Chương 2: Cô nên từ bỏ đi
Lãnh Nguyệt Băng
16/04/2021
- Con vừa nói gì hả? - Mạc chủ tịch tức giận.
- Con đâu nói sai. - Mạc Thuận nói với vẻ khinh bỉ - Hôn ước giữa hai gia tộc luôn gắn với chữ lợi đúng không. Cô ta cũng như những đứa con gái khác thôi. Bây giờ toàn kiểu giả nai thánh thiện lấy lòng rồi lừa tiền chuộc lợi thôi có gì lạ đâu!
- Nghịch tử! Sao mày có thể nói ra được những lời như thế. Lưu gia vốn giàu ngang thậm chí còn giàu hơn Mạc gia ta, mà hai bên vốn đã gắn bó thân thiết từ bao năm nay, hà cớ làm sao phải dựa vào hôn ước để hám danh chuộc lợi? Còn Tiểu Nguyệt, con bé giỏi hơn mày gấp vạn lần, hiểu chuyện hơn mày gấp vạn lần mày có biết không hả. Tao không cho phép mày nói con bé như vậy. - Mạc chủ tịch nổi trận lôi đình.
- Lòng người tham không đáy, ai biết được trước chuyện gì? Mà giỏi hơn ở chỗ quản lí công ty thôi chứ gì? Hiểu chuyện hơn ở chỗ giả nai thôi sao? Nếu ba muốn con có thể làm được nhiều hơn cô ta. - Mạc Thuận vẫn ngoan cố. - Với lại con cũng có người yêu rồi. Con không chấp nhận hôn ước này.
- Nếu mày làm được hơn con bé thì mày làm luôn đi. Từ mai toàn bộ công ty là của mày. Còn con dâu tao chỉ chấp nhận một đứa duy nhất là Tiểu Nguyệt thôi. - Mạc phu nhân nói.
- Mọi người đừng cãi nhau nữa được không? - Cô nhẹ nhàng lên tiếng - Con cũng không muốn vì con mà mọi người phải cãi nhau. Đó là điều vô cùng cấm kị đối với bản thân con.
- Con gái, con không phải sợ nó. Hai bác sẽ luôn ủng hộ con. Con cũng không cần phải áy náy gì cả. Dù sao hai cha con nó luôn cãi nhau như vậy mà. - Mạc phu nhân an ủi cô.
- Thôi, con xin phép hai bác con về trước ạ.
- Ở lại ăn cơm với hai bác đã rồi về. - Mạc phu nhân níu cô lại.
- Dạ thôi, con còn phải đến công ty giải quyết nốt một số tài liệu nữa. Khi nào rảnh con sẽ đến ăn cơm với hai bác sau ạ.
- Ừ, con về cẩn thận nhé!
- Dạ.
Lưu Nguyệt lặng lẽ đi về. Mạc Thuận cũng không cãi nhau với bố mình nữa mà đi theo sau cô. Gần ra đến cổng, anh túm lấy cổ tay Lưu Nguyệt kéo người cô lại rồi nói:
- Tôi khuyên cô nên từ bỏ hôn ước này đi. Cố níu cũng chẳng được lợi gì cho cô vì tôi đâu chấp nhận theo lời bố mẹ tôi. Nếu cô còn cố bám lấy, thậm chí tìm cách chia rẽ tôi với người yêu tôi chắc chắn cô sống yên với tôi đâu.
- Tôi sẽ xem anh làm gì được tôi. Nhưng chết tôi cũng không buông đâu. Nhưng tiện tôi nói luôn, tôi chẳng hám gì gia sản nhà anh cả. Tôi giàu, tôi nhiều tiền thì tôi để ý đến tài sản của anh làm gì. Chung quy lại, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ từ bỏ hôn ước này đâu.
Lưu Nguyệt nhìn anh với ánh mắt kiên định rồi xoay người đi. Cho dù có chết thì Lưu Nguyệt cô cũng không buông đâu.
Chiếc xe của Lưu Nguyệt rời đi trước mắt Mạc Thuận. Anh nhìn theo chiếc xe của cô mà lòng đầy tức tối.
- Thưa tiểu thư, giờ chúng ta đi đâu ạ? - Tài xế quay sang hỏi cô.
- Về biệt thự của tôi đi.
- Dạ.
Khoản 15 phút sau, chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự khác vô cùng xa hoa lộng lẫy. Lưu Nguyệt bước xuống xe rồi đi vào trong căn biệt thự đó. Khi cánh cửa chính vừa mở ra, hai hàng người hầu đã đứng sẵn cúi đầu chào cô:
- Mừng tiểu thư về nhà!
- Tôi đã dặn mọi người không phải đón tôi như thế này cơ mà!
- Thưa tiểu thư, đây là bổn phận của người hầu chúng tôi, phải luôn chào đón chủ nhân mỗi khi trở về.
Lưu Nguyệt thở dài. Cũng đúng thôi. Trước đây ba mẹ cô còn sống, họ cũng làm như vậy. Cô không nói gì cả mà đi thẳng lên phòng.
Vừa mới lên phòng, điện thoại của cô bỗng reo lên. Lưu Nguyệt nhìn vào màn hình, là bà ngoại cô gọi
"Tiểu Nguyệt, hôm nay con gặp ba mẹ chồng tương lai có vui không?"
- Dạ có ạ!
"Sao nghe giọng con có vẻ buồn vậy? Có chuyện gì à? "
- Dạ không ạ! Con không sao đâu ngoại! Mà ngoại với các em vẫn khỏe chứ ạ? Con xin lỗi, dạo này công việc nhiều con không về quê với ngoại và các em được!
"Không sao! Ngoại với các em vẫn khỏe lắm. Để khi nào rảnh thì về với ngoại cũng được."
- Nhưng con lo lắm ngoại ạ. Ông vừa mới mất, một mình ngoại nuôi mấy em cũng vất, sao ngoại không cùng các em chuyển lên đây ở với con?
"Ngoại ở dưới quê quen rồi. Giờ con cứ lo công việc cho xong đi, không phải lo cho ngoại. Mà con cũng cần chú ý tới sức khỏe, đặc biệt là bệnh đấy của con, nghe chưa? Thôi, con nên đi nghỉ sớm đi, mai còn đi làm. Ngoại với các em cũng đi nghỉ đây. Tạm biệt con nhé! "
- Dạ, con chào ngoại.
Cúp máy xong, Lưu Nguyệt điện ngay cho trợ lí của mình:
- Hủy hết mọi lịch trình của ngày mai cho tôi. Tiện đi mua luôn cho tôi ít đồ chơi và quần áo cho trẻ con với ít quà biếu bà tôi nữa. Mai chuẩn bị xe để tôi về quê.
- Dạ thưa Lưu tổng!
- Con đâu nói sai. - Mạc Thuận nói với vẻ khinh bỉ - Hôn ước giữa hai gia tộc luôn gắn với chữ lợi đúng không. Cô ta cũng như những đứa con gái khác thôi. Bây giờ toàn kiểu giả nai thánh thiện lấy lòng rồi lừa tiền chuộc lợi thôi có gì lạ đâu!
- Nghịch tử! Sao mày có thể nói ra được những lời như thế. Lưu gia vốn giàu ngang thậm chí còn giàu hơn Mạc gia ta, mà hai bên vốn đã gắn bó thân thiết từ bao năm nay, hà cớ làm sao phải dựa vào hôn ước để hám danh chuộc lợi? Còn Tiểu Nguyệt, con bé giỏi hơn mày gấp vạn lần, hiểu chuyện hơn mày gấp vạn lần mày có biết không hả. Tao không cho phép mày nói con bé như vậy. - Mạc chủ tịch nổi trận lôi đình.
- Lòng người tham không đáy, ai biết được trước chuyện gì? Mà giỏi hơn ở chỗ quản lí công ty thôi chứ gì? Hiểu chuyện hơn ở chỗ giả nai thôi sao? Nếu ba muốn con có thể làm được nhiều hơn cô ta. - Mạc Thuận vẫn ngoan cố. - Với lại con cũng có người yêu rồi. Con không chấp nhận hôn ước này.
- Nếu mày làm được hơn con bé thì mày làm luôn đi. Từ mai toàn bộ công ty là của mày. Còn con dâu tao chỉ chấp nhận một đứa duy nhất là Tiểu Nguyệt thôi. - Mạc phu nhân nói.
- Mọi người đừng cãi nhau nữa được không? - Cô nhẹ nhàng lên tiếng - Con cũng không muốn vì con mà mọi người phải cãi nhau. Đó là điều vô cùng cấm kị đối với bản thân con.
- Con gái, con không phải sợ nó. Hai bác sẽ luôn ủng hộ con. Con cũng không cần phải áy náy gì cả. Dù sao hai cha con nó luôn cãi nhau như vậy mà. - Mạc phu nhân an ủi cô.
- Thôi, con xin phép hai bác con về trước ạ.
- Ở lại ăn cơm với hai bác đã rồi về. - Mạc phu nhân níu cô lại.
- Dạ thôi, con còn phải đến công ty giải quyết nốt một số tài liệu nữa. Khi nào rảnh con sẽ đến ăn cơm với hai bác sau ạ.
- Ừ, con về cẩn thận nhé!
- Dạ.
Lưu Nguyệt lặng lẽ đi về. Mạc Thuận cũng không cãi nhau với bố mình nữa mà đi theo sau cô. Gần ra đến cổng, anh túm lấy cổ tay Lưu Nguyệt kéo người cô lại rồi nói:
- Tôi khuyên cô nên từ bỏ hôn ước này đi. Cố níu cũng chẳng được lợi gì cho cô vì tôi đâu chấp nhận theo lời bố mẹ tôi. Nếu cô còn cố bám lấy, thậm chí tìm cách chia rẽ tôi với người yêu tôi chắc chắn cô sống yên với tôi đâu.
- Tôi sẽ xem anh làm gì được tôi. Nhưng chết tôi cũng không buông đâu. Nhưng tiện tôi nói luôn, tôi chẳng hám gì gia sản nhà anh cả. Tôi giàu, tôi nhiều tiền thì tôi để ý đến tài sản của anh làm gì. Chung quy lại, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ từ bỏ hôn ước này đâu.
Lưu Nguyệt nhìn anh với ánh mắt kiên định rồi xoay người đi. Cho dù có chết thì Lưu Nguyệt cô cũng không buông đâu.
Chiếc xe của Lưu Nguyệt rời đi trước mắt Mạc Thuận. Anh nhìn theo chiếc xe của cô mà lòng đầy tức tối.
- Thưa tiểu thư, giờ chúng ta đi đâu ạ? - Tài xế quay sang hỏi cô.
- Về biệt thự của tôi đi.
- Dạ.
Khoản 15 phút sau, chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự khác vô cùng xa hoa lộng lẫy. Lưu Nguyệt bước xuống xe rồi đi vào trong căn biệt thự đó. Khi cánh cửa chính vừa mở ra, hai hàng người hầu đã đứng sẵn cúi đầu chào cô:
- Mừng tiểu thư về nhà!
- Tôi đã dặn mọi người không phải đón tôi như thế này cơ mà!
- Thưa tiểu thư, đây là bổn phận của người hầu chúng tôi, phải luôn chào đón chủ nhân mỗi khi trở về.
Lưu Nguyệt thở dài. Cũng đúng thôi. Trước đây ba mẹ cô còn sống, họ cũng làm như vậy. Cô không nói gì cả mà đi thẳng lên phòng.
Vừa mới lên phòng, điện thoại của cô bỗng reo lên. Lưu Nguyệt nhìn vào màn hình, là bà ngoại cô gọi
"Tiểu Nguyệt, hôm nay con gặp ba mẹ chồng tương lai có vui không?"
- Dạ có ạ!
"Sao nghe giọng con có vẻ buồn vậy? Có chuyện gì à? "
- Dạ không ạ! Con không sao đâu ngoại! Mà ngoại với các em vẫn khỏe chứ ạ? Con xin lỗi, dạo này công việc nhiều con không về quê với ngoại và các em được!
"Không sao! Ngoại với các em vẫn khỏe lắm. Để khi nào rảnh thì về với ngoại cũng được."
- Nhưng con lo lắm ngoại ạ. Ông vừa mới mất, một mình ngoại nuôi mấy em cũng vất, sao ngoại không cùng các em chuyển lên đây ở với con?
"Ngoại ở dưới quê quen rồi. Giờ con cứ lo công việc cho xong đi, không phải lo cho ngoại. Mà con cũng cần chú ý tới sức khỏe, đặc biệt là bệnh đấy của con, nghe chưa? Thôi, con nên đi nghỉ sớm đi, mai còn đi làm. Ngoại với các em cũng đi nghỉ đây. Tạm biệt con nhé! "
- Dạ, con chào ngoại.
Cúp máy xong, Lưu Nguyệt điện ngay cho trợ lí của mình:
- Hủy hết mọi lịch trình của ngày mai cho tôi. Tiện đi mua luôn cho tôi ít đồ chơi và quần áo cho trẻ con với ít quà biếu bà tôi nữa. Mai chuẩn bị xe để tôi về quê.
- Dạ thưa Lưu tổng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.