Chương 56: Nhân vật chính, nhân vật phụ, người qua đường.
Nguyên Mộng
05/12/2014
Sắc trời dần sáng,
hai người có thể từ từ thấy rõ được mặt của đối phương, sau đó đều hơi
lúng túng. Bang chủ đại nhân kéo cô đến bệnh viện bảo vệ sức khỏe cộng
động, cũng bất chấp ngại ngùng, đi thẳng đến phụ khoa. Bác sĩ cực hiếm
thấy có cô gái nào đến đây vì bị mất trinh, nhưng khi thấy đàn ông dẫn
đến thì thái độ đối với bang chủ đại nhân lại tốt vô cùng. Làm công việc này đã thấy rất nhiều người đến đây toàn là trị bệnh lây qua đường sinh dục, mỗi ngày đều nhìn thấy một mặt tối của nhân tính. Đột nhiên thấy
một đôi ân ái như vậy càng khó tránh khỏi chăm sóc đặc biệt hơn một
chút. Cho nên bác sĩ kê đơn thuốc tránh thai, thuốc khử trùng, dung dịch vệ sinh vân vân… Thêm vào đó còn truyền thụ cho Bánh Bao một chút kiến
thức bảo vệ sức khỏe.
Bánh Bao đỏ mặt cũng bất chấp có hiểu hay không, chỉ gật đầu, rất giống như đang được thầy chủ nhiệm giáo huấn.
Sau khi đi ra ngoài hai người cũng không nói chuyện, anh vốn đi phía trước, Bánh Bao ở phía sau nhắm mắt theo đuôi. Một hồi lâu cô lén lút đi gần sát anh, năm ngón tay mũm mĩm đan vào lòng bàn tay anh, nhiệt độ truyền đến từ đầu ngón tay, anh giật mình, chậm rãi nắm lại tay cô. Cho nên trên đường cái đại học A cuối tháng tám, đột nhiên lại có cảnh xuân tươi đẹp. Ngay cả Bánh Bao cũng biến thành bánh chưng, khoác lên một sắc xuân dào dạt, mang theo màu xanh non của mùa xuân. Cô cúi đầu mím môi, che giấu ý cười ngọt ngào nơi khóe miệng.
Anh nắm tay cô đi về phía trước, tay cô mềm mại mà gọn gàng, cả bàn tay chẳng hề có vết chai, đó là một đôi tay chưa trải qua bất cứ sương gió gì. Anh cảm giác mình rất ích kỷ, cuộc đời của cô thậm chí còn chưa chính thức bắt đầu. Cô lại dựa vào anh, vui mừng giống như chú chim muốn bay về phương Nam: “Sư phụ, chiều nay chúng ta đi đâu?”
“Sắp nhập học rồi đúng không? Còn thiếu thứ gì nữa? Chúng ta đi mua.”
“Sư phụ, chúng ta mua xong đi sở thú chơi nhé?”
“Thù Tiểu Mộc, năm học này em đã lên năm hai rồi, không thể cứ muốn chơi mãi!” Anh la rầy cô, nhưng cũng không theo bản năng tính toán xem sở thú có xa lắm, qua đó cần phải bao lâu… Ồ, hình như đã quên mất phải đi đường nào qua đó rồi.
Anh vẫy tay bắt xe, nhét Bánh Bao vào chỗ phía sau, sau đó mình cũng chui vào: “Sở thú.”
Anh nói với tài xế như vậy.
Lúc về đã là hơn năm giờ, Bánh Bao dẫn anh đi mua thức ăn. Hai người cũng không biết chợ bán thức ăn ở đâu, nên đi siêu thị ở gần đó. Hai tay anh bỏ vào túi quần đi theo cô, nhìn cô đẩy xe đi tới đi lui ở khu bán rau cải. Trước kia nhất định cô cũng đi theo cha mẹ mua thức ăn, cô cố gắng làm mình giống như người lớn, đánh giá cái nào tươi hơn, cái nào rẻ hơn.
“Sư phụ, anh ăn cái này không?” Cô giơ một bó rau thơm hỏi anh, anh lấy lại tinh thần, “Cái gì anh cũng ăn được.”
Lúc chuyển tới quầy thịt, quầy hải sản, sức chú ý của cô lại phân tán: “Sư phụ, anh nhìn con cua kia to quá! Thật muốn mua một con về nuôi ghê!”
Anh lấy một miếng thịt đi cân, thản nhiên trả lời: “Không nuôi được.”
Hai người ở trong siêu thị vòng quanh cả buổi, cuối cùng mua xong thức ăn, tay trái anh cầm túi đồ, tay phải nắm Bánh Bao đi ra ngoài, bắt xe về nhà.
May mà cả khu đều đã có điện, Bánh Bao vội vàng nấu cơm, bang chủ đại nhân nằm trên ghế salon, xem tivi. Tuy Bánh Bao rất khờ khạo, nhưng nấu ăn khá ngon, hành động cũng nhanh, ba món một canh cũng chỉ có một tiếng.
Thịt xào ớt xanh, thịt bò chưng tương, cải xào, lại thêm một món canh rong biển. Bang chủ đại nhân cầm đôi đũa, vô cùng hài lòng: “Ở nhà em thường xuyên nấu ăn à?”
Bánh Bao xới cơm cho anh: “Ừ, trước kia trong nhà cũng là do mẹ nấu, ba em thường xuyên không về nhà, mỗi ngày mẹ em đều rất buồn. Sau đó em phát hiện mỗi lần em nấu cơm mẹ sẽ rất vui, cho nên hằng ngày em đều nấu, để mẹ vừa về nhà là đã có cơm ăn.”
Bang chủ đại nhân ngoại trừ biết cô trong trò chơi ra cũng không biết gì nhiều về cô: “Bọn họ thường xuyên cãi nhau sao?”
“Ừ.” Nhắc đến điều này, trên mặt Bánh Bao đã mất đi nụ cười. Người không sinh trong gia đình này không thể hiểu được sự u ám của nó. Có lẽ bọn họ cũng sẽ không giận lây sang người khác, nhưng bọn họ càng không ngừng đập đồ, càng không ngừng kể lễ thù xưa oán cũ với đối phương, càng không ngừng chọc ngoáy vào vết thương của đối phương. Sau đó bọn họ đỏ mặt tía tai, hoặc là chiến tranh lạnh, hoặc là một bên sầm cửa bỏ đi.
Cả đời này có lẽ có rất nhiều việc cũng có thể tạo thành thói quen theo thời gian, nhưng trong hoàn cảnh này, bạn mãi mãi cũng không quen được. Cảm giác kia giống như là bầu trời xối thẳng xuống cơn mưa, cứ mãi âm u không thấy được trời tạnh.
Đương nhiên bang chủ đại nhân chú ý đến vẻ mặt của cô. Anh gắp một món ăn đến, cất giọng dịu dàng như Con Vịt đã từng làm: “Được rồi, ăn cơm trước đi.”
Đột nhiên anh không biết phải dỗ giành phụ nữ thế nào. Bình thường anh lấy lòng phụ nữ chỉ có hai cách, một là cho cô ta tiền, hai là lên giường với cô ta. Cho nên lúc đột ngột phải đối mặt với Bánh Bao như vậy thì anh lại có vẻ lúng túng. Nếu như bạn từng trải qua, bạn nhất định có tâm đắc.
Đàn ông ba mươi mấy tuổi là dùng để kết hôn, không phải dùng để yêu đương. Khi tất cả nhiệt huyết ngây ngô cũng bị thời gian mài mòn. Tất cả góc cạnh của cuộc sống lãng mạn ngông cuồng cũng bị phá vỡ. Còn dư lại cũng chỉ là vài phần thành thật, còn dư lại cũng là vài phần ưu tú. Cho nên thường có phụ nữ cười bọn họ không hiểu phong tình, thật ra thì không phải bọn họ không hiểu, chỉ là đã khám phá được, nên quay về lại với bản chất mà thôi.
Ăn cơm xong, Bánh Bao đi rửa chén, bang chủ đại nhân tiếp tục xem trận đấu võ. Cô thu dọn phòng bếp sạch sẽ, ôm đồ ngủ đi tắm, cả người mang theo một mùi hương sữa tắm hoa hồng chui vào bên cạnh anh. Anh do dự một chút, cuối cùng ôm cô vào lòng mình, hai người yên lặng xem trận đấu võ.
Cô không có hứng thú với mấy cái này, cô chỉ thích nép bên anh, cứ kề cận anh như thế.
Mãi cho đến trận đấu võ kết thúc, cô đã mơ màng muốn ngủ, anh ôm cô vốn muốn đặt xuống giường, nhưng trên giường còn đọng lại vết máu làm bỏng tim anh. Anh đặt Bánh Bao về ghế salon lại, rút ra giường và chăn ném vào trong máy giặt. Bánh Bao nhanh chóng lấy ra giường sạch sẽ đến, đỏ mặt trải giường lại.
“Ngủ trước đi.” Anh nói thản nhiên, sau đó lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng giúp cô.
Anh đi đến phòng kế bên nằm xuống, bởi vì trước đây thỉnh thoảng Tây Môn cũng có đến, nên vật dụng ở đây cũng được chuẩn bị sẵn. Anh rất ít khi ngủ bên này, nằm xuống hơi không quen. Làm thế nào cũng không ngủ được, nhớ lại tất cả mọi chuyện, cảm giác tiếp xúc da thịt đêm qua lại mơ hồ quay về. Anh có chút máu huyết sôi trào, lúc trước anh vẫn cảm thấy cô chỉ là một đứa bé, tuy vô tình để ý đến cô, nhưng chuyện như vậy dù có mơ anh cũng không nghĩ đến.
Hôm nay đột ngột thật sự xảy ra, cho nên tà niệm cũng bắt đầu xuất hiện hay sao?
Cho nên anh ôm laptop cắm dây mạng lên nét. Vừa vào trò chơi đã thấy ID Bánh Bao lóe sáng trong danh sách bạn tốt.
[Bạn tốt] Bạn nói với Thù Tiểu Mộc: =.=
[Bạn tốt] Thù Tiểu Mộc nói với bạn: *Chột dạ* Sư phụ.
Anh khẽ thở dài, đúng rồi, mình cũng canh cánh trong lòng chuyện đêm qua thì làm sao cô có thể ngủ được.
[Bạn tốt] Bạn nói với Thù Tiểu Mộc: Nào, chúng ta đi chiến trường.
[Bạn tốt] Thù Tiểu Mộc nói với bạn: *Xoay quanh* Dạ.
Thế nhưng đã qua thời gian tổ đội vào chiến trường — Bọn họ bị hệ thống chia làm đối địch.
Cùng tồn tại trong một đội, bang chủ đại nhân có thể thấy được Bánh Bao ẩn thân. Cô đi theo một cung thủ trong chiến đội của mình, cũng vào lúc bang chủ đại nhân tấn công đối phương thì bỏ trốn mất dạng, bị đối phương chửi một trận xỉ vả trên kênh chiến trường.
[Bạn tốt] Bạn nói với Thù Tiểu Mộc: Muốn trở về Mông Hồng Thiên Hạ không?
Tin tức gửi đi một lúc mới có hồi âm
[Bạn tốt] Thù Tiểu Mộc nói với bạn: Không ạ, Hồng Tụ Đường rất tốt.
[Bạn tốt] Bạn nói với Thù Tiểu Mộc: Ngày mai anh về thành phố L một chuyến, sắp xếp công việc bên kia chuyển qua đây. Có lẽ chừng hai ba ngày thôi. Nếu em không thích ở ký túc xá… thì ở chỗ này đi.
Cảm giác như vậy rất kỳ quái, hai người chỉ cách một bức tường, nhưng thật sự giống như trở về đất hoang, biến thành thích khách và hoang hỏa. 16, 21, 24, 35, 40, 42, 52… Mỗi phó bản đều để lại ký ức lẫn nhau, trang bị Thăng Đằng trên người anh, vũ khí Ẩn Tàng cấp 68 trên tay cô, tuy những thứ giám định và gia tăng thuộc tính đều biến thành con số, cũng không hề ảnh hưởng đến ký ức hoàn chỉnh rõ ràng.
[Bạn tốt] Thù Tiểu Mộc nói với bạn: Sư phụ, Hồng Tụ Đường thêm rất nhiều nick nhỏ, không đủ nick lớn, một mình em hoàn toàn không kéo nổi.
Bang chủ đại nhân lần mò châm một điếu thuốc, rít vào một hơi thật sâu:
[Bạn tốt] Bạn nói với Thù Tiểu Mộc: Ừ, sư phụ đến đó kéo chung với nhóc.
[Hệ thống] Thù Tiểu Mộc dịu dàng ôm lấy bạn.
Nữ thích khách kia đội cái tên đỏ chót đứng ở phía sau hoang hỏa, cái ôm này cuối cùng không cần phải ẩn thân nữa. Nếu đất hoang có ký ức, có lẽ sẽ nhớ được cô đã đợi bao lâu.
Mà trên chiến trường, thật sự không phải là một nơi thanh tĩnh.
Ngày hôm sau tấm hình hai người ôm nhau thâm tình đã được treo cao trên diễn đàn, cho vạn dân chiêm ngưỡng.
Thật ra thì bạn cũng có thói quen đọc truyện nữ chính trong võng du đúng không? Như vậy bạn hẳn thường xuyên thấy được một câu chuyện máu chó cũ rích — Một cô gái nào đó, trang bị hạng nhất, tiêu tiền như nước, nhưng thao tác và nhân phẩm của cô ta đều tệ như nhau. Cho nên không cần hoài nghi, cô ta nhất định rất lẳng lơ, thích gây náo động. Mà lúc này người đàn ông trên mạng của nữ chính nhất định có quyền thế, cô ta sẽ bám lấy người đàn ông của nữ chính, ngày ngày tranh giành tình cảm gây chia rẻ với nữ chính. Một ngày nào đó thổ lộ bị người đàn ông này từ chối, cô ta cũng không hết hi vọng, mà lại vào một đêm trăng mờ gió lớn nào đó xảy ra quan hệ với chồng trên mạng của nữ chính, cuối cùng thành công giật được chồng của nữ chính.
Đám người vây xem bài post chính là nhìn Thù Tiểu Mộc như vậy.
Mà kết cuộc của nữ chính và nữ phụ trong câu chuyện võng du phần lớn đều là rập theo một khuôn khổ. Điều này Bánh Bao có thể tưởng tượng ra được:
Nữ phụ hợp tác với người đàn ông này đuổi cùng giết tận nữ chính. Cho đến khi một vị đại thần vẫn thờ ơ lạnh nhạt từ trên trời giáng xuống, cứu vớt lấy nữ chính, hơn nữa còn cưới cô ta — Tạo nên tình yêu và chính nghĩa cho cả vùng đất, cuối cùng anh ta đã yêu nữ chính của chúng ta. Trong ánh hào quang chiếu rọi của đại thần, nam phụ lúc trước có quyền có thế nháy mắt xuống cấp thành tiện nam.
Mà kết cuộc của đôi cẩu nam nữ nhất định là bị giết đến hoa rơi nước chảy, chúng bạn xa lánh. Cuối cùng nam phụ nhận rõ bộ mặt thật của nữ phụ, cắt áo đoạn tình, ân đoạn nghĩa tuyệt với cô ta, cũng đột nhiên tỉnh ngộ phát hiện ra mình vẫn yêu nữ chính. Kết cuộc hoặc là nam phụ quay đầu lại cầu xin nữ chính tái tục tiền duyên bị châm biếm, hoặc là nam phụ buồn bã xóa nick, hoặc là nam phụ đeo trên lưng danh nhơ để người ta xỉ vả tô nền cho đôi nhân vật chính hạnh phúc.
Mà nữ phụ còn tệ hơn cả vật hi sinh thì sao?
Cô ta vô cùng có khả năng bị người ta vạch trần là nhân yêu, hoặc là một con khủng long. Cuối cùng bất kể là ở lại hay đi, cũng luôn có một kết cuộc thê lương không gì sánh bằng.
Ngày đó Thù Tiểu Mộc ngồi trước máy tính nhìn về phía diễn đàn màu đỏ mỉm cười. Hóa ra đây cũng chỉ là câu chuyện xưa của hai nhân vật phụ đê tiện.
Tuy nhiên, cô đã không buồn để ý nữa. Có thể đi theo anh dù là nhân vật chính, nhân vật phụ, thậm chí là kẻ qua đường, em đều cam tâm tình nguyện.
Bánh Bao đỏ mặt cũng bất chấp có hiểu hay không, chỉ gật đầu, rất giống như đang được thầy chủ nhiệm giáo huấn.
Sau khi đi ra ngoài hai người cũng không nói chuyện, anh vốn đi phía trước, Bánh Bao ở phía sau nhắm mắt theo đuôi. Một hồi lâu cô lén lút đi gần sát anh, năm ngón tay mũm mĩm đan vào lòng bàn tay anh, nhiệt độ truyền đến từ đầu ngón tay, anh giật mình, chậm rãi nắm lại tay cô. Cho nên trên đường cái đại học A cuối tháng tám, đột nhiên lại có cảnh xuân tươi đẹp. Ngay cả Bánh Bao cũng biến thành bánh chưng, khoác lên một sắc xuân dào dạt, mang theo màu xanh non của mùa xuân. Cô cúi đầu mím môi, che giấu ý cười ngọt ngào nơi khóe miệng.
Anh nắm tay cô đi về phía trước, tay cô mềm mại mà gọn gàng, cả bàn tay chẳng hề có vết chai, đó là một đôi tay chưa trải qua bất cứ sương gió gì. Anh cảm giác mình rất ích kỷ, cuộc đời của cô thậm chí còn chưa chính thức bắt đầu. Cô lại dựa vào anh, vui mừng giống như chú chim muốn bay về phương Nam: “Sư phụ, chiều nay chúng ta đi đâu?”
“Sắp nhập học rồi đúng không? Còn thiếu thứ gì nữa? Chúng ta đi mua.”
“Sư phụ, chúng ta mua xong đi sở thú chơi nhé?”
“Thù Tiểu Mộc, năm học này em đã lên năm hai rồi, không thể cứ muốn chơi mãi!” Anh la rầy cô, nhưng cũng không theo bản năng tính toán xem sở thú có xa lắm, qua đó cần phải bao lâu… Ồ, hình như đã quên mất phải đi đường nào qua đó rồi.
Anh vẫy tay bắt xe, nhét Bánh Bao vào chỗ phía sau, sau đó mình cũng chui vào: “Sở thú.”
Anh nói với tài xế như vậy.
Lúc về đã là hơn năm giờ, Bánh Bao dẫn anh đi mua thức ăn. Hai người cũng không biết chợ bán thức ăn ở đâu, nên đi siêu thị ở gần đó. Hai tay anh bỏ vào túi quần đi theo cô, nhìn cô đẩy xe đi tới đi lui ở khu bán rau cải. Trước kia nhất định cô cũng đi theo cha mẹ mua thức ăn, cô cố gắng làm mình giống như người lớn, đánh giá cái nào tươi hơn, cái nào rẻ hơn.
“Sư phụ, anh ăn cái này không?” Cô giơ một bó rau thơm hỏi anh, anh lấy lại tinh thần, “Cái gì anh cũng ăn được.”
Lúc chuyển tới quầy thịt, quầy hải sản, sức chú ý của cô lại phân tán: “Sư phụ, anh nhìn con cua kia to quá! Thật muốn mua một con về nuôi ghê!”
Anh lấy một miếng thịt đi cân, thản nhiên trả lời: “Không nuôi được.”
Hai người ở trong siêu thị vòng quanh cả buổi, cuối cùng mua xong thức ăn, tay trái anh cầm túi đồ, tay phải nắm Bánh Bao đi ra ngoài, bắt xe về nhà.
May mà cả khu đều đã có điện, Bánh Bao vội vàng nấu cơm, bang chủ đại nhân nằm trên ghế salon, xem tivi. Tuy Bánh Bao rất khờ khạo, nhưng nấu ăn khá ngon, hành động cũng nhanh, ba món một canh cũng chỉ có một tiếng.
Thịt xào ớt xanh, thịt bò chưng tương, cải xào, lại thêm một món canh rong biển. Bang chủ đại nhân cầm đôi đũa, vô cùng hài lòng: “Ở nhà em thường xuyên nấu ăn à?”
Bánh Bao xới cơm cho anh: “Ừ, trước kia trong nhà cũng là do mẹ nấu, ba em thường xuyên không về nhà, mỗi ngày mẹ em đều rất buồn. Sau đó em phát hiện mỗi lần em nấu cơm mẹ sẽ rất vui, cho nên hằng ngày em đều nấu, để mẹ vừa về nhà là đã có cơm ăn.”
Bang chủ đại nhân ngoại trừ biết cô trong trò chơi ra cũng không biết gì nhiều về cô: “Bọn họ thường xuyên cãi nhau sao?”
“Ừ.” Nhắc đến điều này, trên mặt Bánh Bao đã mất đi nụ cười. Người không sinh trong gia đình này không thể hiểu được sự u ám của nó. Có lẽ bọn họ cũng sẽ không giận lây sang người khác, nhưng bọn họ càng không ngừng đập đồ, càng không ngừng kể lễ thù xưa oán cũ với đối phương, càng không ngừng chọc ngoáy vào vết thương của đối phương. Sau đó bọn họ đỏ mặt tía tai, hoặc là chiến tranh lạnh, hoặc là một bên sầm cửa bỏ đi.
Cả đời này có lẽ có rất nhiều việc cũng có thể tạo thành thói quen theo thời gian, nhưng trong hoàn cảnh này, bạn mãi mãi cũng không quen được. Cảm giác kia giống như là bầu trời xối thẳng xuống cơn mưa, cứ mãi âm u không thấy được trời tạnh.
Đương nhiên bang chủ đại nhân chú ý đến vẻ mặt của cô. Anh gắp một món ăn đến, cất giọng dịu dàng như Con Vịt đã từng làm: “Được rồi, ăn cơm trước đi.”
Đột nhiên anh không biết phải dỗ giành phụ nữ thế nào. Bình thường anh lấy lòng phụ nữ chỉ có hai cách, một là cho cô ta tiền, hai là lên giường với cô ta. Cho nên lúc đột ngột phải đối mặt với Bánh Bao như vậy thì anh lại có vẻ lúng túng. Nếu như bạn từng trải qua, bạn nhất định có tâm đắc.
Đàn ông ba mươi mấy tuổi là dùng để kết hôn, không phải dùng để yêu đương. Khi tất cả nhiệt huyết ngây ngô cũng bị thời gian mài mòn. Tất cả góc cạnh của cuộc sống lãng mạn ngông cuồng cũng bị phá vỡ. Còn dư lại cũng chỉ là vài phần thành thật, còn dư lại cũng là vài phần ưu tú. Cho nên thường có phụ nữ cười bọn họ không hiểu phong tình, thật ra thì không phải bọn họ không hiểu, chỉ là đã khám phá được, nên quay về lại với bản chất mà thôi.
Ăn cơm xong, Bánh Bao đi rửa chén, bang chủ đại nhân tiếp tục xem trận đấu võ. Cô thu dọn phòng bếp sạch sẽ, ôm đồ ngủ đi tắm, cả người mang theo một mùi hương sữa tắm hoa hồng chui vào bên cạnh anh. Anh do dự một chút, cuối cùng ôm cô vào lòng mình, hai người yên lặng xem trận đấu võ.
Cô không có hứng thú với mấy cái này, cô chỉ thích nép bên anh, cứ kề cận anh như thế.
Mãi cho đến trận đấu võ kết thúc, cô đã mơ màng muốn ngủ, anh ôm cô vốn muốn đặt xuống giường, nhưng trên giường còn đọng lại vết máu làm bỏng tim anh. Anh đặt Bánh Bao về ghế salon lại, rút ra giường và chăn ném vào trong máy giặt. Bánh Bao nhanh chóng lấy ra giường sạch sẽ đến, đỏ mặt trải giường lại.
“Ngủ trước đi.” Anh nói thản nhiên, sau đó lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng giúp cô.
Anh đi đến phòng kế bên nằm xuống, bởi vì trước đây thỉnh thoảng Tây Môn cũng có đến, nên vật dụng ở đây cũng được chuẩn bị sẵn. Anh rất ít khi ngủ bên này, nằm xuống hơi không quen. Làm thế nào cũng không ngủ được, nhớ lại tất cả mọi chuyện, cảm giác tiếp xúc da thịt đêm qua lại mơ hồ quay về. Anh có chút máu huyết sôi trào, lúc trước anh vẫn cảm thấy cô chỉ là một đứa bé, tuy vô tình để ý đến cô, nhưng chuyện như vậy dù có mơ anh cũng không nghĩ đến.
Hôm nay đột ngột thật sự xảy ra, cho nên tà niệm cũng bắt đầu xuất hiện hay sao?
Cho nên anh ôm laptop cắm dây mạng lên nét. Vừa vào trò chơi đã thấy ID Bánh Bao lóe sáng trong danh sách bạn tốt.
[Bạn tốt] Bạn nói với Thù Tiểu Mộc: =.=
[Bạn tốt] Thù Tiểu Mộc nói với bạn: *Chột dạ* Sư phụ.
Anh khẽ thở dài, đúng rồi, mình cũng canh cánh trong lòng chuyện đêm qua thì làm sao cô có thể ngủ được.
[Bạn tốt] Bạn nói với Thù Tiểu Mộc: Nào, chúng ta đi chiến trường.
[Bạn tốt] Thù Tiểu Mộc nói với bạn: *Xoay quanh* Dạ.
Thế nhưng đã qua thời gian tổ đội vào chiến trường — Bọn họ bị hệ thống chia làm đối địch.
Cùng tồn tại trong một đội, bang chủ đại nhân có thể thấy được Bánh Bao ẩn thân. Cô đi theo một cung thủ trong chiến đội của mình, cũng vào lúc bang chủ đại nhân tấn công đối phương thì bỏ trốn mất dạng, bị đối phương chửi một trận xỉ vả trên kênh chiến trường.
[Bạn tốt] Bạn nói với Thù Tiểu Mộc: Muốn trở về Mông Hồng Thiên Hạ không?
Tin tức gửi đi một lúc mới có hồi âm
[Bạn tốt] Thù Tiểu Mộc nói với bạn: Không ạ, Hồng Tụ Đường rất tốt.
[Bạn tốt] Bạn nói với Thù Tiểu Mộc: Ngày mai anh về thành phố L một chuyến, sắp xếp công việc bên kia chuyển qua đây. Có lẽ chừng hai ba ngày thôi. Nếu em không thích ở ký túc xá… thì ở chỗ này đi.
Cảm giác như vậy rất kỳ quái, hai người chỉ cách một bức tường, nhưng thật sự giống như trở về đất hoang, biến thành thích khách và hoang hỏa. 16, 21, 24, 35, 40, 42, 52… Mỗi phó bản đều để lại ký ức lẫn nhau, trang bị Thăng Đằng trên người anh, vũ khí Ẩn Tàng cấp 68 trên tay cô, tuy những thứ giám định và gia tăng thuộc tính đều biến thành con số, cũng không hề ảnh hưởng đến ký ức hoàn chỉnh rõ ràng.
[Bạn tốt] Thù Tiểu Mộc nói với bạn: Sư phụ, Hồng Tụ Đường thêm rất nhiều nick nhỏ, không đủ nick lớn, một mình em hoàn toàn không kéo nổi.
Bang chủ đại nhân lần mò châm một điếu thuốc, rít vào một hơi thật sâu:
[Bạn tốt] Bạn nói với Thù Tiểu Mộc: Ừ, sư phụ đến đó kéo chung với nhóc.
[Hệ thống] Thù Tiểu Mộc dịu dàng ôm lấy bạn.
Nữ thích khách kia đội cái tên đỏ chót đứng ở phía sau hoang hỏa, cái ôm này cuối cùng không cần phải ẩn thân nữa. Nếu đất hoang có ký ức, có lẽ sẽ nhớ được cô đã đợi bao lâu.
Mà trên chiến trường, thật sự không phải là một nơi thanh tĩnh.
Ngày hôm sau tấm hình hai người ôm nhau thâm tình đã được treo cao trên diễn đàn, cho vạn dân chiêm ngưỡng.
Thật ra thì bạn cũng có thói quen đọc truyện nữ chính trong võng du đúng không? Như vậy bạn hẳn thường xuyên thấy được một câu chuyện máu chó cũ rích — Một cô gái nào đó, trang bị hạng nhất, tiêu tiền như nước, nhưng thao tác và nhân phẩm của cô ta đều tệ như nhau. Cho nên không cần hoài nghi, cô ta nhất định rất lẳng lơ, thích gây náo động. Mà lúc này người đàn ông trên mạng của nữ chính nhất định có quyền thế, cô ta sẽ bám lấy người đàn ông của nữ chính, ngày ngày tranh giành tình cảm gây chia rẻ với nữ chính. Một ngày nào đó thổ lộ bị người đàn ông này từ chối, cô ta cũng không hết hi vọng, mà lại vào một đêm trăng mờ gió lớn nào đó xảy ra quan hệ với chồng trên mạng của nữ chính, cuối cùng thành công giật được chồng của nữ chính.
Đám người vây xem bài post chính là nhìn Thù Tiểu Mộc như vậy.
Mà kết cuộc của nữ chính và nữ phụ trong câu chuyện võng du phần lớn đều là rập theo một khuôn khổ. Điều này Bánh Bao có thể tưởng tượng ra được:
Nữ phụ hợp tác với người đàn ông này đuổi cùng giết tận nữ chính. Cho đến khi một vị đại thần vẫn thờ ơ lạnh nhạt từ trên trời giáng xuống, cứu vớt lấy nữ chính, hơn nữa còn cưới cô ta — Tạo nên tình yêu và chính nghĩa cho cả vùng đất, cuối cùng anh ta đã yêu nữ chính của chúng ta. Trong ánh hào quang chiếu rọi của đại thần, nam phụ lúc trước có quyền có thế nháy mắt xuống cấp thành tiện nam.
Mà kết cuộc của đôi cẩu nam nữ nhất định là bị giết đến hoa rơi nước chảy, chúng bạn xa lánh. Cuối cùng nam phụ nhận rõ bộ mặt thật của nữ phụ, cắt áo đoạn tình, ân đoạn nghĩa tuyệt với cô ta, cũng đột nhiên tỉnh ngộ phát hiện ra mình vẫn yêu nữ chính. Kết cuộc hoặc là nam phụ quay đầu lại cầu xin nữ chính tái tục tiền duyên bị châm biếm, hoặc là nam phụ buồn bã xóa nick, hoặc là nam phụ đeo trên lưng danh nhơ để người ta xỉ vả tô nền cho đôi nhân vật chính hạnh phúc.
Mà nữ phụ còn tệ hơn cả vật hi sinh thì sao?
Cô ta vô cùng có khả năng bị người ta vạch trần là nhân yêu, hoặc là một con khủng long. Cuối cùng bất kể là ở lại hay đi, cũng luôn có một kết cuộc thê lương không gì sánh bằng.
Ngày đó Thù Tiểu Mộc ngồi trước máy tính nhìn về phía diễn đàn màu đỏ mỉm cười. Hóa ra đây cũng chỉ là câu chuyện xưa của hai nhân vật phụ đê tiện.
Tuy nhiên, cô đã không buồn để ý nữa. Có thể đi theo anh dù là nhân vật chính, nhân vật phụ, thậm chí là kẻ qua đường, em đều cam tâm tình nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.