Chương 51
CHANGNOC
22/02/2021
Trở về nhà trong mệt mỏi, hình ảnh cô liên tục xuất hiện quấy nhiễu tâm trí anh. Lần đầu gặp cô anh đã cảm giác có gì đó không đúng. Gương mặt ấy
rất quen thuộc nhưng anh lại chẳng nhớ ra đã từng gặp ở đâu. Nhắm mắt
lại, khoảng đen kéo về càng khiến anh mù mịt hơn về phần kí ức mà anh đã đánh mất.
Nhiên Nhiên lao xe vun vút trên đường. Cô tới một quán bar lớn mà uống hết ly này đến ly khác. Thứ chất lỏng sóng sánh đỏ au này làm cô cảm giác thêm phần thoải mái
-Này cô em, sao lại uống một mình thế này?
-CÚT!!
-Cô em hung dữ thật nha nhưng mà anh thích. . .nào. . .
*xoảng*
Tiếng ly thủy tinh vang lên chói tai. Tay Nhiên Nhiên cầm một mảnh sành đưa đến trước mặt gã trai
-Cút. . .
Lời nói nhỏ nhẹ nhưng chứa đầy sự tức giận. Gã trai nuốt nước bọt lẳng lặng bỏ đi. Nhiên Nhiên nhếch môi
-Mang ly khác ra cho tôi!!
Cô bí xỉn không thể về nổi nữa liền gục xuống bàn. Bất chợt cánh cửa quán bar mở toang ra. Vỹ Du bước vào nhìn cô gái say sỉn kia mà lắc đầu. Anh bước lại bế cô ra ngoài không quên bỏ lại một tấm chi phiếu gấp 3 lần số tiền cô uống.
Anh cũng chỉ mới vừa bay về nước. Trở về nhà không thấy cô liền gọi điện thoại nhưng hết lần này đến lần khác đều là thông báo thuê bao. Chỉ khi nhân viên bước lại vỗ vỗ vai cô mới nghe tiếng điện thoại cô đổ chuông mà bắt máy thông báo về tình trạng của cô.
Đến nhà, anh đưa cô lên phòng rồi làm cho cô ly nước giải rượu. Cả một đêm ấy anh chẳng ngủ được. Một phần lo cho cô, một phần là vì anh biết cô đã hồi phục trí nhớ.
Sáng hôm sau, Nhiên Nhiên tỉnh dậy đã là 9 giờ sáng, đầu đau như búa bổ khiến cô nhăn mặt vỗ vỗ vài cái
*cạch* tiếng cửa mở ra. Vỹ Du bước vào trên tay là tô cháo nóng
-Ăn đi!! Em thật là . . .
-Cảm ơn anh, sao anh lại về nước?
-Chuyện đó nói sau đi!! Anh hỏi em, sao không nói với anh?
-Nói với anh? Chuyện gì cơ?
-Chuyện em hồi phục trí nhớ!!
Nhiên Nhiên thu tầm mắt lại, ánh mắt nhanh chóng cụp xuống. Nếu như biết trước việc nhớ lại khiến tâm can cô đau đớn liên hồi, cuộc sống của cô bị đảo lộn thì cô ước mình không nhớ lại sẽ tốt hơn.
Chẳng ai biết được tim cô đang từng lúc rỉ máu, đau đớn đến khó thở. Cô nhớ anh, nhớ ra con. Chẳng ai biết được khi nhớ lại người mà cô mong muốn gặp lại nhất chính là anh và con.
-Hôm nay em nghỉ!!
-Sao cơ?
-Em hơi mệt!!
Nhiên Nhiên đứng dậy bước tới khung cửa sổ mà hít sâu
-Ba và bà nội em sao rồi?
-Họ ổn!!
-Ừm, cảm ơn anh.
-Em không về thăm họ sao?
-Cứ để họ nghĩ em đã chết có lẽ tốt hơn. Bây giờ em trở về, em sợ cuộc sống của anh ấy bị đảo lộn!!
-Ừm.
Ánh mắt bị thương của Vỹ Du đặt lên người cô. Anh khẽ đảo tầm mắt rời đi nơi khác rồi bước ra ngoài. Nhiên Nhiên sau khi anh rời đi liền cười khẩy
-Trần Mạc Kiên, tôi sẽ khiến anh phải hối hận!!
Bước xuống gara, cô phóng xe tới một nơi hẻo lánh. Ở ngoài nhìn vào bên trong. Ba và bà nội cô vẫn khỏe, họ cũng đang sống một cuộc sống rất vui vẻ
-Con xin lỗi, con sẽ trở về nhưng không phải là bây giờ. . .
Cô phóng xe đi thật xa, cảm tưởng như chẳng còn muốn ở cuộc sống này một khắc nào nữa.
Đưa tay lấy điện thoại, cô bấm dãy số quen thuộc của người trợ lí, ánh mắt sắc lạnh nhìn qua cửa kính ô tô
-Thông báo Trần Tổng, tôi sẽ qua Trần Thị sau 20 phút nữa!!
"Vâng thưa giám đốc."
Nhiên Nhiên khẽ nhếch mép. Cô phóng xe tới tập đoàn anh. Vừa bước vào cô đã nhíu mày trước sự thay đổi của tập đoàn. Bước lại khu vực lễ tân cô nhìn một lượt liền thoải mái khi đây là nhân viên mới
-Tôi muốn gặp chủ tịch của các cô!!
-Dạ vâng, cô có phải là. . .
-Giám đốc thiết của tập đoàn YB!!
-Dạ vâng, cô đợi tôi một chút.
Nhiên Nhiên khẽ gật đầu. Cô đứng một lát liền được nữ tiếp tân mời lên tầng trên cùng của tập đoàn. Tới nơi cô không khỏi nhíu mày, bước lại căn phòng quen thuộc cô đưa tay lên gõ cửa. Giọng nói trầm thấp bên trong phát ra
-Vào đi!!
Cô bước vào bên trong nhìn quanh một lượt rồi bước lại sofa ngồi xuống
-Tôi muốn làm lại thiết kế cho anh và cô Min Ri!!
-Tôi là trò đùa của cô?
-Chính xác là vậy!!
Ánh mắt cô sắc lạnh nhìn anh một cách thách thức. Anh khẽ nhếch môi nhìn cô
-Tôi không đồng ý!!
-Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn gặp con thôi!!
Mạc Kiên nhíu mày mỗi lúc một chặt hơn. Ánh mắt như nhìn thấy gì gì đó
-Tôi không muốn!!
-Anh. . .
-Tại sao con phải ở gần cô? Bao năm qua không có cô nó vẫn sống tốt!! Người như cô không đáng để làm mẹ!!
-Anh có ý gì?
-Chẳng có ý gì cả. Bao năm qua như thế nào thì bây giờ cứ như vậy đi!!
Nhiên Nhiên lấy lại bình tĩnh đặt lên bàn anh tấm danh thiếp của mình
-Trên đây có số điện thoại và tài khoản IG của tôi. Hi vọng anh sẽ liên lạc về việc hợp tác!!
Nói rồi cô bước ra ngoài. Mạc Kiên cầm tấm danh thiếp trên tay, ánh mắt hằn lên chút gì đó. Anh cơ bản chẳng nhớ gì cả, chỉ là do trực quan sắc bén nên anh suy đoán được cô chính là người vợ cũ của mình. Nhưng có một điều anh chẳng biết, vì muốn anh không đau lòng nên mọi người mới lừa dối anh rằng cô rất tồi tệ phản bội anh mà bỏ đi, cũng chẳng cần tới con cái.
Nhiên Nhiên lao xe vun vút trên đường. Cô tới một quán bar lớn mà uống hết ly này đến ly khác. Thứ chất lỏng sóng sánh đỏ au này làm cô cảm giác thêm phần thoải mái
-Này cô em, sao lại uống một mình thế này?
-CÚT!!
-Cô em hung dữ thật nha nhưng mà anh thích. . .nào. . .
*xoảng*
Tiếng ly thủy tinh vang lên chói tai. Tay Nhiên Nhiên cầm một mảnh sành đưa đến trước mặt gã trai
-Cút. . .
Lời nói nhỏ nhẹ nhưng chứa đầy sự tức giận. Gã trai nuốt nước bọt lẳng lặng bỏ đi. Nhiên Nhiên nhếch môi
-Mang ly khác ra cho tôi!!
Cô bí xỉn không thể về nổi nữa liền gục xuống bàn. Bất chợt cánh cửa quán bar mở toang ra. Vỹ Du bước vào nhìn cô gái say sỉn kia mà lắc đầu. Anh bước lại bế cô ra ngoài không quên bỏ lại một tấm chi phiếu gấp 3 lần số tiền cô uống.
Anh cũng chỉ mới vừa bay về nước. Trở về nhà không thấy cô liền gọi điện thoại nhưng hết lần này đến lần khác đều là thông báo thuê bao. Chỉ khi nhân viên bước lại vỗ vỗ vai cô mới nghe tiếng điện thoại cô đổ chuông mà bắt máy thông báo về tình trạng của cô.
Đến nhà, anh đưa cô lên phòng rồi làm cho cô ly nước giải rượu. Cả một đêm ấy anh chẳng ngủ được. Một phần lo cho cô, một phần là vì anh biết cô đã hồi phục trí nhớ.
Sáng hôm sau, Nhiên Nhiên tỉnh dậy đã là 9 giờ sáng, đầu đau như búa bổ khiến cô nhăn mặt vỗ vỗ vài cái
*cạch* tiếng cửa mở ra. Vỹ Du bước vào trên tay là tô cháo nóng
-Ăn đi!! Em thật là . . .
-Cảm ơn anh, sao anh lại về nước?
-Chuyện đó nói sau đi!! Anh hỏi em, sao không nói với anh?
-Nói với anh? Chuyện gì cơ?
-Chuyện em hồi phục trí nhớ!!
Nhiên Nhiên thu tầm mắt lại, ánh mắt nhanh chóng cụp xuống. Nếu như biết trước việc nhớ lại khiến tâm can cô đau đớn liên hồi, cuộc sống của cô bị đảo lộn thì cô ước mình không nhớ lại sẽ tốt hơn.
Chẳng ai biết được tim cô đang từng lúc rỉ máu, đau đớn đến khó thở. Cô nhớ anh, nhớ ra con. Chẳng ai biết được khi nhớ lại người mà cô mong muốn gặp lại nhất chính là anh và con.
-Hôm nay em nghỉ!!
-Sao cơ?
-Em hơi mệt!!
Nhiên Nhiên đứng dậy bước tới khung cửa sổ mà hít sâu
-Ba và bà nội em sao rồi?
-Họ ổn!!
-Ừm, cảm ơn anh.
-Em không về thăm họ sao?
-Cứ để họ nghĩ em đã chết có lẽ tốt hơn. Bây giờ em trở về, em sợ cuộc sống của anh ấy bị đảo lộn!!
-Ừm.
Ánh mắt bị thương của Vỹ Du đặt lên người cô. Anh khẽ đảo tầm mắt rời đi nơi khác rồi bước ra ngoài. Nhiên Nhiên sau khi anh rời đi liền cười khẩy
-Trần Mạc Kiên, tôi sẽ khiến anh phải hối hận!!
Bước xuống gara, cô phóng xe tới một nơi hẻo lánh. Ở ngoài nhìn vào bên trong. Ba và bà nội cô vẫn khỏe, họ cũng đang sống một cuộc sống rất vui vẻ
-Con xin lỗi, con sẽ trở về nhưng không phải là bây giờ. . .
Cô phóng xe đi thật xa, cảm tưởng như chẳng còn muốn ở cuộc sống này một khắc nào nữa.
Đưa tay lấy điện thoại, cô bấm dãy số quen thuộc của người trợ lí, ánh mắt sắc lạnh nhìn qua cửa kính ô tô
-Thông báo Trần Tổng, tôi sẽ qua Trần Thị sau 20 phút nữa!!
"Vâng thưa giám đốc."
Nhiên Nhiên khẽ nhếch mép. Cô phóng xe tới tập đoàn anh. Vừa bước vào cô đã nhíu mày trước sự thay đổi của tập đoàn. Bước lại khu vực lễ tân cô nhìn một lượt liền thoải mái khi đây là nhân viên mới
-Tôi muốn gặp chủ tịch của các cô!!
-Dạ vâng, cô có phải là. . .
-Giám đốc thiết của tập đoàn YB!!
-Dạ vâng, cô đợi tôi một chút.
Nhiên Nhiên khẽ gật đầu. Cô đứng một lát liền được nữ tiếp tân mời lên tầng trên cùng của tập đoàn. Tới nơi cô không khỏi nhíu mày, bước lại căn phòng quen thuộc cô đưa tay lên gõ cửa. Giọng nói trầm thấp bên trong phát ra
-Vào đi!!
Cô bước vào bên trong nhìn quanh một lượt rồi bước lại sofa ngồi xuống
-Tôi muốn làm lại thiết kế cho anh và cô Min Ri!!
-Tôi là trò đùa của cô?
-Chính xác là vậy!!
Ánh mắt cô sắc lạnh nhìn anh một cách thách thức. Anh khẽ nhếch môi nhìn cô
-Tôi không đồng ý!!
-Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn gặp con thôi!!
Mạc Kiên nhíu mày mỗi lúc một chặt hơn. Ánh mắt như nhìn thấy gì gì đó
-Tôi không muốn!!
-Anh. . .
-Tại sao con phải ở gần cô? Bao năm qua không có cô nó vẫn sống tốt!! Người như cô không đáng để làm mẹ!!
-Anh có ý gì?
-Chẳng có ý gì cả. Bao năm qua như thế nào thì bây giờ cứ như vậy đi!!
Nhiên Nhiên lấy lại bình tĩnh đặt lên bàn anh tấm danh thiếp của mình
-Trên đây có số điện thoại và tài khoản IG của tôi. Hi vọng anh sẽ liên lạc về việc hợp tác!!
Nói rồi cô bước ra ngoài. Mạc Kiên cầm tấm danh thiếp trên tay, ánh mắt hằn lên chút gì đó. Anh cơ bản chẳng nhớ gì cả, chỉ là do trực quan sắc bén nên anh suy đoán được cô chính là người vợ cũ của mình. Nhưng có một điều anh chẳng biết, vì muốn anh không đau lòng nên mọi người mới lừa dối anh rằng cô rất tồi tệ phản bội anh mà bỏ đi, cũng chẳng cần tới con cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.