Chương 13
CHANGNOC
06/01/2021
Tới tận 9 giờ cả hai mới có thể bước xuống giường. Hôm nay, Mạc Kiên quyết định nấu ăn sáng cho cô. Nhiên Nhiên ngồi trên ghế nhìn anh
\-Mạc Kiên, tối nay anh không đi họp lớp sao?
\-Ừm, sao vậy?
\-Em lỡ nói là sẽ đi rồi. . .
Mạc Kiên đưa mắt nhìn cô, thấy cô cúi mặt xuống bàn liền không khỏi cười
\-Vậy thì đi!!
\-Vậy tối nay em đi nha.
\-Anh đi cùng em!!
\-Không phải anh bảo anh không đi sao?
\-Ừm, nhưng anh đâu thể để em đi một mình!!
\-. . .
Tối hôm ấy cô khoác lên mình bộ cánh nhẹ nhàng, có chút kín đáo cho sự lịch sự của buổi họp lớp. Mạc Kiên chọn bừa một chiếc sơ mi trắng cùng quần âu, tổng thể lại phải bảo quá ư là soái.
Sánh bước vào trong, cả hai khiến cả lớp bất ngờ khi tay họ đang siết chặt vào nhau. Mạc Kiên khẽ ho nhẹ kéo cô ngồi cạnh mình. Phía bên kia, một ánh mắt vẫn dán lên cô không ai khác là Hạo Thiện. Nhiên Nhiên vẫn đang rất cố gắng né tránh ánh mắt ấy, cô sợ tim mình sẽ lại không kiềm chế được. Cô không muốn tổn thương người đàn ông bên cạnh mình nữa.
Mạc Kiên vẫn biết nhưng anh vẫn im lặng để xem phản ứng của cô. Thấy biểu hiện cô tốt như vậy anh cũng không đành lòng mà kéo cô sát lại mình, kề vai bên tai cô khẽ thủ thỉ
\-Thoải mái đi. . .anh ở đây!!
Hình ảnh này loạt vào mắt người khác lại trở nên lãng mạng kỳ lạ. Nhìn vào cảm giác cả hai người họ rất tình tứ khiến người khác có chút đỏ mặt. Cả lớp vui vẻ ăn uống với nhau thì tiếng tin nhắn điện thoại anh vang lên, nhíu mày khi là số lạ nhưng tin nhắn kia khiến anh không khỏi bất ngờ với nội dung
"Ăn lại đồ cũ của tôi, tuyệt chứ hả? Chuyện hôm qua chưa xong đâu, màn kịch rất hay nhưng lát nữa tôi sẽ cho cậu xem một màn kịch hay hơn nữa!!"
Liếc mắt lên nhìn về phía Hạo Thiện, ánh mắt anh lúc này hệt như có ngàn ngọn lửa đang bừng bừng đốt cháy, sâu trong đó chính là sự thách thức.
Ăn uống xong xuôi cả lớp lại cùng nhau hát karaoke, Nhiên Nhiên có chút khó chịu liền ghé vào tai anh
\-Em đi vệ sinh một chút, sẽ ra ngay!!
\-Ừm, ra nhanh đấy!!
\-Vâng.
Nhiên Nhiên bước ra ngoài cũng là lúc Hạo Thiện bước theo sau. Mạc Kiên nhíu mày khi ánh mắt Hạo Thiện lúc bước ra ngoài có gì đó rất thách thức anh.
Chẳng thể nghĩ nhiều anh bước vội ra bên ngoài chạy về phía nhà vệ sinh của nhà hàng. Bước chân anh khựng lại khi thấy cô cùng Hạo Thiện
\-Nhiên Nhiên, anh nhớ em!! Hơn nửa năm qua anh như một kẻ chết dở sống dở khi thiếu em. Tha thứ cho anh, Nhiên Nhiên. . .một lần thôi được không?
\-Đừng làm phiền tôi nữa!!
\-Nhiên Nhiên, một lần thôi. Anh thật sự rất nhớ em!!
Nước mắt Nhiên Nhiên rơi xuống, trái tim của cô giờ đây quặn lại một cách đau đớn. Tại sao người đàn ông trước mặt lại khiến cô yêu nhiều đến vậy. Hạo Thiện cúi xuống hôn lên môi cô, Nhiên Nhiên giờ đây chân như đứng không vững nữa, tay đặt lên eo Hạo Thiện mà hôn sâu.
Hình ảnh này loạt vào đôi mắt đỏ au của Mạc Kiên, tay anh nắm chặt lại nhìn vào cặp mắt khinh bỉ của Hạo Thiện. Chẳng suy nghĩ nhiều mà tiến lại đẩy Hạo Thiện ra khỏi người cô mà giáng xuống một cú đấm.
Nhiên Nhiên nhìn anh có chút hoảng. Ánh mắt anh đỏ đục lại nhìn cô. Bây giờ đây anh trông thật đáng sợ, như một con hổ bị nhốt lâu năm vậy. Tay anh bắt lấy tay cô kéo ra khỏi nhà hàng, lực tay chính là rất lớn khiến cô đau đến nhíu mày
\-Mạc Kiên, nghe em giải thích đã. . .Mạc Kiên đau em. . .Kiên. . .
\-Ngậm miệng!!
Anh quay lại quát lớn khiến cô giật mình. Đôi mắt đỏ au của anh nhìn vào con ngươi của cô, tay siết chặt hơn kéo cô vào xe mà đóng sầm lại. Phóng xe tới biệt thự, anh kéo cô lên lầu khiến cô la hét
\-Mạc Kiên. . .anh buông em ra đã. . .á. . .
Anh đạp cửa phòng mà ném thẳng cô lên giường. Ánh mắt anh man rợ nhìn cô
\-Yêu nó lắm sao? Ở với tôi cả hơn nửa năm, một cái ôm cho tôi cũng không có. Vậy mà chỉ cần hắn hôn em thì em lập tức ôm hôn lại hắn?
\-Em. . .xin lỗi. . .nhưng mà em. . .
\-Cô câm miệng cho tôi!! Nói cho cô nhớ, cô chính là món đồ mà Mạc Kiên tôi mua về. Tôi là chủ nhân của cô!!
Lúc này, cô như chết sững trước những câu nói của anh. Trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ đến hình ảnh anh như lúc này. Miên mang với dòng suy nghĩ thì Mạc Kiên đã quăng chiếc áo sơ mi trắng sang một bên mà đè lên người cô, anh cúi xuống tàn bạo hôn lên cổ cô. Nhiên Nhiên như bị kéo về hiện tại mà cố gắng vùng vẫy khỏi anh
\-Đừng. . .anh tính làm gì. . .tha cho em. . .đừng mà. . .Kiên. . .á. . .
Sức lực của cô một chút cũng chẳng thể bằng anh nhưng cô hiện tại rất sợ. Vẫn theo bản năng của một người con gái mà vừa la hét vừa vùng vẩy đẩy anh ra
\-Đừng mà. . .buông tha cho em. . . Đừng. . .
\*Bốp\*
Một cái tát giáng xuống bên má cô. Mạc Kiên ánh mắt sắc lẹm nhìn cô
\-Em không có quyền phản kháng, chỉ có quyền phục tùng tôi!!
Lời nói của anh như dao ghim mạnh vào tim cô khiến cô nhận thức được mình chính mà món đồ mà anh mua về. Nhiên Nhiên ý thức được hiện tại và cuộc đời mình nên đành nằm yên mặc anh muốn làm gì thì làm. Bỗng chốc cô cảm thấy mình thật tủi nhục.
\-Mạc Kiên, tối nay anh không đi họp lớp sao?
\-Ừm, sao vậy?
\-Em lỡ nói là sẽ đi rồi. . .
Mạc Kiên đưa mắt nhìn cô, thấy cô cúi mặt xuống bàn liền không khỏi cười
\-Vậy thì đi!!
\-Vậy tối nay em đi nha.
\-Anh đi cùng em!!
\-Không phải anh bảo anh không đi sao?
\-Ừm, nhưng anh đâu thể để em đi một mình!!
\-. . .
Tối hôm ấy cô khoác lên mình bộ cánh nhẹ nhàng, có chút kín đáo cho sự lịch sự của buổi họp lớp. Mạc Kiên chọn bừa một chiếc sơ mi trắng cùng quần âu, tổng thể lại phải bảo quá ư là soái.
Sánh bước vào trong, cả hai khiến cả lớp bất ngờ khi tay họ đang siết chặt vào nhau. Mạc Kiên khẽ ho nhẹ kéo cô ngồi cạnh mình. Phía bên kia, một ánh mắt vẫn dán lên cô không ai khác là Hạo Thiện. Nhiên Nhiên vẫn đang rất cố gắng né tránh ánh mắt ấy, cô sợ tim mình sẽ lại không kiềm chế được. Cô không muốn tổn thương người đàn ông bên cạnh mình nữa.
Mạc Kiên vẫn biết nhưng anh vẫn im lặng để xem phản ứng của cô. Thấy biểu hiện cô tốt như vậy anh cũng không đành lòng mà kéo cô sát lại mình, kề vai bên tai cô khẽ thủ thỉ
\-Thoải mái đi. . .anh ở đây!!
Hình ảnh này loạt vào mắt người khác lại trở nên lãng mạng kỳ lạ. Nhìn vào cảm giác cả hai người họ rất tình tứ khiến người khác có chút đỏ mặt. Cả lớp vui vẻ ăn uống với nhau thì tiếng tin nhắn điện thoại anh vang lên, nhíu mày khi là số lạ nhưng tin nhắn kia khiến anh không khỏi bất ngờ với nội dung
"Ăn lại đồ cũ của tôi, tuyệt chứ hả? Chuyện hôm qua chưa xong đâu, màn kịch rất hay nhưng lát nữa tôi sẽ cho cậu xem một màn kịch hay hơn nữa!!"
Liếc mắt lên nhìn về phía Hạo Thiện, ánh mắt anh lúc này hệt như có ngàn ngọn lửa đang bừng bừng đốt cháy, sâu trong đó chính là sự thách thức.
Ăn uống xong xuôi cả lớp lại cùng nhau hát karaoke, Nhiên Nhiên có chút khó chịu liền ghé vào tai anh
\-Em đi vệ sinh một chút, sẽ ra ngay!!
\-Ừm, ra nhanh đấy!!
\-Vâng.
Nhiên Nhiên bước ra ngoài cũng là lúc Hạo Thiện bước theo sau. Mạc Kiên nhíu mày khi ánh mắt Hạo Thiện lúc bước ra ngoài có gì đó rất thách thức anh.
Chẳng thể nghĩ nhiều anh bước vội ra bên ngoài chạy về phía nhà vệ sinh của nhà hàng. Bước chân anh khựng lại khi thấy cô cùng Hạo Thiện
\-Nhiên Nhiên, anh nhớ em!! Hơn nửa năm qua anh như một kẻ chết dở sống dở khi thiếu em. Tha thứ cho anh, Nhiên Nhiên. . .một lần thôi được không?
\-Đừng làm phiền tôi nữa!!
\-Nhiên Nhiên, một lần thôi. Anh thật sự rất nhớ em!!
Nước mắt Nhiên Nhiên rơi xuống, trái tim của cô giờ đây quặn lại một cách đau đớn. Tại sao người đàn ông trước mặt lại khiến cô yêu nhiều đến vậy. Hạo Thiện cúi xuống hôn lên môi cô, Nhiên Nhiên giờ đây chân như đứng không vững nữa, tay đặt lên eo Hạo Thiện mà hôn sâu.
Hình ảnh này loạt vào đôi mắt đỏ au của Mạc Kiên, tay anh nắm chặt lại nhìn vào cặp mắt khinh bỉ của Hạo Thiện. Chẳng suy nghĩ nhiều mà tiến lại đẩy Hạo Thiện ra khỏi người cô mà giáng xuống một cú đấm.
Nhiên Nhiên nhìn anh có chút hoảng. Ánh mắt anh đỏ đục lại nhìn cô. Bây giờ đây anh trông thật đáng sợ, như một con hổ bị nhốt lâu năm vậy. Tay anh bắt lấy tay cô kéo ra khỏi nhà hàng, lực tay chính là rất lớn khiến cô đau đến nhíu mày
\-Mạc Kiên, nghe em giải thích đã. . .Mạc Kiên đau em. . .Kiên. . .
\-Ngậm miệng!!
Anh quay lại quát lớn khiến cô giật mình. Đôi mắt đỏ au của anh nhìn vào con ngươi của cô, tay siết chặt hơn kéo cô vào xe mà đóng sầm lại. Phóng xe tới biệt thự, anh kéo cô lên lầu khiến cô la hét
\-Mạc Kiên. . .anh buông em ra đã. . .á. . .
Anh đạp cửa phòng mà ném thẳng cô lên giường. Ánh mắt anh man rợ nhìn cô
\-Yêu nó lắm sao? Ở với tôi cả hơn nửa năm, một cái ôm cho tôi cũng không có. Vậy mà chỉ cần hắn hôn em thì em lập tức ôm hôn lại hắn?
\-Em. . .xin lỗi. . .nhưng mà em. . .
\-Cô câm miệng cho tôi!! Nói cho cô nhớ, cô chính là món đồ mà Mạc Kiên tôi mua về. Tôi là chủ nhân của cô!!
Lúc này, cô như chết sững trước những câu nói của anh. Trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ đến hình ảnh anh như lúc này. Miên mang với dòng suy nghĩ thì Mạc Kiên đã quăng chiếc áo sơ mi trắng sang một bên mà đè lên người cô, anh cúi xuống tàn bạo hôn lên cổ cô. Nhiên Nhiên như bị kéo về hiện tại mà cố gắng vùng vẫy khỏi anh
\-Đừng. . .anh tính làm gì. . .tha cho em. . .đừng mà. . .Kiên. . .á. . .
Sức lực của cô một chút cũng chẳng thể bằng anh nhưng cô hiện tại rất sợ. Vẫn theo bản năng của một người con gái mà vừa la hét vừa vùng vẩy đẩy anh ra
\-Đừng mà. . .buông tha cho em. . . Đừng. . .
\*Bốp\*
Một cái tát giáng xuống bên má cô. Mạc Kiên ánh mắt sắc lẹm nhìn cô
\-Em không có quyền phản kháng, chỉ có quyền phục tùng tôi!!
Lời nói của anh như dao ghim mạnh vào tim cô khiến cô nhận thức được mình chính mà món đồ mà anh mua về. Nhiên Nhiên ý thức được hiện tại và cuộc đời mình nên đành nằm yên mặc anh muốn làm gì thì làm. Bỗng chốc cô cảm thấy mình thật tủi nhục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.