Chương 3: Nói xấu sau lưng (1)
Liễu Hi
07/03/2023
Ngược dòng người lên lại lầu bốn, lúc này nhóm học sinh đã về gần hết, chỉ còn các bạn trực nhật ở lại quét dọn vệ sinh.
Tống Toa Toa vừa bước vào phòng học liền nghe tiếng Chương Kế Diễm tức giận bất bình: “Tống Toa Toa cao như vậy lại được ngồi hàng thứ ba, cô chủ nhiệm sao lại thiên vị cậu ta như vậy? Mỗi ngày đều che ở trước mặt tớ, làm tớ nhìn không thấy bảng, cậu ta đúng là không biết xấu hổ, da mặt thật dày mà!”
Chương Kế Diễm đứng đưa lưng về phía cửa nên không nhìn thấy Tống Toa Toa bước vào, nhưng là hai nữ sinh khác lại nhìn thấy nàng, tức thì xấu hổ không thôi, vội vàng nhắc nhở: “Diễm Diễm, thôi được rồi, đừng nói nữa!”
“Làm sao thế, nói chút không được sao?” Chương Kế Diễm tức giận, “Các cậu xem giờ Văn ấy, cô chủ nhiệm thích nhất là gọi cậu ta trả lời câu hỏi, còn thường xuyên kêu cậu ta lên văn phòng nghe cô sửa bài. Ngoại trừ cậu ta, lớp này còn ai được đãi ngộ như vậy? Hồi chiều này nữa, cậu ta nói bận không học được liền nghỉ, cũng không biết đi làm gì, cô chủ nhiệm vậy mà cũng cho phép. Sao cậu ta lại được nhiều đặc quyền như vậy? Theo tớ thấy, nhà cậu ta chắc chắn đã tặng quà cáp cho cô chủ nhiệm, không thể nào không có…”
Cô ta vừa nói vừa quay đầu lại nhìn theo hướng ánh mắt hai nữ sinh, thấy Tống Toa Toa đứng ở cửa tức thì suýt cắn đầu lưỡi, trên gương mặt hiện lên vẻ kinh hoảng.
Không khí trong phòng học trở nên cực kỳ xấu hổ, Tống Toa Toa sắc mặt cũng không tốt. Cô chưa từng nghĩ tới, cùng là bạn học một lớp lại sẽ có người ở sau lưng nói cô như vậy.
Sau một lúc lâu cô mới nhìn chằm chằm Chương Kế Diễm, thản nhiên nói: “Cô chủ nhiệm không có nhận quà của tôi, xin cậu đừng bôi nhọ cô. Còn việc cô Vương vì sao đối tốt với tôi, chính là vì cô ấy thích tôi. Nếu cậu cũng muốn được cô Vương yêu thích thì hãy tích cực lên, đừng có hèn như vậy.”
Nói xong cô liền đi tới chỗ ngồi của mình, lấy túi bánh bao nhân trứng trong hộc bàn rồi đi mất.
Bước ra khỏi dãy phòng học, Tống Toa Toa tâm tình buồn bực, đôi mắt to vốn đen lóng lánh nay cũng không còn thần thái.
Kỳ thật Chương Kế Diễm nói không sai, cô Vương chủ nhiệm đúng là đối xử với cô rất tốt, dù là việc học tập hay trong cuộc sống đều chiếu cố cô rất nhiều. Nguyên nhân không chỉ vì cô Vương thích cô, mà chủ yếu là vì cô Vương là bạn thân từ nhỏ của mẹ cô.
Mẹ của Tống Toa Toa cũng là giáo viên dạy ở trường Nhất Trung, hơn nữa còn là giáo viên thể dục lớp Tống Toa Toa.
Không chỉ có như thế, chú của Tống Toa Toa cũng là giáo viên trường Nhất Trung, hơn nữa còn là giáo viên môn Hoá lớp Tống Toa Toa.
Từng chút một bị ba vị giáo viên theo sát, Tống Toa Toa thật hoài nghi có phải ông nội cô, hiệu trưởng trường Nhất Trung - đồng chí Tống Quốc Bình, đã cố ý sắp xếp việc phân công giáo viên cho khối lớp Mười hay không?
Nếu không phải bà nội đã sớm về hưu, chức vụ giáo viên môn Sinh vật lớp Tống Toa Toa chỉ sợ cũng khó thoát khỏi tay bà.
Xuất thân từ gia đình có truyền thống làm nghề giáo, Tống Toa Toa từ nhỏ đến lớn không thiếu nhất chính là giáo viên.
Cả nhà ngóng trăng ngóng sao, rốt cuộc chờ được đến lúc cô thi đậu cấp ba, đến địa bàn của Tống gia, làm sao có thể không cố gắng “chiếu cố” cô?
Chỉ là kiểu chiếu cố này khiến Tống Toa Toa cảm thấy vô cùng áp lực. Cô không muốn để các bạn học biết mối quan hệ giữa mình và các giáo viên, sợ bị các bạn cho rằng mình có quan hệ đặc thù.
Chẳng hạn như việc Chương Kế Diễm đã hoài nghi cô đưa quà cáp cho giáo viên vậy.
Cô đi vài vòng quanh bồn hoa bên dưới toà lầu dạy học, gió đêm mát lạnh khoan khoái thổi nhẹ lên mặt, cơn tức giận vừa rồi trong lòng cô cũng dần dần tan.
Tống Toa Toa thở dài một hơi, tâm tình dần tốt lên. Cô chẳng làm sai cái gì, không cần thiết cùng những người lòng dạ hẹp hòi như vậy so đo.
Tống Toa Toa vừa bước vào phòng học liền nghe tiếng Chương Kế Diễm tức giận bất bình: “Tống Toa Toa cao như vậy lại được ngồi hàng thứ ba, cô chủ nhiệm sao lại thiên vị cậu ta như vậy? Mỗi ngày đều che ở trước mặt tớ, làm tớ nhìn không thấy bảng, cậu ta đúng là không biết xấu hổ, da mặt thật dày mà!”
Chương Kế Diễm đứng đưa lưng về phía cửa nên không nhìn thấy Tống Toa Toa bước vào, nhưng là hai nữ sinh khác lại nhìn thấy nàng, tức thì xấu hổ không thôi, vội vàng nhắc nhở: “Diễm Diễm, thôi được rồi, đừng nói nữa!”
“Làm sao thế, nói chút không được sao?” Chương Kế Diễm tức giận, “Các cậu xem giờ Văn ấy, cô chủ nhiệm thích nhất là gọi cậu ta trả lời câu hỏi, còn thường xuyên kêu cậu ta lên văn phòng nghe cô sửa bài. Ngoại trừ cậu ta, lớp này còn ai được đãi ngộ như vậy? Hồi chiều này nữa, cậu ta nói bận không học được liền nghỉ, cũng không biết đi làm gì, cô chủ nhiệm vậy mà cũng cho phép. Sao cậu ta lại được nhiều đặc quyền như vậy? Theo tớ thấy, nhà cậu ta chắc chắn đã tặng quà cáp cho cô chủ nhiệm, không thể nào không có…”
Cô ta vừa nói vừa quay đầu lại nhìn theo hướng ánh mắt hai nữ sinh, thấy Tống Toa Toa đứng ở cửa tức thì suýt cắn đầu lưỡi, trên gương mặt hiện lên vẻ kinh hoảng.
Không khí trong phòng học trở nên cực kỳ xấu hổ, Tống Toa Toa sắc mặt cũng không tốt. Cô chưa từng nghĩ tới, cùng là bạn học một lớp lại sẽ có người ở sau lưng nói cô như vậy.
Sau một lúc lâu cô mới nhìn chằm chằm Chương Kế Diễm, thản nhiên nói: “Cô chủ nhiệm không có nhận quà của tôi, xin cậu đừng bôi nhọ cô. Còn việc cô Vương vì sao đối tốt với tôi, chính là vì cô ấy thích tôi. Nếu cậu cũng muốn được cô Vương yêu thích thì hãy tích cực lên, đừng có hèn như vậy.”
Nói xong cô liền đi tới chỗ ngồi của mình, lấy túi bánh bao nhân trứng trong hộc bàn rồi đi mất.
Bước ra khỏi dãy phòng học, Tống Toa Toa tâm tình buồn bực, đôi mắt to vốn đen lóng lánh nay cũng không còn thần thái.
Kỳ thật Chương Kế Diễm nói không sai, cô Vương chủ nhiệm đúng là đối xử với cô rất tốt, dù là việc học tập hay trong cuộc sống đều chiếu cố cô rất nhiều. Nguyên nhân không chỉ vì cô Vương thích cô, mà chủ yếu là vì cô Vương là bạn thân từ nhỏ của mẹ cô.
Mẹ của Tống Toa Toa cũng là giáo viên dạy ở trường Nhất Trung, hơn nữa còn là giáo viên thể dục lớp Tống Toa Toa.
Không chỉ có như thế, chú của Tống Toa Toa cũng là giáo viên trường Nhất Trung, hơn nữa còn là giáo viên môn Hoá lớp Tống Toa Toa.
Từng chút một bị ba vị giáo viên theo sát, Tống Toa Toa thật hoài nghi có phải ông nội cô, hiệu trưởng trường Nhất Trung - đồng chí Tống Quốc Bình, đã cố ý sắp xếp việc phân công giáo viên cho khối lớp Mười hay không?
Nếu không phải bà nội đã sớm về hưu, chức vụ giáo viên môn Sinh vật lớp Tống Toa Toa chỉ sợ cũng khó thoát khỏi tay bà.
Xuất thân từ gia đình có truyền thống làm nghề giáo, Tống Toa Toa từ nhỏ đến lớn không thiếu nhất chính là giáo viên.
Cả nhà ngóng trăng ngóng sao, rốt cuộc chờ được đến lúc cô thi đậu cấp ba, đến địa bàn của Tống gia, làm sao có thể không cố gắng “chiếu cố” cô?
Chỉ là kiểu chiếu cố này khiến Tống Toa Toa cảm thấy vô cùng áp lực. Cô không muốn để các bạn học biết mối quan hệ giữa mình và các giáo viên, sợ bị các bạn cho rằng mình có quan hệ đặc thù.
Chẳng hạn như việc Chương Kế Diễm đã hoài nghi cô đưa quà cáp cho giáo viên vậy.
Cô đi vài vòng quanh bồn hoa bên dưới toà lầu dạy học, gió đêm mát lạnh khoan khoái thổi nhẹ lên mặt, cơn tức giận vừa rồi trong lòng cô cũng dần dần tan.
Tống Toa Toa thở dài một hơi, tâm tình dần tốt lên. Cô chẳng làm sai cái gì, không cần thiết cùng những người lòng dạ hẹp hòi như vậy so đo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.