Chương 27: Thất Tịch Vui Vẻ Bà Mộ Của Tôi!
Tg Tố Uyên
25/11/2024
Đến giờ ăn trưa, Mộ Du Trầm và Lục Thời Lâm có hẹn trong một phòng bao của nhà hàng.
Khi Mộ Du Trầm đi đến, Lục Thời Lâm đã gọi đồ ăn.
Mộ Du Trầm gật đầu: "Xin lỗi, có chút việc nên đến trễ một chút."
"Không sao." Lục Thời Lâm đứng dậy chào hỏi, "Được đích thân Mộ tổng mời đi ăn cơm, em đã rất vinh hạnh rồi, chờ một lát thì cũng đâu có sao, mau ngồi đi."
Mặc dù trong giới kinh doanh Lục Thời Lâm đã quen biết Mộ Du Trầm mấy năm, nhưng mối quan hệ của anh ta với Mộ Du Trầm không tính là quá thân thiết.
Anh hai của Lục Thời Lâm, Lục Thời Kỳ và Mộ Du Trầm là bạn học cũ, chính vì anh hai mà Lục Thời Lâm trở nên gắn bó với Mộ Du Trầm.
Mộ Du Trầm gọi thêm vài món ăn, sau khi người phục vụ rời đi, anh hỏi Lục Thời Lâm: "Chuyện của Cơ Trạch Dương thế nào rồi?"
Nhắc đến chuyện này, Lục Thời Lâm thở dài: "Anh hai của em và luật sư Khương đã thu được một số bằng chứng, nhưng luật sư Khương nói không đủ để chỉnh c.h.ế.t anh ta.
Cơ Trạch Dương là một con cáo già xảo quyệt, trước mắt một số bằng chứng quan trọng vẫn chưa có, anh cả và anh hai của em đang lo lắng về chuyện này."
Nói đến đây, Lục Thời Lâm nổi giận: "Cơ Trạch Dương tâm cơ cũng thật lớn, quản lý hộp đêm trong tay còn cảm thấy không đủ, muốn nuốt chửng cả Lục thị, cũng không nghĩ đến thân phận của mình là gì.
Anh ta là con ngoài giá thú, Lục gia nuôi nấng anh ta đến tận bây giờ, cho anh ta làm ăn, chẳng phải đã tính là không tệ bạc với anh ta rồi sao? Anh ta cái gì cũng không thoả mãn, đúng là sói mắt trắng*!"
*Sói mắt trắng: Ý chỉ người vong ơn bội nghĩa.
Mộ Du Trầm an ủi anh ta: "Cứ thong thả, cẩn thận đến đâu rồi cũng sẽ lộ dấu vết."
Lục Thời Lâm gật đầu: "Anh em cũng nói như vậy."
Anh ta cầm đũa gắp vài miếng thức ăn, sau đó nhớ ra điều gì đó, nói với Mộ Du Trầm: "Đúng rồi, thứ bảy tuần sau là đại thọ lão gia tử nhà chúng em, vốn không định tổ chức, nhưng vì chuyện phiền toái của Cơ Trạch Dương, lại quyết định tạm tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho sôi nổi náo nhiệt, đến lúc đó Mộ tổng nhớ đến, lão gia tử nhà chúng em đặc biệt nhờ em nói với anh, nói đã lâu không gặp anh."
Mộ Du Trầm uống một ngụm nước, cau mày suy nghĩ gì đó, sau đó đặt ly nước xuống: "Được."
Lục Thời Lâm mỉm cười: "Anh đồng ý thẳng thắn như vậy là bởi vì anh đã kết hôn.
Trước kia lão gia tử nhà em bảo anh đến nhà, anh đều đùn đẩy, sợ bà nội nhà em sẽ giới thiệu đối tượng cho anh."
Bà cụ Lục rất tốt bụng nhưng lại thích làm bà mối, trước đây bà thường giới thiệu những thiên kim nhà giàu cho Mộ Du Trầm làm quen.
Mộ Du Trầm không giấu giếm, đột nhiên nở nụ cười: "Sự nhiệt tình của bà cụ Lục, người bình thường không thể chống đỡ được."
Nghĩ đến tin nhắn WeChat mà Lục Thời Lâm gửi cho anh lúc trước, anh nhướng mày, "Lục tam, không phải cậu lại yêu rồi sao? Còn nói lần này có thể kết hôn, hôn lễ diễn ra khi nào?"
Chủ đề đột nhiên đến trên người mình, nụ cười trên khuôn mặt của Lục Thời Lâm đông cứng lại.
Anh ta nhớ đến chuyện gặp phu nhân của Mộ Du Trầm ở sân bay, mỗi lần anh ta nghĩ về nó, đều cảm thấy da đầu mình căng lại.
Lục Thời Lâm đã điều tra kỹ lưỡng cô gái mà anh ta gặp lúc đó, Thư Minh Yên, trợ lý biên kịch của đoàn phim《 Trục Lộc Xuân Thu 》, người vợ mới lãnh chứng với Mộ Du Trầm.
Lục Thời Lâm thận trọng liếc nhìn Mộ Du Trầm, đánh giá qua biểu hiện của anh, Thư Minh Yên có lẽ không đề cập đến chuyện này với anh.
Lục Thời Lâm thở phào nhẹ nhõm, giả vờ thoải mái nói: "Người đó không thích hợp, em đang chờ ý trung nhân tiếp theo."
Nói đến đây, anh ta nhanh chóng chuyển chủ đề: "Sắp tới Thất tịch rồi, Thất tịch năm nay em vẫn phải trải qua một mình, thật đáng thương mà."
Khi nhắc đến lễ Thất tịch, Mộ Du Trầm cầm điện thoại lên xem lịch, suy nghĩ điều gì đó, không trả lời.
...
Sau khi gặp Mộ Du Trầm, Lục Thời Lâm càng nghĩ về chuyện ở sân bay, lòng anh ta càng cảm thấy bất an.
Mấy ngày nữa khi Mộ Du Trầm tham dự tiệc mừng thọ của lão gia tử nhà anh ta, nếu đưa theo Thư Minh Yên, lại còn đụng mặt anh ta, điều đó sẽ quá xấu hổ rồi.
Nếu Thư Minh Yên lại kể câu chuyện anh ta đuổi theo cô ở sân bay để xin số điện thoại, Mộ Du Trầm còn không phải dỡ anh ta ra sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Thời Lâm cảm thấy anh ta cần nói chuyện với Thư Minh Yên trước bữa tiệc sinh nhật.
Anh ta phải thành thật xin lỗi, gọi vài tiếng chị dâu và bảo cô giữ bí mật chuyện này với Mộ Du Trầm.
Vì vậy vào một buổi sáng nọ, đội ngũ sản xuất của《Trục Lộc Xuân Thu》 đã chào đón Lục Thời Lâm, tổng giám đốc của trung tâm thương mại Thịnh Bác.
Hôm nay trời nắng nóng, buổi sáng nóng kinh khủng, nhiệt độ cơ thể là 40, lại không có chút gió nào.
Tiếng ve kêu inh ỏi trên cây khiến các thành viên trong đoàn phim mệt lả, tinh thần không được phấn chấn cho lắm.
Lúc này, Lục Thời Lâm, người rất hào phóng, đã gửi cho cả đoàn sinh tố mùa hè, điều này đã thu được tiếng hoan hô của cả đoàn.
Lúc đó Thư Minh Yên đang đọc kịch bản dưới bóng cây, Bạch Đường đích thân tới đưa sinh tố cho cô.
Nghe nói là Lục Thời Lâm gửi tới, Thư Minh Yên có chút kinh ngạc: "Anh ta và đoàn phim chúng ta có quan hệ gì?"
Bạch Đường ngồi xuống bên cạnh Thư Minh Yên, hai người dựa gần nhau, cô ấy tùy ý vén tóc trên trán, sau đó chậm rãi nói: "Chắc em biết trung tâm thương mại Thịnh Bác, có rất nhiều phim của đạo diễn Quách chiếu ở trung tâm của họ, doanh thu phòng vé cao hơn nhiều so với các rạp chiếu phim khác, ngoài ra tập đoàn Lục thị cũng là một trong những nhà đầu tư của bộ phim truyền hình《 Trục Lộc Xuân Thu 》này."
Thư Minh Yên hiểu rõ gật đầu.
Cô dùng thìa múc một thìa sinh tố cho vào miệng, cảm giác mát lạnh lan trên đầu lưỡi, vị ngọt của trái cây trượt xuống cổ họng vào trong dạ dày, khiến người cô mát đi rất nhiều.
Lục Thời Lâm đưa món này thực sự rất đúng lúc.
Thư Minh Yên nghĩ đến cái gì, lại hỏi: "Chị Đường, lúc trước chị nói, anh ta quen Mộ Du Trầm?"
Bạch Đường gật đầu: "Thịnh Bác cũng thường xuyên chiếu phim của Diệu Khởi, sao lại không biết chứ? Giới thượng lưu của bọn họ lớn như vậy, lại kinh doanh có liên quan đến nhau, cho nên cũng không xa lạ gì.
Sao đột nhiên em lại hỏi vậy?".
Đam Mỹ Trọng Sinh
Thư Minh Yên cười lắc đầu: "Không có gì."
Cô nghĩ đến lần trước ở sân bay, cô đã cho Lục Thời Lâm số điện thoại di động của Mộ Du Trầm.
Cũng không biết diễn biến tiếp theo sẽ như thế nào, nhưng nếu Lục gia hùng mạnh như vậy, Lục Thời Lâm cũng chưa từng đến phim trường để quấy rầy cô, vì vậy khả năng cao là anh ta đã biết về mối quan hệ của cô với Mộ Du Trầm.
Đang miên man suy nghĩ, mơ hồ nghe thấy cách đó không xa có người nhẹ giọng gọi một tiếng: "Chị dâu!"
Giọng nói kia lén lút, cách không xa hai người họ.
Thư Minh Yên và Bạch Đường nhìn nhau, đồng thời quay đầu lại.
Cách đó không xa sau gốc cây, một cái đầu chậm rãi ló ra.
Nhìn thấy Thư Minh Yên, đối phương lập tức cười toe toét vẫy tay với cô: "Chị dâu, là em, Lục Thời Lâm."
Thư Minh Yên: "?"
Lục Thời Lâm mặc quần đen áo trắng, trên tay cầm một ly sinh tố cầu vồng đặc biệt tinh xảo và đẹp mắt.
Đi đến trước mặt Thư Minh Yên, anh ta cung kính đưa qua: "Chị dâu, em mang sinh tố tới cho chị."
Anh ta liên tục gọi chị dâu, bên tai Thư Minh Yên nóng như lửa đốt: "...!Anh đừng gọi bậy, tôi không thân với anh."
Cô không nhận đồ của anh ta.
Lục Thời Lâm tự nói: "Chị là vợ của Mộ tổng, em nên gọi chị là chị dâu.
Lần trước ở sân bay là hiểu lầm, chị đừng để trong lòng, em tới đây để xin lỗi chị."
Đã lâu như vậy, nếu như không nghe đến tên của anh ta, Thư Minh Yên căn bản sẽ không nhớ tới: "Tôi vốn dĩ không để ý, anh không cần xin lỗi với tôi."
Cô đại khái đã biết ý định của Lục Thời Lâm, liền nói, "Yên tâm đi, tôi sẽ không nói với anh ấy."
Cô sẽ không báo cáo với Mộ Du Trầm về một vấn đề nhỏ nhặt như vậy.
Lục Thời Lâm thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trong mắt càng chân thành, lại cầm ly sinh tố trong tay: "Chị dâu, ly sinh tố cầu vồng này nhìn ngon lắm, em bảo người làm cho chị này."
Thư Minh Yên lắc đầu, vẫn không nhận: "Anh đừng gọi tôi là chị dâu, tôi không muốn người trong đoàn phim biết.
Hơn nữa sinh tố bình thường là được rồi, hôm nay cảm ơn lòng tốt của anh, tôi xin nhận tấm lòng.
Nếu tôi nhận của anh, quay đầu tôi không thể giải thích rõ ràng cho mọi người được."
Lục Thời Lâm nghĩ nghĩ, cũng không ép nữa mà lấy điện thoại di động ra: "Vậy chị dâu chúng ta thêm WeChat đi, ở thành phố Đồng cần gì cứ gọi cho em."
Nói đến yêu cầu, Thư Minh Yên thực sự có điều muốn hỏi.
Cô quét mã QR WeChat của Lục Thời Lâm bằng điện thoại di động của mình, nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói: "Mộ Du Trầm nói, các anh đang tìm bằng chứng phạm tội của Cơ Trạch Dương, tìm thế nào rồi? Trước khi đoàn phim chúng tôi quay xong, có thể tìm được không?"
Quay phim sẽ kết thúc vào tháng Chín, nếu đến lúc đó chuyện của Cơ Trạch Dương vẫn chưa giải quyết xong, chị Đường sẽ làm thế nào đây?
Mặc dù Mộ Du Trầm bảo cô không cần quan tâm nhưng cô vẫn rất lo lắng, tình cờ có Lục Thời Lâm ở đây nên cô dựa vào Mộ Du Trầm hỏi một câu.
Lục Thời Lâm sửng sốt một chút, sau đó có chút kinh ngạc: "Chị dâu hỏi cái này làm gì?"
Biết được mối quan hệ giữa anh ta và Mộ Du Trầm, Thư Minh Yên không còn đi sự phòng bị trước đó, chỉ vào Bạch Đường bên cạnh: "Chị gái tôi và Cơ Trạch Dương..."
Cô còn chưa nói xong đã bị Lục Thời Lâm cắt ngang.
Người đàn ông nhìn Bạch Đường, nhìn từ trên xuống dưới, khóe miệng nhếch lên: "Đây không phải là chim hoàng yến mà Cơ Trạch Dương đi đâu cũng mang theo sao, sao cô lại ở đây?"
Bạch Đường ngồi ở dưới tàng cây bên cạnh Thư Minh Yên, sắc mặt có chút tái nhợt, trầm mặc không nói.
Thư Minh Yên cau mày: "Cái gì mà chim hoàng yến, nói chuyện kiểu gì vậy?"
Lục Thời Lâm cho rằng Thư Minh Yên không biết chuyện, vội vàng nói: "Chị dâu, cô ta là người phụ nữ của Cơ Trạch Dương, cá mè một lứa, chị nhất định phải tránh xa cô ta, Cơ Trạch Dương là người điên, người phụ nữ này mỗi ngày đều ở cùng Cơ Trạch Dương, mưa dầm thấm đất, có thể là người tốt sao? Cô ta ở cùng Cơ Trạch Dương sáu năm rồi!"
"Chị ấy là chị hàng xóm của tôi, miệng anh sạch sẽ chút đi!" Thư Minh Yên đột nhiên bực bội.
"...!Hả?" Lục Thời Lâm nhìn Thư Minh Yên rồi nhìn Bạch Đường, nhất thời không biết nên nói gì.
Suy cho cùng cũng đang nhờ người ta, Thư Minh Yên khi nói chuyện đã cố gắng không đem cảm xúc của mình xen vào: "Chị ấy bị Cơ Trạch Dương khống chế, ép buộc phải ở bên anh ta, không phải các anh đang tìm chứng cứ phạm tội của Cơ Trạch Dương sao, tìm thế nào? Nếu có thể đưa anh ta vào tù, chị tôi có thể thoát khỏi anh ta, cho nên tôi muốn thay chị ấy hỏi một chút."
Lúc nào Lục Thời Lâm cũng đều nhìn thấy Bạch Đường và Cơ Trạch Dương ở cùng nhau, anh ta theo bản năng phản đối cô ấy, không muốn nói bất cứ điều gì.
Nhưng nghĩ tới lời của Thư Minh Yên, ánh mắt anh ta khẽ động, hỏi Bạch Đường: "Cô thật sự muốn thoát khỏi Cơ Trạch Dương?"
Lục Thời Lâm thực sự đã nghe được tin đồn rằng Cơ Trạch Dương thỉnh thoảng sẽ nhốt con chim hoàng yến của mình không cho người ngoài nhìn thấy, anh ta nghĩ đó chỉ là một trò vui giữa hai người họ.
Đột nhiên bị Lục Thời Lâm hỏi như vậy, Bạch Đường mím môi trầm mặc một lát, sau đó kiên định gật đầu.
Lục Thời Lâm cũng ngồi trên mặt đất bên cạnh, ăn một ngụm sinh tố trong tay: "Cô có thể vào căn hộ ở biệt thự Lai Loan của Cơ Trạch Dương không?"
Thìa nhựa trong suốt trong tay Bạch Đường khẽ run, sau đó siết chặt, gật đầu: "Có thể."
Đó là căn biệt thự mà Cơ Trạch Dương thường nhốt cô ấy.
"Vẫn còn thiếu chứng cứ then chốt.
Nếu không phải như tôi dự đoán, thì là ở biệt thự đó, cô có đồng ý giúp không?"
Bạch Đường biến sắc, run giọng nói: "Tôi, tôi không muốn vào căn biệt thự kia."
Nơi đó, mỗi lần cô ấy đi vào đều rất lâu không ra được.
Cô ấy có một nỗi sợ hãi sâu sắc về nơi ấy.
Lục Thời Lâm khoát khoát tay: "Vậy cũng không còn cách nào khác, muốn tìm tài liệu kia, nhất định phải tìm cơ hội khác."
Di động vang lên, Lục Thời Lâm đứng dậy, "Chị dâu, vậy em đi trước, chị đợi chuyện của Cơ Trạch Dương, có tin tức gì em sẽ báo cho chị."
"Được, cảm ơn."
Nhìn Lục Thời Lâm trước khi đi xa, Thư Minh Yên nhận thấy ly sinh tố trong tay Bạch Đường đã bị biến dạng, chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống mu bàn tay cô ấy.
Thư Minh Yên nhanh chóng lấy khăn giấy lau cho cô ấy và an ủi: "Chị Đường, em nghĩ Lục Thời Lâm vừa rồi chỉ tùy tiện đề cập đến, không phải không là chị thì không giúp được, chị đừng có gánh nặng, có thể còn có cách khác, đừng nghĩ nhiều như vậy."
Bạch Đường lấy lại tinh thần, gật đầu: "Ừm, chị không sao."
Cố gắng để mình quên đi Cơ Trạch Dương trước, sau khi bình tĩnh lại một lúc, Bạch Đường chuyển chủ đề, "Vừa rồi Lục Thời Lâm tới xin lỗi em, có chuyện gì vậy? Hai người có xích mích à?"
Nhắc đến chuyện này, Thư Minh Yên dở khóc dở cười: "Cũng không xem là xích mích, lần đó em trở về cúng bái ba mẹ em, em đã đi cùng chuyến bay với anh ta khi đến thành phố Đồng, anh ta đã đuổi theo em vì số điện thoại của em, cho nên em đã viết số điện thoại của Mộ Du Trầm đưa cho anh ta."
Trong mắt Bạch Đường hiện lên nụ cười hiếm thấy: "Anh ta và Mộ Du Trầm nhất định có thông tin liên lạc.
Nếu anh ta thêm vào và phát hiện ra đó là Mộ Du Trầm, chẳng phải bị doạ cho nhảy dựng lên sao?"
Thư Minh Yên như suy tư nói: "Hẳn là bị dọa sợ, hôm nay đến đây để xin lỗi, có lẽ là vì sợ Mộ Du Trầm biết chuyện.
Nhưng anh ta cũng thực sự kỳ lạ, chuyện này đã xảy ra được một tháng rồi, hôm nay đột nhiên đến đây kỳ thực em đã sớm không quan tâm nữa."
Bạch Đường lắc đầu, cảm khái nói: "Anh em Lục gia đều si tình, tam thiếu gia này là ngoại lệ, anh ta nổi tiếng là tên lãng tử tình trường."
Thư Minh Yên gật đầu đồng ý: "Lần đầu tiên em gặp anh ta, liền biết cùng một hạng người như Mộ Tri Diễn.
Điểm khác biệt duy nhất là Lục Thời Lâm vẫn biết cách quản lý công việc kinh doanh của gia đình, trong khi Mộ Tri Diễn là một người ăn chơi đàng điếm thuần túy, là công tử ăn chơi trác táng."
Nói về Mộ Tri Diễn, kể từ khi Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm lãnh chứng, đối phương chưa bao giờ tìm cô trên WeChat.
Trước kia khi hôn ước vẫn còn, Thư Minh Yên cảm thấy kích động không thể giải thích được mỗi khi nhắc đến Mộ Tri Diễn, nhưng bây giờ khi nhắc đến, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Uống xong ly sinh tố trong tay, Bạch Đường chống tay lên bãi cỏ sau lưng, ngửa cổ ngước nhìn mặt trời như thiêu như đốt phía trên: "Gần đây thực sự quá nóng, thứ sáu tuần này là lễ Thất tịch, ngày Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau, đến lúc đó trời mưa cũng tốt, chúng ta cũng có thể hạ nhiệt."
Thư Minh Yên mỉm cười: "Mong là như vậy."
Bạch Đường nhìn sang: "Em và Mộ Du Trầm có cùng đón lễ Thất tịch không?"
Thư Minh Yên ngạc nhiên trước câu hỏi này, không ngờ cô đã quay lại phim trường được một tháng.
Cô và Mộ Du Trầm gọi video hàng ngày, nhưng họ đã không gặp nhau trong một thời gian dài.
Gần đây Mộ Du Trầm rất bận rộn, buổi tối khi gọi video anh thường xuyên ở nơi khác.
Trời nắng nóng như vậy, thật không dễ dàng để anh bôn ba đi công tác khắp nơi.
Thư Minh Yên suy nghĩ một chút: "Không ở cùng một thành phố sao có thể đón được? Nhiều nhất buổi tối chỉ có thể gọi video."
"Không có quà?"
Thư Minh Yên lắc đầu: "Không chuẩn bị.
Anh ấy bình thường rất bận rộn, không nhớ bất kỳ ngày tháng nào, có đôi khi anh ấy phóng đại đến mức quên cả sinh nhật của chính mình.
Những ngày lễ như Thất tịch, anh ấy chắc chắn không quan tâm đâu, lỡ như anh ấy không chuẩn bị, em lại chuẩn bị, sẽ khiến anh ấy khó xử, tốt nhất là nên giả vờ như không biết."
Hơn nữa, Thư Minh Yên không thể tưởng tượng được việc đón Thất tịch với Mộ Du Trầm sẽ như thế nào, anh thường rất nghiêm túc, vì vậy có lẽ sẽ không chức mừng ngày lễ kiểu này.
Đối với cô, càng sẽ không.
Chẳng phải việc hai người không biết lãng mạn đi cùng nhau trong ngày lễ không phải là hoàn toàn khó xử sao?
Hơn nữa, lễ Thất Tịch còn phải quay phim, cô cũng không có thời gian.
...
Thư Minh Yên sau khi tán gẫu cũng không để chủ đề Thất tịch ở trong lòng, mà chuyên tâm vào kịch bản và quay phim của đoàn phim.
Trong nháy mắt lễ Thất tịch đã đến.
Đoàn phim có rất nhiều nhân viên công tác, trong đó có rất nhiều cặp đôi, sau khi tan làm sẽ gửi hoa, cũng có vài màn tương tác ngọt ngào.
Nửa còn lại là một số diễn viên tặng hoa cho đoàn phim.
Mặc dù việc quay phim vẫn đang diễn ra, nhưng bầu không khí của ngày hôm đó có chút khác biệt so với ngày thường.
Hoa hồng và các cặp đôi có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi, Thư Minh Yên cảm thấy có những bong bóng màu hồng trôi nổi trên bầu trời phía trên thành điện ảnh.
Thư Minh Yên đã nhìn thấy bầu không khí lãng mạn hơn ở trường đại học, cô không ngạc nhiên với bầu không khí như vậy trong đoàn phim.
Những năm trước cô không quan tâm đến loại ngày lễ này, và năm nay cũng không ngoại lệ.
Cô giáo Dương sắp xếp công việc cho cô, cô vẫn làm công việc của mình một cách nghiêm túc.
Khi rảnh rỗi, cô lại vùi đầu vào việc sửa lại kịch bản của mình.
Vì thời tiết ngày càng nóng hơn nên Mộ Du Trầm cũng sẽ gọi điện cho cô vào buổi trưa hàng ngày ngoài việc gọi video với cô vào buổi tối.
Cuộc tán gẫu giữa hai người vào buổi trưa thường chỉ vỏn vẹn vài câu ngắn ngủi, mỗi lần như vậy là để nhắc nhở cô chú ý nghỉ ngơi, tránh say nắng.
Tuy nhiên vào ngày lễ Thất tịch, buổi trưa Mộ Du Trầm đã không gọi cho cô, có lẽ vì anh vô cùng bận rộn với công việc.
Đoàn phim kết thúc công việc sớm, buổi tối tám giờ đã kết thúc.
Thư Minh Yên trở lại khách sạn, quẹt thẻ vào phòng.
Không ngờ, cô thấy đèn trong phòng vẫn sáng.
Phía trước rèm cửa, một chiếc đèn sàn mờ màu cam ấm áp, với ánh sáng dịu nhẹ, lượn lờ trong phòng, vẽ nên đường viền mềm mại của các đồ vật bên trong.
Sáng nay cô quên tắt đèn?
Không phải, phòng khách sạn phải cắm điện mới có điện, rõ ràng sáng nay cô đã mang thẻ phòng đi.
Thư Minh Yên liếc nhìn nơi cắm thẻ để lấy điện, thình lình còn có một chiếc thẻ được cắm trong đó!
Cô gần như nghĩ mình đã đi nhầm phòng, nhưng mọi thứ trong phòng đều là của cô.
Thư Minh Yên chậm rãi đi tới, phát hiện trên bàn cạnh giường có một bó hoa lan Nam Phi lớn, dưới ánh đèn, mỗi cánh hoa đều sáng bóng trong suốt, giống như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc từ ngọc bích xinh đẹp.
Những bông hoa rất tinh xảo, mỗi bông hoa rõ ràng là loại chất lượng cao được lựa chọn cẩn thận.
Thư Minh Yên bước tới, cầm bó hoa lên, nhìn thấy dòng chữ trên tấm thiệp: Thất tịch vui vẻ, bà Mộ của tôi! ---- Mộ Du Trầm
Các nét chữ có lực, mạnh mẽ và kiên quyết, đó là nét chữ của Mộ Du Trầm.
Mộ Du Trầm đến thành phố Đồng.
Làm sao anh vào được phòng cô?
Lúc này, cửa phòng tắm mở ra.
Thư Minh Yên ôm bó hoa quay đầu lại, đụng phải một đôi mắt trong veo sâu thẳm.
Khi Mộ Du Trầm đi đến, Lục Thời Lâm đã gọi đồ ăn.
Mộ Du Trầm gật đầu: "Xin lỗi, có chút việc nên đến trễ một chút."
"Không sao." Lục Thời Lâm đứng dậy chào hỏi, "Được đích thân Mộ tổng mời đi ăn cơm, em đã rất vinh hạnh rồi, chờ một lát thì cũng đâu có sao, mau ngồi đi."
Mặc dù trong giới kinh doanh Lục Thời Lâm đã quen biết Mộ Du Trầm mấy năm, nhưng mối quan hệ của anh ta với Mộ Du Trầm không tính là quá thân thiết.
Anh hai của Lục Thời Lâm, Lục Thời Kỳ và Mộ Du Trầm là bạn học cũ, chính vì anh hai mà Lục Thời Lâm trở nên gắn bó với Mộ Du Trầm.
Mộ Du Trầm gọi thêm vài món ăn, sau khi người phục vụ rời đi, anh hỏi Lục Thời Lâm: "Chuyện của Cơ Trạch Dương thế nào rồi?"
Nhắc đến chuyện này, Lục Thời Lâm thở dài: "Anh hai của em và luật sư Khương đã thu được một số bằng chứng, nhưng luật sư Khương nói không đủ để chỉnh c.h.ế.t anh ta.
Cơ Trạch Dương là một con cáo già xảo quyệt, trước mắt một số bằng chứng quan trọng vẫn chưa có, anh cả và anh hai của em đang lo lắng về chuyện này."
Nói đến đây, Lục Thời Lâm nổi giận: "Cơ Trạch Dương tâm cơ cũng thật lớn, quản lý hộp đêm trong tay còn cảm thấy không đủ, muốn nuốt chửng cả Lục thị, cũng không nghĩ đến thân phận của mình là gì.
Anh ta là con ngoài giá thú, Lục gia nuôi nấng anh ta đến tận bây giờ, cho anh ta làm ăn, chẳng phải đã tính là không tệ bạc với anh ta rồi sao? Anh ta cái gì cũng không thoả mãn, đúng là sói mắt trắng*!"
*Sói mắt trắng: Ý chỉ người vong ơn bội nghĩa.
Mộ Du Trầm an ủi anh ta: "Cứ thong thả, cẩn thận đến đâu rồi cũng sẽ lộ dấu vết."
Lục Thời Lâm gật đầu: "Anh em cũng nói như vậy."
Anh ta cầm đũa gắp vài miếng thức ăn, sau đó nhớ ra điều gì đó, nói với Mộ Du Trầm: "Đúng rồi, thứ bảy tuần sau là đại thọ lão gia tử nhà chúng em, vốn không định tổ chức, nhưng vì chuyện phiền toái của Cơ Trạch Dương, lại quyết định tạm tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho sôi nổi náo nhiệt, đến lúc đó Mộ tổng nhớ đến, lão gia tử nhà chúng em đặc biệt nhờ em nói với anh, nói đã lâu không gặp anh."
Mộ Du Trầm uống một ngụm nước, cau mày suy nghĩ gì đó, sau đó đặt ly nước xuống: "Được."
Lục Thời Lâm mỉm cười: "Anh đồng ý thẳng thắn như vậy là bởi vì anh đã kết hôn.
Trước kia lão gia tử nhà em bảo anh đến nhà, anh đều đùn đẩy, sợ bà nội nhà em sẽ giới thiệu đối tượng cho anh."
Bà cụ Lục rất tốt bụng nhưng lại thích làm bà mối, trước đây bà thường giới thiệu những thiên kim nhà giàu cho Mộ Du Trầm làm quen.
Mộ Du Trầm không giấu giếm, đột nhiên nở nụ cười: "Sự nhiệt tình của bà cụ Lục, người bình thường không thể chống đỡ được."
Nghĩ đến tin nhắn WeChat mà Lục Thời Lâm gửi cho anh lúc trước, anh nhướng mày, "Lục tam, không phải cậu lại yêu rồi sao? Còn nói lần này có thể kết hôn, hôn lễ diễn ra khi nào?"
Chủ đề đột nhiên đến trên người mình, nụ cười trên khuôn mặt của Lục Thời Lâm đông cứng lại.
Anh ta nhớ đến chuyện gặp phu nhân của Mộ Du Trầm ở sân bay, mỗi lần anh ta nghĩ về nó, đều cảm thấy da đầu mình căng lại.
Lục Thời Lâm đã điều tra kỹ lưỡng cô gái mà anh ta gặp lúc đó, Thư Minh Yên, trợ lý biên kịch của đoàn phim《 Trục Lộc Xuân Thu 》, người vợ mới lãnh chứng với Mộ Du Trầm.
Lục Thời Lâm thận trọng liếc nhìn Mộ Du Trầm, đánh giá qua biểu hiện của anh, Thư Minh Yên có lẽ không đề cập đến chuyện này với anh.
Lục Thời Lâm thở phào nhẹ nhõm, giả vờ thoải mái nói: "Người đó không thích hợp, em đang chờ ý trung nhân tiếp theo."
Nói đến đây, anh ta nhanh chóng chuyển chủ đề: "Sắp tới Thất tịch rồi, Thất tịch năm nay em vẫn phải trải qua một mình, thật đáng thương mà."
Khi nhắc đến lễ Thất tịch, Mộ Du Trầm cầm điện thoại lên xem lịch, suy nghĩ điều gì đó, không trả lời.
...
Sau khi gặp Mộ Du Trầm, Lục Thời Lâm càng nghĩ về chuyện ở sân bay, lòng anh ta càng cảm thấy bất an.
Mấy ngày nữa khi Mộ Du Trầm tham dự tiệc mừng thọ của lão gia tử nhà anh ta, nếu đưa theo Thư Minh Yên, lại còn đụng mặt anh ta, điều đó sẽ quá xấu hổ rồi.
Nếu Thư Minh Yên lại kể câu chuyện anh ta đuổi theo cô ở sân bay để xin số điện thoại, Mộ Du Trầm còn không phải dỡ anh ta ra sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Thời Lâm cảm thấy anh ta cần nói chuyện với Thư Minh Yên trước bữa tiệc sinh nhật.
Anh ta phải thành thật xin lỗi, gọi vài tiếng chị dâu và bảo cô giữ bí mật chuyện này với Mộ Du Trầm.
Vì vậy vào một buổi sáng nọ, đội ngũ sản xuất của《Trục Lộc Xuân Thu》 đã chào đón Lục Thời Lâm, tổng giám đốc của trung tâm thương mại Thịnh Bác.
Hôm nay trời nắng nóng, buổi sáng nóng kinh khủng, nhiệt độ cơ thể là 40, lại không có chút gió nào.
Tiếng ve kêu inh ỏi trên cây khiến các thành viên trong đoàn phim mệt lả, tinh thần không được phấn chấn cho lắm.
Lúc này, Lục Thời Lâm, người rất hào phóng, đã gửi cho cả đoàn sinh tố mùa hè, điều này đã thu được tiếng hoan hô của cả đoàn.
Lúc đó Thư Minh Yên đang đọc kịch bản dưới bóng cây, Bạch Đường đích thân tới đưa sinh tố cho cô.
Nghe nói là Lục Thời Lâm gửi tới, Thư Minh Yên có chút kinh ngạc: "Anh ta và đoàn phim chúng ta có quan hệ gì?"
Bạch Đường ngồi xuống bên cạnh Thư Minh Yên, hai người dựa gần nhau, cô ấy tùy ý vén tóc trên trán, sau đó chậm rãi nói: "Chắc em biết trung tâm thương mại Thịnh Bác, có rất nhiều phim của đạo diễn Quách chiếu ở trung tâm của họ, doanh thu phòng vé cao hơn nhiều so với các rạp chiếu phim khác, ngoài ra tập đoàn Lục thị cũng là một trong những nhà đầu tư của bộ phim truyền hình《 Trục Lộc Xuân Thu 》này."
Thư Minh Yên hiểu rõ gật đầu.
Cô dùng thìa múc một thìa sinh tố cho vào miệng, cảm giác mát lạnh lan trên đầu lưỡi, vị ngọt của trái cây trượt xuống cổ họng vào trong dạ dày, khiến người cô mát đi rất nhiều.
Lục Thời Lâm đưa món này thực sự rất đúng lúc.
Thư Minh Yên nghĩ đến cái gì, lại hỏi: "Chị Đường, lúc trước chị nói, anh ta quen Mộ Du Trầm?"
Bạch Đường gật đầu: "Thịnh Bác cũng thường xuyên chiếu phim của Diệu Khởi, sao lại không biết chứ? Giới thượng lưu của bọn họ lớn như vậy, lại kinh doanh có liên quan đến nhau, cho nên cũng không xa lạ gì.
Sao đột nhiên em lại hỏi vậy?".
Đam Mỹ Trọng Sinh
Thư Minh Yên cười lắc đầu: "Không có gì."
Cô nghĩ đến lần trước ở sân bay, cô đã cho Lục Thời Lâm số điện thoại di động của Mộ Du Trầm.
Cũng không biết diễn biến tiếp theo sẽ như thế nào, nhưng nếu Lục gia hùng mạnh như vậy, Lục Thời Lâm cũng chưa từng đến phim trường để quấy rầy cô, vì vậy khả năng cao là anh ta đã biết về mối quan hệ của cô với Mộ Du Trầm.
Đang miên man suy nghĩ, mơ hồ nghe thấy cách đó không xa có người nhẹ giọng gọi một tiếng: "Chị dâu!"
Giọng nói kia lén lút, cách không xa hai người họ.
Thư Minh Yên và Bạch Đường nhìn nhau, đồng thời quay đầu lại.
Cách đó không xa sau gốc cây, một cái đầu chậm rãi ló ra.
Nhìn thấy Thư Minh Yên, đối phương lập tức cười toe toét vẫy tay với cô: "Chị dâu, là em, Lục Thời Lâm."
Thư Minh Yên: "?"
Lục Thời Lâm mặc quần đen áo trắng, trên tay cầm một ly sinh tố cầu vồng đặc biệt tinh xảo và đẹp mắt.
Đi đến trước mặt Thư Minh Yên, anh ta cung kính đưa qua: "Chị dâu, em mang sinh tố tới cho chị."
Anh ta liên tục gọi chị dâu, bên tai Thư Minh Yên nóng như lửa đốt: "...!Anh đừng gọi bậy, tôi không thân với anh."
Cô không nhận đồ của anh ta.
Lục Thời Lâm tự nói: "Chị là vợ của Mộ tổng, em nên gọi chị là chị dâu.
Lần trước ở sân bay là hiểu lầm, chị đừng để trong lòng, em tới đây để xin lỗi chị."
Đã lâu như vậy, nếu như không nghe đến tên của anh ta, Thư Minh Yên căn bản sẽ không nhớ tới: "Tôi vốn dĩ không để ý, anh không cần xin lỗi với tôi."
Cô đại khái đã biết ý định của Lục Thời Lâm, liền nói, "Yên tâm đi, tôi sẽ không nói với anh ấy."
Cô sẽ không báo cáo với Mộ Du Trầm về một vấn đề nhỏ nhặt như vậy.
Lục Thời Lâm thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trong mắt càng chân thành, lại cầm ly sinh tố trong tay: "Chị dâu, ly sinh tố cầu vồng này nhìn ngon lắm, em bảo người làm cho chị này."
Thư Minh Yên lắc đầu, vẫn không nhận: "Anh đừng gọi tôi là chị dâu, tôi không muốn người trong đoàn phim biết.
Hơn nữa sinh tố bình thường là được rồi, hôm nay cảm ơn lòng tốt của anh, tôi xin nhận tấm lòng.
Nếu tôi nhận của anh, quay đầu tôi không thể giải thích rõ ràng cho mọi người được."
Lục Thời Lâm nghĩ nghĩ, cũng không ép nữa mà lấy điện thoại di động ra: "Vậy chị dâu chúng ta thêm WeChat đi, ở thành phố Đồng cần gì cứ gọi cho em."
Nói đến yêu cầu, Thư Minh Yên thực sự có điều muốn hỏi.
Cô quét mã QR WeChat của Lục Thời Lâm bằng điện thoại di động của mình, nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói: "Mộ Du Trầm nói, các anh đang tìm bằng chứng phạm tội của Cơ Trạch Dương, tìm thế nào rồi? Trước khi đoàn phim chúng tôi quay xong, có thể tìm được không?"
Quay phim sẽ kết thúc vào tháng Chín, nếu đến lúc đó chuyện của Cơ Trạch Dương vẫn chưa giải quyết xong, chị Đường sẽ làm thế nào đây?
Mặc dù Mộ Du Trầm bảo cô không cần quan tâm nhưng cô vẫn rất lo lắng, tình cờ có Lục Thời Lâm ở đây nên cô dựa vào Mộ Du Trầm hỏi một câu.
Lục Thời Lâm sửng sốt một chút, sau đó có chút kinh ngạc: "Chị dâu hỏi cái này làm gì?"
Biết được mối quan hệ giữa anh ta và Mộ Du Trầm, Thư Minh Yên không còn đi sự phòng bị trước đó, chỉ vào Bạch Đường bên cạnh: "Chị gái tôi và Cơ Trạch Dương..."
Cô còn chưa nói xong đã bị Lục Thời Lâm cắt ngang.
Người đàn ông nhìn Bạch Đường, nhìn từ trên xuống dưới, khóe miệng nhếch lên: "Đây không phải là chim hoàng yến mà Cơ Trạch Dương đi đâu cũng mang theo sao, sao cô lại ở đây?"
Bạch Đường ngồi ở dưới tàng cây bên cạnh Thư Minh Yên, sắc mặt có chút tái nhợt, trầm mặc không nói.
Thư Minh Yên cau mày: "Cái gì mà chim hoàng yến, nói chuyện kiểu gì vậy?"
Lục Thời Lâm cho rằng Thư Minh Yên không biết chuyện, vội vàng nói: "Chị dâu, cô ta là người phụ nữ của Cơ Trạch Dương, cá mè một lứa, chị nhất định phải tránh xa cô ta, Cơ Trạch Dương là người điên, người phụ nữ này mỗi ngày đều ở cùng Cơ Trạch Dương, mưa dầm thấm đất, có thể là người tốt sao? Cô ta ở cùng Cơ Trạch Dương sáu năm rồi!"
"Chị ấy là chị hàng xóm của tôi, miệng anh sạch sẽ chút đi!" Thư Minh Yên đột nhiên bực bội.
"...!Hả?" Lục Thời Lâm nhìn Thư Minh Yên rồi nhìn Bạch Đường, nhất thời không biết nên nói gì.
Suy cho cùng cũng đang nhờ người ta, Thư Minh Yên khi nói chuyện đã cố gắng không đem cảm xúc của mình xen vào: "Chị ấy bị Cơ Trạch Dương khống chế, ép buộc phải ở bên anh ta, không phải các anh đang tìm chứng cứ phạm tội của Cơ Trạch Dương sao, tìm thế nào? Nếu có thể đưa anh ta vào tù, chị tôi có thể thoát khỏi anh ta, cho nên tôi muốn thay chị ấy hỏi một chút."
Lúc nào Lục Thời Lâm cũng đều nhìn thấy Bạch Đường và Cơ Trạch Dương ở cùng nhau, anh ta theo bản năng phản đối cô ấy, không muốn nói bất cứ điều gì.
Nhưng nghĩ tới lời của Thư Minh Yên, ánh mắt anh ta khẽ động, hỏi Bạch Đường: "Cô thật sự muốn thoát khỏi Cơ Trạch Dương?"
Lục Thời Lâm thực sự đã nghe được tin đồn rằng Cơ Trạch Dương thỉnh thoảng sẽ nhốt con chim hoàng yến của mình không cho người ngoài nhìn thấy, anh ta nghĩ đó chỉ là một trò vui giữa hai người họ.
Đột nhiên bị Lục Thời Lâm hỏi như vậy, Bạch Đường mím môi trầm mặc một lát, sau đó kiên định gật đầu.
Lục Thời Lâm cũng ngồi trên mặt đất bên cạnh, ăn một ngụm sinh tố trong tay: "Cô có thể vào căn hộ ở biệt thự Lai Loan của Cơ Trạch Dương không?"
Thìa nhựa trong suốt trong tay Bạch Đường khẽ run, sau đó siết chặt, gật đầu: "Có thể."
Đó là căn biệt thự mà Cơ Trạch Dương thường nhốt cô ấy.
"Vẫn còn thiếu chứng cứ then chốt.
Nếu không phải như tôi dự đoán, thì là ở biệt thự đó, cô có đồng ý giúp không?"
Bạch Đường biến sắc, run giọng nói: "Tôi, tôi không muốn vào căn biệt thự kia."
Nơi đó, mỗi lần cô ấy đi vào đều rất lâu không ra được.
Cô ấy có một nỗi sợ hãi sâu sắc về nơi ấy.
Lục Thời Lâm khoát khoát tay: "Vậy cũng không còn cách nào khác, muốn tìm tài liệu kia, nhất định phải tìm cơ hội khác."
Di động vang lên, Lục Thời Lâm đứng dậy, "Chị dâu, vậy em đi trước, chị đợi chuyện của Cơ Trạch Dương, có tin tức gì em sẽ báo cho chị."
"Được, cảm ơn."
Nhìn Lục Thời Lâm trước khi đi xa, Thư Minh Yên nhận thấy ly sinh tố trong tay Bạch Đường đã bị biến dạng, chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống mu bàn tay cô ấy.
Thư Minh Yên nhanh chóng lấy khăn giấy lau cho cô ấy và an ủi: "Chị Đường, em nghĩ Lục Thời Lâm vừa rồi chỉ tùy tiện đề cập đến, không phải không là chị thì không giúp được, chị đừng có gánh nặng, có thể còn có cách khác, đừng nghĩ nhiều như vậy."
Bạch Đường lấy lại tinh thần, gật đầu: "Ừm, chị không sao."
Cố gắng để mình quên đi Cơ Trạch Dương trước, sau khi bình tĩnh lại một lúc, Bạch Đường chuyển chủ đề, "Vừa rồi Lục Thời Lâm tới xin lỗi em, có chuyện gì vậy? Hai người có xích mích à?"
Nhắc đến chuyện này, Thư Minh Yên dở khóc dở cười: "Cũng không xem là xích mích, lần đó em trở về cúng bái ba mẹ em, em đã đi cùng chuyến bay với anh ta khi đến thành phố Đồng, anh ta đã đuổi theo em vì số điện thoại của em, cho nên em đã viết số điện thoại của Mộ Du Trầm đưa cho anh ta."
Trong mắt Bạch Đường hiện lên nụ cười hiếm thấy: "Anh ta và Mộ Du Trầm nhất định có thông tin liên lạc.
Nếu anh ta thêm vào và phát hiện ra đó là Mộ Du Trầm, chẳng phải bị doạ cho nhảy dựng lên sao?"
Thư Minh Yên như suy tư nói: "Hẳn là bị dọa sợ, hôm nay đến đây để xin lỗi, có lẽ là vì sợ Mộ Du Trầm biết chuyện.
Nhưng anh ta cũng thực sự kỳ lạ, chuyện này đã xảy ra được một tháng rồi, hôm nay đột nhiên đến đây kỳ thực em đã sớm không quan tâm nữa."
Bạch Đường lắc đầu, cảm khái nói: "Anh em Lục gia đều si tình, tam thiếu gia này là ngoại lệ, anh ta nổi tiếng là tên lãng tử tình trường."
Thư Minh Yên gật đầu đồng ý: "Lần đầu tiên em gặp anh ta, liền biết cùng một hạng người như Mộ Tri Diễn.
Điểm khác biệt duy nhất là Lục Thời Lâm vẫn biết cách quản lý công việc kinh doanh của gia đình, trong khi Mộ Tri Diễn là một người ăn chơi đàng điếm thuần túy, là công tử ăn chơi trác táng."
Nói về Mộ Tri Diễn, kể từ khi Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm lãnh chứng, đối phương chưa bao giờ tìm cô trên WeChat.
Trước kia khi hôn ước vẫn còn, Thư Minh Yên cảm thấy kích động không thể giải thích được mỗi khi nhắc đến Mộ Tri Diễn, nhưng bây giờ khi nhắc đến, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Uống xong ly sinh tố trong tay, Bạch Đường chống tay lên bãi cỏ sau lưng, ngửa cổ ngước nhìn mặt trời như thiêu như đốt phía trên: "Gần đây thực sự quá nóng, thứ sáu tuần này là lễ Thất tịch, ngày Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau, đến lúc đó trời mưa cũng tốt, chúng ta cũng có thể hạ nhiệt."
Thư Minh Yên mỉm cười: "Mong là như vậy."
Bạch Đường nhìn sang: "Em và Mộ Du Trầm có cùng đón lễ Thất tịch không?"
Thư Minh Yên ngạc nhiên trước câu hỏi này, không ngờ cô đã quay lại phim trường được một tháng.
Cô và Mộ Du Trầm gọi video hàng ngày, nhưng họ đã không gặp nhau trong một thời gian dài.
Gần đây Mộ Du Trầm rất bận rộn, buổi tối khi gọi video anh thường xuyên ở nơi khác.
Trời nắng nóng như vậy, thật không dễ dàng để anh bôn ba đi công tác khắp nơi.
Thư Minh Yên suy nghĩ một chút: "Không ở cùng một thành phố sao có thể đón được? Nhiều nhất buổi tối chỉ có thể gọi video."
"Không có quà?"
Thư Minh Yên lắc đầu: "Không chuẩn bị.
Anh ấy bình thường rất bận rộn, không nhớ bất kỳ ngày tháng nào, có đôi khi anh ấy phóng đại đến mức quên cả sinh nhật của chính mình.
Những ngày lễ như Thất tịch, anh ấy chắc chắn không quan tâm đâu, lỡ như anh ấy không chuẩn bị, em lại chuẩn bị, sẽ khiến anh ấy khó xử, tốt nhất là nên giả vờ như không biết."
Hơn nữa, Thư Minh Yên không thể tưởng tượng được việc đón Thất tịch với Mộ Du Trầm sẽ như thế nào, anh thường rất nghiêm túc, vì vậy có lẽ sẽ không chức mừng ngày lễ kiểu này.
Đối với cô, càng sẽ không.
Chẳng phải việc hai người không biết lãng mạn đi cùng nhau trong ngày lễ không phải là hoàn toàn khó xử sao?
Hơn nữa, lễ Thất Tịch còn phải quay phim, cô cũng không có thời gian.
...
Thư Minh Yên sau khi tán gẫu cũng không để chủ đề Thất tịch ở trong lòng, mà chuyên tâm vào kịch bản và quay phim của đoàn phim.
Trong nháy mắt lễ Thất tịch đã đến.
Đoàn phim có rất nhiều nhân viên công tác, trong đó có rất nhiều cặp đôi, sau khi tan làm sẽ gửi hoa, cũng có vài màn tương tác ngọt ngào.
Nửa còn lại là một số diễn viên tặng hoa cho đoàn phim.
Mặc dù việc quay phim vẫn đang diễn ra, nhưng bầu không khí của ngày hôm đó có chút khác biệt so với ngày thường.
Hoa hồng và các cặp đôi có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi, Thư Minh Yên cảm thấy có những bong bóng màu hồng trôi nổi trên bầu trời phía trên thành điện ảnh.
Thư Minh Yên đã nhìn thấy bầu không khí lãng mạn hơn ở trường đại học, cô không ngạc nhiên với bầu không khí như vậy trong đoàn phim.
Những năm trước cô không quan tâm đến loại ngày lễ này, và năm nay cũng không ngoại lệ.
Cô giáo Dương sắp xếp công việc cho cô, cô vẫn làm công việc của mình một cách nghiêm túc.
Khi rảnh rỗi, cô lại vùi đầu vào việc sửa lại kịch bản của mình.
Vì thời tiết ngày càng nóng hơn nên Mộ Du Trầm cũng sẽ gọi điện cho cô vào buổi trưa hàng ngày ngoài việc gọi video với cô vào buổi tối.
Cuộc tán gẫu giữa hai người vào buổi trưa thường chỉ vỏn vẹn vài câu ngắn ngủi, mỗi lần như vậy là để nhắc nhở cô chú ý nghỉ ngơi, tránh say nắng.
Tuy nhiên vào ngày lễ Thất tịch, buổi trưa Mộ Du Trầm đã không gọi cho cô, có lẽ vì anh vô cùng bận rộn với công việc.
Đoàn phim kết thúc công việc sớm, buổi tối tám giờ đã kết thúc.
Thư Minh Yên trở lại khách sạn, quẹt thẻ vào phòng.
Không ngờ, cô thấy đèn trong phòng vẫn sáng.
Phía trước rèm cửa, một chiếc đèn sàn mờ màu cam ấm áp, với ánh sáng dịu nhẹ, lượn lờ trong phòng, vẽ nên đường viền mềm mại của các đồ vật bên trong.
Sáng nay cô quên tắt đèn?
Không phải, phòng khách sạn phải cắm điện mới có điện, rõ ràng sáng nay cô đã mang thẻ phòng đi.
Thư Minh Yên liếc nhìn nơi cắm thẻ để lấy điện, thình lình còn có một chiếc thẻ được cắm trong đó!
Cô gần như nghĩ mình đã đi nhầm phòng, nhưng mọi thứ trong phòng đều là của cô.
Thư Minh Yên chậm rãi đi tới, phát hiện trên bàn cạnh giường có một bó hoa lan Nam Phi lớn, dưới ánh đèn, mỗi cánh hoa đều sáng bóng trong suốt, giống như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc từ ngọc bích xinh đẹp.
Những bông hoa rất tinh xảo, mỗi bông hoa rõ ràng là loại chất lượng cao được lựa chọn cẩn thận.
Thư Minh Yên bước tới, cầm bó hoa lên, nhìn thấy dòng chữ trên tấm thiệp: Thất tịch vui vẻ, bà Mộ của tôi! ---- Mộ Du Trầm
Các nét chữ có lực, mạnh mẽ và kiên quyết, đó là nét chữ của Mộ Du Trầm.
Mộ Du Trầm đến thành phố Đồng.
Làm sao anh vào được phòng cô?
Lúc này, cửa phòng tắm mở ra.
Thư Minh Yên ôm bó hoa quay đầu lại, đụng phải một đôi mắt trong veo sâu thẳm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.