Chương 36: “BÍ MẬT BỊ BẬT MÍ!”
Ori_Chan
12/05/2013
Sau khi giải quyết xong đống bài tập, Tiên lại lên zing chơi, ồ cái tên Phong này hôm nào cũng lên đây thì phải. Lần này không đợi cô Buzz mà cậu ta Buzz trước.
- Foreveronelove: Buzz
- ThuyNguyen handsome: Chào..
- Foreveronelove : Hôm nay tôi gặp cậu rồi phải không?
- ThuyNguyen handsome: Phải!
- Foreveronelove: Vậy người kéo cậu đi là ai?
- ThuyNguyen handsome: Chị gái tôi!
- Foreveronelove : Cậu có chị gái?
- ThuyNguyen handsome: Phải!
- Foreveronelove: Ồ, mà tôi hỏi Ngọc thì Ngọc bảo năm nay cậu vẫn đang học lớp 10 mà, sao cậu bảo tôi cậu 18 tuổi?
-Ai da. Ngọc đáng ghét, thấy trai đẹp là y rằng. – Tiên lầm bầm một mình.
- ThuyNguyen handsome: Ừ, hôm đó tôi nói dối đó.
- Foreveronelove : Hả?
- ThuyNguyen handsome: Hôm đó là ngày chị tôi tròn 18 chứ không phải tôi.
- Foreveronelove : Vậy hả?
- ThuyNguyen handsome: Ừ.
- Foreveronelove : À, nè.
- ThuyNguyen handsome: Sao?
- Foreveronelove: Nghe nói hơn tháng nữa trường cậu có lễ kỉ niệm trường tròn 50 tuổi phải không?
- ThuyNguyen handsome: Phải.
- Foreveronelove : Vậy hôm đó chúng ta gặp nhau nhé!
- ThuyNguyen handsome: Cái gì cơ?
- Foreveronelove : Đừng dấu tôi, cậu là Thủy Tiên phải không?
- ThuyNguyen handsome:…
Tiên ngớ người, rồi lập tức out. Ngồi nhìn màn hình, cô nghĩ mình vừa có một hành động ngu ngốc. Có gì mà phải sợ cơ chứ, mình đâu có làm gì sai? Tuy nghĩ vậy nhưng cô thấy không ổn, thôi từ giờ chỉ sang nick của mình thôi, không sang nick này nữa.
Phong ngồi nhìn dòng chữ:
ThuyNguyen handsome đã offline.
Cậu hơi ngớ người một chút. Sao vậy, có gan làm không có gan chịu sao? Hôm nay Ngọc đã nói cho cậu hết rồi.. mà có gì phải sợ chứ? Có điều hôm nay cậu rất ấn tượng với pha chụp bóng đó, nhất định Thủy Tiên từng chơi bóng rổ rồi. Mà nhìn..cũng khá xinh! Nghĩ vậy cậu ngồi cười một mình..
Tiên lại lên zing bằng nick của mình. Vừa lên, kính cận đã nhảy vào:
- Changkhothuychung: Sao hôm nay onl muộn vậy?
Tiên nhìn đồng hồ rồi trả lời.
-ThuyTien_Lonely: Mới 9h muộn gì? Mới làm xong bài tập!
- Changkhothuychung: Vậy hả?
-ThuyTien_Lonely: Ừ..
- Changkhothuychung: Hôm nay…sorry nhé!
-ThuyTien_Lonely: Hả?
- Changkhothuychung: Vụ xô ngã đó..
-ThuyTien_Lonely: À, bỏ qua đi…
- Changkhothuychung: Nhưng hôm nay là một ngày tuyệt vời.
-ThuyTien_Lonely: Hả?
- Changkhothuychung: À..không có gì..nói lằng nhằng thôi.
-ThuyTien_Lonely: Ờ.. Mà Thanh này..
- Changkhothuychung: Gì?
-ThuyTien_Lonely: Sao lúc nói chuyện qua mạng và lúc nói chuyện ở lớp You khác nhau vậy?
- Changkhothuychung: Ờ..
-ThuyTien_Lonely: Trả lời đi.
- Changkhothuychung: Thì…ngại nói…còn bây giờ nói chuyện thì đâu phải mình nói…mình đang gõ bàn phím mà.
-ThuyTien_Lonely: *Lắc đầu ngán ngẩm* Đúng là..
- Changkhothuychung: Sao?
-ThuyTien_Lonely: Nếu không biết you ở lớp chắc tôi nghĩ you là một con người vô cùng năng động đấy.
- Changkhothuychung: Ưm *Suy nghĩ* Có lẽ đúng vậy đấy!
-ThuyTien_Lonely: Ờ…Thôi đi ngủ đây, hôm nay mệt quá.
- Changkhothuychung_: Ừ, cứ out đi.
-ThuyTien_Lonely: Sao lúc nào cũng bảo tôi out trước vậy?
- Changkhothuychung: Thích vậy!
-ThuyTien_Lonely: Thật…đặc biệt!
- Changkhothuychung: Yes..
-ThuyTien_Lonely: Ok. Vậy good night nhé.
- Changkhothuychung: Ừm, g9.
ThuyTien_Lonely đã offline
Nhìn dòng chữ hiện trên màn hình, kính cận tiếp tục gõ tin nhắn cuối cùng:
-Changkhothuychung: Người Out trước sẽ tạo cho người out sau cảm giác hụt hẫng, và tôi không muốn cho cậu có cảm giác đó. Thủy Tiên, ngủ ngon nhé!!!
Kính cận ấn nút enter. Một dòng chữ báo lỗi hiện lên. Cậu mỉm cười, tắt máy rồi đi ngủ.
*
Sáng hôm sau Tiên lại năn nỉ Nguyên cho mình đi cùng, chả biết tại sao nhưng hôm nay vừa ngủ dậy cô đã có cảm giác mình đang bị ai đó theo dõi…
Sau khi năn nỉ ỷ ôi một hồi, thằng em ngoan ngoãn cuối cùng cũng cho cô đi nhờ..và không phải đèo vì theo lời nó thì:
-Chị đèo muộn học mất, thôi hôm nay chiếu cố!
Đấy, thế đấy. Mặc dù được ngồi đằng sau nhưng cô vẫn có cảm giác như Nguyên đang lầm bầm cái gì đó…tiếc là không nghe rõ. Mãi sau nó mới nói:
-Vậy chị tính để cái xe của mình đó cho nó mới hả? Cả năm số lần đi tính trên đầu ngón tay.
-Hôm nay chị định đi.. nhưng..
-Sao?
- Để lâu quá…hết hơi rồi.
-Chậc.- Nguyên chậc lưỡi, xong không nói gì nữa.
Thật ra thì không phải xe hết hơi, mà là cô lười đạp xe, lại có linh cảm không hay về ngày hôm nay (giác quan thứ 6 cơ đấy!) nên dù gì đi cùng Nguyên vẫn hơn.
Vừa vào trường, Tiên đã nhận ra rằng..hình như mình không dành được thiện cảm của mấy cô nàng khóa dưới thì phải.. “Sao cô nào cũng nhìn mình bằng ánh mắt giết người không dao vậy ta?” Tiên nghĩ thầm. Lúc đi cùng Nguyên, Tiên thì thầm:
-Cậu có nên bảo mẹ đi cắt cho cái số đào hoa đi không?
-Hả?
-Không có ngày chị chết vì cậu quá! Mà sao không ai biết chị là chị cậu nhỉ?
-Làm sao họ biết được.
-Vậy chắc chết chị quá!
-Chết em càng mừng..
-Cái gì?
-Thì khỏi phải mỗi ngày có một bà chằn bắt đèo đi học rồi lại nghe lải nhải, sướng thế còn gì.
-Đồ..độc ác- Tiên vừa nói vừa sút thẳng một cú vào ống chân của Nguyên.
Nguyên hơi nhăn mày, rồi ghé tai Tiên thì thầm:
-Chị không nên làm vậy giữa sân trường…hậu quả tự biết rồi đấy!
Nguyên nói xong bỏ đi trước để lại một mình cô đi lên lớp trong sự theo dõi của hàng trăm cặp mắt…ôi nếu có kiếp sau, hi vọng tôi không có quan hệ gì với thằng em đáng ghét đó….hu hu..
Và hôm nay, Thủy Tiên nhà ta đã quên mất một điều. Lớp của Nguyên hôm nay chỉ có 3 tiết…và nó đã về từ đời nảo đời nào rồi…a a a..giờ làm sao về đây..cứ nghĩ là hôm nay có xe vậy thì nên cô không mang tiền để đi xe buýt…a a a..Chả lẽ bây giờ lại đi vay tiền? Nhưng vay nhiều vay ít không vay lại vay có 5k..thôi chịu. Ai dám mở mồm vay như thế chứ, mà vay ai được bây giờ?
-Không về à?- cô bạn ngồi cạnh kính cận lên tiếng hỏi.
-Tài xế bỏ đi trước rồi…
-Vậy gọi điện đi..
-A, ừ nhỉ, điện thoại để làm gì cơ chứ!- Tiên hí hửng mở cặp với một nụ cười tươi nhưng chỉ 3 giây sau lại về trạng thái âm u ban đầu- A, mình bỏ quên điện thoại rồi…a a..
-Đành phải cuốc bộ thật rồi!- Tiên than thở rồi chán nản đi ra ngoài.
Thất thẻo đi từ lớp ra nhà cổng. Bất chợt Tiên ngẩng lên.. “Ủa, sao kính cận lại ở đây ta..cậu ta chưa về à?” Nghĩ vậy cô rảo bước đến đó, tính hỏi xem sao.
Có một cái gì đó bay từ đằng sau lưng cô đến…trước đây cô từng chơi bóng rổ, và có học vài chiêu aikido để phòng thân. Thật ra cô không thích học võ, mặc dù muốn mình giỏi võ như mấy võ sư Trung Quốc nhưng nghĩ đến mấy cảnh bị đấm tím mắt thì lại sợ. Tuy nhiên năm cô lên lớp 7 mẹ cho cô đi học võ, cho học teakwondo thì học được vài buổi rồi bỏ, học vovinam được đúng một buổi. Học karatedo được 2 buổi. Cuối cùng mẹ cho cô học aikido và yêu cầu không bỏ giữa chừng…lúc đó cô mới chịu học nhưng đến năm lớp 11 bận học quá nên không đi học nữa, thỉnh thoảng rảnh rỗi thì tự tập luyện với Nguyên hoặc là..bao cát ở sân sau! Nhờ vậy mà cô có cảm giác có cái gì đó bay đến phía mình. Quay ngoắt người…tránh xa khỏi tầm bay đến của nó…một con dao gọt hoa quả.
Nhìn con dao nằm dưới đất rồi lại nhìn mấy đứa con gái đang đứng trước mặt mình, cô thầm nghĩ “Ta thề, ta hứa, ta đảm bảo ta sẽ không bao giờ đi với thằng Nguyên nữa..ta thề!”
Mấy đứa con gái này đều là mấy chị lớn trong trường, ăn mặc thì lố lăng, trang điểm như lũ yêu tinh vậy. Biết không thể tránh khỏi việc đánh nhau, Tiên lên tiếng trước:
-Lại là người hâm mộ của Nguyên sao?
-Phải! không phải mày cũng vậy sao?-Một cô nàng có mái tóc kì quặc lên tiếng, rồi lại hất hàm- Một con bé quê mùa như mày sao cứ bám lấy anh Nguyên dai như đỉa thế hả?
-Tất nhiên, từ khi sinh ra tôi đã “được phép” bám theo nó rồi. Đâu như mấy người..chỉ ỷ thế làm càn người khác chứ!
-A, con này mạnh mồm gớm..-Một con bé nhìn trông có vẻ như là đứa đầu sỏ lên tiếng- Mày nên biết trong trường hợp này mày nên tỏ ra biết điều..mày không nên khích bác tụi tao nếu mày không muốn được kỉ niệm vài vết rạch trên mặt.
-Chị hai..chị hai- Dương chạy đến bên con nhỏ được gọi là chị hai đó, thì thầm- Cô ta không phải là người hay bám theo anh Nguyên đâu, cô ta là chị gái anh Nguyên đó!
-Cái..cái…
-Vâng, trước đây em có đụng độ với cô ta một lần, sau đó cho điều tra thì đúng là cô ta là chị gái của anh Nguyên..
-Sao..mày không nói sớm?
-Sau khi điều tra thì em phải đi xử lí vụ con nhỏ My, vừa xử lí xong thì nghe mấy người nói chị xử lí một con nhỏ lớp 12 hay đi với anh Nguyên nên em mới vội chạy đến đây…xin lỗi chị..chưa kịp báo..-Dương nhìn “Chị hai” với vẻ ái ngại.
Bên này, Tiên nhìn hai người đang thì thầm trước mặt mình. Hiện tại thì mặt “chị hai” đang nhìn cô với vẻ ăn năn, ồ nghĩa là cô đi được rồi phải không? Vậy là cô quay người đi về phía kính cận, ban nãy do tránh con dao nên cô bị ép vào góc này, từ chỗ kính cận không nhìn vào đây được. Cô bình thản bước đi trong khi đằng sau vẫn có mấy tiếng nói:
-Chị ơi, em xin lỗi….
-Xin lỗi cái mốc xì..tí làm hỏng mặt người ta rồi xin lỗi là được sao?- Tiên lầm bầm, nhưng vừa thấy kính cận, cô liền cười, hỏi- Chưa về à?
Kính cận lắc đầu rồi ra hiệu cho cô ngồi lên xe để về. Tiên vui vẻ ngồi lên đằng sau xe. Kính cận vừa định đạp xe đột nhiên ngoảnh lại. Tiên không đội mũ giữa cái nắng tháng tư này. Cậu nhíu mày rồi lấy cái mũ lưỡi trai mình đang đội, ấn lên đầu cô. Rồi mặc cô nói cậu vẫn đạp xe đi.
-Không cần đâu, mình có ô mà!- Tiên lấy trong cặp ra chiếc ô gấp, lấy mũ đội lại lên đầu cho kính cận, rồi che ô cho cả hai, nói- Trời nắng, đầu trần dễ bệnh lắm…
Đèo Tiên về đến nhà. Tiên vừa xuống xe chưa kịp nói cảm ơn thì kính cận đã quay xe đi thẳng, cô lắc đầu ngán ngẩm, nhìn cậu ta đi khuất mới lầm bầm:
-Kì cục!
Bước vào nhà, Tiên suýt ọc máu mũi mà chết khi thằng em giời đánh có số đào hoa đang nhàn nhạ nằm xem ti vi. Thấy cô về, Nguyên hỏi:
-Lội bộ hay sao mà giờ mới về?
-Chị cậu có taxi, nhưng nhờ số đào hoa của cậu mà giờ mới về được đến nhà đây.
-Lại bọn nào vậy?
-“Chị hai”!
Nghe vậy, Nguyên lập tức ngồi thẳng dậy hỏi:
-Bọn chúng làm gì chị?
-Phi dao gọt hoa quả!
-Có trúng không?- mặt Nguyên xa xầm.
-Không, trúng mà chị còn nguyên vẹn về thế này hả?
-…-Nguyên không nói gì nữa, Tiên đi lên phòng. Đi được hai bước, vẫn đang đứng ở cầu thang, cô nói vọng xuống:
-Nhiều lúc chị tự hỏi..thay vì đi xử lí lũ hâm mộ cậu sao chúng lại không xử lí cậu cho nhanh nhỉ? Hay cậu tự rạch vài đường trên mặt cho hết đẹp trai đi cho mấy cô nàng si tình đỡ khổ, chị cũng không bị vạ lây!
Nguyên nhíu mày, rồi giãn ra, cười ha hả:
-Phi dao gọt hoa quả vẫn còn nhẹ chán.
Tiên cắn môi, bỏ lên phòng, không thèm nói chuyện với tên phải gió này nữa! Hứ…
- Foreveronelove: Buzz
- ThuyNguyen handsome: Chào..
- Foreveronelove : Hôm nay tôi gặp cậu rồi phải không?
- ThuyNguyen handsome: Phải!
- Foreveronelove: Vậy người kéo cậu đi là ai?
- ThuyNguyen handsome: Chị gái tôi!
- Foreveronelove : Cậu có chị gái?
- ThuyNguyen handsome: Phải!
- Foreveronelove: Ồ, mà tôi hỏi Ngọc thì Ngọc bảo năm nay cậu vẫn đang học lớp 10 mà, sao cậu bảo tôi cậu 18 tuổi?
-Ai da. Ngọc đáng ghét, thấy trai đẹp là y rằng. – Tiên lầm bầm một mình.
- ThuyNguyen handsome: Ừ, hôm đó tôi nói dối đó.
- Foreveronelove : Hả?
- ThuyNguyen handsome: Hôm đó là ngày chị tôi tròn 18 chứ không phải tôi.
- Foreveronelove : Vậy hả?
- ThuyNguyen handsome: Ừ.
- Foreveronelove : À, nè.
- ThuyNguyen handsome: Sao?
- Foreveronelove: Nghe nói hơn tháng nữa trường cậu có lễ kỉ niệm trường tròn 50 tuổi phải không?
- ThuyNguyen handsome: Phải.
- Foreveronelove : Vậy hôm đó chúng ta gặp nhau nhé!
- ThuyNguyen handsome: Cái gì cơ?
- Foreveronelove : Đừng dấu tôi, cậu là Thủy Tiên phải không?
- ThuyNguyen handsome:…
Tiên ngớ người, rồi lập tức out. Ngồi nhìn màn hình, cô nghĩ mình vừa có một hành động ngu ngốc. Có gì mà phải sợ cơ chứ, mình đâu có làm gì sai? Tuy nghĩ vậy nhưng cô thấy không ổn, thôi từ giờ chỉ sang nick của mình thôi, không sang nick này nữa.
Phong ngồi nhìn dòng chữ:
ThuyNguyen handsome đã offline.
Cậu hơi ngớ người một chút. Sao vậy, có gan làm không có gan chịu sao? Hôm nay Ngọc đã nói cho cậu hết rồi.. mà có gì phải sợ chứ? Có điều hôm nay cậu rất ấn tượng với pha chụp bóng đó, nhất định Thủy Tiên từng chơi bóng rổ rồi. Mà nhìn..cũng khá xinh! Nghĩ vậy cậu ngồi cười một mình..
Tiên lại lên zing bằng nick của mình. Vừa lên, kính cận đã nhảy vào:
- Changkhothuychung: Sao hôm nay onl muộn vậy?
Tiên nhìn đồng hồ rồi trả lời.
-ThuyTien_Lonely: Mới 9h muộn gì? Mới làm xong bài tập!
- Changkhothuychung: Vậy hả?
-ThuyTien_Lonely: Ừ..
- Changkhothuychung: Hôm nay…sorry nhé!
-ThuyTien_Lonely: Hả?
- Changkhothuychung: Vụ xô ngã đó..
-ThuyTien_Lonely: À, bỏ qua đi…
- Changkhothuychung: Nhưng hôm nay là một ngày tuyệt vời.
-ThuyTien_Lonely: Hả?
- Changkhothuychung: À..không có gì..nói lằng nhằng thôi.
-ThuyTien_Lonely: Ờ.. Mà Thanh này..
- Changkhothuychung: Gì?
-ThuyTien_Lonely: Sao lúc nói chuyện qua mạng và lúc nói chuyện ở lớp You khác nhau vậy?
- Changkhothuychung: Ờ..
-ThuyTien_Lonely: Trả lời đi.
- Changkhothuychung: Thì…ngại nói…còn bây giờ nói chuyện thì đâu phải mình nói…mình đang gõ bàn phím mà.
-ThuyTien_Lonely: *Lắc đầu ngán ngẩm* Đúng là..
- Changkhothuychung: Sao?
-ThuyTien_Lonely: Nếu không biết you ở lớp chắc tôi nghĩ you là một con người vô cùng năng động đấy.
- Changkhothuychung: Ưm *Suy nghĩ* Có lẽ đúng vậy đấy!
-ThuyTien_Lonely: Ờ…Thôi đi ngủ đây, hôm nay mệt quá.
- Changkhothuychung_: Ừ, cứ out đi.
-ThuyTien_Lonely: Sao lúc nào cũng bảo tôi out trước vậy?
- Changkhothuychung: Thích vậy!
-ThuyTien_Lonely: Thật…đặc biệt!
- Changkhothuychung: Yes..
-ThuyTien_Lonely: Ok. Vậy good night nhé.
- Changkhothuychung: Ừm, g9.
ThuyTien_Lonely đã offline
Nhìn dòng chữ hiện trên màn hình, kính cận tiếp tục gõ tin nhắn cuối cùng:
-Changkhothuychung: Người Out trước sẽ tạo cho người out sau cảm giác hụt hẫng, và tôi không muốn cho cậu có cảm giác đó. Thủy Tiên, ngủ ngon nhé!!!
Kính cận ấn nút enter. Một dòng chữ báo lỗi hiện lên. Cậu mỉm cười, tắt máy rồi đi ngủ.
*
Sáng hôm sau Tiên lại năn nỉ Nguyên cho mình đi cùng, chả biết tại sao nhưng hôm nay vừa ngủ dậy cô đã có cảm giác mình đang bị ai đó theo dõi…
Sau khi năn nỉ ỷ ôi một hồi, thằng em ngoan ngoãn cuối cùng cũng cho cô đi nhờ..và không phải đèo vì theo lời nó thì:
-Chị đèo muộn học mất, thôi hôm nay chiếu cố!
Đấy, thế đấy. Mặc dù được ngồi đằng sau nhưng cô vẫn có cảm giác như Nguyên đang lầm bầm cái gì đó…tiếc là không nghe rõ. Mãi sau nó mới nói:
-Vậy chị tính để cái xe của mình đó cho nó mới hả? Cả năm số lần đi tính trên đầu ngón tay.
-Hôm nay chị định đi.. nhưng..
-Sao?
- Để lâu quá…hết hơi rồi.
-Chậc.- Nguyên chậc lưỡi, xong không nói gì nữa.
Thật ra thì không phải xe hết hơi, mà là cô lười đạp xe, lại có linh cảm không hay về ngày hôm nay (giác quan thứ 6 cơ đấy!) nên dù gì đi cùng Nguyên vẫn hơn.
Vừa vào trường, Tiên đã nhận ra rằng..hình như mình không dành được thiện cảm của mấy cô nàng khóa dưới thì phải.. “Sao cô nào cũng nhìn mình bằng ánh mắt giết người không dao vậy ta?” Tiên nghĩ thầm. Lúc đi cùng Nguyên, Tiên thì thầm:
-Cậu có nên bảo mẹ đi cắt cho cái số đào hoa đi không?
-Hả?
-Không có ngày chị chết vì cậu quá! Mà sao không ai biết chị là chị cậu nhỉ?
-Làm sao họ biết được.
-Vậy chắc chết chị quá!
-Chết em càng mừng..
-Cái gì?
-Thì khỏi phải mỗi ngày có một bà chằn bắt đèo đi học rồi lại nghe lải nhải, sướng thế còn gì.
-Đồ..độc ác- Tiên vừa nói vừa sút thẳng một cú vào ống chân của Nguyên.
Nguyên hơi nhăn mày, rồi ghé tai Tiên thì thầm:
-Chị không nên làm vậy giữa sân trường…hậu quả tự biết rồi đấy!
Nguyên nói xong bỏ đi trước để lại một mình cô đi lên lớp trong sự theo dõi của hàng trăm cặp mắt…ôi nếu có kiếp sau, hi vọng tôi không có quan hệ gì với thằng em đáng ghét đó….hu hu..
Và hôm nay, Thủy Tiên nhà ta đã quên mất một điều. Lớp của Nguyên hôm nay chỉ có 3 tiết…và nó đã về từ đời nảo đời nào rồi…a a a..giờ làm sao về đây..cứ nghĩ là hôm nay có xe vậy thì nên cô không mang tiền để đi xe buýt…a a a..Chả lẽ bây giờ lại đi vay tiền? Nhưng vay nhiều vay ít không vay lại vay có 5k..thôi chịu. Ai dám mở mồm vay như thế chứ, mà vay ai được bây giờ?
-Không về à?- cô bạn ngồi cạnh kính cận lên tiếng hỏi.
-Tài xế bỏ đi trước rồi…
-Vậy gọi điện đi..
-A, ừ nhỉ, điện thoại để làm gì cơ chứ!- Tiên hí hửng mở cặp với một nụ cười tươi nhưng chỉ 3 giây sau lại về trạng thái âm u ban đầu- A, mình bỏ quên điện thoại rồi…a a..
-Đành phải cuốc bộ thật rồi!- Tiên than thở rồi chán nản đi ra ngoài.
Thất thẻo đi từ lớp ra nhà cổng. Bất chợt Tiên ngẩng lên.. “Ủa, sao kính cận lại ở đây ta..cậu ta chưa về à?” Nghĩ vậy cô rảo bước đến đó, tính hỏi xem sao.
Có một cái gì đó bay từ đằng sau lưng cô đến…trước đây cô từng chơi bóng rổ, và có học vài chiêu aikido để phòng thân. Thật ra cô không thích học võ, mặc dù muốn mình giỏi võ như mấy võ sư Trung Quốc nhưng nghĩ đến mấy cảnh bị đấm tím mắt thì lại sợ. Tuy nhiên năm cô lên lớp 7 mẹ cho cô đi học võ, cho học teakwondo thì học được vài buổi rồi bỏ, học vovinam được đúng một buổi. Học karatedo được 2 buổi. Cuối cùng mẹ cho cô học aikido và yêu cầu không bỏ giữa chừng…lúc đó cô mới chịu học nhưng đến năm lớp 11 bận học quá nên không đi học nữa, thỉnh thoảng rảnh rỗi thì tự tập luyện với Nguyên hoặc là..bao cát ở sân sau! Nhờ vậy mà cô có cảm giác có cái gì đó bay đến phía mình. Quay ngoắt người…tránh xa khỏi tầm bay đến của nó…một con dao gọt hoa quả.
Nhìn con dao nằm dưới đất rồi lại nhìn mấy đứa con gái đang đứng trước mặt mình, cô thầm nghĩ “Ta thề, ta hứa, ta đảm bảo ta sẽ không bao giờ đi với thằng Nguyên nữa..ta thề!”
Mấy đứa con gái này đều là mấy chị lớn trong trường, ăn mặc thì lố lăng, trang điểm như lũ yêu tinh vậy. Biết không thể tránh khỏi việc đánh nhau, Tiên lên tiếng trước:
-Lại là người hâm mộ của Nguyên sao?
-Phải! không phải mày cũng vậy sao?-Một cô nàng có mái tóc kì quặc lên tiếng, rồi lại hất hàm- Một con bé quê mùa như mày sao cứ bám lấy anh Nguyên dai như đỉa thế hả?
-Tất nhiên, từ khi sinh ra tôi đã “được phép” bám theo nó rồi. Đâu như mấy người..chỉ ỷ thế làm càn người khác chứ!
-A, con này mạnh mồm gớm..-Một con bé nhìn trông có vẻ như là đứa đầu sỏ lên tiếng- Mày nên biết trong trường hợp này mày nên tỏ ra biết điều..mày không nên khích bác tụi tao nếu mày không muốn được kỉ niệm vài vết rạch trên mặt.
-Chị hai..chị hai- Dương chạy đến bên con nhỏ được gọi là chị hai đó, thì thầm- Cô ta không phải là người hay bám theo anh Nguyên đâu, cô ta là chị gái anh Nguyên đó!
-Cái..cái…
-Vâng, trước đây em có đụng độ với cô ta một lần, sau đó cho điều tra thì đúng là cô ta là chị gái của anh Nguyên..
-Sao..mày không nói sớm?
-Sau khi điều tra thì em phải đi xử lí vụ con nhỏ My, vừa xử lí xong thì nghe mấy người nói chị xử lí một con nhỏ lớp 12 hay đi với anh Nguyên nên em mới vội chạy đến đây…xin lỗi chị..chưa kịp báo..-Dương nhìn “Chị hai” với vẻ ái ngại.
Bên này, Tiên nhìn hai người đang thì thầm trước mặt mình. Hiện tại thì mặt “chị hai” đang nhìn cô với vẻ ăn năn, ồ nghĩa là cô đi được rồi phải không? Vậy là cô quay người đi về phía kính cận, ban nãy do tránh con dao nên cô bị ép vào góc này, từ chỗ kính cận không nhìn vào đây được. Cô bình thản bước đi trong khi đằng sau vẫn có mấy tiếng nói:
-Chị ơi, em xin lỗi….
-Xin lỗi cái mốc xì..tí làm hỏng mặt người ta rồi xin lỗi là được sao?- Tiên lầm bầm, nhưng vừa thấy kính cận, cô liền cười, hỏi- Chưa về à?
Kính cận lắc đầu rồi ra hiệu cho cô ngồi lên xe để về. Tiên vui vẻ ngồi lên đằng sau xe. Kính cận vừa định đạp xe đột nhiên ngoảnh lại. Tiên không đội mũ giữa cái nắng tháng tư này. Cậu nhíu mày rồi lấy cái mũ lưỡi trai mình đang đội, ấn lên đầu cô. Rồi mặc cô nói cậu vẫn đạp xe đi.
-Không cần đâu, mình có ô mà!- Tiên lấy trong cặp ra chiếc ô gấp, lấy mũ đội lại lên đầu cho kính cận, rồi che ô cho cả hai, nói- Trời nắng, đầu trần dễ bệnh lắm…
Đèo Tiên về đến nhà. Tiên vừa xuống xe chưa kịp nói cảm ơn thì kính cận đã quay xe đi thẳng, cô lắc đầu ngán ngẩm, nhìn cậu ta đi khuất mới lầm bầm:
-Kì cục!
Bước vào nhà, Tiên suýt ọc máu mũi mà chết khi thằng em giời đánh có số đào hoa đang nhàn nhạ nằm xem ti vi. Thấy cô về, Nguyên hỏi:
-Lội bộ hay sao mà giờ mới về?
-Chị cậu có taxi, nhưng nhờ số đào hoa của cậu mà giờ mới về được đến nhà đây.
-Lại bọn nào vậy?
-“Chị hai”!
Nghe vậy, Nguyên lập tức ngồi thẳng dậy hỏi:
-Bọn chúng làm gì chị?
-Phi dao gọt hoa quả!
-Có trúng không?- mặt Nguyên xa xầm.
-Không, trúng mà chị còn nguyên vẹn về thế này hả?
-…-Nguyên không nói gì nữa, Tiên đi lên phòng. Đi được hai bước, vẫn đang đứng ở cầu thang, cô nói vọng xuống:
-Nhiều lúc chị tự hỏi..thay vì đi xử lí lũ hâm mộ cậu sao chúng lại không xử lí cậu cho nhanh nhỉ? Hay cậu tự rạch vài đường trên mặt cho hết đẹp trai đi cho mấy cô nàng si tình đỡ khổ, chị cũng không bị vạ lây!
Nguyên nhíu mày, rồi giãn ra, cười ha hả:
-Phi dao gọt hoa quả vẫn còn nhẹ chán.
Tiên cắn môi, bỏ lên phòng, không thèm nói chuyện với tên phải gió này nữa! Hứ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.