Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em
Quyển 2 - Chương 20
Nam Quan Yêu Yêu
30/11/2016
Bóng đêm, giống như một sân khấu màu đen, chậm rãi kéo ra.
Mạc Đông Lăng vuốt cặp mắt chua xót, đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất, tầm mắt nơi này vô cùng tốt, có thể nhìn đèn đuốc sáng trưng cả thành phố.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại thanh thúy cắt đứt suy nghĩ của anh, thấy hiển thị cuộc gọi đến, vội vàng nhận.
【Mạc tiên sinh, đã tra ra được Thư tiểu thư trước mắt đang ở nước Ý, tôi sẽ gửi vị trí chỗ ở cụ thể vào điện thoại di động của ngài. 】
“Được.” Một chữ sạch sẽ gọn gàng, khóe môi anh nhếch lên vui sướng.
Rất nhanh, tin nhắn đã tới, anh lập tức gọi điện thoại cho máy bay tư nhân của mình, để cho người ta chuẩn bị suốt đêm trước khi cất cánh đi Italy.
Mặc kệ trí nhớ của anh mất đi bao nhiêu, từ bây giờ, anh muốn tìm trở về hoàn toàn.
--- ---------- -----
Trong một sân khấu kịch nào đó ở Italy.
Thư Mật Nhi ngồi trong phòng trang điểm sau sân khấu, mấy ngày nay biểu diễn hết tiết mục này đến tiết mục khác, mỗi lần sau khi kết thúc cũng sắp rạng sáng, về đến nhà nhìn thấy thân thể nho nhỏ của con trai co rúc trên ghế salon, nơi nào đó trong lòng, hung hăng nhéo đau mấy cái.
Cô không phải là một người mẹ tốt hoàn thành trách nhiệm, Mạc Mạc mới hai tuổi, là lúc cần cha mẹ làm bạn, cô lại không thể cho con cái gì.
“Mật Mật, tới lượt cô.”
Những người bên cạnh thấy cô ngồi ngây ngốc, không khỏi nhắc nhở.
“A...” Thư Mật Nhi đáp một tiếng, rồi cầm violin đi lên sân khấu.
Khúc nhạc của cô giống như xâm nhập vào sinh mạng, khiến người xem dưới sân khấu say mê vào trong đó, tất cả cảm xúc cũng bị kích động rồi, dần dần phóng đại.
Mạc Đông Lăng ngồi ở vị trí rất xa phía sau, anh tới tương đối trễ, vị trí tốt đều bị người ta chiếm, từ đầu tới đuôi, anh đều nghiêm túc nghe, trong đầu bỗng nhiên lướt qua một cảnh quen thuộc.
Ba năm trước đây, anh đã từng ngồi dưới sân khấu nghe cô biểu diễn sao?
Anh không thể không thừa nhận, khúc nhạc của cô có linh tính, có thể xâm nhập vào lòng dạ con người, thậm chí là linh hồn, biểu diễn xong, người xem dưới sân khấu im lặng như tờ, mọi người cũng nín thở ngưng thần thưởng thức khúc nhạc tuyệt mỹ,
Tuy Mạc Đông Lăng không hiểu âm nhạc, nhưng anh nghe được ra tốt xấu, không khỏi đưa mắt nhìn cô gái đang nghiêm túc kéo đàn trên sân khấu lần nữa, gương mặt xinh đẹp của cô thấp thoáng dưới ánh đèn, trắng nõn mà thánh khiết.
Cô gái như thế, sẽ yêu thương mình?
Anh hơi nghi ngờ, rốt cuộc năm đó vì nguyên nhân gì mà cô ấy lại mua mình, chung sống cùng mình lâu ngày hơn nửa năm, mình lúc đó, ôm tâm trạng như thế nào cam tâm tình nguyện lưu lại?
Tình yêu, trong ý tưởng của anh, luôn luôn không tồn tại.
Không ngờ, anh đã từng có một lần yêu oanh oanh liệt liệt, nhưng không ngờ ông trời cố tình trừng phạt anh, cướp đoạn trí nhớ tốt đẹp kia đi.
Khúc nhạc vừa dứt, toàn sân khấu bộc phát ra tiếng vỗ tay mãnh liệt.
Thư Mật Nhi tao nhã khom lưng, cám ơn người xem, sau đó xoay người ra lối ra.
Từ đầu đến cuối, cô đều không nhìn thấy Mạc Đông Lăng, bởi vì bóng dáng anh ẩn núp nơi tối tăm, hơn nữa ở vị trí phía sau, vốn không thấy được.
Sau khi cô xuống sân khấu, Mạc Đông Lăng cũng đứng dậy rời đi, anh muốn đi tìm cô.
Thư Mật Nhi đơn giản tháo hết trang sức chuẩn bị đi về, Mạc Mạc ở nhà một mình, cô rất lo lắng.
Từ phòng trang điểm ra ngoài, phải đi qua một đoạn hành lang rất dài, cô đi rất nhanh, chỉ muốn nhanh chóng về nhà với con trai, lúc đi qua khúc quanh, không ngờ phía trước lại đột nhiên xuất hiện một bó hoa hồng màu đỏ to, dọa cô lui về sau hai bước, còn tưởng rằng gặp phải người hâm mộ điên cuồng.
Cô lui về sau hai bước, không muốn để ý đến chuyện này.
Nhưng mà, để cho cô ngoài ý muốn –
Mạc Đông Lăng xuất hiện phía sau bó hồng, mặt thành khẩn nói: “999 đóa hồng, đại biểu tâm ý của anh.”
Nhịp tim của Thư Mật Nhi chợt tăng nhanh, anh đến đây? Anh nhớ ra toàn bộ rồi sao?
“Mật Mật, mặc dù anh không nhớ chuyện trước kia của chúng ta, xin em vẫn cho anh một cơ hội chăm sóc em có được không?” Mạc Đông Lăng thành khẩn.
“Tôi không cần thương hại.” Thư Mật Nhi lạnh giọng từ chối.
Mạc Đông Lăng đi tới trước mặt cô, tròng mắt đen lấp lánh nhìn cô chằm chằm, “Anh không hề có ý thương hại em, anh muốn tiếp tục yêu đương cùng em một lần nữa, có thể không?”
Thư Mật Nhi kinh ngạc há to mồm, ngay sau đó khôi phục bình tĩnh, “Tôi rất bận, không rảnh.”
“Vậy thì anh... Ngã vào một lần nữa thôi.” Mạc Đông Lăng am hiểu nhất chính là mặt dày mày dạn.
“Anh! Tránh ra!” Thư Mật Nhi bị lời của anh làm cho dở khóc dở cười, trong lòng nhớ con trai, chỉ muốn nhanh chóng trở về.
“Trừ phi em đồng ý anh, nếu không anh sẽ đi theo em.” Công phu múa mép khua môi của Mạc Đông Lăng là hạng nhất.
Thư Mật Nhi không nhịn được liếc anh một cái, thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, trong lòng không biết nên vui vẻ hay không vui vẻ.
“Tùy anh!” Cô ném lại một câu rồi nghiêng người rời đi.
Khóe môi Mạc Đông Lăng khẽ nhếch, cầm hoa bình tĩnh đi theo phía sau cô, trí nhớ không quan hệ gì, từ từ nhớ lại không được sao?
Bên ngoài nhà hát, Thư Mật Nhi kiên quyết tự mình lái xe về, Mạc Đông Lăng thì tự đề cử mình muốn làm tài xế.
“Em thân con gái đi về nhà quá muộn không an toàn, từ nay về sau anh sẽ đưa đón em.”
“Không cần!”
Mặc dù lời này dùng rất tốt, nhưng Thư Mật Nhi không nghĩ mình tha thứ cho anh nhanh như thế, anh không có ở đây ba năm, mình vẫn một mình, đã thành thói quen.
Tại sao khi anh vừa xuất hiện thì mình phải thích ứng với sự hiện diện của anh?
“Mật Mật, sau này để cho anh chăm sóc mẹ con em, được không?” Mạc Đông Lăng kéo cánh tay cô.
Thư Mật Nhi kinh ngạc nhìn anh, anh biết chuyện Mạc Mạc?
“Anh... Biết?”
“Ngày ấy lúc rời đi anh đi nhà họ Thư tìm em, nghe người giúp việc nói em có một con trai, ở sân bay, anh còn gặp mẹ em và chị họ.” Mạc Đông Lăng thành thực nói.
Thư Mật Nhi đã nghe Cách Cách đề cập đến chuyện ở sân bay, chỉ không ngờ tới người giúp việc lại vô tình lộ miệng.
“Con trai của một mình tôi.” Cô toàn thân đề phòng nhìn Mạc Đông Lăng, Mạc Mạc là hy vọng sống của cô, cũng là bảo bối tâm can của cô, tuyệt đối không ai có thể dùng bé làm bất kỳ giao dịch nào.
“Anh chỉ muốn chăm sóc tốt cho mẹ con em, làm một người đàn ông đầy đủ trách nhiệm.”
“Tôi không cần anh phụ trách.” Thư Mật Nhi không muốn dùng con trai và trách nhiệm trói chặt anh, cô muốn, là anh thật lòng với mình, thật lòng yêu mình.
Mạc Đông Lăng biết cô lại hiểu lầm, “Mật Mật, em biết anh không có ý đó, nếu như có thể, anh tình nguyện mình chưa bao giờ mất trí nhớ, bỏ qua ba năm này, anh muốn bù lại toàn bộ.”
Thư Mật Nhi cắn chặt môi, mùi thơm hoa hồng lặng lẽ bay vào chóp mũi cô, hương thơm nồng nặc, để cho cô say mê.
Cô nghĩ, cô không cự tuyệt anh được.
Ba năm này, cô chưa hề ngừng nhớ nhung anh, nửa đêm luôn mơ thấy một cảnh giống nhau: Một bóng lưng người đàn ông quá giống Mạc Đông Lăng đứng ở phòng bếp nấu cơm, cô mang theo con trai chơi ở phòng khách, khi người đàn ông kia sắp xoay người, lại tỉnh mộng.
Cô cũng không biết đây là dấu hiệu gì, mỗi lần tỉnh lại, lòng nhéo đến đau.
“Được, tôi cho anh cơ hội, còn Mạc Mạc, anh không được nói mò.” Trong lòng Thư Mật Nhi hiểu rõ anh nói rất có đạo lý, mất trí nhớ cũng không phải anh tình nguyện, mà Mạc Mạc, cũng cần một người cha yêu thương bé.
“Mạc Mạc?” Mạc Đông Lăng kinh ngạc hỏi, anh không ngờ cô sẽ đặt tên cho con trai là “Mạc Mạc”.
Thư Mật Nhi đã gọi nickname kia ba năm, vốn không cảm thấy có gì, nhưng sau khi bị Mạc Đông Lăng lặp lại, bên má cô chợt bốc cháy.
“Lái xe đi! Tôi phải về nhà rồi.”
Khóe môi Mạc Đông Lăng nhếch lên một đường cong rất lớn, “Cái tên này, anh thích.”
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của anh, vẫn do anh lái xe.
Khi về đến nhà, đèn bên trong phòng khách sáng sủa, một đống đồ chơi lộn xộn lung tung trên đất, ti vi vẫn bật phim hoạt hình con nít thích, mà chủ nhân chân chính –
Nằm lệch người trên ghế sa lon ngủ ngon lành.
Thư Mật Nhi đau lòng đi tới ôm thân thể nho nhỏ của con trai, hôn một cái lên gương mặt trắng nõn của thằng bé, “Con trai ngoan, đều do mẹ không tốt.”
“Để anh đi.” Mạc Đông Lăng nhỏ giọng nói, đưa tay muốn nhận lấy Mạc Mạc đang ngủ.
“Không cần, tự tôi có thể.”
Thư Mật Nhi ôm con trai vào phòng ngủ, giúp bé cởi áo khoác và quần ngoài, trong lúc đó, Mạc Đông Lăng vẫn đi theo bên cạnh cô, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bé trai trên giường.
Anh có con trai?
Còn đáng yêu khéo léo như thế?
“Anh có thể sờ con không?” Anh dò hỏi.
“Ừ.” Thư Mật Nhi gật đầu.
Anh là cha Mạc Mạc, lúc này không cách nào thay đổi sự thật.
Mạc Đông Lăng nhẹ nhàng sờ lên gương mặt nho nhỏ của Mạc Mạc, cảm xúc mềm mại để cho trong lòng anh khẽ động, cậu nhóc này thật sự là con trai anh, trong lòng lập tức bay lên cảm giác vinh quang là thân làm cha.
Mạc Đông Lăng vuốt cặp mắt chua xót, đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất, tầm mắt nơi này vô cùng tốt, có thể nhìn đèn đuốc sáng trưng cả thành phố.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại thanh thúy cắt đứt suy nghĩ của anh, thấy hiển thị cuộc gọi đến, vội vàng nhận.
【Mạc tiên sinh, đã tra ra được Thư tiểu thư trước mắt đang ở nước Ý, tôi sẽ gửi vị trí chỗ ở cụ thể vào điện thoại di động của ngài. 】
“Được.” Một chữ sạch sẽ gọn gàng, khóe môi anh nhếch lên vui sướng.
Rất nhanh, tin nhắn đã tới, anh lập tức gọi điện thoại cho máy bay tư nhân của mình, để cho người ta chuẩn bị suốt đêm trước khi cất cánh đi Italy.
Mặc kệ trí nhớ của anh mất đi bao nhiêu, từ bây giờ, anh muốn tìm trở về hoàn toàn.
--- ---------- -----
Trong một sân khấu kịch nào đó ở Italy.
Thư Mật Nhi ngồi trong phòng trang điểm sau sân khấu, mấy ngày nay biểu diễn hết tiết mục này đến tiết mục khác, mỗi lần sau khi kết thúc cũng sắp rạng sáng, về đến nhà nhìn thấy thân thể nho nhỏ của con trai co rúc trên ghế salon, nơi nào đó trong lòng, hung hăng nhéo đau mấy cái.
Cô không phải là một người mẹ tốt hoàn thành trách nhiệm, Mạc Mạc mới hai tuổi, là lúc cần cha mẹ làm bạn, cô lại không thể cho con cái gì.
“Mật Mật, tới lượt cô.”
Những người bên cạnh thấy cô ngồi ngây ngốc, không khỏi nhắc nhở.
“A...” Thư Mật Nhi đáp một tiếng, rồi cầm violin đi lên sân khấu.
Khúc nhạc của cô giống như xâm nhập vào sinh mạng, khiến người xem dưới sân khấu say mê vào trong đó, tất cả cảm xúc cũng bị kích động rồi, dần dần phóng đại.
Mạc Đông Lăng ngồi ở vị trí rất xa phía sau, anh tới tương đối trễ, vị trí tốt đều bị người ta chiếm, từ đầu tới đuôi, anh đều nghiêm túc nghe, trong đầu bỗng nhiên lướt qua một cảnh quen thuộc.
Ba năm trước đây, anh đã từng ngồi dưới sân khấu nghe cô biểu diễn sao?
Anh không thể không thừa nhận, khúc nhạc của cô có linh tính, có thể xâm nhập vào lòng dạ con người, thậm chí là linh hồn, biểu diễn xong, người xem dưới sân khấu im lặng như tờ, mọi người cũng nín thở ngưng thần thưởng thức khúc nhạc tuyệt mỹ,
Tuy Mạc Đông Lăng không hiểu âm nhạc, nhưng anh nghe được ra tốt xấu, không khỏi đưa mắt nhìn cô gái đang nghiêm túc kéo đàn trên sân khấu lần nữa, gương mặt xinh đẹp của cô thấp thoáng dưới ánh đèn, trắng nõn mà thánh khiết.
Cô gái như thế, sẽ yêu thương mình?
Anh hơi nghi ngờ, rốt cuộc năm đó vì nguyên nhân gì mà cô ấy lại mua mình, chung sống cùng mình lâu ngày hơn nửa năm, mình lúc đó, ôm tâm trạng như thế nào cam tâm tình nguyện lưu lại?
Tình yêu, trong ý tưởng của anh, luôn luôn không tồn tại.
Không ngờ, anh đã từng có một lần yêu oanh oanh liệt liệt, nhưng không ngờ ông trời cố tình trừng phạt anh, cướp đoạn trí nhớ tốt đẹp kia đi.
Khúc nhạc vừa dứt, toàn sân khấu bộc phát ra tiếng vỗ tay mãnh liệt.
Thư Mật Nhi tao nhã khom lưng, cám ơn người xem, sau đó xoay người ra lối ra.
Từ đầu đến cuối, cô đều không nhìn thấy Mạc Đông Lăng, bởi vì bóng dáng anh ẩn núp nơi tối tăm, hơn nữa ở vị trí phía sau, vốn không thấy được.
Sau khi cô xuống sân khấu, Mạc Đông Lăng cũng đứng dậy rời đi, anh muốn đi tìm cô.
Thư Mật Nhi đơn giản tháo hết trang sức chuẩn bị đi về, Mạc Mạc ở nhà một mình, cô rất lo lắng.
Từ phòng trang điểm ra ngoài, phải đi qua một đoạn hành lang rất dài, cô đi rất nhanh, chỉ muốn nhanh chóng về nhà với con trai, lúc đi qua khúc quanh, không ngờ phía trước lại đột nhiên xuất hiện một bó hoa hồng màu đỏ to, dọa cô lui về sau hai bước, còn tưởng rằng gặp phải người hâm mộ điên cuồng.
Cô lui về sau hai bước, không muốn để ý đến chuyện này.
Nhưng mà, để cho cô ngoài ý muốn –
Mạc Đông Lăng xuất hiện phía sau bó hồng, mặt thành khẩn nói: “999 đóa hồng, đại biểu tâm ý của anh.”
Nhịp tim của Thư Mật Nhi chợt tăng nhanh, anh đến đây? Anh nhớ ra toàn bộ rồi sao?
“Mật Mật, mặc dù anh không nhớ chuyện trước kia của chúng ta, xin em vẫn cho anh một cơ hội chăm sóc em có được không?” Mạc Đông Lăng thành khẩn.
“Tôi không cần thương hại.” Thư Mật Nhi lạnh giọng từ chối.
Mạc Đông Lăng đi tới trước mặt cô, tròng mắt đen lấp lánh nhìn cô chằm chằm, “Anh không hề có ý thương hại em, anh muốn tiếp tục yêu đương cùng em một lần nữa, có thể không?”
Thư Mật Nhi kinh ngạc há to mồm, ngay sau đó khôi phục bình tĩnh, “Tôi rất bận, không rảnh.”
“Vậy thì anh... Ngã vào một lần nữa thôi.” Mạc Đông Lăng am hiểu nhất chính là mặt dày mày dạn.
“Anh! Tránh ra!” Thư Mật Nhi bị lời của anh làm cho dở khóc dở cười, trong lòng nhớ con trai, chỉ muốn nhanh chóng trở về.
“Trừ phi em đồng ý anh, nếu không anh sẽ đi theo em.” Công phu múa mép khua môi của Mạc Đông Lăng là hạng nhất.
Thư Mật Nhi không nhịn được liếc anh một cái, thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, trong lòng không biết nên vui vẻ hay không vui vẻ.
“Tùy anh!” Cô ném lại một câu rồi nghiêng người rời đi.
Khóe môi Mạc Đông Lăng khẽ nhếch, cầm hoa bình tĩnh đi theo phía sau cô, trí nhớ không quan hệ gì, từ từ nhớ lại không được sao?
Bên ngoài nhà hát, Thư Mật Nhi kiên quyết tự mình lái xe về, Mạc Đông Lăng thì tự đề cử mình muốn làm tài xế.
“Em thân con gái đi về nhà quá muộn không an toàn, từ nay về sau anh sẽ đưa đón em.”
“Không cần!”
Mặc dù lời này dùng rất tốt, nhưng Thư Mật Nhi không nghĩ mình tha thứ cho anh nhanh như thế, anh không có ở đây ba năm, mình vẫn một mình, đã thành thói quen.
Tại sao khi anh vừa xuất hiện thì mình phải thích ứng với sự hiện diện của anh?
“Mật Mật, sau này để cho anh chăm sóc mẹ con em, được không?” Mạc Đông Lăng kéo cánh tay cô.
Thư Mật Nhi kinh ngạc nhìn anh, anh biết chuyện Mạc Mạc?
“Anh... Biết?”
“Ngày ấy lúc rời đi anh đi nhà họ Thư tìm em, nghe người giúp việc nói em có một con trai, ở sân bay, anh còn gặp mẹ em và chị họ.” Mạc Đông Lăng thành thực nói.
Thư Mật Nhi đã nghe Cách Cách đề cập đến chuyện ở sân bay, chỉ không ngờ tới người giúp việc lại vô tình lộ miệng.
“Con trai của một mình tôi.” Cô toàn thân đề phòng nhìn Mạc Đông Lăng, Mạc Mạc là hy vọng sống của cô, cũng là bảo bối tâm can của cô, tuyệt đối không ai có thể dùng bé làm bất kỳ giao dịch nào.
“Anh chỉ muốn chăm sóc tốt cho mẹ con em, làm một người đàn ông đầy đủ trách nhiệm.”
“Tôi không cần anh phụ trách.” Thư Mật Nhi không muốn dùng con trai và trách nhiệm trói chặt anh, cô muốn, là anh thật lòng với mình, thật lòng yêu mình.
Mạc Đông Lăng biết cô lại hiểu lầm, “Mật Mật, em biết anh không có ý đó, nếu như có thể, anh tình nguyện mình chưa bao giờ mất trí nhớ, bỏ qua ba năm này, anh muốn bù lại toàn bộ.”
Thư Mật Nhi cắn chặt môi, mùi thơm hoa hồng lặng lẽ bay vào chóp mũi cô, hương thơm nồng nặc, để cho cô say mê.
Cô nghĩ, cô không cự tuyệt anh được.
Ba năm này, cô chưa hề ngừng nhớ nhung anh, nửa đêm luôn mơ thấy một cảnh giống nhau: Một bóng lưng người đàn ông quá giống Mạc Đông Lăng đứng ở phòng bếp nấu cơm, cô mang theo con trai chơi ở phòng khách, khi người đàn ông kia sắp xoay người, lại tỉnh mộng.
Cô cũng không biết đây là dấu hiệu gì, mỗi lần tỉnh lại, lòng nhéo đến đau.
“Được, tôi cho anh cơ hội, còn Mạc Mạc, anh không được nói mò.” Trong lòng Thư Mật Nhi hiểu rõ anh nói rất có đạo lý, mất trí nhớ cũng không phải anh tình nguyện, mà Mạc Mạc, cũng cần một người cha yêu thương bé.
“Mạc Mạc?” Mạc Đông Lăng kinh ngạc hỏi, anh không ngờ cô sẽ đặt tên cho con trai là “Mạc Mạc”.
Thư Mật Nhi đã gọi nickname kia ba năm, vốn không cảm thấy có gì, nhưng sau khi bị Mạc Đông Lăng lặp lại, bên má cô chợt bốc cháy.
“Lái xe đi! Tôi phải về nhà rồi.”
Khóe môi Mạc Đông Lăng nhếch lên một đường cong rất lớn, “Cái tên này, anh thích.”
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của anh, vẫn do anh lái xe.
Khi về đến nhà, đèn bên trong phòng khách sáng sủa, một đống đồ chơi lộn xộn lung tung trên đất, ti vi vẫn bật phim hoạt hình con nít thích, mà chủ nhân chân chính –
Nằm lệch người trên ghế sa lon ngủ ngon lành.
Thư Mật Nhi đau lòng đi tới ôm thân thể nho nhỏ của con trai, hôn một cái lên gương mặt trắng nõn của thằng bé, “Con trai ngoan, đều do mẹ không tốt.”
“Để anh đi.” Mạc Đông Lăng nhỏ giọng nói, đưa tay muốn nhận lấy Mạc Mạc đang ngủ.
“Không cần, tự tôi có thể.”
Thư Mật Nhi ôm con trai vào phòng ngủ, giúp bé cởi áo khoác và quần ngoài, trong lúc đó, Mạc Đông Lăng vẫn đi theo bên cạnh cô, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bé trai trên giường.
Anh có con trai?
Còn đáng yêu khéo léo như thế?
“Anh có thể sờ con không?” Anh dò hỏi.
“Ừ.” Thư Mật Nhi gật đầu.
Anh là cha Mạc Mạc, lúc này không cách nào thay đổi sự thật.
Mạc Đông Lăng nhẹ nhàng sờ lên gương mặt nho nhỏ của Mạc Mạc, cảm xúc mềm mại để cho trong lòng anh khẽ động, cậu nhóc này thật sự là con trai anh, trong lòng lập tức bay lên cảm giác vinh quang là thân làm cha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.