Chương 15: Công Khai Mối Quan Hệ Của Hai Người
Thận Ngôn
28/01/2024
“Anh Tứ, em lo lắng quá.” Ôn Ngọc ngồi trên giường lau tóc, áo ngủ trên người hơi hở ra, lộ ra bờ vai trắng nõn, điều đấy khiến mọi người cảm thấy muốn chọc ghẹo, còn cô thì lại hồn nhiên không biết điều đó. “Em là một người rất tuân thủ theo thỏa thuận, nếu một khi đã đặt bút kí xuống thì sẽ không bao giờ đổi ý.”
Giọng điệu ấy của cô thật công thức đầy lý trí.
Trong miệng ngậm điếu thuốc, Lục Diệu nheo mắt liếc người đàn ông say rượu đối diện, anh ta – Ôn Thần cứ bắt anh phải gọi anh ta là anh trai. Lục Diệu chỉ nghịch bật lửa trong tay và nói nhỏ: "Anh trai của em hiện tại đang say xỉn ở đây và cứ kêu anh gọi anh ấy là anh, em nghĩ anh có nên gọi anh ấy hay không? "
Ôn Trần này khi say sẽ không nghiêm túc như thể bản thân là một tên nát rượu: “Anh Tứ không cần để ý tới anh đâu. "
" Ý anh là sau nửa tháng sẽ gọi lại? "
Giọng anh hơi khàn, điều này khiến Ôn Ngôn nhớ lại những lời anh vừa nói khi giữ chặt cô trong lòng, bắt cô nắm lấy thứ nỏng bỏng to lớn ở đũng quần anh rồi ngấu nghiến phun ra từng chữ:" Nửa tháng nữa tuyệt đối anh sẽ không tha cho em đâu.”
Cái gọi là nửa tháng ấy giống như một con số thần kỳ, nó tựa như chuỗi tháng ngày định mệnh cho đôi trai gái, mỗi khi trong lòng Ôn Ngôn nghĩ đến ba chữ này, trong đầu cô sẽ suy tư làm thế nào để thích ứng với người đàn ông này và sau đó là kích thước của anh ấy
Vì ... nó quả thật là quá
...
Ôn Thần đi khỏi nơi uống rượu đó. Sau khi về đến nhà, anh liền đem chuyện em gái Ôn Ngôn muốn xác định mối quan hệ nghiêm túc với Lục Diệu đi kể cho cả gia đình.
Ôn Ngôn cũng vì vậy mà nhận được cuộc gọi từ mẹ Lưu Vân và cô nói ra sự thật rằng cô và Lục Diệu sẽ kết hôn, và lý do cho quyết định này được đưa ra là: yêu từ cái nhìn đầu tiên và không muốn bỏ lỡ người đàn ông xuất sắc này.
Tuy nhiên, lý do mà Lục Diệu nói với nhà họ Lục là anh đã bị cô gái nhà họ Ôn thu hút từ lâu.
Ôn Ngôn chỉ cảm thấy tất cả đều là vì hôn lễ, cô nói gì cũng không quan trọng, chỉ cần người nhà có thể tin là được.
Tân Nhiễm biết được cô chuẩn bị kết hôn, bên đằng trai lại còn là Lục Diệu, băng tướng tàn nhẫn nhất quân khu Hoa Bắc, trực tiếp gửi video cho cô: "Mình không nhìn lầm phải không? Đó là đối tượng kết hôn của cậu sao? Lục Diệu? Vị tướng trẻ nhất quân khu Hoa Bắc? "
“Ừm.” Ôn Ngôn đã đoán được phản ứng của cô rồi, vì lúc trước cô dùng một giọng điệu không chút cảm tình giống như một cỗ máy để miêu tả anh ấy với Tân Nhiễm “Là anh ấy.”
“Chết tiệt! Ôn Ngôn, gu của cậu thật biến thái! Cậu vậy mà lại đi thích một người lạnh lùng như cục bang như vậy sao!”
“Không có lãnh hàn đâu mà, đối với mình anh ấy khá ấm áp và dịu dàng. "
"Xin người xin người xin người!” Tân Nhiễm nói như bắp nổ liên tục, chỉ là cô cảm thấy có chút không kịp phòng bị trước một bát cơm chó to đùng như thế này.
Sau khi bình tĩnh lại sau cơn kích động, Tân Nhiễm tán gẫu một hồi với Ôn Ngôn, cô ấy mới nghiêm túc trở lại: "Lục Diệu thật ra cũng không tệ, ít nhất anh ta chưa từng có tin đồn nào về những bóng hồng đi ngang qua đường. Anh ta là một người đàn ông tốt."
Tân Nhiễm sống ở Bắc Thành , và bố mẹ cô ấy cũng là quan chức, từ nhỏ đến lớn nghe những câu chuyện bâng quơ của cha mẹ mà lâu ngày mưa dầm thấm lâu cũng hóng hớt được ít chuyện nội bộ lớn nhỏ, nhưng về phần Lục Diệu, ngoại trừ cái họ gần như không ai biết thì không có khuyết điểm nào cả.
Sau khi video call với Tân Nhiễm kết thúc, Ôn Ngôn bước ra khỏi nhà hàng, nhìn một bóng người quen thuộc ở cửa, nhớ tới lời Lục Diệu đã nhắc nhở lúc trước: “Nguyên Ương có thể tới tìm em bất cứ lúc nào.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến rồi.
... Sau khi trở lại nhà hàng ngồi xuống, Nguyên Ương đối diện Ôn Ngôn không ngừng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, mấy phút sau ánh mắt trở nên khinh thường: " Cô cho rằng anh Tứ là vì thích cô nên mới muốn kết hôn với cô sao?”
Cô gái có vẻ nổi khùng.
Ôn Ngôn cầm cái chén lên, nhấp một ngụm trà, vắt chân toát lên vẻ tao nhã, không chút giả bộ, “Cô Nguyễn muốn nói gì với tôi?”
Nguyên Dương, người mới 21 tuổi, ở Lục gia sau vài năm được ưu ái nên được nước làm càn, không khỏi kiêu ngạo, không chịu nổi ngoại hình xinh đẹp cùng gia cảnh tốt của Ôn Ngôn. Anh Tư của tôi do người B trong nhà mới phải cưới cô, nếu cô không muốn làm goá phụ trong tương lai thì tôi khuyên cô nên biết khó mà lui, đừng có dại mà cứ sấn tới anh ấy.
Một góa phụ? Ồ, cô gái nhỏ này thật là thú vị.
“Cô Nguyễn ngày hôm nay cất công đến tận đây để nói với tôi điều này với tư cách gì?” Ôn Ngôn ôn tồn nói: “Cô có thể cho tôi biết thân phận của cô trước được không?”
“Cô quan tâm đến thân thế của tôi làm gì!” Thấy cô nhẹ giọng nói, Nguyễn Dương đang cố gắng đè thấp giọng cô xuống, cố gắng chiếm thế thượng phong trong trận chiến này: "Tôi nói cho cô biết, cô tốt nhất là nên biết giữ liêm sỉ mà tự cảm thấy xấu hổ, rồi sau đó tự động rời khỏi anh Tứ của tôi đi."
Ôn Ngôn khóe môi đỏ mọng hơi nhếch lên, nở nụ cười nhẹ, lại cầm chén trà lên, vừa uống trà vừa lật màn hình máy điện thoại lên, trên màn hình hiển thị video call với "Anh Tứ" và thông tin hiển thị trên máy ghi cuộc gọi nay đã diễn ra được 10 phút, "Anh Tứ, theo anh thì em nên nghe lời cô Nguyễn này mà tự nguyện rời xa anh hay là nghe theo lời anh, cứ như lẽ thường mà tiếp tục tổ chức hôn lễ của chúng ta?”
Giọng điệu ấy của cô thật công thức đầy lý trí.
Trong miệng ngậm điếu thuốc, Lục Diệu nheo mắt liếc người đàn ông say rượu đối diện, anh ta – Ôn Thần cứ bắt anh phải gọi anh ta là anh trai. Lục Diệu chỉ nghịch bật lửa trong tay và nói nhỏ: "Anh trai của em hiện tại đang say xỉn ở đây và cứ kêu anh gọi anh ấy là anh, em nghĩ anh có nên gọi anh ấy hay không? "
Ôn Trần này khi say sẽ không nghiêm túc như thể bản thân là một tên nát rượu: “Anh Tứ không cần để ý tới anh đâu. "
" Ý anh là sau nửa tháng sẽ gọi lại? "
Giọng anh hơi khàn, điều này khiến Ôn Ngôn nhớ lại những lời anh vừa nói khi giữ chặt cô trong lòng, bắt cô nắm lấy thứ nỏng bỏng to lớn ở đũng quần anh rồi ngấu nghiến phun ra từng chữ:" Nửa tháng nữa tuyệt đối anh sẽ không tha cho em đâu.”
Cái gọi là nửa tháng ấy giống như một con số thần kỳ, nó tựa như chuỗi tháng ngày định mệnh cho đôi trai gái, mỗi khi trong lòng Ôn Ngôn nghĩ đến ba chữ này, trong đầu cô sẽ suy tư làm thế nào để thích ứng với người đàn ông này và sau đó là kích thước của anh ấy
Vì ... nó quả thật là quá
...
Ôn Thần đi khỏi nơi uống rượu đó. Sau khi về đến nhà, anh liền đem chuyện em gái Ôn Ngôn muốn xác định mối quan hệ nghiêm túc với Lục Diệu đi kể cho cả gia đình.
Ôn Ngôn cũng vì vậy mà nhận được cuộc gọi từ mẹ Lưu Vân và cô nói ra sự thật rằng cô và Lục Diệu sẽ kết hôn, và lý do cho quyết định này được đưa ra là: yêu từ cái nhìn đầu tiên và không muốn bỏ lỡ người đàn ông xuất sắc này.
Tuy nhiên, lý do mà Lục Diệu nói với nhà họ Lục là anh đã bị cô gái nhà họ Ôn thu hút từ lâu.
Ôn Ngôn chỉ cảm thấy tất cả đều là vì hôn lễ, cô nói gì cũng không quan trọng, chỉ cần người nhà có thể tin là được.
Tân Nhiễm biết được cô chuẩn bị kết hôn, bên đằng trai lại còn là Lục Diệu, băng tướng tàn nhẫn nhất quân khu Hoa Bắc, trực tiếp gửi video cho cô: "Mình không nhìn lầm phải không? Đó là đối tượng kết hôn của cậu sao? Lục Diệu? Vị tướng trẻ nhất quân khu Hoa Bắc? "
“Ừm.” Ôn Ngôn đã đoán được phản ứng của cô rồi, vì lúc trước cô dùng một giọng điệu không chút cảm tình giống như một cỗ máy để miêu tả anh ấy với Tân Nhiễm “Là anh ấy.”
“Chết tiệt! Ôn Ngôn, gu của cậu thật biến thái! Cậu vậy mà lại đi thích một người lạnh lùng như cục bang như vậy sao!”
“Không có lãnh hàn đâu mà, đối với mình anh ấy khá ấm áp và dịu dàng. "
"Xin người xin người xin người!” Tân Nhiễm nói như bắp nổ liên tục, chỉ là cô cảm thấy có chút không kịp phòng bị trước một bát cơm chó to đùng như thế này.
Sau khi bình tĩnh lại sau cơn kích động, Tân Nhiễm tán gẫu một hồi với Ôn Ngôn, cô ấy mới nghiêm túc trở lại: "Lục Diệu thật ra cũng không tệ, ít nhất anh ta chưa từng có tin đồn nào về những bóng hồng đi ngang qua đường. Anh ta là một người đàn ông tốt."
Tân Nhiễm sống ở Bắc Thành , và bố mẹ cô ấy cũng là quan chức, từ nhỏ đến lớn nghe những câu chuyện bâng quơ của cha mẹ mà lâu ngày mưa dầm thấm lâu cũng hóng hớt được ít chuyện nội bộ lớn nhỏ, nhưng về phần Lục Diệu, ngoại trừ cái họ gần như không ai biết thì không có khuyết điểm nào cả.
Sau khi video call với Tân Nhiễm kết thúc, Ôn Ngôn bước ra khỏi nhà hàng, nhìn một bóng người quen thuộc ở cửa, nhớ tới lời Lục Diệu đã nhắc nhở lúc trước: “Nguyên Ương có thể tới tìm em bất cứ lúc nào.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến rồi.
... Sau khi trở lại nhà hàng ngồi xuống, Nguyên Ương đối diện Ôn Ngôn không ngừng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, mấy phút sau ánh mắt trở nên khinh thường: " Cô cho rằng anh Tứ là vì thích cô nên mới muốn kết hôn với cô sao?”
Cô gái có vẻ nổi khùng.
Ôn Ngôn cầm cái chén lên, nhấp một ngụm trà, vắt chân toát lên vẻ tao nhã, không chút giả bộ, “Cô Nguyễn muốn nói gì với tôi?”
Nguyên Dương, người mới 21 tuổi, ở Lục gia sau vài năm được ưu ái nên được nước làm càn, không khỏi kiêu ngạo, không chịu nổi ngoại hình xinh đẹp cùng gia cảnh tốt của Ôn Ngôn. Anh Tư của tôi do người B trong nhà mới phải cưới cô, nếu cô không muốn làm goá phụ trong tương lai thì tôi khuyên cô nên biết khó mà lui, đừng có dại mà cứ sấn tới anh ấy.
Một góa phụ? Ồ, cô gái nhỏ này thật là thú vị.
“Cô Nguyễn ngày hôm nay cất công đến tận đây để nói với tôi điều này với tư cách gì?” Ôn Ngôn ôn tồn nói: “Cô có thể cho tôi biết thân phận của cô trước được không?”
“Cô quan tâm đến thân thế của tôi làm gì!” Thấy cô nhẹ giọng nói, Nguyễn Dương đang cố gắng đè thấp giọng cô xuống, cố gắng chiếm thế thượng phong trong trận chiến này: "Tôi nói cho cô biết, cô tốt nhất là nên biết giữ liêm sỉ mà tự cảm thấy xấu hổ, rồi sau đó tự động rời khỏi anh Tứ của tôi đi."
Ôn Ngôn khóe môi đỏ mọng hơi nhếch lên, nở nụ cười nhẹ, lại cầm chén trà lên, vừa uống trà vừa lật màn hình máy điện thoại lên, trên màn hình hiển thị video call với "Anh Tứ" và thông tin hiển thị trên máy ghi cuộc gọi nay đã diễn ra được 10 phút, "Anh Tứ, theo anh thì em nên nghe lời cô Nguyễn này mà tự nguyện rời xa anh hay là nghe theo lời anh, cứ như lẽ thường mà tiếp tục tổ chức hôn lễ của chúng ta?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.