Chương 53
CHANGNOC
22/02/2021
Mạc Kiên một thân tây trang bước vào sảnh lớn của Tống Thị. Kế bên anh
không ai khác chính là Min Ri, cô mặc trên mình chiếc đầm dạ hội màu đỏ, khuôn ngực đầy đặn lập lờ khiến nhiều chàng trai chú ý.
Chỉ duy nhất một người, còn được xem là chồng sắp cưới của cô nhưng một chút động tĩnh cũng chẳng có. Anh không quan tâm tới cô lắm mà bước vào chào hỏi qua lại với vài người sếp lớn rồi lẳng lặng ngồi một góc.
Nhiên Nhiên bước vào, tay cô khoác qua tay Vỹ Du. Chiếc đầm xanh đen dài lết đất cùng đường xẻ cao khoe trọn đôi chân thon dài. Chiếc áo khoét sâu, khiến cặp hồng đào lộ ra khe rãnh nhìn đến mê mẩn. Kết hợp cùng tóc bới cao, Nhiên Nhiên chính thức thu hút mọi tầm nhìn cả trai lẫn gái.
Mạc Kiên ngước mắt nhìn cô, ánh mắt dán chặt lên cô nhưng tâm can là không cam lòng. Anh cúi người khẽ cười, cái tình huống khóc dở chết dở này đối với anh mà nói là quá sức chịu đựng. Anh không muốn Nhiên Nhiên mặc như vậy nhưng lại chẳng thể đưa ra lí do.
Nhiên Nhiên chào hỏi xong xuôi liền tiến lại phía anh
-Trần Tổng, rất vui được gặp anh ở đây!!
-Ừm, tôi cũng rất vui vì gặp được cô!!
Cả hai nâng ly cụng vào nhau, ánh mắt thâm thúy xoáy sâu vào mắt đối phương. Nhiên Nhiên dứt ra khỏi ánh mắt ấy trước, cô khoác tay Vỹ Du ra nơi khác khiến tim anh hẫng đi một nhịp rồi nhói lên đến khó chịu.
Min Ri nhìn qua anh, cô khẽ bặm môi lại thở nhẹ ra
-Em qua kia một lát, anh ở đây đi nha!!
-Ừm.
Min Ri đứng dậy, cô chính là muốn anh có không gian riêng suy nghĩ. Ánh mắt Min Ri nhìn vào một khoảng không rộng lớn nhưng cô độc
-Mạc Kiên, liệu em có nên buông tay?
Mạc Kiên ngồi một lát liền có một cô gái tóc xoăn dài tiến lại. Cô ấy chính là đại tiểu thư của Tống Gia
-Chào Trần Tổng!!
Mạc Kiên ngước ánh mắt lên, môi kéo ra một nụ cười ngượng
-Chào cô, Tống tiểu thư!!
-Anh không phiền thì có thể uống cùng tôi một ly chứ?
-Vâng.
Anh đưa tay nhận ly rượu từ Tống tiểu thư mà uống trọn. Ả cũng nâng ly uống một ngụm, khóe môi nhếch lên một cách huyền ảo
-Việc hợp tác sau này giữa Tống Thị và Trần Thị, nhờ vào anh!!
-Tôi sẽ lưu ý. . .
Trò chuyện một lát, anh liền cảm giác trong người nóng lên. Cái cảm giác bứt rứt khó chịu đến lạ. Anh nhìn lên ả liền thấy ả đưa tay dự đụng lên người anh. Chỉ theo phản xạ Mạc Kiên liền chặn tay ả lại
-Tôi hơi mệt, xin lỗi!!
Anh bước lại quầy lớn mà xin một chìa khóa phòng cho khách VIP. Cánh cửa mở ra anh vội vàng bước vào nằm xuống giường thở dốc. Ả bước vào dự nằm lên giường nhưng ánh mắt đỏ au như lửa của anh bắn thẳng về phía ả khiến ả lùi lại vài bước
-Trần Tổng, tôi giúp anh!!
-Cút!!
Anh nhẹ nhàng phun ra chữ "Cút" nhưng không có nghĩa cách anh hành xử cũng nhẹ nhàng như vậy. Ả kia khẽ run người bỏ chạy.
Lúc này Min Ri cũng bước lên lầu thấy ả kia vừa chạy vừa khóc liền nhíu mày. Bước lại căn phòng mà cánh cửa còn mở kia, Min Ri như chết đứng khi anh đang thở dốc trên giường. Chiếc cà vạt đã bị anh nới rộng ra, áo vest cùng sơ mi đã sộc sệch khó tả. Min Ri bỗng chốc hoảng loạn, cái biểu cảm này của anh dĩ nhiên cô biết anh đang bị gì chứ
-Mạc Kiên. . .
Cô chạy vào ôm lấy anh. Ngước mặt lên tìm đến môi anh mà hôn sâu. Mạc Kiên nhíu mày đẩy cô ra
-Min Ri, em ra ngoài đi!!
-Tại sao? Anh đang. . .
-Anh biết. . .anh tự giải quyết được. . . em . . .em mau ra ngoài. . .
-Kiên, em và anh rồi cũng sẽ là vợ chồng cơ mà!! Em cho anh thì cũng đâu có thiệt thòi!!
-Anh. . .làm ơn. . .ra ngoài đi!!
-Đến cả lúc anh bị dồn vào chân tường anh cũng chẳng cần đến em. . .
Giọng Min Ri như nhỏ dần, cô nhìn anh cười khẩy. Như có như không cười nhạo anh nhưng thật chất cô là đang cười nhạo chính mình. Bỏ chạy thật nhanh ra khỏi căn phòng đó. Cô uất ức cho số phận của chính mình, cô yêu anh suốt 5 năm qua. . . nhưng cô lại chẳng nhận được gì cả.
Xuống sảnh lớn, Min Ri thả người xuống sofa tại một góc tối. Cô chẳng muốn ai thấy cô khóc cả, đúng hơn là cô không cần sự thương hại. Ánh mắt Min Ri nhìn về phía Nhiên Nhiên, khóe môi cô bất giác cong lên
-Em nên dừng lại được rồi.
Nói rồi cô lấy điện thoại trong túi ra. Mở máy cô mở vào email vừa nhận được từ thám tử riêng của mình
"Vợ cũ của Trần Tổng!!"
Kèm theo đó là tấm hình của Nhiên Nhiên và ảnh ảnh cưới của hai người. Min Ri một khắc bất động. Quả nhiên con gái thường có giác quan thứ sáu, khi mà cô đã cảm nhận gì đó không đúng trong ánh mắt của Mạc Kiên dành cho Nhiên Nhiên. Min Ri đã âm thầm cho người điều tra, không ngờ kết quả này lại xén ngang vào tim cô một nhát mới.
Ly rượu vang trên tay bị cô rót xuống chảy từ từ ra đất. Nhìn theo đó cô bất giác cười khẩy đến khi rượu đã cạn cô mới đứng dậy tiến về phía Nhiên Nhiên
-JenLis, lên phòng 204 đi!!
Nhiên Nhiên đang cười nói cùng Vỹ Du nghe cô nói liền nhíu mày
-Sao cơ?
-Theo tôi!!
Nhiên Nhiên nhìn Vỹ Du rồi buông tay anh ra mà theo Min Ri lên lầu. Đến trước phòng 204 Min Ri lắc nhẹ đầu về phía cửa
-Vào đi, Mạc Kiên bị trúng xuân dược rồi!!
Tai Nhiên Nhiên như ù đi nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh
-Chuyện đó. . .cô là vợ sắp cưới của anh ấy cơ mà!!
-Nhưng anh ấy không cần tôi!!
Nhiên Nhiên nhíu mày, đáy mắt rõ ràng lộ lên tia lo lắng nhưng vẫn luôn bị kìm hãm bởi lí trí
-Nó không liên quan tới tôi!!
Nhiên Nhiên bước vội đi như muốn tránh né cái hiện tại này nhưng Min Ri một lần nữa lên tiếng khiến bước chân cô nặng trĩu không thể bước tiếp
-Anh ấy bị mất trí nhớ!!
Chỉ sau câu nói đó Min Ri đã bỏ đi. Để cô đứng đó mặc cho cô lựa chọn bước vào hay bỏ đi. Có lẽ Min Ri đã mệt rồi, cô chẳng còn sức để can thiệp tiếp vào cuộc sống của anh nữa.
Chỉ duy nhất một người, còn được xem là chồng sắp cưới của cô nhưng một chút động tĩnh cũng chẳng có. Anh không quan tâm tới cô lắm mà bước vào chào hỏi qua lại với vài người sếp lớn rồi lẳng lặng ngồi một góc.
Nhiên Nhiên bước vào, tay cô khoác qua tay Vỹ Du. Chiếc đầm xanh đen dài lết đất cùng đường xẻ cao khoe trọn đôi chân thon dài. Chiếc áo khoét sâu, khiến cặp hồng đào lộ ra khe rãnh nhìn đến mê mẩn. Kết hợp cùng tóc bới cao, Nhiên Nhiên chính thức thu hút mọi tầm nhìn cả trai lẫn gái.
Mạc Kiên ngước mắt nhìn cô, ánh mắt dán chặt lên cô nhưng tâm can là không cam lòng. Anh cúi người khẽ cười, cái tình huống khóc dở chết dở này đối với anh mà nói là quá sức chịu đựng. Anh không muốn Nhiên Nhiên mặc như vậy nhưng lại chẳng thể đưa ra lí do.
Nhiên Nhiên chào hỏi xong xuôi liền tiến lại phía anh
-Trần Tổng, rất vui được gặp anh ở đây!!
-Ừm, tôi cũng rất vui vì gặp được cô!!
Cả hai nâng ly cụng vào nhau, ánh mắt thâm thúy xoáy sâu vào mắt đối phương. Nhiên Nhiên dứt ra khỏi ánh mắt ấy trước, cô khoác tay Vỹ Du ra nơi khác khiến tim anh hẫng đi một nhịp rồi nhói lên đến khó chịu.
Min Ri nhìn qua anh, cô khẽ bặm môi lại thở nhẹ ra
-Em qua kia một lát, anh ở đây đi nha!!
-Ừm.
Min Ri đứng dậy, cô chính là muốn anh có không gian riêng suy nghĩ. Ánh mắt Min Ri nhìn vào một khoảng không rộng lớn nhưng cô độc
-Mạc Kiên, liệu em có nên buông tay?
Mạc Kiên ngồi một lát liền có một cô gái tóc xoăn dài tiến lại. Cô ấy chính là đại tiểu thư của Tống Gia
-Chào Trần Tổng!!
Mạc Kiên ngước ánh mắt lên, môi kéo ra một nụ cười ngượng
-Chào cô, Tống tiểu thư!!
-Anh không phiền thì có thể uống cùng tôi một ly chứ?
-Vâng.
Anh đưa tay nhận ly rượu từ Tống tiểu thư mà uống trọn. Ả cũng nâng ly uống một ngụm, khóe môi nhếch lên một cách huyền ảo
-Việc hợp tác sau này giữa Tống Thị và Trần Thị, nhờ vào anh!!
-Tôi sẽ lưu ý. . .
Trò chuyện một lát, anh liền cảm giác trong người nóng lên. Cái cảm giác bứt rứt khó chịu đến lạ. Anh nhìn lên ả liền thấy ả đưa tay dự đụng lên người anh. Chỉ theo phản xạ Mạc Kiên liền chặn tay ả lại
-Tôi hơi mệt, xin lỗi!!
Anh bước lại quầy lớn mà xin một chìa khóa phòng cho khách VIP. Cánh cửa mở ra anh vội vàng bước vào nằm xuống giường thở dốc. Ả bước vào dự nằm lên giường nhưng ánh mắt đỏ au như lửa của anh bắn thẳng về phía ả khiến ả lùi lại vài bước
-Trần Tổng, tôi giúp anh!!
-Cút!!
Anh nhẹ nhàng phun ra chữ "Cút" nhưng không có nghĩa cách anh hành xử cũng nhẹ nhàng như vậy. Ả kia khẽ run người bỏ chạy.
Lúc này Min Ri cũng bước lên lầu thấy ả kia vừa chạy vừa khóc liền nhíu mày. Bước lại căn phòng mà cánh cửa còn mở kia, Min Ri như chết đứng khi anh đang thở dốc trên giường. Chiếc cà vạt đã bị anh nới rộng ra, áo vest cùng sơ mi đã sộc sệch khó tả. Min Ri bỗng chốc hoảng loạn, cái biểu cảm này của anh dĩ nhiên cô biết anh đang bị gì chứ
-Mạc Kiên. . .
Cô chạy vào ôm lấy anh. Ngước mặt lên tìm đến môi anh mà hôn sâu. Mạc Kiên nhíu mày đẩy cô ra
-Min Ri, em ra ngoài đi!!
-Tại sao? Anh đang. . .
-Anh biết. . .anh tự giải quyết được. . . em . . .em mau ra ngoài. . .
-Kiên, em và anh rồi cũng sẽ là vợ chồng cơ mà!! Em cho anh thì cũng đâu có thiệt thòi!!
-Anh. . .làm ơn. . .ra ngoài đi!!
-Đến cả lúc anh bị dồn vào chân tường anh cũng chẳng cần đến em. . .
Giọng Min Ri như nhỏ dần, cô nhìn anh cười khẩy. Như có như không cười nhạo anh nhưng thật chất cô là đang cười nhạo chính mình. Bỏ chạy thật nhanh ra khỏi căn phòng đó. Cô uất ức cho số phận của chính mình, cô yêu anh suốt 5 năm qua. . . nhưng cô lại chẳng nhận được gì cả.
Xuống sảnh lớn, Min Ri thả người xuống sofa tại một góc tối. Cô chẳng muốn ai thấy cô khóc cả, đúng hơn là cô không cần sự thương hại. Ánh mắt Min Ri nhìn về phía Nhiên Nhiên, khóe môi cô bất giác cong lên
-Em nên dừng lại được rồi.
Nói rồi cô lấy điện thoại trong túi ra. Mở máy cô mở vào email vừa nhận được từ thám tử riêng của mình
"Vợ cũ của Trần Tổng!!"
Kèm theo đó là tấm hình của Nhiên Nhiên và ảnh ảnh cưới của hai người. Min Ri một khắc bất động. Quả nhiên con gái thường có giác quan thứ sáu, khi mà cô đã cảm nhận gì đó không đúng trong ánh mắt của Mạc Kiên dành cho Nhiên Nhiên. Min Ri đã âm thầm cho người điều tra, không ngờ kết quả này lại xén ngang vào tim cô một nhát mới.
Ly rượu vang trên tay bị cô rót xuống chảy từ từ ra đất. Nhìn theo đó cô bất giác cười khẩy đến khi rượu đã cạn cô mới đứng dậy tiến về phía Nhiên Nhiên
-JenLis, lên phòng 204 đi!!
Nhiên Nhiên đang cười nói cùng Vỹ Du nghe cô nói liền nhíu mày
-Sao cơ?
-Theo tôi!!
Nhiên Nhiên nhìn Vỹ Du rồi buông tay anh ra mà theo Min Ri lên lầu. Đến trước phòng 204 Min Ri lắc nhẹ đầu về phía cửa
-Vào đi, Mạc Kiên bị trúng xuân dược rồi!!
Tai Nhiên Nhiên như ù đi nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh
-Chuyện đó. . .cô là vợ sắp cưới của anh ấy cơ mà!!
-Nhưng anh ấy không cần tôi!!
Nhiên Nhiên nhíu mày, đáy mắt rõ ràng lộ lên tia lo lắng nhưng vẫn luôn bị kìm hãm bởi lí trí
-Nó không liên quan tới tôi!!
Nhiên Nhiên bước vội đi như muốn tránh né cái hiện tại này nhưng Min Ri một lần nữa lên tiếng khiến bước chân cô nặng trĩu không thể bước tiếp
-Anh ấy bị mất trí nhớ!!
Chỉ sau câu nói đó Min Ri đã bỏ đi. Để cô đứng đó mặc cho cô lựa chọn bước vào hay bỏ đi. Có lẽ Min Ri đã mệt rồi, cô chẳng còn sức để can thiệp tiếp vào cuộc sống của anh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.