Chương 50: Doãn Điềm Biết Rồi Nha (2)
Liễu Hi
09/03/2023
Đột nhiên cảm thấy hiu quạnh, cô lấy ra di động, bỏ cấm chat Giang Văn Hiểu.
Doãn Điềm: Bạn học Hiểu Hiểu thân ái, cậu ở trường học có khoẻ không? Trên núi gió rất nhẹ, bầu trời cũng rất xanh, tớ vừa trông thấy một chú chim lướt qua giữa rừng cây, chợt cảm thấy rất nhớ cậu.
Giang Văn Hiểu: Mau cút đi!
Nói xong cô liền rời khỏi phòng chat, cho Doãn Điềm vào sổ đen.
Ở rừng cây bạch quả chơi nửa ngày cũng đến giờ tập hợp, đếm đủ nhân số xong cả lớp lại cùng nhau tiến lên đỉnh núi.
Núi Bắc Minh không cao, các bậc thang bằng đá cũng khá bằng phẳng, cả bọn leo cũng không thấy mệt, vừa qua mười hai giờ trưa đã leo đến đỉnh núi.
Phóng tầm mắt nhìn ra nơi xa, bầu trời cuối thu quang đãng, mênh mông trải dài đến tận đường chân trời, thành phố ở đằng xa cũng trở nên nhỏ bé, xa xăm đến mức tựa như đang ở một thế giới khác.
Địa hình trên đỉnh núi tương đối bằng phẳng, bọn học sinh tốp năm tốp ba ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm hộp tự mang theo. Cũng có người đi ăn trưa ở khu phục vụ bên cạnh, bên đó có rất nhiều quầy bán thức ăn, tuy nhiên giá cả đều khá đắt so với thị trường.
Ăn trưa xong mọi người ở đỉnh núi chơi thêm một chút, cả đám lớn tiếng kêu gào để nghe tiếng ngọn núi vọng lại, cũng rất thú vị.
Tới giờ về, theo hướng dẫn của lớp trưởng Lục Dao, mọi người đi đường khác xuống núi.
Vừa lúc đi ngang qua khu phục vụ, mọi người lại ghé vào tham quan một chút. Ngoài bán thức ăn, khu phục vụ còn bán rất nhiều đặc sản của núi Bắc Minh và vật lưu niệm.
Tống Toa Toa ưng ý một cái vòng tay ở quầy trang sức cẩm thạch, vòng tay được kết từ các hạt châu màu tím, tuy không lớn nhưng viên nào viên nấy sáng lấp lánh trông cực kỳ xinh đẹp.
“Ông chủ ơi, vòng tay này bao nhiêu tiền ạ?”
Ông chủ quầy béo tròn đang nằm trên ghế đẩu uống trà đọc báo, nghe có người hỏi liền quay đầu lại nhìn rồi lười biếng nói: “Mười hai ngàn đồng (3).”
(Chú thích 3: Tương đương 42 triệu VNĐ)
Tống Toa Toa lập tức hoảng sợ: “Sao mà đắt vậy?”
“Đây chỉ là ngọc hồng lựu thôi mà?” Doãn Điềm đánh giá rồi nhíu mày, “Ông chủ nói thách quá đáng vậy? Ngoài thị trường bán giá sỉ cũng chỉ có mấy chục đồng một cái thôi.”
Ông chủ quầy cười nhạo một tiếng, chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Mười hai ngàn, không mua thì thôi.”
Đoán chừng vì thấy bọn họ là một đám học sinh nghèo không có bao nhiêu tiền nên người ta cũng lười đón tiếp.
Tống Toa Toa không nói gì nữa, tiếc nuối đặt vòng tay về lại chỗ cũ rồi kéo Doãn Điềm đến một quầy khác xem tiếp.
Thấy các cô đã đi xa, Quý Hoài mới chậm rãi bước đến quầy bán trang sức cẩm thạch, cầm vòng tay ngọc hồng lựu lên nhìn vài lần rồi hỏi: “Ông chủ, đây là đá tử nha của Brazil?”
Ông chủ béo tròn nghe vậy ngẩng đầu, nhìn anh cười vui vẻ: “Chà, biết nhìn hàng đấy.”
……..
Sau khi đi chơi núi Bắc Minh về, Hạ Tử và Doãn Điềm đều nằm trên giường cả ngày Chủ nhật, luôn mồm than vãn đau chân.
Tống Toa Toa nhờ rèn luyện thân thể mỗi ngày nên chẳng bị ảnh hưởng gì, tới giờ nên đi tập múa thì đi tập, tới giờ nên học bài thì ngồi học.
Hai tiết đầu ngày thứ Hai là giờ Văn, cô Vương chủ nhiệm trước khi dạy học lại bắt đầu niệm một bài thần chú: “Thi đấu bóng rổ đã xong rồi, đi chơi núi cũng qua rồi, có phải đã đến lúc các em nên tập trung tinh thần cho việc học tập không? Sắp qua tháng mười hai rồi, kỳ thi học kỳ một cuối năm cũng gần đến, chỉ còn một tháng để các em ôn tập mà thôi. Lớp 10/1 chúng ta trong kỳ thi giữa kỳ vừa rồi có thành tích rất tốt, tổng điểm, điểm từng môn hay điểm trung bình tất cả các môn cũng đều cao hơn nhiều các lớp còn lại. Mong các em tiếp tục nỗ lực trong kỳ thi cuối học kỳ một để mang vinh quang về cho lớp nhé. Lớp trưởng lát nữa dán lịch đếm ngược số ngày còn lại đến kỳ thi cuối kỳ, để cả lớp tự mình cân nhắc sắp xếp thời gian học tập.”
Tống Toa Toa nghe xong lại bắt đầu thấy căng thẳng. Nhớ tới mục tiêu vào được hạng hai mươi của mình, cô liền cảm thấy thời gian không đủ.
Doãn Điềm: Bạn học Hiểu Hiểu thân ái, cậu ở trường học có khoẻ không? Trên núi gió rất nhẹ, bầu trời cũng rất xanh, tớ vừa trông thấy một chú chim lướt qua giữa rừng cây, chợt cảm thấy rất nhớ cậu.
Giang Văn Hiểu: Mau cút đi!
Nói xong cô liền rời khỏi phòng chat, cho Doãn Điềm vào sổ đen.
Ở rừng cây bạch quả chơi nửa ngày cũng đến giờ tập hợp, đếm đủ nhân số xong cả lớp lại cùng nhau tiến lên đỉnh núi.
Núi Bắc Minh không cao, các bậc thang bằng đá cũng khá bằng phẳng, cả bọn leo cũng không thấy mệt, vừa qua mười hai giờ trưa đã leo đến đỉnh núi.
Phóng tầm mắt nhìn ra nơi xa, bầu trời cuối thu quang đãng, mênh mông trải dài đến tận đường chân trời, thành phố ở đằng xa cũng trở nên nhỏ bé, xa xăm đến mức tựa như đang ở một thế giới khác.
Địa hình trên đỉnh núi tương đối bằng phẳng, bọn học sinh tốp năm tốp ba ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm hộp tự mang theo. Cũng có người đi ăn trưa ở khu phục vụ bên cạnh, bên đó có rất nhiều quầy bán thức ăn, tuy nhiên giá cả đều khá đắt so với thị trường.
Ăn trưa xong mọi người ở đỉnh núi chơi thêm một chút, cả đám lớn tiếng kêu gào để nghe tiếng ngọn núi vọng lại, cũng rất thú vị.
Tới giờ về, theo hướng dẫn của lớp trưởng Lục Dao, mọi người đi đường khác xuống núi.
Vừa lúc đi ngang qua khu phục vụ, mọi người lại ghé vào tham quan một chút. Ngoài bán thức ăn, khu phục vụ còn bán rất nhiều đặc sản của núi Bắc Minh và vật lưu niệm.
Tống Toa Toa ưng ý một cái vòng tay ở quầy trang sức cẩm thạch, vòng tay được kết từ các hạt châu màu tím, tuy không lớn nhưng viên nào viên nấy sáng lấp lánh trông cực kỳ xinh đẹp.
“Ông chủ ơi, vòng tay này bao nhiêu tiền ạ?”
Ông chủ quầy béo tròn đang nằm trên ghế đẩu uống trà đọc báo, nghe có người hỏi liền quay đầu lại nhìn rồi lười biếng nói: “Mười hai ngàn đồng (3).”
(Chú thích 3: Tương đương 42 triệu VNĐ)
Tống Toa Toa lập tức hoảng sợ: “Sao mà đắt vậy?”
“Đây chỉ là ngọc hồng lựu thôi mà?” Doãn Điềm đánh giá rồi nhíu mày, “Ông chủ nói thách quá đáng vậy? Ngoài thị trường bán giá sỉ cũng chỉ có mấy chục đồng một cái thôi.”
Ông chủ quầy cười nhạo một tiếng, chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Mười hai ngàn, không mua thì thôi.”
Đoán chừng vì thấy bọn họ là một đám học sinh nghèo không có bao nhiêu tiền nên người ta cũng lười đón tiếp.
Tống Toa Toa không nói gì nữa, tiếc nuối đặt vòng tay về lại chỗ cũ rồi kéo Doãn Điềm đến một quầy khác xem tiếp.
Thấy các cô đã đi xa, Quý Hoài mới chậm rãi bước đến quầy bán trang sức cẩm thạch, cầm vòng tay ngọc hồng lựu lên nhìn vài lần rồi hỏi: “Ông chủ, đây là đá tử nha của Brazil?”
Ông chủ béo tròn nghe vậy ngẩng đầu, nhìn anh cười vui vẻ: “Chà, biết nhìn hàng đấy.”
……..
Sau khi đi chơi núi Bắc Minh về, Hạ Tử và Doãn Điềm đều nằm trên giường cả ngày Chủ nhật, luôn mồm than vãn đau chân.
Tống Toa Toa nhờ rèn luyện thân thể mỗi ngày nên chẳng bị ảnh hưởng gì, tới giờ nên đi tập múa thì đi tập, tới giờ nên học bài thì ngồi học.
Hai tiết đầu ngày thứ Hai là giờ Văn, cô Vương chủ nhiệm trước khi dạy học lại bắt đầu niệm một bài thần chú: “Thi đấu bóng rổ đã xong rồi, đi chơi núi cũng qua rồi, có phải đã đến lúc các em nên tập trung tinh thần cho việc học tập không? Sắp qua tháng mười hai rồi, kỳ thi học kỳ một cuối năm cũng gần đến, chỉ còn một tháng để các em ôn tập mà thôi. Lớp 10/1 chúng ta trong kỳ thi giữa kỳ vừa rồi có thành tích rất tốt, tổng điểm, điểm từng môn hay điểm trung bình tất cả các môn cũng đều cao hơn nhiều các lớp còn lại. Mong các em tiếp tục nỗ lực trong kỳ thi cuối học kỳ một để mang vinh quang về cho lớp nhé. Lớp trưởng lát nữa dán lịch đếm ngược số ngày còn lại đến kỳ thi cuối kỳ, để cả lớp tự mình cân nhắc sắp xếp thời gian học tập.”
Tống Toa Toa nghe xong lại bắt đầu thấy căng thẳng. Nhớ tới mục tiêu vào được hạng hai mươi của mình, cô liền cảm thấy thời gian không đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.