Chương 15: Tưởng chừng như đã mất em
LT Nguyệt
03/10/2022
Say! Cô ấy đã say rồi. Cớ sao anh lại cô đơn đến vậy. Biết rằng cô ấy không yêu mình nhưng vẫn cố chấp đem về cho riêng mình. Trái tim cô ấy và cả tâm hồn cô ấy có chứa anh không? Hay anh mãi mãi chỉ là người thắp lên ngọn lửa đó rồi cũng tự làm tự tắt đi ánh sáng hi vọng của cuộc đời.
Dù biết thế nào đi chăng nữa! Trái tim ấy cũng chẳng say vì tôi.
" Tôi yêu em. Yêu em nhiều lắm. Tôi là một dạng người dễ đa tình, dễ say. Nhưng cũng chẳng phải vì em mà tôi thế sao. Từ khi gặp được em thế giới của tôi tràn ngập nắng hạ. Vì em cả..."
Giọt rượu rơi xuống, từng giọt nước tràn trề nơi khoé mi. Chưa bao giờ anh rơi vào cảm giác như thế này. Cảm thấy lòng nặng chĩu, trái tim cũng vì yêu nhiều mà nhói đau.
" Ực... Ực... Anh khóc, anh đau liên quan gì tới tôi chứ. Chẳng phải hai chúng ta đã trải qua một đêm đầy tình thú hay sao. Tôi là người tình của anh đó. Coi như lần đầu của tôi mất trong tay anh, tôi vui vì người đó là anh." Cô nhấc cạn li rượu.
" Anh cũng vui, vui lắm. Hạnh phúc của anh là khi nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc." Anh nói.
" Em...em sẽ sớm yêu anh thôi."
[...]
12 giờ đêm.
Quán cũng đã gần đóng cửa. Vì nơi này là chỗ riêng của anh nên chủ quán cũng không ho hen tới.
" Anh à... về đi! hức...hức em không muốn ở lại nơi này." Cô đập đập li rượu vào bàn.
" Anh đưa em về."
" Anh có thể...Hư...hư... Tôi cũng không đồng ý cũng không được." Cô thở dốc, sức nóng theo hơi men mà lan toả khắp không gian. Cô biết cô tửu lượng không tốt, thế mà vẫn uống cũng anh.
" Ừ, về cùng tôi." Anh gật đầu, đại não cũng rối tung. Phía bên hai gò má phiếm hồng lặng lẽ.
" Ha ha... Anh say, tôi say, cả hai chúng ta đều say...hức...ực..." Vội đứng dậy nhưng cả cơ thể ngã vào lòng anh. Cô ngoẻn miệng cười, nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt. Đèn ở đây không sáng là bao, nhưng sao trong mắt cô anh ấy hiện lên rõ nét đến vậy.
" Say em thôi đấy." Anh cúi xuống véo má cô.
" Hi, hi đồ Thiên ngốc lớn rồi còn giở trò trẻ con như này nữa hả." Cô lờ đờ trước mắt anh, cười khúc khích.
" Về....."
Giờ cũng đã tối, rượu cũng đã quá chén. Anh nên đưa cô về thì hơn. Huống hồ cô đã say đến mức này rồi mà.
" Haizz...rượu, tôi muốn uống rượu." Cô làm nũng, giờ không biết ai trẻ con hơn ai đâu.
" Không được, về nhà..." Anh quát.
" Rượu, anh lấy cho tôi đi một chai cũng được, nha..." Cô ôm chặt ngực anh ngỏ ý khẩn cầu. Gì chứ từ nãy đến giờ cô đã uống gần hết mười chai rượu rồi, không biết men rượu thấm lên não đầu óc đú đẫn hay gì.
" Tôi đã nói rồi, về nhà..." Anh đập bôm bốp vào bờ mông căng mọng của con tiểu hồ ly dễ thương này. Cái tên của cô thật hay Tiểu Ly gần nghĩa với tiểu hồ ly, thân sinh của cô thật có khiếu chọn tên.
" Về nhà làm gì, hở..." Tiểu hồ ly chu mỏ lên hỏi.
" Ngủ." Một câu trả lời nhắn gọn của anh làm cô đờ đẫn đi vài giây. Những hình ảnh nóng bỏng mơ hồ đêm hôm đó cũng liên tục suất hiện. Cô không muốn, không muốn làm lại cái cảnh trần trụi đó lần thứ hai nữa.
" Không! Tôi không uống nữa, tôi không ngủ, tôi chỉ về thôi..." Cô day day áo anh, kéo anh đi.
Anh kéo cô lại. Không để cô quấy lần nào nữa, anh ngồi xuống kéo sát cô vào lưng mình rồi cõng cô trên lưng.
" Được rồi! Để anh cõng em! Nào ngồi lên lưng anh đi..."
" Tôi nặng lắm đấy."
" Không sao, được cõng em trên lưng là vinh hạnh của tôi."
Thế là, anh chậm rãi bước đi ra ngoài cửa tiệm. Ngoài đường đến một bóng người cũng không có, chỉ còn lại ánh đèn đường mấp máy nơi cô quạnh.
Dảo bước trên con đường vắng, nhà anh cũng không xa nơi nay lắm. Chỉ là cõng thêm một người say nữa không chắc là có thể toàn vẹn khi về đến nhà hay không. Làn gió đông thổi qua làm cô lạnh cóng, run lẩy bẩy.
" Trời lạnh lắm! Ôm tôi chặt vào." Anh ra lệnh.
" Ôm như này được chưa." Cô vòng tay ra trước ngực anh. Ôm thật chặt, thật chặt đến nỗi có thể nghe thấy nhịp đập con tim của nhau.
" Tốt lắm." Anh mỉm cười.
" Anh mệt không?" Cô cúi xuống nơi mặt anh hỏi.
" Em nặng như vậy không mệt cũng là lạ." Anh tham vãn.
" Anh chê tôi nặng chứ gì."
" Đâu có! Em là tiểu hồ ly đáng yêu của anh mà."
" Anh thích nghe hát không."
" Nhạc nhẽo chán ngắt. Nhưng mà nếu em hát thì tôi nghe."
" Ừ."
Cô gật đầu hát say sưa, hai tay hai chân đu đẩy theo điệu nhạc.
" Con cò bé bé~♪ Nó đậu cành tre, đi không hỏi mẹ biết đi đường nào.
~~♪♪Khi đi em hỏi♪
~~♪Khi về em chào miệng em chúm chím mẹ có yêu không nào.~~♥♪√
" Yêu." Anh mỉm cười đáp trả theo lời bài hát.
" Yêu ai cơ." Cô mở đôi mắt tròn vo ngây thơ vô số tội ra hỏi.
" Yêu em đấy." Anh đáp.
" Hả? Cái gì cơ tôi không nghe rõ."
Anh dùng sức dồn vào thanh quản của mình hét to.
" Tiểu Ly. Anh yêu em."
Hạnh Phúc vl~~~~
[...]
Đi một đoạn đường khá xa, chân đã mệt nhừ anh dừng lại tại một dãy nhà để nghỉ ngơi lấy sức. Mệt thật đấy. Nhưng yêu mà ai biết mệt là gì? Cô ấyy đang say và anh phải đưa cô ấy về nhà, và tất nhiên là nhà anh rồi. Đưa vợ tương lai về có gì là sai chứ.
Đứnng được vài bao phút, bỗng nhiên có những tiếng kêu rất lạ.
Cộp.
Cộp.
Rồi nơi con hẻm u tối đó xuất hiện vài đáng người cao to. Hình ảnh đó từ nơi xa tiến lại gần, hình như không tiến về nơi nào khác mà tiến về chỗ anh thì phải.
Người ta thường nói 'đi đêm nhiều có ngay gặp ma'. Liệu câu đó có áp dụng vào tình cảnh hiện tại của anh không nhỉ.
Đó là ma hay người. Hình như nếu như anh không nhìn nhầm thì lí chí cũng mách bảo anh rằng đó là người. Một hàng người gồm sáu tên, trên tay người nào người đâý đều cầm trên tay một thứ gì đó. Mùi nguy hiểm phảng phất đây đây, anh nên đi nhanh thì hơn.
" Anh ơi...em đói." Cô nằm ngả nghiêng vào lưng anh say giấc nồng, chẳng biết thế giới diễn ra như thế nào.
" Ngốc nghếch." Nói rồi anh tiếp tục bước đi, thật thật nhanh.
*Đứng lại.* Phía đằng xa, tên xăm trổ gọi lại.
Rồi không biết từ khi nào cả đám người đã vậy quanh anh, không cho anh một chỗ thoát thân.
" Các người muốn gì."
" Nhìn gương mặt thanh tú như này. Chắc chắn là nhiều tiền các anh em, mau cướp đồ hắn cho anh."
"Cướp, tôi tôi có gì quý giá mà để mấy người cướp."
" Ha ha cậu giàu như này tôi không tin trong người cậu không có gì."
" Nào mau đánh nó."
Anh đặt cô xuống, cũng gia sức phòng thủ. Vì trong người đang có cồn nên sức chống đỡ cũng chẳng được là bao.
{Bốp, chát.}
Từng tên bước vào, anh giở võ phòng thân ra đánh chúng nó, từng tên một đêù bị anh hạ gục.
Nhưng lũ khốn nạn này, quá bỉ ổi đi, chúng dám giáng một gậy vào lưng anh. Làm cơ thể bỗng dưng đau nhói gục xuống nền đất. Bọn chúng được nước lấn tới đánh cho anh tơi tả, không trượt phát nào.
Trên mặt, trên cằm, trên cổ giờ đây toàn máu, trước mắt anh cũng toàn một màu đỏ sẫm đem. Anh nằm trên nền đất bị chúng nó đánh tới tấp đau đớn, mắt dường như nặng chĩu vô tình khép lại, đóng lại những gì mà anh chẳng thể giữ được, những gì anh sợ mất nó sẽ mất đi mãi mãi.
" Đại ca trên người hắn không có gì ngoài một cái thẻ và một chiếc điện thoại."
" Black card và iPhone X."
" Chúng ta hời rồi ha ha." Tên cầm đầu như bắt được vàng, cười ha hả.
...
Còn Tiểu Ly, vì quá ngủ say nên đầu cô đập vào tường. Cả cơ thể cũng bừng tỉnh hẳn. Trước mắt cô đang sảy ra chuyện gì vậy? Long Vĩ Thiên anh ấy bị một lũ côn đồ bao vây đánh đập.
Cô phải làm sao đây?
Tìm người giúp, đúng rồi tìm người. Cô vội vàng móc điện thoại trong túi ra gọi cho bách Tùng.
" Alo. Giúp tôi."
Tút tút.
Điện thoại chưa kịp cho đầu dây bên kia trả lời thì bỗng dưng sập nguồn, toàn bộ tín hiệu cũng bị tắt. Không có cách nào khác trong đầu cô nảy ra một ý tưởng rất khả quan giống như trong những bộ phim phiêu lưu mạo hiểm mà cô xem. Cô lấy mấy cục đá ven đường đập vào thanh sắt, ra hiệu có công ăn tới.
' Leng, kẻng. Leng keng.'
" Công an. Công an tới kìa chạy mau"
Bọn chúng nghe thế cũng một phen hốt hoảng cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng. Vút lại hiện trường đầy tang thương và đẫm máu.
Cô hớt hải chạy về phía anh đang đau đớn quằn quại.
" Anh tỉnh lại đi, anh không sao chứ." Cô sờ vào mặt anh, toàn bộ đều là máu. Cô rất sợ...
" Tôi không sao." Trong cơn mê loạn anh chợt mỉm cười. Ánh nắng của anh đã đến bên anh rồi, dù đau anh cũng vẫn thấy hạnh phúc.
" Anh đừng chết! Tỉnh lại đi, mau..." Cô khóc nức nở, không thể nào. Anh ấy không thể chết khi chưa cầu hôn cô được. Cô bướng thế đấy, không dám chấp nhận thế đấy nhưng từ lâu trong trái tim cô đã gục ngã rồi. Cô đã sai rồi? Giờ hối hận cũng đã muộn. Nếu có thể cô chỉ muốn nói với anh rằng:
" Em yêu anh."
{{Bốp}}
Cả thế giới ấy đều toàn là mây đen, cớ sao hai ta chẳng thể cùng chung một lí trí. Em biết em đã sai, sai thật rồi!
#nguyệt
Dù biết thế nào đi chăng nữa! Trái tim ấy cũng chẳng say vì tôi.
" Tôi yêu em. Yêu em nhiều lắm. Tôi là một dạng người dễ đa tình, dễ say. Nhưng cũng chẳng phải vì em mà tôi thế sao. Từ khi gặp được em thế giới của tôi tràn ngập nắng hạ. Vì em cả..."
Giọt rượu rơi xuống, từng giọt nước tràn trề nơi khoé mi. Chưa bao giờ anh rơi vào cảm giác như thế này. Cảm thấy lòng nặng chĩu, trái tim cũng vì yêu nhiều mà nhói đau.
" Ực... Ực... Anh khóc, anh đau liên quan gì tới tôi chứ. Chẳng phải hai chúng ta đã trải qua một đêm đầy tình thú hay sao. Tôi là người tình của anh đó. Coi như lần đầu của tôi mất trong tay anh, tôi vui vì người đó là anh." Cô nhấc cạn li rượu.
" Anh cũng vui, vui lắm. Hạnh phúc của anh là khi nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc." Anh nói.
" Em...em sẽ sớm yêu anh thôi."
[...]
12 giờ đêm.
Quán cũng đã gần đóng cửa. Vì nơi này là chỗ riêng của anh nên chủ quán cũng không ho hen tới.
" Anh à... về đi! hức...hức em không muốn ở lại nơi này." Cô đập đập li rượu vào bàn.
" Anh đưa em về."
" Anh có thể...Hư...hư... Tôi cũng không đồng ý cũng không được." Cô thở dốc, sức nóng theo hơi men mà lan toả khắp không gian. Cô biết cô tửu lượng không tốt, thế mà vẫn uống cũng anh.
" Ừ, về cùng tôi." Anh gật đầu, đại não cũng rối tung. Phía bên hai gò má phiếm hồng lặng lẽ.
" Ha ha... Anh say, tôi say, cả hai chúng ta đều say...hức...ực..." Vội đứng dậy nhưng cả cơ thể ngã vào lòng anh. Cô ngoẻn miệng cười, nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt. Đèn ở đây không sáng là bao, nhưng sao trong mắt cô anh ấy hiện lên rõ nét đến vậy.
" Say em thôi đấy." Anh cúi xuống véo má cô.
" Hi, hi đồ Thiên ngốc lớn rồi còn giở trò trẻ con như này nữa hả." Cô lờ đờ trước mắt anh, cười khúc khích.
" Về....."
Giờ cũng đã tối, rượu cũng đã quá chén. Anh nên đưa cô về thì hơn. Huống hồ cô đã say đến mức này rồi mà.
" Haizz...rượu, tôi muốn uống rượu." Cô làm nũng, giờ không biết ai trẻ con hơn ai đâu.
" Không được, về nhà..." Anh quát.
" Rượu, anh lấy cho tôi đi một chai cũng được, nha..." Cô ôm chặt ngực anh ngỏ ý khẩn cầu. Gì chứ từ nãy đến giờ cô đã uống gần hết mười chai rượu rồi, không biết men rượu thấm lên não đầu óc đú đẫn hay gì.
" Tôi đã nói rồi, về nhà..." Anh đập bôm bốp vào bờ mông căng mọng của con tiểu hồ ly dễ thương này. Cái tên của cô thật hay Tiểu Ly gần nghĩa với tiểu hồ ly, thân sinh của cô thật có khiếu chọn tên.
" Về nhà làm gì, hở..." Tiểu hồ ly chu mỏ lên hỏi.
" Ngủ." Một câu trả lời nhắn gọn của anh làm cô đờ đẫn đi vài giây. Những hình ảnh nóng bỏng mơ hồ đêm hôm đó cũng liên tục suất hiện. Cô không muốn, không muốn làm lại cái cảnh trần trụi đó lần thứ hai nữa.
" Không! Tôi không uống nữa, tôi không ngủ, tôi chỉ về thôi..." Cô day day áo anh, kéo anh đi.
Anh kéo cô lại. Không để cô quấy lần nào nữa, anh ngồi xuống kéo sát cô vào lưng mình rồi cõng cô trên lưng.
" Được rồi! Để anh cõng em! Nào ngồi lên lưng anh đi..."
" Tôi nặng lắm đấy."
" Không sao, được cõng em trên lưng là vinh hạnh của tôi."
Thế là, anh chậm rãi bước đi ra ngoài cửa tiệm. Ngoài đường đến một bóng người cũng không có, chỉ còn lại ánh đèn đường mấp máy nơi cô quạnh.
Dảo bước trên con đường vắng, nhà anh cũng không xa nơi nay lắm. Chỉ là cõng thêm một người say nữa không chắc là có thể toàn vẹn khi về đến nhà hay không. Làn gió đông thổi qua làm cô lạnh cóng, run lẩy bẩy.
" Trời lạnh lắm! Ôm tôi chặt vào." Anh ra lệnh.
" Ôm như này được chưa." Cô vòng tay ra trước ngực anh. Ôm thật chặt, thật chặt đến nỗi có thể nghe thấy nhịp đập con tim của nhau.
" Tốt lắm." Anh mỉm cười.
" Anh mệt không?" Cô cúi xuống nơi mặt anh hỏi.
" Em nặng như vậy không mệt cũng là lạ." Anh tham vãn.
" Anh chê tôi nặng chứ gì."
" Đâu có! Em là tiểu hồ ly đáng yêu của anh mà."
" Anh thích nghe hát không."
" Nhạc nhẽo chán ngắt. Nhưng mà nếu em hát thì tôi nghe."
" Ừ."
Cô gật đầu hát say sưa, hai tay hai chân đu đẩy theo điệu nhạc.
" Con cò bé bé~♪ Nó đậu cành tre, đi không hỏi mẹ biết đi đường nào.
~~♪♪Khi đi em hỏi♪
~~♪Khi về em chào miệng em chúm chím mẹ có yêu không nào.~~♥♪√
" Yêu." Anh mỉm cười đáp trả theo lời bài hát.
" Yêu ai cơ." Cô mở đôi mắt tròn vo ngây thơ vô số tội ra hỏi.
" Yêu em đấy." Anh đáp.
" Hả? Cái gì cơ tôi không nghe rõ."
Anh dùng sức dồn vào thanh quản của mình hét to.
" Tiểu Ly. Anh yêu em."
Hạnh Phúc vl~~~~
[...]
Đi một đoạn đường khá xa, chân đã mệt nhừ anh dừng lại tại một dãy nhà để nghỉ ngơi lấy sức. Mệt thật đấy. Nhưng yêu mà ai biết mệt là gì? Cô ấyy đang say và anh phải đưa cô ấy về nhà, và tất nhiên là nhà anh rồi. Đưa vợ tương lai về có gì là sai chứ.
Đứnng được vài bao phút, bỗng nhiên có những tiếng kêu rất lạ.
Cộp.
Cộp.
Rồi nơi con hẻm u tối đó xuất hiện vài đáng người cao to. Hình ảnh đó từ nơi xa tiến lại gần, hình như không tiến về nơi nào khác mà tiến về chỗ anh thì phải.
Người ta thường nói 'đi đêm nhiều có ngay gặp ma'. Liệu câu đó có áp dụng vào tình cảnh hiện tại của anh không nhỉ.
Đó là ma hay người. Hình như nếu như anh không nhìn nhầm thì lí chí cũng mách bảo anh rằng đó là người. Một hàng người gồm sáu tên, trên tay người nào người đâý đều cầm trên tay một thứ gì đó. Mùi nguy hiểm phảng phất đây đây, anh nên đi nhanh thì hơn.
" Anh ơi...em đói." Cô nằm ngả nghiêng vào lưng anh say giấc nồng, chẳng biết thế giới diễn ra như thế nào.
" Ngốc nghếch." Nói rồi anh tiếp tục bước đi, thật thật nhanh.
*Đứng lại.* Phía đằng xa, tên xăm trổ gọi lại.
Rồi không biết từ khi nào cả đám người đã vậy quanh anh, không cho anh một chỗ thoát thân.
" Các người muốn gì."
" Nhìn gương mặt thanh tú như này. Chắc chắn là nhiều tiền các anh em, mau cướp đồ hắn cho anh."
"Cướp, tôi tôi có gì quý giá mà để mấy người cướp."
" Ha ha cậu giàu như này tôi không tin trong người cậu không có gì."
" Nào mau đánh nó."
Anh đặt cô xuống, cũng gia sức phòng thủ. Vì trong người đang có cồn nên sức chống đỡ cũng chẳng được là bao.
{Bốp, chát.}
Từng tên bước vào, anh giở võ phòng thân ra đánh chúng nó, từng tên một đêù bị anh hạ gục.
Nhưng lũ khốn nạn này, quá bỉ ổi đi, chúng dám giáng một gậy vào lưng anh. Làm cơ thể bỗng dưng đau nhói gục xuống nền đất. Bọn chúng được nước lấn tới đánh cho anh tơi tả, không trượt phát nào.
Trên mặt, trên cằm, trên cổ giờ đây toàn máu, trước mắt anh cũng toàn một màu đỏ sẫm đem. Anh nằm trên nền đất bị chúng nó đánh tới tấp đau đớn, mắt dường như nặng chĩu vô tình khép lại, đóng lại những gì mà anh chẳng thể giữ được, những gì anh sợ mất nó sẽ mất đi mãi mãi.
" Đại ca trên người hắn không có gì ngoài một cái thẻ và một chiếc điện thoại."
" Black card và iPhone X."
" Chúng ta hời rồi ha ha." Tên cầm đầu như bắt được vàng, cười ha hả.
...
Còn Tiểu Ly, vì quá ngủ say nên đầu cô đập vào tường. Cả cơ thể cũng bừng tỉnh hẳn. Trước mắt cô đang sảy ra chuyện gì vậy? Long Vĩ Thiên anh ấy bị một lũ côn đồ bao vây đánh đập.
Cô phải làm sao đây?
Tìm người giúp, đúng rồi tìm người. Cô vội vàng móc điện thoại trong túi ra gọi cho bách Tùng.
" Alo. Giúp tôi."
Tút tút.
Điện thoại chưa kịp cho đầu dây bên kia trả lời thì bỗng dưng sập nguồn, toàn bộ tín hiệu cũng bị tắt. Không có cách nào khác trong đầu cô nảy ra một ý tưởng rất khả quan giống như trong những bộ phim phiêu lưu mạo hiểm mà cô xem. Cô lấy mấy cục đá ven đường đập vào thanh sắt, ra hiệu có công ăn tới.
' Leng, kẻng. Leng keng.'
" Công an. Công an tới kìa chạy mau"
Bọn chúng nghe thế cũng một phen hốt hoảng cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng. Vút lại hiện trường đầy tang thương và đẫm máu.
Cô hớt hải chạy về phía anh đang đau đớn quằn quại.
" Anh tỉnh lại đi, anh không sao chứ." Cô sờ vào mặt anh, toàn bộ đều là máu. Cô rất sợ...
" Tôi không sao." Trong cơn mê loạn anh chợt mỉm cười. Ánh nắng của anh đã đến bên anh rồi, dù đau anh cũng vẫn thấy hạnh phúc.
" Anh đừng chết! Tỉnh lại đi, mau..." Cô khóc nức nở, không thể nào. Anh ấy không thể chết khi chưa cầu hôn cô được. Cô bướng thế đấy, không dám chấp nhận thế đấy nhưng từ lâu trong trái tim cô đã gục ngã rồi. Cô đã sai rồi? Giờ hối hận cũng đã muộn. Nếu có thể cô chỉ muốn nói với anh rằng:
" Em yêu anh."
{{Bốp}}
Cả thế giới ấy đều toàn là mây đen, cớ sao hai ta chẳng thể cùng chung một lí trí. Em biết em đã sai, sai thật rồi!
#nguyệt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.