Anh Muốn Cùng Em Đi Tới Cuối Cuộc Đời
Chương 38: Quấn
Thị Kim
05/10/2019
Mạc Đan sáng mắt lên, vừa mừng vừa sợ hỏi: "Ôi, làm lành lúc nào rồi đây? Sao chị chưa từng nghe em nói nhỉ?"
Dưới lòng hiếu kỳ của Mạc Đan, Đồng Tịch đâm lao đành phải theo lao, Ngô Diệu Tổ ở ngay bên cạnh, cô đành phải ra vẻ: "Mấy ngày trước thôi, em còn chưa kịp cho chị biết."
Mạc Đan tiếp tục hóng hớt: "Chẳng phải trước kia em cứng rắn quyết định không quay lại với cậu ta lắm mà. Sao giờ lại đáp ứng rồi?"
Đồng Tịch đành phải tiếp tục bịa: "Bị anh ấy cảm động chứ sao, định thử lại một lần nữa."
Lời nói dối trăm ngàn chỗ hở này, Đồng Tịch đang lo Mạc Đan tiếp tục truy hỏi nữa sẽ lộ tẩy thì Ngô Diệu Tổ lại tiếp chuyện: "Bình thường sác xuất chia tay của đôi tình lữ quay lại với nhau là chín mươi chín phần trăm."
Mạc Đan và Đồng Tịch đều sửng sốt một chút.
Đồng Tịch hiếu kỳ: "Anh thấy con số thống kê này ở đâu vậy, sao tôi chưa từng nghe qua?"
Ngô Diệu Tổ chỉ vào mũi của mình: "Tôi tự mình thống kê, đối tượng thống kê gồm tất cả các đôi tình nhân tôi biết, còn có bản thân tôi nữa."
Đồng Tịch nhịn cười: "Ồ... Ra là vậy à."
Mạc Đan rất có lòng tin nói: "Vậy đôi của Đồng Tịch nhất định chính là một phần trăm kia."
Ngô Diệu Tổ nhìn Đồng Tịch: "Thật sao? Tôi thấy chưa chắc. Hôm nay là cuối tuần, anh ta không hẹn em đã là rất lạ rồi, lại còn chẳng cả gọi được một cuộc điện thoại."
Mạc Đan giải thích: "Đó là vì anh không biết bạn trai em ấy ở Anh."
"Ồ, yêu xa à." Ngô Diệu Tổ càng nghiêm túc như một chuyên gia hơn: "Vậy chắc chắn là rơi vào khoảng 99% kia rồi."
Mạc Đan không phục: "Tuyệt đối sẽ không, không tin rồi anh xem, bọn họ nhất định là đôi tình nhân mà tôi xem trọng nhất! Cũng là đôi đẹp mắt nhất."
Ngô Diệu Tổ xòe tay: "Được, chúng ta cá cược đi, nếu tôi thua sẽ mời cô ăn cơm."
Mạc Đan tin tưởng tràn đầy đập tay anh ta: "Vậy anh nhất định phải mời rồi."
Nói nhiều sai nhiều, Đồng Tịch nhân cơ hội chuyển chủ đề, hỏi tình hình gần đây của Mạc Đan.
Mạc Đan nói: "Chờ thời tiết ấm hơn chút thì bọn chị sẽ đi Đôn Hoàng. Chị có một bạn học ở đó làm về sửa chữa bích họa. Chị tới giúp một chút, thuận tiện cũng giải sầu nữa."
Ngô Diệu Tổ nghe đến Đôn Hoàng thì sáng mắt lên, vô cùng hướng tới: "Tôi cũng muốn đi, lúc nào cô lên đường? Chúng ta cùng đi được không?"
Mạc Đan lắc đầu: "Tôi không quen anh, không thể đi cùng anh được."
Đồng Tịch không nhịn được bật cười.Từ sau khi ly dị, tính tình Mạc Đan cũng thay đổi không ít, thường thường lại lộ ra chút gai nhỏ.
Ngô Diệu Tổ cười hì hì cũng không tức giận. Ăn cơm, hộ tống Mạc Đan và Đồng Tịch đi mua sắm, không chỉ giúp cầm túi xách mà còn tận tâm tận lực đưa ra lời khuyên. Sau đó đưa Mạc Đan về nhà, rồi đưa Đồng Tịch đến gần nhà Hứa Lâm Lang.
Sau khi xuống xe, Đồng Tịch cảm ơn anh ta. Ngô Diệu Tổ nói: "Không cần cảm ơn, lần sau em mời tôi nhé."
Nói đến nước này thì cũng chẳng còn cách nào từ chối, Đồng Tịch nói OK, anh xem thời gian hẹn đi.
Ngô Diệu Tổ lập tức nói: "Vậy ngày mai nhé?"
"Cuối tuần không được, tôi còn phải trông trẻ."
Ngô Diệu Tổ giật mình: "Em có con rồi à?"
Đồng Tịch cười: "Không phải, là con của chị tôi."
Ngô Diệu Tổ vỗ tim: "Dọa tôi một hồi. Tôi còn tưởng rằng mình bị knock out triệt để rồi chứ."
Đồng Tịch hơi đỏ mặt, ngừng một lát rồi nói: "Ngô tiên sinh, tôi thật sự có bạn trai." Ngụ ý không cần nói cũng biết.
Ngô Diệu Tổ nhún vai tỏ ra không quan tâm: "Không sao đâu, tôi có thể đợi. Bạn gái trước của tôi là bạn học tiểu học của tôi, tôi chờ bảy năm rốt cục cô ấy cũng chia tay với bạn trai. Nhưng về sau cùng một chỗ chúng tôi mới thấy vẫn thích hợp làm bạn bè hơn. Xem, hiện tại chúng ta lại là bạn bè."
Những năm này cũng nhận được không ít lời tỏ tình, bình thường khi nghe cô nói có bạn trai rồi thì đều biết khó mà lui. Người theo đuổi như Ngô Diệu Tổ này, cô cũng lần đầu gặp, anh ta giống một cái da gân có lực đàn hồi tốt vô hạn, lại còn có một "lịch sử quang vinh" chờ đợi bảy năm nữa.
Cô nghĩ, nếu Nhiếp Tu ở bên cạnh cô lúc này thì tốt. Bởi người theo đuổi từng có thái độ kiên quyết thế nào thì khi nhìn thấy Nhiếp Tu đều lập tức đánh trống lui quân.
Xuất thân và giáo dưỡng tốt đẹp, còn có sự tự tin bởi sự nghiệp và việc học thuận buồm xuôi gió khiến trên người anh mang theo khí chất vương giả. Ví dụ trong ngày họp lớp đó, Lý Giang Châu đuổi cô đến tận bên ngoài nhưng khi nhìn thấy Nhiếp Tu thì lập tức ngừng bước chân.
Đáng tiếc anh không ở đây, không thể dùng "thực thể" của mình để khiến đối phương tạo thành phức cảm tự ti. Ngô Diệu Tổ hoàn toàn chẳng ngại ngần gì người bạn trai xa ở Anh này.
Đồng Tịch buồn rầu đi trên con đường tới khu biệt thự nhà họ Hứa.
Bởi hôm nay được Ngô Diệu Tổ mời đi ăn cơm nên cô đã gọi điện thoại cho Hứa Lâm Lang, mời lái xe nhà chị ấy đi đón Hứa Diên thì thuận tiện cũng đón Đồng Hoa về nhà họ Hứa luôn, bây giờ ăn cơm xong cô mới đi đón bé.
Tới gần cửa biệt thự, Đồng Tịch đột nhiên nhìn thấy Hứa Lâm Lang và một người đàn ông đứng trước bồn hoa cách cửa nhà không xa. Hiển nhiên hai người đang cãi nhau. Khu biệt thự này ở vị trí rất yên tĩnh, còn đang là ban đêm, tiếng nói của họ truyền tới rất rõ ràng.
Người đàn ông đưa lưng về phía Đồng Tịch, bởi vì phẫn nộ mà giọng nói có chút không rõ: "Sự tiêu sái tự do của em được xây dựng trên nỗi thống khổ của người khác, tôi chưa hề thấy người nào ích kỷ như em."
Người đàn ông có khí thế trông hung hưng như một con sư tử đang nổi giận. Mà Hứa Lâm Lang luôn luôn rất nữ vương không ngờ lại hoàn toàn mất đi khí thế của mình, hai tay cắm trong túi áo lớn, mấy lần muốn nói lại thôi, hình như là bị chất vấn đến mức á khẩu.
Đồng Tịch có chút lo lắng cho sự an toàn của Hứa Lâm Lang, cách mấy bước gọi chị Lâm Lang.
Hứa Lâm Lang giương mắt nhìn sang, người đàn ông kia cũng xoay người, khoảng hơn ba mươi tuổi, mặt mày tức giận có chút biến dạng nhưng vẫn có thể nhìn ra được anh ta có dung mạo phi thường anh tuấn.
Hứa Lâm Lang thấy Đồng Tịch cũng không thèm chào tạm biệt người đàn ông kia, trực tiếp kéo tay Đồng Tịch vào cổng.
"Hứa Lâm Lang, chuyện này em nhất định phải nói rõ ràng." Sau lưng truyền tới một tiếng gầm thét.
Hứa Lâm Lang không quay đầu lại cũng không trả lời, bước nhanh đi lên phía trước.
Đồng Tịch nhận thấy sắc mặt chị không tốt lắm, chẳng còn chút tinh thần phấn chấn như xưa mà trở nên uể oải suy sụp, cứ như đã chịu sự đả kích rất lớn.
"Chị Lâm Lang, em không quấy rầy chị chứ. Em thấy anh ta trông hung dữ như vậy, có chút lo lắng."
Hứa Lâm Lang miễn cưỡng cười cười: "Không sao, là một người bạn."
Bảo mẫu mở cửa, chưa vào đã nghe được tiếng cười của Hứa Diên và Đồng Hoa. Đồng Tịch gọi một tiếng Đồng Hoa.
Thằng nhỏ lập tức chạy tới như bay, Đồng Tịch cúi người ôm bé, chỉ mấy ngày không thấy mà hình như bé lại nặng hơn một chút, thật sự là nhanh lớn quá đi.
"Con vừa chơi với Hứa Diên, còn vừa nhớ dì nữa." Bình thường Đồng Tịch trọ ở trường, mấy ngày không gặp Đồng Tịch nên vô cùng thân thiết, ôm cổ hôn cô một ngụm.
Đồng Tịch vui vẻ nói: "Ôi, còn biết dùng từ nhớ nữa nè, con giỏi quá đi."
Hứa Diên nói: "Con biết dùng từ sớm rồi, còn có vương vấn, tưởng niệm nữa."
Hứa Lâm Lang nhìn chằm chằm Hứa Diên, thần sắc rất kỳ lạ, thái độ cũng khác thường, không hề chào hỏi Đồng Tịch như mọi khi mà có dáng vẻ mất hồn mất vía.
Đồng Tịch rất mẫn cảm nhận ra được sự thất thố của Hứa Lâm Lang, nhất định có liên quan đến người đàn ông kia, hai người chắc chắn từng có gút mắc tình cảm. Nhưng Hứa Lâm Lang không nói, cô cũng không tiện hỏi. Mặc dù mấy năm nay hai người rất hợp ý, thân như chị em, nhưng dù sao ai cũng có những bí mật riêng, những nỗi niềm thầm kín.
Trên đường trở về, Đồng Tịch hỏi một câu khiến Đồng Tịch nảy sinh nghi hoặc. Bé hỏi hôm nay chú lái xe tới đón mình và Hứa Diên thiếu chút nữa đã đánh nhau với một chú.
"Tại sao vậy?"
"Bởi vì chú ấy đi theo con và Hứa Diên, còn hỏi bọn con xem ai là Hứa Diên. Chú lái xe nghi ngờ chú ấy là kẻ buôn người. Nhưng con thấy không giống, chú ấy nhìn đẹp trai lắm, đi xe cũng xịn nữa. Con nghe Ninh Ninh nói, kẻ buôn người đều đi xe tải, cầm bao tải to."
Đồng Tịch như có điều suy nghĩ, người mà Đồng Hoa nhắc tới này chắc chính là người đàn ông cãi nhau với Hứa Lâm Lang kia? Hứa Lâm Lang luôn luôn có quan hệ tốt với mọi người, chưa hề kết thù kết oán với ai, điểm này cũng là điểm mà Thẩm Hi Quyền thường xuyên ca ngợi trước mặt cô, nói tính cách Hứa Lâm Lang giống đàn ông, lòng dạ rộng lớn, quen nhiều biết rộng, nếu không lúc trước cũng sẽ không giao dự án làng du lịch cho anh ta.
Đây là lần đầu tiên trong vòng năm năm Đồng Tịch quen biết Hứa Lâm Lang mà trông thấy chị ta thất thố như vậy, lúc Hứa Diên bị bệnh, chị ấy cũng không mất hồn mất vía như vậy. Cuối cùng thì người kia là ai? Không hiểu sao lại mắng chị ấy ích kỷ.
Đồng Tịch nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ. Chẳng lẽ là bố đẻ của Hứa Diên?
Đồng Tịch cũng chỉ mới biết Hứa Diên không phải là con ruột của Đồng Hâm được hai năm gần đây. Sau khi Đồng Hâm ly hôn, Đồng Tịch vẫn rất thân thiết với Hứa Lâm Lang, mỗi lần mua đồ cho Đồng Hoa đều sẽ mua cho Hứa Diên một phần. Cô thật sự thích đứa cháu trai thông minh xinh đẹp này.
Hứa Diên cũng rất thích cô, thường xuyên đắc ý khoe khoang với các bạn học rằng mình có một người cô hỗn huyết, xinh đẹp như tiên nữ.
Về sau cuối cùng Đồng Kiến Văn không nhìn được nữa nên đã nói thật với Đồng Tịch. Sau khi chấn kinh, Đồng Tịch vẫn đối đãi Hứa Lâm Lang và Hứa Diên trước sau như một. Tình cảm không phải là thứ nói thu hồi là có thể thu hồi được ngay. Hơn nữa, mấy năm nay Hứa Lâm Lang cũng giúp đỡ cô rất nhiều.
Về đến nhà, Đồng Tịch tắm rửa cho Đồng Hoa rồi dỗ bé ngủ. Định gọi điện thoại cho Mạc Đan giải thích chuyện quay lại với Nhiếp Tu chỉ là giả. Nhưng khi lấy điện thoại ra thì phát hiện Nhiếp Tu đã gửi tin nhắn cho cô từ hai mươi phút trước.
"Nghe nói chúng ta quay lại với nhau rồi."
"Anh nghe nói từ đâu đấy?"
"Vòng bạn bè."
Mạc Đan up lên vòng bạn bè những lời nói hoa mỹ phiến tình: "Hóa ra thế giới này thật sự có tình yêu. Thật mừng thay các bạn, chúc các bạn yêu nhau mãi mãi." Còn tag cô và Nhiếp Tu.
Hình kèm theo là bức ảnh chụp chung khi xưa. Đó là bức ảnh chụp những người bạn trong bữa tiệc ăn mừng Đồng Tịch thi đậu đại học mà Nhiếp Tu tổ chức cho cô. Cô và Nhiếp Tu ở chính giữa ảnh. Ngày đó, cô mặc một bộ đầm dài màu thiên lam, Nhiếp Tu mặc quần áo màu tím. Cô được anh ôm trong lòng, cười e ấp như hoa, mắt như xuân thủy.
Bên dưới là một hàng dài like và lời chúc mừng, bao gồm Phó Hành Tri, Mạc Phỉ, còn có mấy người bạn nữa.
Đồng Tịch nhức đầu day trán, kiên nhẫn giải thích cái hiểu lầm này. Nhiếp Tu nghe xong, nửa ngày không lên tiếng.
Đồng Tịch nói một câu xin lỗi nhé.
"Ngô gì gì đó, em gửi ảnh cho anh xem."
Giọng này chua quá, Đồng Tịch vừa buồn cười vừa tức giận: "Em nào có ảnh của anh ta."
Nhiếp Tu đáp: "Thế còn được."
"Em bảo Mạc Đan xóa đi,bởi vì lúc nãy vôi tới nhà chị Lâm Lang đón Đồng Hoa mà quên chưa nói tỉ mỉ với chị ấy."
Mạc Đan nhận được điện thoại thì vô cùng thất vọng: "Chị còn tưởng rằng chị lại nhìn thấy được bóng dáng tình yêu chân thật, không ngờ chỉ là công dã tràng."
Đồng Tịch mỉm cười: "Xin lỗi đã khiến chị thất vọng nhé."
"Thất vọng không phải là chị, mà là Nhiếp Tu kìa."
Cũng không lâu lắm, Đồng Tịch kinh ngạc phát hiện, người chưa từng up lên vòng bạn bè mà cũng up một động thái thế này: "Luận từ bạn trai chính quy sa đọa thành bạn trai chắn hoa đào như thế nào."
Hình kèm theo là tấm khiên của Captain America.
Dưới lòng hiếu kỳ của Mạc Đan, Đồng Tịch đâm lao đành phải theo lao, Ngô Diệu Tổ ở ngay bên cạnh, cô đành phải ra vẻ: "Mấy ngày trước thôi, em còn chưa kịp cho chị biết."
Mạc Đan tiếp tục hóng hớt: "Chẳng phải trước kia em cứng rắn quyết định không quay lại với cậu ta lắm mà. Sao giờ lại đáp ứng rồi?"
Đồng Tịch đành phải tiếp tục bịa: "Bị anh ấy cảm động chứ sao, định thử lại một lần nữa."
Lời nói dối trăm ngàn chỗ hở này, Đồng Tịch đang lo Mạc Đan tiếp tục truy hỏi nữa sẽ lộ tẩy thì Ngô Diệu Tổ lại tiếp chuyện: "Bình thường sác xuất chia tay của đôi tình lữ quay lại với nhau là chín mươi chín phần trăm."
Mạc Đan và Đồng Tịch đều sửng sốt một chút.
Đồng Tịch hiếu kỳ: "Anh thấy con số thống kê này ở đâu vậy, sao tôi chưa từng nghe qua?"
Ngô Diệu Tổ chỉ vào mũi của mình: "Tôi tự mình thống kê, đối tượng thống kê gồm tất cả các đôi tình nhân tôi biết, còn có bản thân tôi nữa."
Đồng Tịch nhịn cười: "Ồ... Ra là vậy à."
Mạc Đan rất có lòng tin nói: "Vậy đôi của Đồng Tịch nhất định chính là một phần trăm kia."
Ngô Diệu Tổ nhìn Đồng Tịch: "Thật sao? Tôi thấy chưa chắc. Hôm nay là cuối tuần, anh ta không hẹn em đã là rất lạ rồi, lại còn chẳng cả gọi được một cuộc điện thoại."
Mạc Đan giải thích: "Đó là vì anh không biết bạn trai em ấy ở Anh."
"Ồ, yêu xa à." Ngô Diệu Tổ càng nghiêm túc như một chuyên gia hơn: "Vậy chắc chắn là rơi vào khoảng 99% kia rồi."
Mạc Đan không phục: "Tuyệt đối sẽ không, không tin rồi anh xem, bọn họ nhất định là đôi tình nhân mà tôi xem trọng nhất! Cũng là đôi đẹp mắt nhất."
Ngô Diệu Tổ xòe tay: "Được, chúng ta cá cược đi, nếu tôi thua sẽ mời cô ăn cơm."
Mạc Đan tin tưởng tràn đầy đập tay anh ta: "Vậy anh nhất định phải mời rồi."
Nói nhiều sai nhiều, Đồng Tịch nhân cơ hội chuyển chủ đề, hỏi tình hình gần đây của Mạc Đan.
Mạc Đan nói: "Chờ thời tiết ấm hơn chút thì bọn chị sẽ đi Đôn Hoàng. Chị có một bạn học ở đó làm về sửa chữa bích họa. Chị tới giúp một chút, thuận tiện cũng giải sầu nữa."
Ngô Diệu Tổ nghe đến Đôn Hoàng thì sáng mắt lên, vô cùng hướng tới: "Tôi cũng muốn đi, lúc nào cô lên đường? Chúng ta cùng đi được không?"
Mạc Đan lắc đầu: "Tôi không quen anh, không thể đi cùng anh được."
Đồng Tịch không nhịn được bật cười.Từ sau khi ly dị, tính tình Mạc Đan cũng thay đổi không ít, thường thường lại lộ ra chút gai nhỏ.
Ngô Diệu Tổ cười hì hì cũng không tức giận. Ăn cơm, hộ tống Mạc Đan và Đồng Tịch đi mua sắm, không chỉ giúp cầm túi xách mà còn tận tâm tận lực đưa ra lời khuyên. Sau đó đưa Mạc Đan về nhà, rồi đưa Đồng Tịch đến gần nhà Hứa Lâm Lang.
Sau khi xuống xe, Đồng Tịch cảm ơn anh ta. Ngô Diệu Tổ nói: "Không cần cảm ơn, lần sau em mời tôi nhé."
Nói đến nước này thì cũng chẳng còn cách nào từ chối, Đồng Tịch nói OK, anh xem thời gian hẹn đi.
Ngô Diệu Tổ lập tức nói: "Vậy ngày mai nhé?"
"Cuối tuần không được, tôi còn phải trông trẻ."
Ngô Diệu Tổ giật mình: "Em có con rồi à?"
Đồng Tịch cười: "Không phải, là con của chị tôi."
Ngô Diệu Tổ vỗ tim: "Dọa tôi một hồi. Tôi còn tưởng rằng mình bị knock out triệt để rồi chứ."
Đồng Tịch hơi đỏ mặt, ngừng một lát rồi nói: "Ngô tiên sinh, tôi thật sự có bạn trai." Ngụ ý không cần nói cũng biết.
Ngô Diệu Tổ nhún vai tỏ ra không quan tâm: "Không sao đâu, tôi có thể đợi. Bạn gái trước của tôi là bạn học tiểu học của tôi, tôi chờ bảy năm rốt cục cô ấy cũng chia tay với bạn trai. Nhưng về sau cùng một chỗ chúng tôi mới thấy vẫn thích hợp làm bạn bè hơn. Xem, hiện tại chúng ta lại là bạn bè."
Những năm này cũng nhận được không ít lời tỏ tình, bình thường khi nghe cô nói có bạn trai rồi thì đều biết khó mà lui. Người theo đuổi như Ngô Diệu Tổ này, cô cũng lần đầu gặp, anh ta giống một cái da gân có lực đàn hồi tốt vô hạn, lại còn có một "lịch sử quang vinh" chờ đợi bảy năm nữa.
Cô nghĩ, nếu Nhiếp Tu ở bên cạnh cô lúc này thì tốt. Bởi người theo đuổi từng có thái độ kiên quyết thế nào thì khi nhìn thấy Nhiếp Tu đều lập tức đánh trống lui quân.
Xuất thân và giáo dưỡng tốt đẹp, còn có sự tự tin bởi sự nghiệp và việc học thuận buồm xuôi gió khiến trên người anh mang theo khí chất vương giả. Ví dụ trong ngày họp lớp đó, Lý Giang Châu đuổi cô đến tận bên ngoài nhưng khi nhìn thấy Nhiếp Tu thì lập tức ngừng bước chân.
Đáng tiếc anh không ở đây, không thể dùng "thực thể" của mình để khiến đối phương tạo thành phức cảm tự ti. Ngô Diệu Tổ hoàn toàn chẳng ngại ngần gì người bạn trai xa ở Anh này.
Đồng Tịch buồn rầu đi trên con đường tới khu biệt thự nhà họ Hứa.
Bởi hôm nay được Ngô Diệu Tổ mời đi ăn cơm nên cô đã gọi điện thoại cho Hứa Lâm Lang, mời lái xe nhà chị ấy đi đón Hứa Diên thì thuận tiện cũng đón Đồng Hoa về nhà họ Hứa luôn, bây giờ ăn cơm xong cô mới đi đón bé.
Tới gần cửa biệt thự, Đồng Tịch đột nhiên nhìn thấy Hứa Lâm Lang và một người đàn ông đứng trước bồn hoa cách cửa nhà không xa. Hiển nhiên hai người đang cãi nhau. Khu biệt thự này ở vị trí rất yên tĩnh, còn đang là ban đêm, tiếng nói của họ truyền tới rất rõ ràng.
Người đàn ông đưa lưng về phía Đồng Tịch, bởi vì phẫn nộ mà giọng nói có chút không rõ: "Sự tiêu sái tự do của em được xây dựng trên nỗi thống khổ của người khác, tôi chưa hề thấy người nào ích kỷ như em."
Người đàn ông có khí thế trông hung hưng như một con sư tử đang nổi giận. Mà Hứa Lâm Lang luôn luôn rất nữ vương không ngờ lại hoàn toàn mất đi khí thế của mình, hai tay cắm trong túi áo lớn, mấy lần muốn nói lại thôi, hình như là bị chất vấn đến mức á khẩu.
Đồng Tịch có chút lo lắng cho sự an toàn của Hứa Lâm Lang, cách mấy bước gọi chị Lâm Lang.
Hứa Lâm Lang giương mắt nhìn sang, người đàn ông kia cũng xoay người, khoảng hơn ba mươi tuổi, mặt mày tức giận có chút biến dạng nhưng vẫn có thể nhìn ra được anh ta có dung mạo phi thường anh tuấn.
Hứa Lâm Lang thấy Đồng Tịch cũng không thèm chào tạm biệt người đàn ông kia, trực tiếp kéo tay Đồng Tịch vào cổng.
"Hứa Lâm Lang, chuyện này em nhất định phải nói rõ ràng." Sau lưng truyền tới một tiếng gầm thét.
Hứa Lâm Lang không quay đầu lại cũng không trả lời, bước nhanh đi lên phía trước.
Đồng Tịch nhận thấy sắc mặt chị không tốt lắm, chẳng còn chút tinh thần phấn chấn như xưa mà trở nên uể oải suy sụp, cứ như đã chịu sự đả kích rất lớn.
"Chị Lâm Lang, em không quấy rầy chị chứ. Em thấy anh ta trông hung dữ như vậy, có chút lo lắng."
Hứa Lâm Lang miễn cưỡng cười cười: "Không sao, là một người bạn."
Bảo mẫu mở cửa, chưa vào đã nghe được tiếng cười của Hứa Diên và Đồng Hoa. Đồng Tịch gọi một tiếng Đồng Hoa.
Thằng nhỏ lập tức chạy tới như bay, Đồng Tịch cúi người ôm bé, chỉ mấy ngày không thấy mà hình như bé lại nặng hơn một chút, thật sự là nhanh lớn quá đi.
"Con vừa chơi với Hứa Diên, còn vừa nhớ dì nữa." Bình thường Đồng Tịch trọ ở trường, mấy ngày không gặp Đồng Tịch nên vô cùng thân thiết, ôm cổ hôn cô một ngụm.
Đồng Tịch vui vẻ nói: "Ôi, còn biết dùng từ nhớ nữa nè, con giỏi quá đi."
Hứa Diên nói: "Con biết dùng từ sớm rồi, còn có vương vấn, tưởng niệm nữa."
Hứa Lâm Lang nhìn chằm chằm Hứa Diên, thần sắc rất kỳ lạ, thái độ cũng khác thường, không hề chào hỏi Đồng Tịch như mọi khi mà có dáng vẻ mất hồn mất vía.
Đồng Tịch rất mẫn cảm nhận ra được sự thất thố của Hứa Lâm Lang, nhất định có liên quan đến người đàn ông kia, hai người chắc chắn từng có gút mắc tình cảm. Nhưng Hứa Lâm Lang không nói, cô cũng không tiện hỏi. Mặc dù mấy năm nay hai người rất hợp ý, thân như chị em, nhưng dù sao ai cũng có những bí mật riêng, những nỗi niềm thầm kín.
Trên đường trở về, Đồng Tịch hỏi một câu khiến Đồng Tịch nảy sinh nghi hoặc. Bé hỏi hôm nay chú lái xe tới đón mình và Hứa Diên thiếu chút nữa đã đánh nhau với một chú.
"Tại sao vậy?"
"Bởi vì chú ấy đi theo con và Hứa Diên, còn hỏi bọn con xem ai là Hứa Diên. Chú lái xe nghi ngờ chú ấy là kẻ buôn người. Nhưng con thấy không giống, chú ấy nhìn đẹp trai lắm, đi xe cũng xịn nữa. Con nghe Ninh Ninh nói, kẻ buôn người đều đi xe tải, cầm bao tải to."
Đồng Tịch như có điều suy nghĩ, người mà Đồng Hoa nhắc tới này chắc chính là người đàn ông cãi nhau với Hứa Lâm Lang kia? Hứa Lâm Lang luôn luôn có quan hệ tốt với mọi người, chưa hề kết thù kết oán với ai, điểm này cũng là điểm mà Thẩm Hi Quyền thường xuyên ca ngợi trước mặt cô, nói tính cách Hứa Lâm Lang giống đàn ông, lòng dạ rộng lớn, quen nhiều biết rộng, nếu không lúc trước cũng sẽ không giao dự án làng du lịch cho anh ta.
Đây là lần đầu tiên trong vòng năm năm Đồng Tịch quen biết Hứa Lâm Lang mà trông thấy chị ta thất thố như vậy, lúc Hứa Diên bị bệnh, chị ấy cũng không mất hồn mất vía như vậy. Cuối cùng thì người kia là ai? Không hiểu sao lại mắng chị ấy ích kỷ.
Đồng Tịch nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ. Chẳng lẽ là bố đẻ của Hứa Diên?
Đồng Tịch cũng chỉ mới biết Hứa Diên không phải là con ruột của Đồng Hâm được hai năm gần đây. Sau khi Đồng Hâm ly hôn, Đồng Tịch vẫn rất thân thiết với Hứa Lâm Lang, mỗi lần mua đồ cho Đồng Hoa đều sẽ mua cho Hứa Diên một phần. Cô thật sự thích đứa cháu trai thông minh xinh đẹp này.
Hứa Diên cũng rất thích cô, thường xuyên đắc ý khoe khoang với các bạn học rằng mình có một người cô hỗn huyết, xinh đẹp như tiên nữ.
Về sau cuối cùng Đồng Kiến Văn không nhìn được nữa nên đã nói thật với Đồng Tịch. Sau khi chấn kinh, Đồng Tịch vẫn đối đãi Hứa Lâm Lang và Hứa Diên trước sau như một. Tình cảm không phải là thứ nói thu hồi là có thể thu hồi được ngay. Hơn nữa, mấy năm nay Hứa Lâm Lang cũng giúp đỡ cô rất nhiều.
Về đến nhà, Đồng Tịch tắm rửa cho Đồng Hoa rồi dỗ bé ngủ. Định gọi điện thoại cho Mạc Đan giải thích chuyện quay lại với Nhiếp Tu chỉ là giả. Nhưng khi lấy điện thoại ra thì phát hiện Nhiếp Tu đã gửi tin nhắn cho cô từ hai mươi phút trước.
"Nghe nói chúng ta quay lại với nhau rồi."
"Anh nghe nói từ đâu đấy?"
"Vòng bạn bè."
Mạc Đan up lên vòng bạn bè những lời nói hoa mỹ phiến tình: "Hóa ra thế giới này thật sự có tình yêu. Thật mừng thay các bạn, chúc các bạn yêu nhau mãi mãi." Còn tag cô và Nhiếp Tu.
Hình kèm theo là bức ảnh chụp chung khi xưa. Đó là bức ảnh chụp những người bạn trong bữa tiệc ăn mừng Đồng Tịch thi đậu đại học mà Nhiếp Tu tổ chức cho cô. Cô và Nhiếp Tu ở chính giữa ảnh. Ngày đó, cô mặc một bộ đầm dài màu thiên lam, Nhiếp Tu mặc quần áo màu tím. Cô được anh ôm trong lòng, cười e ấp như hoa, mắt như xuân thủy.
Bên dưới là một hàng dài like và lời chúc mừng, bao gồm Phó Hành Tri, Mạc Phỉ, còn có mấy người bạn nữa.
Đồng Tịch nhức đầu day trán, kiên nhẫn giải thích cái hiểu lầm này. Nhiếp Tu nghe xong, nửa ngày không lên tiếng.
Đồng Tịch nói một câu xin lỗi nhé.
"Ngô gì gì đó, em gửi ảnh cho anh xem."
Giọng này chua quá, Đồng Tịch vừa buồn cười vừa tức giận: "Em nào có ảnh của anh ta."
Nhiếp Tu đáp: "Thế còn được."
"Em bảo Mạc Đan xóa đi,bởi vì lúc nãy vôi tới nhà chị Lâm Lang đón Đồng Hoa mà quên chưa nói tỉ mỉ với chị ấy."
Mạc Đan nhận được điện thoại thì vô cùng thất vọng: "Chị còn tưởng rằng chị lại nhìn thấy được bóng dáng tình yêu chân thật, không ngờ chỉ là công dã tràng."
Đồng Tịch mỉm cười: "Xin lỗi đã khiến chị thất vọng nhé."
"Thất vọng không phải là chị, mà là Nhiếp Tu kìa."
Cũng không lâu lắm, Đồng Tịch kinh ngạc phát hiện, người chưa từng up lên vòng bạn bè mà cũng up một động thái thế này: "Luận từ bạn trai chính quy sa đọa thành bạn trai chắn hoa đào như thế nào."
Hình kèm theo là tấm khiên của Captain America.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.