Ánh Nguyệt

Chương 41: Chap 41

Kim Hyang

05/11/2024

Ngày trôi qua ngày, mùa dông ấy thật dài, Nghiên Dương sáng thì đi làm, tối lại bắt xe ghé sang nơi làm việc của anh, đưa đồ để anh thay, mang đồ ăn cho anh tẩm bổ. Cậu ngồi trên đùi anh, lẩm bẩm:

-" Đã được 3 ngày rồi, anh đâu thể ở công ty mãi được."

Luân Phong ôm Nghiên Dương trên đùi, tay lật từng trang sổ sách, giọng nhẹ nhàng an ủi y:

" Vất vả cho em rồi. Anh đang giải quyết, chỉ một chút nữa thôi."" Vất vả gì chứ. Em là đang lo lắng cho anh. Lao lực như vậy sẽ sớm rước bệnh vào người đó."Y ngồi lọt thỏm trong lòng anh, chăm chú đọc số sách theo, nhìn qua nhìn lại, nhìn tới nhìn lui, cuối cùng chăng hiểu vì sao lại ngủ mất. Anh mải làm việc, sau nhìn xuống mới thấy y đang ngủ say, hởi thở đều đặn, đôi tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo anh.

-" Tên nhóc này..."

Anh cúi xuống hôn lấy trán y, cứ ngồi như vậy để cho y ngủ, lặng lẽ mở điện thoại xem lịch làm việc của y.

" Mai em ấy được nghỉ, vậy để em ấy ngủ thêm một lát."

Sáng hôm sau, một trợ lý gõ cửa mãi chẳng thấy sếp nói gì thì nhớ tới việc anh đã ở đây mấy ngày lao lực, nên tự ý mở cửa bước vào, thấy trước mặt là người sếp dang ngủ gục trên ghế nhưng tay vẫn ôm lấy cậu trai nhỏ đang nằm trong lòng. Thấy cảnh ấy, cô cũng không lên tiếng mà chỉ nhẹ đặt hồ sơ lên bàn rồi lui ra. Bước ra ngoài cửa, cô lại nhẹ đóng lại, lẩm bẩm:

-" Thì ra đây là lý do bao mỹ nhân trong công ty tiếp cận anh ấy đều không động tâm, mà cậu trai đó dễ thương thật..."

Không lâu sau, Nghiên Dương cũng tỉnh dậy, nhìn thấy bản thân ngủ trong tình trạng như vậy thì bật dậy ngay, làm anh cũng tỉnh dậy, lơ mơ hỏi:

-" Hm? Em sao vậy?"

Nghiên Dương nhìn xung quanh, như quên mất rằng tầng này chỉ có một phòng, nhỏ giọng nói:

-" Sao anh lại ômắcem ngủ như vậy, nhỡ có ai thấy thì sao...anh sẽ gặp rắc rối đó."

Anh mặc kệ kéo tay Nghiên Dương lại ôm lấy eo nhỏ.

-" Không sao đâu mà, tầng này chỉ có mình anh thôi mà, với lại anh ôm người yêu của anh, chứ phải ôm của người khác đâu mà sợ."

Y đánh nhẹ lên vai anh.

-" Đồ cáo già."

Anh nghe vậy thì đánh nhẹ lên hông, nhắc nhỏ:

-" Lần sau còn kêu anh là cáo già, anh sẽ không tha cho em đâu."



Nghiên Dương véo mũi anh, nhanh tay búng một cái vào trán, giọng điệu tinh nghịch thách thức:

-" Anh làm gì được em."

Bị cậu véo mũi đau nhưng tay anh vẫn không buông khỏi eo cậu.

-" Không làm gì cả, ai làm gì được em chứ."

Anh và cậu đang nói chuyện thì có người gõ cửa, Tiểu Dương nhanh chóng đứng dậy lui sang một bên chỉnh lại quần áo, ngại ngùng không nói gì.

-" Mời vào."

Người ngoài cửa nhanh chóng đi vào, Luân Phong nhìn thấy thì cúi gập người chào, đón tiếp một cách vui vẻ:

-" Chào chủ tịch."

Người đàn ông trước mặt tầm 45-50 tuổi, mặc bộ âu phục trông rất sang trọng, vẻ ngoài phong độ, Tiểu dương nhìn qua thì trông khá quen mắt nhưng chẳng nhớ được là ai. Luân phong kéo cậu ngồi xuống cạnh sofa, mời người đàn ông đó ngồi phía đối diện.

" Chủ tịch, chủ tịch gặp cháu có việc gì vậy ạ.?"" Cũng không có gì quan trọng, hôm nay ta đi ngang qua công ty nên vào xem cháu làm việc thế nào. Nghe nói cháu đã ở công ty được gần tuần rồi, lao lực quá coi chừng hại sức khỏe."" Dạ cảm ơn chủ tịch quan tâm, cháu còn người nhà cả tuần lên bồi bổ hàng ngày nên vẫn khỏe lắm ạ."" Người nhà?"Giờ người đàn ông mới để ý tới chàng thanh niên ngồi cạnh Luân Phong, cậu ngồi im thin thít nhìn ông chăm chằm. Người đàn ông thắc mắc hỏi:

-" Cau la..."

Cậu thấy ông hỏi thì giật mình, luống cuống trả lời:

" Dạ..Cháu là Nghiên Dương, là em trai ...của anh Luân Phong ạ."" Em trai?...Luân Phong có em trai từ khi nào vậy.""Dạ.."Người đàn ông chăm chú nhìn Nghiên Dương, vẻ mặt hoài nghi tiến gần lại:

" Nhìn cháu quen lắm..."" Cháu ạ?"" Trịnh Nghiên Dương.Trịnh Nghiên Dương.."Người đàn ống đó nhắc đi nhắc lại cái tên của y, cố nh lại xem đã gặp cái tên này ở đâu đó rồi.

-" Đúng rồi, cháu là thiếu gia nhà họ trịnh?"

Tiểu Dương dè chừng gật đầu, nép vào người của anh.

Sắc mặt người đàn ông trở nên hứng thú lạ thường, vui vẻ nói:

" Ta là Ngô Tổng, trước cháu hay gọi ta là Lão Ngô, cháu không nhớ à?"" Lão Ngô?"Nghiên Dương lắc đầu, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn anh, người đàn ông kia giải thích:

-" Ta là Ngô Tình, từng là một khán giả trong một buổi biểu diễn violin của cháu, từ đó trở thành đối tác ngắn hạn với gia đình cháu, trước chúng ta cũng thân thiết lắm đấy, nhưng đợt nhà cháu gặp khó khăn, ta đang nằm viện nên không thể giúp gì được, từ đó tới giờ cũng không thể liên lạc lại ...Không phải vì thế mà cháu quên ta chứ?"



Luân Phong nghe xong thì cười gượng giải vây cho cậu.

-" Chủ tịch, sau khi nhà em ấy gặp chuyện, em ấy có gặp một tai nạn nên thần kinh bị ảnh hương, trí nhớ bị mất đi một khoảng thời gian, có lẽ vì thế mà quên mất ông."

Lão Ngô nghe xong thì tặc lưỡi, vẻ mặt sầu não:

-" Tội nghiệp cháu, tuổi còn trẻ mà phải chịu cú sốc lớn như vậy, chắc cháu cũng hoảng lắm. Ta xin lỗi vi lúc đó không ở bên giúp đỡ cháu được, ta cảm thấy có lỗi với cháu."

Nghiên Dương cũng hiểu ra vấn đề, cười mỉm xua tay:

"Không sao đâu ạ, cũng không phải do ông gây ra, đây là chuyện không ai mong muốn, cháu cũng đã quên rồi ạ."" Nói gì thì nói chứ, nếu sau này cháu có khó khăn gì thì cứ tìm ta, giúp được ta sẽ hết sức."" Dạ."Lão Ngô nhâm nhi chén trà, tươi cười hỏi:

" Cơ duyên nào mà cháu với A Phong lại có thể quen được nhau vậy.?"" Dạ, chuyện là sau khi cháu gặp tai nạ thì anh Luân Phong đã cưu mang và giúp đỡ cháu, cho cháu ở cùng, tìm công việc cho cháu, cháu nợ anh ấy nhiều ạ."

-" Nợ nần gì chứ, giúp đỡ nhau là tốt rồi."

Lão Ngô vui vẻ nhìn hai đứa trẻ, Nghiên dương nhìn ông, tò mò hỏi:

" Lão Ngô với anh Luân Phong là mối quan hệ như thế nào vậy ạ."" Thời A Phong mới 20-21 tuổi, cậu ấy là thông minh có trí nhất trong công ty, thông minh còn cần cù, suy nghĩ cũng rất trưởng thành. Cậu ấy lễ phép, biết ý nên ta thương cậu ấy như cháu trai ta vậy."" Dạ."Nói chuyện hàn huyên hồi lâu thì Lão Ngô cũng bật việc phải đi, hai người chào tạm biệt ông rồi tiễn ông về, xong xuôi hai ngươi lại về chỗ ngồi. Không hiểu sao Luân Phong dán một ánh nhìn kỳ lạ dán lên người cậu khiến cậu khó hiếu:

-" Biểu diễn Violin, sao anh chưa bao giờ nghe em nhắc qua chuyện đó nhỉ?"

Nghiên Dương nghiêng đầu, trả lời:

-" Hm, cũng đâu có chuyện gì để nhắc tới nó đâu ah, mà Lão Ngô không nhắc, thực sự em cũng quên rồi."

Luân Phong đầy vẻ tiếc nuối, nói:

-" Đúng là như vậy,... nhưng anh muốn nhìn hình ảnh em khi chơi violin..."

Nghiên Dương ngồi xuống, chỉ vào đống hồ sơ đang xếp tầng trên bàn:

-" Em có thể diễn cho anh nghe, nhưng lúc đó là khi anh hoàn thành xong đống hồ sơ đó, xem như đó là phần thưởng cho anh."

Luân Phong gật đầu vui vẻ chấp nhận điều kiện y đưa ra.

" Nhưng mà, anh muốn xem trước bản em trình diễn, có thể chứ? Anh nên tìm như thế nào?"" Anh có thể xem trước. Clip em trình diễn trên mạng nhiều lắm, nghệ danh là Trịnh Dương"Hai người nói chuyện một lúc nữa rồi cậu cũng phải về. Ngồi lại một mình trong căn phòng lớn, anh bật máy tính lên, cẩn thận tra cái tên cậu đưa,

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Nguyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook