Chương 5: Ai Đẹp Trai Nhất (1)
Liễu Hi
09/03/2023
“Môn Vật lý của tớ cũng thảm lắm.” Tống Toa Toa phồng má, “Toán Lý Hoá tớ đều tệ như nhau, lên lớp Mười Một chắc bị chuyển sang lớp chuyên Văn quá.”
“Cậu không phải học múa sao, mấy môn khoa học tự nhiên học không tốt có gì mà sợ? Thi vào trường nghệ thuật cũng chẳng cần thi Toán Lý Hoá.”
Nhìn tấm poster của Lư Lan dán trên đầu giường, Tống Toa Toa thở dài: “Chưa chắc đâu, nhà tớ chỉ sợ không đồng ý cho tớ học múa.”
“Sao lại không đồng ý?” Doãn Điềm cảm thấy khó hiểu, “Thí sinh thi đại học ngành nghệ thuật điểm mấy môn văn hoá đều rất thấp, thi cho có thôi mà. Nếu như tớ cũng múa giỏi như cậu thì còn lo gì việc thi đại học nữa?”
“Bởi vì người nhà tớ đều muốn tớ thi các ngành văn hoá.” Tống Toa Toa bất đắc dĩ nói, “Bọn họ cho rằng múa chỉ là sở thích, không thể là nghề nghiệp được.”
“Tớ nghĩ người nhà cậu nói đúng.” Giang Văn Hiểu rốt cuộc làm xong bài tập, vừa cất sách vở vừa nói, “Làm nghề múa mà muốn nổi tiếng thì cả nước mình cũng chẳng được mấy ai, làm mấy ngành nghề văn hoá mới kiếm sống được. Toa Toa nên chăm chỉ học tập đi.”
“Tớ bảo này, các cậu đổi đề tài đi được không? Đừng nói chuyện học hành nữa.” Hạ Tử đang đắp mặt nạ nói giọng không vui, “Giờ tự học buổi tối nghe đầy lỗ tai rồi, tai tớ sắp đóng thành kén.”
“Được thôi, vậy nói về việc gì?” Doãn Điềm dựa vào mép giường, lười biếng nói, “Hay tụi mình tám chuyện soái ca đi?”
Hạ Tử tán đồng: “Này mới đúng nè, đây mới là đề tài trò chuyện ban đêm của nữ sinh ký túc xá.”
Cô vừa dứt lời thì phòng ngủ bỗng nhiên tối sầm, đã đến giờ tắt đèn.
Giang Văn Hiểu bình tĩnh lấy đồ đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
“Này, các cậu thấy lớp mình ai đẹp trai nhất?” Doãn Điềm hết sức hứng thú hỏi.
Hạ Tử đắp mặt nạ trắng, trong bóng đêm có chút sáng lập loè: “Chắc là cán sự môn thể dục, Lưu Chiêu. Cậu ấy chơi bóng rổ nhìn rất đẹp trai, tớ khẳng định cậu ấy có cơ bụng.”
“Chà chà chà, thì ra Trứng Tôm (2) thích kiểu con trai như vậy?” Doãn Điềm cố ý cười gian, “Nhưng tớ lại cảm thấy Quý Hoài đẹp trai nhất, vừa cao vừa gầy, làn da trắng nõn, đúng tiêu chuẩn thiếu niên anh tuấn, đây là tiêu chuẩn đẹp trai trong truyện tranh đó nha!”
*(Chú thích 2: Trong tiếng Trung, tên Hạ Tử đọc gần giống với Trứng Tôm nên bị Doãn Điềm ghẹo)*
Giang Văn Hiểu bỗng bước ra từ nhà vệ sinh, hừ một tiếng, “Quý Hoài có gì mà đẹp? Ngày nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh, kiêu ngạo tới tận trời. Theo tớ thì đẹp trai nhất là giáo viên môn Hoá! Thầy vừa trưởng thành lại có mị lực, hơn nữa còn đang độc thân, tuyệt đối hơn xa Quý Hoài mấy chục cây số!”
Hạ Tử cười chế nhạo: “Bạn học Văn Hiểu à, cậu ghét bỏ Quý Hoài như vậy không phải vì người ta học giỏi hơn cậu đó chứ?”
“Xí, tớ không thèm để hắn vào mắt.” Giang Văn Hiểu đẩy đẩy gọng kính đen, ngoài miệng tuy không thừa nhận nhưng trong lòng rất không vui. Kết quả thi đầu vào cô đứng hạng hai trong lớp, mà người hạng nhất đứng phía trên cô chính là Quý Hoài.
Doãn Điềm hỏi Tống Toa Toa: “Toa Toa, cậu nói xem, trong ba người bọn tớ đề cử, rốt cuộc thì ai đẹp trai nhất đây?”
“Đương nhiên là thầy Tống đẹp trai nhất!” Tống Toa Toa cười, cô đương nhiên phải ủng hộ chú ruột của mình.
“Không đúng nha.” Doãn Điềm lắc đầu, “Chẳng lẽ các cậu không cảm thấy Quý Hoài trắng trẻo sạch sẽ y như bạch mã hoàng tử sao?”
Tống Toa Toa nghiêm trang nói, “Bạch mã hoàng tử thì cũng là một con ngựa trắng thôi mà, liên quan gì hoàng tử chứ?”
Doãn Điềm im lặng một lúc lâu, “Cậu nói thế thì tớ cũng cạn lời.”
Sáng hôm sau, vừa xong tiết tự học buổi sáng đã có kết quả thi giữa kỳ.
Lớp trưởng dán bảng thành tích ngay cạnh bảng đen, sau đó giao cho các cán sự phát bài xuống.
Trong nhất thời toàn bộ phòng học đều bát nháo cả lên, tiếng nói chuyện, gọi tên ầm ĩ như ong vỡ tổ.
Kết thúc tiết tự học là giờ ăn sáng, nhưng bọn học sinh đều sốt ruột xem điểm thi, chẳng đứa nào có tâm tình đi ăn sáng cả.
Ngoại trừ bạn học bá nào đó...
“Cậu không phải học múa sao, mấy môn khoa học tự nhiên học không tốt có gì mà sợ? Thi vào trường nghệ thuật cũng chẳng cần thi Toán Lý Hoá.”
Nhìn tấm poster của Lư Lan dán trên đầu giường, Tống Toa Toa thở dài: “Chưa chắc đâu, nhà tớ chỉ sợ không đồng ý cho tớ học múa.”
“Sao lại không đồng ý?” Doãn Điềm cảm thấy khó hiểu, “Thí sinh thi đại học ngành nghệ thuật điểm mấy môn văn hoá đều rất thấp, thi cho có thôi mà. Nếu như tớ cũng múa giỏi như cậu thì còn lo gì việc thi đại học nữa?”
“Bởi vì người nhà tớ đều muốn tớ thi các ngành văn hoá.” Tống Toa Toa bất đắc dĩ nói, “Bọn họ cho rằng múa chỉ là sở thích, không thể là nghề nghiệp được.”
“Tớ nghĩ người nhà cậu nói đúng.” Giang Văn Hiểu rốt cuộc làm xong bài tập, vừa cất sách vở vừa nói, “Làm nghề múa mà muốn nổi tiếng thì cả nước mình cũng chẳng được mấy ai, làm mấy ngành nghề văn hoá mới kiếm sống được. Toa Toa nên chăm chỉ học tập đi.”
“Tớ bảo này, các cậu đổi đề tài đi được không? Đừng nói chuyện học hành nữa.” Hạ Tử đang đắp mặt nạ nói giọng không vui, “Giờ tự học buổi tối nghe đầy lỗ tai rồi, tai tớ sắp đóng thành kén.”
“Được thôi, vậy nói về việc gì?” Doãn Điềm dựa vào mép giường, lười biếng nói, “Hay tụi mình tám chuyện soái ca đi?”
Hạ Tử tán đồng: “Này mới đúng nè, đây mới là đề tài trò chuyện ban đêm của nữ sinh ký túc xá.”
Cô vừa dứt lời thì phòng ngủ bỗng nhiên tối sầm, đã đến giờ tắt đèn.
Giang Văn Hiểu bình tĩnh lấy đồ đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
“Này, các cậu thấy lớp mình ai đẹp trai nhất?” Doãn Điềm hết sức hứng thú hỏi.
Hạ Tử đắp mặt nạ trắng, trong bóng đêm có chút sáng lập loè: “Chắc là cán sự môn thể dục, Lưu Chiêu. Cậu ấy chơi bóng rổ nhìn rất đẹp trai, tớ khẳng định cậu ấy có cơ bụng.”
“Chà chà chà, thì ra Trứng Tôm (2) thích kiểu con trai như vậy?” Doãn Điềm cố ý cười gian, “Nhưng tớ lại cảm thấy Quý Hoài đẹp trai nhất, vừa cao vừa gầy, làn da trắng nõn, đúng tiêu chuẩn thiếu niên anh tuấn, đây là tiêu chuẩn đẹp trai trong truyện tranh đó nha!”
*(Chú thích 2: Trong tiếng Trung, tên Hạ Tử đọc gần giống với Trứng Tôm nên bị Doãn Điềm ghẹo)*
Giang Văn Hiểu bỗng bước ra từ nhà vệ sinh, hừ một tiếng, “Quý Hoài có gì mà đẹp? Ngày nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh, kiêu ngạo tới tận trời. Theo tớ thì đẹp trai nhất là giáo viên môn Hoá! Thầy vừa trưởng thành lại có mị lực, hơn nữa còn đang độc thân, tuyệt đối hơn xa Quý Hoài mấy chục cây số!”
Hạ Tử cười chế nhạo: “Bạn học Văn Hiểu à, cậu ghét bỏ Quý Hoài như vậy không phải vì người ta học giỏi hơn cậu đó chứ?”
“Xí, tớ không thèm để hắn vào mắt.” Giang Văn Hiểu đẩy đẩy gọng kính đen, ngoài miệng tuy không thừa nhận nhưng trong lòng rất không vui. Kết quả thi đầu vào cô đứng hạng hai trong lớp, mà người hạng nhất đứng phía trên cô chính là Quý Hoài.
Doãn Điềm hỏi Tống Toa Toa: “Toa Toa, cậu nói xem, trong ba người bọn tớ đề cử, rốt cuộc thì ai đẹp trai nhất đây?”
“Đương nhiên là thầy Tống đẹp trai nhất!” Tống Toa Toa cười, cô đương nhiên phải ủng hộ chú ruột của mình.
“Không đúng nha.” Doãn Điềm lắc đầu, “Chẳng lẽ các cậu không cảm thấy Quý Hoài trắng trẻo sạch sẽ y như bạch mã hoàng tử sao?”
Tống Toa Toa nghiêm trang nói, “Bạch mã hoàng tử thì cũng là một con ngựa trắng thôi mà, liên quan gì hoàng tử chứ?”
Doãn Điềm im lặng một lúc lâu, “Cậu nói thế thì tớ cũng cạn lời.”
Sáng hôm sau, vừa xong tiết tự học buổi sáng đã có kết quả thi giữa kỳ.
Lớp trưởng dán bảng thành tích ngay cạnh bảng đen, sau đó giao cho các cán sự phát bài xuống.
Trong nhất thời toàn bộ phòng học đều bát nháo cả lên, tiếng nói chuyện, gọi tên ầm ĩ như ong vỡ tổ.
Kết thúc tiết tự học là giờ ăn sáng, nhưng bọn học sinh đều sốt ruột xem điểm thi, chẳng đứa nào có tâm tình đi ăn sáng cả.
Ngoại trừ bạn học bá nào đó...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.