từ trái tim chạy đến tứ chi, khiến đầu móng tay lạnh lẽo.
Hàng mi thanh chau lại, nước mắt từ khoé mi này chạy ngang xương mũi rồi hoà vào khoé mi ướt sũng bên kia.
Hoá ra... Tình yêu kiêu ngạo của cô cũng chỉ đến như vậy.
Tình yêu kiêu ngạo của cô cũng có một ngày, nằm cùng một giường nhưng lại chẳng hướng về nhau.
Sáng hôm sau, Trần Vu Hạo một mình rời khỏi nhà, anh cũng không đưa Bông Cải đến trường giúp cô. Tịnh Ân vì đêm qua khóc nhiều, hôm nay cô ngủ li bì, Bông Cải phải chạy vào phòng ngủ gọi cô dậy.
"Mama ơi, sáng rồi, sáng rồi đó."
Giang Tịnh Ân mơ màng tỉnh dậy, vừa mở mắt ra hai mắt đã rát lên, cô ngồi dậy thì đầu choáng váng, tay đỡ lấy thái dương, nghe âm thanh của con, Tịnh Ân mơ màng nhìn con bé.
"Bông Cải không đi học sao?"
Bé Bông Cải lắc lắc đầu nói.
"Papa không có gọi con dậy, papa đi rồi."
Sáng nay con bé dậy thì đã quá trễ giờ học, mà xung quanh nhà cũng không thấy papa, nên là... Em nói.
"Papa không gọi con đi học."
"À..." Giang Tịnh Ân với tay sang tủ bên giường cầm lấy điện thoại, mở điện thoại đã hơn chín giờ sáng.
Đã trễ giờ học của Bông Cải, hôm nay phải để Bông Cải nghỉ một hôm vậy.
Mắt nhìn đến dòng hiển thị ngày giờ trong màn hình điện thoại, ánh mắt Tịnh Ân đột nhiên lấp lánh một tia sáng nhỏ, cô nhanh chóng thu lại dáng vẻ mệt mỏi dù mới thức giấc, tươi cười với Bông Cải.
"Cải yêu của mẹ, hôm nay chúng ta có một bữa tiệc nhỏ, cho nên Bông Cải đi siêu thị và nấu ăn với mẹ nhé?"
Gương mặt bầu bĩnh nghe nói đến bữa tiệc lập tức sáng bừng, Bông Cải dường như đã quên đi chuyện tối hôm qua, em nhoe ra nụ cười phấn khởi.
"Dạ!"
Giang Tịnh Ân xuống giường, chuẩn bị cho hai mẹ con đi ra ngoài.
Hôm nay là kỷ niệm bốn năm ngày cưới, mười một năm ngày yêu, vừa nhìn thấy ngày hôm nay, Giang Tịnh Ân đã buông đi những muộn phiền, tươi tắn như thể được tái sinh lại. Tịnh Ân cùng Bông Cải đi siêu thị mua nguyên liệu, sau đó trở về nhà, Giang Tịnh Ân bắt tay vào nấu nướng, bé Bông Cải hôm nay cũng biết phụ mẹ, con bé chạy lon ton trong bếp.
"Cái này ạ?" Em đứng bên cạnh mẹ, hai chân nhỏ nhón lên, hai tay bưng bó rau xanh to bằng nửa người em đưa lên cho mẹ. Vừa rồi mẹ bảo em lấy cho mẹ bó rau xanh, em đã lấy đúng bó rau xanh cho mẹ.
Khi mẹ không có gì nhờ vã, Bông Cải ngồi trên bàn ăn cơm, ngồi trong những túi đồ vừa mua, cầm hết trái này đến trái nọ.
"Mama ơi, cái này là trái dì dợ?"
Tịnh Ân ngoái đầu về bàn ăn nhìn con bé, trên tay con bé là trái ớt xanh, Giang Tịnh Ân cười đáp.
"Trái ớt xanh."
"Trái ớt xanh!" Em hô lớn theo mẹ, đặt trái ớt xanh qua một bên.
"Thế trái này là trái dì ạ?" Hai ngón tay em kẹp trái chanh nhỏ xíu giơ lên hỏi.
"Là trái chanh" Tịnh Ân đáp, và em sẽ đáp theo "Trái chanh!"
Bộ dạng đáng yêu học hỏi của con bé làm muộn phiền trong lòng Giang Tịnh Ân tan biến đi, cô cười tươi, môi cười tươi rồi chúm chím lại.
Hôm nay là ngày kỷ niệm rất quan trọng, tâm trạng cô rất vui, còn có chút phấn khởi và mong chờ.
Mỗi năm vào ngày kỷ niệm, anh luôn tạo bất ngờ cho cô, cho nên lúc này cô có chút mong chờ.
Dù dạo này anh và cô không tốt, nhưng hôm nay là ngày kỷ niệm, anh sẽ không thể khó chịu với cô, cho nên Tịnh Ân rất mong chờ tối nay.
Cô có tự tin cho rằng tối nay sẽ giúp hai vợ chồng giảm đi mâu thuẫn, biết đâu còn có thể vung đắp lại tình cảm, nghĩ vậy mà Tịnh Ân đã vui vẻ cả ngày, chuẩn bị một bàn ăn ngon, còn đặc biệt đặt một chiếc bánh kem.
Bé con đã rất hứng thú chờ đợi, em ngồi giữa bàn ăn lớn, đôi mắt tròn xoe ngắm nhìn chiếc bánh kem lớn có chút thèm, ngón tay trỏ nhỏ nhỏ chìa ra chọt chọt một ít kem mềm mại trên mép đĩa.
Ting ting.
Bỗng nhiên chuông cửa reo lên, Giang Tịnh Ân tò mò đi đến bên cửa, cô không biết là ai đang đến bởi nếu là Vu Hạo thì anh sẽ không ấn chuông mà đi thẳng vào.
Nhà cô thường không có khách đến, Giang Tịnh Ân bước mở cửa, cánh cửa mở ra, xuất hiện trong tầm mắt Tịnh Ân là Tiểu Vũ.
Trần Tiểu Vũ, em gái của Vu Hạo.
"Em chào chị" Tiểu Vũ giơ lên một hộp quà bánh kẹo.
"Ah" Giang Tịnh Ân bất ngờ kinh hô, cười tươi "Tiểu Vũ đến chơi hả, em đến đúng lúc lắm, hôm nay chị nấu nhiều món lắm đó."
"Biết hôm nay là ngày kỷ niệm của anh chị nên em ghé ngang làm khách để ăn trực đó, tiện thể làm bóng đèn cản trở anh chị một tí haha" Tiểu Vũ bước vào nhà, cả hai đi vào phòng bếp, cô đặt hộp quà lên bàn, ngay lập tức bị bất ngờ bởi bàn ăn.
"Quào, chị nấu tất cả chỗ này đó hả? Tuyệt thật đấy."
"Có gì đâu haha" Giang Tịnh Ân xấu hổ, bàn tay phẩy phẩy.
Nghĩ lại lời vừa rồi Tiểu Vũ nói, Tịnh Ân trêu chọc hỏi.
"Đã biết là bóng đèn rồi còn đến, xem ra chất liệu nóng đèn này cũng dày đó a."
Trần Tiểu Vũ hì hì cười, chạy đến bồng bé Bông Cải lên.
"Em nói vậy thôi, hôm nay ghé qua là tại nhớ anh chị quá đó" Ôm Bông Cải lên, Tiểu Vũ thơm lấy thơm để lên chiếc má thịt của con bé.
"Ối ối, cục Cải của dì, cưng cưng cưng."
"Con chào dì, oa, í, hí hí" Bông Cải bị dì hôn đến phát nhột.
Màn chào hỏi tiếu tít của hai dì cháu, Giang Tịnh Ân nhìn cũng bất giác thấy hạnh phúc theo.
"Ơ, anh trai em chưa về à?" Nhìn xung quanh nhà không thấy Vu Hạo, Tiểu Vũ hỏi rồi nghi vấn "Giờ cũng qua giờ tan tầm rồi nhỉ?"
"À..." Giang Tịnh Ân nhìn về phía đồng hồ treo tường trong bếp, sau đó nhẹ cười "Chắc là anh ấy đang trên đường về."
"Ò" Tiểu Vũ gật đầu, quay lại ủi vào gò má Bông Cải "Vậy thì chúng ta chơi trong lúc đợi papa của con về ha, Bông Cải muốn chơi cái gì nè?"
"Oa, chơi bác sĩ."
"Được được, chơi bác sĩ."
Hai dì cháu ôm nhau đi vào phòng khách, bày ra đồ chơi rồi chơi cùng nhau, Giang Tịnh Ân chuẩn bị một ly nước trái cây cho Tiểu Vũ, sau đó ngồi trên sofa xem hai dì cháu chơi cùng nhau, tán ngẫu với Tiểu Vũ.
"Dạo này cha mẹ vẫn khoẻ chứ?" Cô hỏi.
Tiểu Vũ rất nhanh gật đầu.
"Vẫn khoẻ, cha mẹ em thì có cái gì để lo á, họ khoẻ như voi mới có sức mà làm khó làm khăn với con cái chứ."
"Uầy, sao em lại nói như vậy?"
"Thì lại chẳng vậy, chị với anh trai đã kết hôn ba năm rồi, còn đẻ ra một cây Bông Cải yêu thế này, thế mà cha mẹ vẫn khó khăn với chị. Hừ, chị không biết đâu, dù anh chị có con với nhau rồi mà cha mẹ vẫn còn muốn anh trai của em lấy con gái của nhà người khác đó."
"..." Giang Tịnh Ân cười trừ, nhúng khẽ đôi vai muốn nói đỡ cho cha mẹ chồng "Thì cũng chỉ làm khó chị một chút, cũng không làm khó em, sao em lại nói cha mẹ em thế chứ, không nên a."
"Xí nha, chỉ là chị không biết thôi, ông bà già nhà em đã tính tới chuyện gả em mấy nhà danh giá rồi đó, mấy nhà mà phải môn đăng hộ đối này nọ, cũng y hệt như việc của chị và anh đó" Tiểu Vũ nói với vẻ mắt rất bất mãn.
Ấy chà... Giang Tịnh Ân cười khổ, đã như thế thì cô không nói đỡ được nữa.
"Hôm nay sang đây cũng là vì em muốn ở chỗ thoải mái một chút đó, ở nhà em như cái địa ngục vậy đó, áp lực muốn chết luôn" Trần Tiểu Vũ khổ sở nói, tay phẩy phẩy không khí "Về nhà liền sẽ bị bắt đi coi mắt, đi ăn với anh chàng con của nhà này nhà kia, uầy, phiền chết em."
"À..." Tịnh Ân gật gật đầu "Nếu em muốn thì cũng có thể ở đây vài hôm, tâm trạng thoải mái rồi hẳn về."
"Em cũng định như vậy đó" Trần Tiểu Vũ không ngần ngại đáp.
Giang Tịnh Ân liền phì cười.
"Ha, em có mưu đồ từ trước rồi phải không?!"
Bổn cung họ Trần tên Tiểu Vũ cũng không ngại nói.
"Đúng vậy đó."
Cô đã có ấm mưu ăn bám căn nhà này vài hôm rồi a, không cần chị mời, cô cũng sẽ ở lại.
Tịnh Ân haha cười, lâu lắm cô mới được cười thế này, cảm giác thoải mái không ít.
Bóng đèn này đúng là chất lượng rất tốt, bề mặt rất dày
Còn tiếp...
_ThanhDii
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.