Anh Muốn Giao Nộp Em Cho Quốc Gia À?

Chương 5: Tồn tại muôn thuở

Ngân Hà Kỳ

22/09/2022

Dịch: Tiêu Thiên Thanh

Chương 05: Tồn tại muôn thuở

Lâm Tô bước vào trong tầng hầm, ngắm nhìn bộ xương của Tần Trọng, cười nói: “Lần trước anh không giao nộp em cho quốc gia, vậy lần này, em muốn bảo vệ anh thật tốt, cho đến khi linh hồn em không chịu được sinh mệnh dài đằng đẵng mới thôi.”

Tiểu Nam mở to hai mắt: “Sếp Tần, anh…”Tiểu Nam siết chặt góc quần: “Xin lỗi, tôi sẽ trả lại tiền.”Beta: Maria, KimH

“Biết ngay là khoảng thời gian này không có chuyện tốt như vậy mà, chết đi rồi sống lại… cũng không thể sống được lâu.” Bên ngoài, bác sĩ đang nói chuyện với Tần Trọng: “Bắt đầu từ ba ngày trước, cơ thể của cô chủ Lâm đã xảy ra vấn đề, càng ngày càng nghiêm trọng hơn, theo ý kiến của tôi thì…”

Tiểu Nam siết chặt góc quần: “Xin lỗi, tôi sẽ trả lại tiền.”

Cả hai chạy vào bên trong, vừa vào đã thở không ra hơi, nhìn vào trong thì suýt nữa sợ gần chết.–

“Hừ, nếu cô có tiền thì đã không đồng ý lấy tôi rồi.” Khuôn mặt đội trưởng của Trương Tiểu Nam như ẩn như hiện giữa làn khói thuốc ở phía đối diện: “Lại để cho tên Tần Trọng ngu ngốc này hòa một ván nữa, vợ tên đó vừa mất, anh ta không ngoan ngoãn túc trực linh cữu mà còn có tâm tư đề phòng tôi, hừ.”

“Vâng!!!” Trước cửa căn nhà nhỏ, mười sáu người đồng thanh đáp.Người của chín gia tộc đều có mặt đầy đủ, vẻ mặt của những người biết chuyện đều rất nghiêm trọng.

“Tôi xin cam đoan!”

*

“Tôi thấy rồi.” Lâm Tô cười nói: “Cảm ơn các cô. Các cô vất vả rồi.”“Biết ngay là khoảng thời gian này không có chuyện tốt như vậy mà, chết đi rồi sống lại… cũng không thể sống được lâu.” Bên ngoài, bác sĩ đang nói chuyện với Tần Trọng: “Bắt đầu từ ba ngày trước, cơ thể của cô chủ Lâm đã xảy ra vấn đề, càng ngày càng nghiêm trọng hơn, theo ý kiến của tôi thì…”

“Cô trung thành hay không thì tôi không biết.” Tần Trọng nói: “Vì mặt mũi của Lâm Tô nên tôi cho cô hai lựa chọn. Một là, tôi sẽ giúp chú của cô thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, cả nhà cô cao chạy xa bay, tôi bảo đảm không ai tìm thấy cô, bao gồm cả đội trưởng của cô; hai là

“Nhất Tâm, tối nay đến nhà mình ăn cơm không? Mình sẽ nói với mẹ một tiếng, để bà ấy nấu thêm phần của cậu.”

*Nhưng nếu chiếc trâm nạm vàng ngọc này mà rơi vào tay kẻ xấu, vậy trên đời này… cô không dám nghĩ tới.Ông ta ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Tần Trọng, sau đó nói tiếp: “Tôi nghĩ cô ấy không thể chịu nổi đến ngày hai người kết hôn… bây giờ các phương pháp chữa bệnh cũng không có tác dụng gì với cơ thể cô ấy, dù sao nội tạng của cô ấy cũng không hoạt động. Tôi chỉ có cách cố gắng giữ cho não cô ấy vẫn hoạt động được thôi.” 

*

“Được, cái này còn cần cậu nói à, mình muốn dùng chày…” Cô gái nhìn cánh cửa ở trước mặt, đột nhiên ngẩn người: “Đập cậu?”

Chẳng lẽ… chỉ cần cô lại đeo trâm vàng nạm ngọc đó thì sẽ sống lại ư? Mệt mỏi quá…Cô ta thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn đội trưởng.”“Ừm. Tôi biết rồi, dù sao cũng chẳng còn cách nào khác.” Nhìn qua thì Tần Trọng vẫn khá bình tĩnh: “Tiếc là vẫn chưa thể nghiên cứu ra được bí mật giúp cô ấy chết đi sống lại.”

“Được, mình sẽ ở lại vài ngày, đến thứ hai mới về.”

Tần Trọng xoay người, nhìn Tiểu Nam đang cúi đầu sờ ngón tay ở phía đối diện: “Vào trong ngồi đi, ở ngoài lạnh.”

“Trương Tiểu Nam, cô còn không nhìn ra được chuyện tốt mình đã làm à, ấy vậy mà lại bị Tần Trọng đuổi ra khỏi công ty. Vì cô mà tôi bị mất một mối làm ăn lớn như vậy, tôi chỉ bảo cô lấy thân mình đền bù cho tôi thôi vậy là rất nhân từ rồi đấy, cô hiểu không?”

“Tiểu Nam, đội trưởng của các cô… là người thế nào? Tôi vẫn chưa gặp anh ta.” Cuối cùng vẫn là Lương Triệu phá vỡ sự yên lặng: “Mong là anh ta có thể chăm sóc tốt cho cô, hôn lễ của cô… xin lỗi, tôi không thể tham dự được.”Cả hai chạy vào bên trong, vừa vào đã thở không ra hơi, nhìn vào trong thì suýt nữa sợ gần chết.“Chuyện này lạ lắm à?” Tần Trọng cười nói: “Cô là người của chín gia tộc nhưng lại có ý định trộm trâm vàng nạm ngọc của Lâm Tô, lẽ ra tôi không có tư cách nói đến chuyện này, với cả Lâm Tô cũng tha thứ cho cô rồi, nhưng dù sao chúng tôi cũng là vợ chồng, tôi… thấy rất khó chịu với cô.”Bác sĩ thở dài một tiếng: “Đúng vậy.”

Sau một hồi lâu im lặng, Tiểu Nam mở to đôi mắt ướt đẫm bị mờ đi bởi làn khói, nhìn thấy người đàn ông đối diện mình gật đầu.

“Tôi cũng sẽ đi vào. Nếu có một ngày, cửa mở ra từ bên trong, các cậu hãy đưa cho cô ấy món đồ này và nói với cô ấy rằng những tài sản này là quà cưới mà Tần Trọng tặng cô ấy.” Tần Trọng đặt ngón trỏ lên môi: “Phải canh giữ đấy nhé.”*Tiểu Nam ngẩng đầu, nói nhỏ: “Cảm ơn sếp Tần.” Tần Trọng nắm chặt tay, cố gắng kìm nén những cảm xúc khó chịu trong lòng, xoay người rời đi.

Không biết đã trôi qua bao nhiêu năm kể từ khi cô chết lần nữa, trong chiếc quan tài cạnh cô, thi thể của Tần Trọng chỉ còn là một bộ xương.

Tin tức Tần Trọng sắp kết hôn vừa lan truyền thì tin tức vợ sắp cưới của Tần Trọng bị bệnh nặng không sống được bao lâu cũng ùn ùn kéo đến.

Tần Trọng nắm chặt tay, cố gắng kìm nén những cảm xúc khó chịu trong lòng, xoay người rời đi.Hai người xoay người, Lâm Tô chợt nhìn thấy trên gáy của một cô gái tóc ngắn có vết bớt hình hoa mai.*

Cả hai chạy vào bên trong, vừa vào đã thở không ra hơi, nhìn vào trong thì suýt nữa sợ gần chết.

Chưa đến vài ngày, bên Tần Trọng lại tuyên bố một tin khác là muốn cử hành hôn lễ sớm hơn, vì vợ sắp cưới của anh không thể sống được lâu nữa.

“Hừ, nếu cô có tiền thì đã không đồng ý lấy tôi rồi.” Khuôn mặt đội trưởng của Trương Tiểu Nam như ẩn như hiện giữa làn khói thuốc ở phía đối diện: “Lại để cho tên Tần Trọng ngu ngốc này hòa một ván nữa, vợ tên đó vừa mất, anh ta không ngoan ngoãn túc trực linh cữu mà còn có tâm tư đề phòng tôi, hừ.”Sau khi Lâm Tô mất, một dì dọn dẹp tìm thấy một lá thư ở dưới nệm của cô, nói là một bức thư nhưng thật ra nó giống một quyển hồi ký hơn, bên trong viết rất cẩn thận chi tiết chuyện của Lâm Tô và Tần Trọng ở kiếp trước, ngoài ra còn viết về truyền thuyết trâm vàng nạm ngọc.Tin tức Tần Trọng sắp kết hôn vừa lan truyền thì tin tức vợ sắp cưới của Tần Trọng bị bệnh nặng không sống được bao lâu cũng ùn ùn kéo đến.

Nhưng bọn họ cũng không biết làm gì với chuyện ngoài ý muốn như vậy, càng không nói ra được chuyện bảo Tần Trọng tính đến chuyện kết hôn với người khác. Tất cả những gì họ có thể làm là để thời gian chữa lành vết thương. 

Hết chương 05!

Lương Triệu và Tiểu Nam bước đi trên con đường rợp mát ở công viên, cả hai đều im lặng không nói gì, bầu không khí rất ngột ngạt.Vào trong phòng, Tần Trọng ngồi xuống, Tiểu Nam vẫn đứng, cúi đầu nói với Tần Trọng: “Sếp Tần, nể mặt cô chủ Lâm, xin anh hãy giúp tôi.” Tiểu Nam nói: “Tôi biết bí mật về việc cô chủ Lâm sống lại.”Sau khi mọi người vô cùng khiếp sợ thì cũng hiểu ra, bảo sao lại đột nhiên nói muốn kết hôn, thì ra là vì vợ sắp cưới không sống được lâu, cho nên dùng hôn nhân để bù đắp những tiếc nuối.

Tiểu Nam sửng sốt nói: “Anh… không có hứng thú?”

“Nhất, Nhất Tâm, có phải mình bị hoa mắt rồi không? Cánh cửa kia… đang mở hả?”

Sau khi chín gia tộc nhận được lệnh của Lâm Tô không cần bảo vệ cô nữa, không ai phản đối cả.“Chuyện này lạ lắm à?” Tần Trọng cười nói: “Cô là người của chín gia tộc nhưng lại có ý định trộm trâm vàng nạm ngọc của Lâm Tô, lẽ ra tôi không có tư cách nói đến chuyện này, với cả Lâm Tô cũng tha thứ cho cô rồi, nhưng dù sao chúng tôi cũng là vợ chồng, tôi… thấy rất khó chịu với cô.”Sau khi Tần Trọng cầm lấy, đọc kỹ một lần, chỉ cảm thấy khó chịu.Chưa đến vài ngày, bên Tần Trọng lại tuyên bố một tin khác là muốn cử hành hôn lễ sớm hơn, vì vợ sắp cưới của anh không thể sống được lâu nữa.

Hai người xoay người, Lâm Tô chợt nhìn thấy trên gáy của một cô gái tóc ngắn có vết bớt hình hoa mai.

Người của chín gia tộc đều có mặt đầy đủ, vẻ mặt của những người biết chuyện đều rất nghiêm trọng.

“Sếp Tần, không… hỏa táng thật à?”Quần chúng “ăn dưa” thi nhau bật khóc, thương cảm cho đôi uyên ương mệnh khổ, kém may mắn.

“Đúng vậy, tôi biết chuyện này, bất ngờ lắm đúng không? Thật ra Lâm Tô cũng biết chuyện này nhưng vì thể diện của cô nên mới không nói ra.” Tần Trọng cười tự giễu: “Cô ấy đúng là có một trái tim của Bồ Tát mà.”

“Em không muốn sống nữa, quãng thời gian không có anh thì đâu còn có ý nghĩa gì …”“Đi đi, làm cho tốt, không lấy được trâm vàng nạm ngọc thì đừng quay lại gặp tôi, còn chú của cô, tôi sẽ chăm sóc ông ta cẩn thận.”Sau đám cưới, các phương tiện truyền thông đăng một đoạn video ngắn. Trong video, Tần Trọng đẹp trai nắm tay Lâm Tô, thâm tình nói: “Đời này, Tần Trọng anh chỉ có một người vợ là em.”

Tiểu Nam cắn môi: “Đội trưởng, cho tôi một cơ hội nữa, tôi sẽ làm Tần Trọng tin tưởng tôi, chắc chắn trâm vàng nạm ngọc ở chỗ anh ta, tôi đảm bảo.”

Ông ta ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Tần Trọng, sau đó nói tiếp: “Tôi nghĩ cô ấy không thể chịu nổi đến ngày hai người kết hôn… bây giờ các phương pháp chữa bệnh cũng không có tác dụng gì với cơ thể cô ấy, dù sao nội tạng của cô ấy cũng không hoạt động. Tôi chỉ có cách cố gắng giữ cho não cô ấy vẫn hoạt động được thôi.” Sau đám cưới, các phương tiện truyền thông đăng một đoạn video ngắn. Trong video, Tần Trọng đẹp trai nắm tay Lâm Tô, thâm tình nói: “Đời này, Tần Trọng anh chỉ có một người vợ là em.”Bố mẹ Tần Trọng lặng lẽ lau nước mắt, họ chưa bao giờ nghĩ đến đứa con trai từ trước đến nay không hề động lòng, một khi động lòng lại có một tình yêu ngàn năm hiếm có đến như vậy.

*

Dịch: Tiêu Thiên ThanhNhưng bọn họ cũng không biết làm gì với chuyện ngoài ý muốn như vậy, càng không nói ra được chuyện bảo Tần Trọng tính đến chuyện kết hôn với người khác. Tất cả những gì họ có thể làm là để thời gian chữa lành vết thương. 

“Vâng!!!” Trước cửa căn nhà nhỏ, mười sáu người đồng thanh đáp.Sau khi chín gia tộc nhận được lệnh của Lâm Tô không cần bảo vệ cô nữa, không ai phản đối cả.

“Đúng vậy, tôi biết chuyện này, bất ngờ lắm đúng không? Thật ra Lâm Tô cũng biết chuyện này nhưng vì thể diện của cô nên mới không nói ra.” Tần Trọng cười tự giễu: “Cô ấy đúng là có một trái tim của Bồ Tát mà.”

“Đúng vậy, tôi biết chuyện này, bất ngờ lắm đúng không? Thật ra Lâm Tô cũng biết chuyện này nhưng vì thể diện của cô nên mới không nói ra.” Tần Trọng cười tự giễu: “Cô ấy đúng là có một trái tim của Bồ Tát mà.”Cho dù thế nào đi chăng nữa, tổ tiên nhận được ân huệ của Lâm Tô đã mất mấy trăm năm rồi, họ có thể giữ lời hứa của mình từ đời này sang đời khác cũng không dễ dàng gì. Trong khoảng thời gian này có bao nhiêu xót xa và khó chịu, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, chỉ là không nói ra mà thôi.

Sau đám cưới, các phương tiện truyền thông đăng một đoạn video ngắn. Trong video, Tần Trọng đẹp trai nắm tay Lâm Tô, thâm tình nói: “Đời này, Tần Trọng anh chỉ có một người vợ là em.”

Nhưng nếu chiếc trâm nạm vàng ngọc này mà rơi vào tay kẻ xấu, vậy trên đời này… cô không dám nghĩ tới.*

Bố mẹ Tần Trọng lặng lẽ lau nước mắt, họ chưa bao giờ nghĩ đến đứa con trai từ trước đến nay không hề động lòng, một khi động lòng lại có một tình yêu ngàn năm hiếm có đến như vậy.

Lâm Tô chỉ sống lại một khoảng thời gian ngắn ngủi lại sắp biến thành một cái xác. Mọi thứ đều thay đổi, nhưng dường như chẳng thay đổi chút nào.Cho dù thế nào đi chăng nữa, tổ tiên nhận được ân huệ của Lâm Tô đã mất mấy trăm năm rồi, họ có thể giữ lời hứa của mình từ đời này sang đời khác cũng không dễ dàng gì. Trong khoảng thời gian này có bao nhiêu xót xa và khó chịu, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, chỉ là không nói ra mà thôi.Lâm Tô chỉ sống lại một khoảng thời gian ngắn ngủi lại sắp biến thành một cái xác. Mọi thứ đều thay đổi, nhưng dường như chẳng thay đổi chút nào.



Lâm Tô chỉ sống lại một khoảng thời gian ngắn ngủi lại sắp biến thành một cái xác. Mọi thứ đều thay đổi, nhưng dường như chẳng thay đổi chút nào.

Có những lúc quá hiền lành và vô hại sẽ dễ dàng bị ức hiếp, cô càng tỏ ra cao cao tại thượng thì mấy cô gái đó sẽ càng kính nể.Lâm Tô chỉ sống lại một khoảng thời gian ngắn ngủi lại sắp biến thành một cái xác. Mọi thứ đều thay đổi, nhưng dường như chẳng thay đổi chút nào.“Cô chủ Lâm, đúng là cô chủ Lâm thật rồi!” Hai người vội vàng bước vào trong: “Cô chủ Lâm, trong ngăn kéo có đồ mà anh Tần để lại cho cô, cô có thể mở ra xem thử.”Lương Triệu và Tiểu Nam bước đi trên con đường rợp mát ở công viên, cả hai đều im lặng không nói gì, bầu không khí rất ngột ngạt.

“Em không muốn sống nữa, quãng thời gian không có anh thì đâu còn có ý nghĩa gì …”

Tiểu Nam ngẩng đầu, nói nhỏ: “Cảm ơn sếp Tần.” 

“Đội trưởng, đám cưới của chúng ta…” Tiểu Nam cau mày: “Tôi nghĩ nên hủy đi thì tốt hơn.”“Ba ngày sau, chuyện này là quyết định nhất thời, nhưng tôi nghĩ đây là cơ hội tốt để rèn luyện bản thân.” Lương Triệu nói: “Đến lúc đó, tôi và đồng nghiệp sẽ đi với nhau.”“Ừm, tôi biết rồi. Vậy chúc anh mọi điều thuận lợi.”“Tiểu Nam, đội trưởng của các cô… là người thế nào? Tôi vẫn chưa gặp anh ta.” Cuối cùng vẫn là Lương Triệu phá vỡ sự yên lặng: “Mong là anh ta có thể chăm sóc tốt cho cô, hôn lễ của cô… xin lỗi, tôi không thể tham dự được.”

Hai người vội vàng đi đến căn nhà nhỏ kia, thấy cánh cửa vòm đang mở, phải biết là trừ người canh giữ như bọn họ ra thì không có ai có thể mở nó, vì cánh cửa này cần nhận diện khuôn mặt mới mở được.

“Tiểu Nam, đội trưởng của các cô… là người thế nào? Tôi vẫn chưa gặp anh ta.” Cuối cùng vẫn là Lương Triệu phá vỡ sự yên lặng: “Mong là anh ta có thể chăm sóc tốt cho cô, hôn lễ của cô… xin lỗi, tôi không thể tham dự được.”

Cô ta còn tưởng Tần Trọng sa thải mình vì anh phát hiện cô ta là gián điệp nằm vùng của đối thủ cạnh tranh, nhưng thì ra không phải vậy? Hóa ra là vì ​​biết cô ta trộm trâm vàng nạm ngọc của cô chủ Lâm?

Không biết qua bao nhiêu năm, tòa nhà hai tầng được tu sửa mười bảy lần, người canh giữ cũng đổi từ thế hệ này sang thế hệ khác.“Ừm.”“Ừm.”

Năm mươi năm sau, rất nhiều người vẫn còn ở đây, nhưng cũng có nhiều người đã không còn nữa, vật đổi sao dời, thời thế đổi thay.Quần chúng “ăn dưa” thi nhau bật khóc, thương cảm cho đôi uyên ương mệnh khổ, kém may mắn.“Tôi… vừa nộp đơn cho công ty xin ra nước ngoài một năm, trong vòng một năm, tôi sẽ không về.”

“Ừm. Tôi biết rồi, dù sao cũng chẳng còn cách nào khác.” Nhìn qua thì Tần Trọng vẫn khá bình tĩnh: “Tiếc là vẫn chưa thể nghiên cứu ra được bí mật giúp cô ấy chết đi sống lại.”

“Tôi thấy rồi.” Lâm Tô cười nói: “Cảm ơn các cô. Các cô vất vả rồi.”Tiểu Nam kinh ngạc ngẩng đầu: “Khi nào đi?”

“Không vất vả gì hết! Để tôi dẫn cô về nhà tôi!” Nhất Tâm vui vẻ nói: “Tôi biết cô sẽ tỉnh lại mà!”

Lương Triệu và Tiểu Nam bước đi trên con đường rợp mát ở công viên, cả hai đều im lặng không nói gì, bầu không khí rất ngột ngạt.

Cho dù thế nào đi chăng nữa, tổ tiên nhận được ân huệ của Lâm Tô đã mất mấy trăm năm rồi, họ có thể giữ lời hứa của mình từ đời này sang đời khác cũng không dễ dàng gì. Trong khoảng thời gian này có bao nhiêu xót xa và khó chịu, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, chỉ là không nói ra mà thôi.“Ba ngày sau, chuyện này là quyết định nhất thời, nhưng tôi nghĩ đây là cơ hội tốt để rèn luyện bản thân.” Lương Triệu nói: “Đến lúc đó, tôi và đồng nghiệp sẽ đi với nhau.”

Lâm Tô chỉ sống lại một khoảng thời gian ngắn ngủi lại sắp biến thành một cái xác. Mọi thứ đều thay đổi, nhưng dường như chẳng thay đổi chút nào.

Cô ta thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn đội trưởng.”

“Ừm. Tôi biết rồi, dù sao cũng chẳng còn cách nào khác.” Nhìn qua thì Tần Trọng vẫn khá bình tĩnh: “Tiếc là vẫn chưa thể nghiên cứu ra được bí mật giúp cô ấy chết đi sống lại.”“Ừm, tôi biết rồi. Vậy chúc anh mọi điều thuận lợi.”



“Ừm. Tôi biết rồi, dù sao cũng chẳng còn cách nào khác.” Nhìn qua thì Tần Trọng vẫn khá bình tĩnh: “Tiếc là vẫn chưa thể nghiên cứu ra được bí mật giúp cô ấy chết đi sống lại.”

“Tôi cũng sẽ đi vào. Nếu có một ngày, cửa mở ra từ bên trong, các cậu hãy đưa cho cô ấy món đồ này và nói với cô ấy rằng những tài sản này là quà cưới mà Tần Trọng tặng cô ấy.” Tần Trọng đặt ngón trỏ lên môi: “Phải canh giữ đấy nhé.”

Sau một hồi lâu im lặng, Tiểu Nam mở to đôi mắt ướt đẫm bị mờ đi bởi làn khói, nhìn thấy người đàn ông đối diện mình gật đầu.*

–Tần Trọng đã giao gần hết tài sản của mình lại cho cô. Có vết xe đổ lần trước, lần này chắc chắn cô sẽ không thân thiết với những người canh giữ nữa.“Đội trưởng, đám cưới của chúng ta…” Tiểu Nam cau mày: “Tôi nghĩ nên hủy đi thì tốt hơn.”

“Vậy… chúng tôi ra ngoài canh giữ trước.”

*

“Trương Tiểu Nam, cô còn không nhìn ra được chuyện tốt mình đã làm à, ấy vậy mà lại bị Tần Trọng đuổi ra khỏi công ty. Vì cô mà tôi bị mất một mối làm ăn lớn như vậy, tôi chỉ bảo cô lấy thân mình đền bù cho tôi thôi vậy là rất nhân từ rồi đấy, cô hiểu không?”

Bác sĩ thở dài một tiếng: “Đúng vậy.”

Bố mẹ Tần Trọng lặng lẽ lau nước mắt, họ chưa bao giờ nghĩ đến đứa con trai từ trước đến nay không hề động lòng, một khi động lòng lại có một tình yêu ngàn năm hiếm có đến như vậy.Tiểu Nam siết chặt góc quần: “Xin lỗi, tôi sẽ trả lại tiền.”Tiểu Nam siết chặt góc quần: “Xin lỗi, tôi sẽ trả lại tiền.”

Sau khi Lâm Tô mất, một dì dọn dẹp tìm thấy một lá thư ở dưới nệm của cô, nói là một bức thư nhưng thật ra nó giống một quyển hồi ký hơn, bên trong viết rất cẩn thận chi tiết chuyện của Lâm Tô và Tần Trọng ở kiếp trước, ngoài ra còn viết về truyền thuyết trâm vàng nạm ngọc.

Bố mẹ Tần Trọng lặng lẽ lau nước mắt, họ chưa bao giờ nghĩ đến đứa con trai từ trước đến nay không hề động lòng, một khi động lòng lại có một tình yêu ngàn năm hiếm có đến như vậy.

“Mọi người đã chấp nhận giả thiết này rồi à?” Lâm Tô lắc đầu: “Không cần đâu, tôi muốn ở đây một mình, một lát thôi.”Không biết đã trôi qua bao nhiêu năm kể từ khi cô chết lần nữa, trong chiếc quan tài cạnh cô, thi thể của Tần Trọng chỉ còn là một bộ xương.“Hừ, nếu cô có tiền thì đã không đồng ý lấy tôi rồi.” Khuôn mặt đội trưởng của Trương Tiểu Nam như ẩn như hiện giữa làn khói thuốc ở phía đối diện: “Lại để cho tên Tần Trọng ngu ngốc này hòa một ván nữa, vợ tên đó vừa mất, anh ta không ngoan ngoãn túc trực linh cữu mà còn có tâm tư đề phòng tôi, hừ.”

“Tôi xin cam đoan!”Tiểu Nam cắn môi: “Đội trưởng, cho tôi một cơ hội nữa, tôi sẽ làm Tần Trọng tin tưởng tôi, chắc chắn trâm vàng nạm ngọc ở chỗ anh ta, tôi đảm bảo.”

“Mọi người đã chấp nhận giả thiết này rồi à?” Lâm Tô lắc đầu: “Không cần đâu, tôi muốn ở đây một mình, một lát thôi.”

“Ừm. Tôi biết rồi, dù sao cũng chẳng còn cách nào khác.” Nhìn qua thì Tần Trọng vẫn khá bình tĩnh: “Tiếc là vẫn chưa thể nghiên cứu ra được bí mật giúp cô ấy chết đi sống lại.”“Tôi xin cam đoan!”

Ông ta ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Tần Trọng, sau đó nói tiếp: “Tôi nghĩ cô ấy không thể chịu nổi đến ngày hai người kết hôn… bây giờ các phương pháp chữa bệnh cũng không có tác dụng gì với cơ thể cô ấy, dù sao nội tạng của cô ấy cũng không hoạt động. Tôi chỉ có cách cố gắng giữ cho não cô ấy vẫn hoạt động được thôi.” 

“Cô chủ Lâm, đúng là cô chủ Lâm thật rồi!” Hai người vội vàng bước vào trong: “Cô chủ Lâm, trong ngăn kéo có đồ mà anh Tần để lại cho cô, cô có thể mở ra xem thử.”*

“Đi đi, làm cho tốt, không lấy được trâm vàng nạm ngọc thì đừng quay lại gặp tôi, còn chú của cô, tôi sẽ chăm sóc ông ta cẩn thận.”

Trong nhà Tần Trọng, những người làm công đang đào hầm chuẩn bị xây một căn nhà hai tầng nhỏ, đào một tầng hầm ở tầng dưới để cất giữ thi thể của Lâm Tô.Sau một hồi lâu im lặng, Tiểu Nam mở to đôi mắt ướt đẫm bị mờ đi bởi làn khói, nhìn thấy người đàn ông đối diện mình gật đầu.

“Sếp Tần, không… hỏa táng thật à?”

*

HOÀNCô ta thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn đội trưởng.”

Chỉ thấy bên trong có một người phụ nữ mặc một chiếc váy xanh, quay lưng về phía cửa, đang chải mái tóc dài của mình.

“Sếp Tần…”  Mười sáu người đẫm lệ, nhìn Tần Trọng đi vào trong.

Cuối cùng, anh lấy trâm vàng nạm ngọc ra bỏ vào trong quan tài của Lâm Tô, đồng thời từ bỏ ý định hỏa táng, chuẩn bị chôn cất Lâm Tô ở trong sân.Bố mẹ Tần Trọng lặng lẽ lau nước mắt, họ chưa bao giờ nghĩ đến đứa con trai từ trước đến nay không hề động lòng, một khi động lòng lại có một tình yêu ngàn năm hiếm có đến như vậy.“Đi đi, làm cho tốt, không lấy được trâm vàng nạm ngọc thì đừng quay lại gặp tôi, còn chú của cô, tôi sẽ chăm sóc ông ta cẩn thận.”

“Sếp Tần…”  Mười sáu người đẫm lệ, nhìn Tần Trọng đi vào trong.*

“Tôi xin cam đoan!”

“Ba ngày sau, chuyện này là quyết định nhất thời, nhưng tôi nghĩ đây là cơ hội tốt để rèn luyện bản thân.” Lương Triệu nói: “Đến lúc đó, tôi và đồng nghiệp sẽ đi với nhau.”Trong nhà Tần Trọng, những người làm công đang đào hầm chuẩn bị xây một căn nhà hai tầng nhỏ, đào một tầng hầm ở tầng dưới để cất giữ thi thể của Lâm Tô.

“Ừm, tôi biết rồi. Vậy chúc anh mọi điều thuận lợi.”

Sau khi mọi người vô cùng khiếp sợ thì cũng hiểu ra, bảo sao lại đột nhiên nói muốn kết hôn, thì ra là vì vợ sắp cưới không sống được lâu, cho nên dùng hôn nhân để bù đắp những tiếc nuối.

“Vậy à? Nhưng tôi không có hứng thú với chuyện đó.”“Sếp Tần, không… hỏa táng thật à?”

“Ừm.”

Người của chín gia tộc đều có mặt đầy đủ, vẻ mặt của những người biết chuyện đều rất nghiêm trọng.“Tôi… vừa nộp đơn cho công ty xin ra nước ngoài một năm, trong vòng một năm, tôi sẽ không về.”“Không.” Tần Trọng xua tay: “Cô ấy ở đây làm tôi thấy an tâm.”

“Tần Trọng, em nên làm gì bây giờ?” Lâm Tô nói nhỏ: “Chỉ cần để trâm vàng nạm ngọc này sang một bên thì sẽ có ngày bị người khác lấy đi, một khi bí mật được phanh phui thì coi như xong.”

Tiểu Nam sửng sốt nói: “Anh… không có hứng thú?”

Tiểu Nam kinh ngạc ngẩng đầu: “Khi nào đi?”Sau khi Lâm Tô mất, một dì dọn dẹp tìm thấy một lá thư ở dưới nệm của cô, nói là một bức thư nhưng thật ra nó giống một quyển hồi ký hơn, bên trong viết rất cẩn thận chi tiết chuyện của Lâm Tô và Tần Trọng ở kiếp trước, ngoài ra còn viết về truyền thuyết trâm vàng nạm ngọc.

“Vâng!!!” Trước cửa căn nhà nhỏ, mười sáu người đồng thanh đáp.

“Mọi người đã chấp nhận giả thiết này rồi à?” Lâm Tô lắc đầu: “Không cần đâu, tôi muốn ở đây một mình, một lát thôi.”

Sau khi Tần Trọng cầm lấy, đọc kỹ một lần, chỉ cảm thấy khó chịu.

Sau đám cưới, các phương tiện truyền thông đăng một đoạn video ngắn. Trong video, Tần Trọng đẹp trai nắm tay Lâm Tô, thâm tình nói: “Đời này, Tần Trọng anh chỉ có một người vợ là em.”Tiểu Nam nước mắt lưng tròng run rẩy nói: “Sếp Tần, tôi chọn ở lại đây.”Sau khi Tần Trọng cầm lấy, đọc kỹ một lần, chỉ cảm thấy khó chịu.Đêm hôm đó, anh mơ một giấc mơ rất dài. Trong giấc mơ, anh là chồng của Lâm Tô, hai người bọn họ yêu thương lẫn nhau, cuối cùng vì bảo vệ Lâm Tô, anh chết trong biển lửa.

*

Giấc mơ rất chân thực, làm đầu anh đau nhức cả một ngày một đêm.

Lâm Tô không lên tiếng mà chỉ cắn môi lặng lẽ nhìn bọn họ bước ra ngoài.

“Haha, chuyện này quyết định vậy nhé, buổi tối cùng chơi game nha.”Lâm Tô búi mái tóc dài của mình lên, cài trâm vàng nạm ngọc lên, xoay người, thất vọng nói: “Người tỉnh lại vẫn là tôi.”Cuối cùng, anh lấy trâm vàng nạm ngọc ra bỏ vào trong quan tài của Lâm Tô, đồng thời từ bỏ ý định hỏa táng, chuẩn bị chôn cất Lâm Tô ở trong sân.

*Cuối cùng, anh lấy trâm vàng nạm ngọc ra bỏ vào trong quan tài của Lâm Tô, đồng thời từ bỏ ý định hỏa táng, chuẩn bị chôn cất Lâm Tô ở trong sân.*

“Hừ, nếu cô có tiền thì đã không đồng ý lấy tôi rồi.” Khuôn mặt đội trưởng của Trương Tiểu Nam như ẩn như hiện giữa làn khói thuốc ở phía đối diện: “Lại để cho tên Tần Trọng ngu ngốc này hòa một ván nữa, vợ tên đó vừa mất, anh ta không ngoan ngoãn túc trực linh cữu mà còn có tâm tư đề phòng tôi, hừ.”

*Không biết qua bao nhiêu năm, tòa nhà hai tầng được tu sửa mười bảy lần, người canh giữ cũng đổi từ thế hệ này sang thế hệ khác.Tần Trọng xoay người, nhìn Tiểu Nam đang cúi đầu sờ ngón tay ở phía đối diện: “Vào trong ngồi đi, ở ngoài lạnh.”

Nhưng bọn họ cũng không biết làm gì với chuyện ngoài ý muốn như vậy, càng không nói ra được chuyện bảo Tần Trọng tính đến chuyện kết hôn với người khác. Tất cả những gì họ có thể làm là để thời gian chữa lành vết thương. 

*“Trương Tiểu Nam, cô còn không nhìn ra được chuyện tốt mình đã làm à, ấy vậy mà lại bị Tần Trọng đuổi ra khỏi công ty. Vì cô mà tôi bị mất một mối làm ăn lớn như vậy, tôi chỉ bảo cô lấy thân mình đền bù cho tôi thôi vậy là rất nhân từ rồi đấy, cô hiểu không?”Tiểu Nam ngẩng đầu, nói nhỏ: “Cảm ơn sếp Tần.” 

Tiểu Nam ngẩng đầu, nói nhỏ: “Cảm ơn sếp Tần.” 

Sau khi Tần Trọng cầm lấy, đọc kỹ một lần, chỉ cảm thấy khó chịu.

Vào trong phòng, Tần Trọng ngồi xuống, Tiểu Nam vẫn đứng, cúi đầu nói với Tần Trọng: “Sếp Tần, nể mặt cô chủ Lâm, xin anh hãy giúp tôi.” Tiểu Nam nói: “Tôi biết bí mật về việc cô chủ Lâm sống lại.”

Tần Trọng đã giao gần hết tài sản của mình lại cho cô. Có vết xe đổ lần trước, lần này chắc chắn cô sẽ không thân thiết với những người canh giữ nữa.

Beta: Maria, KimH“Vậy à? Nhưng tôi không có hứng thú với chuyện đó.”

Lâm Tô ngồi xuống ghế dựa, nhắm mắt lại.

–Tiểu Nam sửng sốt nói: “Anh… không có hứng thú?”

Vào trong phòng, Tần Trọng ngồi xuống, Tiểu Nam vẫn đứng, cúi đầu nói với Tần Trọng: “Sếp Tần, nể mặt cô chủ Lâm, xin anh hãy giúp tôi.” Tiểu Nam nói: “Tôi biết bí mật về việc cô chủ Lâm sống lại.”“Chuyện này lạ lắm à?” Tần Trọng cười nói: “Cô là người của chín gia tộc nhưng lại có ý định trộm trâm vàng nạm ngọc của Lâm Tô, lẽ ra tôi không có tư cách nói đến chuyện này, với cả Lâm Tô cũng tha thứ cho cô rồi, nhưng dù sao chúng tôi cũng là vợ chồng, tôi… thấy rất khó chịu với cô.”

HOÀN

Sau khi chín gia tộc nhận được lệnh của Lâm Tô không cần bảo vệ cô nữa, không ai phản đối cả.Tiểu Nam mở to hai mắt: “Sếp Tần, anh…”

*

“Ừm, tôi biết rồi. Vậy chúc anh mọi điều thuận lợi.”Cô ta còn tưởng Tần Trọng sa thải mình vì anh phát hiện cô ta là gián điệp nằm vùng của đối thủ cạnh tranh, nhưng thì ra không phải vậy? Hóa ra là vì ​​biết cô ta trộm trâm vàng nạm ngọc của cô chủ Lâm?

Cuối cùng, anh lấy trâm vàng nạm ngọc ra bỏ vào trong quan tài của Lâm Tô, đồng thời từ bỏ ý định hỏa táng, chuẩn bị chôn cất Lâm Tô ở trong sân.

“Đội trưởng, đám cưới của chúng ta…” Tiểu Nam cau mày: “Tôi nghĩ nên hủy đi thì tốt hơn.”

Tiểu Nam mở to hai mắt: “Sếp Tần, anh…”“Biết ngay là khoảng thời gian này không có chuyện tốt như vậy mà, chết đi rồi sống lại… cũng không thể sống được lâu.” Bên ngoài, bác sĩ đang nói chuyện với Tần Trọng: “Bắt đầu từ ba ngày trước, cơ thể của cô chủ Lâm đã xảy ra vấn đề, càng ngày càng nghiêm trọng hơn, theo ý kiến của tôi thì…”“Đúng vậy, tôi biết chuyện này, bất ngờ lắm đúng không? Thật ra Lâm Tô cũng biết chuyện này nhưng vì thể diện của cô nên mới không nói ra.” Tần Trọng cười tự giễu: “Cô ấy đúng là có một trái tim của Bồ Tát mà.”

“Vậy à? Nhưng tôi không có hứng thú với chuyện đó.”Tiểu Nam há miệng, mồ hôi ứa ra: “Sếp, sếp Tần, tôi chỉ muốn nghiên cứu trâm vàng nạm ngọc thôi, không phải, không phải là tôi không trung thành với với cô chủ Lâm.”

Lâm Tô không lên tiếng mà chỉ cắn môi lặng lẽ nhìn bọn họ bước ra ngoài.

Năm mươi năm sau, rất nhiều người vẫn còn ở đây, nhưng cũng có nhiều người đã không còn nữa, vật đổi sao dời, thời thế đổi thay.“Cô trung thành hay không thì tôi không biết.” Tần Trọng nói: “Vì mặt mũi của Lâm Tô nên tôi cho cô hai lựa chọn. Một là, tôi sẽ giúp chú của cô thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, cả nhà cô cao chạy xa bay, tôi bảo đảm không ai tìm thấy cô, bao gồm cả đội trưởng của cô; hai là “Đúng vậy, tôi biết chuyện này, bất ngờ lắm đúng không? Thật ra Lâm Tô cũng biết chuyện này nhưng vì thể diện của cô nên mới không nói ra.” Tần Trọng cười tự giễu: “Cô ấy đúng là có một trái tim của Bồ Tát mà.”Lương Triệu và Tiểu Nam bước đi trên con đường rợp mát ở công viên, cả hai đều im lặng không nói gì, bầu không khí rất ngột ngạt.ở lại đây, tôi bảo cô làm cái gì thì cô làm cái đó, ba năm sau, tôi bảo đảm chú của cô bình an vô sự.”

*

“Sếp Tần…”  Mười sáu người đẫm lệ, nhìn Tần Trọng đi vào trong.

“Haha, chuyện này quyết định vậy nhé, buổi tối cùng chơi game nha.”Chưa đến vài ngày, bên Tần Trọng lại tuyên bố một tin khác là muốn cử hành hôn lễ sớm hơn, vì vợ sắp cưới của anh không thể sống được lâu nữa.Tiểu Nam nước mắt lưng tròng run rẩy nói: “Sếp Tần, tôi chọn ở lại đây.”

Có những lúc quá hiền lành và vô hại sẽ dễ dàng bị ức hiếp, cô càng tỏ ra cao cao tại thượng thì mấy cô gái đó sẽ càng kính nể.



“Không.” Tần Trọng xua tay: “Cô ấy ở đây làm tôi thấy an tâm.”*

“Haha, chuyện này quyết định vậy nhé, buổi tối cùng chơi game nha.”



“Niêm phong nơi này lại.” Tần Trọng nói: “Mấy cậu cố gắng canh giữ nơi này, không cho phép người ngoài đi vào.”Năm mươi năm sau, rất nhiều người vẫn còn ở đây, nhưng cũng có nhiều người đã không còn nữa, vật đổi sao dời, thời thế đổi thay.

*

“Tôi… vừa nộp đơn cho công ty xin ra nước ngoài một năm, trong vòng một năm, tôi sẽ không về.”Tần Trọng xoay người, nhìn Tiểu Nam đang cúi đầu sờ ngón tay ở phía đối diện: “Vào trong ngồi đi, ở ngoài lạnh.”“Cô, cô chủ Lâm?”“Niêm phong nơi này lại.” Tần Trọng nói: “Mấy cậu cố gắng canh giữ nơi này, không cho phép người ngoài đi vào.”

“Tôi… vừa nộp đơn cho công ty xin ra nước ngoài một năm, trong vòng một năm, tôi sẽ không về.”

“Tôi xin cam đoan!”Chẳng lẽ… chỉ cần cô lại đeo trâm vàng nạm ngọc đó thì sẽ sống lại ư? Mệt mỏi quá…“Vâng!!!” Trước cửa căn nhà nhỏ, mười sáu người đồng thanh đáp.

“Vậy à? Nhưng tôi không có hứng thú với chuyện đó.”

“Tôi cũng sẽ đi vào. Nếu có một ngày, cửa mở ra từ bên trong, các cậu hãy đưa cho cô ấy món đồ này và nói với cô ấy rằng những tài sản này là quà cưới mà Tần Trọng tặng cô ấy.” Tần Trọng đặt ngón trỏ lên môi: “Phải canh giữ đấy nhé.”

“Nhất, Nhất Tâm, có phải mình bị hoa mắt rồi không? Cánh cửa kia… đang mở hả?”

“Chuyện này lạ lắm à?” Tần Trọng cười nói: “Cô là người của chín gia tộc nhưng lại có ý định trộm trâm vàng nạm ngọc của Lâm Tô, lẽ ra tôi không có tư cách nói đến chuyện này, với cả Lâm Tô cũng tha thứ cho cô rồi, nhưng dù sao chúng tôi cũng là vợ chồng, tôi… thấy rất khó chịu với cô.”

“Em không muốn sống nữa, quãng thời gian không có anh thì đâu còn có ý nghĩa gì …”ở lại đây, tôi bảo cô làm cái gì thì cô làm cái đó, ba năm sau, tôi bảo đảm chú của cô bình an vô sự.”“Sếp Tần…”  Mười sáu người đẫm lệ, nhìn Tần Trọng đi vào trong.

“Cô, cô chủ Lâm?”*

Lương Triệu và Tiểu Nam bước đi trên con đường rợp mát ở công viên, cả hai đều im lặng không nói gì, bầu không khí rất ngột ngạt.

Không biết qua bao nhiêu năm, tòa nhà hai tầng được tu sửa mười bảy lần, người canh giữ cũng đổi từ thế hệ này sang thế hệ khác.

*

“Tần Trọng, em nên làm gì bây giờ?” Lâm Tô nói nhỏ: “Chỉ cần để trâm vàng nạm ngọc này sang một bên thì sẽ có ngày bị người khác lấy đi, một khi bí mật được phanh phui thì coi như xong.”

“Niêm phong nơi này lại.” Tần Trọng nói: “Mấy cậu cố gắng canh giữ nơi này, không cho phép người ngoài đi vào.”“Nhất Tâm, tối nay đến nhà mình ăn cơm không? Mình sẽ nói với mẹ một tiếng, để bà ấy nấu thêm phần của cậu.”

“Được không?”

Hai người vội vàng đi đến căn nhà nhỏ kia, thấy cánh cửa vòm đang mở, phải biết là trừ người canh giữ như bọn họ ra thì không có ai có thể mở nó, vì cánh cửa này cần nhận diện khuôn mặt mới mở được.

“Hừ, nếu cô có tiền thì đã không đồng ý lấy tôi rồi.” Khuôn mặt đội trưởng của Trương Tiểu Nam như ẩn như hiện giữa làn khói thuốc ở phía đối diện: “Lại để cho tên Tần Trọng ngu ngốc này hòa một ván nữa, vợ tên đó vừa mất, anh ta không ngoan ngoãn túc trực linh cữu mà còn có tâm tư đề phòng tôi, hừ.”Ông ta ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Tần Trọng, sau đó nói tiếp: “Tôi nghĩ cô ấy không thể chịu nổi đến ngày hai người kết hôn… bây giờ các phương pháp chữa bệnh cũng không có tác dụng gì với cơ thể cô ấy, dù sao nội tạng của cô ấy cũng không hoạt động. Tôi chỉ có cách cố gắng giữ cho não cô ấy vẫn hoạt động được thôi.” Xa xa, hai cô gái trẻ đi tới, trên vai cả hai đều đeo ba lô, trông dáng vẻ rất trẻ trung.

Bác sĩ thở dài một tiếng: “Đúng vậy.”

Không biết qua bao nhiêu năm, tòa nhà hai tầng được tu sửa mười bảy lần, người canh giữ cũng đổi từ thế hệ này sang thế hệ khác.

“Được, mình sẽ ở lại vài ngày, đến thứ hai mới về.”

Nhưng nếu chiếc trâm nạm vàng ngọc này mà rơi vào tay kẻ xấu, vậy trên đời này… cô không dám nghĩ tới.

“Haha, chuyện này quyết định vậy nhé, buổi tối cùng chơi game nha.”

Nhưng nếu chiếc trâm nạm vàng ngọc này mà rơi vào tay kẻ xấu, vậy trên đời này… cô không dám nghĩ tới.

“Không.” Tần Trọng xua tay: “Cô ấy ở đây làm tôi thấy an tâm.”Chương 05: Tồn tại muôn thuở“Được, cái này còn cần cậu nói à, mình muốn dùng chày…” Cô gái nhìn cánh cửa ở trước mặt, đột nhiên ngẩn người: “Đập cậu?”

“Cô chủ Lâm, đúng là cô chủ Lâm thật rồi!” Hai người vội vàng bước vào trong: “Cô chủ Lâm, trong ngăn kéo có đồ mà anh Tần để lại cho cô, cô có thể mở ra xem thử.”

Cả hai chạy vào bên trong, vừa vào đã thở không ra hơi, nhìn vào trong thì suýt nữa sợ gần chết.

Quần chúng “ăn dưa” thi nhau bật khóc, thương cảm cho đôi uyên ương mệnh khổ, kém may mắn.“Nhất, Nhất Tâm, có phải mình bị hoa mắt rồi không? Cánh cửa kia… đang mở hả?”

Hai người vội vàng đi đến căn nhà nhỏ kia, thấy cánh cửa vòm đang mở, phải biết là trừ người canh giữ như bọn họ ra thì không có ai có thể mở nó, vì cánh cửa này cần nhận diện khuôn mặt mới mở được.

Quần chúng “ăn dưa” thi nhau bật khóc, thương cảm cho đôi uyên ương mệnh khổ, kém may mắn.

Cả hai chạy vào bên trong, vừa vào đã thở không ra hơi, nhìn vào trong thì suýt nữa sợ gần chết.

Sau khi mọi người vô cùng khiếp sợ thì cũng hiểu ra, bảo sao lại đột nhiên nói muốn kết hôn, thì ra là vì vợ sắp cưới không sống được lâu, cho nên dùng hôn nhân để bù đắp những tiếc nuối.

“Được, mình sẽ ở lại vài ngày, đến thứ hai mới về.”Chỉ thấy bên trong có một người phụ nữ mặc một chiếc váy xanh, quay lưng về phía cửa, đang chải mái tóc dài của mình.

Tần Trọng nắm chặt tay, cố gắng kìm nén những cảm xúc khó chịu trong lòng, xoay người rời đi.

“Cô, cô chủ Lâm?”

Năm mươi năm sau, rất nhiều người vẫn còn ở đây, nhưng cũng có nhiều người đã không còn nữa, vật đổi sao dời, thời thế đổi thay.

Xa xa, hai cô gái trẻ đi tới, trên vai cả hai đều đeo ba lô, trông dáng vẻ rất trẻ trung.

Tần Trọng xoay người, nhìn Tiểu Nam đang cúi đầu sờ ngón tay ở phía đối diện: “Vào trong ngồi đi, ở ngoài lạnh.”Lâm Tô búi mái tóc dài của mình lên, cài trâm vàng nạm ngọc lên, xoay người, thất vọng nói: “Người tỉnh lại vẫn là tôi.”

“Tôi cũng sẽ đi vào. Nếu có một ngày, cửa mở ra từ bên trong, các cậu hãy đưa cho cô ấy món đồ này và nói với cô ấy rằng những tài sản này là quà cưới mà Tần Trọng tặng cô ấy.” Tần Trọng đặt ngón trỏ lên môi: “Phải canh giữ đấy nhé.”“Cô chủ Lâm, đúng là cô chủ Lâm thật rồi!” Hai người vội vàng bước vào trong: “Cô chủ Lâm, trong ngăn kéo có đồ mà anh Tần để lại cho cô, cô có thể mở ra xem thử.”

Lâm Tô không lên tiếng mà chỉ cắn môi lặng lẽ nhìn bọn họ bước ra ngoài.“Tôi thấy rồi.” Lâm Tô cười nói: “Cảm ơn các cô. Các cô vất vả rồi.”

Beta: Maria, KimH

“Không vất vả gì hết! Để tôi dẫn cô về nhà tôi!” Nhất Tâm vui vẻ nói: “Tôi biết cô sẽ tỉnh lại mà!”

“Đội trưởng, đám cưới của chúng ta…” Tiểu Nam cau mày: “Tôi nghĩ nên hủy đi thì tốt hơn.”

“Cô trung thành hay không thì tôi không biết.” Tần Trọng nói: “Vì mặt mũi của Lâm Tô nên tôi cho cô hai lựa chọn. Một là, tôi sẽ giúp chú của cô thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, cả nhà cô cao chạy xa bay, tôi bảo đảm không ai tìm thấy cô, bao gồm cả đội trưởng của cô; hai là“Mọi người đã chấp nhận giả thiết này rồi à?” Lâm Tô lắc đầu: “Không cần đâu, tôi muốn ở đây một mình, một lát thôi.”

Tần Trọng đã giao gần hết tài sản của mình lại cho cô. Có vết xe đổ lần trước, lần này chắc chắn cô sẽ không thân thiết với những người canh giữ nữa.

“Tiểu Nam, đội trưởng của các cô… là người thế nào? Tôi vẫn chưa gặp anh ta.” Cuối cùng vẫn là Lương Triệu phá vỡ sự yên lặng: “Mong là anh ta có thể chăm sóc tốt cho cô, hôn lễ của cô… xin lỗi, tôi không thể tham dự được.”

Sau khi mọi người vô cùng khiếp sợ thì cũng hiểu ra, bảo sao lại đột nhiên nói muốn kết hôn, thì ra là vì vợ sắp cưới không sống được lâu, cho nên dùng hôn nhân để bù đắp những tiếc nuối.Có những lúc quá hiền lành và vô hại sẽ dễ dàng bị ức hiếp, cô càng tỏ ra cao cao tại thượng thì mấy cô gái đó sẽ càng kính nể.

Lâm Tô ngồi xuống ghế dựa, nhắm mắt lại.“Vậy… chúng tôi ra ngoài canh giữ trước.”

“Niêm phong nơi này lại.” Tần Trọng nói: “Mấy cậu cố gắng canh giữ nơi này, không cho phép người ngoài đi vào.”

Hai người xoay người, Lâm Tô chợt nhìn thấy trên gáy của một cô gái tóc ngắn có vết bớt hình hoa mai.

“Vâng!!!” Trước cửa căn nhà nhỏ, mười sáu người đồng thanh đáp.

Sau khi chín gia tộc nhận được lệnh của Lâm Tô không cần bảo vệ cô nữa, không ai phản đối cả.

“Đi đi, làm cho tốt, không lấy được trâm vàng nạm ngọc thì đừng quay lại gặp tôi, còn chú của cô, tôi sẽ chăm sóc ông ta cẩn thận.”Lâm Tô không lên tiếng mà chỉ cắn môi lặng lẽ nhìn bọn họ bước ra ngoài.

Tiểu Nam há miệng, mồ hôi ứa ra: “Sếp, sếp Tần, tôi chỉ muốn nghiên cứu trâm vàng nạm ngọc thôi, không phải, không phải là tôi không trung thành với với cô chủ Lâm.”

“Em không muốn sống nữa, quãng thời gian không có anh thì đâu còn có ý nghĩa gì …”

“Sếp Tần, không… hỏa táng thật à?”

Tiểu Nam sửng sốt nói: “Anh… không có hứng thú?”Lâm Tô ngồi xuống ghế dựa, nhắm mắt lại.

“Ừm, tôi biết rồi. Vậy chúc anh mọi điều thuận lợi.”

**Chẳng lẽ… chỉ cần cô lại đeo trâm vàng nạm ngọc đó thì sẽ sống lại ư? Mệt mỏi quá…

Giấc mơ rất chân thực, làm đầu anh đau nhức cả một ngày một đêm.

Nhưng nếu chiếc trâm nạm vàng ngọc này mà rơi vào tay kẻ xấu, vậy trên đời này… cô không dám nghĩ tới.

Lâm Tô ngồi xuống ghế dựa, nhắm mắt lại.“Tần Trọng, em nên làm gì bây giờ?” Lâm Tô nói nhỏ: “Chỉ cần để trâm vàng nạm ngọc này sang một bên thì sẽ có ngày bị người khác lấy đi, một khi bí mật được phanh phui thì coi như xong.”

“Em không muốn sống nữa, quãng thời gian không có anh thì đâu còn có ý nghĩa gì …”

“Nhất, Nhất Tâm, có phải mình bị hoa mắt rồi không? Cánh cửa kia… đang mở hả?”Không biết đã trôi qua bao nhiêu năm kể từ khi cô chết lần nữa, trong chiếc quan tài cạnh cô, thi thể của Tần Trọng chỉ còn là một bộ xương.

Lâm Tô bước vào trong tầng hầm, ngắm nhìn bộ xương của Tần Trọng, cười nói: “Lần trước anh không giao nộp em cho quốc gia, vậy lần này, em muốn bảo vệ anh thật tốt, cho đến khi linh hồn em không chịu được sinh mệnh dài đằng đẵng mới thôi.”

Tần Trọng nắm chặt tay, cố gắng kìm nén những cảm xúc khó chịu trong lòng, xoay người rời đi.“Được không?”

Hết chương 05!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Muốn Giao Nộp Em Cho Quốc Gia À?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook