Chương 16: Một chút thương cảm
Lãnh Nguyệt Băng
16/04/2021
Sau đám tang, Lưu Nguyệt ở lại một hai ngày để thu xếp công việc. Những đứa trẻ được bà cô nhận nuôi, cô nhờ những người trong làng nuôi giúp, tiền trợ cấp cô sẽ gửi về đều đặn hàng tháng. Riêng San San sẽ theo cô về thành phố ở. Còn ngôi nhà, cô thuê người ở lại đó hằng ngày lo dọn dẹp chăm nom cho thật tươm tất như khi bà cô còn sống.
Khi về đến thành phố, Lưu Nguyệt không về nhà của cô với Mạc Thuận ngay mà cô về ở Lưu gia một ngày để dặn dò những người hầu trong nhà và San San.
- Từ giờ trở đi, Tiểu San sẽ ở đây với các người. Các người phải coi con bé như nhị tiểu thư của Lưu gia cũng như chủ nhân thứ hai của ngôi nhà này. Vì thế, ai dám trái lời hoặc làm tổn thương con bé sẽ bị đuổi việc, và tôi sẽ làm cho người đó không thể xin được việc ở bất cứ nơi nào nữa. Nếu con bé có mệnh hệ gì, nhớ báo lại ngay cho tôi biết. Phải chăm sóc cho con bé thật tốt đấy.
Rồi cô quay sang dặn San San:
- Mai hai phải về bên kia. Ở đây ngoan nhé. Hai biết em sẽ phải mất một thời gian để thích nghi được khi ở đây nhưng hai tin em sẽ quen nhanh thôi. Mai hai sẽ làm thủ tục chuyển trường cho em. Nhớ học cho tốt rồi vào công ty giúp hai nhé. Thời gian tới rất có thể hai sẽ ít khi về qua đây. Vì thế, nếu có chuyện gì hay họ không nghe lời em, bắt nạt em phải báo lại cho hai biết, nghe chưa? Hai sẽ cố về thăm em và mua cho em thật nhiều quà nhé. Em cứ ngủ ở phòng của hai nếu không quen nhé, đồ của hai em cứ dùng thoải mái, nếu hỏng hai mua cái khác cho, nhé?
- Vâng ạ. - San San đáp lại. Cô bé vẫn còn buồn chuyện kia...
Hôm sau, Lưu Nguyệt rời đi từ rất sớm. Cô tranh thủ về qua nhà riêng kia làm chút việc nhà rồi đi thẳng tới công ty. Cô nhanh chóng vùi mình vào giải quyết đống công việc cao ngút trời trong mấy ngày cô đi vắng. Và cũng từ hôm đó, Lưu Nguyệt mải mê làm việc, không mấy nghỉ tay. Cô cũng bắt đầu hay đi sớm về khuya, thậm chí còn ở lại công ty qua đêm để làm việc.
Trong khi đó, bên tập đoàn của Mạc gia đã ổn định lại rồi thì Mạc Thuận mới có thể đi muộn về sớm hơn trước. Anh cũng để ý thấy Lưu Nguyệt bắt đầu làm việc nhiều hơn, về muộn thậm chí ít về nhà hơn. Anh cũng biết sơ qua sức khỏe của cô không được tốt, cô cũng vừa trải qua nỗi đau lớn trong đời, giờ lại làm việc nhiều không mấy nghỉ ngơi nên trông cô thật yếu ớt, xanh xao hơn trước nhiều. Tự dưng anh cảm thấy có chút lòng thương đối với cô.
Thực ra Mạc Thuận cũng là một người tốt. Nhưng vì chuyện tình cảm bị xen vào rồi bị ép buộc nên anh cảm thấy tức giận và muốn trừng trị những người anh cho là xấu thôi. Giờ khi thấy cô như vậy, anh cũng không thể tránh khỏi sự thương cảm trong tâm được. Vì thế, anh đành chịu khó thay cô làm việc nhà một vài hôm, rồi cũng đợi cô về muộn như khi cô đợi anh vậy.
Còn Lý Dương, anh cũng biết chuyện của cô như vậy. Anh cũng cảm thấy thương xót và lo lắng cho cô. Anh rất muốn đến công ty của cô để chăm sóc và khuyên cô về sức khỏe nhưng đều bị cô từ chối gặp mặt. Lúc trước, trong quãng thời gian cô nằm viện, anh cũng biết tình trạng sức khỏe của cô như thế nào nên càng lo hơn. Anh gọi điện cô không nghe máy, nhắn tin cô không hồi âm. Anh càng sốt ruột hơn. Anh đành phải gặp trợ lí của cô và dặn dò anh ta phải để ý và chăm sóc cô cẩn thận.
Mọi người lo lắng cho Lưu Nguyệt là thế nhưng hầu như cô chẳng để tâm đến. Trong đầu cô chỉ có công việc, công việc và công việc mà thôi. Chỉ có công việc mới làm cô quên đi nỗi đau, nỗi nhớ bà da diết ấy. Cô biết mình cần phải thật mạnh mẽ mới đem lại điều tốt đẹp cho những người cô yêu thương còn đang ở cạnh cô như San San. Cô còn phải tiếp tục cố gắng để tìm lại người anh thất lạc của mình.
Trong suốt quãng thời gian ấy, Lưu Nguyệt cảm thấy trong người rất mệt mỏi, khó chịu. Cô cũng biết sức khỏe của mình như thế nào. Nhưng trong đầu cô chỉ nghĩ cô còn rất nhiều thứ nữa phải làm, phải cố gắng nên cô buộc bản thân không được phép ngơi tay. Và cô cứ thế làm, làm mãi, làm miệt mài, làm không nghỉ... Rồi đến mức cô lại phải nhập viện lần nữa vì quá mệt mỏi với công việc, sức khỏe suy giảm.
Khi về đến thành phố, Lưu Nguyệt không về nhà của cô với Mạc Thuận ngay mà cô về ở Lưu gia một ngày để dặn dò những người hầu trong nhà và San San.
- Từ giờ trở đi, Tiểu San sẽ ở đây với các người. Các người phải coi con bé như nhị tiểu thư của Lưu gia cũng như chủ nhân thứ hai của ngôi nhà này. Vì thế, ai dám trái lời hoặc làm tổn thương con bé sẽ bị đuổi việc, và tôi sẽ làm cho người đó không thể xin được việc ở bất cứ nơi nào nữa. Nếu con bé có mệnh hệ gì, nhớ báo lại ngay cho tôi biết. Phải chăm sóc cho con bé thật tốt đấy.
Rồi cô quay sang dặn San San:
- Mai hai phải về bên kia. Ở đây ngoan nhé. Hai biết em sẽ phải mất một thời gian để thích nghi được khi ở đây nhưng hai tin em sẽ quen nhanh thôi. Mai hai sẽ làm thủ tục chuyển trường cho em. Nhớ học cho tốt rồi vào công ty giúp hai nhé. Thời gian tới rất có thể hai sẽ ít khi về qua đây. Vì thế, nếu có chuyện gì hay họ không nghe lời em, bắt nạt em phải báo lại cho hai biết, nghe chưa? Hai sẽ cố về thăm em và mua cho em thật nhiều quà nhé. Em cứ ngủ ở phòng của hai nếu không quen nhé, đồ của hai em cứ dùng thoải mái, nếu hỏng hai mua cái khác cho, nhé?
- Vâng ạ. - San San đáp lại. Cô bé vẫn còn buồn chuyện kia...
Hôm sau, Lưu Nguyệt rời đi từ rất sớm. Cô tranh thủ về qua nhà riêng kia làm chút việc nhà rồi đi thẳng tới công ty. Cô nhanh chóng vùi mình vào giải quyết đống công việc cao ngút trời trong mấy ngày cô đi vắng. Và cũng từ hôm đó, Lưu Nguyệt mải mê làm việc, không mấy nghỉ tay. Cô cũng bắt đầu hay đi sớm về khuya, thậm chí còn ở lại công ty qua đêm để làm việc.
Trong khi đó, bên tập đoàn của Mạc gia đã ổn định lại rồi thì Mạc Thuận mới có thể đi muộn về sớm hơn trước. Anh cũng để ý thấy Lưu Nguyệt bắt đầu làm việc nhiều hơn, về muộn thậm chí ít về nhà hơn. Anh cũng biết sơ qua sức khỏe của cô không được tốt, cô cũng vừa trải qua nỗi đau lớn trong đời, giờ lại làm việc nhiều không mấy nghỉ ngơi nên trông cô thật yếu ớt, xanh xao hơn trước nhiều. Tự dưng anh cảm thấy có chút lòng thương đối với cô.
Thực ra Mạc Thuận cũng là một người tốt. Nhưng vì chuyện tình cảm bị xen vào rồi bị ép buộc nên anh cảm thấy tức giận và muốn trừng trị những người anh cho là xấu thôi. Giờ khi thấy cô như vậy, anh cũng không thể tránh khỏi sự thương cảm trong tâm được. Vì thế, anh đành chịu khó thay cô làm việc nhà một vài hôm, rồi cũng đợi cô về muộn như khi cô đợi anh vậy.
Còn Lý Dương, anh cũng biết chuyện của cô như vậy. Anh cũng cảm thấy thương xót và lo lắng cho cô. Anh rất muốn đến công ty của cô để chăm sóc và khuyên cô về sức khỏe nhưng đều bị cô từ chối gặp mặt. Lúc trước, trong quãng thời gian cô nằm viện, anh cũng biết tình trạng sức khỏe của cô như thế nào nên càng lo hơn. Anh gọi điện cô không nghe máy, nhắn tin cô không hồi âm. Anh càng sốt ruột hơn. Anh đành phải gặp trợ lí của cô và dặn dò anh ta phải để ý và chăm sóc cô cẩn thận.
Mọi người lo lắng cho Lưu Nguyệt là thế nhưng hầu như cô chẳng để tâm đến. Trong đầu cô chỉ có công việc, công việc và công việc mà thôi. Chỉ có công việc mới làm cô quên đi nỗi đau, nỗi nhớ bà da diết ấy. Cô biết mình cần phải thật mạnh mẽ mới đem lại điều tốt đẹp cho những người cô yêu thương còn đang ở cạnh cô như San San. Cô còn phải tiếp tục cố gắng để tìm lại người anh thất lạc của mình.
Trong suốt quãng thời gian ấy, Lưu Nguyệt cảm thấy trong người rất mệt mỏi, khó chịu. Cô cũng biết sức khỏe của mình như thế nào. Nhưng trong đầu cô chỉ nghĩ cô còn rất nhiều thứ nữa phải làm, phải cố gắng nên cô buộc bản thân không được phép ngơi tay. Và cô cứ thế làm, làm mãi, làm miệt mài, làm không nghỉ... Rồi đến mức cô lại phải nhập viện lần nữa vì quá mệt mỏi với công việc, sức khỏe suy giảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.