Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em
Quyển 1 - Chương 37
Nam Quan Yêu Yêu
15/08/2016
Cô không kiềm chế được ngâm nga ra tiếng, nghe vào tai Quan Hạo Lê lại càng giống như một kiểu khích lệ, cũng không để ý đến lý trí, ra sức vận động.
Cảm giác càng lúc càng lạ lẫm và lực thăm dò ra vào càng lúc càng nặng gia tăng khiến Tiết Giai Ny không kìm được uốn éo người, cặp mắt mê ly mà huyền ảo trong đêm tối, thân thể mảnh khảnh theo tiết tấu leo lên từng bước một của Quan Hạo Lê khiến cho cô không cách nào trốn tránh ở chỗ sâu trong vòng xoáy...
Cô cảm thấy mình sắp nổ tung, cảm giác tê dại vẫn kéo dài đến tứ chi bách hài, khiến cô bất giác ôm sát người đàn ông nhấp nhô phía trên, móng tay kéo ra từng dấu vết trên lưng anh.
Giờ phút này, mùi máu tanh sẽ chỉ làm cho Quan Hạo Lê càng thêm điên cuồng, cấm dục quá lâu, tối nay anh giống như thú dữ lũ lụt cực đói, đã xảy ra thì không thể ngăn cản.
Mềm mại trước ngực cô không ngừng ma sát hấp dẫn anh, khiến anh đưa tay lên che kín, xoa nắn, khiến người phía dưới gần như không thể chịu đựng nổi lửa tình cao trào.
“Ừ... A...”
Cả người Tiết Giai Ny run rẩy, mở to cặp mắt mờ mịt, thở gấp liên tiếp, hình như sắp không chịu nổi.
“Ny Ny...”
Giọng nói khàn đục nặng nề của anh cực kỳ truyền cảm dễ nghe, khiêu khích cô mê loạn ý chí, hình như bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu lấp lánh, lúc sáng lúc lại tối, giống như xuất hiện ảo giác.
Giây phút khi anh kết thúc, thân thể Tiết Giai Ny run rẩy cực nhanh, ngay sau đó, đã ngủ mê man.
Anh yêu thương ôm lấy thân thể cô, thở dồn dập hổn hển, nếu không phải bởi vì là lần đầu tiên của cô, anh hoàn toàn không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy.
Nhìn cô ánh mắt đưa tình lúng liếng nằm trên giường, trên mặt mày đều nhuộm đỏ, miệng nhỏ cũng sưng, sưng đỏ tươi đẹp ướt át này làm lòng người ngứa ngáy khó nhịn, giống như nên cắn tiếp mới đúng.
Quan Hạo Lê ép buộc bản thân mình thu hồi lý trí, ôm cô gái nhỏ đã ngất đi về phía phòng tắm, khi khóe mắt liếc về phía vết máu đỏ thẫm trên ga giường thì trong lòng vui mừng.
Anh là người đàn ông đầu tiên của cô, cũng sẽ là người cuối cùng.
Mặc dù cô không phải là người phụ nữ đầu tiên của anh, nhưng nhất định là người cuối cùng, vả lại là duy nhất.
--- ---------- -----
Ngày hôm sau, khi Tiết Giai Ny tỉnh lại, đã là buổi trưa rồi, cô khẽ giật giật thân thể, lại cảm thấy phía dưới đau quá, lập tức có dự cảm chẳng lành.
Nhắm mắt lại, cố gắng nghĩ lại lần nữa rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì.
Cô và Cát gia cùng nhau đến quán bar uống rượu khiêu vũ, có không ít đàn ông tiến gần cô, sau đó, hình như cô thấy một bóng người quen thuộc – Quan Hạo Lê.
Anh kéo mạnh mình muốn mình rời khỏi quầy bar, mình không chịu...
Cô đột nhiên vén chăn lên, khi thấy cả người không mảnh vải che thân thì ngón tay không kiềm chế được bấu chặt chăn, người đàn ông thúi đáng chết!
Thật quá đáng! Lại thừa dịp sau khi cô uống say làm chuyện đó với cô!
Lần đầu tiên của mình, cứ không còn như vậy rồi.
Cô càng nghĩ càng uất ức, trong lòng hận chết Quan Hạo Lê.
“Tỉnh rồi, anh hầm chút cháo, em uống chút chứ?”
Đúng lúc này, Quan Hạo Lê đột nhiên đẩy cửa đi vào, giọng nói dịu dàng, trong mắt tràn đầy tình yêu cưng chiều.
“Khốn kiếp! Tối hôm qua anh làm gì với tôi!” Tiết Giai Ny cắn môi, tức giận bừng bừng nhìn anh chằm chằm.
“Ny Ny, anh yêu em, anh sẽ phụ trách.” Quan Hạo Lê biết cô nhất định sẽ tức giận, đã sớm nghĩ cách dùng từ.
“Phụ trách cái đầu anh! Đồ lưu manh! Khốn kiếp!” Tiết Giai Ny tức giận mắng.
Quan Hạo Lê đi tới, ho nhẹ một tiếng, “Thật ra thì, em cũng có trách nhiệm.”
Tiết Giai Ny nghe xong lời này đã thực sự nổi giận, “Chính anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn lại còn nói tôi có trách nhiệm!”
“Em biết dáng vẻ sau khi uống say của em có bao nhiêu đáng yêu sao?” Quan Hạo Lê ngồi trên giường, tròng mắt đen thâm tình khẩn thiết.
“Anh...” Tiết Giai Ny bị lời anh nói làm nghẹn, từ nhỏ đến lớn, có người từng khen cô xinh đẹp, có người từng khen cô dã man, có người từng khen cô phong cách, chính là chưa từng có ai nói cô đáng yêu.
Cô cho rằng anh sẽ nói ra lý do gì đặc biệt, kết quả...
“Thật, anh thề, hơn nữa quần áo cũng do em cởi.” Vẻ mặt Quan Hạo Lê rất nghiêm túc, chỉ có điều, trong chuyện cởi quần áo này, anh nói dối có ý tốt.
“Anh chém gió!” Tiết Giai Ny xấu hổ gò má đỏ bừng, tên vô lại này, nhất định là gạt mình!
Cô cũng không phải đồ điên gì, sao có thể tự mình cởi quần áo?
“Trước kia có ai từng nói cho em biết dáng vẻ sau khi uống say của em chưa?” Quan Hạo Lê đột nhiên hỏi một câu lành lạnh.
“Không có.” Tiết Giai Ny lắc đầu, tối hôm qua là lần đầu tiên cô uống say.
“Vậy thì đúng rồi, sau khi uống rượu say em hơi không giống bình thường, ngôn ngữ cử chỉ cũng biểu hiện... Thật đáng yêu, dĩ nhiên, cũng có lúc em không dễ thương, đó chính là phun lên người anh.”
“Đáng đời!” Tiết Giai Ny hừ lạnh.
“Cũng bởi vì vậy, em la hét quần áo rất thúi, muốn cởi xuống, còn thoải mái nằm trong bồn tắm, để anh tắm rửa cho em.” Quan Hạo Lê nói từng câu từng chữ, giọng điệu chậm chạp.
Tiết Giai Ny nóng nảy đến gò má ửng hồng, “Câm miệng! Đừng nói nữa!”
Quan Hạo Lê rất biết điều dừng lại, có mấy lời nói một chút là được, nói nhiều quá ngược lại không tốt.
“Tối hôm qua tôi uống say, cái gì cũng không biết, bây giờ anh nói gì đều là thêu dệt vô cớ, tôi mới sẽ không ngốc đi tin tưởng anh!”
“Ngoan, đừng nóng giận, ra phòng ăn ăn chút cháo, tốt cho bao tử.” Giọng anh chậm chạp dịu dàng.
“Đi ra ngoài! Đi ra ngoài cho tôi!” Tiết Giai Ny xấu hổ kêu lên.
Cô không hy vọng mình đắm chìm trong dịu dàng của anh, cảm giác này hoàn toàn thoát khỏi dự đoán của cô, rõ ràng chính anh có lỗi, tại sao anh có thể biểu hiện giống như không liên quan vậy?
Quá ghê tởm!
Quan Hạo Lê biết cô nhất thời vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp nhận sự thật này, nên đứng dậy đi ra ngoài, múc thêm một chén cháo nữa rồi bưng vào cho cô, vừa mở cửa đã gặp phải cô ném gối đầu, may mà không ném lên chén cháo.
“Đi ra ngoài! Tôi ghét nhìn thấy anh!” Tiết Giai Ny ngồi trên giường hờn dỗi, nghe được tiếng cửa, không chút suy nghĩ ném cái gối qua, bây giờ cô cực hận Quan Hạo Lê.
Khi thấy anh bưng cháo cho mình thì cũng không bớt nóng.
“Được, anh lập tức biến mất, nhưng em phải nhớ uống cháo.” Quan Hạo Lê vội vàng lui ra ngoài.
Sau khi cửa đóng lại, Tiết Giai Ny chôn đầu vào trong chăn, cô hy vọng nhường nào đây chỉ là một giấc mộng, sau khi tỉnh mộng cái gì cũng không xảy ra.
Nhưng ông trời cố tình đối nghịch với cô, không để cho cô không phải đối mặt với sự thật này.
--- ---------- -----
Buổi tối, Tiết Giai Ny và Cát Xuyến hẹn gặp mặt ở chỗ cũ.
“Tối hôm qua chẳng lẽ hai người...” Cát Xuyến cười hề hề như trộm.
“Tối hôm qua cậu uống say sao?” Tiết Giai Ny nghiêm túc hỏi ngược lại.
Cát Xuyến mở trừng hai mắt, như đang nghiêm túc nhớ lại, “Chắc... Là không có.”
“Không uống say sao cậu có thể để cho người đàn ông thúi Quan Hạo Lê đó dẫn tớ đi?” Tiết Giai Ny tức giận nhìn bạn.
“Ờ thì...” Đầu óc Cát Xuyến xoay chuyển thật nhan, nhìn trận thế này của Ngoa tử, chắc tối hôm qua xảy ra cái gì, khả năng lớn nhất là bị... Bị ăn sạch sành sanh.
“Nói thật, tớ cũng không nhớ nổi, buổi sáng tỉnh dậy, tớ ở trên giường nhà tớ, ngược lại trên người có một ít dấu vết mập mờ.”
Tiết Giai Ny mở lớn hai mắt nhìn bạn.
“Thôi đi... Cậu đừng hiểu lầm, tớ do Đỗ Hướng Hàng ban tặng, không liên quan đến người đàn ông khác.” Cát Xuyến vội vàng xua tay giải thích.
“Tớ còn tưởng rằng tối hôm qua cậu xảy ra tình một đêm với ai đó rồi.” Tiết Giai Ny bĩu môi.
“Cô em ấy! Trong đầu cậu đều nghĩ gì đâu! Tớ nhất quán như một với người đàn ông nhà tớ, người đàn ông khác hoàn toàn không lọt vào mắt thần của tớ.” Cát Xuyến hừ mũi.
“Dạ dạ dạ! Cát đại tiểu thư của chúng ta kiên trinh nhất quán với tình yêu, không phải quân không lấy.”
“Chỉ có điều, trong lòng tớ có một nghi vấn, tớ về nhà thế nào?” Cát Xuyến mím môi nghiêm túc nhớ lại.
“Phụt!” Một ngụm nước của Tiết Giai Ny thiếu chút nữa không phun ra, “Không phải Đỗ Hướng Hàng nhà cậu đến đón cậu?”
“Mà tớ nhớ rất rõ ràng, tớ không gọi điện thoại cho anh ấy!” Cát Xuyến rất buồn bực.
“Nói không chừng cậu mộng du.”
Cát Xuyến nhíu mày ngẫm nghĩ, đột nhiên vỗ đùi một cái, “Đúng rồi!”
Tiết Giai Ny liếc cô ấy một cái, “Bà chị, chị có thể bình tĩnh một chút không?”
“Tớ nhớ ra rồi! Tối hôm qua lúc cậu bị Quan Hạo Lê mang đi, tớ có đi qua ngăn anh ta lại, kết quả Nam Cung Thần nhô ra, anh ta nói muốn đưa tớ về nhà, tớ mơ mơ màng màng đi theo anh ta.”
Sau khi nói xong, Cát Xuyến tỏ vẻ đau thương nhìn về phía bạn tốt.
“Trời! Tối hôm qua cậu có thật sự thấy rõ ràng người đàn ông lăn khỏi ga giường của cậu là ai sao?” Tiết Giai Ny cũng kinh hãi.
“Tớ đương nhiên thấy rõ!” Cát Xuyến xù lông.
Tiết Giai Ny nhấp một ngụm trà, tỏ ý không tin tưởng lắm, người uống say, nào còn nhớ rõ ràng như vậy.
“Tớ xác định 100% người đàn ông tối hôm qua là Đỗ Hướng Hàng, nhưng tớ cũng phải gọi điện thoại cho Nam Cung Thần hỏi rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện, nếu không, trong lòng tớ cảm giác hơi vướng mắc, ôi má ơi, rộn lòng chết đi!”
Cát Xuyến lấy điện thoại di động ra không ngừng bấm số điện thoại, thế cho nen quên hỏi tình hình tối hôm qua của người nào đó.
Cảm giác càng lúc càng lạ lẫm và lực thăm dò ra vào càng lúc càng nặng gia tăng khiến Tiết Giai Ny không kìm được uốn éo người, cặp mắt mê ly mà huyền ảo trong đêm tối, thân thể mảnh khảnh theo tiết tấu leo lên từng bước một của Quan Hạo Lê khiến cho cô không cách nào trốn tránh ở chỗ sâu trong vòng xoáy...
Cô cảm thấy mình sắp nổ tung, cảm giác tê dại vẫn kéo dài đến tứ chi bách hài, khiến cô bất giác ôm sát người đàn ông nhấp nhô phía trên, móng tay kéo ra từng dấu vết trên lưng anh.
Giờ phút này, mùi máu tanh sẽ chỉ làm cho Quan Hạo Lê càng thêm điên cuồng, cấm dục quá lâu, tối nay anh giống như thú dữ lũ lụt cực đói, đã xảy ra thì không thể ngăn cản.
Mềm mại trước ngực cô không ngừng ma sát hấp dẫn anh, khiến anh đưa tay lên che kín, xoa nắn, khiến người phía dưới gần như không thể chịu đựng nổi lửa tình cao trào.
“Ừ... A...”
Cả người Tiết Giai Ny run rẩy, mở to cặp mắt mờ mịt, thở gấp liên tiếp, hình như sắp không chịu nổi.
“Ny Ny...”
Giọng nói khàn đục nặng nề của anh cực kỳ truyền cảm dễ nghe, khiêu khích cô mê loạn ý chí, hình như bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu lấp lánh, lúc sáng lúc lại tối, giống như xuất hiện ảo giác.
Giây phút khi anh kết thúc, thân thể Tiết Giai Ny run rẩy cực nhanh, ngay sau đó, đã ngủ mê man.
Anh yêu thương ôm lấy thân thể cô, thở dồn dập hổn hển, nếu không phải bởi vì là lần đầu tiên của cô, anh hoàn toàn không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy.
Nhìn cô ánh mắt đưa tình lúng liếng nằm trên giường, trên mặt mày đều nhuộm đỏ, miệng nhỏ cũng sưng, sưng đỏ tươi đẹp ướt át này làm lòng người ngứa ngáy khó nhịn, giống như nên cắn tiếp mới đúng.
Quan Hạo Lê ép buộc bản thân mình thu hồi lý trí, ôm cô gái nhỏ đã ngất đi về phía phòng tắm, khi khóe mắt liếc về phía vết máu đỏ thẫm trên ga giường thì trong lòng vui mừng.
Anh là người đàn ông đầu tiên của cô, cũng sẽ là người cuối cùng.
Mặc dù cô không phải là người phụ nữ đầu tiên của anh, nhưng nhất định là người cuối cùng, vả lại là duy nhất.
--- ---------- -----
Ngày hôm sau, khi Tiết Giai Ny tỉnh lại, đã là buổi trưa rồi, cô khẽ giật giật thân thể, lại cảm thấy phía dưới đau quá, lập tức có dự cảm chẳng lành.
Nhắm mắt lại, cố gắng nghĩ lại lần nữa rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì.
Cô và Cát gia cùng nhau đến quán bar uống rượu khiêu vũ, có không ít đàn ông tiến gần cô, sau đó, hình như cô thấy một bóng người quen thuộc – Quan Hạo Lê.
Anh kéo mạnh mình muốn mình rời khỏi quầy bar, mình không chịu...
Cô đột nhiên vén chăn lên, khi thấy cả người không mảnh vải che thân thì ngón tay không kiềm chế được bấu chặt chăn, người đàn ông thúi đáng chết!
Thật quá đáng! Lại thừa dịp sau khi cô uống say làm chuyện đó với cô!
Lần đầu tiên của mình, cứ không còn như vậy rồi.
Cô càng nghĩ càng uất ức, trong lòng hận chết Quan Hạo Lê.
“Tỉnh rồi, anh hầm chút cháo, em uống chút chứ?”
Đúng lúc này, Quan Hạo Lê đột nhiên đẩy cửa đi vào, giọng nói dịu dàng, trong mắt tràn đầy tình yêu cưng chiều.
“Khốn kiếp! Tối hôm qua anh làm gì với tôi!” Tiết Giai Ny cắn môi, tức giận bừng bừng nhìn anh chằm chằm.
“Ny Ny, anh yêu em, anh sẽ phụ trách.” Quan Hạo Lê biết cô nhất định sẽ tức giận, đã sớm nghĩ cách dùng từ.
“Phụ trách cái đầu anh! Đồ lưu manh! Khốn kiếp!” Tiết Giai Ny tức giận mắng.
Quan Hạo Lê đi tới, ho nhẹ một tiếng, “Thật ra thì, em cũng có trách nhiệm.”
Tiết Giai Ny nghe xong lời này đã thực sự nổi giận, “Chính anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn lại còn nói tôi có trách nhiệm!”
“Em biết dáng vẻ sau khi uống say của em có bao nhiêu đáng yêu sao?” Quan Hạo Lê ngồi trên giường, tròng mắt đen thâm tình khẩn thiết.
“Anh...” Tiết Giai Ny bị lời anh nói làm nghẹn, từ nhỏ đến lớn, có người từng khen cô xinh đẹp, có người từng khen cô dã man, có người từng khen cô phong cách, chính là chưa từng có ai nói cô đáng yêu.
Cô cho rằng anh sẽ nói ra lý do gì đặc biệt, kết quả...
“Thật, anh thề, hơn nữa quần áo cũng do em cởi.” Vẻ mặt Quan Hạo Lê rất nghiêm túc, chỉ có điều, trong chuyện cởi quần áo này, anh nói dối có ý tốt.
“Anh chém gió!” Tiết Giai Ny xấu hổ gò má đỏ bừng, tên vô lại này, nhất định là gạt mình!
Cô cũng không phải đồ điên gì, sao có thể tự mình cởi quần áo?
“Trước kia có ai từng nói cho em biết dáng vẻ sau khi uống say của em chưa?” Quan Hạo Lê đột nhiên hỏi một câu lành lạnh.
“Không có.” Tiết Giai Ny lắc đầu, tối hôm qua là lần đầu tiên cô uống say.
“Vậy thì đúng rồi, sau khi uống rượu say em hơi không giống bình thường, ngôn ngữ cử chỉ cũng biểu hiện... Thật đáng yêu, dĩ nhiên, cũng có lúc em không dễ thương, đó chính là phun lên người anh.”
“Đáng đời!” Tiết Giai Ny hừ lạnh.
“Cũng bởi vì vậy, em la hét quần áo rất thúi, muốn cởi xuống, còn thoải mái nằm trong bồn tắm, để anh tắm rửa cho em.” Quan Hạo Lê nói từng câu từng chữ, giọng điệu chậm chạp.
Tiết Giai Ny nóng nảy đến gò má ửng hồng, “Câm miệng! Đừng nói nữa!”
Quan Hạo Lê rất biết điều dừng lại, có mấy lời nói một chút là được, nói nhiều quá ngược lại không tốt.
“Tối hôm qua tôi uống say, cái gì cũng không biết, bây giờ anh nói gì đều là thêu dệt vô cớ, tôi mới sẽ không ngốc đi tin tưởng anh!”
“Ngoan, đừng nóng giận, ra phòng ăn ăn chút cháo, tốt cho bao tử.” Giọng anh chậm chạp dịu dàng.
“Đi ra ngoài! Đi ra ngoài cho tôi!” Tiết Giai Ny xấu hổ kêu lên.
Cô không hy vọng mình đắm chìm trong dịu dàng của anh, cảm giác này hoàn toàn thoát khỏi dự đoán của cô, rõ ràng chính anh có lỗi, tại sao anh có thể biểu hiện giống như không liên quan vậy?
Quá ghê tởm!
Quan Hạo Lê biết cô nhất thời vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp nhận sự thật này, nên đứng dậy đi ra ngoài, múc thêm một chén cháo nữa rồi bưng vào cho cô, vừa mở cửa đã gặp phải cô ném gối đầu, may mà không ném lên chén cháo.
“Đi ra ngoài! Tôi ghét nhìn thấy anh!” Tiết Giai Ny ngồi trên giường hờn dỗi, nghe được tiếng cửa, không chút suy nghĩ ném cái gối qua, bây giờ cô cực hận Quan Hạo Lê.
Khi thấy anh bưng cháo cho mình thì cũng không bớt nóng.
“Được, anh lập tức biến mất, nhưng em phải nhớ uống cháo.” Quan Hạo Lê vội vàng lui ra ngoài.
Sau khi cửa đóng lại, Tiết Giai Ny chôn đầu vào trong chăn, cô hy vọng nhường nào đây chỉ là một giấc mộng, sau khi tỉnh mộng cái gì cũng không xảy ra.
Nhưng ông trời cố tình đối nghịch với cô, không để cho cô không phải đối mặt với sự thật này.
--- ---------- -----
Buổi tối, Tiết Giai Ny và Cát Xuyến hẹn gặp mặt ở chỗ cũ.
“Tối hôm qua chẳng lẽ hai người...” Cát Xuyến cười hề hề như trộm.
“Tối hôm qua cậu uống say sao?” Tiết Giai Ny nghiêm túc hỏi ngược lại.
Cát Xuyến mở trừng hai mắt, như đang nghiêm túc nhớ lại, “Chắc... Là không có.”
“Không uống say sao cậu có thể để cho người đàn ông thúi Quan Hạo Lê đó dẫn tớ đi?” Tiết Giai Ny tức giận nhìn bạn.
“Ờ thì...” Đầu óc Cát Xuyến xoay chuyển thật nhan, nhìn trận thế này của Ngoa tử, chắc tối hôm qua xảy ra cái gì, khả năng lớn nhất là bị... Bị ăn sạch sành sanh.
“Nói thật, tớ cũng không nhớ nổi, buổi sáng tỉnh dậy, tớ ở trên giường nhà tớ, ngược lại trên người có một ít dấu vết mập mờ.”
Tiết Giai Ny mở lớn hai mắt nhìn bạn.
“Thôi đi... Cậu đừng hiểu lầm, tớ do Đỗ Hướng Hàng ban tặng, không liên quan đến người đàn ông khác.” Cát Xuyến vội vàng xua tay giải thích.
“Tớ còn tưởng rằng tối hôm qua cậu xảy ra tình một đêm với ai đó rồi.” Tiết Giai Ny bĩu môi.
“Cô em ấy! Trong đầu cậu đều nghĩ gì đâu! Tớ nhất quán như một với người đàn ông nhà tớ, người đàn ông khác hoàn toàn không lọt vào mắt thần của tớ.” Cát Xuyến hừ mũi.
“Dạ dạ dạ! Cát đại tiểu thư của chúng ta kiên trinh nhất quán với tình yêu, không phải quân không lấy.”
“Chỉ có điều, trong lòng tớ có một nghi vấn, tớ về nhà thế nào?” Cát Xuyến mím môi nghiêm túc nhớ lại.
“Phụt!” Một ngụm nước của Tiết Giai Ny thiếu chút nữa không phun ra, “Không phải Đỗ Hướng Hàng nhà cậu đến đón cậu?”
“Mà tớ nhớ rất rõ ràng, tớ không gọi điện thoại cho anh ấy!” Cát Xuyến rất buồn bực.
“Nói không chừng cậu mộng du.”
Cát Xuyến nhíu mày ngẫm nghĩ, đột nhiên vỗ đùi một cái, “Đúng rồi!”
Tiết Giai Ny liếc cô ấy một cái, “Bà chị, chị có thể bình tĩnh một chút không?”
“Tớ nhớ ra rồi! Tối hôm qua lúc cậu bị Quan Hạo Lê mang đi, tớ có đi qua ngăn anh ta lại, kết quả Nam Cung Thần nhô ra, anh ta nói muốn đưa tớ về nhà, tớ mơ mơ màng màng đi theo anh ta.”
Sau khi nói xong, Cát Xuyến tỏ vẻ đau thương nhìn về phía bạn tốt.
“Trời! Tối hôm qua cậu có thật sự thấy rõ ràng người đàn ông lăn khỏi ga giường của cậu là ai sao?” Tiết Giai Ny cũng kinh hãi.
“Tớ đương nhiên thấy rõ!” Cát Xuyến xù lông.
Tiết Giai Ny nhấp một ngụm trà, tỏ ý không tin tưởng lắm, người uống say, nào còn nhớ rõ ràng như vậy.
“Tớ xác định 100% người đàn ông tối hôm qua là Đỗ Hướng Hàng, nhưng tớ cũng phải gọi điện thoại cho Nam Cung Thần hỏi rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện, nếu không, trong lòng tớ cảm giác hơi vướng mắc, ôi má ơi, rộn lòng chết đi!”
Cát Xuyến lấy điện thoại di động ra không ngừng bấm số điện thoại, thế cho nen quên hỏi tình hình tối hôm qua của người nào đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.