Chương 30: Tìm được em rồi
Lãnh Nguyệt Băng
16/04/2021
Đã hai ngày rồi, ba người họ vẫn chưa tìm được cô. Người lo lắng nhất, có lẽ là Mạc Thuận. Anh không chịu nghỉ ngơi mà mải miết tìm cô. Anh lùng sục tất cả các ngôi nhà hoang mà anh thấy ở trong rừng. Không hiểu sao anh lại lo lắng tột độ đến vậy. Nhưng Hà Tuấn và Lý Dương đã nói suy luận của hai người cho anh nghe, thì chỉ còn nguyên nhân duy nhất là cô bị kẻ thù bắt cóc. Mà người duy nhất có thù với cô không ai khác ngoài Lyly.
Hai hôm nay anh không thể gọi được cho cô ta vì trong rừng không có sóng. Nhưng trong đầu anh luôn hiện lên ý nghĩ cô ta là người đã bắt cóc cô.
Rồi cuối cùng, có lẽ họ đã tìm được cô.
Hai ngày tìm kiếm, có lẽ đã ở rất sâu trong rừng rồi. Mọi người luôn tìm kiếm trong vô vọng. Nhưng may mắn đã mỉm cười với họ, cả với cô nữa. Trong lúc đang lần đường, Mạc Thuận đã phát hiện thêm một ngôi nhà hoang nữa. Và lần này, ngôi nhà này không trống trải như mấy ngôi nhà trước mà có hai người đứng ở cửa.
Anh nghĩ, chắc chắn cô đang ở trong đó. Có lẽ do tìm lâu quá nên anh chỉ hi vọng là vậy. Anh rất muốn xông vào nhưng Lý Dương cản lại nói nhỏ:
- Anh phải thật bình tĩnh nếu không muốn Lưu tổng gặp chuyện gì. Mà nhìn đi, có người đang đi vào đấy.
Mạc Thuận nhìn theo hướng Lý Dương chỉ. Có một người đi trước và một vài người đi theo sau. Người đi trước là một cô gái. Càng nhìn kĩ, anh càng sốc. Đó là Lyly. Theo sau cô ta là một đám vệ sĩ. Vậy chắc chắc cô đang ở trong ngôi nhà đó thật rồi.
Hà Tuấn nhìn thấy liền nói với mọi người:
- Giờ cho người của hai người đi bao vây xung quanh chỗ này đi, tuyệt đối không được để bất kì tên nào thoát khỏi chỗ này. Còn tôi sẽ lẻn vào xem Lưu tổng có ở trong đó không.
- Để tôi đi cùng.
- Cả tôi nữa.
- Nhưng ở trong có vẻ rất nguy hiểm. Tôi không chắc sẽ xảy ra chuyện gì.
- Tôi muốn xem người yêu tôi làm gì. Dù sao tôi cũng không thể chấp nhận chuyện cô ấy làm hại người khác.
- Vậy thì hai người phải cẩn thận. Nên dẫn theo một vài tên vệ sĩ.
- Được.
Sau đó một nhóm người nhanh chóng lẻn vào đằng sau ngôi nhà, tránh tầm mắt của hai tên gác cửa. Thật may ở phía sau có một khe hở nhỏ đủ để quan sát mọi chuyện bên trong. Mạc Thuận ghé mắt nhìn vào trong.
- Sao? Cô ta đã mở mồm chưa?
- Thưa tiểu thư, vẫn chưa ạ.
- Hừ. Cô cũng cứng đầu phết nhỉ? Hình như cô còn có một đứa em gái nữa đúng không? Chắc cô không muốn nó xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?
- Cô đã làm gì Tiểu San?
Giọng nói này tuy yếu ớt nhưng Mạc Thuận vẫn nhận ra, đó là giọng của cô. Còn Tiểu San, anh biết ngay đó là San San mà.
- Tôi có làm gì con bé đâu. Tôi chỉ cho người đưa nó đi chơi thôi mà.
- Cô... cô muốn gì?
- Rời xa A Thuận, nói tên người cô đã kể chuyện đó.
- Tôi không nói với ai cả.
- Còn chối. Có lẽ cả cô và em gái cô tồn tại trên cõi đời này hơi lâu nhỉ?
- Hừ. Dù tôi hay con bé chết nhưng cô sẽ không bao giờ bước chân vào Mạc gia đâu. Với âm mưu đó, không phải tôi thì người khác cũng ngăn cô thôi.
"Chát"
- Sớm muộn gì Mạc gia cũng thuộc về tay tao thôi. Rồi tao sẽ có một cuộc sống hạnh phúc với người tao yêu. Mày chỉ là vật ngáng đường cỏn con mà thôi. Giết mày là điều quá dễ dàng với tao.
- Người cô yêu? Không phải cô yêu Mạc Thuận sao? Nếu cô lấy anh ấy chẳng phải cô sẽ sống trong sung sướng hạnh phúc rồi sao? Tại sao cô lại bày mưu với người khác sẽ vào đó giết bố mẹ chồng tôi rồi bảo chồng tôi chuyển nhượng tài sản sang tên cô và sau đó cô đuổi anh ấy đi?
"Chát"
- Ai nói với mày là tao yêu anh ấy? Người tao yêu đang chờ tao đem hạnh phúc về kia kìa. Mà hạnh phúc của bọn tao là tài sản của Mạc gia và mạng sống của mày. Mày hiểu chưa?
- Vậy tài nhìn người của tôi chưa bao giờ sai. Tôi tin bố mẹ chồng tôi sẽ giết cô trước khi cô nhận lời cầu hôn của chồng tôi nữa kìa.
- Không nói nhiều nữa. Người đâu, nếu cô ta không nói thì giết luôn đi, xong ném xác cô ta xuống sông cho ta.
"Rầm"
Cánh cửa đổ ập xuống. Mạc Thuận đứng đó, sát khí ngút trời, ánh mắt muốn giết người.
- A... A Thuận...
Lyly nhìn thấy anh liền cảm thấy run sợ.
- Em... em không làm gì cô ta...
Mạc Thuận lướt qua cô ta lại gần Lưu Nguyệt. Cô mệt mỏi nhìn anh. Vậy là cô không phải chống cự nữa rồi. Cô nở nụ cười nhẹ. Còn anh nhìn cô, trên người chi chít những vết thương, máu chảy đẫm áo. Khuôn mặt xanh xao, mệt mỏi. Càng nhìn anh càng xót xa. Anh cởi trói cho cô rồi cởi chiếc áo khoác ngoài trùm lên người cô, ôm chặt lấy cô, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống. Anh thì thầm với cô:
- Anh tìm được em rồi. Anh xin lỗi đã để em chịu khổ rồi. Không sao rồi...
Lưu Nguyệt cũng rơi lệ. Nhưng cô đã quá mệt mỏi rồi nên đôi mắt từ từ nhắm lại. Cô chìm vào cơn mê và không biết gì nữa.
Mạc Thuận thấy vậy liền bế cô lên và đi nhanh ra cửa. Lyly chạy theo:
- A Thuận, nghe em giải thích đã...
Anh dừng chân quay người lại, đôi mắt sắc lạnh nhìn cô ta, nói:
- Cô chẳng có gì để giải thích với tôi nữa cả. Tôi đã nghe thấy hết rồi.
Rồi anh xoay lưng rời đi.
- A Thuận, em có thể giải thích mà...
- Trợ lý Hà, phiền anh giải quyết cô ta giúp vợ tôi.
- Giải quyết sao ạ?
- Giết luôn đi.
- Dạ, thưa Mạc tổng.
- A Thuận, em biết lỗi rồi mà, em bị người ta lợi dụng, tha cho em đi mà...
"Pằng"
Một viên đạn ghim thẳng vào trán cô ta...
Hai hôm nay anh không thể gọi được cho cô ta vì trong rừng không có sóng. Nhưng trong đầu anh luôn hiện lên ý nghĩ cô ta là người đã bắt cóc cô.
Rồi cuối cùng, có lẽ họ đã tìm được cô.
Hai ngày tìm kiếm, có lẽ đã ở rất sâu trong rừng rồi. Mọi người luôn tìm kiếm trong vô vọng. Nhưng may mắn đã mỉm cười với họ, cả với cô nữa. Trong lúc đang lần đường, Mạc Thuận đã phát hiện thêm một ngôi nhà hoang nữa. Và lần này, ngôi nhà này không trống trải như mấy ngôi nhà trước mà có hai người đứng ở cửa.
Anh nghĩ, chắc chắn cô đang ở trong đó. Có lẽ do tìm lâu quá nên anh chỉ hi vọng là vậy. Anh rất muốn xông vào nhưng Lý Dương cản lại nói nhỏ:
- Anh phải thật bình tĩnh nếu không muốn Lưu tổng gặp chuyện gì. Mà nhìn đi, có người đang đi vào đấy.
Mạc Thuận nhìn theo hướng Lý Dương chỉ. Có một người đi trước và một vài người đi theo sau. Người đi trước là một cô gái. Càng nhìn kĩ, anh càng sốc. Đó là Lyly. Theo sau cô ta là một đám vệ sĩ. Vậy chắc chắc cô đang ở trong ngôi nhà đó thật rồi.
Hà Tuấn nhìn thấy liền nói với mọi người:
- Giờ cho người của hai người đi bao vây xung quanh chỗ này đi, tuyệt đối không được để bất kì tên nào thoát khỏi chỗ này. Còn tôi sẽ lẻn vào xem Lưu tổng có ở trong đó không.
- Để tôi đi cùng.
- Cả tôi nữa.
- Nhưng ở trong có vẻ rất nguy hiểm. Tôi không chắc sẽ xảy ra chuyện gì.
- Tôi muốn xem người yêu tôi làm gì. Dù sao tôi cũng không thể chấp nhận chuyện cô ấy làm hại người khác.
- Vậy thì hai người phải cẩn thận. Nên dẫn theo một vài tên vệ sĩ.
- Được.
Sau đó một nhóm người nhanh chóng lẻn vào đằng sau ngôi nhà, tránh tầm mắt của hai tên gác cửa. Thật may ở phía sau có một khe hở nhỏ đủ để quan sát mọi chuyện bên trong. Mạc Thuận ghé mắt nhìn vào trong.
- Sao? Cô ta đã mở mồm chưa?
- Thưa tiểu thư, vẫn chưa ạ.
- Hừ. Cô cũng cứng đầu phết nhỉ? Hình như cô còn có một đứa em gái nữa đúng không? Chắc cô không muốn nó xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?
- Cô đã làm gì Tiểu San?
Giọng nói này tuy yếu ớt nhưng Mạc Thuận vẫn nhận ra, đó là giọng của cô. Còn Tiểu San, anh biết ngay đó là San San mà.
- Tôi có làm gì con bé đâu. Tôi chỉ cho người đưa nó đi chơi thôi mà.
- Cô... cô muốn gì?
- Rời xa A Thuận, nói tên người cô đã kể chuyện đó.
- Tôi không nói với ai cả.
- Còn chối. Có lẽ cả cô và em gái cô tồn tại trên cõi đời này hơi lâu nhỉ?
- Hừ. Dù tôi hay con bé chết nhưng cô sẽ không bao giờ bước chân vào Mạc gia đâu. Với âm mưu đó, không phải tôi thì người khác cũng ngăn cô thôi.
"Chát"
- Sớm muộn gì Mạc gia cũng thuộc về tay tao thôi. Rồi tao sẽ có một cuộc sống hạnh phúc với người tao yêu. Mày chỉ là vật ngáng đường cỏn con mà thôi. Giết mày là điều quá dễ dàng với tao.
- Người cô yêu? Không phải cô yêu Mạc Thuận sao? Nếu cô lấy anh ấy chẳng phải cô sẽ sống trong sung sướng hạnh phúc rồi sao? Tại sao cô lại bày mưu với người khác sẽ vào đó giết bố mẹ chồng tôi rồi bảo chồng tôi chuyển nhượng tài sản sang tên cô và sau đó cô đuổi anh ấy đi?
"Chát"
- Ai nói với mày là tao yêu anh ấy? Người tao yêu đang chờ tao đem hạnh phúc về kia kìa. Mà hạnh phúc của bọn tao là tài sản của Mạc gia và mạng sống của mày. Mày hiểu chưa?
- Vậy tài nhìn người của tôi chưa bao giờ sai. Tôi tin bố mẹ chồng tôi sẽ giết cô trước khi cô nhận lời cầu hôn của chồng tôi nữa kìa.
- Không nói nhiều nữa. Người đâu, nếu cô ta không nói thì giết luôn đi, xong ném xác cô ta xuống sông cho ta.
"Rầm"
Cánh cửa đổ ập xuống. Mạc Thuận đứng đó, sát khí ngút trời, ánh mắt muốn giết người.
- A... A Thuận...
Lyly nhìn thấy anh liền cảm thấy run sợ.
- Em... em không làm gì cô ta...
Mạc Thuận lướt qua cô ta lại gần Lưu Nguyệt. Cô mệt mỏi nhìn anh. Vậy là cô không phải chống cự nữa rồi. Cô nở nụ cười nhẹ. Còn anh nhìn cô, trên người chi chít những vết thương, máu chảy đẫm áo. Khuôn mặt xanh xao, mệt mỏi. Càng nhìn anh càng xót xa. Anh cởi trói cho cô rồi cởi chiếc áo khoác ngoài trùm lên người cô, ôm chặt lấy cô, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống. Anh thì thầm với cô:
- Anh tìm được em rồi. Anh xin lỗi đã để em chịu khổ rồi. Không sao rồi...
Lưu Nguyệt cũng rơi lệ. Nhưng cô đã quá mệt mỏi rồi nên đôi mắt từ từ nhắm lại. Cô chìm vào cơn mê và không biết gì nữa.
Mạc Thuận thấy vậy liền bế cô lên và đi nhanh ra cửa. Lyly chạy theo:
- A Thuận, nghe em giải thích đã...
Anh dừng chân quay người lại, đôi mắt sắc lạnh nhìn cô ta, nói:
- Cô chẳng có gì để giải thích với tôi nữa cả. Tôi đã nghe thấy hết rồi.
Rồi anh xoay lưng rời đi.
- A Thuận, em có thể giải thích mà...
- Trợ lý Hà, phiền anh giải quyết cô ta giúp vợ tôi.
- Giải quyết sao ạ?
- Giết luôn đi.
- Dạ, thưa Mạc tổng.
- A Thuận, em biết lỗi rồi mà, em bị người ta lợi dụng, tha cho em đi mà...
"Pằng"
Một viên đạn ghim thẳng vào trán cô ta...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.