Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em
Quyển 2 - Chương 9
Nam Quan Yêu Yêu
17/10/2016
Mấy ngày nay Mac Đông Lăng rất bận, đang giấu tên mở một game cùng người khác, sau khi hoàn thành sẽ có một con số khả quan, vốn anh không thiếu chút tiền này, nhưng hiện giờ thẻ gì cũng không thể dùng, chỉ có thể
nghĩ cách kiếm tiền.
Lúc Thư Mật Nhi và Caroline vào nhà thì anh cũng chỉ ngẩng đầu lên liếc họ một cái, “Đã trở lại.”
Sau đó, tiếp tục lao đầu và công việc.
“Khụ!” Caroline giả vờ ho khan một tiếng.
Nhưng mà, Mạc Đông Lăng không có bất kỳ động tĩnh gì, anh đang tiến hành bước rất then chốt, hoàn toàn không rảnh quan tâm họ.
Trong lòng Thư Mật Nhi khó tránh khỏi dâng lên một mất mát nho nhỏ, thì ra, mình còn không quan trọng bằng một game máy tính!
Cô tâm tình không tốt trở về phòng nghỉ ngơi, Caroline đi tới bên cạnh Mạc Đông Lăng chọc chọc anh, nhỏ giọng nói: “Này? Anh làm sao vậy? Mật Mật vừa mới xuất viện, anh lại nghênh đón cô ấy như vậy?”
“Cho tôi thêm nửa giờ là được, lập tức làm xong.” Mắt Mạc Đông Lăng tập trung nhìn chằm chằm màn hình vi tính, ngón tay lướt như bay.
“Anh chưa từng nghe một câu ‘tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại.’ sao? Ngu ngốc!” Caroline tức giận mắng.
Cô thật sự hận không thể ném anh vào trong máy tính, tiền không thể kiếm từ bao giờ? Nhất định chạy tới lúc này? Thật sự là đàn ông thúi không hiểu tình thú!
“Ặc...”
Nhìn bóng lưng cô rời đi, Mạc Đông Lăng kinh ngạc há to mồm, ngay cả chính anh cũng hồ đồ, rốt cuộc giữa anh và Thư Mật Nhi là quan hệ gì?
Rõ ràng là quan hệ khế ước giấy trắng mực đen!
Sao nghe ý tứ Caroline, hai người bọn họ giống như tình nhân đây?
Nếu đã định ra quy tắc die enda anle equu ydonn trò chơi, sao anh có thể yêu cô? Nếu thừa nhận là mình thua?
Dường như vấn đề này làm cho người ta rối rắm.
Buổi tối trước khi đi ngủ, anh gửi tin nhắn cho Thư Mật Nhi, ‘Chân còn đau không?’
Không nhận được trả lời, giống như đá chìm xuống biển.
Sáng hôm sau lúc anh tỉnh lại, Thư Mật Nhi và Caroline đã đi trường học, nghe nói hai cô chuẩn bị biểu diễn tốt nghiệp, tương đối bận rộn.
Mạc Đông Lăng đột nhiên lo lắng chân bị thương của cô, lúc cô chơi violin cần đứng, chịu được sao?
Trong lòng lo lắng cho người ta, nhưng không chịu nhún nhường đi nhìn cô.
Đây chính là gọi đến chết vẫn sĩ diện!
Buổi chiều lúc ba bốn giờ, ông trời không tốt, đột nhiên, sấm sét vang dội, mưa to như thác tới.
Chẳng lẽ? Đây là ông trời cố ý cho anh cơ hội? Mạc Đông Lăng suy nghĩ trong lòng.
Động lòng không bằng hành động, anh cầm ô, lái xe đi ra ngoài, nếu như cô có hỏi tới, mình cũng có thể lấy cớ đưa ô cho cô.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Trong hội trường lớn của trường, Thư Mật Nhi đang nghiêm túc tập tiết mục tốt nghiệp của mình, từ đầu đến cuối cô đều cảm thấy không hài lòng lắm, luyện tới luyện lui vẫn không đạt được tới hiệu quả cô muốn, khó tránh khỏi mất hứng.
Nên để violin xuống, đi tới bên cửa sổ, tiếng sấm sét ầm ầm, tiếng trước tiếng sau dọa người, bầu trời giống như bị rạch ra, mưa to tầm tã.
Không nén được thở dài, chẳng lẽ hôm nay cô bị vây ở đây sao?
Caroline đã sớm hẹn hò với bạn trai, mình lại không thể quấy rầy cô ấy, mà... người kia ở nhà, gần đây mê mẩn phát triển game, tập trung tinh thần vào đó.
Suy nghĩ một chút lại rộn lòng, rốt cuộc đây là gì!
“Mật Nhi, còn không đi sao?” Bạn học cùng lớp luyện đàn chung với cô hỏi.
“Tớ đợi lát nữa, cậu đi trước đi.” Thư Mật Nhi cười vẫy tay với cô ấy.
“Vậy tớ đi trước! Bye bye!”
Mắt thấy từng bạn học rời đi, Thư Mật Nhi ngồi trên băng ghế ngẩn người một lúc, đứng dậy lau chùi violin yêu quý, bỏ cẩn thận vào trong hộp.
Sau khi làm xong việc này, cô mới cho phép mình rời đi.
Trời ạ! Mưa lớn như vậy cô về như thế nào? Không mang ô, cũng không lái xe...
Thư Mật Nhi đứng ở mái hiên ngoài hội trường lớn, nhìn giọt mưa lớn như hạt đậu kinh ngạc ngẩn người.
“Mật Mật.”
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp lại quen thuộc vang lên bên tai cô, cô cảm giác tai mình xuất hiện ảo giác, sao có thể? Sao anh có thể xuất hiện ở đây?
Cô không có bất kỳ động tác gì, vẫn duy trì tư thế lúc trước, nhưng ngón tay khẽ run tiết lộ tâm tình lúc này của cô.
Trên đầu xuất hiện một chiếc ô che mưa lớn, tiếp theo chính là hơi thở phái nam quen thuộc với cô, cô không thể tưởng tượng nổi quay đầu, trong mắt màu xanh dương lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Anh Nghiêu? Sao anh lại ở đây?”
Cũng khó trách cô kinh ngạc, quân nhân tại chức không thể tùy tiện ra nước ngoài, cô nằm mơ cũng không thể nghĩ đến Úy Học Nghiêu lại đột nhiên xuất hiện đứng trước mặt cô, tương đương với trên trời rớt xuống một sấm sét kinh hãi.
Úy Học Nghiêu chỉ chăm chú nhìn cô, bàn tay đầy vết chai không tự chủ vuốt đầu cô, khóe môi nhếch lên nụ cười ấm áp, “Anh đột nhiên muốn thăm em.”
Trái tim của Thư Mật Nhi lập tức nhảy lên “Thịch thịch thịch”, cô vốn tưởng rằng mình đã quên anh, nhưng sự xuất hiện của anh, hoàn toàn gợi lại tất cả ký ức của mình về anh.
Từ khi hiểu chuyện, cô biết rõ anh là ông xã tương lai của mình, anh cũng là mối tình đầu của cô, là người đàn ông đầu tiên cô chân chính yêu.
Chỉ tiếc tạo hóa trêu ngươi! Người có tình sẽ không thể thành thân thuộc.
“Không phải anh không thể ra nước ngoài sao?” Cô nghi ngờ hỏi.
“Anh tìm người giả làm thân phận, sau khi cải trang thì ngồi máy bay tư nhân của cha đến đây.” Úy Học Nghiêu giải thích.
“Anh... Tìm em, có chuyện gì sao?”
Thư Mật Nhi tự nhắc nhở mình: Anh đã là của người khác rồi! Không thể ôm lấy bất kỳ ảo tưởng gì!
“Nghe nói, chân của em bị thương? Còn đau không?”
Úy Học Nghiêu ân cần hỏi han, anh cũng trong lúc vô tình nghe được em gái nói, vừa đúng dịp nghỉ phép lần này cải trang ra nước ngoài tới gặp cô.
“Không có việc gì, không đau.”
Giọng của Thư Mật Nhi dần lạnh nhạt, hai người bọn họ đã xác định không thể nào, cần gì còn dây dưa quá nhiều? Cuối cùng sẽ chỉ bị thương lẫn nhau.
“Mật Mật, anh biết rõ mình phạm lỗi, đêm hôm đó, sao anh lại coi đó là em, anh đáng chết! Anh...” Úy Học Nghiêu chợt nói.
“Anh Nghiêu, đừng nói nữa, chúng ta die end anle equ ydo nn đã không phải là thiếu niên thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, anh nên chịu trách nhiệm vì hành động của mình, mà em, cũng sẽ gặp được hạnh phúc thuộc về em, chúc phúc em, được không?”
Thư Mật Nhi khổ sở cắt đứt lời anh, mỗi một chữ cũng tương đương với lăng trì * chính cô.
(*) lăng trì: hình phạt thời xa xưa, đầu tiên chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu.
“Mật Mật...” Úy Học Nghiêu kích động ôm bả vai cô, trong tròng mắt đen đầy thâm tình chân thành và không muốn.
Anh yêu cô, từ đầu tới cuối chỉ yêu một người phụ nữ là cô, nhưng số mạng lại thích trêu cợt người, vốn là kết cục thật tốt đẹp, lại thành chia năm xẻ bảy như vậy.
Vốn chuyện giữa hai người có bước ngoặt tốt, nhưng Thư Tinh Sở không sớm không muộn đặt một chân vào, biến thành cục diện như ngày hôm nay.
“Anh Nghiêu, anh vẫn nên về đi.” Thư Mật Nhi cố giả bộ bình tĩnh khuyên nhủ.
Êm đẹp, sao anh phải xuất hiện? Khuấy đảo lòng cô vốn bình tĩnh như hồ nước thành lộn xộn, tình yêu, cần phải giày vò như vậy sao?
Úy Học Nghiêu cũng rất khổ sở, hoàn toàn không ngờ tới chuyện phát triển đến như vậy, với Tinh Tinh, anh chỉ có tình anh em, hoàn toàn không có tình yêu nam nữ, nhưng... Hai người lại không giải thích được mà đính hôn. Lòng anh yêu Mật Mật, không hy vọng thấy nhất chính là cô đau lòng, vậy mà, hại cô đau lòng nhất là người kia hay chính là mình, trong lòng anh tự trách muốn chết, không chút suy nghĩ ôm cô vào trong ngực.
Thư Mật Nhi dĩ nhiên không chịu, liều mạng giãy dụa.
“Mật Mật, để cho anh ôm một lát, chỉ một lát...” Anh gần như nỉ non cầu khẩn.
Dịu dàng của anh với Thư Mật Nhi die nda nle equ ydo nn mà nói chính là vết thương trí mạng, sao từ chối được? Trong lòng cô si ngốc thầm nghĩ: Coi như đây là cái ôm từ biệt cuối cùng đi!
Mà cảnh này, vừa vặn để cho Mạc Đông Lăng cầm ô đến nhìn thấy rõ ràng, anh ngồi trong xe không nhúc nhích nhìn hai người ôm nhau trong mưa, ánh mắt lạnh lùng trước nay chưa từng có, môi mỏng khêu gợi mím thành đường thẳng, nắm tay cầm tay lái nổi gân xanh lên.
Thì ra, tự mình đa tình!
Coi như mình không đến đưa ô, người ta cũng có hộ hoa sứ giả.
Anh có dự cảm, người đàn ông kia chính là “Anh Nghiêu” trong miệng Thư Mật Nhi nhớ mãi không quên, nhìn dáng vẻ tình ý liên tục của hai người thì biết rõ rồi.
Đạp mạnh cần ga, xe chạy nhanh như tên rời cung đi ra ngoài, chạy chẳng có mục đích sau mười mấy phút, mới chậm rãi giảm bớt tốc độ.
Rốt cuộc anh tức giận cái gì?
Cô và người đàn ông nào lui tới, thân mật với người đàn ông khác có liên quan gì đến mình?
Tại sao muốn để ý?
Tại sao trong lòng không vui?
Đáng chết! Mạc Đông Lăng lắc đầu, bỏ rơi toàn bộ ý tưởng phiền lòng, anh sẽ không thích cô! Tuyệt đối không thể nào!
Lúc Thư Mật Nhi và Caroline vào nhà thì anh cũng chỉ ngẩng đầu lên liếc họ một cái, “Đã trở lại.”
Sau đó, tiếp tục lao đầu và công việc.
“Khụ!” Caroline giả vờ ho khan một tiếng.
Nhưng mà, Mạc Đông Lăng không có bất kỳ động tĩnh gì, anh đang tiến hành bước rất then chốt, hoàn toàn không rảnh quan tâm họ.
Trong lòng Thư Mật Nhi khó tránh khỏi dâng lên một mất mát nho nhỏ, thì ra, mình còn không quan trọng bằng một game máy tính!
Cô tâm tình không tốt trở về phòng nghỉ ngơi, Caroline đi tới bên cạnh Mạc Đông Lăng chọc chọc anh, nhỏ giọng nói: “Này? Anh làm sao vậy? Mật Mật vừa mới xuất viện, anh lại nghênh đón cô ấy như vậy?”
“Cho tôi thêm nửa giờ là được, lập tức làm xong.” Mắt Mạc Đông Lăng tập trung nhìn chằm chằm màn hình vi tính, ngón tay lướt như bay.
“Anh chưa từng nghe một câu ‘tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại.’ sao? Ngu ngốc!” Caroline tức giận mắng.
Cô thật sự hận không thể ném anh vào trong máy tính, tiền không thể kiếm từ bao giờ? Nhất định chạy tới lúc này? Thật sự là đàn ông thúi không hiểu tình thú!
“Ặc...”
Nhìn bóng lưng cô rời đi, Mạc Đông Lăng kinh ngạc há to mồm, ngay cả chính anh cũng hồ đồ, rốt cuộc giữa anh và Thư Mật Nhi là quan hệ gì?
Rõ ràng là quan hệ khế ước giấy trắng mực đen!
Sao nghe ý tứ Caroline, hai người bọn họ giống như tình nhân đây?
Nếu đã định ra quy tắc die enda anle equu ydonn trò chơi, sao anh có thể yêu cô? Nếu thừa nhận là mình thua?
Dường như vấn đề này làm cho người ta rối rắm.
Buổi tối trước khi đi ngủ, anh gửi tin nhắn cho Thư Mật Nhi, ‘Chân còn đau không?’
Không nhận được trả lời, giống như đá chìm xuống biển.
Sáng hôm sau lúc anh tỉnh lại, Thư Mật Nhi và Caroline đã đi trường học, nghe nói hai cô chuẩn bị biểu diễn tốt nghiệp, tương đối bận rộn.
Mạc Đông Lăng đột nhiên lo lắng chân bị thương của cô, lúc cô chơi violin cần đứng, chịu được sao?
Trong lòng lo lắng cho người ta, nhưng không chịu nhún nhường đi nhìn cô.
Đây chính là gọi đến chết vẫn sĩ diện!
Buổi chiều lúc ba bốn giờ, ông trời không tốt, đột nhiên, sấm sét vang dội, mưa to như thác tới.
Chẳng lẽ? Đây là ông trời cố ý cho anh cơ hội? Mạc Đông Lăng suy nghĩ trong lòng.
Động lòng không bằng hành động, anh cầm ô, lái xe đi ra ngoài, nếu như cô có hỏi tới, mình cũng có thể lấy cớ đưa ô cho cô.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Trong hội trường lớn của trường, Thư Mật Nhi đang nghiêm túc tập tiết mục tốt nghiệp của mình, từ đầu đến cuối cô đều cảm thấy không hài lòng lắm, luyện tới luyện lui vẫn không đạt được tới hiệu quả cô muốn, khó tránh khỏi mất hứng.
Nên để violin xuống, đi tới bên cửa sổ, tiếng sấm sét ầm ầm, tiếng trước tiếng sau dọa người, bầu trời giống như bị rạch ra, mưa to tầm tã.
Không nén được thở dài, chẳng lẽ hôm nay cô bị vây ở đây sao?
Caroline đã sớm hẹn hò với bạn trai, mình lại không thể quấy rầy cô ấy, mà... người kia ở nhà, gần đây mê mẩn phát triển game, tập trung tinh thần vào đó.
Suy nghĩ một chút lại rộn lòng, rốt cuộc đây là gì!
“Mật Nhi, còn không đi sao?” Bạn học cùng lớp luyện đàn chung với cô hỏi.
“Tớ đợi lát nữa, cậu đi trước đi.” Thư Mật Nhi cười vẫy tay với cô ấy.
“Vậy tớ đi trước! Bye bye!”
Mắt thấy từng bạn học rời đi, Thư Mật Nhi ngồi trên băng ghế ngẩn người một lúc, đứng dậy lau chùi violin yêu quý, bỏ cẩn thận vào trong hộp.
Sau khi làm xong việc này, cô mới cho phép mình rời đi.
Trời ạ! Mưa lớn như vậy cô về như thế nào? Không mang ô, cũng không lái xe...
Thư Mật Nhi đứng ở mái hiên ngoài hội trường lớn, nhìn giọt mưa lớn như hạt đậu kinh ngạc ngẩn người.
“Mật Mật.”
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp lại quen thuộc vang lên bên tai cô, cô cảm giác tai mình xuất hiện ảo giác, sao có thể? Sao anh có thể xuất hiện ở đây?
Cô không có bất kỳ động tác gì, vẫn duy trì tư thế lúc trước, nhưng ngón tay khẽ run tiết lộ tâm tình lúc này của cô.
Trên đầu xuất hiện một chiếc ô che mưa lớn, tiếp theo chính là hơi thở phái nam quen thuộc với cô, cô không thể tưởng tượng nổi quay đầu, trong mắt màu xanh dương lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Anh Nghiêu? Sao anh lại ở đây?”
Cũng khó trách cô kinh ngạc, quân nhân tại chức không thể tùy tiện ra nước ngoài, cô nằm mơ cũng không thể nghĩ đến Úy Học Nghiêu lại đột nhiên xuất hiện đứng trước mặt cô, tương đương với trên trời rớt xuống một sấm sét kinh hãi.
Úy Học Nghiêu chỉ chăm chú nhìn cô, bàn tay đầy vết chai không tự chủ vuốt đầu cô, khóe môi nhếch lên nụ cười ấm áp, “Anh đột nhiên muốn thăm em.”
Trái tim của Thư Mật Nhi lập tức nhảy lên “Thịch thịch thịch”, cô vốn tưởng rằng mình đã quên anh, nhưng sự xuất hiện của anh, hoàn toàn gợi lại tất cả ký ức của mình về anh.
Từ khi hiểu chuyện, cô biết rõ anh là ông xã tương lai của mình, anh cũng là mối tình đầu của cô, là người đàn ông đầu tiên cô chân chính yêu.
Chỉ tiếc tạo hóa trêu ngươi! Người có tình sẽ không thể thành thân thuộc.
“Không phải anh không thể ra nước ngoài sao?” Cô nghi ngờ hỏi.
“Anh tìm người giả làm thân phận, sau khi cải trang thì ngồi máy bay tư nhân của cha đến đây.” Úy Học Nghiêu giải thích.
“Anh... Tìm em, có chuyện gì sao?”
Thư Mật Nhi tự nhắc nhở mình: Anh đã là của người khác rồi! Không thể ôm lấy bất kỳ ảo tưởng gì!
“Nghe nói, chân của em bị thương? Còn đau không?”
Úy Học Nghiêu ân cần hỏi han, anh cũng trong lúc vô tình nghe được em gái nói, vừa đúng dịp nghỉ phép lần này cải trang ra nước ngoài tới gặp cô.
“Không có việc gì, không đau.”
Giọng của Thư Mật Nhi dần lạnh nhạt, hai người bọn họ đã xác định không thể nào, cần gì còn dây dưa quá nhiều? Cuối cùng sẽ chỉ bị thương lẫn nhau.
“Mật Mật, anh biết rõ mình phạm lỗi, đêm hôm đó, sao anh lại coi đó là em, anh đáng chết! Anh...” Úy Học Nghiêu chợt nói.
“Anh Nghiêu, đừng nói nữa, chúng ta die end anle equ ydo nn đã không phải là thiếu niên thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, anh nên chịu trách nhiệm vì hành động của mình, mà em, cũng sẽ gặp được hạnh phúc thuộc về em, chúc phúc em, được không?”
Thư Mật Nhi khổ sở cắt đứt lời anh, mỗi một chữ cũng tương đương với lăng trì * chính cô.
(*) lăng trì: hình phạt thời xa xưa, đầu tiên chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu.
“Mật Mật...” Úy Học Nghiêu kích động ôm bả vai cô, trong tròng mắt đen đầy thâm tình chân thành và không muốn.
Anh yêu cô, từ đầu tới cuối chỉ yêu một người phụ nữ là cô, nhưng số mạng lại thích trêu cợt người, vốn là kết cục thật tốt đẹp, lại thành chia năm xẻ bảy như vậy.
Vốn chuyện giữa hai người có bước ngoặt tốt, nhưng Thư Tinh Sở không sớm không muộn đặt một chân vào, biến thành cục diện như ngày hôm nay.
“Anh Nghiêu, anh vẫn nên về đi.” Thư Mật Nhi cố giả bộ bình tĩnh khuyên nhủ.
Êm đẹp, sao anh phải xuất hiện? Khuấy đảo lòng cô vốn bình tĩnh như hồ nước thành lộn xộn, tình yêu, cần phải giày vò như vậy sao?
Úy Học Nghiêu cũng rất khổ sở, hoàn toàn không ngờ tới chuyện phát triển đến như vậy, với Tinh Tinh, anh chỉ có tình anh em, hoàn toàn không có tình yêu nam nữ, nhưng... Hai người lại không giải thích được mà đính hôn. Lòng anh yêu Mật Mật, không hy vọng thấy nhất chính là cô đau lòng, vậy mà, hại cô đau lòng nhất là người kia hay chính là mình, trong lòng anh tự trách muốn chết, không chút suy nghĩ ôm cô vào trong ngực.
Thư Mật Nhi dĩ nhiên không chịu, liều mạng giãy dụa.
“Mật Mật, để cho anh ôm một lát, chỉ một lát...” Anh gần như nỉ non cầu khẩn.
Dịu dàng của anh với Thư Mật Nhi die nda nle equ ydo nn mà nói chính là vết thương trí mạng, sao từ chối được? Trong lòng cô si ngốc thầm nghĩ: Coi như đây là cái ôm từ biệt cuối cùng đi!
Mà cảnh này, vừa vặn để cho Mạc Đông Lăng cầm ô đến nhìn thấy rõ ràng, anh ngồi trong xe không nhúc nhích nhìn hai người ôm nhau trong mưa, ánh mắt lạnh lùng trước nay chưa từng có, môi mỏng khêu gợi mím thành đường thẳng, nắm tay cầm tay lái nổi gân xanh lên.
Thì ra, tự mình đa tình!
Coi như mình không đến đưa ô, người ta cũng có hộ hoa sứ giả.
Anh có dự cảm, người đàn ông kia chính là “Anh Nghiêu” trong miệng Thư Mật Nhi nhớ mãi không quên, nhìn dáng vẻ tình ý liên tục của hai người thì biết rõ rồi.
Đạp mạnh cần ga, xe chạy nhanh như tên rời cung đi ra ngoài, chạy chẳng có mục đích sau mười mấy phút, mới chậm rãi giảm bớt tốc độ.
Rốt cuộc anh tức giận cái gì?
Cô và người đàn ông nào lui tới, thân mật với người đàn ông khác có liên quan gì đến mình?
Tại sao muốn để ý?
Tại sao trong lòng không vui?
Đáng chết! Mạc Đông Lăng lắc đầu, bỏ rơi toàn bộ ý tưởng phiền lòng, anh sẽ không thích cô! Tuyệt đối không thể nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.